Chương 122: Phiên Ngoại: Mong được cùng người đến thiên trường địa cửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Mạnh Kỳ Cửu.

Mạnh trong 'tử huyết Mạnh'(*), Kỳ Cửu trong 'kỳ vọng đến thiên trường địa cửu'.
(*) Tử: 子,Huyết: 血,Mạnh: 孟

Với cái tên Mạnh Kỳ Cửu này, ban đầu tôi không có cảm giác gì cả, giống như đối với chính bản thân Mạnh Kỳ Cửu, chỉ coi nó như một công cụ, một cái mã hiệu mà thôi.

Năm tôi 8 tuổi, không có quá nhiều kỳ vọng về tương lai, nhưng đột nhiên lại sinh ra một chút kỳ vọng với cái tên này.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp, tôi đánh cậu ấm con của nhà tài trợ cho trại trẻ mồ côi, bị phạt giam trong vài ngày, khi ra khỏi phòng giam trên mặt còn đầy vết bầm tím.

Chính là ngày đó, tôi gặp một người phụ nữ trẻ đến làm tình nguyện viên.

Có rất nhiều tình nguyện viên, cũng có rất nhiều cô gái trẻ, nhưng cô ấy thì có chút đặc biệt.

Cô ấy có kẹo trong túi.

Có vẻ như cô ấy nghĩ tôi bị ai đó bắt nạt, khuôn mặt tươi trẻ sạch sẽ của cô ấy đầy lòng thương cảm.

Dù rất ghét kiểu biểu cảm này, nhưng khi cô ấy cố gắng kéo tôi ra nói chuyện riêng, tôi liếc thấy gói kẹo nửa lộ ra từ túi của cô ấy, vẫn nửa đẩy nửa chấp nhận đi theo.

Tôi rất thích đồ ngọt, Lạp Lạp cũng thích, nếu nghe vài phút nhảm nhí mà có thể nhận được kẹo, vẫn rất đáng giá.

Ngồi xuống bậc thang trong sân, chiếc quần jeans màu nhạt sạch sẽ của cô ấy dính bụi, nhưng cô ấy lại không có vẻ gì là để tâm, khiến tôi có chút ấn tượng.

Cô ấy đầu tiên hỏi tên tôi, tôi không nói, chỉ dùng cằm chỉ vào túi của cô ấy, cô ấy ngạc nhiên, rồi bật cười đưa kẹo.

Đó là một viên kẹo nhỏ, hình kim cương cứng.

Viên kẹo bán trong suốt phản chiếu ánh nắng buổi chiều, tôi giơ lên nhìn, mắt bị chói đến đau, nhưng vẫn không muốn rời mắt.

Rất đẹp, lấp lánh đầy màu sắc, như một viên kim cương thực sự sáng chói.

Cô ấy đưa qua mấy viên, dù muốn giữ lại hết cho Lạp Lạp, nhưng vết thương trên mặt đau rát, không chuyển sự chú ý đi thì sợ không chịu nổi mà quay người bỏ đi, nên tôi nhét một viên vào miệng.

Lạp Lạp ơi, xin lỗi em nha.

Mùi hương trái cây ngọt ngào lan từ đầu lưỡi, dần dần tràn ngập cả khoang miệng, cảm giác hạnh phúc nhè nhẹ làm tê liệt cơn đau, kết tinh trên vị giác của tôi.

Khi đó tôi chưa biết, sự ngọt ngào đột ngột trong lúc đau đớn sẽ khiến người ta nhớ mãi suốt đời.

Cô ấy lại hỏi tôi tên gì, tôi thành thật nói, sau đó, là lời an ủi đầy cảm thông của cô ấy.

Những lời tương tự tôi đã nghe quá nhiều, 5 phút đó, toàn từ tai này qua tai kia, đếm giây trong lòng, tay vô cùng chán nản chơi đùa viên kẹo.

Nếu cô ấy hiểu chuyện, tốt nhất là nên kết thúc trong vòng 5 phút, vì chỉ có năm viên kẹo thôi.

Giống như nhận ra tôu không kiên nhẫn, giọng cô ấy nhỏ dần, im lặng một lúc, rồi đột nhiên lại vui mừng: " Nói đến đây, tên của em có ý nghĩa rất hay đó."

Ý nghĩa? Chưa từng nghe từ này.

Trong lòng tôi nảy sinh chút tò mò: " Nghĩa là sao?"

" Kỳ Cửu, tên này rất lãng mạn, đúng rồi, em đến đây bằng cách nào?"

Tôi bình thản nói: " Mẹ khó sinh, ba tự tử."

Cô ấy ngừng lại, khuôn mặt lại xuất hiện biểu cảm thương cảm: " Xin lỗi..."

Tôi lắc đầu, có gì mà xin lỗi, chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.

Phụ nữ thật là đa cảm và ủy mị.

" Không sao đâu, sau này em chắc chắn sẽ gặp một người rất yêu em, người đó sẽ ở bên em đến già, mãi mãi." Cô ấy nói rất chắc chắn.
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngạc nhiên, chỉ coi như cô ấy đang nói vớ vẩn.

" Tại sao?"

" Tên của em mà, Mạnh Kỳ Cửu, cô đơn chỉ là tạm thời thôi."

Cô ấy ldịu dàng nhìn tôi, giọng nói vô cùng chân thành: " Kỳ Cửu, kỳ vọng vào tương lai sẽ có một người có thể cùng em thiên trường địa cửu."

Chân thành đến mức tôi cũng hơi dao động.
Tôi cúi đầu, vô thức chơi đùa với viên kẹo kim cương trong tay.

Thực ra tôi không cô đơn, tôi còn có Lạp Lạp... Không cần một người như vậy, người tôi yêu, chỉ có Lạp Lạp mà thôi.

Rõ ràng là nghĩ như vậy, nhưng một lát sau, tâm tính trẻ con đã sớm rời bỏ tôi, lại lần nữa nghe thấy giọng trẻ con của chính mình.

" Thật không?"

Thật không, thật sự sẽ có một người như vậy sao?

10 năm sau đó, mỗi lần bị thương, tôi đều lặng lẽ hỏi trong lòng một lần, không biết là hỏi ai, cũng không biết đáp án ở đâu.

Trong những năm ở cô nhi viện, tôi không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó, nữa cũng không bao giờ tìm thấy viên kẹo kim cương đó nữa, có lúc, tôi tự hỏi liệu tất cả chỉ là một giấc mơ, một ảo giác do nỗi đau và sự chia rẽ tinh thần tạo ra.

Đôi khi, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng mọi thứ có thể chỉ là một giấc mơ, là ảo giác do chấn thương lúc đó gây ra.

Mãi đến năm tôi 16 tuổi, khi rời khỏi cô nhi viện trở về ngôi nhà mà ba mẹ để lại, tôi đi qua một cửa hàng nhỏ.

Cửa hàng rất nhỏ, trong một ô cửa sổ hẹp, ánh nắng ngày đó rất đẹp, chiếu vào những viên kẹo kim cương không bắt mắt làm chúng lấp lánh sáng rực.

Người phụ nữ không nói rằng loại kẹo này là do ông chú hàng xóm làm thủ công, 8 năm sau, nhà máy kẹo Tạ Tạ đã mở cửa, tôi mới nhận ra rằng giấc mơ đó thực ra là hiện thực.

Đây là loại kẹo đã mang lại sự an ủi tinh thần cho tôi trong lúc đau đớn, trải nghiệm thời niên thiếu để lại dấu ấn, nó trở thành loại thuốc chữa lành mọi vết thương của tôi.

Khi tìm thấy hương vị quen thuộc đó, kể từ đó, mỗi lần đau đớn bị thương, ngoài việc lặng lẽ hỏi lại câu hỏi đó trong lòng, tôi còn có cách chữa lành khác.

Một khi kẹo xuất hiện, lời tiên tri của người phụ nữ có lẽ cũng sắp thành hiện thực rồi.
Tên tôi là Mạnh Kỳ Cửu.

Mạnh Kỳ Cửu, kỳ vọng trẻ con của tôi.

Cuộc sống lặp đi lặp lại, nặng nề mệt mỏi nhưng cũng không thiếu phần thú vị.

Cuối cùng, trong năm thứ 18 tôi lang thang ở thành phố A, trong năm thứ 10 kể từ khi lời tiên tri bắt đầu, tôi gặp được một người.

Một người như cô ấy đã nói, là người tôi rất yêu.

Cậu ấy rất dễ thương, rất tuyệt vời, rất tốt bụng, thậm chí còn có vô số kẹo kim cương.

Thật trùng hợp, thật sự quá trùng hợp, tôi đứng trên ban công, ngớ ngẩn nhìn cậu ấy bước tới, mỉm cười với người khác dưới ánh nắng.

Trái tim lặng lẽo của tôi sống lại, não bộ bị tấn công, trở nên trống rỗng.

Nụ cười đó, sáng hơn bất kỳ viên kẹo kim cương nào.

Cậu ấy là nguồn gốc của loại thuốc chữa lành của tôi, là câu trả lời mà tôi đã hỏi bao lần trong lòng, là người tôi rất yêu.

... Chỉ là, cậu ấy không yêu tôi.

Mạnh Kỳ Cửu, kỳ vọng trẻ con của tôi, là giả dối.

Cậu ấy tên là Tạ Ninh, một cái tên rất hay.

Có lẽ vì trong mắt tôi, mọi thứ về cậu ấy đều tốt đẹp, đến cả cái tên cũng thấy là hay nhất.

Chúng tôi gặp nhau chính thức lần đầu tiên vào ngày tệ nhất trong đời tôi, đến nỗi sau đó một tuần, mỗi đêm khuya, tôi luôn tỉnh dậy từ trong mơ, hối hận đến nỗi giơ nắm đấm lên không trung.

Quá căng thẳng, tôi đã lén lút chú ý đến cậu ấy suốt thời gian dài, luôn nghĩ cách tạo ra một khởi đầu lãng mạn, kết quả là khởi đầu đã làm cậu ấy sợ hãi, rơi từ trên tầng xuống, xấu hổ đến nỗi vào bệnh viện.

Bây giờ nhớ lại chuyện này, tôi vẫn cảm thấy hối tiếc và đỏ mặt.

Cậu ấy trong lòng tôi thực sự quá tuyệt vời, vì vậy, mọi thứ liên quan đến cậu ấy, tôi đều hy vọng là tốt đẹp.

Chỉ là tôi quên rằng, mọi thứ liên quan đến cậu ấy và tôi, chưa bao giờ là tốt đẹp.

Tại sao tôi lại thích cậu ấy chứ?

Tôi không thể nói rõ lý do, có thể là vì kẹo kim cương, có thể là vì nụ cười của cậu ấy, cũng có thể chỉ đơn thuần là rung động.

Tóm lại, tôi rất thích cậu ấy, thích này tăng lên mỗi phút mỗi giây, cùng với nhịp thở của tôi.

Tuy nhiên, số phận vẫn chưa từ bỏ việc trêu chọc tôi.

Đừng nói đến chuyện dài lâu, tôi thậm chí còn không thể có một cái ôm.

Viên kẹo kim cương trong miệng cuối cùng sẽ tan chảy, câu trả lời mà tôi khó khăn lắm mới tìm được, cậu ấy đã có người yêu.

Giữa từ bỏ và tiếp tục, tôi đã chọn cái sau.

Giống như cơn ác mộng vô hình quấn lấy, tôi biết, tôi không thể tìm thấy câu trả lời tiếp theo, những hy vọng trẻ con của tôi, một khi tắt ngấm, sẽ không còn sức mạnh để bùng lên nữa.

Tôi còn rất nhiều việc phải làm, chỉ riêng việc quên đi, có lẽ sẽ tốn thêm 10 năm nữa.

Giống như viên kẹo kim cương mà tôi đã ăn khi đau khổ, cả đời này tôi không thể quên được mùi vị đó.

Tạ Ninh, tôi cũng muốn trở thành ký ức khắc cốt ghi tâm của cậu ấy.

Tôi muốn tặng cậu ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất, giấu đi mặt xấu của mình để đối diện với cậu ấy.

Nhưng những điều tốt đẹp của tôi thực sự rất ít, tôi hút thuốc uống rượu, đánh nhau chửi thề,  cẩn thận giấu tất cả những điều tồi tệ.

Cuối cùng lại phát hiện, so với cậu ấy, vẫn chưa đủ, vẫn còn xa mới bằng.

Cậu ấy sẽ yêu Đoàn Lăng, tôi không chút ngạc nhiên.

So với giả dối của tôi trước mặt cậu ấy, hắn như một ngọn lửa, dù rực cháy nhưng chân thật và nồng nhiệt, có thể thắp sáng cuộc sống của cậu ấy, mang đến cho cậu ấy hy vọng vô tận.

Như vậy cũng tốt.

Đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể tặng cậu ấy.

Mạnh Kỳ Cửu, hy vọng trẻ con của tôi.

Tạ Ninh, hy vọng của tôi.

Cậu ấy chính là câu trả lời, là viên kẹo kim cương mà tôi yêu nhất, là thuốc chữa đau khổ của tôi.

Ngày hy vọng tan biến, tôi đã đưa cậu ấy đến cô nhi viện, nơi tôi bắt đầu chờ đợi cậu ấy.

Sau khi lấy lại đồng xu may mắn, tôi đã đánh cược với cậu ấy, tôi thắng, thắng được viên kẹo kim cương từng có.

Cậu ấy không biết, khi nhìn cậu ấy quay lưng rời đi, tôi lại đánh cược một lần nữa.

Đồng xu may mắn bay lên trời, tôi nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện.

Thần ơi, hãy cho con thắng một lần nữa.

Lần cuối cũng được.

May mắn thay, đồng xu may mắn vô địch của tôi lại cho tôi thắng.

Lần này, cược không phải là kẹo kim cương, mà là cậu ấy.

Tạ Ninh, xin lỗi cậu.

Khi cậu ấy dần rời xa, tôi mở rộng vòng tay, lén ôm lấy cái bóng của cậu ấy.

Không có chuyện dài lâu, cuối cùng tôi cũng có một cái ôm.

Tôi thua hắn, không phải vì chọn sai câu trả lời, có lẽ chỉ vì tôi quá tự ti.

Nếu thời gian có thể quay lại, trở về đêm chúng tôi mới gặp, tôi nhất định sẽ không giả vờ bình tĩnh che giấu.

Tôi sẽ đặt con người thật của mình, con người không hoàn hảo, trước mặt cậu ấy.

Trước hết, vẫn phải tự giới thiệu.

Khụ.

... Tạ Ninh, chào cậu.

Tôi tên là Mạnh Kỳ Cửu.

Lần này, là Kỳ Cửu mong chờ được cùng cậu dài lâu.

Trong giấc mơ của tôi.

Tác giả có lời nói:

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đặt phiên ngoại của Kỳ Cửu ở phía trước 【lời nói của tác giả đã ẩn】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro