Chap 74: Kẻ thứ ba xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thẩm Mặc Khanh sau khi ổn định lại tinh thần và xác định việc " tình yêu như cái bánh bao" là ý nghĩ hoàn toàn sai thì bước ra ngoài.

  Hắn bước đi trên cầu thang, nhìn xuống dưới hắn cố tìm kiếm một bóng người bé nhỏ. Hắn muốn thấy cô, hắn muốn nói hắn yêu cô và dừng ngay cái trò chơi quái đản này lại.

   Ngồi xuống ghế sofa hắn mở quyển sách bên cạnh và đọc, nhưng đầu hắn chỉ muốn thấy cô.

   10 phút....

   15 phút....

   20 phút....

   25 phút....

   30 phút....

   Lòng kiên nhẫn cũng có hạn, Thẩm Mặc Khanh đi ngày lên trên phòng cô:" Hảo Tiểu Vi", nhưng hắn ko thấy cô. Cô đi đâu?

   Một tờ giấy dán trên tường, hắn liền giật lấy và đọc.

" Xin phép Thẩm Thiếu cho tôi nghỉ làm ba tiếng nếu cần gì có thế tìm tôi ở phố 34."

   Thẩm Mặc Khanh nắm chặt tay lại, coi như cho cô nghỉ ba tiếng là phước nhưng về đến đây đừng trách thấy sói trước mắt, lúc đó sẽ ko có đường lui.

   

    Hảo Tiểu Vi bước đi trên phố chậm chạp trên phố, cô chỉ mặc một chiếc áp phông đơn giản khoác áo bò. Phía dưới là jean đen rất hòa hợp cùng adidas.

    Hảo Tiểu Vi cúi đầu ngắm nhìn chất lỏng màu nâu sậm trong cốc của mình.

   Cô thở dài vứt cốc cafe vào trong thùng rác, cô ước gì bây giờ có một người bên cạnh.

   Trước mắt cô bỗng một vùng tối, gióng nói ấm áp vang lên:" Ai đang bịt mắt em?" , cô cười:" Vương Tử bỏ tay ra ngay".

    Vương Tử đi bên cạnh cô hôm nay trông anh rất thanh lịch với áo sơ mi bó sát cơ thể màu trắng và quần âu đen.

   Cô khẽ cười  hỏi:" Hôm nay anh lịch sự vậy, đi đâu hả?", anh búng vào trán cô:" Đừng quên tôi cũng là một tổng giám đốc ko ăn mặc hẳn hoi sao được.".

  Hảo Tiểu Vi như thể quên mất anh là tổng tài luôn, cô cười trừ nói:" Anh ko phải làm việc sao?".

   Vương Tử lắc đầu:" Tôi làm xong việc rồi", cô đút tay vào túi quần:'' Tối mai mặc như thế nào?", anh nhún vai:" Tùy thôi, em thấy thoải mái thì mặc"

   Cô nhìn anh nói:" Sao lại thế được, rõ ràng là tiệc sang ko thể mặc tùy ý", anh nhìn cô:" Vậy mặc váy gì đó màu tối tối chút nhưng ấm là trên hết đấy".

   Cô cười:" Cảm ơn đã quan tâm".

   Vương Tử chợt nhận được một tin nhắn vội vã quay sang cô:" Tôi có cuộc họp gấp đi trước nhé"

   Hảo Tiểu Vi gật đầu đưa tay lên chào:" Hẹn gặp lại".

  

   Thẩm Mặc Khanh ngồi Thẩm Gia liên tục nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa thôi đợi đấy Tiêu Vi, em sẽ chết dưới tay tôi.

     Bàn tay hắn nắm chặt lại, rõ ràng là quá mong chờ ai đó mở cửa bước vào, Ngục Hinh máu chảy trên chán chạy lại:" Vương Thùy lắp TNT dưới lòng đất của xướng hiện tại đã cho nổ, tổng cộng có 100 người chết 5 người vào bệnh viện".

    Thẩm Mặc Khanh dựa lưng vào ghế:" Vậy ở đâu có TNT nữa?", cậu thở hổn hển:" Phố 34 đặt TNT chủ yếu ở đó ngoài...".

   Hắn ko cần nghe hết câu chạy thẳng đi, phố 34. Là cô đang ở đó hắn ko thế để cô bị thương.

   Nếu ngày hôm nay cô bất luận xảy ra chuyện gì, dù một vết trầy nhỏ hắn sẽ ko tha cho Vương Tử.

    Chết tiệt sao lại trùng hợp đến vậy chứ, hắn chạy nhanh tới phố 34 vì nếu đi ô tô thế nào Vương Tử cũng biết là hắn.

    Đưa con mắt phương hẹp nhìn xung quanh chợt thấy cô ngồi ở quán bánh liền chạy đến.

" Hảo Tiểu Vi đi về".

   Cô giật mình nhìn sang người đàn ông bên cạnh, chưa kịp nói gì liền bị hắn kéo đi.

    Vương Tử từ trên trực thăng nhìn xuống đôi nam nữ khẽ nhếch môi, có cô ở đây sao anh dám cho nổ TNT chứ, nhưng việc nhìn cô nắm tay người khác chạy đi quả thật rất khó chịu.

    Đây là đã yêu cô.

    Đây là vô tình hay cố ý cũng sẽ trở thành bóng đèn mà xen vào giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro