Chương 109: Kỳ nghỉ đông nhàm chán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tạ Ninh, em phiền quá.]

Tạ Ninh chậm chạp chớp mắt.

Kết, kết thúc rồi...?

Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lưng đau đến mức như muốn gãy ra, hôm nay Đoàn Lăng còn điên cuồng hơn mấy ngày trước, trên chân đầy vết tích khó nói, cậu hối hận vì đã nóng đầu mà chỉ mặc một chiếc sơ mi.

Khác với sự nhẹ nhõm của cậu, Đoàn Lăng trông rất cứng ngắc, một lúc lâu không nói gì.

" Mẹ nó......!" Đoàn Lăng bỗng nhiên chửi thề, giọng như bị ép ra khỏi cổ họng.

" Sao lại mắng em?"

Tạ Ninh vô tội nhìn lại, làm Đoàn Lăng tức đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được cậu.

Đoàn Lăng nhắm mắt, gân xanh trên trán nhảy lên, hít sâu hai lần.

" Lần sau không được nói."

Ngừng một lát, Đoàn Lăng mặt đen lại bổ sung: " Không được nói vào lúc này!"

"...... Nói gì?" Tạ Ninh thừa nhận mình đang giả ngốc.

Cậu chậm chạp hiểu ra điều gì, ánh mắt lướt xuống dưới, rất nhanh, nhưng vẫn bị Đoàn Lăng phát hiện.

Sắc mặt Đoàn Lăng tối sầm, tóc lòa xòa trên trán che khuất biểu cảm, dưới ánh đèn mờ, đôi môi đỏ tươi trông rất yêu mị.

Hắn dường như cười một cái, nụ cười khiến Tạ Ninh run cả người.

Hắn quá đẹp, khí chất lại u ám, Đoàn Lăng bây giờ, giống như một con yêu quái bò lên giường.

Khi Tạ Ninh nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn.

" Nói gì." Đoàn Lăng lặp lại: " Nhanh như vậy đã quên rồi?"

Toàn thân cậu bị đè xuống giường, cậu vụng về ôm lấy hắn định xoa dịu, nhưng dỗ dành một con thú đang giận đâu phải chuyện dễ!

" Tạ Ninh, nói lại lần nữa."

Yêu quái không chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, giọng nói cũng khiến người nghe tê dại.

Tạ Ninh không cứng đầu, nhìn hắn, giọng nhỏ như thì thầm: "...... Thích anh."

Vừa nói xong, cổ họng cậu nghẹn lại, không thể tin được nhìn xuống dưới.

Nếu nói ban đầu hối hận năm phần, bây giờ chính là hoàn toàn hối hận!

Hơi thở của Đoàn Lăng rất nóng, phả vào tai, kèm theo mùi hương thoang thoảng.

" Được rồi." Đoàn Lăng nhẫn nhịn cắn môi cậu: " Im miệng đi."

"......"

Cậu muốn nói cũng không nói được!

Nửa đêm sau đó, ngoài tiếng khóc thút thít, Tạ Ninh không phát ra được câu chữ nào.

Đoàn Lăng như đề phòng cậu, chỉ cần cậu muốn nói, hắn liền chặn miệng cậu.

...... Bằng nhiều cách.

......

Tháng 10 hàng năm là thời điểm sản phẩm mới của nhà họ Đoàn ra mắt.

Sau khi Du Du xuất hiện trở lại, gần đây hắn ta tham dự các sự kiện đều mang theo sản phẩm mới của nhà họ Đoàn, khiến giới truyền thông đoán hắn ta có thể trở thành người đại diện cho quý tiếp theo của nhà họ Đoàn.

Tạ Ninh cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn trái cây, vừa xem cuộc phỏng vấn mới nhất của Du Du.

Vài câu hỏi của phóng viên rất hóc búa, nhưng phải thừa nhận, khán giả thích nghe chuyện giật gân.

" Du Du, nghe nói cậu và Phương Di không hợp nhau có đúng không? Cậu nghĩ sao về những ngôi sao mới nổi gần đây? Có cảm thấy bị đe dọa không?"

Trong ống kính, Du Du vẫn mỉm cười: " Tất nhiên là không đúng rồi, tính cách của cậu ấy mọi người không phải đều biết sao, tôi luôn coi cậu ấy như em trai mà chăm sóc."

Tạ Ninh suýt nữa phun nước ra, ho sặc sụa.

Đoàn Lăng đang ngủ bên cạnh bị cậu làm ồn, duỗi cánh tay dài, lười biếng vỗ lưng cậu.

" Về cảm giác bị đe dọa... Hoàn toàn không có!"

Du Du quả nhiên vô cùng tự luyến, phóng viên tiếp tục châm ngòi: " Vậy cậu nghĩ mình và Phương Di, ai đẹp trai hơn?"

" Tất nhiên là tôi rồi." Du Du làm vẻ mặt 'câu hỏi gì thế này', rất lưu loát bổ sung: " So với Đoàn Lăng, tôi cũng đẹp hơn mà!"

Lời vừa ra khỏi miệng, tiếng chụp ảnh liên tiếp vang lên, Tạ Ninh có cảm giác bừng tỉnh.

Tự luyến đến mức độ nhất định, hóa ra có thể tránh khỏi mê hoặc của vạn người mê.

Bên ngoài không có nhiều cuộc thảo luận về ngoại hình của Đoàn Lăng, điều này nhờ vào sức mạnh của nhà họ Đoàn, nghe tên của ông chủ lớn từ miệng một ngôi sao lớn, trong giới giải trí là chuyện mới lạ.

Trong khi đồng tính luyến ái hợp pháp, cả hai đều là tài năng trẻ, gần như ngay khi cuộc phỏng vấn được phát sóng, đã gây ra sự chú ý mạnh mẽ trên mạng xã hội.

Xem xong cuộc phỏng vấn, Tạ Ninh chuyển kênh sang một chương trình ca nhạc, nhìn lướt qua ngôi sao trên sân khấu, đặt điều khiển xuống.

" Bây giờ anh coi như chính thức tiếp quản nhà họ Đoàn chưa?"

" Chưa."

" Ba anh thế nào rồi?" Tạ Ninh cẩn thận lựa lời: " Tình hình... Nghiêm trọng không?"

Đoàn Lăng lườm cậu: " Ông ấy mạng lớn, tạm thời không sao."

" Vậy còn mẹ anh?"

" Cố Tịch Phiêu?" Đoàn Lăng ngạc nhiên khi cậu nhắc đến cô, ánh mắt khựng lại: " Bà ấy tạm thời không thể đi chơi, bị ép phải biểu lộ chung thuỷ."

Tạ Ninh gật đầu, vòng vo hỏi đến điểm chính: " Bác sĩ Trang, còn làm việc ở nhà họ Đoàn không?"

" Sao em cứ bận tâm đến ổng làm gì?" Đoàn Lăng không vui, cơn buồn ngủ giảm đi quá nửa.

" Em không yên tâm."

Tạ Ninh không biết giải thích thế nào, cậu vẫn nghi ngờ Trang Thính Lan là người từng hạ thuốc Đoàn Lăng, nên chỉ cần nghĩ đến y còn ở nhà họ Đoàn, cậu luôn không an lòng.

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Đoàn Lăng dịu đi một chút: " Đừng nghĩ nhiều, ổng không làm gì được."

Vị bác sĩ bí ẩn này gần như trở thành nút thắt trong lòng cậu, Tạ Ninh lẩm bẩm: "... Em vẫn không yên tâm."

" Vậy sao?"

Mắt Tạ Ninh đảo 1 vòng: " Em muốn tư vấn tâm lý."

Cậu có thể lờ nam phụ đi, nhưng loại nguy hiểm không rõ lai lịch này, nếu có thời gian và cơ hội, vẫn nên tìm hiểu kỹ càng.

Lo Đoàn Lăng không đồng ý, Tạ Ninh dùng cách mới học được, chớp chớp mắt, ghé sát hôn lên khóe miệng hắn.

" Cho em tư vấn tâm lý nhé." Cậu ngọt ngào nói.

Đoàn Lăng nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng như đang bảo cậu bỏ ý định đó đi.

Tạ Ninh nghĩ ngợi, lại ghé qua hôn thêm cái nữa.

Vẻ mặt cứng rắn vừa rồi hơi thả lỏng, ánh mắt không vui càng thêm đậm.

Tạ Ninh nhìn hắn vài lần, ngồi lại chỗ cũ lặng lẽ ăn trái cây xem TV, không nói gì thêm.

Khoảng 2 phút sau, bên cạnh phát ra tiếng thở dài, Đoàn Lăng xoa mạnh trán, bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa.

" Mẹ nó, rảnh rỗi sinh nông nổi!"

Biết là hắn đã đồng ý, Tạ Ninh mỉm cười, mắt cong cong quay đầu qua: " Khi nào thì được? Cuối tuần này được không?"

Đoàn Lăng không nói gì, quay đầu đi, vẫn chưa hết giận, Tạ Ninh chờ một lúc, ước chừng cơn giận đã giảm xuống dưới mức bùng nổ, định dỗ dành, kết quả thấy Đoàn Lăng đã tự mình ngủ mất.

Ngũ quan tinh tế, sống mũi cao, từng sợi tóc như được vẽ bằng mực, hàng mi dày tạo ra bóng râm, ngay cả bóng râm cũng có hình dạng đẹp.

Nhìn người đang ôm gối ngủ, tư thế ngủ không hề có chút uy hiếp nào, Tạ Ninh không kiêng nể mà bổ sung 'thức ăn' tinh thần, kiềm chế đôi tay tội lỗi của mình, không làm phiền hắn nữa.

Hoàn thành mục tiêu, cậu cười gian xảo.

Thiên tài dường như cũng không phức tạp lắm, ngược lại, thật đơn giản...?

......

Mặc dù Đoàn Lăng vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản nhà họ Đoàn, nhưng có lẽ chỉ là chuyện trong 2 năm tới.

Bởi vì đừng nói Tạ Ninh, ngay cả Đoàn Thiên Thành và các cổ đông khác của Đoàn Thị cũng không ngờ rằng, Đoàn Lăng sẽ trở về nước học xong ở tuổi 20, chuẩn bị tốt để quản lý công ty.

Sau này Tạ Ninh mới biết, buổi tiệc đón gió hôm đó thực sự đã gây ảnh hưởng không nhỏ đối với Đoàn Lăng.

Hắn đột ngột rời đi, để lại các khách mời quan trọng tại bữa tiệc, cuối cùng là Cố Tịch Phiêu và Đoàn Thiên Thành phải ra mặt mới tạm thời hóa giải sự lúng túng, điều này cũng khiến các cổ đông và đối tác khác của Đoàn Thị cho rằng Đoàn Lăng vẫn chưa đủ chín chắn để gánh vác trọng trách.

Nói một cách đơn giản, họ cho rằng sự non nớt trên người hắn vẫn chưa mài mòn sạch sẽ, không hiểu cách nhìn nhận tổng thể, bướng bỉnh khó thuần, có lẽ chưa đủ trình độ để tiếp quản nhà họ Đoàn.

Sau vài cuộc họp nội bộ của Đoạn Thị, Đoàn Thiên Thành bị thuyết phục, đồng ý tạm thời giao quyền quyết định cho cổ đông lớn thứ hai, Đoàn Lăng vẫn giữ chức Tổng giám đốc công ty.

Người bình thường nghe tin này chắc chắn sẽ không phục hoặc bất bình, nhưng nếu là Đoàn Lăng, con người lười biếng bị ép phải kế thừa gia sản, có lẽ hắn còn vui mừng hơn ấy chứ.

Thậm chí đôi khi Tạ Ninh còn nghĩ, hắn có thể sống nhàn nhã cả đời, thỉnh thoảng tự học nhanh một lĩnh vực lạ lẫm nào đấy rồi ra vẻ, sau đó quay về tiếp tục ngủ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cuộc sống của thiên tài đơn giản nhàm chán và buồn tẻ như thế.

Mà tình trạng bệnh của Đoàn Thiên Thành ngày càng nặng, bởi vì câu chuyện đã lệch khỏi cốt truyện, không biết sau này sẽ phát triển thế nào.

Chẳng hạn như hiện tại, Đoàn Lăng đã trở về nước, nhưng mấy nam phụ quan trọng lại không có ở thành phố A.

Cố Tử Chân đang du học nước ngoài, Hà Mạn Quyển cũng ra nước ngoài, mặc dù cậu ta và Hà Mỹ Mai đều có thành tích kém, nhưng vẫn phải có một người học chút kỹ năng thực sự để kế thừa gia sản to lớn.

Còn về Hàn Khiên, gần đây hắn ta rất năng nổ, mấy ngày trước xem tạp chí thương mại, Tạ Ninh còn thấy tin tức gia đình nhà họ Hàn và Đoàn đang bàn thảo hợp tác mới.

Ngoài Hàn Khiên, còn có ông chủ của Du Du là Tần Minh Dương.

Cuộc sống vô ưu vô lo sẽ khiến thời gian trôi nhanh hơn, khi hoàn thành xong kỳ thi cuối cùng, bước ra khỏi khuôn viên trường, Tạ Ninh mới nhận ra, đã đến kỳ nghỉ đông rồi.

Nghỉ đông có nghĩa là, một nhóm nam phụ ở nước ngoài có lẽ sẽ về để lấy hiện diện.

Tuy nhiên gần đây Đoàn Lăng thực sự rất lười, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không bước chân ra khỏi nhà, Cố Tử Chân bọn họ về nước, liên lạc không được, liệu có đến thăm con mèo lười này không nhỉ!

Suy nghĩ của Tạ Ninh bắt đầu đi xa.

Vừa bước ra khỏi cổng trường Đại học A, ngoài cổng liền vang lên tiếng còi xe, Lý Lỗi kéo cửa sổ xe xuống ra hiệu.

Thời tiết có chút lạnh, Tạ Ninh chạy nhanh lên xe, quả nhiên, Đoàn Lăng đang ngủ gật trên xe.

" Anh có phải đang ngủ đông không?" Tạ Ninh không kiềm chế được thì thầm: " Em muốn nuôi một con mèo, sau đó so sánh xem ai trong hai người ngủ nhiều hơn."

Lý Lỗi ngồi ở ghế trước muốn cười nhưng không dám cười, Đoàn Lăng lười biếng liếc nhìn hắn ta một cái, rồi nhắm mắt lại.

Hắn không trả lời, Tạ Ninh buồn chán, liền trò chuyện với Lý Lỗi đã quen thân.

" Anh Lý, anh thấy sao?"

Lý Lỗi đổ mồ hôi lạnh, lảng sang chủ đề khác: " Hôm nay hai cậu không phải đi nhà hàng hẹn hò ăn mừng thi xong sao?"

Vùi mặt vào khăn quàng cổ chưa tháo ra, Tạ Ninh ngượng ngùng nói: "...... Cũng không hẳn là hẹn hò, chỉ là ăn bữa cơm thôi."

Lý Lỗi cười, không nói thêm gì.

Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, sau kỳ thi cuối kỳ không lâu là đến, bởi vì vài ngày nữa cậu lại phải về quê với ba Tạ, nên cậu muốn trước đó cùng Đoàn Lăng ăn bữa cơm 'chia tay'.

Đẩy Đoàn Lăng, cậu hỏi: " Tết năm nay, cô chú có ở nhà không?"

Đoàn Lăng rõ ràng nhắm mắt, nhưng lúc này lại có thể chính xác nắm lấy tay cậu.

" Ừ, rất phiền phức."

Tạ Ninh vừa cảm thấy áy náy vì không thể ở lại thành phố A, Lý Lỗi ngồi ghế trước liền lên tiếng.

" Năm nay Tết trùng với sinh nhật của thiếu gia Cố, sau khi bàn bạc, có vẻ họ quyết định đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, còn sắp xếp bắn pháo hoa gì đó." Lý Lỗi thuận miệng cung cấp thông tin lớn.

Tạ Ninh cứng họng một lúc lâu, quay sang Đoàn Lăng: " Anh đi không?"

Đoàn Lăng mắt cũng không mở: " Không đi."

Mặc dù cậu cũng không muốn để Đoàn Lăng đi, nhưng nghĩ đến việc hắn một mình ở nhà đón Tết, có thể bị tiếng pháo làm mất ngủ, lòng Tạ Ninh lại cảm thấy chua xót.

Đến khu nghỉ dưỡng, ít nhất còn có phong cảnh đẹp và Hà Mạn Quyển để giải khuây.

Nghĩ một chút, cậu cắn răng nói: " Nếu anh chán có thể đi chơi mà."

Cố Tử Chân là cái gì chứ, giờ cậu rất tự tin, kiêu ngạo đến nỗi không đặt nam phụ vào mắt!

Nhưng Đoàn Lăng hoàn toàn không để ý đến lòng tốt của cậu: " Nói nhiều, không đi."

Nếu vậy, Tạ Ninh nghĩ, thì cậu sẽ về sớm.

Trước đây đã hứa sẽ cùng Trang Thính Lan 'tư vấn tâm lý', nhưng theo lời của Đoàn Lăng, mấy tháng nay Trang Thính Lan không có ở nhà họ Đoàn, không biết đi đâu, nên buổi tư vấn tâm lý này đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Chưa đến nhà hàng, nhớ lại chuyện này, Tạ Ninh hỏi: " Sau tết bác sĩ Trang có quay lại không?"

Không nói gì thêm, Đoàn Lăng xem ra lại sắp ngủ mất rồi, cậu vừa thi xong đang trong trạng thái phấn khích, cố ý không muốn để hắn ngủ.

Đoàn Lăng lại mở mắt, thần sắc rất dễ hiểu, chính là buồn bực khi cứ liên tục bị làm phiền.

" Không biết."

" Vậy anh cho em số điện thoại của anh ta đi."

" Không cho."

" Vậy anh đừng ngủ nữa."

" Em phiền thế."

Đoàn Lăng bị lải nhải đến mức không chịu nổi, chợt trở mặt kéo cậu vào lòng, không nhẹ không nặng cắn môi cậu một cái.

Cắn xong, dứt khoát hôn người đến mức một lúc lâu cũng không thể mở miệng.

Khi Tạ Ninh mơ màng thở dốc cố gắng giãy giụa, Đoàn Lăng mới dừng lại, áp sát môi cậu lặp lại: " Tạ Ninh, em phiền quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro