Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày

Tiêu Chiến không còn uống rượu nữa, sự chán chường theo thời gian liền chuyển biến tốt hơn, tinh thần dần đi lên

Giống như trước, nhưng cũng lại không giống trước

Không thích cười, không thích nói chuyện

Tựa như một người máy theo yêu cầu mà hoàn thành nhiệm vụ được giao mỗi ngày

Không có sinh khí

Công ty đã hết giờ làm việc từ lâu, nhưng Tiêu Chiến vẫn ngôi nguyên tại vị trí

Uông Trác Thành lấy cùi chỏ thúc thúc Tiêu Chiến, nói "Đi thôi, tan làm rồi"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, đặt bút xuống trên bản vẽ chưa hoàn thiện, chuẩn bị một lát liền ra khỏi công ty

"Hôm nay là ngày mấy rồi?"

Uông Trác Thành nhìn vào điện thoại "Ngày 4 tháng 8, sao thế?"

Tiêu Chiến sững sờ, ở sâu bên trong lại ẩn nhẫn đau nhức, lắc đầu "Không có gì"

Uông Trác Thành cũng không nói gì, ngay cả mấy câu như chậc hay gì gì đó cũng không thốt ra. Liên tục tăng ca xuyên đêm trong tận ba ngày, gần ba ngày không hề chợp mắt. Mặc dù Tiêu Chiến không có phản ứng gì, nhưng qua đôi mắt thâm quầng cũng có thể nhận ra rằng khí sắc không tốt

"Không thì ngày mai cậu xin nghỉ một ngày, có thể nghỉ ngơi cho thật tốt"

"Không cần"

Bản vẽ được đặt tùy ý ở trên bàn sách, sau đó cầm lên tờ lịch được ghi chú gần một nửa. Đã chuẩn bị ngay từ đầu, chỉ là không hề nghĩ đến chuyện sẽ chia tay

Tiêu Chiến vuốt vuốt huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau nhức

Anh bây giờ còn có lí do gì để mà đi tìm cậu nữa đây

Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang tâm tư của Tiêu Chiến, cầm lên xem, là điện thoại của mẹ Tiêu

Tiêu Chiến đặt điện thoại ở bên tai, mở miệng "Mẹ, có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia trả lời, mang theo chút hưng phấn "Mẹ và dì Vương đã thương lượng xong, ngày mai không phải là sinh nhật của Nhất Bác hay sao, chúng ta không có đi đến đấy được, cho nên nói muốn con tổ chức cho tiểu Bác một cái sinh nhật thật tốt"

Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ, điện thoại đã sớm cúp máy

Vương Nhất Bác chuyển đến trường học, đều không nói cho hai bên phụ huynh biết

Tiêu Chiến cúi đầu, khóe miệng vô lực giật giật

Anh cảm thấy may mắn trong khoảnh khắc ấy, may mắn tìm được một lí do

Ngón tay chần chừ trên màn hình rất lâu, cuối cùng vẫn ấn xuống

Đối phương bắt máy rất nhanh

"Nhất Bác, ngày mai có thời gian không?" Tiêu Chiến mở miệng

Đối phương chậm chạp không trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều, từng phút từng giây như vậy đối với Tiêu Chiến mà nói đều là sự giày vò, một lần rồi một lại một lần, tâm lý vừa xây dựng lại xong lần nữa bị sụp đổ

"Không có thời gian"

Vương Nhất Bác cúp máy, Tiêu Chiến sững sờ đứng trước cửa sổ rất lâu mới phản ứng lại được, khóe mắt có chút đỏ, ấp úng mở miệng

"Không sao, không sao"

"Em ấy chỉ là không có thời gian, không phải là không muốn gặp mày"

.

.

.

Vương Nhất Bác ngồi trong góc, nhìn thoáng qua tiệc rượu trước mắt bọn hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn xuống điện thoại

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, đã rất cẩn thận, rốt cuộc cũng bị Doãn Chính phát hiện, cầm ly Coca đi đến trước mặt Vương Nhất Bác "Chờ? Tin nhắn của Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác để điện thoại di động xuống, chột dạ quay đầu sang chỗ khác "Không có"

Doãn Chính chậc một tiếng "Ai bảo cậu đêm qua bảo không có thời gian, sắp chết rồi mà còn sĩ diện, đáng đời, thích thì đừng có trốn tránh người ta nữa. Chẳng lẽ cậu không sợ anh ta sẽ thích người khác mất à?!"

"Anh ấy sẽ không như vậy!" Vương Nhất Bác đứng lên "Cậu đừng nói nữa"

"Cậu làm sao mà biết được, mọi chuyện nói ra đều chưa chính xác, ta chỉ biết rằng tỉ lệ bỏ qua rất lớn, nhất là hai người đang yêu nhau"

Sau khi tiệc rượu sinh nhật kết thúc, đã hơi muộn

Tiêu Chiến cầm bánh gato đứng ở trước cửa, chậm chạp không đi vào

Không ít người đi ra khỏi trường, trong đó cũng bao gồm Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi bên cạnh một cô gái, không khỏi cảm thấy có chút chói mắt. Một trận choáng váng ở trước mắt, giống như là đem toàn bộ thế giới xoay chuyên

Vương Nhất Bác đưa bạn học nữ về nhà, sau đó trở lại trường liền thấy Tiêu Chiến đang đứng trong đêm, không thể nhìn ra được tâm tình

Vương Nhất Bác đi tới, dừng lại trước mặt Tiêu Chiến

"Đến đây từ khi nào rồi?"

Tiêu Chiến mím mím khóe miệng, ra vẻ rất dễ dàng mở miệng "Tới rất lâu rồi, cái này cho em"

Tiêu Chiến giơ hộp bánh gato trên tay ra, thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng, nói tiếp "Không muốn ăn có thể ném đi"

Vương Nhất Bác kịp phản ứng mà nhận lấy, mở miệng "Anh thấy rồi à?"

Tiêu Chiến không nói gì, xoay người rời đi, Vương Nhất Bác sững sờ, trong lòng giống như là ngũ vị tạp trần, cảm giác vô cùng khó chịu, sợ anh hiểu lầm

Vội vàng đuổi theo, nắm chặt tay Tiêu Chiến

Còn chưa kịp đứng vững, lảo đảo một cái liền bị Tiêu Chiến áp chế lên tường, còn chưa phản ứng được gì, miệng bị chặn lấy

Vương Nhất Bác sững sờ, đầu óc trống rỗng, sau đó nhắm mắt vụng về đáp trả nụ hôn này

Quá nhiều xúc cảm, mọi tình cảm bị đè nén thật lâu vào thời khắc ấy đều sụp đổ, toàn bộ liền hiện ra trước mặt

Tiêu Chiến buông lỏng môi, ôm chặt lấy Vương Nhất Bác

"Người đó chỉ là bạn học của em, em chỉ là đưa cô ấy về nhà mà thôi, anh đừng hiểu lầm"

"Được"

"Sau này đừng như vậy liền bỏ đi, nghe em nói trước đã"

"Được"

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nói "Anh không có gì muốn nói sao?"

Tiêu Chiến đỏ cả vành mắt, lắc đầu "Sau này đừng trốn tránh anh nữa"

"Được"

"Cùng anh về nhà được không?"

Lời nói nhẹ nhàng của Tiêu Chiến truyền vào trong tai, trong lòng lại gây nên một mảng gợn sóng

Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng bị trái tim thuyết phục, đi theo trái tim mà nghiêm túc mở miệng

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro