Chap 60: Kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ánh sáng len lỏi qua lớp rèm phòng nghỉ ngơi, cô ngồi trên giường săm soi mình trước chiếc gương gần cửa. Cô thực muộn xin lỗi hắn vì đã nói như vậy, là quá nặng lời với hắn.

    Hảo Tiểu Vi nàm ngả người xuống thở dài:'' Mày độc ác quá đấu Tiểu Vi à", cô chợt nghe thấy tiéng bước chân đến vội giả vờ ngủ.

   Thẩm Mặc Khanh mở cử bước vào, thấy cô nằm ngủ hắn liền đi kéo rèm cửa nhung lại, để cái rèm mỏng kia ko ngăn nổi ánh sáng mặt trời. Hắn đắp chăn cho cô rồi nằm xuống sau cô:" Lúc anh nhìn thấy vết phỏng anh đã rất xót em hiểu ko?"

   Hảo Tiểu Vi nằm im bất động, hắn vòng một tay qua ôm lấy cô:" Anh ko nghĩ mình lại bị em ghét đến vậy, anh xin lỗi". Cánh tay ghì chặt lấu cơ thể cô có phầm hơi run, cô chớp chớp nhẹ mặt ko ngờ nước mắt lại rơi.

    Em chỉ cần đúng một câu thôi anh à, em chỉ cần anh nói anh yêu em và mọi chuyện sẽ chấm dứt nhưng tại sao lại ko thể được.

    Cô đơi cho đến khi nước mắt khô lại mơi giả vờ mơ quay sang phía hắn:" Thẩm Mặc Khanh em yêu anh nhiều lắm", rồi vòng một cánh tay ôm lấy hắn.

   Hắn vuốt ve mái tóc cô, môi chạm vào trán cô một cái:" Anh xin lỗi, tất cả là tại anh từ giờ anh hứa sẽ ko bao giờ cản đường em nữa", ko cô ko muốn vậy, ý hắn là hắn sẽ bỏ rơi cô sao?

   Hảo Tiểu Vi muốn nói mà ko thể nói, hắn sao lại nói vậy, hắn ôm cô vào lòng:'' Em đang chờ một cái gì đó từ anh phải ko?". Đúng rồi anh chỉ cần nói ra thôi em sẽ lập tức mở mắt Thẩm Mặc Khanh à.

    " Anh chỉ muốn nói rằng dù cho em có ghét anh hay ko quan tâm đến anh nhưng anh vẫn luôn y...".

- Lão Đại, có chuyện rồi.

   Ngục Hinh chạy vào. Hắn nhìn cậu:" Sao chuyện gì?", cậu hớt hải:" Vương Thùy lại đánh chiếm khí giới ở trung tâm rồi", hắn nhìn sang cô rồi hôn một cái vào trán cô:" Ở đây trông chừng cô ấy, sáng nay cô ấy chưa ăn sáng mua gì đó cho cô ấy ăn".

    Xong hắn liềm đi. Hắn vừa ra ngoài Ngục Hinh bị ngay một chiếc gối vào đầu:" Đồ phá hoại", cậu quay lại nhìn cô:" Là tôi sao?".

  

  " À vậy hả? Tôi xin lỗi tôi ko biết", cậu rối rít xin lỗi Hảo Tiểu Vi. Cô nhìn cậu:" Ko biết anh ấy định nói gì nhỉ ta".

    Ngục Hinh cười:" Chắc là anh yêu em", cô chớp chớp mắt:" Thật hả?", cậu gật đầu nhìn cô:" Tiểu thư vui lắm à?". Cô lắc vội đầu:" Nào có".

    Hảo Tiểu Vi nhìn cậu:" Bộ Thẩm Mặc Khanh ko bao giờ yêu ai được lâu sao?", Ngục Hinh lắc đầu:" Tôi nghĩ ngài ấy yêu tiểu thư thật lòng", cô đặt câu hỏi:" Sao lại thế?" .

- Tôi chơi thân với Lão Đại từ lúc bé nên tôi biết hết, cô biết mẹ của Lão Đại bỏ đi chứ?.

   Cô gật đầu.

- Kể từ lúc đó khuôn mặt Lão Đại ko nở đến một nụ cười, nó cứ như thể một cái hồ bị đóng băng vĩnh cửu nhưng kể từ khi gặp cô Lão Đại đã thay đổi hẳn, Lão Đại cười nhiều hơn và nói chuyện nhiều hơn.

   Hảo Tiểu Vi ngẫm nghĩ:" Chưa chắc", cô nhìn cậu, cậu cười:" Tôi chắc chắn đấy, Lão Đại yêu tiểu thư tôi cũng thấy tiểu thư khá đặc biết chưa ai dám cãi lại Lão Đại như tiểu thư đâu chắc vì vậy Lão Đại mới yêu Tiểu thư".

   Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ròi đứng dậy đi đến gần đó. Ánh nắng vàng của xế chiều làm cả hai người trong căn phòng nhớ về mối tình đầu.

   Đâu hay họ nhớ về cùng một cảnh cũng một người và cùng một mối tình.

   Trong khung cảnh mùa xuân lãng mạn cũng vào buổi xế chiều như vậy có một cặp đôi đi bên nhau, bước từng bước chậm rãi thưởng thức que kem ốc quế vị chanh mát lạnh.

    Người thiếu nữ đó có một thân hình khá mảnh khảnh, làn da trắng hồng mềm mại, mai tóc đỏ nhẹ được búi lên năng động, khuôn mặt cô rất xinh. Ánh mắt tươi tắn, đôi môi gợi cảm và phiến má hồng hồng.

   Hảo Tiểu Vi nhìn sang Hứa Gia Nhật:" Anh sao luôn mặc áo mà trắng vậy?", Hứa Gia Nhật cười trả lời:" Để em nổi bật hơi anh", cô cũng cười dựa vào vai cậu:" Em yêu anh, anh hứa sẽ ko rời bỏ em chứ?".

   Hứa Gia Nhật gật đầu:" Đợi em 18 tuổi anh sẽ rước em về làm dâu", cô nhìn cậu lo ngại:" Em ko biết nấu ăn anh phụ em sẽ rất mệt đó".

- Cái gì cũng phải từ từ mới hóc được chứ, có khi sau nay anh sẽ có một bà lão bê cho anh những món nem công chả phương lên.

   Hảo Tiểu Vi nhéo yêu một cái vào má cậu:" Lúc đó anh cũng rụng răng là vừa", cậu dí nhẹ que kem của mình vào mùi cô:" Em mới rụng răng ý bà già ạ".

    Hứa Gia Nhật chạy nhanh đi trước khi con quỷ dữ trong cô hiện lên, ko sai mới chạy được ba bước cậu nghr mgay tiếng gọi:" Hứa Gia Nhật, anh nói ai là bà già hả? Ai rụng răng hả? Anh đúng là ăn gan trời mà để xem em xử lý anh thế nào, đứng lại".

   Hảo Tiểu Vi đuổi theo.

    Quay trở về hiện tại, cả hai đều bật cười một cái. Ngục Hinh nhìn cô.

   Tiểu Vi à, giờ em đã 18 tuổi rồi nhưng sao anh vẫn chưa thể cưới em? Chưa thể cùng em vui vẻ cho đến già? chưa thể nhìn em nấu món ngon cho anh?

    Em hãy cố gắng sống vui vẻ lên nhé, anh mãi mãi ở bên cạnh và chăm sóc em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro