126~130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

126. Lão đại

Mùa mưa đến, Bách Nhĩ lại xuất phát, lần này đi ra ngoài cùng y vẫn là mấy thú nhân kia, thứ nhất là y đã quen dùng, thứ hai là họ cũng sẵn lòng cùng y đi khắp nơi, vừa mở mang kiến thức vừa để tôi luyện. Còn mấy nhi tử của y dĩ nhiên là mang theo bên người. Người trong bộ lạc ngược lại khuyên y nên để ba đứa nhỏ lại, á thú sẽ chăm sóc chúng giúp y, dù sao trẻ nhỏ còn yếu ớt, bôn ba khắp nơi cùng y sẽ không tốt cho chúng. Thế nhưng Bách Nhĩ lại cho rằng ba đứa con của mình đều đã biết đi, y mang chúng theo bên mình để chúng thích ứng với thế giới có hoàn cảnh gian nan này từ lúc nhỏ sẽ có lợi cho chúng trưởng thành hơn. Không thể không nói, tuy là con y sinh ra, nhưng bị ảnh hưởng quan niệm nuôi nấng mấy chục năm ở kiếp trước, phần lớn thời gian y đều vào vai nghiêm phụ. Chỉ có một điều khác biệt là, trong phương diện chăm sóc con nhỏ, y cẩn thận hơn nhiều các phụ thân bình thường khác.

Trong ba đứa nhỏ, Tiêu Đồ tuy là lão đại, nhưng bởi vì là á thú, nên khả năng thích ứng với rừng cây không bằng hai đệ đệ. Mới đầu, dù cho Bách Nhĩ và Tiểu Cổ tận tâm chăm sóc, nhưng bé vẫn không thể thích ứng được mà sinh bệnh nhẹ, bệnh nặng, khiến cho một đám người sứt đầu mẻ trán, trong lòng đầy run sợ. Có điều may mà Cổ học được một ít thảo dược của Cốc vu, cộng thêm Bách Nhĩ tuy không biết dược lý, nhưng đối với việc bị cảm lạnh thì phải giữ ấm, làm ra mồ hôi, hay các bệnh về thấp phải dùng táo nhiệt trừ thấp y vẫn biết chút ít, dưới sự hợp tác của hai cha con, cuối cùng chữa hết bệnh cho bé Tiêu Đồ. Đứa bé còn quá nhỏ, nếu không phải bất đắc dĩ, cho dù đau lòng hơn nữa, Bách Nhĩ cũng sẽ không dùng nội lực đả thông kinh mạch, cường thân kiện thể cho chúng.

Có lẽ ấn tượng quá sâu với vị thuốc đắng, cũng có lẽ đã thích ứng được với hoàn cảnh trong rừng, nên từ lần đó trở về sau, bé Tiêu Đồ không có đổ bệnh nữa. Còn hai đứa bé Húc và Chiêu lại càng hoạt bát hơn, thả xuống đất, chỉ chớp mắt liền không thấy. Nếu không phải lúc này Bách Nhĩ luyện thành nội công, có thể nghe được những tiếng động rất nhỏ trong phạm vi vài dặm, thì thật đúng là không dám tùy tiện cho chúng chạy nhảy lung tung. Dù vậy, thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra chút chuyện.

Nhìn hai con thú con bị dây leo quỷ thủ treo lên, nhìn mình kêu gào thảm thiết, Bách Nhĩ chỉ thấy buồn cười, không đợi y tiến lên, mấy thú nhân kia đã sốt ruột chạy qua, hai con thú trắng nho nhỏ được cứu liền bám chặt lên cánh tay của Kỳ và Ân, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Bách Nhĩ, kêu ưm ưm đầy tội nghiệp, lại khiến hai thú nhân nghe tụi nó kêu làm cho lòng mềm thành bãi nước, lập tức lật mình hai con thú con kiểm tra xem nó có bị thương hay không. Ngược lại, Hạ ở bên cạnh cười to, nói "Hai đứa cũng đừng buồn, mùa mưa hồi trước, a mạt các con cũng bị dây quỷ thủ quấn lấy như vậy đó."

Vừa nghe lời này, Bách Nhĩ vốn đang cười lập tức đen mặt đi, ngược lại hai con thú con không kêu nữa, mắt đảo qua đảo lại nhìn a mạt của mình, tràn ngập hiếu kỳ và nghi vấn.

"Dây quỷ thủ này phải cắt đứt rễ của nó mới thoát ra được, các con kêu cũng vô dụng." Ho nhẹ một tiếng, Bách Nhĩ mất tự nhiên chuyển đề tài, nói với ba hài tử. Sau đó y bảo Cổ mang Tiêu Đồ qua nhìn kỹ mấy lần, để bé cũng có ấn tượng.

Tiêu Đồ thấy hai đệ đệ bị treo lên, không chỉ không hoảng sợ, mà còn vui vẻ vỗ tay, cười khanh khách. Bé đã sớm chịu không nổi rồi, chờ Cổ đưa bé tới gần dây quỷ thủ, bé lập tức vươn cánh tay nho nhỏ, trắng nõn muốn bắt lấy, khiến Cổ hoảng sợ mà toát ra mồ hôi lạnh, cuống quýt lùi về sau, kết quả vấp phải rễ cây mà té ngồi xuống mặt đất. Tiêu Đồ không chạm tới, bất mãn giãy dụa trong lòng Cổ.

"Cổ, buông nó ra." Bách Nhĩ thấy như vậy, liền mở miệng, trên mặt mấy thú nhân đều lộ ra biểu tình không dám tin. Tuy Cổ không đành lòng, nhưng nó sẽ không bao giờ trái lời Bách Nhĩ, xoa đầu Tiêu Đồ, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói ra được, cuối cùng đành bất an buông tay ra.

Lúc này Tiêu Đồ đã biết đi, nhưng đi còn chưa vững, sau khi Cổ đỡ bé đứng vững, bé liền lảo đảo chạy về phía dây quỷ thủ, khi các thú nhân đầu toát ra mồ hôi lạnh, chuẩn bị tùy lúc nhào qua ôm bé lại trước khi bé bị dây quỷ thủ tấn công, thì bất ngờ lại thấy bé chợt dừng lại, cúi xuống muốn nhấc một hòn đá. Chỉ là hòn đá đó quá nặng, không chỉ không nhấc lên được, mà còn suýt nữa ngã nhào xuống. Bé tức giận kêu a a lên, không cam lòng buông hòn đá kia xuống, lại tiếp tục đi về phía trước, quái lạ là chân ngắn, tay ngắn của bé đi từng bước lung la lung lay mà vẫn không chạm vào dây quỷ thủ.

"Nó muốn làm gì vậy?" Hạ há to miệng, khó hiểu nhìn một màn kỳ lạ này.

Sao ta biết được. Bách Nhĩ thầm nghĩ, ba đứa nhỏ tới giờ vẫn chưa nói được, y cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào tiếng kêu của ba đứa nó để đoán ý, thế nhưng hành động của bé Tiêu Đồ lại không giống hàng ngày, kể cả y là phụ thân của chúng cũng không hiểu rõ được.

Ngay tại thời điểm mọi người chẳng hiểu cái gì, thì thấy Tiêu Đồ nhấc lên một hòn đá cỡ bàn tay nhỏ của bé, giơ cao lên, sau đó chổng mông ném mạnh về phía dây quỷ thủ. Bình thường không chạm vào dây quỷ thủ thì không sao, lúc này nghe thấy tiếng động, nó lập tức di chuyển, đảo mắt đã quấn lấy hòn đá làm vỡ ra. Tiêu Đồ cười rộ lên, âm thanh non nớt phát ra tiếng cười lớn, làm cho mọi người đều xám mặt đi, sau đó lại thấy bé kiếm đá xung quanh, hiển nhiên là vẫn còn chưa hết hứng thú.

Hết hòn đá này tới hòn đá khác được ném qua, dây quỷ thủ ban đầu liền di chuyển lập tức, sau đó bị ném thế nào cũng chẳng thèm cử động nữa, cũng không biết là nó mệt rồi, hay qua một lúc biết là có người đang đùa cợt mình.

Tiêu Đồ nặng nề ơ một tiếng, rốt cuộc quay trở lại, có điều bé không để ý tới Cổ đang vươn tay về phía mình, mà lại đi tới trước mặt Kỳ và Ân đang bế hai đệ đệ, bé ngẩng đầu a a hai tiếng. Hai người còn tưởng bé muốn tự ôm, vừa cúi người xuống, liền thấy bàn tay nho nhỏ của Tiêu Đồ vỗ bộp bộp lên mông Chiêu, Chiêu còn đang mờ mịt, Húc đã phản ứng lại, nhanh chóng di chuyển từ cánh tay của Ân lên vai hắn, cách lão đại nhà mình thật xa.

Tiêu Đồ hừ một tiếng, biết mình không đánh được nhị đệ, lúc này mới không cam lòng xoay người, dang hai tay, trèo lên người Cổ vẫn đi theo sau bé.

Ân nâng tay bảo vệ con thú con đang bám trên vai mình, có chút khó tin, nói "Tiêu Đồ là đang báo thù cho đệ đệ?" Còn tiện thể giáo huấn đệ đệ luôn?

"Nó nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ, chỉ là ham chơi thôi." Bách Nhĩ sửng sốt một lát, mới cười nói, cũng chẳng để ở trong lòng. Tuy trước khi ra khỏi bộ lạc, ba đứa thỉnh thoảng cũng tỏ ra rất thông minh, thế nhưng thông minh tới mức độ này thì hơi quá rồi. Thông minh quá thì dễ bị tổn thương, thà rằng ngốc nghếch còn hơn.

Nghe y nói, các thú nhân cũng không nghĩ nhiều. Thông minh cũng được, nghịch ngợm cũng được, trong mắt họ chẳng có gì khác biệt, chỉ cần ba đứa bé này lớn lên khỏe mạnh là được.

Tiểu thú nhân trưởng thành nhanh hơn tiểu á thú. Lúc nhóm người Bách Nhĩ đi khắp phía Tây và phía Bắc rừng rậm Lam Nguyệt, lúc trở lại bộ lạc đã là thời điểm mưa nhiều nhất của mùa này. Húc và Chiêu đã dài bằng cánh tay của Bách Nhĩ, mọc ra răng sữa sắc bén và móng vuốt, có thể linh hoạt leo núi, trèo cây. Tiêu Đồ tuy cũng mọc răng sữa, nhưng lại không cao thêm được bao nhiêu, chỉ là đi vững hơn, có thể chạy nhảy mà thôi. Nếu xét về tốc độ dĩ nhiên là kém hơn hai đệ đệ, thế nhưng người nói chuyện sớm nhất trong ba đứa lại là bé. Hai thằng nhóc kia chỉ lắp ba lắp bắp nói chuyện, thế nhưng ở phương diện tiếng gầm, bởi vì không có a phụ chỉ bảo, nên chúng kêu rất thê thảm, tiếng gì cũng kêu được, ngay cả tiếng khẹc khẹc của khỉ cũng bắt chước theo, chỉ duy nhất tiếng kêu uy mãnh của a phụ chúng lại không thể. Đối với chuyện này, ngoại trừ bóp trán, Bách Nhĩ không có cách nào cả.

Bởi vì để lại giống qua một mùa, nên vào mùa mưa lần này, bộ lạc chỉ cần trực tiếp đào khoai lang tím về, chứ không cần tiếp tục đào mầm về trồng nữa. Các á thú cũng thoải mái đi không ít. Lúc này mỗi người đều mặc quần áo làm bằng vải bông và vải lá, so với da thú nặng trịch thì nhẹ nhàng, khoan khái hơn biết bao nhiêu. Vừa trở lại bộ lạc, mấy đứa nhỏ liền được các á thú dụ dỗ đi chơi. Đối với chuyện Đồ không trở về cùng Bách Nhĩ đã không còn ai thất vọng nữa, bởi vì trước khi mùa tuyết rơi trước tới, họ đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng với chuyện này.

Từ Tát, Bách Nhĩ biết được trong thời gian mình rời đi, mỗi lần trăng tròn Tát đều sẽ phái người tới bờ biển đổi đồ, đồng thời tiếp xúc nhiều với ngoại tộc hơn. Nhưng mà vào lần trăng tròn trước, họ lại phát hiện các bộ lạc ven biển bị một bộ lạc tên là Dũng Sĩ quét sạch. Bộ lạc Dũng Sĩ dùng gỗ làm ra một thứ còn dễ đi lại trên biển hơn bè, nghe nói nơi họ ở chính là đảo Bối Mẫu trước đây, bởi vì các bộ lạc ven biển hợp tác với Bối Mẫu hại không ít thú nhân tộc khác, nên sau khi các thú nhân này thoát khỏi sự khống chế của Bối Mẫu, thành lập bộ lạc, không chỉ giết sạch Bối Mẫu, mà còn thôn tính các bộ lạc hợp tác với Bối Mẫu, trở thành thế lực lớn nhất ở bờ biển.

"Lúc chúng ta đi đổi đồ, cũng không gặp phải chuyện khó khăn gì. Bên đó ngược lại trật tự hơn trước kia rất nhiều." Tát nói, sắc mặt có chút lo lắng "Phía Nam bị Ưng tộc thống nhất, bờ biển lại bị bộ lạc Dũng Sĩ chiếm lĩnh, hơn nữa bọn họ đều có vũ khí làm bằng hắc thạch, chỉ có rừng rậm Lam Nguyệt của chúng ta còn chia thành từng bộ lạc thôi."

"Bộ lạc Dũng Sĩ có quan hệ với Ưng tộc?" Đây mới là điều Bách Nhĩ quan tâm.

"Chắc là không đâu." Tát suy nghĩ một lát, rồi nói "Nghe nói, thời điểm trước khi các bộ lạc ven biển bị bộ lạc Dũng Sĩ thôn tính, đã từng thấy người Ưng tộc bay tới đảo Bối Mẫu, đánh nhau một trận với bộ lạc Dũng Sĩ, hai bên đều có người chết. Sau này thủ lĩnh của bộ lạc Dũng Sĩ đột nhiên phát uy, mới đuổi được người Ưng tộc đi." Nói tới đây, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên cổ quái "Thủ lĩnh của họ cũng tên là Bách Nhĩ."

"Á thú?" Bách Nhĩ sửng sốt, có chút bất ngờ. Ngược lại không phải vì người kia cùng tên với mình, dù sao chuyện trùng họ trùng tên ở kiếp trước cũng không ít, y bất ngờ là còn có á thú có thể làm được như vậy.

"Chắc vậy. Dù sao chúng ta cũng chưa từng gặp." Tát lắc đầu, trong lòng lại cảm khái, không thể ngờ á thú tên Bách Nhĩ đều lợi hại như vậy.

"Nếu hai bên đó đánh nhau, chỉ có lợi cho chúng ta thôi." Bách Nhĩ rất nhanh liền vứt vấn đề này ra sau đầu, cân nhắc nói. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào yếu tố bên ngoài mà mình không thể nắm bắt được, thì quá bị động "Ta đi phương Nam một chuyến, xem thử tình huống bên đó thế nào, thuận tiện xem có thể tìm ra cách luyện hắc thạch không. Các ngươi ở bờ biển cũng nghĩ cách xem sao."

Rừng rậm Lam Nguyệt đã tìm hết rồi, Bách Nhĩ vốn là cố ý tới phương Nam một chuyến để tìm Đồ, hiện tại ngược lại có thể cùng xử lý nhiều vấn đề.

Biết chuyện y đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Tát cũng lười khuyên bảo tiếp, hơn nữa việc này dù sao cũng cần có người đi làm, không thể không làm gì hết, mà ngây ngốc ở trong thung lũng chờ ngày tai họa ghé tới được.

"Mấy đứa nhỏ cũng đem theo à?" Lời ra miệng, gã lập tức cảm thấy mình hỏi cũng bằng thừa. Với tính cách của Bách Nhĩ không đem theo mới là lạ đấy.

"Dẫn chúng theo cho chúng mở mang tầm mắt." Bách Nhĩ gật đầu, không do dự nói.

"Thế nhưng phương Nam dù sao vẫn khác với rừng rậm Lam Nguyệt, lỡ bị Ưng tộc..." Tát phát hiện gã không khống chế được miệng mình, biết rõ là vô dụng, nhưng vẫn muốn khuyên.

"Hiện tại ta có đủ khả năng bảo vệ chúng." Bách Nhĩ cắt ngang lời gã. Khả năng phát sinh xung đột với Ưng tộc không phải y không nghĩ tới, thế nhưng nếu Ưng tộc xâm nhập vào Lam Nguyệt, mấy đứa nhỏ cũng sẽ nhìn thấy, nếu đã như thế, chi bằng để chúng đối mặt sớm hơn, cũng để chúng hình thành thói quen trước. Đương nhiên, có thể tránh được nguy hiểm, y sẽ cố gắng tránh.

"A mạt như ngươi thật là..." Tát cảm thán, không phản bác được, nghĩ tới huynh đệ tốt của mình mà còn sống, chắc sẽ đau lòng muốn chết.

Bách Nhĩ cười, không giải thích. Thực tế trong mắt y, hoàn cảnh sinh tồn ở đây gian nan hơn kiếp trước biết bao nhiêu lần, muốn hài tử trưởng thành khỏe mạnh mà chăm như hoa trong bình là không được. Huống chi kiếp trước, gia cảnh y tốt như vậy, còn phải luyện võ học văn từ nhỏ, chịu biết bao khổ cực. Tục ngữ nói nghiêm phụ từ mẫu, lúc này a phụ của chúng không có ở đây, chính y nếu không gánh chức trách của nghiêm phụ, chỉ e sẽ nuôi thành mấy đứa nhỏ yếu ớt, không chịu nổi mưa gió, như vậy chỉ hại chúng nó thôi. Cho nên dù không đành lòng, y vẫn phải cứng rắn mà làm.


127. Đế quốc thú nhân

Từ bộ lạc Đại Sơn đến Nam bộ phải đi hơn một lần trăng tròn, có điều mấy người đi cùng Bách Nhĩ đều luyện nội công, tuy nông sâu khác nhau, nhưng tốc độ vẫn hơn thú nhân bình thường. Hơn nữa trên đường thường xuyên có khách thú qua lại, so với những nơi khác ở Lam Nguyệt lại an toàn hơn nhiều, thời gian đi tất nhiên cũng sẽ nhanh hơn. Mặc dù vậy, họ cũng mất hơn năm mươi ngày mới rời khỏi được rừng rậm Lam Nguyệt.

Khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, vô bờ bến, ba đứa nhỏ lập tức không thể ở trong cái gùi đeo trên lưng Bách Nhĩ nữa, bất chấp độ cao, một đám liền muốn trèo xuống. Nếu không phải Tiểu Cổ và các thú nhân hiểu tính của chúng, lúc nào cũng chú ý, thì e rằng đã ngã bịch xuống đất rồi. Trong lòng Bách Nhĩ biết ba đứa nhỏ nhà mình biết rõ sẽ có người đón chúng, nên mới cả gan làm bậy thế, chứ không phải thật sự ngốc nghếch, nên y cũng không nói gì.

Đi về phía Nam thêm ba ngày mới nhìn thấy người ở, không phải là thành trì bằng đá như họ tưởng tượng, mà là lều trại thưa thớt. Trước kia vẫn nghe nói phương Nam giàu có, thế nhưng khi nhóm người Bách Nhĩ nhìn thấy người ở đây lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Không đề cập tới phần lớn là lõa thể, mà dù có mặc thì cũng chỉ là dùng da thú quấn ngang hông, không có vải, cũng không có đồ gốm dùng không hết như lời đồn đại, càng đừng nói là thức ăn ăn không xuể. Chỉ vài thú nhân và á thú xanh xao vàng vọt là có thể nhìn ra, họ căn bản còn không được ăn no.

"Những gì các ngươi nghe thấy là trước kia thôi. Chúng ta không biến thành thú nô thì đã đủ vui mừng rồi. Hiện tại mỗi lần trăng tròn đều phải nộp hai mươi thú tệ tiền thuế để săn bắt, làm gì còn được ăn no nữa." Nghe nghi vấn của họ, một lão thú nhân cười khổ nói, trong mắt ông lộ ra hoài niệm, hiển nhiên là nhớ tới những ngày sung túc, không lo âu trong quá khứ.

"Thú tệ?" Bách Nhĩ kinh ngạc, không ngờ nơi này đã lưu thông tiền tệ. Cái này tiện hơn dùng con mồi để trao đổi rất nhiều.

"Là cái này đây." Lão thú nhân sờ soạng dưới tấm thảm da thú cả buổi, sau đó lấy ra một đồng xu hình tròn ánh lên hình chim ưng, lớn hơn đồng xu ở kiếp trước của Bách Nhĩ, chế tạo rất tinh xảo "Một tệ như vậy phải dùng ba con miết thú mới đổi được."

"Các ông biết đếm?" Bách Nhĩ vừa cẩn thận xem xét thú tệ trong tay, vừa hỏi. Y nhớ vô luận là người ở trong rừng rậm Lam Nguyên hay là mấy á thú đổi từ khách thú kia cũng đều không biết đếm.

"Muốn nộp thuế, không biết thì không được, nhiều lần là biết ấy mà." Lão thú nhân cười hì hì, mắt lại nhìn chăm chăm thú tệ trong tay Bách Nhĩ, giống như sợ bị mất vậy.

Bách Nhĩ trả thú tệ lại cho ông, mới thấy biểu tình thả lỏng lộ ra của lão thú nhân, trong lòng y không biết mình có cảm giác gì nữa. Nào là thú tệ, nào là thuế, khiến cuộc sống của các thú nhân vốn ấm no, sung túc giờ lại trở nên khó khăn như vậy. Nếu lúc này có ai nói với y, tên Ưng chủ kia không phải là tà linh tá thi hoàn hồn như y, y sẽ không tin đâu. Chỉ là thú tệ... nghe tới chuyện này liền biết dã tâm của Ưng chủ.

"Các ông lấy con mồi đổi thú tệ ở đâu? Còn nộp thuế ở chỗ nào?"

"Đi về phía Nam một ngày, chính là thành Thanh Long, ở trong đó có phố xá, thú săn được đều phải đem tới đó đổi. Thuế thì không cần đi đâu hết, mỗi lần trăng tròn sẽ có người của Ưng tộc tới thu." Nói tới đây, lão thú nhân như nhớ tới cái gì, vội vàng nói "Ở đây săn thú đều bị chia khu vực, muốn săn phải có chứng minh cho phép săn, hơn nữa vô luận là từ đâu tới cũng phải mang theo chứng minh thân phận, nếu không sẽ bị Ưng vệ tuần tra khắp nơi bắt lại, biến thành thú nô. Ta thấy các ngươi từ rừng rậm Lam Nguyệt tới, cũng không thể đi tiếp vào trong đâu."

Nhóm người Bách Nhĩ nghe thấy, gân xanh trên thái dương đều nổi lên, không ngờ Ưng chủ lại kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ họ phải phí công chuyến này?

"Làm sao mới có được chứng minh thân phận?" Bách Nhĩ không muốn cứ như vậy buông tay, suy nghĩ một lát, rồi hỏi.

"Chứng minh thân phận là thành chủ các nơi phát, lúc ấy thanh tra nhân khẩu, mới phát ra thứ này. Sau này chỉ có thú con sinh ra mới được nhận. Ngoại tộc như các ngươi, e rằng không lấy được đâu." Trong mắt lão thú nhân toát ra biểu tình đồng cảm.

"Có thể lấy chứng minh thân phận của ông cho tôi xem không?" Bách Nhĩ nói.

Tuy hoàn cảnh sinh tồn thay đổi, thế nhưng lão thú nhân vẫn giữ được tính chất phác, ngay thẳng, cũng không nghĩ tới chuyện có khả năng đối phương muốn cướp của mình, ông không hề do dự lật tấm da thú, lấy chứng minh thân phận đưa cho Bách Nhĩ.

Chứng minh thân phận cũng là dùng hắc thạch làm ra, hình vuông, to cỡ bàn tay, ở trên khắc tên người nắm giữ, giới tính, tên thành mình ở, chủng tộc, còn có tuổi nữa. Chữ có chút tương tự với chữ viết Bách Nhĩ biết, nhưng đơn giản hơn, miễn cưỡng cũng có thể đoán ra là chữ gì.

"Nhân thú quốc đế... Đế quốc thú nhân?" Nhìn bốn chữ trên cùng ở bản chứng minh thân phận, Bách Nhĩ đọc hai lần theo xuôi và ngược mới đọc thuận được, bỗng nhiên y có cảm giác không biết nói gì mới được. Ưng tộc muốn dựng nước, sau đó thống nhất đại lục Vô Khôn? Nghĩ tới đây, trong lòng y dâng lên ác cảm. Thực tế, sau khi được hưởng thụ sự không câu thúc ở thế giới thú nhân này, lại nhìn thấy nước gì, thuế má linh tinh, không hề khiến y cảm thấy thân thiết, mà ngược lại là chán ghét không thể diễn tả được.

"Đúng vậy, đúng vậy." Lão thú nhân đáp liên tục, ánh mắt nhìn Bách Nhĩ tràn ngập sùng bái "Ngươi cũng biết chữ à?" Trên thực tế, tuy mỗi người họ đều có một bản chứng minh thân phận, nhưng ở trên viết cái gì, họ lại không biết.

"Tôi chỉ biết vài chữ đơn giản thôi." Bách Nhĩ nói, trả chứng minh thân phận lại cho lão nhân "Đế quốc thú nhân ngoại trừ thành Thanh Long ra, còn thành nào nữa không?"

"Còn có thành Bạch Hổ, thành Chu Tước, thành Huyền Vũ cùng Đế Đô ở giữa." Những cái tên lão nhân nói ra cũng không nằm ngoài dự đoán của Bách Nhĩ. Thanh Long là một trong bốn vị thần thú, những thành còn lại khả năng lớn cũng lấy tên từ bốn vị thần này.

"Chỉ một mùa mưa, các ông đã xây được năm tòa thành?" Đối với chuyện này, vẫn khiến người ta kinh ngạc.

"Không phải một mùa mưa, là mùa mưa cùng mùa tuyết rơi. Mùa tuyết rơi cũng phải làm." Lão thú nhân nói, trên mặt lộ ra bi thương "Có rất nhiều thú nô đã chết vì lạnh."

Bách Nhĩ khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, y lại hỏi vài chuyện liên quan tới đế quốc thú nhân, đương nhiên cũng không quên chuyện tìm kiếm tin tức về Đồ, sau đó mới cáo biệt lão thú nhân.

Con đường phía trước là không thể đi tiếp, tuy không biết tuần vệ của Ưng tộc xuất hiện lúc nào, thế nhưng giờ chưa phải lúc trực diện chống lại họ. Nên đoàn người không thể không lùi lại rừng rậm Lam Nguyệt, chí ít ở trong rừng rậm, Ưng tộc không có quản tới. Thật ra cũng không phải không có cách, chỉ là Bách Nhĩ không đành lòng liên lụy tới thú nhân và á thú vốn đã sống không thoải mái gì, nên y mới bỏ đi ý định lấy trộm chứng minh thân phận trên người họ.

"Chúng ta ở đây chờ cái gì?" Ở trong rừng rậm hai ngày, Kỳ nhịn không được hỏi. Theo ý của y, nếu không đi được, thì nên về bộ lạc, ở trong này chờ không phải rất lãng phí thời gian sao? Chẳng lẽ chứng minh thân phận có thể tự chạy tới?

"Khách thú." Bách Nhĩ khẽ vuốt Chiêu đang ngủ say trong lòng mình, thản nhiên nói. Trong ba đứa nhỏ, thì thằng nhóc bé nhất này là đứa hay mơ màng nhất, lại còn rất thích ngủ, hai đứa kia chưa tới giờ ngủ, muốn chúng im lặng ngồi bên y một lát cũng không được.

"Khách thú cũng không thể cho chúng ta cái chứng minh quỷ quái kia được." Kỳ khó hiểu.

Lời này vừa nói ra, lập tức bị Ân khinh bỉ "Trên người họ chẳng lẽ không có chứng minh?"

"Các... các ngươi muốn..." Kỳ mở to mắt nhìn, khuôn mặt hiện rõ biểu tình không thể chấp nhận.

"Mượn một chút mà thôi, cũng không phải không trả lại." Bách Nhĩ nói "Thẻ bài của khách thú có lẽ dùng tốt hơn của những người khác. Nghe nói trong thành còn có thể mua bán thú nô, chúng ta chuẩn bị nhiều dã thú một chút, tới đó mua vài thú nhân trở về." Nói tới đây, y không kiềm nén được mà thở dài, nô lệ, tiền, thuế, quản lý khu vực... Ưng chủ đó làm rất triệt để. Nhưng một khi đã biết chuyện này, mà không vào trong xem tình huống thế nào, thật sự khiến y không thể yên tâm được.


128. Thành thú

Nhóm người Bách Nhĩ không đợi được khách thú, lại đợi được một nhóm thú nhân dắt cả nhà vào rừng rậm Lam Nguyệt trốn, trong đó có cả lão thú nhân tốt bụng trả lời nghi vấn của họ. Hóa ra nhi tử của lão thú nhân đó mang con mồi vào thành đổi thú tệ, cái tên đổi thú tệ lại xét trên xét dưới, cố tình ép giá, thú nhân kia dưới cơn tức giận liền đánh người, sau đó chạy thoát được về nhà, cuối cùng không chỉ ném lại con mồi, mà thú tệ cũng chưa đổi được. Thấy ngày nộp thuế lại sắp đến, không nộp thú tệ thì sẽ biến thành thú nô, cả nhà không có cách, liền quyết định trốn vào rừng rậm Lam Nguyệt. Mà mấy nhà ở cùng với họ, sợ bị liên lụy cũng chạy trốn theo.

"Ăn không đủ no, lại không được tự do, còn phải thường xuyên lo lắng bị biến thành thú nô, dù trong rừng rậm Lam Nguyệt nguy hiểm cũng không đáng sợ bằng." Một thú nhân cùng nhà lão thú nhân trốn ra, nói. Rõ ràng là thú nhân cường tráng, ở trong thời kỳ thức ăn dồi dào lại gầy đến trơ xương, thật không biết Ưng tộc bóc lột họ tới cỡ nào.

Thú nhân có một nửa thú tính, mà trong một nửa thú tính đó, tự do đã khắc sâu vào lòng họ, nếu không, sao thế giới thú nhân đã kéo dài mười triệu năm, lại không thành lập một quốc gia nào, ngoại trừ tộc trưởng, tộc vu cũng không sinh ra tầng lớp cầm quyền. Tuy Ưng tộc dùng thủ đoạn mạnh mẽ ngăn chặn tạm thời khát vọng tự do này lại, thế nhưng đây cũng chỉ là ngăn lũ tức thời, không thể lâu dài được. Giống như nhóm người này, có cơ hội, dù không phản kháng cũng sẽ âm thầm trốn đi. Tin rằng, sau này còn có nhiều thú nhân trốn vào rừng rậm Lam Nguyệt hơn nữa.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Bách Nhĩ có thể đoán được kết cục cuối cùng của Ưng tộc. Cảm động và nhớ ơn lão thú nhân lúc trước đã tốt bụng giải đáp cho mình, y quyết định thu giữ nhóm người này, thế là chỉ rõ phương hướng cho họ, để sau khi họ thấy sông liền xuôi theo dòng sông mà đi lên, thấy thú nhân canh gác trên lầu đá, liền bảo là Bách Nhĩ để họ vào. Còn cuối cùng họ có đi tới hay không, hoặc có tình nguyện gia nhập bộ lạc hay không lại là chuyện riêng của họ.

Những người này hiển nhiên không có ý quay lại thảo nguyên, họ đem hết chứng minh thân phận và chứng minh được phép săn bắt cho nhóm người Bách Nhĩ, tổng cộng có mười lăm bản, người lớn, trẻ nhỏ, lão nhân hay á thú đều có. Nhóm người Bách Nhĩ lại hỏi kỹ tình huống trong thành cùng những nơi cần chú ý, lúc ấy người hai bên mới tách ra.

Bởi vì có chứng minh cho phép săn bắt, đoàn người Bách Nhĩ không ở lại trong rừng rậm nữa, mà đi thẳng tới thảo nguyên. Vừa đi vừa săn bắt. Trên mỗi người đều mang theo hai thẻ bài, bản còn dư giấu ở dưới đáy cái gùi ba đứa nhỏ ngồi, ở trên trải một lớp da thú, để lúc chúng ngủ không kêu lên vì khó chịu, cuối cùng đeo lên hết tấm lưng dày rộng của thú nhân, khiến Bách Nhĩ mừng rỡ trong lòng.

Trước khi tới thành Thanh Long, họ gặp tuần vệ của Ưng tộc một lần, hai Ưng vệ hạ xuống mặt đất thì hóa thành hình người, trên lưng quả nhiên vẫn còn hai cái cánh lớn, ở hông vây một miếng vải bố màu vàng, đơn giản, dài tới gối, mắt sắc, mũi quặp, mặt nhỏ, cằm ngắn, trong các thú nhân, tướng mạo thế này xem như là gần với chủng tộc của bản thân họ nhất, mà trong mắt Bách Nhĩ, quả thật không thể gọi là anh tuấn được. Nếu Ưng tộc trưởng thành đều có hình dáng này, cũng có thể hiểu tương đối tại sao cái tên tà linh đến dị thế này giống y lại đối đãi với thú nhân tộc khác như vậy. Đương nhiên, đây chỉ là Bách Nhĩ nhất thời hài hước nói thế thôi, chứ không xem đây là lý do Ưng chủ làm ra những việc này.

Hai Ưng vệ đang nhìn thẻ bài của đoàn người, lại hỏi phía sau bọn họ, ánh mắt dừng một lát trên ba con thú con. Không chỉ mình Bách Nhĩ mới thấy động tác nuốt nước miếng của hai gã đó. Ngay cả Tiêu Đồ và Húc đều cảm nhận được nguy hiểm, mà rụt người lại, chỉ có Chiêu vẫn khò khò ngủ say trong lòng a mạt, hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Bách Nhĩ lập tức âm trầm đi, chỉ cần đối phương có can đảm dám động một chút, e rằng có mạng mà tới lại không mạng mà về.

May mà hai tên Ưng vệ kia cũng không làm gì, đảo mắt biến thành hình thú, bay lên trời, rẽ theo hướng khác.

"Thức ăn của Ưng tộc là ấu thú?" Nhìn theo hai điểm đen đã bay đi xa, giọng nói của Bách Nhĩ lạnh lùng hỏi các thú nhân khác. Tuy y biết chim Ưng thích ăn thú con, thế nhưng Ưng tộc là thú nhân, chẳng lẽ còn giữ tập tính này? Kể cả còn giữ, mà dám đặt mắt trên tiểu thú của thú nhân thì lại là tội không thể tha thứ được.

"Chưa nghe ai nói hết." Kỳ trả lời "Mấy thú nhân lần trước gặp cũng không nhắc tới." Nếu thật sự như thế, e rằng các thú nhân tộc khác đã sớm phản kháng Ưng tộc rồi.

Bách Nhĩ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Hai ngày sau, ở phía chân trời xuất hiện một tòa thành bằng đá hùng vĩ, chờ đi tới gần, lại tốn mất nửa ngày, trên thảo nguyên ban đầu giờ đã trải thành một con đường rộng lớn bằng đá vuông vắn, men theo phương xa. Có người cưỡi một con dã thú cao lớn, có hình dáng kỳ quái ra vào, còn có cái có một bánh xe, hai bánh xe, bốn bánh xe, có cái có người đẩy, cũng có cái là dã thú kéo. Khiến cho thú nhân chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy thán phục không thôi. Mà trong lòng Bách Nhĩ lại càng khiếp sợ, không ngờ Ưng chủ này có thể làm được tới trình độ như vậy. Lúc trước không phải y không nghĩ tới việc chế tạo xe để vận chuyển con mồi, thế nhưng trong rừng rậm không có đường, người của họ lại nhiều như vậy, chung quy không thể đi xe, còn phải mở ra một con đường nữa, như vậy không biết lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Mà Ưng chủ lại dùng sức mạnh quyền lực để đạt được mục đích này, thật sự khiến người ta không thể khinh thường gã. Mặc kệ sau này Ưng tộc ra sao, xây đường, chế tạo xe đã là cống hiến không thể gạt bỏ.

Ở cửa thành có thành vệ thu thuế vào thành, nếu không phải người Ưng tộc mà là thú nhân bình thường thì phải nộp. Đám người Bách Nhĩ không có thú tệ, cuối cùng dùng hai con miết thú mới được cho vào thành, nhưng nhìn ánh mắt những người khác, liền biết họ bị hố. Có điều họ cũng không để ý, đối với họ mà nói, đánh hai con miết thú chỉ là chuyện tiện tay, không đáng vì cái này mà bực dọc.

Bố cục trong thành rất đơn giản, là lấy một tòa thành đá cắt ngang qua đường lớn làm trục, phòng ốc hai bên phân bố đối xứng, ở giữa cắt ngang, cắt dọc bằng những con hẻm nhỏ. Bách Nhĩ chú ý tới bên trong có một vài cửa hàng, có chỗ buôn bán khoai, trái cây, cũng có chỗ buôn bán con mồi, còn có cả thức ăn nấu chín, thậm chí một vài vũ khí nhỏ bằng hắc thạch cũng được bày bán, còn về giá cả, đương nhiên mắc tới khó tin, thú nhân hàng ngày còn ăn không đủ no, sẽ càng không mua những thứ không có tác dụng quá lớn với họ, nên buôn bán rất vắng vẻ.

Đi dạo qua mấy cửa tiệm, mới biết tất cả cửa hàng ở đây đều là người Ưng tộc cho phép kinh doanh, nếu dám mua bán lén lút, thì sẽ bị người tuần tra trong thành bắt lại. Nhóm người Bách Nhĩ tìm một cửa tiệm nhìn thoáng qua thấy vừa mắt, liền khiêng mười con mồi đổi hết thành thú tệ. Bởi vì không chỉ có miết thú, mà còn có những con thú to hơn miết thú mấy lần, lại còn hung hãn hơn, nên đổi được ba mươi thú tệ. Nghĩ tới chuyện phải nộp hai mươi thú tệ tiền thuế cho người Ưng tộc để được phép săn bắt, họ liền thấy buồn bực. May mà giá hàng trong thành không cao, chỉ cần không mua vũ khí hắc thạch, thì mười thú tệ cũng đủ họ dùng trong vài ngày.

Bách Nhĩ cảm thấy tất cả mọi thứ nơi đây có chút giống với thành trấn kiếp trước của mình, vì thế y muốn tìm xem có khách điếm nào có thể dừng chân không, không ngờ đúng là khiến y tìm tới được. Có điều khách điếm không có người nào ở cả, bởi vì thú nhân vào thành đổi con mồi căn bản không nỡ lấy thú tệ mình vất vả kiếm được để ở nơi như thế này, với lại thú nhân đã quen ở ngoài trời, nên ra khỏi thành, tùy tiện tìm chỗ nào đó là có thể qua một đêm, dù cho trời đổ mưa cũng chẳng sao, trước kia ra ngoài săn thú không thể về nhà kịp thời, không phải cũng toàn ở như vậy à.

Khách điếm cũng là xây bằng đá, có điều ở sau đại sảnh tiếp đãi người có thêm hai viện tử, ở trong đều là các gian phòng. Hiển nhiên vì không có ai ở, nên thu phí cũng không đắt. Một phòng một ngày chỉ lấy nửa thú tệ, thêm nửa thú tệ nữa là bao ba bữa một ngày. Nhóm người Bách Nhĩ thuê bốn gian, vốn là Cổ ngủ chung với Bách Nhĩ, nhưng giờ nó càng lúc càng lớn, cũng nên tách ra, vì vậy ở cùng một gian với Kỳ, Phong Hạ một gian, Ân Tiềm một gian, một mình Bách Nhĩ một gian. Còn ba đứa nhỏ, thích ở với ai thì ở, chạy qua chạy lại mấy gian cũng được.


129. Dùng cát xây thành

Trong thành thú nhân chia làm quý tộc, bình dân và nô lệ. Quý tộc đương nhiên là Ưng tộc, bình dân là mấy thú tộc nhỏ yếu, thấy tình thế cấp bách liền chủ động nương nhờ vào, còn nô lệ là tù binh trong chiến tranh. Mà trong đó, nô lệ là chiếm nhiều nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao thành thú nhân có thể xây nhanh và thuận lợi như thế. Nhưng mà một khi thành thị và đường xá được xây dựng lên, số lượng nô lệ khổng lồ liền biến thành gánh nặng, bởi vì họ không thể đi săn, nguồn thức ăn cũng chỉ có thể dựa vào việc trưng thu thuế má từ những người bình dân. Ưng chủ cũng từng nghĩ tới chuyện bắt nô lệ gieo trồng và chăn nuôi, nhưng đây cũng không phải chuyện một chốc một lát là có thể nhìn thấy hiệu quả, mà người lại phải ăn mỗi ngày, đối mặt với tình huống này, Ưng chủ chỉ cần không muốn trơ mắt nhìn họ chết mà tổn thất một số lượng lớn, thì sẽ thừa dịp họ còn tác dụng mà vớt vát chút tiền của, cho nên giao dịch nô lệ hợp thời mà mọc lên.

Lúc này tiền tệ mới hình hành, nhưng mà lại được tạo ra dưới tình huống không có giá trị thặng dư, mọi người ngay cả ăn còn không đủ no, ngoại trừ vật phẩm tất yếu như muối, thì những thứ khác họ hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, đồ gốm, vải dệt là hàng xa xỉ, cho nên thú tệ đối với họ chủ yếu là nộp thuế, nộp thuế và nộp thuế mà thôi. Cũng bởi vậy, trong thành ngoại trừ cửa hàng đổi tiền tệ ra, thì những nơi khác đều vắng tanh, hơn nữa con mồi trao đổi vẫn tính theo số lượng tiền thuế phải nộp, muốn nhiều hơn cũng không có. Dưới tình huống như vậy, thú tệ tồn tại có vẻ bất tiện, dù có nhiều, nó cũng chẳng biến thành thức ăn được. Cho nên chỗ thú vị nhất của giao dịch nô lệ chính là ở đó, nó không dùng thú tệ giao dịch, mà là dùng con mồi. Ở trong này, con mồi chết là tiện lợi nhất, tiếp theo là con thú bị thương, và quý nhất chính là thú không bị thương và ấu thú. Từ mùa mưa trước, sau khi trao đổi hắc thạch với xung quanh, Ưng tộc đã ngưng loại giao dịch này, dù sao lấy thức ăn làm trời, hắc thạch có nhiều hơn cũng không thể xem như cơm mà ăn được.

Sau khi đi dạo trong thành Thanh Long, Bách Nhĩ thấy được căn cơ đế quốc khổng lồ này lại như xây bằng cát, dù cho cố gắng bắt chước thế nào, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm ra được cái khung, thật ra ngược lại như trò chơi của trẻ nhỏ, thế nhưng điều khiến người ta thấy bi ai là, người chơi trò chơi này đúng là hiểu biết không ít, đáng tiếc chỉ là lý luận suông, lại khiến vô số thú nhân chất phác phải đổ máu tươi và mất đi mạng sống để cùng gã chơi trò này.

Đến lúc này, Bách Nhĩ mất hứng thú với tên Ưng chủ kia, y biết kể cả đối phương có dùng vũ lực lớn mạnh, thì mình cũng không e ngại, nên liền đặt hết tâm tư trên việc tìm người. Có điều ở đây đồng thời có thể đổi một vài nô lệ trở về, trải qua thú triều, thú nhân vốn đã ít, nếu cứ như vậy, thì có thể sẽ bị diệt sạch. Bởi vậy thời gian kế tiếp, đoàn người họ thay phiên ra ngoài, bắt thú sống trở về để đổi thú nhân.

Bởi vì tầng lớp bình dân ở đế quốc thú nhân còn chưa quen sự tồn tại của nô lệ, càng không có khả năng nuôi nô lệ, mà quý tộc đã có đủ nô lệ để sai bảo rồi, nên bình thường chỉ có khách thú ra vào chỗ buôn bán nô lệ thôi. Nhưng phần lớn khách thú đều muốn mua á thú, còn thú nhân, họ lại rất ít khi đụng tới. Bởi vì thú nhân mang đi nếu không bỏ xích hắc thạch trên vai xuống, kể cả tới nơi khác, cũng chẳng có bộ lạc nào muốn mua một thú nhân không thể đi săn cả, mà nếu tháo xuống, sau khi thú nhân có thể biến hóa, họ sẽ không khống chế được, tới lúc đó nói không chừng không chỉ không hồi vốn được, mà còn mất cả mạng. Nếu Ưng tộc giao cho họ biện pháp cắt xích hắc thạch còn dễ nói, thế nhưng vì lo lắng phương pháp luyện hắc thạch bị truyền ra ngoài, nên Ưng tộc giấu bí mật này rất kỹ, cuối cùng dẫn tới kết quả khách thú chỉ đành nhịn đau bỏ qua số lượng thú nhân này, dù họ biết trong đó có lợi nhuận vô hạn.

Bách Nhĩ rất muốn đổi về nhiều một chút, thế nhưng nếu đổi được quá nhiều trong một lúc, sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, chắc chắn sẽ rước phiền toái về. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y quyết định liên hệ với khách thú, nghĩ cách để khách thú giúp mình đổi người đưa tới rừng rậm Lam Nguyệt. Còn cuối cùng những thú nhân đó là đi hay ở, y lại không ép buộc, chỉ hi vọng có thể mượn chuyện này tích chút đức cho Đồ bị mất tích, không nguyện cầu hai người sớm ngày gặp lại, chỉ nguyện cho Đồ bình an vô sự mà thôi. Đương nhiên, có thể thuận tiện để lại một vài tai họa ngầm cho Ưng tộc bừng bừng dã tâm kia cũng là chuyện tốt.

Khá may là, tại nơi ở của khách thú, họ gặp một khách thú từng gặp ở bộ lạc Đại Sơn, lúc ấy có hơn phân nửa á thú là đổi từ người này. Khách thú đó tên là Chân, bởi vì giao dịch lần đó, hắn có ấn tượng khá sâu về Bách Nhĩ và Kỳ Hạ, nên biết họ ra tay rất hào phóng. Sau khi nghe mục đích của họ, lúc này hắn gật đầu đồng ý, đương nhiên không phải là không cần trả thù lao. Hắn muốn thù lao chính là lúc tới rừng rậm Lam Nguyệt buôn bán, có thể được bộ lạc Bách Nhĩ bảo hộ.

Cũng không phải yêu cầu quá đáng, Bách Nhĩ đương nhiên không có lý do khước từ, chỉ là y nói rõ trước, chuyện này mình không tự làm chủ được, phải thương lượng với tộc trưởng Tát trước mới có khả năng quyết định, có điều chỉ cần có y, tất sẽ bảo vệ hắn an toàn.

Lúc ở bộ lạc Đại Sơn, Chân từng thấy Bách Nhĩ được mọi người vây quanh, biết địa vị của y trong tộc cũng không thấp, chỉ cần y đồng ý, khả năng rất cao sẽ thành, nên hắn cũng không dài dòng nữa, trực tiếp nhận lời việc này. Đừng nói hắn vốn có dự định sắp tới đi đến rừng rậm Lam Nguyệt một chuyến, mà kể cả không có, hắn cũng sẽ sẵn lòng đi một chuyến vì nhóm người Bách Nhĩ. Bởi vì cái gọi là bầu bí thương nhau, hắn không có khả năng giải cứu thú nhân bị bắt làm nô dịch, nay có người có thể, chẳng qua là nhờ hắn giúp một tay thôi, sao hắn lại từ chối được.

"Hi vọng ngươi giữ được miệng mình, đừng nói những lời không nên nói với người khác." Trước khi rời đi, Bách Nhĩ ấn tay xuống cái bàn đá của nhà Chân, nói như thế.

Sau khi tiễn đám người Bách Nhĩ đi, Chân trở lại phòng, cơ thể hắn vô tình đụng vào bàn đá, liền thấy một góc của nó vỡ thành phấn, rơi xuống mặt đất. Hồi tưởng vừa nãy Bách Nhĩ ấn tay vào chính nơi này, hắn không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, nào dám có suy nghĩ khác.

Sau mấy ngày, đám người Bách Nhĩ dạo khắp nơi có nô lệ, còn cả tòa thành Thanh Long, ngoại trừ phủ thành chủ, vẫn không tìm được tin tức của Đồ, ngược lại đổi được ba mươi mấy thú nhân nô lệ, lúc chuẩn bị giao cho Chân để đưa về rừng rậm Lam Nguyệt, thành Thanh Long đột nhiên giới nghiêm toàn thành, chỉ cho phép vào, chứ không cho ra.

"Không có cảm giác nguy hiểm." Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, Ân lắc đầu. Bôn ba khắp nơi cùng Bách Nhĩ hai năm nay, hắn cũng từng dựa vào trực giác, báo động trước rất nhiều lần, cũng chưa bao giờ sai, nên nghe hắn nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Xem ra không phải khách thú kia đi tố cáo chúng ta." Hạ nói. Vừa nghe toàn thành giới nghiêm, điều trước tiên họ nghĩ tới chính là chuyện này, hiện tại Ân đã nói không có nguy hiểm, vậy chắc chuyện này không liên quan gì mấy với họ.

Bách Nhĩ lại giữ ý kiến với chuyện này, mãi tới khi nghe chủ khách điếm nói, họ mới biết chuyện gì xảy ra.

"Thành Huyền Vũ ở gần bờ biển bị bộ lạc Dũng Sĩ diệt." Chủ khách điếm cũng là một thú nhân, nhưng không phải Ưng tộc, lúc nói lời này, không biết có phải nhóm người Bách Nhĩ bị ảo giác hay không, mà thấy giọng điệu của ông chủ này có chút hưng phấn. Theo lý, ông ta được Ưng tộc bổ nhiệm mở khách điếm, phải hướng về Ưng tộc mới đúng chứ.

"Diệt như thế nào?" Giọng nói của Bách Nhĩ mang theo hứng thú, hỏi.

Giống như những người khác, chủ khách điếm lần đầu tiên nhìn thấy cũng xem Bách Nhĩ là á thú, nhưng sau này dù cho có ba con thú con ở mặt trước và sau y, ông ta cũng bất giác quên mất thân phận á thú của đối phương, nhất là lúc nói chuyện với y. Thỉnh thoảng nghĩ lại, chính ông cũng thấy kỳ quái.

"Người bộ lạc Dũng Sĩ kia y như cường đạo ấy, đi tới đâu bắt người tới đó. Thành Huyền Vũ ở gần một mặt biển, tất cả bình dân ngoài thành đều bị bắt đi, không để lại một ai hết..." Nói tới đây, ông dừng một lát, mới lại có chút không xác định nói "Nghe nói, những người đó là tự nguyện đi với họ."

Bách Nhĩ hạ mí mắt, cười nhạt, y thầm nghĩ, chỉ cần thủ đoạn của bộ lạc Dũng Sĩ không tàn khốc như Ưng tộc, muốn dẫn những người đó đi cũng không phải việc gì khó.

"Hơn nữa, trước khi Ưng vệ phát hiện, người bộ lạc Dũng Sĩ liền xông vào ngoài thành Huyền Vũ, trực tiếp giết thành vệ, tiến vào trong thành, mang hết thú nô trong đó đi, còn giết không ít Ưng vệ. Trên người họ mang theo cung tên làm bằng hắc thạch, dù cánh của Ưng vệ có cứng tới đâu cũng không ngăn cản được. Nghe nói thủ lĩnh của họ rất tài giỏi, một tên là có thể giải quyết một Ưng vệ. Thành chủ thành Huyền Vũ dẫn người đuổi theo, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ nhảy lên một mảnh gỗ lướt trên biển, sau đó nghênh ngang chèo đi." Ông chủ khách điếm càng nói càng kích động, cuối cùng còn khua tay múa chân, nước miếng tung bay, giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy.

"Hình như ông rất vui mừng." Hạ trước giờ thích bỡn cợt người khác, nhịn không được toát ra một câu nhẹ bẫng.

Ông chủ khách điếm đang hùng dũng nói đột nhiên dừng lại, trộm liếc nhìn Hạ, lại nhìn qua cánh cửa mở rộng, xác định không có ai nghe thấy, mới âm thầm thả lỏng, ông đổi giọng điệu, nghiêm trang nói "Đâu có, đâu có. Ta là rất tức giận. Nghe nói bộ lạc Dũng Sĩ toàn là thú nhân. Họ tới đây còn có thể làm gì, chắc chắn là muốn cướp một vài á thú về làm bạn đời rồi. Đúng là đáng giận mà... Cướp á thú không đủ, còn cướp cả thú nhân. Bọn họ cướp thú nhân về làm gì? Này, ngươi nói xem, họ cướp thú nhân về làm cái gì hả?"

"Có thể là á thú không đủ." Hạ bị hỏi ngược lại, hắn sờ mũi, nói như thế.

Nào ngờ ông chủ khách điếm vừa nghe, liền vỗ bộp bộp lên đùi, giống như gặp được tri âm tri kỷ "Đúng vậy, chắc chắn là do á thú không đủ."

Nói tới đây, hai người, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, thế nhưng cùng nhau bỉ ổi cười hì hì. Bách Nhĩ nghe họ càng nói càng kỳ cục, cũng đã biết thêm tin tức nên biết, y liền đứng dậy, mang bốn hài tử trở về hậu viện. Vài người khác có lẽ cũng hiểu ý tứ họ nói, ngược lại chỉ có Phong chẳng hiểu cái gì, hồn nhiên hỏi "Á thú không đủ, lại mang nhiều thú nhân như vậy trở về, không phải lại càng không đủ sao?"

Ba người Kỳ Ân Tiềm vốn còn chưa thấy gì, lại bị cậu hỏi như vậy, làm cho cười ha hả lên. Hạ luôn thích trêu cợt cậu, vì thế ôm chặt vai cậu, vừa đi vào hậu viện vừa nói "Lại đây, lại đây, để Hạ gia nói cho ngươi biết mang thú nhân về có lợi gì."

Mà tiến triển sau chuyện này chính là, ngày hôm sau, mặt con khỉ con Phong thấy ai đều đỏ bừng lên, hận không thể dúi đầu vào trong bụng, sau này lại càng trốn tránh Hạ. Sau khi Bách Nhĩ biết rõ phát sinh chuyện gì, cũng chỉ cười trừ. Trong mắt y, trong thế giới này, thú nhân sánh đôi với thú nhân cùng với thú nhân sáng đôi với á thú thật ra không có khác biệt quá lớn. Dù sao, kể cả thú nhân và á thú xây dựng gia đình không có con cũng không ít.

Qua hai ngày, Chân mới tới khách điếm, từ hắn, nhóm người Bách Nhĩ càng biết rõ chi tiết chính xác.

Bộ lạc Dũng Sĩ là từ trên biển tấn công vào, mục đích là lấy sạch gỗ bên trong, tổng cộng tới đây có hơn ba trăm người, vì họ tới nhanh, đi cũng nhanh, phần lớn Ưng vệ đã được Ưng đế điều động tới thành Huyền Vũ coi như phản ứng kịp cũng không có cách bắt được họ. Nô lệ và bình dân trong thành Huyền Vũ đều bị đem đi, để lại một toà thành trống rỗng. Đương nhiên trong đó khẳng định có một bộ phận là tự nguyện đi cùng.

"Bọn họ cứ thế tin tưởng bộ lạc Dũng Sĩ?" Bách Nhĩ cảm thấy có chút khó tin. Dù sao nô lệ thì thôi, thế nhưng cuộc sống mấy bình dân ở trong thành cũng không tính là quá tệ, sao lại dám mạo hiểm như vậy?

Chân trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng "Ưng tộc trước kia, vô luận là rừng rậm Lam Nguyệt, hay thảo nguyên phương Nam, giữa các bộ lạc tuy cũng sẽ phát sinh xung đột, thế nhưng kể cả một bên thắng lợi, cũng chỉ thôn tính bộ lạc kia, tuyệt đối sẽ không biến những người chiến bại thành nô lệ, lại càng không xuyên xích đá vào người họ, để họ không thể hóa thành hình thú." Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng khiến người nghe dâng lên cảm giác bi thương khó hiểu.

"Lúc thần thú tạo ra thú nhân, ngoại trừ cho chúng ta sự dũng mãnh, thiện lương và thành thực, ngài còn cho chúng ta tự do. Mà ở đây lại không có tự do." Chân nói tiếp "Lúc bộ lạc Dũng Sĩ tấn công thành Huyền Vũ, ngoại trừ người Ưng tộc, họ không sát hại bất cứ tộc nhân nào khác. Chỉ một điểm này cũng đáng để mạo hiểm. Hơn nữa bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau không biết phải chờ tới lúc nào nữa." Nói tới đây, sắc mặt của hắn tỏ ra rất vọng, như là tiếc nuối sao chuyện này không phát sinh ở thành Thanh Long.

"Ngươi là khách thú, muốn đi lúc nào thì đi, sao còn để ý chuyện này?" Kỳ nhìn ra ý tứ của hắn, cười nói.

"Cái đó không giống." Chân cũng cười "Nếu là ở đây, có thể tận mắt chứng kiến, rất thoải mái."

Mọi người hiểu ý cười to, mặc kệ có từng bị Ưng tộc ức hiếp hay không, nghe được chuyện này đều cảm thấy hả lòng hả dạ, thật sự mấy thủ đoạn kia của Ưng tộc khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

"Còn chuyện Ưng chủ điều động Ưng vệ thành Huyền Vũ là sao?" Bách Nhĩ chú ý lại là điểm này.

"Không chỉ thành Huyền Vũ, mà cả ba thành kia, Ưng vệ chủ lực cũng bị điều động về." Chân lắc đầu "Không biết bộ lạc nào lại gặp xui xẻo nữa."

Nghe đến đó, trong lòng Bách Nhĩ lộp bộp một chút, thất thanh nói "Không ổn rồi!"

Các chư tộc ở thảo nguyên đều đã quy thuận, bộ lạc ở bờ biển cách quá xa, nay trừ rừng rậm Lam Nguyệt, còn có nơi nào khiến Ưng chủ muốn đi dò xét?

Nghe y phân tích xong, mọi người không khỏi biến sắc, hận không thể mọc ra hai cánh, bay nhanh về bộ lạc xem thử.

"Bộ lạc ta tạm thời không phải lo lắng." Bách Nhĩ trầm giọng, nói "Địa hình bộ lạc Đại Sơn đặc thù, cộng thêm nhân số không ít, nếu họ cảnh giác một chút, muốn tấn công cũng không dễ dàng, chỉ sợ các bộ lạc khác không ổn thôi."


130. Thú nô

"Bách Nhĩ, chúng ta cũng làm như bộ lạc Dũng Sĩ đi, cướp thành Thanh Long này luôn." Hạ nhịn không được mở miệng, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Từ sau khi nội công hình thành được một chút, lá gan của hắn càng lớn hơn. Nghe hắn nói, mắt Chân liền sáng lên.

"Ngươi có thể tháo xích hắc thạch xuống?" Bách Nhĩ không trả lời ngay, mà hỏi lại.

Hạ sờ mũi, lắc đầu. Tuy họ đổi hơn ba mươi nô lệ, thế nhưng quá trình tháo hắc thạch lại không thấy được, nên sao có thể biết chứ.

"Không tháo được xích hắc thạch, ngươi là muốn mấy thú nô kia chết giữa đường?" Giọng nói của Bách Nhĩ hơi nghiêm khắc lại "Hay là đợi Ưng chủ về, tàn sát hết thú nô các thành còn lại?"

"Sao... sao có thể?" Hạ lắp bắp, hắn không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sao lại không? Thành Huyền Vũ bị công phá, Ưng chủ khẳng định sẽ nhận được tin tức, nếu đang ở bên ngoài, tất nhiên sẽ lập tức quay về, nếu đang ở Đế Đô, thì sẽ cho người tuần tra các thành khác, vô luận thế nào, tốc độ di chuyển của thú nô không thể hóa thành hình thú cũng sẽ giảm mấy lần, mà lại ở thảo nguyên rộng lớn, vô bờ bến này, cơ hội hai bên gặp nhau là rất cao. Tới lúc đó, họ không sợ, thế nhưng thú nô lại nhất định trở thành vật hi sinh. Mà trải qua chuyện này, vô luận là trút giận hay là diệt hậu họa, có khả năng rất lớn Ưng chủ sẽ giết một lượng lớn nô lệ trong đế quốc.

"Kể cả chúng ta không ra tay, thành Huyền Vũ xảy ra chuyện như vậy, Ưng chủ cũng sẽ giết thú nô." Đối với lời giải thích của y, mọi người nghe thấy đều nhíu mày, có chút lo lắng nói.

"Các thành khác không có động tĩnh, vậy ánh mắt của Ưng chủ sẽ chỉ dừng trên bộ lạc Dũng Sĩ, mà không cho rằng thú nô có vấn đề."

Nghe y nói xong, những người khác vẫn không hiểu, mà Cổ im lặng nãy giờ chợt nói tiếp "Giống như con có một đống trái cây, có người cướp một trái của con, con nhất định sẽ đuổi theo tên đó, đánh một trận, cướp trái cây về, nếu cướp lại không được, thì cũng phải đánh cho hắn bầm dập mặt mũi. Thế nhưng nếu có một người nữa lại tới cướp, con sẽ nghĩ tới chuyện ăn hết luôn chỗ trái cây đó trước, đỡ bị người ta cướp mất."

Bách Nhĩ đưa tay xoa đầu Cổ, ánh mắt lộ ra tán thưởng. Cổ đang ngượng ngùng, thì cảm thấy mình bị một vật nhỏ lông xù đẩy ra, là một con thú con lông trắng, đặt hai chi đạp lửa lên đùi Cổ, dùng sức ngưỡng thẳng đầu, muốn thay thế Cổ thu hút sự chú ý của Bách Nhĩ, có điều do nhỏ con quá, dù Bách Nhĩ đang ngồi, con thú con này cũng không đủ trình độ chạm vào tay của y.

"A mạt thường xuyên ôm đệ, sờ đệ, đại ca lâu rồi mới được như vậy, đệ còn muốn giành à?" Cổ nhấc con thú con lên, ôm vào lòng, vừa chỉ vô cái mũi nhỏ của nó vừa nói.

Chiêu lập tức ngượng ngùng, grào grào hai tiếng, vươn đầu lưỡi nho nhỏ, màu hồng thân thiết liếm lên ngón tay chỉ vào mũi nó của Cổ.

"Rõ ràng có thể nói, lại không chịu nói. Có phải đệ biết biến hóa nhưng cố ý không biến hóa không?" Cổ bị Chiêu liếm liền cười rộ lên, hôn lên đỉnh đầu con thú con, sau đó cố ý nghiêm mặt hỏi.

Chiêu chớp chớp mắt, đôi mắt to đen láy đầy ngây thơ, tỏ vẻ nó không hiểu ý của đại ca mình.

Bách Nhĩ bật cười, không để ý tới mấy đứa con đang đùa nghịch nữa, y nhìn những người khác vì nghe thấy lời Cổ nói mà chợt hiểu ra, rồi nói "Chờ thành bỏ lệnh cấm, chúng ta lập tức rời đi. Trước đó, không ai được hành động thiếu suy nghĩ." Nói tới đây, y nhìn Chân "Nếu có thể, làm phiền ngươi giúp ta chú ý tin tức của Đồ một chút." Nếu bàn về tin tức nhanh chóng, tin rằng không có ai sánh bằng khách thú vào Nam ra Bắc.

Chân biết Đồ, nghe vậy tất nhiên là đồng ý, dừng một lát, hắn lại hỏi "Nếu ta có thể đem hết các thú nô ra, các ngươi có sẵn lòng nhận không?" Sở dĩ hỏi như vậy, cũng là bắt nguồn từ đề tài mấy người thảo luận lúc nãy.

"Nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ dựa theo giá giao dịch bình thường để nhận, sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu." Bách Nhĩ không chút do dự nói. Vô luận là đối với y hay là bộ lạc Bách Nhĩ mà nói, hiện tại săn thú là chuyện dễ dàng, nếu có thể vì vậy mà cứu được không ít thú nhân, lại làm cho bộ lạc lớn mạnh, thì cớ sao lại không làm.

Chân mừng rỡ, lúc này cáo từ, về suy nghĩ biện pháp. Với sức của một mình hắn, đương nhiên không có khả năng đưa hết các nô lệ ra, như vậy quá gây chú ý, cho nên khẳng định phải thương lượng cùng các khách thú khác.

Hắn vừa đi, những người khác cũng liền tản ra, dù sao mấy ngày sắp tới đều không thể rời đi, còn không bằng nắm chặt thời gian đi luyện công thêm.

Bách Nhĩ vốn còn muốn tìm cách luyện hắc thạch, nhưng với tình huống hiện tại, thật không thích hợp rút dây động rừng, chỉ đành nghĩ cách khác thôi.

Hai ngày sau, thành Thanh Long bỏ lệnh cấm, tuy đi vào kiểm soát rất nghiêm, nhưng ra ngoài lại không có vấn đề gì, huống chi thời gian nhóm người Bách Nhĩ ở trong thành, mỗi ngày đều đi ra ngoài săn bắt, ra ra vào vào, mấy tên thủ vệ kia cũng nhớ mặt họ. Nên lúc này, thấy họ rời đi, cũng không làm khó.

Trên đường trở về, họ gặp Ưng chủ mang theo quân đội quay lại, chỉ thấy ùn ùn kéo đến, gần như che khuất cả nửa bầu trời, thanh thế đúng là kinh người. Dựa theo quy củ của đế quốc thú nhân, bình dân thấy Ưng chủ là phải quỳ xuống. Tuy trong lòng nhóm người Bách Nhĩ không cam tâm, nhưng vẫn dựa theo quy củ mà làm. Ngay cả ba đứa bé nghịch ngợm hàng ngày cũng bị tình thế này dọa dẫm, sợ tới mức trốn dưới người a mạt, thú con sợ hãi chúa tể bầu trời có lẽ là bẩm sinh rồi.

Trước khi quỳ xuống, Bách Nhĩ đã nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Ưng chủ mặc áo giáp hắc thạch được hai mươi mấy Ưng vệ bảo hộ. So với hai Ưng vệ họ gặp lúc trước, hình dáng của Ưng chủ này lại giống người nhiều hơn, vả lại mày xinh mắt đẹp, làn da trắng nõn, nhìn không ra một điểm nào là người cuồng chiến tranh cả.

Tên Ưng chủ kia không hề quét mắt nhìn qua bình dân quỳ trên mặt đất, mang theo người, vỗ cánh nhanh chóng rời đi, làm cho bầu trời trong xanh bị che khuất dần hiện ra.

"Hừ! Thú nhân chúng ta chỉ quỳ dưới thần thú thôi, chúng là cái thá gì." Hạ vừa đứng lên vừa tức giận mắng.

"Co được dãn được mới là anh hùng, cái này không đáng so đo, sau vài hôm nữa, ngươi sẽ lại thấy hắn thôi." Bách Nhĩ vỗ vai Hạ, cười nói, sau đó cúi người, nói với ba thằng nhóc bị hoảng sợ, đang tội nghiệp rúc vào người mình "Có chút xíu thế mà đã sợ, sao xứng là nhi tử của ta với a phụ các con?" Y sợ tui nhỏ xa lạ với Đồ, nên thường ngày không có gì cũng sẽ kể chuyện của Đồ cho chúng nghe. Mặc dù trong mắt y, cái tên từng làm dũng sĩ đệ nhất kia cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, thích làm nũng mà thôi.

Vừa nghe lời này, Tiêu Đồ cùng Húc nhất thời dừng động tác, chỉ là nước mắt ròng ròng nhìn a mạt, chỉ có Chiêu ngốc mới mặc kệ cái gì xứng hay không xứng, vẫn tiếp tục vươn thẳng hai chi trước, cào lên quần vải của Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ còn chưa thấy sao, những người khác nhìn vào đã chịu không nổi, Kỳ và Ân đứng gần y nhất, mỗi người bế Tiêu Đồ với Húc lên, lấy hình tượng tục tằng của họ, hoàn toàn không phù hợp với động tác mềm nhẹ, mà vỗ về hai đứa bé kia, còn không quên trách cứ Bách Nhĩ "Chúng còn nhỏ như vậy, gặp Ưng thú sợ hãi mới là bình thường."

Còn Chiêu, với cái tính ngốc nghếch của nó, tất cả mọi người đều biết cuối cùng người bại nhất định là Bách Nhĩ. Quả nhiên, không qua bao lâu, con thú nhỏ bám ở trên chân Bách Nhĩ rốt cuộc vẫn khiến ánh mắt nghiêm khắc của y dần dần dịu dàng lại, y thở dài đưa tay bế thằng bé lên.

Tiêu Đồ cùng Húc nằm trong lòng hai thú nhân thúc thúc, quay đầu nhìn Chiêu với gương mặt đầy ngây thơ, cuộn trong lòng a mạt, rốt cuộc mới có cảm giác bội phục tiểu đệ bình thường vẫn cần được chăm sóc nhiều hơn này. Hai đứa cũng biết làm sao mới có thể khiến a mạt bất đắc dĩ yêu thương, nhưng mà không có học được mặt dày như thằng nhóc kia.

"Ưng tộc có nhiều người như vậy à?" Tiếp tục gấp rút lên đường, trong lòng Bách Nhĩ đầy nghi ngờ hỏi. Y quen mang theo binh lính, nhìn thoáng qua liền có thể biết được nhân số đại khái. Tầm một ngàn người, ở kiếp trước, y sẽ không cảm thấy nhiều, một nhóm tiên phong đã vượt xa số lượng này rồi. Thế nhưng ở đại lục thú nhân lại là con số không nhỏ. Dù sao từ khi tới thế giới này, y thấy bộ lạc Đại Sơn có nhiều nhân số nhất cũng chỉ có bảy tám trăm người. Còn bộ lạc của họ, hai năm qua nhận không ít người, thế nhưng tính ra cũng chỉ cỡ ba trăm người thôi.

Đối với vấn đề này, đám người Kỳ cũng rất ngạc nhiên, bởi vì á thú tới bộ lạc trước đó không biết đếm, nên không hỏi được nhân số của Ưng tộc. Hiện tại tận mắt nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ cũng là điều dễ hiểu.

"Ưng tộc không hề bị tổn thất trong thú triều, có nhiều người thì có gì kỳ lạ đâu." Chân đuổi tới rừng rậm Lam Nguyệt sau họ hai ngày, trả lời "Bọn tộc này là đáng giận nhất, chúng thích bắt thú mẹ đang mang thai và thú con về ăn. Thảo nguyên bị chúng phá hoại không ít, mọi người đã không ưa từ lâu rồi, đáng tiếc chúng ở trên vách núi dốc đứng, thú nhân các tộc khác có bất mãn cũng chẳng làm gì được." Nhắc tới việc này, Chân nhịn không được mà nổi giận. Dù sao trong thế giới thú nhân tuy đều dùng săn bắt để sống, thế nhưng giữa các tộc cũng có luật bất thành văn, đó chính là cấm săn thú con và thú mẹ đang mang thai.

Nghe nói như thế, Bách Nhĩ nhớ tới tình cảnh lúc trước gặp hai Ưng vệ kia, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt "Chúng không ăn thú con của thú nhân đúng không?"

Chân nghe vậy, lập tức như bị kim đâm vào mông, mà nhảy dựng lên "Chúng dám!"

Nhìn phản ứng đó của hắn, hiển nhiên là không có tin đồn gì về chuyện này, tuy Bách Nhĩ không dám đưa ra kết luận, nhưng y cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, chỉ là trong lòng âm thầm ghi nhớ, để lúc cần còn có thể sử dụng. Mắt y chuyển về hơn một trăm thú nô, ngoại trừ ba mươi mấy người mua lúc đầu được tháo xích hắc thạch xuống, thì những người khác vẫn còn đeo.

"Sao không tháo xích hắc thạch xuống?" Y nhíu mày hỏi. Xích đá không lấy xuống, sau khi bộ lạc nhận, sẽ trở thành trách nhiệm nặng nề nhất. Dù y có tâm, cũng không dám cứ như vậy dẫn người trở về, không công gia tăng phiền toái cho Tát, đặc biệt là thời điểm Ưng tộc lúc nào cũng có thể tấn công tới.

Chân biết mình làm việc không tốt, thế nhưng hắn cũng không trốn tránh "Còn không phải tên thành chủ kia sao, gã sợ thú nô được tháo xích hắc thạch xuống sẽ phản kháng, nên thà rằng không bán chứ nhất định không chịu tháo. Nên thú nô mua sau này đều không được tháo xích xuống."

Ánh mắt của Bách Nhĩ đảo qua lần lượt các thú nô gầy yếu, nhìn như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hiện thực và lương tâm giao chiến thật lâu, cuối cùng y vẫn là thở dài "Ăn no rồi tính tiếp." Câu này y nói với Kỳ.

Không cần y phân phó, đám Hạ Kỳ đã đứng dậy, nhanh chóng rời đi, qua gần nửa ngày, một người khiêng hai con dã thú trở về, kêu vài thú nô tới hỗ trợ, nhóm lửa nướng thịt. Biết sức ăn của thú nhân lớn, mười con thú cũng chẳng đủ cho họ nhét kẽ răng, nên mấy người lại đi thêm hai chuyến nữa, mới thấy thấm tháp.

Mấy thú nô kia từ ngày bị bắt giữ tới nay, mỗi ngày đều phải làm việc nặng, lại ngay cả ăn no nửa bụng cũng không được một lần, lúc này được phép ăn, kể cả ăn xong, có muốn lấy mạng của họ, họ cũng chẳng quan tâm, trước tiên đưa thịt cho mấy người Bách Nhĩ, sau khi xác định bên đó không ăn, họ liền ăn như hổ đói, sau đó thịt xé ra cũng không nướng nữa, máu vẫn còn chảy đầm đìa liền nhét thẳng vào miệng. Tình huống đó làm ba con thú con chưa bao giờ phải đói bụng nhìn tới trợn mắt, há mồm.

"Nhóc con, ra ngoài nhiều cùng a mạt các ngươi một chút cũng là chuyện tốt." Chân chú ý tới phản ứng của ba đứa nhỏ, nhịn không mà yêu thích xoa đầu chúng, cười nói, trong giọng nói lại mang theo tang thương nhàn nhạt.

Tiêu Đồ và Húc không thích bị người lạ sờ vuốt, Tiêu Đồ hừ một tiếng, rụt vào trong lòng Cổ, Húc cuộn mình lại, phát ra tiếng gầm uy hiếp, thế nhưng với âm thanh non nớt kia, cộng thêm toàn thân tuyết trắng, ngoại trừ khiến người ta càng muốn bắt nạt nó hơn thì không có chút tác dụng đe dọa nào. Ngược lại, Chiêu kêu mấy tiếng, còn cọ vào lòng bàn tay của Chân, khiến Chân liền ôm thằng bé vào lòng, xoa nắn.

Bách Nhĩ vỗ trán, cảm thấy Chiêu rất thích được người khác ôm, để nó lớn lên quen tính được cưng chiều thì phiền rồi. Đáng tiếc, ngay cả y còn chẳng nghiêm khắc giáo huấn nổi, huống chi những người khác.

Sau khi lấp đầy bụng, sắc mặt các thú nô nhìn qua cũng tốt hơn nhiều. Bách Nhĩ liền nói ý tứ ban đầu của mình cho họ nghe, để họ tự lựa chọn giữa đi và ở.

Các thú nô kia không ngờ sẽ có chuyện tốt như vậy, đầu tiên là không tin, sau khi xác định đối phương không phải trêu đùa mình, họ lập tức vui mừng không thôi, có người vui quá còn bật khóc, mãi tới khi Chân thúc giục họ mau quyết định, họ mới dần dần thu lại cảm xúc kích động, vây quanh lại thương lượng.

"Chúng ta tình nguyện gia nhập bộ lạc của các ngươi..." Đại diện thú nô không được tháo xích hắc thạch xuống, nói, nói xong câu này, mặt hắn đỏ lên, bởi bọ biết như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho đối phương "Chỉ cần cho chúng ta một nơi ở tốt, thức ăn chúng ta sẽ tự nghĩ cách." Tình cảnh lúc trước gian nan như vậy, họ đều cắn răng mà sống, hiện tại có cơ hội thế này, sao họ có thể dễ dàng buông tay. Với tình huống bây giờ của họ, nếu không có chỗ che chở, căn bản không có khả năng sống sót trong rừng rậm Lam Nguyệt nguy hiểm này, cho nên đành phải mặt dày nhờ cậy đối phương. Đương nhiên, làm như vậy cũng chỉ là cho chính mình thêm hi vọng sống sót thôi, nếu Bách Nhĩ nói không cần, họ cũng sẽ không đòi hỏi quá đáng.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, không nói nhiều lời, rồi nhìn qua hơn ba mươi thú nhân đã được tháo xích hắc thạch.

"Chúng ta cũng tình nguyện." Người được đẩy lên làm đại diện, nói. Hiện tại họ chỉ cần dưỡng thương là hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình trong rừng rậm Lam Nguyệt, kể cả muốn báo đáp ơn cứu mạng của nhóm người Bách Nhĩ cũng có thể dùng cách khác. Thế nhưng sau khi bàn bạc, họ vẫn cảm thấy đi cùng nhóm người Bách Nhĩ thì tốt hơn. Dù sao bộ lạc cũ đã không còn, ba mươi mấy người họ cũng không phải người cùng bộ lạc, nên không cần chú ý vấn đề huyết thống. Nếu đã không còn gì để vương vấn, vậy gia nhập bộ lạc khác hay không đã không còn quan trọng nữa. Nay lựa chọn như vậy, chỉ đơn thuần là vừa mắt với nhóm người Bách Nhĩ thôi.

Nếu đã quyết định xong, thì không nên tiếp tục trì hoãn nữa, vì thế đoàn người lên đường trở về bộ lạc, Chân dĩ nhiên cũng đi cùng nhóm người Bách Nhĩ, bởi vì hắn còn muốn lấy hàng hóa đổi thú nô từ chỗ Bách Nhĩ, phải biết rằng để đổi được một trăm thú nô này, hắn đã nhờ người khác giúp không ít. Cũng không thể để cho người ta vừa phải bỏ công sức vừa mất tiền của được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro