Hừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18. 

Hữu tướng tạo phản rồi.

Trẫm bị phản quân bao vây trong Dưỡng tâm điện, trẫm chạy không được, cũng chạy không thoát.

Đang là mùa hè, trời nóng như đổ lửa, trẫm mặc ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài che đi cái bụng đã bốn tháng, nằm dài trên long sàng ăn bánh bao chờ chết. 

Điều hối tiếc nhất đời trẫm, có lẽ là chưa kịp sinh cái bánh bao nhỏ này ra.

Hữu tướng không thể đợi trẫm sinh xong rồi mới tạo phản sao!

Cửa Dưỡng tâm điện bị người ta đạp bay, Hữu tướng dẫn theo một đám quân lính mặc giáp cầm đao xông vào, mũi kiếm chĩa vào trước ngực trẫm, gằn giọng nói: "Bệ hạ, có lời trăng trối gì không?"

Trẫm suy nghĩ một lát, gật đầu: "Có."

"Mời nói."

Trẫm không thể nói điều hối tiếc nhất đời mình được, vạn nhất Hữu tướng biết trẫm có thai, bách tính biết trẫm không phải Á Nhĩ Pháp mạnh mẽ kiêu dũng mà lại là Âu Mễ Gia vừa hiếm vừa yếu đuối nhu nhược thì không biết mặt mũi đem vào chỗ nào vứt nữa. Cho nên trẫm liền nói ra điều hối tiếc thứ hai của đời mình.

"Trẫm muốn được gặp lại Lý Đại tướng quân."

"Si tâm vọng tưởng!"

Mũi kiếm rạch một đường mỏng trên xương quai xanh, máu tươi tràn ra, Hữu tướng trầm giọng uy hiếp: "Lý Đại tướng quân sẽ không đến hộ giá đâu, để thần tiễn Bệ hạ một đoạn đường đi thôi."

Trẫm nhìn máu trên vết thương bắt đầu thấm qua từng tầng từng tầng y phục, da gà nổi hết cả lên, thầm nói người cổ đại đều dông dài như vậy sao, tiễn trẫm thì tiễn nhanh lên, con mẹ nó trẫm bắt đầu thấy đau rồi đó!

Bụng dưới bắt đầu co thắt dữ dội, trẫm thở không nổi, dứt khoát chạy trở về giường lớn nằm xuống, đằng nào cũng chết, trẫm muốn chết sảng khoái đẹp mắt một chút.

Một lần nhắm chặt mắt đợi đến thời khắc đau đớn nhất kiếm xuyên tim trong phim truyền hình dài tập chiếu vào khung giờ vàng chính là nhắm một khắc đồng hồ.

Bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng la hét cùng tiếng đập phá, tiếng gạch ngói vỡ vụn như sấm truyền đến bên tai, trẫm không quan tâm, trẫm không mở mắt, trẫm muốn Hữu tướng ra tay nhanh lên một chút, trẫm sợ đau, Hữu tướng ngươi nói ngươi đến tiễn trẫm một đoạn đường đó, dám nuốt lời sẽ là con chó sủa gâu gâu!

Trẫm không nghe được tiếng chó sủa của Hữu tướng, ngược lại được một vòng tay mạnh mẽ hữu lực kéo vào trong ngực, hương rượu mơ quen thuộc khiến người ta không uống tự say kia giống như bão táp ập đến, xua tan đi nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng.

"Thần cứu giá chậm trễ, mong Bệ hạ thứ tội."

Trẫm run rẩy mở mắt, người trước mặt bị mấy cái bóng chồng lên nhau, đã sớm không nhìn rõ ngũ quan nữa: "Lý Đế Nỗ?"

Chóp mũi bị cánh môi khô khốc lạnh lẽo dán vào, giọng nói trầm ổn quen thuộc luẩn quẩn bên tai trẫm, khiến trẫm vô cùng yên tâm: "Là vi thần, Bệ hạ đừng sợ."

"Ngươi cút cho ta..."

Trẫm quen miệng đuổi người, vậy mà Lý đại cầm thú thực sự buông lỏng tay, trẫm thầm chửi con mẹ nó ngươi dám buông tay ta liền không sinh đứa bé trong bụng ra nữa, hốt hoảng níu lấy vạt áo hắn không cho rời đi: "Ở lại..."

Lý đại tướng quân vội vàng điều chỉnh một tư thế khác, ôm ta vào trong ngực, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Được, thần ở đây."

Trẫm rất muốn nói với hắn, ngươi bỏ cái xưng hô quân thần chết tiệt đó đi, ngươi là phụ thân của con ta, đương nhiên cũng là phu quâ... khụ, đương nhiên ta cũng là phu quân của ngươi.

Nhưng mà trẫm quá mệt mỏi, trẫm quá sợ hãi, trẫm muốn ngất đi.

Nói ngất là ngất.

Lưu loát không gì sánh được.

19. 

Khi trẫm tỉnh lại, cảm giác cả người đang dựa vào một lồng ngực vững vàng ấm áp, hô hấp trầm ổn, trẫm hé mắt nhìn, là Lý đại cầm thú.

Một bàn tay hắn đang dán lên bụng trẫm, hơi thở quấn quít giao hòa, nếu không phải trẫm và hắn chỉ có quan hệ quân thần vô cùng trong sáng thuần khiết, có lẽ trẫm đã nghĩ đây thực sự là cử chỉ săn sóc dành cho tình nhân.

"Bệ hạ..."

Lý đại cầm thú hơi nhỏm dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy trẫm: "Có muốn uống chút nước không?"

Trẫm nhìn thấy hốc mắt thâm đen của hắn, tức giận không nói nên lời.

Quá xấu!

Trẫm không thích chút nào!

"Bệ hạ... ngày đó... thần..."

Trẫm nghiêng đầu, từ bao giờ Lý đại cầm thú biến thành Lý đại ngốc không thể nói chuyện lưu loát rồi?

Hắn không nói được, vậy để trẫm nói!

"Âu Mễ Gia vào ngày cập quan sẽ tiến vào kì phát tình đầu tiên, hôm đó trẫm không chỉ bị Nguyên quý phi hạ dược, mà còn vừa vặn đến kì phát tình, ngươi phát hiện ra có đúng không? Sau đó ngươi lén lút theo trẫm về Dưỡng tâm điện, nói trẫm truyền ngươi có việc gấp để Lý Phúc cho ngươi vào, sau đó thừa dịp trẫm không phòng bị làm chuyện đó với trẫm, có đúng không?"

Lý đại cầm thú á khẩu không trả lời được.

"Sau đó ngươi nổi điên bỏ đi biên cảnh, bỏ lại trẫm cùng cái thai này, ngươi có biết một tháng trẫm phát tình bao nhiêu lần không? Ngươi có biết trẫm không được dùng thuốc ức chế có bao nhiêu khó chịu không? Ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không, ngươi làm vậy với trẫm là có ý gì?"

"Trẫm viết cho ngươi rất nhiều thư, nhưng trẫm không thèm gửi, trẫm mới không nói cho ngươi trẫm sống có bao nhiêu vất vả đâu..."

"Rất nhiều đêm trẫm nói trẫm tha thứ cho ngươi, rất nhiều đêm trẫm muốn ngươi về bên cạnh trẫm, rất nhiều đêm trẫm nói trẫm nhớ ngươi, Lý Đế Nỗ, ngươi không về, tại sao ngươi lại không về..."

"Có phải trẫm rất đáng ghét hay không, có phải ngươi chán ghét trẫm hay không..."

"Lý Đế Nỗ, ngươi nghe cho rõ, trẫm mang thai hài tử của ngươi, trẫm không cần ngươi chịu trách nhiệm. Trẫm chỉ cần ngươi nói một câu, ngươi rốt cuộc có để trẫm vào mắt hay không!"

Có lẽ trong phòng quá yên tĩnh, có lẽ vì bóng đêm giúp xóa tan lớp phòng vệ của con người, trẫm nói khóc liền khóc, thoải mái đem mọi uất ức mấy tháng qua nói cho bằng hết, trẫm thai nghén vất vả, trẫm chờ đợi vất vả, trẫm thương nhớ hắn cũng vất vả, hắn còn muốn rời xa trẫm, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trẫm còn đang muốn nói tiếp, Lý đại cầm thú đã cúi đầu áp trán mình vào tay trầm, vẻ mặt cam chịu, khẽ khóc nấc lên.

Trẫm bị hắn dọa sợ ngây người!

Không phải lúc này hắn mới là người nên dỗ trẫm à!

Sao nói khóc là khóc rồi, không thể báo trước một chút để trẫm chuẩn bị tinh thần sao!

"Xin lỗi, Tại Dân, xin lỗi ngươi..."

"Ngày đó ngươi không cần thư đồng nữa, ta liền, ta liền nằm mộng xuân, đối tượng chính là ngươi."

"Ta vì tâm tư không an phận của mình mà sợ hãi, ta muốn lảng tránh ngươi, đến quân doanh lăn lộn một năm, lăn lộn đến mức đi ngủ cũng toàn mơ tới hình bóng ngươi, Tại Dân, ta không kiềm chế được ý muốn chiếm hữu ngươi, yêu thương ngươi, Tại Dân..."

"Ngươi năm lần bảy lượt thú trắc phi, hậu cung oanh oanh yến yến thể loại nào cũng có, ta tâm như tro tàn, không muốn quay về kinh thành nữa, dự định đem đoạn tình cảm kia chôn đi thật sâu. Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện kia, ta không nghĩ ngươi có thể một lần thụ thai, ta thực sự không biết, khi đó ngươi nộ hỏa công tâm, muốn ta cút đi thật xa, ta liền đi, định vài ba năm nữa quay về nhìn ngươi sống tốt là được, ta sợ ngươi chán ghét ta, ta nghĩ ngươi sẽ dùng thuốc áp chế, ta xin lỗi, Tại Dân..."

Lý đại cầm thú vừa khóc vừa nói, chẳng mấy chốc nước mắt lại thấm ướt ngực trái của trẫm, hắn vụng về tìm đến môi trẫm gặm gặm cắn cắn, hàm hồ nói tiếp: "Tại Dân, nếu ta biết sớm hơn, dù cho ngươi hạ lệnh trảm ta cũng sẽ không đi, Tại Dân, ta đã sửa lại con châu chấu cỏ kia rồi, ngươi xem..."

Bàn tay đột nhiên được nhét vào một vật mềm mại ngưa ngứa, trẫm khẽ hé mắt nhìn, là một con châu chấu cỏ.

"Mấy năm nay ngày nào ta cũng ăn kẹo sữa, nhưng không nếm ra được tư vị ngọt ngào năm đó, càng ăn càng buồn bã khó chịu, ta biết mọi chuyện không thể vãn hồi nữa, là ta sai, là ta làm bậy, nhưng ngươi cho ta một cơ hội khác được không, van cầu ngươi..."

Hắn còn muốn trẫm cho cơ hội? Nghĩ cũng đẹp quá rồi đấy!

"Cút ra..."

"Không, ta không cút nữa, Tại Dân, ngươi đánh ta mắng ta giết ta thế nào cũng được, đừng bảo ta cút, đừng không để ý đến ta..."

Lý đại cầm thú đã ngộ ra được đạo hạnh cao thâm rồi, trẫm đợi câu này không biết bao nhiêu năm nay, hừ, coi như hắn thức thời!

Xét hắn có thái độ ăn năn hối cải, trẫm không phải người thích đuổi tận giết tuyệt, vì vậy, trẫm quyết định bảo hắn cút đi thêm lần nữa!

Bởi vì tay trẫm bị hắn siết đau, áo trẫm bị hắn khóc ướt!

"Đừng, Tại Dân, ta yêu ngươi, từ rất lâu về trước ta đã yêu ngươi, đừng ghét bỏ ta, van cầu ngươi..."

Tại sao không chịu hiểu ý trẫm gì hết vậy?

"Trẫm không ghét bỏ ngươi, cút xa ra một chút, ngươi siết trẫm đau!"

Cho nên Lý đại cầm thú vẫn là một tên ngốc.

Nhưng ai bảo trẫm thích tên ngốc như hắn chứ?

Làm sao bây giờ đây.

Đã phóng lao đành phải theo lao, xét thấy thái độ hắn nhận lỗi thành khẩn, cái thai trong bụng trẫm vẫn còn năm tháng nữa mới sinh, thân là một vị minh quân yêu nước thương dân trọng dụng người tài, trẫm cho hắn một cơ hội sám hối, nếu sám hối không tốt, hừ hừ.

Trước tiên hắn phải hôn trẫm một cái đã.

Tốt nhất là hôn cho tốt, nếu không thì, hừ hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro