Chương 107: Lừa cá vào lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Anh không phải không được sao.]

Đoàn Lăng có ý gì vậy?

Tạ Ninh nghiêng đầu, thực sự thắc mắc: " Anh đang làm gì thế?"

Nếu nói, vừa rồi Đoàn Lăng có kiểu dịu dàng lừa dối, bây giờ lừa được rồi, bản chất tự nhiên sẽ bộc lộ.

Khi từng nút áo ngủ bị cởi ra, Tạ Ninh hoảng loạn, điều này không giống như cậu tưởng tượng!

" Đoàn, Đoàn Lăng!" Bộ não tê liệt khởi động lại, cậu lại muốn ngồi dậy, lần này không những bị đè xuống, mà còn cảm nhận được trọng lượng tăng thêm.

Ngón tay ấm lạnh luồn vào theo mép áo, để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên da, Tạ Ninh thở gấp, đẩy vai Đoàn Lăng: " Anh không phải có bệnh sạch sẽ sao, em có thể..."

" Em có thể cái gì?" Đoàn Lăng kỳ lạ nhìn cậu, tay vẫn không dừng lại, trượt dọc theo cơ thể.

" Em có thể ở trên."

Đoàn Lăng dừng lại, nheo mắt hỏi: " Em nói cái gì?"

Lần này Tạ Ninh xìu xuống.

Cậu như một quả bóng bị xì hơi, nói chuyện ngập ngừng, không còn chút tự tin của công tý nào.

" Anh không cần miễn cưỡng, em có thể... Ở trên."

Bộ não thiên tài cũng không thể xoay sở trong tình huống này.

Hiểu được cậu đang nghĩ gì, Đoàn Lăng ban đầu ngạc nhiên, sau đó biểu cảm trở nên kỳ lạ, ẩn chứa một chút khó tin.

Khi nghe câu tiếp theo của Tạ Ninh, mọi cảm xúc chuyển thành cơn giận.

" Anh không phải không được sao." Với người có chứng sạch sẽ, việc thụ động chấp nhận chắc chắn dễ chịu hơn là chủ động.

Đoàn Lăng: "..."

Điều khiến hắn tức giận nhất là Tạ Ninh còn dùng biểu cảm vô tội, hiền lành và ấm ức nhìn hắn, như thể cậu rất chu đáo.

Đoàn Lăng cười giận: " Anh không được?"

Không khí xung quanh đột nhiên từ ám muội chuyển thành nguy hiểm, bóng người trên cơ thể gần lại, mang theo áp lực ngột ngạt.

" Anh vốn định dịu dàng với em hơn." Giọng Đoàn Lăng rất trầm, như tiền đề của một cơn bùng nổ núi lửa: " Tạ Ninh, anh sắp hành động đây."

Một giờ sau, những ngón tay trắng muốt vò nát ga giường, Tạ Ninh nước mắt đầm đìa, tự hỏi rốt cuộc có điều gì sai.

Trong sách gốc không viết như vậy, chỗ nào cũng có thể hỏng, nhưng nhân vật có thể hỏng không?!

Đêm càng khuya, cậu mềm nhũn như không còn xương, chút sức lực còn lại bám vào cổ Đoàn Lăng, nức nở xin lỗi.

"... Em sai rồi, xin lỗi, Đoàn, Đoàn Lăng... Ưm!"

Đến khi thời gian trở thành khái niệm mơ hồ, Tạ Ninh khóc đến khản cả giọng, thở không ra hơi, viên kẹo kim cương cuối cùng cũng bị ăn sạch.

Ban đầu là dịu dàng trong khoang miệng, khiến kẹo tan chảy trong cơ thể, cuối cùng là răng thô bạo nhai, không để lại chút vụn nào.

Đoàn Lăng nhìn người đang khóc nức nở trong chăn, nghĩ rằng không thể trách mình.

Đôi khi Tạ Ninh thực sự khiến người ta muốn đánh, không thể động tay, làm cậu khóc cũng không tệ.

Đoàn Lăng cúi xuống, nhẹ nhàng cắn vào cần cổ trắng ngần, Tạ Ninh chỉ rụt người lại, không biết giả vờ tội nghiệp hay thật sự khóc, nhưng tiếng khóc to hơn, không tránh đi.

"... Em sẽ chết mất." Người vùi mặt vào giường thút thít nói.

Ánh mắt Đoàn Lăng tối lại, giọng nói bao bọc bởi sự thỏa mãn: " Không đâu, ngày mai như em nói, để em ở trên."

Tiếng khóc trong gối ngừng lại, Đoàn Lăng kiên nhẫn chờ một lúc, mới thấy Tạ Ninh đôi mắt đỏ hoe quay đầu lại.

"... Thật, thật sao?"

Đoàn Lăng cụp mí mắt, nụ cười đầy ẩn ý, khi ngẩng lên, dịu dàng như ảo ảnh, tạo lý do hợp lý, như thú săn mồi liếm môi.

" Có vẻ em chưa từ bỏ."

Đó là câu cuối cùng Tạ Ninh nghe trước khi bắt đầu một đợt nước mắt mới, cậu thậm chí không còn sức để trách móc.

Đoàn Lăng thật không phải người! Hắn hoàn toàn không phải người! Hẹp hòi!

Chuyện này mà cũng có thể lừa gạt sao?!!

...

Ngày Đoàn Lăng bắt đầu những hành động kỳ lạ, phải truy lại từ ngày Tạ Ninh chuyển phòng.

Sáng hôm đó, Đoàn Lăng trở về nhà một chuyến, chủ yếu để gặp Trang Thính Lan, tiện thể giải quyết một số việc của nhà họ Đoàn.

" Cậu có thể lên giường trước."

Biệt thự nhà họ Đoàn, phòng riêng của Trang Thính Lan, Đoàn Lăng đối diện với y qua một cái bàn.

Đây là lần thứ ba hai người nói chuyện trực tiếp, không khí mơ hồ căng thẳng.

" Tính cách cậu ấy nhạy cảm, cuộc sống xã hội đơn giản, khả năng chịu áp lực kém, hoàn toàn khác cậu."

Đoàn Lăng nhíu mày: " Trải nghiệm cuộc sống của cậu ấy không phức tạp."

" Nhưng tình hình là như vậy." Trang Thính Lan không phản đối: " Cậu ấy đã nói cậu rất thơm chưa?"

Đoàn Lăng mở to mắt, không che giấu sự ngạc nhiên.

" Nón Nhỏ, Mạnh Lạp Lạp, Tạ Ninh, những người có thể ngửi thấy mùi đó đều có điểm chung, cậu rất thông minh, chắc hiểu tôi đang nói gì."

Dù là Nón Nhỏ hay Mạnh Lạp Lạp, đều là chuyện xảy ra trước khi Trang Thính Lan xuất hiện, Đoàn Lăng nheo mắt: " Anh điều tra tôi?"

" Tôi sẽ điều tra tình hình của khách hàng." Trang Thính Lan thản nhiên thừa nhận, rồi tiếp tục nói: " Thực ra cách giải quyết rất đơn giản, vì cậu có chứng sạch sẽ."

Đoàn Lăng không truy cứu ngay lập tức, những chuyện đó có thể để sau: " Cách gì?"

" Cậu có thể lên giường trước."

Cơ thể ngồi trên ghế rõ ràng cứng lại.

" Tạ Ninh rất hiểu tình hình của cậu, nếu vượt qua bước này, cậu ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn, sau này thể hiện cảm xúc đúng mức, thường xuyên khen ngợi cậu ấy, để cậu ấy nhận thức rằng mình rất có giá trị, cậu rất cần cậu ấy, kiên trì một thời gian sẽ tốt hơn."

Dừng lại một chút, Trang Thính Lan bổ sung: " Tất nhiên, cũng có cách nhanh hơn, để cậu ấy đến tìm tôi làm tư vấn tâm lý, khoảng một tuần."

Đoàn Lăng không nghĩ nhiều mà từ chối: " Không thể nào."

Với cái gan của Tạ Ninh, để cậu ấy đến gặp Trang Thính Lan, có khi sẽ khóc mất.

Nói cho cùng là tư vấn tâm lý hay tẩy não còn chưa rõ ràng, Cố Tịch Phiêu là ví dụ rõ nhất, gần đây ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, ngày nào cũng loanh quanh bên cạnh Trang Thính Lan, nhưng chưa từng dám động tay động chân.

Trang Thính Lan dường như không quan tâm hắn chọn cách nào: " Vậy thì cậucó thể..."

"... Im đi!" Đoàn Lăng vụng về cắt ngang.

Khuôn mặt dữ tợn, như thể ngay sau đó sẽ đánh người, hung dữ thì có, nhưng tai lại đỏ như lửa.

Không khí trong phòng lại lắng xuống.

Trang Thính Lan đợi một lúc, thản nhiên lật tài liệu của Tạ Ninh.

Khoảng 5 phút sau, Đoàn Lăng lên tiếng, giọng yếu ớt, lạ lùng không có chút tự tin nào.

Hắn không nhìn thẳng, không đối diện Trang Thính Lan: " Chưa kết hôn cũng có thể làm sao?"

"..."

Khuôn mặt lạnh lùng của Trang Thính Lan xuất hiện vết rạn.

" Xin lỗi." Y mở một quyển sổ khác: " Cậu nói lại lần nữa."

Nói xong, y nhìn qua mắt kính trong suốt lặng lẽ quan sát phản ứng của Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng không biểu hiện sự phản cảm, ngược lại, hắn nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.

Trang Thính Lan có chút bất ngờ, cúi đầu viết vài nét trên sổ ghi chép, những đường nét giao nhau trên giấy, y khoanh thêm một vòng rồi vẽ dấu hỏi.

Khi Đoàn Lăng đứng dậy rời đi, Trang Thính Lan nói: " Bất kể cậu dùng phương pháp nào, để đảm bảo chắc chắn, mỗi tuần tôi sẽ theo dõi một lần, để Tạ Ninh đến cũng được."

Đoàn Lăng cười khẩy một tiếng, rồi đẩy cửa đi.

Nếu không phải vì Tạ Ninh thực sự khác thường, hắn sẽ không tìm đến Trang Thính Lan.

Tâm lý học không phải là một môn khó, chỉ cần thời gian để tiếp thu, hắn có thể tự giải quyết vấn đề của Tạ Ninh.

Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn thôi.

Trong hành lang, biểu cảm của Đoàn Lăng dần thu lại, cuối cùng trở về vẻ bình thản.

Hắn nhìn thấy vài chữ trên cuốn sổ thứ hai của Trang Thính Lan, những từ không nổi bật và vô lý, nhưng lại khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Nhân vật chính, nhân vật phụ, điểm cốt truyện.

Nếu không phải chắc chắn Trang Thính Lan là bác sĩ, hắn sẽ nghĩ nghề phụ của đối phương là biên kịch, nhưng công việc của Trang Thính Lan chỉ là bác sĩ.

Và những từ này, Tạ Ninh cũng đã nhắc đến khi uống say hôm đó.

Nhưng chuyện này tạm thời không đủ để Đoàn Lăng truy cứu, hắn còn có những việc cần quan tâm hơn.

...

Một tuần sau khi Đoàn Lăng kỳ lạ, cuối cùng hắn cũng trở lại bình thường.

Hai câu 'thử một lần là mê' và 'ham muốn không có điểm dừng' được thể hiện hoàn hảo trong những ngày tiếp theo.

Phải thừa nhận rằng phương pháp của Trang Thính Lan thực sự hiệu quả, ít nhất Tạ Ninh không còn dư sức để suy nghĩ lung tung nữa.

Quan trọng hơn, trong lúc tình cảm mãnh liệt, Đoàn Lăng sẽ kiên nhẫn an ủi hôn nhẹ lên nước mắt của cậu, ánh mắt mơ màng, trán đổ mồ hôi mỏng vì kiềm chế, miệng nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Hết lần này đến lần khác, chỉ với cậu, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy, như thể... Chỉ có cậu mới tạo ra được một Đoàn Lăng như vậy.

Cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí có thể làm dịu cơ thể mệt mỏi và mang lại cho cậu một cảm giác thỏa mãn sâu sắc hơn cả khoái cảm.

Nửa đêm, không lâu sau khi giả vờ ngủ vì mệt, Tạ Ninh mở mắt.

Cơ thể rất sạch sẽ, đã được người ta dọn dẹp, cậu đưa cánh tay lên trước mũi, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.

Là mùi của Đoàn Lăng, khi ôm sẽ dính một chút, nhưng rất nhanh sẽ biến mất, giờ đây dường như mùi hương tỏa ra từ bên trong, trở thành mùi của cậu.

Mắt sáng lên, Tạ Ninh ngửi thấy mùi hương trên người bên cạnh, rồi ngửi trên người mình, xác định là cùng một loại, mắt càng sáng hơn.

Cậu nhìn khuôn mặt đang ngủ gần của Đoàn Lăng, vẽ trong không trung từng nét trên khuôn mặt nhìn không bao giờ chán.

" Đoàn Lăng."

" Hử?"

Tạ Ninh sợ hãi thở gấp: " Anh chưa ngủ à?"

Đoạn Lăng hơi mở mắt, buồn ngủ nói: " Vì em cứ động đậy."

" Xin lỗi." Tạ Ninh có chút ngại ngùng, vừa rồi cậu giống như biến thái cứ ngửi mùi, lại bị bắt quả tang: " Anh ngủ đi, em không động nữa."

Trong trạng thái mơ màng, Đoàn Lăng không có tính công kích, ngược lại mang một vẻ lười biếng, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng bản chất không thay đổi.

" Vẫn còn ngửi thấy mùi sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Tạ Ninh không chắc ý hắn là gì, do dự nói: " Có, rất thơm."

" So với trước đây thì sao?"

" Có vẻ... Nhạt hơn một chút."

Đoàn Lăng cười nhẹ, tâm trạng có vẻ khá tốt.

Sau đó, cậu được kéo vào vòng tay ấm áp, đầu óc lập tức trở nên mơ màng.

Trán chạm vào một mảnh mềm mại, Đoàn Lăng thì thầm bên tai, giọng ấm áp đủ để ru ngủ.

" Tạ Ninh, ngủ đi."

Tuy nhiên, dù có thỏa mãn đến đâu, cũng cần có mức độ!

Sau một tháng sống chung, Tạ Ninh bắt đầu nhớ nhà.

Sinh viên có hai ngày cuối tuần, nhưng với Đoàn Lăng, người chưa chính thức tiếp quản nhà họ Đoàn, thì ngày nào cũng có thể là cuối tuần.

Nhà họ Đoàn có hệ thống quản lý rất cao cấp, hơn nữa câu chuyện chính của sách không phải là một câu chuyện đấu tranh thương trường, mà tập trung vào mối quan hệ giữa nhân vật chính và vài nhân vật nam phụ, không có nhiều thông tin chi tiết, vì vậy ngay cả khi tiếp quản nhà họ Đoàn, Đoàn Lăng vẫn có thể giữ lối sống lười biếng.

Nói cách khác, Tạ Ninh cần sức để học, nhưng Đoàn Lăng không cần sức để đi làm.

Tiêu chuẩn hẹn hò bình thường là bao lâu một lần, Tạ Ninh không có tham khảo, chỉ là cậu theo bản năng thấy rằng mối quan hệ này không bình thường.

Cậu không thể chịu đựng nổi năng lượng vô tận của Đoàn Lăng, cậu chỉ là một nhân vật phụ, không thể so sánh với thể chất của nhân vật chính!

Sống chung một tháng, trong lòng dần dần có kế hoạch, Tạ Ninh luôn tìm cơ hội, cho đến cuối tuần đó, Đoàn Lăng nhận được cuộc gọi từ nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà.

Hầu như ngay khi cửa vừa đóng lại, cậu đã mở mắt sáng rực.

Dành cả buổi sáng, Tạ Ninh dọn dẹp toàn bộ nhà cửa, từ phòng làm việc, phòng ngủ, phòng tắm, đến nhà bếp, thu thập được một loạt các 'dụng cụ' chất đống trên ghế sofa.

Không tìm thì không biết, tìm rồi mới giật mình, Đoàn Lăng rốt cuộc đã mua bao nhiêu?!

Tạ Ninh trố mắt nhìn đống đồ trên ghế sofa, lần nữa nghi ngờ có phải mình đã đọc sai sách.

Không biết Đoàn Lăng lúc nào sẽ về, nếu lần sau không tìm thấy dụng cụ, có lẽ sẽ thoát khỏi một lần, với suy nghĩ này, Tạ Ninh bắt đầu cân nhắc cách xử lý mấy chục hộp đồ này.

Ding Dong!

Khi chuông cửa vang lên, cậu giật mình, mấy hộp bao cao su lại rơi trở lại ghế sofa.

Tạ Ninh nghi ngờ nhìn về phía cửa.

Chuông cửa nhà chưa bao giờ vang lên, vì họ đều có chìa khóa.

Chẳng lẽ Đoàn Lăng quên mang chìa khóa...?

Cậu vội giấu đồ dưới đệm ghế, rồi đi đến cửa nhìn qua mắt mèo, cẩn thận như đang đề phòng trộm.

Dù đội mũ lưỡi trai, nhưng người ngoài cửa không phải là Đoàn Lăng, không chỉ đội mũ, mà còn đeo khẩu trang và kính râm, che kín mít.

Người đó lại bấm chuông hai lần, giọng nói vui tai từ dưới khẩu trang phát ra.

" Trước đây gửi tài liệu cũng là địa chỉ này, sao không có ai nhỉ."

Một giây trước còn bình thường, giây tiếp theo, điện thoại rung lên, người đeo khẩu trang liếc nhìn, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Hắn ta tức giận đập cửa: " Vải lồng! Đoàn Lăng! Cậu có gan không nghe điện thoại, thì cậu có gan mở cửa đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro