Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Kỳ thật tôi không phải cố ý muốn lột quần hắn.

Chỉ là muốn trêu chọc hắn.

Ai bảo hắn không cho hôn không cho đụng, mỗi buổi tối mùa hè đều bọc chăn dày như phòng trộm.

Sau khi "ăn mặn" với Hứa Trạch Xuyên, mỗi ngày tôi đều không thể kiềm chế được bản thân.

Ngay từ đầu Hứa Trạch Xuyên còn tùy tôi làm loạn, hai chúng tôi mỗi ngày chẳng phân biệt được ban ngày ban đêm, thèm liền làm.

Nhưng sau đó không biết tại sao, hắn đột nhiên không thích nữa.

Những lúc khác còn giống như bình thường, không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần tôi muốn làm chút "vận động hai người", hắn liền chối đây đẩy, bỏ lơ tôi.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải Hứa Trạch Xuyên "không được" hay không.

Kết quả Hứa Trạch Xuyên nghe xong liền đè tôi ra ngay tại chỗ.

Tôi: Đã ngồi ngoan.

Nhưng sau đó thì vẫn không cho tôi chạm vào.

Vì thế lúc ra đường tôi cố ý đùa giỡn hắn, không ngờ chất lượng quần này kém như vậy, dùng sức kéo một cái liền rách.

Lộ ra quần đùi gấu dâu tây tôi mua cho Hứa Trạch Xuyên.

May mắn lúc ấy trung tâm thương mại không có người, tôi vội vàng đẩy hắn vào toilet.

Lập tức mua cho hắn quần mới thay.

Dọc theo đường về Hứa Trạch Xuyên cũng không để ý tới tôi, về đến nhà liền cãi nhau ầm ĩ với tôi một trận.

Nói trong đầu tôi mỗi ngày ngoại trừ muốn "làm này làm kia" với hắn liền không còn thứ gì khác.

Hắn mắng cũng quá khó nghe.

Dù sao tôi cũng là một ca sĩ sáng tác, tự nhận là vẫn có chút tài hoa.

Huống chi, con người mà, ai chả có dục vọng.

Ai biết tôi giải thích xong Hứa Trạch Xuyên càng tức giận.

Cuối cùng tức giận bỏ nhà ra đi.

Bỏ nhà ra đi có nghĩa là chia tay.

Dù sao nếu là tôi bị lột quần, tôi nhất định sẽ lột da đối phương.

Thấy tôi không nói lời nào, mặt Hứa Trạch Xuyên càng đen hơn, tức giận đến phát run.

"Anh bỏ nhà đi ba ngày, wechat của em không gửi cho anh, cũng không thèm gọi điện, nếu như anh còn không trở về, có phải em sẽ mang người đàn ông hoang nào đó ở ngoài về nhà không? Khổ cho anh còn tưởng rằng em gửi tin là vì nhớ anh, lòng tràn đầy vui mừng chạy về nhà, hoá ra là anh tự mình đa tình, em đã sớm có người khác ở bên ngoài rồi. Có phải em căn bản chỉ thích thân thể của anh, không thích anh!"

Hứa Trạch Xuyên líu lo nói một tràng dài, càng nói ánh mắt càng đỏ, càng nói càng ấm ức.

Nhưng tôi một câu cũng không nghe lọt.

Tất cả đều bị vẻ đẹp của hắn làm cho choáng váng.

Chỉ cảm thấy gân xanh trên trán hắn thật gợi cảm.

Yết hầu của hắn khẽ động, rất muốn hôn......

Ánh mắt, muốn hôn...

Miệng, muốn hôn...

Cổ họng, muốn hôn......

Chỗ nào cũng muốn hôn.

Nghĩ như vậy tôi cũng làm như vậy.

Thật sự là không chịu nổi cám dỗ, tôi trực tiếp hôn luôn.

"Trương Gia Thuần, em có còn là con người không vậy? Lúc này rồi mà trong đầu em cũng chỉ có chút chuyện này thôi sao- -"

Hắn vừa mắng vừa khóc, bị động thừa nhận nụ hôn của tôi.

Giờ phút này trong lòng tôi chỉ có một ý niệm, sao Hứa Trạch Xuyên nói nhiều như vậy, làm là xong rồi.

Tôi vội vàng kéo chiếc áo sơ mi vướng víu trên người Hứa Trạch Xuyên ra, hơi dùng sức nút áo liền bung ra.

Tôi sửng sốt, liếm liếm môi.

Hắn nói không muốn ai mà tin? Cả ngày mặc bộ quần áo rách nát này lắc lư trước mặt tôi.

Giả bộ từ chối, thực ra thèm muốn ch, tên nhóc này chơi hay thật.

Cuộc cãi vã này đã kết thúc một cách khó hiểu bằng "tình yêu".

5.

Buổi trưa, tôi từ từ mở mắt trong lòng Hứa Trạch Xuyên.

Ánh mặt trời, giường lớn, mỹ nam.

Nếu bỏ qua khuôn mặt thối hoắc của Hứa Trạch Xuyên, tôi nguyện ý mỗi ngày đều tỉnh lại như vậy.

Toàn thân trên dưới của hắn ngoại trừ chỗ kia ra thì đều là khoác lác.

Ngoài miệng nói không muốn không muốn, kết quả nên lúc nên làm việc gì thì vẫn làm, đâu ra đấy tuyệt không mơ hồ.

Nể tình tối hôm qua ăn rất ngon, tôi mở miệng trước, phá vỡ không khí im lặng.

"Chào buổi sáng, Hứa Trạch Xuyên."

Hứa Trạch Xuyên mím môi không nói lời nào.

Tôi nghĩ nghĩ, tiếp tục mở miệng dỗ dành: "Mấy ngày nay anh không tập thể hình, cảm giác cơ bắp hơi lỏng."

Ai ngờ vừa dứt lời, mặt Hứa Trạch Xuyên đen thui.

Mắt thấy không ổn, tôi tiến lên muốn hôn nhẹ trấn an một chút, lại bị Hứa Trạch Xuyên né tránh.

Tôi có chút bất đắc dĩ: "Mới sáng sớm anh lại muốn nháo cái gì?"

Hứa Trạch Xuyên ngồi dậy, tức giận đến run rẩy cả người.

"Trương Gia Thuần, em tỉnh ngủ rồi bắt đầu chê anh phiền đúng không? Em căn bản không yêu anh, chỉ là yêu thân thể của anh."

Hứa Trạch Xuyên đỏ mắt lên án tôi.

Tôi liếm môi dưới nhớ lại tối hôm qua, có chút ham muốn vẫn còn chưa hết.

Tôi cố biện giải, chột dạ phản bác.

"Sao có thể nói như vậy? Thân thể của anh không phải là một bộ phận của anh sao? Thích thân thể anh không phải là thích anh sao? Anh đừng quá tiêu cực như vậy."

Sắc mặt Hứa Trạch Xuyên từng chút trầm xuống, trong mắt tràn đầy mất mát.

"Trương Gia Thuần, nếu em không yêu anh, cũng đừng chạm vào anh."

Nói xong hắn đứng dậy nhặt quần áo rải rác trên mặt đất, mặt không chút thay đổi mặc lên người.

Không thể không nói, Hứa Trạch Xuyên tức giận cũng đẹp trai.

Động tác mặc quần áo cũng đầy dục vọng.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Anh yêu, em yêu anh nhất, bảo bối, không yêu sao có thể ở bên anh được?"

Động tác của Hứa Trạch Xuyên hơi dừng lại, có chút xúc động nhìn tôi.

May quá dỗ được rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn eo bụng hắn.

"Ờm...cái kia, anh đừng mặc, dù sao lát nữa còn phải cởi."

Hứa Trạch Xuyên cười lạnh một tiếng: "Trương Gia Thuần, em khiến anh cảm thấy anh rất buồn cười."

Hắn nhanh chóng mặc chỗ quần áo còn lại.

Tôi có chút bốc hỏa, từ tối hôm qua bắt đầu đến nay đều là tôi nhún nhường , không biết sao lại chọc tới hắn.

Không yêu không được, nói yêu cũng không được, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?

Thật sự là không chỉ chỗ đó lớn, tính tình cũng rất lớn.

Tôi không biết giữ mồm giữ miệng nói: "Vậy không phải anh cũng không yêu em sao, yêu em vì sao không cho em hôn không cho em ôm? Yêu một người chân chính là không lúc nào không muốn ở cùng một chỗ với đối phương."

Hứa Trạch Xuyên nhìn tôi chằm chằm, môi run rẩy chỉ lặp lại một chữ: "Cũng?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn đã ăn mặc chỉnh tề, có chút phiền não.

"Đúng, anh nói đúng rồi, em chỉ đang nói sự thật thôi. Ở bên anh vừa phải chịu đựng tính tình thối của anh vừa bị fan mắng, nếu không phải nể tình anh, em đã sớm chia tay tám trăm lần rồi."

Hứa Trạch Xuyên không thể tin nhìn tôi, tôi không phục trừng lại.

Hắn cười khổ một tiếng, vành mắt đỏ bừng, thanh âm hơi nghẹn ngào.

"Vậy sao? Thì ra ở bên anh vất vả như vậy, vậy em đừng chịu đựng nữa."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trong thoáng chốc dường như tôi còn thấy được một giọt nước mắt rơi xuống.

6.

"Hai người chia tay thật sao?"

Tang Tang nghe tôi nói chuyện xong, kinh ngạc hỏi.

Tôi nằm trên sofa gật đầu.

Tang Tang ăn nho lơ đễnh nói:

"Vậy hai người chia tay cũng quá buồn cười rồi, hắn nói cậu không yêu hắn, cậu nói hắn không yêu cậu, vậy mỗi tối hai người đều đang làm gì vậy?"

Tôi: "......"

Tang Tang tiếp tục nói:

"Cơ mà nói vậy cũng không chính xác, Hứa Trạch Xuyên mỗi lần đều nói mấy lời tàn nhẫn như vậy, nhưng lần nào cũng là cậu dỗ dành một chút lại ổn rồi."

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tang Tang nhướng mày nhìn tôi:

"Cậu xem, không phải ngoan ngoãn trở về rồi sao?

Mở cửa lại phát hiện người tới không phải Hứa Trạch Xuyên, mà là người đại diện anh Lý của Hứa Trạch Xuyên.

Anh Lý mỉm cười với tôi, gật đầu: "Cô Trương, tôi tới lấy hành lý của Hứa Trạch Xuyên."

Tôi nhìn Tang Tang, lần này Hứa Trạch Xuyên hình như hoàn toàn tức giận.

Đồ đạc của Hứa Trạch Xuyên rất nhiều, tôi và Tang Tang giúp đỡ anh Lý mới đóng gói xong, tận bốn vali đựng đồ.

Chờ anh Lý đi rồi, Tang Tang tê liệt nhìn trần nhà.

"Không phải chứ, hai người tối hôm qua còn chiến đấu, hôm nay đã chia tay? Chẳng lẽ tối hôm qua là quà chia tay, thế thì còn rất chú ý hình thức."

Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao tớ cũng không thua thiệt."

Hứa Trạch Xuyên đi rồi, tôi nên làm gì thì làm việc đó, mỗi ngày cùng Tang Tang vui chơi giải trí, thỉnh thoảng viết nhạc.

Chẳng qua vào buổi tối lúc đêm khuya yên tĩnh, trái tim thỉnh thoảng có chút ngứa ngáy.

Cái này nói sau, không có Hứa Trạch Xuyên ảnh hưởng đến tôi, linh cảm của tôi bùng nổ, viết được tậm vài bài hát.

Bài hát mới của tôi đã được đăng tải.

Khi tham gia phỏng vấn cho ca khúc mới, một đống phóng viên xông lên.

Toàn bộ vấn đề đưa ra đều là về Hứa Trạch Xuyên.

"Chị Thuần, em thay cư dân mạng lặng lẽ hỏi một câu, Hứa Trạch Xuyên rốt cuộc lớn cỡ nào?"

Mọi người vẫn là không buông tha lời nói bậy bạ của tôi mấy ngày trước.

Micro đã vọt đến cằm tôi, không thể không đối mặt với vấn đề này.

Tôi mỉm cười, bộ não của tôi nhảy số cực nhanh.

"Đừng đoán nữa, cũng chỉ 23 thôi."

Các phóng viên bên dưới đồng loạt cảm thán, tôi tìm cơ hội nhanh chóng lẻn đi. Sau khi xuống sân khấu, tôi nhìn hot search trên weibo Trạch Xuyên dài 23 cm mà rơi vào trầm ngâm.

[Chết tiệt, anh Hứa xuất sắc như vậy sao? ]

[Chị Trương, chị lại vui rồi. ]

[Chị Trương, chị thực sự không coi chúng tôi như người ngoài. Chỉ với điều này, tôi sẽ luôn là fan của chị.]

[Nó đó hả? Chị Trương có vẻ hơi bất mãn @ Hứa Trạch Xuyên, anh Hứa cần phải kiên trì nỗ lực. 23. Con số chính xác như vậy, chị Hứa, sẽ không phải chị đã bí mật đo rồi chứ?]

Tôi: "???"

Không, tôi nói hai mươi ba tuổi. Mấy người đã nghĩ gì vậy? Bây giờ chuyện này ngày càng trở nên đen tối hơn. Tôi sẽ không bao giờ chơi mấy thứ trừu tượng này nữa.

*Bao nhiêu tuổi với lớn bao nhiêu trong tiếng Trung đồng âm.

Thứ nhất, không ai hiểu được tính hài hước của tôi. Thứ hai, một số người thực sự coi tôi như một kẻ cuồng khiêu dâm.

Tôi không biết Hứa Trạch Xuyên sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cái đống này nữa. Hắn sẽ không nghĩ rằng tôi là một người phụ nữ xấu xa đó chứ.

Chúng tôi đã chia tay và thỉnh thoảng vẫn đùa giỡn về chuyện riêng tư của người yêu cũ.

Tang Tang gọi, giọng cô ấy có chút giận dỗi:

"Trương Gia Thuần, cậu dũng cảm thật đấy. Ngày hôm đó dù tớ có hỏi thế nào cậu cũng không nói gì. Tốt bụng đến mức đem chuyện này đi nói với cư dân mạng hả?"

"Cậu cũng tin à? Ý tớ nói là tuổi! Hứa Trạch Xuyên hai mươi ba tuổi!"

Tang Tang im lặng một giây, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Vậy Hứa Trạch Xuyên rốt cuộc lớn bao nhiêu?"

Tôi nhớ lại: "Tớ cũng chưa đo cụ thể, nhưng theo kinh nghiệm cá nhân của tớ, Hứa Trạch Xuyên chắc chắn đã hơn hai mươi rồi."

Tang Tang đau lòng: "*Con gái Trương, tớ đoán sau này cậu cũng không thể tìm được "hàng to sài tốt" như vậy nữa đâu."

*Con gái Trương: cách gọi trêu nhau của một số bạn bè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro