Hừ hừ hừ hừ hừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Cô gia hôm nay bị phạt quỳ tại Từ đường nửa canh giờ.

Nguyên nhân là bởi cô gia trốn học dẫn thư đồng ngốc đi leo cây bắt chim, bị sư phó bắt được.

Thư đồng ngốc cũng bị phạt quỳ bên cạnh cô gia, hắn là đích tử của Lý thừa tướng, lớn hơn cô gia ba tuổi, cao hơn cô gia một cái đầu.

"Đừng khóc", cô gia vươn bàn tay bé nhỏ lên xoa đầu hắn. Mới cách đây hai tháng còn đang là sinh viên khoa Luật mới tốt nghiệp bằng xuất sắc, nào ngờ ăn chuối giẫm phải vỏ xuyên đến triều đại không có trong lịch sử làm một thằng nhóc bảy tuổi miệng còn hôi sữa, cô gia rất không vui: "Chỉ có con nít mới khóc."

Thư đồng ngốc lấy tay xoa lung tung lên mặt, giọng mũi nghèn nghẹt, rõ ràng là vừa mới khóc một trận: "Chúng ta không phải đều là con nít sao?"

Con nít cái đầu ngươi! Cô gia đã hơn hai mươi tuổi rồi!

"Năm tuổi đã tính là người trưởng thành rồi", cô gia đành vươn năm ngón tay còn lại lên: "Ngươi đã mười tuổi, không thể tùy tiện khóc trước mặt người khác được, quá yếu đuối."

Thư đồng ngốc cái hiểu cái không gật gật đầu: "Vậy ta không khóc nữa."

"Đến đây, cô cho ngươi cái này", thư đồng ngốc men theo tiếng gọi bò đến sát mép bồ đoàn của cô gia, còn chưa kịp hỏi là thứ tốt gì, miệng đã bị nhét một viên kẹo sữa ngọt ngấy.

Thư đồng ngốc nhắm chặt mắt: "Ngọt quá."

"Khi nào buồn bã thì đến tìm cô, hừ, nể tình ngươi là thư đồng của cô, cô chia cho ngươi chút ngọt."

2.

Thư đồng ngốc bắt đầu lớn lên.

Cô gia nhìn hắn từ một đứa trẻ mười tuổi đến một thiếu niên mười sáu ôn nhuận như ngọc, mày kiếm mắt sáng, văn võ song toàn, dương quang rực rỡ thu hút toàn bộ tầm mắt của những người xung quanh, đột nhiên có cảm giác bồi hồi của người cha già nhìn nhi tử trưởng thành.

Cô gia đã mười ba tuổi, không cần thư đồng nữa, hắn cũng không cần cả ngày chạy theo cô gia đánh chó chọc mèo, làm loạn cấm cung. Cô gia không thể quang minh chính đại gọi hắn là thư đồng ngốc, mà phải gọi là Lý thế tử. Lý thế tử mỗi lần nhìn thấy cô gia, cho dù là trước mặt người khác hay khi không có ai, cũng đều quỳ gối hành lễ, cô gia không cho hắn quỳ, hắn liền cúi người hành lễ, gọi cô gia một tiếng Thái tử điện hạ. 

Xưng hô xa cách đến cực điểm.

Rõ ràng trước đây hắn đều canh lúc không người, nhỏ giọng gọi cô gia là Tại Dân.

Cô gia rất rất không vui.

Cho nên thư đồng ngốc lớn lên liền biến thành Lý thế tử ngốc.

Còn rất đáng ghét.

3.

Lý thế tử ngốc càng ngày càng xa lánh cô gia.

Hắn không chịu đến Đông Cung thăm cô gia, tình cờ gặp nhau cũng chỉ vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Con châu chấu bằng cỏ ngày bé hắn tặng cho cô gia bị hỏng một bên chân, cô gia cầm đến trước mặt hắn nhờ sửa lại, hắn lại quỳ gối hành lễ, sau đó từ chối.

Cái lí do từ chối còn rất đáng đánh đòn.

"Thái tử điện hạ có trân bảo nào chưa từng thấy qua, đừng chấp nhặt với món đồ quê kệch của vi thần."

Hừ, hắn còn biết con châu chấu cỏ này không đáng giá nửa đồng!

Cô gia đã hơn hai mươi tuổi, cô gia mới không cần thứ đồ dành cho con nít này!

Con châu chấu cỏ bị ném xuống ngay trước mặt Lý thế tử ngốc, cô gia chỉ một ngón tay vào mặt hắn, tức giận mắng: "Được, ngươi không chịu sửa, nghĩ mình thanh cao lắm sao, cô gia mới không cần cái thứ đồ bỏ này của ngươi! Sau này cút xa một chút, đừng đến làm bẩn mắt cô gia!"

Con thuyền tình bạn nói lật là lật, từ đó cô gia và Lý thế tử không gặp mặt nhau được mấy lần, trong ánh mắt hắn toàn bộ đều là tránh né và xa cách, khiến cô gia nhìn đã thấy phiền.

4.

Cô gia phải nạp phi.

Bởi vì Thái tử phi phải là một cô nương vừa môn đăng hộ đối, vừa có thế lực có thể giúp cô gia đăng cơ, vậy nên mẫu hậu vẫn chần chừ chưa chọn được ai. Nhưng cô gia đã mười bốn tuổi, vẫn phải có nha hoàn thông phòng hoặc vài vị Trắc phi.

Đại điển thành thân, Lý thế tử ngốc cũng đến.

Cô gia mơ mơ màng màng bị người ta đẩy lên trước kiệu hoa, một bàn tay mềm mại vươn ra từ bên trong kiệu, thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, dường như đang đợi cô gia nắm lấy.

Cô gia đành phải nhấc tay lên, so sánh một chút, ừ, tay cô gia vẫn trắng trẻo tinh tế hơn nhiều.

Này là chuyện vui, đáng mừng đáng mừng.

Bái đường xong, cô gia đội mũ tân lang đi chúc rượu, cô gia vốn không biết uống, nên rượu hỉ đành phải thay bằng rượu mơ có vị nhạt hơn, ngàn chén không say. Kính đến bàn của Lý thế tử ngốc, chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt chút nào, đáy mắt tràn ngập đau thương và cô đơn không thể nói thành lời, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên thành một nụ cười, vững vàng nâng chén: "Cung hỉ Thái tử điện hạ."

Cô gia muốn đem chén rượu hất thẳng vào mặt hắn.

Ngày vui của cô gia, ai cho phép hắn đau buồn?

"Nể tình ngươi trước đây là thư đồng của cô, đến, uống thêm vài chén." Cô gia phất tay áo ngồi xuống, hắn muốn lảng tránh cô gia, cô gia càng muốn lượn lờ trước mặt hắn!

"Thái tử điện hạ, trước đây không phải đã nói..."

Hắn lại muốn nhắc đến chuyện châu chấu cỏ.

"Khi đó cô còn nhỏ tuổi, ngươi chấp nhặt cái gì, cô tha thứ cho ngươi. Hôm nay là ngày vui của cô, uống nhiều một chút, uống nhiều một chút."

Rượu mơ vốn thanh mát nhẹ nhàng, không ngờ uống nhiều cũng có thể làm cho người ta say.

Lý thế tử trước mặt cũng chỉ còn là cái bóng mờ ảo, dường như hắn muốn đỡ cô đứng dậy, nhưng khi cô vươn tay ra, hắn lại nhanh chóng rụt trở về.

Bàn tay vô lực bắt vào khoảng không, cô gia cảm thấy thật nực cười, trông chờ cái gì, đến nước này rồi còn muốn trông chờ cái gì!

Cô gia không cần ngươi đỡ, cô gia tự mình đi!

Cút con mẹ nó đi Lý Đế Nỗ!

Xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào phòng hoa chúc, cô gia mệt muốn xỉu, khăn voan tân nương không vén, rượu hợp cẩn cũng không uống, vươn tay đẩy đẩy cái bóng màu đỏ rực trên giường nhích sang chỗ khác, ngả lưng nằm xuống liền ngủ say.

Trong mơ, dường như cô gia vẫn gọi Lý thế tử là đồ ngốc đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro