Chap 22: Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng dường như cũng chẳng buồn ghé vào căn phòng hắn làm căn phòng trở nên tối mù mịt, Thẩm Mặc Khanh mở đôi mắt hẹp lãnh khốc. Đêm hôm qua hắn thức làm việc một phần nhỏ cũng chỉ là ko buồn ngỷ còn phần kia là đợi cô lên.Nhưng hắn đã ngủ quên luôn trên bàn làm việc.

Hôm qua thật khó chịu, gần như hắm đã quen với hương hoa tuyết cầu thoang thoảng dễ chịu, với thân ảnh mềm mại mà hắn chạm vào, ôm lấy như một chú gấu bông.

Trên người hắn là chiếc chăn ấm áp, máy tính đã được tắt và tài liệu được xếp lại. Hắn tự nhủ cô vẫn ko thể rời xa mình được thì khẽ cười nhưng khi nhìn lên chiếc giường... hình bóng thiếu nữ có mái tóc đỏ nhẹ ko hề có ở đó.

Hắn bật dậy miệng gọi ngay cái tên:" Tiểu Vi", nhìn ngó xung quanh hắn chạy đến phòng tắm mở cửa. Ko có ai. Lúc đang luống cuống hắn bỗng nhìn thấy chiếc váy đầm hồng hôm qua cô mặc được gấp gọn gàng bên trên dán một mẩu giấy nhớ.

" Nếu anh ko cần nó thì vứt đi cunhx được, nếu anh cần tiền trả lại chiếc váy thì chiếc thẻ tín dụng ở dưới váy ấy. Tạm biệt".

Thẩm Mặc Khanh nhăn mặt chạy vội vàng ra ngoài leo lên chiếc Lamborghini Aventador J và phóng đến Hảo Gia. Vừa bước xuống hắn gặp dì của cô Mễ Anh, hắn hỏi:" Hảo Tiểu Vi có về đây ko ạ?"

Dì nói:" Hôm qua nó có về gặp tôi xin lại chìa khóa nhà riêng của nó, nó khôbg muốn ở Hảo Gia, mà sao con bé lại như thế vậy?", hắn lắc đầu từ chối trả lời câu hỏi đó:" Nhà cô ấy ở đâu?", dì dặn nhỏ:" Nếu nó có hỏi là ai nói thì đừng có mà nói tôi cho cậu biết đấy, số nhà xxx, đường xxx".

Thẩm Mặc Khanh hỏi nốt câu cuối cùng:" Dì vẫn giữ chìa khóa sơ cua chứ?", dì Mễ Anh cười rút trong túi ra một chiếc chìa khóa bằng bạc:" Này cầm lấy".

Hắn nói nhanh hai từ cảm ơn rồi lại phòng chiếc Lamborghini Aventador J đi. Đến nơi hắn thấy một ngôi nhà có màu chủ đạo là trắng hai tầng nhưng được thiết kế rất đẹp mắt.

( Media nhé)

Thẩm Mặc Khanh đỗ xe rồi tiến đến phía cửa, lấy chìa khóa ra, Hắn mở cửa.

" Cạch".

Căn phòng ngủ của cô mở ra, hắn cũng ko quan tâm đến vật xung quanh, ngay khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm hắn chạy ngay đến mở cửa.

- Aaaaa.

Một tiếng hét vang lên, thân ảnh mảnh khảnh của Hảo Tiểu Vi nằm trọn trong cánh tay hắn, cô hôm qua vừa trật chân đương nhiên ko thể đứng vững ngày hôm nay. Ban nãy do cửa đột nhiên mở cô hét và nhảy về sau một bước. Lỗi tại hắn nên hắn đỡ cô cô ko cần cảm ơn.

Nhưng ko chỉ đỡ cô mà tự nhiên hắn kéo cô đúng thảng dậy hai cánh tay ôm chặt lặt cô, khuôn mặt vùi vài mớ tóc vừa gội xong đặt lên một nụ hôn nhẹ. Hắn hỏi:" Sao lại bỏ đi?".

Cô đẩy hắn ra:" Sao anh vào được đây?", hắn thản nhiên trả lời:" Phá cửa", cả khuôn mặt cô phiếm hồng tức giận. Hắn khẽ nhếch mép, cúi người xuống để nhìn rõ khuôn mặt cô:" Về với tôi".

- Ko.

Đôi mày kiếm nhíu lại:" Tại sao?", cô khoanh tay ra vẻ chỉ trích nhưng ko nhìn vào mắt hắn:" Đã là rác rồi thì cho dù có tốt biết mấy cũng vẫn là rác". Hắn tat cử chủ nhanh chóng cởi áo của mình ra, cô giật mình hỏi:" Sao anh lại cơit áo?".

   Thẩm Mặc Khanh nhìn cô trong vòng hai tíc tắc rồi lại tập trung sang một điểm khác:" Tôi cần kiểm tra lại xem rác còn tốt ko?".

    Hảo Tiểu Vi nói:" Anh muốn làm gì chứ?", hắn thấy cô hốt hoảng thì khẽ nhếch môi tạo nên một đường cong chết ngườu:" Ko cần lo sợ như vậy, tôi chỉ tắm thôi mà". Cô vặn vẹo:" chẳng lẽ anh chưa vệ sinh cá nhân".

   Thẩm Mặc Khanh ko ngại thừa nhận:" Ừ, vì tìm cô nên tôi quên", cô tự nhiên cảm thấy có lỗi nên thôi mặc nhanh chiếc váy hồng vào rồi đi ra ngoài:" Vẫn còn nước nóng đấy"

Thẩm Mặc Khanh đang định mặc lại đồ cũ thì cửa hơi hé mở, tay cô luồn vào cầm theo một chiếc quần Âu đen với chiếc áo sơ mi đen:" Cô như trả hôm tôi lấy đồ của anh". Hắn cười thầm mặc quần áo vào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Hắn tự hỏi:" Vậy đây là ko gian riêng của cô sao?", Hảo Tiểu Vi ko thiết tha trả lời:" Về đi", hắn nhìn cô khá khó chịu. Hắn nhường cô đủ rồi đó.

Hắn đẩy mạnh cô ngã xuống giường vùi đầu vào đôi ngực vừa vặn:" Tôi cho cô suy nghĩ", cô dãy dụa:" Đồ biến thái, tránh xa tôi ra, anh quả vô liểm sỉ mà, tránh ngay ra cho tôi". Hắn đâu dễ bị cô đuổi đi như vậy, bàn tay đưa xuống dưới phần đùu trắng trẻo:" Sao ko về?".

Đôi môi hắn chạm vào môi cô vừa cuồng bạo vừa nhẹ nhàng. Nơi đùi trắng nõn của cô bị hắn nắn bóp thật mạnh làm cô đau. Đôi môi hắn trượt. uống khe rãnh ngực rồi chạm vào phần da mềm mại. Cô thật quấn hút.

Thẩm Mặc Khanh kéo nhẹ quai áo xuống vấy là cả bầu ngực xinh đẹp đã lộ ra trước mắt hắn:" Ko mặc nội y rõ ràng là để câu dẫm tôi", cô lắc đầu:" Ko... ko phải mà... anh nhẹ tay thôi".

Đã thế tay hắn càng bóp mạnh, đôi môi bú mút lấy đầu nhũ hoa đã cứng đờ. Hắn lại đưa tiếp tục xuống điểm cuối đặt một dấu ấn rồi liếm láp nơi cặp đùi non mềm, tay lại đưa lên xoa bóp bộ ngực nõn nà, đàn hồi.

    " Hức...", hắn dừng lại khi nghe thấy một tiếng nức nở nào đó. Hảo Tiểu Vi nói:" Anh đổ oan cho tôi, tôi ko hề có quan hệ với Mộ Tổng, anh nói ra mọi chuyện rồi tự cho nó là đúng, anh là đồ tồi". Hắn chống hai tay lên, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, có phải hắn bắt  nạt cô hơi quá.

   Người chưa bao giờ xin lỗi, chưa bao giờ tạ lỗi như hắn đồng nghĩa với việc cũng chẳng biết dỗ cô ra sao. Hắn cjir biết làm theo những gì hắn nghĩ là đặt một nụ hôn lên trán cô sau đó kéo lại áo cho cô:" Đừng khóc"

   Đỡ cô ngồi dậy hắn ôm cô vào lòng, bỗng nhiên nước mắt của cô rơi. Sau bao năm cô khóc trong lặng thinh bây giờ cô lại khóc, khóc trước một người đàn ông đang dỗ dành cô vì làm tổn thương cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro