"Cảm động chết người ta rồi!!!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Cảnh Du công khai danh phận Hoàng Ái Lang, khắp thành phố Thượng Hải liên tục xôn xao sự kiện long trọng này trong suốt một tuần lễ. Hoàng Ngư gia có ái nhân bên cạnh, tin tức này đối với dư luận phải nói là một kinh hỉ.

Trước giờ xung quanh Hoàng Cảnh Du luôn có hàng trăm tin tức tình ái liên quan đến các minh tinh và thiên kim danh tiếng, loại chuyện công khai rầm rộ này đối với người dân Thượng Hải mà nói, rất đáng bàn tán. Một nhân vật có tầm ảnh hưởng quan trọng đến kinh tế lẫn an ninh thành phố, có ai mà không tò mò quan tâm chuyện đại sự của người này. Nếu cưới được một Hoàng phu nhân có phúc tính tốt, không chừng mấy kẻ ất ơ cũng gặp may cầm trong tay vài phiếu quà hỷ.

Loại chuyện bát quái liên quan đến Hoàng Cảnh Du đều tốn không ít giấy mực của mấy tòa soạn danh tiếng trong thành phố. Rạng sáng hôm sau đêm tiệc từ thiện ngày hôm đó, số lượng báo in ra không kịp với lượng tiêu thụ sấm chớp trong vòng một giờ đồng hồ.

Chẳng mấy chốc, từ tiểu đồng cho tới lão nương, từ khu ổ chuột cho tới khu đồn điền, nơi nơi đều biết Hoàng Ngư gia có ái nhân, mà còn là một người con trai. Phản ứng ai ai cũng đồng bộ ngạc nhiên cùng lạ lẫm, còn có một số người hơi có chút khó chịu, nhưng hầu hết cũng để trong lòng, chẳng dám lộ nữa điểm bày xích ra ngoài.

Cảnh Du cũng vì chuyện này mà mặt mài suýt nữa lưu lại nếp nhăn, không phải hắn vì do ưu phiền mới trở nên xấu xí, mà chỉ tại quá cao hứng đi, từ sáng đến tối đều ngoác mồm cười không thôi, cảm giác cứ như nhặt được vàng đến nơi.

Không phải! Không phải! Nhặt được vàng còn không có vui như vậy. Vàng hắn đâu thiếu, nhưng tiểu miêu tinh thì chỉ có một, bây giờ người người đều biết Hoàng Cảnh Du có một tiểu ái nhân khả ái đáng yêu như vậy, nhất định là ganh tị đến chết. Hahaha! Vàng là gì, danh lợi lại càng không đáng nói, cái duy nhất bây giờ chính là hắn đang sở hữu một thứ độc nhất vô nhị vô cùng vô cùng quí giá đây này. Ngay cả thần tiên cũng không hạnh phúc bằng hắn.

Ngồi dật dựa cạnh bàn làm việc của Cảnh Du, Ngụy Châu áp mặt lên mặt bàn đá hoa lạnh ngắt, mắt to khinh bỉ nhìn chằm chằm đối phương, cậu rầu rỉ thở một hơi đầy chán nãn, hậm hực nói.

"Anh có thôi dọa người đi không?! Có gì vui mà cười như dở người suốt cả ngày!" - cậu thừa biết lí do khiến Cảnh Du cao hứng. Cậu thì bực mình muốn chết. Từ cái hôm công khai quan hệ đến nay, Ngụy Châu không ngày nào thôi phiền lòng. Phóng viên ngày nào cũng túc trực ngày đêm trước cổng Hoàng phủ, chỉ cần có người đi ra là lại chèo kéo đủ các kiểu để được diện kiến Hoàng ái lang, tức là cậu đấy. Thật khiến người ta tức đến thổ huyết mà! Hô hào chuyện đời tư người ta thì thôi đi, còn cái gì mà cho xin chút cảm nghĩ. Cảm nghỉ á?! Là phiền phức đó biết không.

Ngoài mặt là vậy, nhưng từ sâu trong lòng Ngụy Châu vẫn là nhọc lòng cho Cảnh Du hơn. Thân thế hắn không tầm thường, nếu để việc này đến tai các tiền bối trong gia tộc, ắt sẽ lớn chuyện. Cậu không lo cho bản thân tương lai có bị sỉ vả, chà đạp bao nhiêu, mà chỉ lo Cảnh Du sẽ khó xử.

Cảnh Du chưa bao giờ đề cập vấn đề qui tắc gia tộc cho Ngụy Châu biết, cũng căn dặn thuộc hạ cùng người làm trong phủ cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút, tránh làm Ngụy Châu suy nghĩ lung tung. Ngụy Châu không ngốc, dù không xác định được mức độ nghiêm khắc là bao nhiêu nhưng cậu đủ hiểu thân phận mình nếu lộ ra sẽ không dễ dàng sống yên bên hắn, hơn hết là Hoàng thị sẽ mang tai tiếng không ít, người lớn trong nhà không sớm thì muộn Ngụy Châu cũng có ngày diện kiến.

"Em cau có làm gì, em biết anh vui chuyện gì mà bảo bối!" - hắn đi lại bàn làm việc, đặt tay lên đầu Ngụy Châu, vuốt vuốt, chảy chảy lại cái đầu bù xù mới bị cậu cào rối tung cả lên.


Ngụy Châu ngước mặt lên nhìn nam nhân, lại thở dài thêm vài cái. Biểu tình chán đời làm hắn muốn bay tới cạp cho vài cái lên má cậu. Cảnh Du nuốt nước bọn nhìn tiểu miêu tinh, sau đó xoay người cậu lại, cưng chiều hỏi.

"Nói anh nghe, em là lo lắng chuyện gì? Nếu là chuyện công khai quan hệ của chúng ta thì em phải nên vui mới đúng."

"Em...."

"Hay là em lo chuyện người lớn sẽ phản đối?!" - hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, hai tay nắm trọn đôi bàn tay cậu đang đặt trên đùi.

Tiểu tâm can này lại não bổ chuyện không hay trong đầu. Hắn mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nụ cười của cậu, nếu để thấy cậu có một giây u buồn, tâm hắn liền co rút đau đớn. Cảnh Du yêu Ngụy Châu thật nhiều, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất, những phút giây hạnh phúc nhất, từng thứ từng thứ nhét vào tâm cậu, làm cậu triền miên trong hạnh phúc. Từ tận đáy lòng Cảnh Du vẫn còn dằn vặt chuyện lừa dối cậu. Khoảng thời gian này, Cảnh Du thật sự mãn nguyện khi bản thân đã và đang chiếm trọn được trái tim Ngụy Châu, hắn càng hiểu rõ, võng tình của cả hai hiện tại là đang lún sâu không lối thoát. Ngụy Châu khi yêu thật nồng nhiệt, hắn thầm cảm ơn ông trời vì điều đó, nhưng cũng chính vì vậy mà nỗi ám ảnh cái kết cục sau này cứ ẩn ẩn hiện hiện trong tâm trí hắn, mỗi lần nghĩ tới đều phập phồng muốn chết. Với tính cách của cậu, nhất định càng yêu càng sinh hận. Rời xa Ngụy Châu mới chính là một dao chí mạng của Hoàng Cảnh Du hắn. Mấy lời thị phi của người ngoài, chẳng qua chỉ là loại không khí không đáng hít thở. Người ta nói, khi yêu thì đều muốn nắm trong tay hết mọi điều liên quan đến người mình yêu, nhất là tâm trí của họ. Cảnh Du làm sao không biết cục cưng của hắn phiền lòng chuyện gì, một khi quyết định công khai thân phận Ngụy Châu, hắn biết trước sau gì mấy lão tiền bối cũng lãi nhãi mấy cái đạo lí phiền phức, không chừng lại còn làm tiểu bảo bối đau lòng không chịu nổi.

Cảnh Du hắn sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra được, từ lâu đã dự liệu trước cách đối phó với mấy kẻ đầu bạc kia rồi. Với vị trí hiện tại của mình, Cảnh Du tự tin bản thân có thể đường đường chính chính bên cạnh Ngụy Châu. Hoàng phủ hiện giờ chỉ còn mình hắn là người kế nghiệp, bản lĩnh xoay chuyển cơ nghiệp của hắn, nhị thúc - người lớn nhất trong tộc hiện giờ còn phải nể nang vài phần. Trong tộc bây giờ, chỉ có Nhị thúc là có tiếng nói nhất, ông ấy nói một, không ai dám cãi hai. Huống hồ Cảnh Du lại nắm trong tay điểm yếu của ổng, phần thắng chắc chắn nằm trong tay hắn rồi. Chỉ cần Ngụy Châu thể hiện tốt một chút, không chừng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Kết quả có thể không như ý cho lắm, nhưng hắn dám chắc mọi chuyện sẽ êm xuôi, bất quá mấy lão già khác không thèm đến lễ thành hôn thôi.

A!! Nhắc đến thành hôn lại nói, phải mau chóng nghĩ cách rước tiểu miêu tinh này về dinh. Đến lúc đó, có muốn chạy cũng không còn kịp. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều làm Cảnh Du cười ngày cười đêm, đi tuần tra cũng đều vác cái mặt tủm tỉm cười, thật y như người bệnh. Biết lão đại có chuyện vui, mấy tên thuộc hạ cơ hội liền không bỏ qua mánh lớn, nịnh bợ Ngụy Châu vài câu liền được thưởng tiền đem đi nhậu nhẹt mấy ngày cơ đấy.

Bị Cảnh Du nói trúng tim, Ngụy Châu bí xị gật đầu.

Hắn dịu dàng cười, hôn vào tay cậu.

"Không được nghĩ nhiều nữa, người lớn trong nhà anh đều là người có lí lẽ, nhất là Nhị thúc rất cưng chiều anh. Anh hạnh phúc, sao ông ấy lại phản đối được."

"Nhưng... anh biết đó, chuyện của chúng ta không dễ dàng được chấp nhận mà. Làm trái luân thường như vậy, trên đời chắc chỉ có hai kẻ liều mạng chúng ta." - mấy lời an ủi của hắn càng làm Ngụy Châu thêm căng thẳng.

Câu nói cuối cùng của Ngụy Châu trở thành tia sáng xẹt ngang qua đầu Cảnh Du, làm hắn nhớ đến một người. Im lặng mấy giây, hắn nhìn chầm chầm đôi mắt của cậu rồi cố giấu đi nụ cười bí hiểm.

"Phải! Kẻ liều mạng chắc chỉ có chúng ta mà thôi. Nhưng đáng mà bảo bối, đời người không có mấy ai thật sự tìm được cho mình một tình yêu mãn nguyện. Nếu có chăng tìm được, chưa chắc đã giữ được, thậm chí có kẻ còn không dám đánh liều đối mặt với hạnh phúc của mình, kết quả đến cuối đời vẫn tuyệt vọng cô đơn. Chuyện của chúng ta, trên đời này không phải là duy nhất. Cho nên bây giờ, nắm tay anh và yêu anh, đó mới là việc thiết yếu của em. Giông tố ngoài kia, trao hết cho anh đi, anh chỉ cần có em."

Mấy lời của Cảnh Du làm Ngụy Châu khó hiểu. Cái gì mà 'trên đời này không phải là duy nhất'. Loại chuyện khó chấp nhận như vậy, nếu trên đời không hiếm có thì chắc cậu cũng không cần nhọc lòng như bây giờ đâu. Nhưng nghe đến câu nói cuối cùng của hắn, Ngụy Châu thoáng đỏ mặt, tâm tình liền kiên định vài phần. Luôn luôn như thế, Cảnh Du luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu.


Ngụy Châu lại rưng rưng. Cuối thấp đầu, cụng trán mình vào trán nam nhân, lỗ mụi khịt khịt như muốn khóc. Từ khi yêu hắn, cậu nhạy cảm hẳn ra, chỉ cần bên hắn, Ngụy Châu kiên cường liền trở thành mèo nhỏ, có cơ hội liền bán manh bán moe nhõng nhẽo. Mấy đặc ân này, cũng chỉ có duy nhất một Hoàng mặt ngơ là được hưởng trọn.

"Cảm động chết người ta rồi!" - cậu xấu hổ, thầm thì.

Cảnh Du cười khùng khục với biểu cảm cùng câu nói của cậu. Hắn chồm tới hôn vào môi Ngụy Châu, cậu nhanh chóng đáp trả, môi lưỡi hai người quấn quít triền miên. Họ hôn thật chậm, nhấm nháp từng chút hương vị của đối phương.

Đôi môi Ngụy Châu thật ngọt ngào, Cảnh Du cẩn thận khắc sâu hương vị giết người này vào tim gan. Để sau này, dù cho giống tố kéo tới, hắn vẫn còn lí do tự an ủi chính mình rằng hắn đã một lần có cậu bên đời và rồi tiếp tục yêu thương cậu, chuộc lại lỗi lầm với cậu. Đem cả mạng sống của mình đổi lấy nụ cười cho cậu.

Ngụy Châu nhắm hờ mắt, cậu vẫn trông thấy ngũ quan của Cảnh Du, gần nhất là đôi mắt, tuy nhắm lại nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự tinh anh cùng bản lĩnh. Trút bỏ hết sĩ diện của một nam nhân để tìm hơi ấm của người trước mặt, bị người đời cười chê bao nhiêu, đối với Ngụy Châu vẫn không hề hấn gì. Đánh mất người trước mắt, đó mới là ngược đãi bản thân.

Bàn tay hai người siết chặc vào nhau, từng mạch máu chạy loạn khiến cơ thể cả hai ấm dần, bàn tay lại càng ấm áp hơn. Mỗi một người đều muốn siết chặt tay người kia hơn một chút, như muốn chứng minh tình yêu của mình nhiều hơn người kia một chút. Nhưng không hề chối bỏ sự lớn lao của đối phương, từng chút từng chút rót ngọt ngào vào trong đáy lòng. Đem linh hồn của bản thân trao trọn cho nhau.


"Sóng gió!!! Đến đây!!! Ta sẳn sàng rồi!!"

--------------------------------

Thành thật xin lỗi mọi người vì lâu nhưng vậy mới có truyện. Tự cảm thấy mình vô dụng nữa rồi, để chuyện riêng ảnh hưởng đến cảm xúc viết truyện nên lâu như vậy vẫn chưa tìm ra ý tưởng cho chap mới. Thành ra kéo dài đến giờ.

Chap này vẫn chưa hài lòng lắm, mong mọi người đọc tạm, chap sau sẽ tranh thủ và cố gắng hơn.

Yêu mọi người!!!😘😘




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bomutulm