hoàng hậu 7 sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thuyết Lãng Mạn Hiện Đại Trung Quốc - Hoàng Hậu Bảy Sắc:

"Ngày lành, tháng tốt. Thời thế ổn định, xã hội yên bình.

Vì vậy mà nhà họ Hạ lấy tên Tịnh Hiếu đặt cho cô con gái rượu cưng của mình, mong muốn bản thân con gái họ về sau cũng sẽ tốt đẹp như cái tên Tịnh Hiếu vậy.

Thế nhưng, đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi.

"Ba mẹ muốn em chết hay sao ấy", Tịnh Hiếu mệt mỏi nhoài người ra bàn than thở với chị họ của mình là Hạ Ân Từ trong điện thoại.

"Nhà mới đã chuẩn bị xong chưa? Chắc vất vả lắm hả cưng?", Ân Từ vẫn nhẹ nhàng hỏi lại nó.

"Tiểu Từ à, tại sao lại cứ phải chuyển nhà chứ? Mệt chết đi được!" Tịnh Hiếu cho rằng căn nhà trước đây nó vẫn còn sống là đã quá tuyệt, tuy nó có hơi nhỏ một tí.

"Công việc của ba em đang tiến triển thuận lợi, căn nhà này chẳng phải rộng rãi hơn nhà cũ nhiều đó sao? Là con gái em phải mừng cho ba mới phải chứ! Hiếu à, chúc mừng em!". Nói vậy những Tiểu Từ hiểu rõ Tịnh Hiếu đang không vui chút nào.

Quả nhiên, con bé liên hồi trút giận lên chị mình.

"Gì chứ? Em chẳng thấy được chút nào cả! Em phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho nhà mới, rồi phải chuyển trường nữa chứ, thật là phiền phức, còn những thứ mà em đã làm trong suốt mười mấy năm nay nữa."

Bởi vì, điều mà thiên kim tiểu thư Hạ Tịnh Hiếu nhà chúng ta e ngại nhất chính là gặp phải phiền phức, tính cách lười vận động của nhỏ dường như cũng đã trở nên khá nổi tiếng.

Đối với nó, điều tuyệt vời nhất chính là được nằm ở nhà suốt ngày mà chẳng phải làm gì, hoặc nếu không thì chỉ có ăn và ngủ, còn những cái khác thì nó không quan tâm.

"Vô sự nhất thân khinh" chính là tuyên ngôn hàng đầu của nó. Đối với nó, tinh thần chỉ thực sự được thoải mái khi bản thân chẳng cần phải bận tâm đến bất cứ việc gì.

"Em gái của chị, sao em lại nghĩ vậy chứ? Ba mẹ chuyển trường cho em là vì họ sợ em đi xa vất vả, chuyển trường rồi chẳng phải là sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian cho em khi đến trường đó sao? Hơn nữa, đây là trường chuyên mà, nó rất tốt hơn trường cũ của em nhiều chứ, vả lại chị em mình lại được học cùng với nhau nữa, em không thích sao?" Như thường lệ, Tiểu Từ vẫn cố gắng khuyên bảo nó.

" Nhưng mà ...Phải làm quen với bạn mới...làm quen với thầy cô mới, với cả con đường đi học mới... chỉ nghĩ đến đây thôi em đã cảm thấy phía trước mình thật là mù mịt". Tịnh hiếu không thích xã giao với mọi người cũng chính là vì sợ phiền phức. Huống hồ con người chính là loài "động vật" rắc rối nhất thế giới.

" Nhưng bây giờ nhà chị em mình cũng gần nhau rồi, chỉ mất có 10 phút đi bộ". Tiểu Từ đang ra sức thuyết phục nó, "Ngày mai tới nhà chị chơi đi, có gì rồi chị em mình trò chuyện tiếp."

"Thôi", Tịnh Hiếu đáp lại ngay, "Mất 10 phút đi bộ, ghét thật!"

"Hiếu à...định ở nhà ngủ đến chết luôn hả?". Tiểu Từ không thể nhịn hơn được nữa. Tịnh Hiếu này đúng là không mắng không được.

"Em cũng đang muốn như vậy đây..." Thật ra, nó cũng mong sau này mình cũng được chết như vậy, dứt khoát, mà lại không phải vương sầu vương khổ gì.

"Sáng mai nhất định em phải đến đấy, nếu không chị sẽ cho em một trận." Không đợi Tịnh Hiếu trả lời, Tiểu Từ đã gác máy, bởi vì cô hiểu rằng, Tịnh Hiếu sẽ chẳng đời nào phí công gọi lại cho mình.

Còn Tịnh Hiếu, nó mệt mỏi ngồi phệt xuống chiếc giường nệm êm ái của mình, gạt bỏ tất cả những đấu tranh tư tưởng ban nãy, rồi bắt đầu thiếp đi.

Ngủ còn lớn hơn cả trời, cái đạo lý này đối với nó không sai chút nào..."

CHƯƠNG I : TIỂU THƯ SIÊU LƯỜI BIẾNG

Trời đang mưa. Những hạt mưa phủ kín bầu trời như 1 màn sương, rơi xuống đất, tạo thành từng đợt bong bóng nước, trông thật đẹp (ac, tả mưa mà đẹp thấy sợ)

Nhân sinh wan mách bảo Tịnh Hiếu, với thời tiết như thế này, ngoài ngủ ra thì chẳng còn việc gì đáng để làm cả.Thế là từ sáng sớm, Ân Từ đã đánh thức Tịnh Hiếu = 10 mấy cuộc DT (ac, tốn tiền gớm), cho nên cuối cùng cô nàng cũng phải bò dậy.

Nó miễn cưỡng vừa cầm dù đi, vừa nhớ lại cái h phút thê thảm nhất.

Lúc nghe ba nó phấn khởi thông báo chuyển nhà, nó bắt đầu bận rộn đến tối mặt tối mày. Vì lí do chuyển trường, cho nên nó phải chia tay với mấy đứa bạn học vừa mới wen đc có nửa năm học, òi sau đó phải chuyển đến trường mới học típ học kì con lại của lớp 10. Sau đó, nó còn phải sắp xếp đồ đạc cho nhà mới,(nhìu ghê) có bao nhiu việc mà nó cần phải giải quyết cho chu đáo.

Kì nghỉ đông vừa mới đó, vậy mà cũng chẳng còn bao nhiu ngày nữa.

Chuyển đến nhà mới, ai cũng nói rằng nó may mắn (đúng òi, t/g cũng nghĩ vậy mà),vì nhà mới nằm ngay khu thương mại của trung tâm thành phố, lại có rất nhìu nhà hàng. quán bar sang trọng, thật đúng là 1 khu vực "hoàng kim" tấp nập, sầm uất và vui nhộn. Thế nhưng, nó lại nghĩ khác: Có "hoàng kim" hay 0 đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến nó cả! Đằng nào thì có bao h cô nàng lại lãng phí thời gian chỉ để đi ngắm thành phố au.

Nghĩ đến đây, đúng lúc nó đi ngang wa 1 quán bar trông có vẽ rất sang trọng và bắt mắt với 3 chữ ghi trên bảng hiệu "NGỰ CẢNH LẦU"

Đột nhiên, có 1 gã chạy xồng xộc từ cửa ra, bất thình lình **ng vào nó. Bị mất thăng =, nó "á" lên 1 tiếng òi ngả xuống đất đọng đầy nước mưa (dơ áo hết). "Thật là.........chẳng ra làm sao cả.........." Nó nghĩ vậy, òi ngước lên nhìn kẻ đã đâm vào mình với vẻ mặt khó chịu.

Nhưng....Hắn ta quả là 1 tên con trai rất thu hút. Tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, mặt mày sáng sủa, thông minh, đôi mắt đen sáng như 1 vì sao tinh tú, với vẻ mặt đầy kiên nghị và bản lĩnh, hệt như 1 vị hoàng tử khí thế hiên ngang kiên cường với đầy vẻ quyến rũ (đẹp trai woa ^^)Chắc là cũng cùng trang lứa với nó.Hắn ta dường như 0 bit mình đã **ng vào cô bé, mà lại dáo dác way lại wan sát cái gì đó trông vẻ mặt lo lắng

Tịnh Hiếu cũng chẳng mún đôi co vì cái chiện lặt vặt này (lười thấy ớn), nó từ từ đứng dậy, phủi mấy vệt nước mưa thấm trên người.

"Tiểu Thần, đứng lại!" Giọng 1 người phụ nữ đang đuổi theo tên con trai đâm vào Tịnh Hiếu.

"Mẹ, 0 phải con mún bỏ đi như vậy, nhưng.....họ thật quá đáng."

Giọng nói nghe wen quá! Tịnh Hiếu bỗng ngây người ra, hình như là đã gặp đâu òi thì phải. Nhưng, nó 0 nhớ ra đc.

0 nhớ cũng phải thui, bởi vì bình thường nó 0 để ý đến mấy chiện cỏn con như vậy au

"Lẽ nào con lại nói vậy? Làm sao mà con có thể làm 1 việc như hôm nay chứ? Con mau về xin lỗi các cậu ih, mẹ 0 thix con trai của mẹ có thái độ cư xử như vậy." Nói òi bà cầm tay, dắt tên con trai đó đi theo mình.

"0, con 0 đi đâu!" Hắn kiên quyết

"Tiểu Thần, con dám cãi lời mẹ àh?" Người mẹ nghiêm nghị nhìn vào hắn. Hắn cúi gầm mặt, và làu bàu gì đó 1 mình = mấy câu Tiếng Nhật. Thế là người phụ nữ ấy dắt hắn về. Nhưng tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng thoát 1 cái, hắn vụt chạy thật nhanh, òi mất dần trong màn mưa. Người mẹ lắc đầu quay trở về với mặt đầy thất vọng.

Tịnh Hiếu bình thường 0 thix những cái gì ồn ào, nhưng hôm nay nó lại chú ý đến cuộc cãi vã này giữa 2 mẹ con họ. Thật là kì lạ, chẳng lẽ đầu óc nó hôm nay có vấn đề gì sao?

Trên đường đến nhà Ân Từ, nó vừ đi vừa nghĩ, và chỉ nghĩ duy nhất có mỗi 1 vấn đề. Giọng nói của tên con trai lúc nãy 0 bit là giống ai nữa?

"Sao đi lâu vậy Tịnh Hiếu? Em lề mề quá!" Bây h Tịnh Hiếu mới định thần lại, thì ra Ân Từ đã đứng ở cửa đợi nó từ lúc nào. "A! Nhớ ra òi!" Nhìn vào mặt Ân Từ, nó như sáng ra đc điều gì đó.

"Em làm sao vậy?" Tuy đó chỉ là 1 biểu hiện thay đổi rất nhỏ của Tịnh Hiếu thui, nhưng Ân Từ đả sớm nhận ra sự thay đổi bất thường này.

Tịnh Hiếu nhớ ra hình như đã có lần Ân Từ nhắc đến 1 nam sinh học lớp dưới trong trường chị ấy có giọng nói rất nhẹ nhàng, ấm áp.(ac) Điều kì lạ là giọng nói của cậu ta rất giống giọng nói của nó. Điều này làm nó liên tưởng đến giọng nói của cậu thiếu niên lúc nãy, cũng rất giống với giọng nói của nó. Giống đến kì lạ. Chẳng lẽ giọng nói của nó mang "tính đại chúng" đến thế sao?

0 lí nào lại như vậy đc, sao lại có thể trùng hợp vậy chứ? Nó nghĩ rằng, giọng của nó là con gái, nên thanh em phải thấp hơn giọng con trai, khó có thể trùng hợp đến kì lạ vậy đc!

"Tịnh Hiếu.....em bị ma nhập hay sao vậy?" Thấy Tịnh Hiếu tự nhiên lại bần thần suy nghĩ như vậy, Ân Từ 0 cho điều này là bình thường chút nào.

"À....0 có gì....Em vào nhé?".Tịnh Hiếu vốn 0 thix cái cách "soi mói" người khác như vậy, bây h nó chỉ mún ngồi trên chiếc ghế nệm mềm mại nhà Ân Từ, và uống 1 tách trà thật nóng mà thui. Ân Từ nhìn nó thở 1 hơi dài, òi xuống bếp rót trà cho nó. Còn Tịnh Hiếu, nó ngồi gặm mấy cái bánh quy và lại típ tục than thở.

Ái chà...Phải chi có thêm 1 ly sữa nóng thì tốt quá!

* * *

Trường Trung học Thần Lạc.

Đây là trường dân lập, nhưng lại 0 phải là 1 ngôi trường theo kiểu quý tộc. Nhiều người gọi đây là "Trường Bảy Sắc", nguyên nhân xuất phát từ 1 hoạt động truyền thống của trường. Đó là hội thi "Hoàng hậu Bảy sắc" đc tổ chức định kì 2 năm 1 lần

Thí sinh dự thi chắc chắn phải là nữ sinh của trường, và bắt buộc phải thi tuyển lần lượt wa các vòng mùa, hát, nhạc khí và thuyết trình.Ban giám khảo sẽ là thầy cô và 1 số đại diện HS trong trường chấm điểm cho thí sinh. Ai là người có tổng số điểm cao nhất tất nhiên sẽ giành đc ngôi vị quán quân.

Hoàng hậu Bảy sắc của năm trước chính là Hạ Ân Từ, chị học của Hạ Tịnh Hiếu nhà chúng ta đây ạ!

Ân Từ may mắn đc thừa hưởng vóc dáng thon thả, xinh xắn của nhà họ Hạ, mái tóc đen dài óng mượt xõa xuống bờ vai trông thật mềm mại và quyến rũ, tính tình cô lại dễ thương, hiền dịu, đằm thắm và hòa đồng với mọi người. Về khoản ca hát và múa của Ân Từ thì khỏi chê vào đâu đc. Cho nên, ngôi vị quán quân này quả thật là xứng đáng với 1 cô gái như Tiểu Từ đó chứ (hot girl)

"Em 0 thix cùng chị đến trường đâu!" Tịnh Hiếu lạnh lùng nói với chị họ của mình trong ngày đầu tiên đi học ở trường mới.

"Tịnh Hiếu. Em nói vậy là làm bùn chị đó nghen!"

"Để cho người ta biết em là em chị, thật là phiền phức."Tịnh Hiếu cho rằng là nhân vật nổi tiếng như chị ấy, 0ne6n đứng giần thì tốt hơn . Cho dù là chị em thì cũng 0 ngoại lệ.

"Nhưng.....sớm muộn gì thì mọi người cũng biết mà."

"Dù sao thì muộn vẫn còn hơn sớm. Em đi trước đây!"

nói òi, nó 1 mạch chạy ù vào trường.

"Tịnh Hiếu!......Ân Từ lẩm bẩm gọi nó, nhưng vô vọng

Tịnh Hiếu chạy đến trước cửa lớp nó, lớp 10A5. Có cần phải đi tìm thầy giáo 0 nhỉ?Huống hồ nó lại là HS mới, vẫn chưa rõ mình xếp vào ngồi chỗ nào. Thế là, nó quyết định đến phòng giáo viên để hỏi.

Bỗng, nó nghe thấy 1 tiếng gọi lớn có vẻ gấp gáp: "Thất Quỳ, bạn bình tĩnh đã!". Tịnh Hiếu vẫn chưa kịp phản ứng gì, 1 đứa con gái hớt hơ hớt hải chạy nhanh wa trước mặt nó, đuổi theo sau là 1 đứa nam sinh, hắn ta chạy wa và *****ng vào nó 1 cái rõ mạnh.

Trời đất ơi, sao lại bị *****ng nữa thế này?! Chẳng lẽ đây là năm đại hạn của nó sao? Tịnh Hiếu ngồi dưới đất, xoa xoa cái chân đau nhói của mình.

"Lại nữa òi....."

"U! Thật tội nghiệp cho vua Ngự Cảnh!"

"Hà tất phải phiền phức vậy chứ? Lẽ ra nên đuổi học nó từ lâu òi!"

"Ưm!.....Nhưng chỉ tội nghiệp cho anh trai của nó thui!"

Lúc này, 2 nhỏ mới để ý đến Tịnh Hiếu bên cạnh mình. Chắc là bọn họ cũng học cũng lớp?

"Bạn có sao 0?". 1 nữ sinh dìu Tịnh Hiếu đứng dậy và hỏi.

"À....0 sao", Tịnh Hiếu cảm ơn. òi phủi bụi đất dính trên áo mình.

"Bạn cũng học lớp mình phải 0?"

"Mình mới chuyển tới, mình tên Hạ Tịnh Hiếu".

"Chào bạn, còn mình là Đơn Đình."Nhỏ mỉm xười chào Tịnh Hiếu:"Sau này có việc gì cần giúp, cứ gọi mình nhé!"

Tịnh Hiếu cảm ơn họ òi nói:"À, h mình phải đi tìm cô chủ nhiệm....". Cho dù đối phương có nhiệt tình thế nào, thì nó cũng chẳng thix xã giao nhìu với người lạ. Duy trì tiêu chuẩn kết bạn chính là tác phong của Hạ Tịnh Hiếu. Đối với nó, cứ "đơn phương độc mã" là hay nhất. Tất nhiên, nó như vậy 0 có nghĩ là lãnh đạm vô tình, chỉ là nó 0 mún vướng mắc gì đến mấy chiện iu iu ghét ghet mà thui, điều này cũng là do cái tính lười vận động của nó mà ra.

1 lát sau, Tịnh Hiếu cũng tin ra đc cô chủ nhiệm lớp nó. Cô ấy họ Lâm, cô đã hơn 30 tuổi và trông rất dịu dàng, hiền từ.

Sau khi thảo luận xong 1 số vấn đề liên quan đến việc học tập và sinh hoạt trong trường, 2 cô trò họ củng nhau về lớp học.

"Lớp chúng ta nhìn chung là rất tốt, các bạn rất nhiệt tình, có gì cần giúp em cứ tim cô, hoặc nhờ các bạn giúp đỡ....Em vào đi!" Cô Lâm ân cần dắt Tịnh Hiếu vào lớp.Lớp học bỗng chốc trật tự trở lại, mấy đứa HS nhốn nháo chạy về chỗ ngồi của mình.

"Này các em, đây là Hạ Tịnh Hiếu, HS mới của lớp chúng ta. Tịnh Hiếu này, em ngồi vào chỗ....." Cô Lâm quan sát xung quanh tìm chỗ ngồi cho Tịnh Hiếu. Tịnh Hiếu cũng ngước lên tìm kiếm 1 chỗ ngồi trống, nó thấy mấy dãy ở phía dưới còn chỗ trống, nhưng sao trông cô Lâm lại đắn đo như thế?Thế là nó liền lên tiếng:" Thưa cô, em ngồi chỗ kia đc òi ạ."

Nó vừa nói xong, cả lớp bỗng xôn xao, cả cô Lâm cũng ngạc nhiên nhìn nó,"Vậy....Tịnh Hiếu àh, em ngồi ở hàng thứ 2 phía dưới nhé!" nó nói sai điều gì chăng?Nghĩ òi nó xuống chỗ ngồi của mình. Cả lớp tự nhiên cũng quay xuống, ném vào mặt nó những cái nhìn kì lạ. Tại sao vậy?Là ngưỡng mộ, đố kị, giễu cợt hay thương tiếc nó?

Bất luận thế nào thì nó cụng 0 thix sự típ đón như vậy. Tịnh Hiếu bỗng cảm thấy dường như cuộc sống ình lặng thường ngày đang dần xa rời nó. Tại sao lại có cãm giác như vậy chứ?.........

Trong lúc cả lớp đang học, 1 nam sinh rất đẹp trai bước vào lớp, nó thấy tên này wen wen. Nó nhìn kĩ hơn 1 chút......Trời đất ơi! Nó xay xẩm mặt mày, chẳng phải là cái tên có giọng nói giống nó, cách đây mấy ngày đã đâm nó ngã nhào xuống đất dưới trời mưa hôm đó hay sao?

"Cảnh Thần, Thất Quỳ đâu?" Cô Lâm ngưng giảng bài và quay sang hỏi cậu ta

"Bạn ấy đang nghỉ ở phòng y tế. Em về chỗ ngồi đc chứ ạ?" Cảnh Thần cho 2 tay vào túi quần, tỏ vẻ 0 quan trọng lắm. Đợi cô lâm gật đầu đồng ý, hắn ta đi 1 mạch về phía Tịnh Hiếu đang ngồi......Sau đó, hắn ngừng bên cạnh con bé.

"Đó là Tịnh Hiếu, bạn mới của lớp mình." Cô Lâm giải thix

"Thật xin lỗi, mình 0 bit đây là chỗ ngồi cũa bạn".Tịnh Hiếu tỏ vẻ có lỗi và toan chuyển đồ của mình sang chỗ khác.

Ánh mắt biết cười đẹp mê hồn của Cảnh Thần dán vào mắt nó, và hắn nói:" 0 sao đâu, bạn cứ ngồi ở đây đi, mình chuyển xuống phía dưới ngồi cũng đc mà...." Nói òi hắn nhanh chóng chuyển xuống phía sau con bé ngồi, mấy sợi tóc bồng bềnh quyến rũ cũng bay theo dáng vẻ nhanh nhẹn của hắn.

Trong Ngự Cảnh Thần 0 có vẻ gì là 1 người tốt như vậy, đó là ấn tượng của Tịnh Hiếu về hắn ta. Thì ra, người lúc nãy đã *****ng nó ngã trước cửa lớp, chắc hẳn là tên này òi.

Vậy.........vậy cái tên người Nhật Ngự Cảnh Thần này đã *****ng nó 2 lần òi? Chẳng lẽ hắn là khắc tinh của nó hay sao? Chẳng lẽ đây là bước khởi đầu của 1 "tai hoạ" dành cho nó? Bất luận thế nào....nó thật sự 0 hề mún như vậy.

* * *

Tiếng chuông báo hiệu h tan học vang lên, mấy đứa HS nhốn nháo lật đật chuẩn bị ra về.

Vậy là Tịnh Hiếu cũng chịu đựng đc hết 1 ngày đầu tiên khủng khiếp ở trường mới của nó. bây h nó đang chuẩn bị ra về với 1 tư thế lén lút. Nói là lén lút vì nó sợ Tiểu Từ sẽ nấp chỗ nào đó òi chực "tóm" lấy nó.

"Em đi đâu đó, Tịnh Hiếu?" Ai mà bit đc Tiểu từ đã đứng ở cửa sau và đợi nó từ lúc nào. Thật là...."thần thông quảng đại" đến mức này òi, nó còn bit nói gì nữa đây?"Về nhà". Nó đáp gọn lỏn.

"Chị quên nói với em là vì em đã gia nhập vào câu lạc bộ của chị, cho nên em bắt buộc phải tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ." Ân Từ kéo vai Tịnh Hiếu, đẩy nó quay trở lại lớp học. Ân Từ đùa hay sao?Nhưng, sao trông nét mặt chị ấy nghiêm túc thế?

"Câu lạc bộ?......Cái gì vậy chứ?"Nó choáng váng hỏi lại.

"Ũa, chị chưa nói với em sao?" Tất nhiên là có nói òi đấy nhưng chỉ là cô em Tịnh Hiếu đã quên òi đấy thui,"Chị là chủ nhiệm của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ"

Câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ"? Trước h nó chỉ nghe nói đến mấy câu lạc bộ như là câu lạc bộ Tin học, câu lạc bộ Kịch nói, câu lạc bộ Âm nhạc, chứ chưa từng nghe đến cái tên nào gọi là "Câu lạc bộ Theo đuổi Ước Mơ" cả.

Theo đuổi ước mơ tức là đi làm nhưng việc khó trở hiện thực chăng? Nếu quả là như vậy thì nó phải suy nghĩ lại mới đc.

"Câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ này là do chị thành lập, ngoài thành viên mới gia nhập là em, thì trước đây câu lạc bộ cũng chỉ có 4 thành viên mà thui." Ân Từ lập tức đập tan cái ý nghỉ vớ vẩn của nó, và nói típ "Nhiệm vụ chính của câu lạc bộ là hỗ trợ và giúp đỡ những cá nhân HS trong trường hoặc các câu lạc bộ khác đang gặp khó khăn và giúp họ giải quyết vấn đề."

Điều mà Tịnh Hiếu ghét nhất trong cuộc đời mình chính là gặp rắc rối, và nhất là phải giải quyết những rắc rối phiền phức đó. Cho nên, nó và cái câu lạc bộ này của Ân Từ hoàn toàn 0 đi cùng nhịp tí nào.Nếu nó gia nhập vào câu lạc bộ , xem như nó đã đối xử tệ với bản thân? "Em xin rút khỏi câu lạc bộ!" Nó ra giọng dứt khoát, 0 gia nhập câu lạc bộ nữa.

"Tịnh Hiếu.....Em có tin là từ nay em 0 đc sống bình yên nữa 0? Ngày nào chị cũng sẽ quấy rối em cho koi, 0 cho em đc yên thân đâu!"Người ta nói con gái càng đẹp càng đáng sợ, quả 0 sai chút nào, nhất là đối với 1 thiếu nữ đầy cá tính như Hạ Ân Từ

Tịnh Hiếu tỏ ra đau khổ lắc đầu: "Em xin chị....chị tha cho em...."

" Never.....". Lời nói của Ân Từ tuy nhẹ nhàng nhưng lại như ngàn mũi kim châm nát tâm hồn đang đau khổ của 1 con bé bướng bỉnh như Tịnh hiếu đây

....."Chị em chị cũng thú vị thật đấy!"

Lúc này, 2 chị em Tịnh Hiếu mới phát hiện ra vẫn cón 1 người trong lớp học

"A....Xin lỗi vua Ngự Cảnh nhé!" Ân Từ nở 1 nụ cười thật tươi đi về phía Cảnh Thần đang ngồi, "Tịnh Hiếu là đứa em họ mà chị vẫn nhắc với em đấy! 2 em có giọng nói giống nhau thật đấy, thấy 0?"

"Ưm....."Cảnh Thần nở 1 nụ cười thix thú nói típ:" Lần đầu tiên nghe giọng bạn ấy em đoán là em chị"

Thì ra Cảnh Thần là cậu nam sinh dễ thương học lớp dưới mà chị Ân Từ vẫn hay nhắc với nó. Hóa ra từ trước tới nay, tất cả mọi chiện đều là 1 chuỗi liền nhau đấy sao? Câu nam sinh dễ thương có giọng nói giống nó mà chị Ân Từ vẫn nhắc. Rồi tên thiếu niên cũng có giọng nói giống nó, đã *****ng vào nó ngã dưới mưa hôm nọ. và bây h là cậu bạn cùng lớp mà đã làm nó ngã sáng nay trong buổi học đầu tiên.

Là hắn, là hắn, đều là hắn cả! Tên tiểu tử Ngự Cảnh Thần này vì sao lại có duyên với nó vậy chứ? Đây thật sự là lần đầu tiên đến khi sinh ra đến h Tịnh Hiếu nhớ đc 1 cách rõ ràng tên tuổi cũng như bản thân của 1 người. Nó 0 thể nào hỉu nỗi, đây phải chăng là 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay có sắp đặt trước?

"Tịnh Hiếu àh, cụng chẳng có rắc rối gì cả đâu. Vì địa điểm hoạt động của câu lạc bộ là tại đây, lớp học của em, mỗi ngày sau khi tan học em chỉ cần đợi tụi chị 1 chút thui. Chị sắp xếp như vậy cũng vì em đấy!" Ân Từ dịu dàng nhìn nó như 1 thiên sứ vậy

Tham gia cái câu lạc bộ này ngoài việc gặp những phiền toái ra, còn phải xem mức độ rắc rối của sự vệc đó như thê nào? Tịnh Hiếu bất lực nằm vắt vẻo trên mặt bàn.

"Tiểu Từ àh. Bạn ấy vô tích sự như vậy thì chị hà tất phải níu kéo vậy chứ?" Cảnh Thần nóng nảy hỏi Ân Từ. Hắn ném cho Tịnh Hiếu 1 cái nhìn khinh bỉ. Tịnh Hiếu cũng 0 thèm đôi co với hắn, nó mệt mỏi nằm nhoài trên mặt bàn với vẻ mặt tội nghiệp.

"Tất nhiên chị 0 đời nào lại típ nhận những người vô tích sự...." Ân Từ ra hiệu cho hắn im lặng, "Rồi em sẽ thấy Tịnh Hiếu thật sự có tài." Ân Từ đẹp, nhưng 0 chỉ có vẻ đẹp như 1 bình hoa bất động, cô nói như vậy là có lí do của mình.

"Nhưng..." Cảnh Thần nhìn sang Tịnh Hiếu = nửa con mắt, hắn vẫn chưa tìm đc điểm nào ở Tịnh Hiếu gọi là tài cả, mắc dù hắn cũng hỉu cái đạo lí xem người 0 chỉ xem tướng mạo.

Ân Từ cũng đang định nói gì đó, nhưng cọ bỗng phát hiện ra Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đang im lặng nhìn nhau. Họ thix nhau oi' sao? Nếu là như vậy thì Ân Từ rất vui, nhưng như vậy liệu có đột ngột quá chăng?

Ân Từ bất động, típ tục wan sát.

1 lúc sau, Cảnh Thần lên tiếng:"Đừng có trưng mắt nhìn người khác như vậy, 0 lịch sự chút nào cả, bạn Tịnh Hiếu của tôi ạ?"

"Sao? Tịnh Hiếu, em trừng mắt à?" Nhưng, sao Ân Từ chỉ thấy nét mặt nó lúc đó hơi ngơ ngẩn thui mà

"Ơ.....Ai bảo bạn dám xem thường tôi." Tịnh Hiếu chậm rãi đáp lại lời Cảnh Thần.

Ân Từ và Tịnh Hiếu là chị em với nhau bao nhiu năm nay vậy mà lại 0 nhận ra điều đó, sao Cảnh Thành lại có cảm nhận đúng như vậy?

"Xem chừng 2 người hợp nhau đấy!"Ân Từ thix thú gán ghép 2 đứa tụi nó.

"Hơ....Nếu vậy thì thui òi!" Cảnh Thần quay mặt sang chỗ khác, 0 giấu đc vẻ ngượng ngùng.

"Sao vậy......?" 1 tràng cười như chuông đổ vang lên, típ theo đó là dáng điệu 1 đôi nam nữ đang bước vào lớp.

Nữ sinh là 1 cô gái dễ thương, nhưng cũng 0 kém phần lém lỉnh. Mái tóc dài cột đuôi ngựa của nhỏ trông rất trẻ trung và năng động, bộ đồng phục HS của nó còn đc trang trí thêm = mấy loại dây đeo rất duyên dáng, toát lên vẻ đẹp long lanh thuần khiết và cũng 0 kém phần nhí nhảnh dễ thương của tuổi thần tiên.

Còn cậu nam sinh đang đứng bên cạnh lại càng hoàn hảo hơn: Đôi mắt sâu, đen nháy trông vừa bí hiểm vừa tinh anh, vừa chân thật mà lại sâu lắng. Cìn cái cá tính mạnh mẽ và bản lĩnh của cậu ta thì thật là kì bí và khó tả.

"Vậy là đã tập họp đông đủ òi!" Ân Từ cười nói với 2 người mới đến:"Các bạn à, kể từ hôm nay, câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của chúng ta cần phải làm mới lại tin thần để chuẩn bị cho hoạt động sắp tới."

"Rõ! Thưa chủ nhiệm!" Nhỏ con gái hào hứng trả lời, òi quay sang Ân Từ hỏi với vẻ ngạc nhiên:" A?....Thành viên mới hả chị?"

"Ừ. Là Hạ Tịnh Hiếu, em họ chị đó! Mọi người gọi Tịnh Hiếu đc òi!"Ân Từ giới thiệu cho họ về Tịnh Hiếu và nói típ:"Tịnh Hiếu, 2 người này là Long Đằng Ảnh và Long Thất Quỳ, họ là anh em. Đằng Ảnh là bạn cùng lớp với chị, còn Thất Quỳ học cùng lớp với em đó!"

"2 người còn ngồi cùng bàn nữa đó!" Cảnh Thần vỗ vào vai Thất Quỳ, nở 1 nụ cười tỏ vẻ quan tâm. Tịnh Hiếu mơ hồ nghĩ, Cảnh Thần có vẻ như đang chế nhạo nó, chắc là vậy!

"Vậy, từ nay chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau nhé!" Thất Quỳ kéo tay nó và nở 1 nụ cười thật tươi.

Tịnh Hiếu ỡm ờ đáp lại:"Ưm...."

"Ồ......Giọng nói giống nhay thật đấy!" Đằng Ảnh nheo mắt, quan sát kỹ càng Cảnh Thần và Tịnh Hiếu.

"Cậu cũng thấy vậy nữa ah'?" Ân Từ ra chìu hưởng ứng theo."Vậy mỗi lần 2 người nói chiện cũng như 1 người nói òi?" Thất Quỳ cũng hí hửng.

Sao lại có 1 đứa con gái vui tính đến vậy chứ? Tịnh Hiếu im lặng đăm đăm nhìn con bé, trông nhỏ cũng 0 có vẻ gì là giả vờ cả.

"Hôm nay là bữa đầu tiên năm học, chắc là cũng 0 có nhiệm vụ gì. Chị àh, hay chúng ta về thui?Thất Quỳ cũng đang cần về sớm nghĩ ngơi." Cảnh Thần tựa vai vào cửa sổ phát biểu, mái tóc bồng bềnh của cậu ta cứ bay theo chiều gió.

"Mình 0 sao cả!" Thất Quỳ hơi vỗ ngực vẻ tự tin. Ân Từ xoa nhẹ vào tóc con bé và nói:" Chị bít em là người năng động nhất hội, nhưng Cảnh Thần nói đúng đó. Đằng nào thì ở đây chỉ lãng phí thời gian, chúng ta về thui!"

"Thất Quỳ, về sớm ih, anh nấu cơm cho em ăn." Đằng Ảnh ra vẻ chiều chuộng em gái mình. Bấy h, Thất Quỳ mới đồng ý ra về.

Lì lạ thật, sao mọi người lại quan tâm con bé đó 1 cách quá mức như vậy chứ?Tịnh Hiếu 0 thèm suy nghĩ nữa, nó cầm balo chuẩn bị về.

"Vậy, buổi sinh hoạt của câu lạc bộ hôm nay đến đây là kết thúc!" Cô chủ nhiệm của câu lạc bộ lên tiếng tuyên bố, oi' quay sang xách balo của Tịnh Hiếu:" Em làm gì mà căng thẳng vậy chứ? Về nhà với chị nào, Tịnh Hiếu đáng ghét."

Nó thút thít rơi nước mắt. Sao phải khổ vậy chứ?

Đằng Ảnh chạy nhanh về phía Cảnh Thần và thì thầm:"Cậu thấy như vậy có ổn 0? Cho 2 đứa ngồi cùng bàn với nhau?......"

"D(ừng lo, có em đây mà." Cảnh Thần trả lời mà mắt 0 rời Tịnh Hiếu. Đằng Ảnh nhún vai ra chiều 0 chắc chắn lắm. Còn Cảnh Thần hé miệng, cười 1 nụ cười bí hiểm mê hoặc.

CHƯƠNG II : CÂU LẠC BỘ RẮC RỐI

"Em xin lỗi."

Người ta nói vũ khí lợi hại và đáng sợ nhất của con gái chính là nước mắt. Thế nhưng, với Tịnh Hiếu thì 0 đc như vậy, Ân Từ dường như 0 wan tâm đến việc nó đang khóc.

"Tịnh Hiếu, thật ra...chị mún em tham gia câu lạc bộ của chị cũng là vì em đấy....." Ân Từ bộc bạch nhưng tâm sự tận đáy lòng của mình cho nó:" Chị biết, em vốn 0 thix kết bạn. Thế nhưng em phải thấy là, con gười chẳng ai là hoàn thiện cả, mỗi người lun có 1 khiếm khuyết nào đó. Tất cả họ đều là những người bạn rất tốt của chị, chính vì vậy mà chị mún giới thiệu em với họ."

"Nhưng từ trước đến nay mọi người đều biết em là em của chị cả òi đấy...." Nó thút thít quơ tay chùi mấy vệt nước mắt trên mặt. Sở dĩ nó nói như vậy, là vì nó hỉu, hóa ra thành viên trong câu lạc bộ của Ân Từ ít như vậy, 0 phải là câu lạc bộ 0 đc đón nhận, mà là vì Ân Từ chưa cảm thấy ai thix hợp cả. Chị ấy cho rằng, tuy ít người nhưng câu lạc bộ vẫn hoạt động tốt, điều đó mới là quan trọng. Hơn nữa, những thành viên trong câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của Ân Từ đều là nhưng "tiêu điểm" thu hút nhiều sự chú ý trong trường.

Ngoài vị Hoàng hậu Bày sắc là chị Ân Từ của nó, còn có Đằng Ảnh, cả 2 người họ đều rất đc lòng thầy cô. Chẳng những thế, họ còn là 1 bộ đôi hoàn hảo mà đứa HS nào cũng quý mến.

Nổi trội nhất có lẽ là Ngự Cảnh Thần, mẹ hắn là thành viên sáng lập ra trường, cho nên hắn rất có uy tín và "thế lực". Chính vì vậy mà câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của chị Ân Từ dễ dàng nhận đc ủng hộ rất nhiệt tình của thầy cô và đông đảo HS trong trường.

Bởi vì Tịnh Hiếu bị ép buộc gia nhập câu lạc bộ ngay ngày đầu tiên làm wen với trường mới, nên việc nó tìm hỉu lí do vì sao lại đc gia nhập dễ dàng như vậy 0 hề khó. Vậy là, từ nay cuộc sống của nó bắt đầu bị đảo lộn....Phải làm sao đây?.....Tịnh Hiếu thật 0 mún bị đám HS vây lấy nó và hỏi về chiện Ân Từ, càng 0 mún bị đám con gái típ cận chỉ để làm wen 2 tên tiểu tử đẹp trai trong câu lạc bộ. Như vậy thì rắc rối to òi!

"Tịnh Hiếu......"Thấy nó đang khổ sợ suy nghĩ như vậy, Ân Từ hơi lo:"Có 1 số chiện...e rằng em sẽ phát hoảng nếu biết đc. Nhưng cho dù thế nào, chị nghĩ em nên biết...."

"Chị đang nói gì vậy?" Nó thờ thẫn nhìn Ân Từ, giống như Ân Từ đang có lỗi với nó lắm vậy.

"Cũng.....0 có gì." Ân Từ 0 biết phải nói thế nào với nó nữa:"Chị mún kể cho em nghe 1 số chiện về họ, những người bạn của chị........"

.....Tên tiểu tử đáng ghét người Nhật, òi con bé ngốc nghếch chỉ biết cười, và anh chàng bí ẩn khó hỉu học cùng lớp với Ân Từ? Hóa ra họ đều là những người đáng thương? Tịnh Hiếu vừa đi, vừa lắng nghe kỹ càng lời kể của Ân Từ.

"Cảnh Thần là người mang trong mình 2 dòng máu Trung Nhật. Ba cậu ta là người Nhật, 1 thương nhân rất thàng công trên thương trường, nghe nói ông ta kinh doanh cả 1 hệ thống quán bar nổi tiếng trong cả nước lẫn nước ngoài. Còn mẹ Cảnh Thần là người Trung Quốc. Lúc Cảnh Thần còn nhỏ, tình cảm giữa 2 người họ đổ vỡ, cô ấy mới đem Cảnh Thần về Trung Quốc sinh sống. Cô ấy quả là 1 người phụ nữ đầy nghị lực và bản lĩnh." Ân Từ thương tâm kể.

Tịnh Hiếu im lặng lắng nghe mà 0 nói lời nào. bởi vì nó lười nói.

"Tuy nhiên, dù sao như vậy vẫn tốt hơn là 0 có cả cha lẫn mẹ."Ân Từ bùn bã cười với nó:"Đằng Ành còn đáng thương hơn ấy chứ, em gái của anh ấy...vừa òi em cũng thất đấy, con bé rất dễ thương, nhưng.......nó mắc phải 1 khiếm khuyết rất lớn."

Tịnh Hiếu đột nhiên ngừng bước, nó tròn mắt nhìn Ân Từ.

"Vấn đề tâm lý và thần kinh của Thất Quỳ khá nghiêm trọng, chỉ cần 1 kích động nhỏ, nó sẽ 0 kiềm chế đc bản thân mình. Nguyên nhân là do...lúc còn nhỏ, ba mẹ họ thường xuyên cãi nhau. Ngày họ bị tai nạn giao thông, Thất Quỳ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, vụ tai nạn tác động mạnh đến thần kinh con bé, cho nên bây h nó mới trở nên như vậy đấy. Tội nghiệp Đằng Ảnh, anh ấy lun quan tâm chăm sóc cho em gái mình hết sức để bù đắp phần nào cho những mất mát của nó. Cũng may là gia đình 2 bên nội ngoại đều rất quan tâm và thương iu 2 anh em họ."Ân Từ đỏ mặt:"Đằng Ảnh thật tuyệt....đúng 0?"

"Tiểu Từ này, chị thix anh ấy lắm phải 0?"

"Ưm....À, ngồi cùng bàn với Thất Quỳ, em phải nhẫn nhịn nó đó." Ân Từ cẩn thận căn dặn nó như vậy là có lí do cả. Là vì cô ấy rất thương thất Quỳ, và vì Thất Quỳ lại là cô em gái đáng thương của Đằng Ảnh nữa.

Thui òi! Nó bắt đầu cảm thấy nhức đầu! Đương nhiên 0 phải là Tịnh Hiếu xem thường Thất Quỳ, cũng 0 phải cho rằng Thất Quỳ "0 bình thường", mà là nó thấy hối hận vì đã chọn cho mình chỗ ngồi đó. Có lẽ, nó sẽ khó khăn hoàn thành đc nhiêm vụ mà Ân Từ giao cho nó.

"Trời ơi.....Chắc mình phải đi tìm 1 hòn đảo nhỏ nào đó mà sống!...."

Ân Từ bật cười trước giọng điệu chán nản bất cần của Tịnh Hiếu, cô đặt tay lên vai nó và nói:"Thui đc òi Tịnh Hiếu của chị. Chị biết em sẽ cố gắng hết sức vì chị mà."

"Khoan đã! Em mún hỏi, câu lạc bộ của chị bình thường cũng khá rảnh rỗi mà, phải 0?" Nó 0 an tâm hỏi lại Ân Từ.

"Tạm thời là như vậy, nhưng trước đây câu lạc bộ của chúng ta đã từng bắt đc 1 tên chuyên trộm vặt vật dụng của trường mình, bây h chắc hắn đang đc tạm giữ trong trại cải tạo trẻ vị thành viên òi." Ân Từ hứng khởi kể về thành tích của câu lạc bộ cho Tịnh Hiếu.

"Bắt trộm? Tụi chị.....Tiểu đội trinh sát thiếu niên?" Nó tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi chứ thực chất nó cũng chẳng thix nhúng mũi vào mấy chiện phiền phức như vậy.

"Ưm...Tất nhiên lập công đầu trong chiệ này là nhờ có sự thông minh của Đằng Ảnh, sự khéo léo của Cảnh Thần, và 1 chút may mắn nữa, chứ bọn con gái tụi chị chẳng giúp đc gì nhìu cả. Hơn nữa, đâu phải lúc nào cũng có kẻ xấu để bắt đâu?" Ân Từ cười nói.

Chẳng lẽ khi 1 thiếu nữ xinh như hoa nhắc đến người mình iu mến lại trở nên tự hào, thix thú vậy sao? Đến cả Tịnh Hiếu còn phải bật cười nữa.

Đến ngã tư, 2 chị em họ chia tay nhau:"Mai gặp lại nhé, Tịnh Hiếu!" Ân Từ vẫy chào Tịnh Hiếu. Nó xốc lại cắp sách, trong đầu tự nhiên nghĩ vẩn vơ.

Chị Tiểu Từ 0 bộc lộ tình cảm của mình, là vì sao? Câu trả lời duy nhất lúc này, có lẽ là do Đằng Ảnh còn có 1 đứa em gái đáng thương bên cạnh cần đc chăm sóc.

"Tiểu Từ à....Cố lên nhé!" Nói òi nó chạy nhanh về hướng nhà mình. Ân Từ 0 rõ lắm lời nó vừa nói, nhưng cũng với theo:"Tịnh Hiếu đáng ghét! Người cần cố gắng là em mới phải! Phải may chóng bỏ cái bệnh lười của em đi, nghe chưa!?

Đời Người cũng như mây với gió vậy thui, hà tất phải cố gắng chứ? Đến đâu hay đến đó thui! Tịnh Hiếu nghĩ vậy.

* * * * * * * * * *

Duyên phận thực sự là 1 cái gì đó rất kì lạ, 0 ai biết đc nửa còn lại của mình là 1 người như thế nào, có ảnh hưởng đến cuộc sống mình ra sao? Họ sẽ mang đến cho ta niềm vui, hay chỉ là nỗi bùn?

Nếu có thể, Tịnh Hiếu mún đc lựa chọn đối phương cho mình, mà 0 cần phải ra điều kiện rắc rối nào, chỉ cần đối phương 0 làm nó cãm thấy phiền toái là đc òi

"Tịnh Hiếu. Chào!" Lần đầu tiên Thất Quỳ đến lớp sớm, nhỏ niềm nở chào người bạn mới cùng bàn mình."Ch...chào..." Nó gượng gạo chào lại.

"Tịnh Hiếu, bạn 0 đc khỏe àh?" Cảnh Thần ném balo lên bàn, nở 1 nụ cười thật tươi đến bên cạnh Tịnh Hiếu. Tên tiểu tử người Nhật này nhìn nó giống như đang giám sát vậy.

"Tôi 0 hơi đâu nói bạn biết." Nó duỗi cái chân lười biếng nảm vắt vẻo trên bàn, chuẩn bị cho "giấc ngủ buổi sáng" của nó

"Sao vậy đc?" Thất Quỳ kéo nó ngồi dậy:"Sao Tịnh Hiếu lại có thể lãng phí thời gian lúc này mà ngủ như vậy chứ?"

có ai quy định là 0 đc sao? Tịnh Hiếu nhìn Thất Quỳ với ánh mắt khổ sở.

"Tịnh Hiếu à. Hay là mình dắt bạn xuống dười sân chạy bộ nhé, đảm bảo 1 lát bạn sẽ hết bùn ngủ ngay." Cảnh Thần vỗ vào vai nó chế nhạo. Nước da trắng trẻo, cánh mũi cao cao, khí chất và cá tính hắn nữa?...Hệt như 1 công tử nhà quý tộc.

"0 Cần đâu...Tôi xem sách đc òi."Nó liếc mắt nhìn Cảnh Thần, trả lời.

"Vậy mình xem cùng Tịnh Hiếu nhé!" Con bé ngồi xuống bên cạnh, vui vẻ nhìn nó

Ôi trời ơi, chẳng lẽ cứ phải chịu đựng như vậy mỗi ngày sao? Phải nhẫn nại và dịu dàng với con bé giống như là cô bảo mẫu àh?

"Cô Lâm đến!" 1 vài đứa trong lớp la lên. Cảnh Thần liếc nhìn Tịnh Hiếu òi quay về chỗ ngồi của mình.

Khi cô chủ nhiệm bước vào lớp, đã chú ý đến chỗ ngồi của Tịnh Hiếu, Cảnh Thần và Thất Quỳ. Cô do dự 1 lúc, òi bước xuống bên cảnh 3 người họ.

"Tịnh Hiếu, em có mún ngồi cùng với Thất Quỳ 0?" Cô Lâm e ngại. Hôm wa, khi Tịnh Hiếu nói rằng mún ngồi chỗ đó, cô Lâm cứ tưởng rằng Cảnh Thần sẽ kéo Thất Quỳ xuống ngồi cùng, thế nhưng 0 phải vậy. Bởi vì Thất Quỳ là 1 cô gái khá đặc biệt, chẳng ai mún ngồi cùng bàn với con bé cả. Hay là....Tịnh Hiếu vẫn chưa biết điều này? Đó cũng là lý do khiến cô Lâm phải do dự như vậy.

"Ơ....dạ..."Tịnh Hiếu ấp úng trả lời câu hỏi của cô Lâm.

"Vì....sức khỏe của Thất Quỳ 0 đc tốt, em nhớ quan tâm nhìu đến 1 chút." Cô Lâm nhìn nó tỏ vẻ đồng ý, tạm thời cứ như vậy đã.

"Dạ, em biết òi. Thưa cô."

Cô Lâm nhắc nhở những HS đang làm ồn, òi từ từ bước lên bục giảng.

"Nhìn cô ấy lo lắng như vậy thật bùn cười. Chừng nào Tiểu Lâm biết đc bạn là em của Tiểu Từ, cô ấy sẽ hỉu ngay thui mà." Cảnh Thần tựa lưng vào ghế, 2 tay khoanh trước ngực nói với Tịnh Hiếu.

Dám gọi cô chủ nhiệm là Tiểu Lâm? Hay thật! Tịnh Hiếu 0 thèm trả lời Cảnh Thần, nó chăm chú nhìn vào sách.

Vậy là buổi học mệt mỏi cũng đã trôi wa như nó mong đợi, nó toan xách cặp ra về, nhưng chợt nhớ ra phải nán lại lớp học để sinh hoạt với câu lạc bộ của Ân Từ, lập tức ngồi lại và nghiêm khắc tự phê bình cái trí nhớ tồi tệ của mình.

"Tịnh Hiếu chưa về àh?" Cảnh Thần 0 cản nó, nhưng hắn quan sát từng "nhất cử nhất động" của con bé.

"Tịnh Hiếu sao vậy? Cảnh Thần àh, có phải bạn ấy bị nhức đầu 0?" Thất Quỳ lo lắng sờ lên trán nó.

"0 phải đâu, bạn ấy giả bộ đó thui!" Hắn khoái chí nhìn bộ dạng khổ sợ của Tịnh Hiếu, tay vuốt cái cằm đáng ghét của mình.

Mình mún về nhà! Tịnh Hiếu quyết định, bây h cứ về nhà trước đã, òi sẽ giải thix cho Ân Từ sau. Thế là nó đứng dậy, xách cặp chạy nhanh ra cửa lớp. Nhưng, trước mặt nó đang bước tới 1 tên "bốn mắt", hắn ta nắm chặt cái quai cắp của nó lại:"Tiểu Từ! Làm ơn đi!"

Trong đầu Tịnh Hiếu bây h hầu như trống rỗng.

Cảnh Thần nghe có tiếng ồn ngoài cửa, hắn liền thò đầu ra xem đang có chiện gì xảy ra, 0 ngờ sự việc lại vô cùng thú vị. Hắn nói:"CHủ nhiệm Hàn, anh nắm túi xách Tịnh Hiếu bạn tôi làm gì vậy?"

"Hả?" Tên tiểu tử "bốn mắt" hốt hoảng đẩy gọng kiếng lại. Đây đâu phải là Ân Từ, mà là 1 đứa con gái lạ hoắc? "Xin lỗi, xin lỗi bạn, tôi vô ý quá!"

"Chủ nhiệm Hàn, đến có việc gì 0?" Đúng lúc đó, Ân Từ đến, sau cô là Đằng Ảnh, anh ta đi 1 mạch vào lớp học xem em gái mình thế nào:"Ân Từ quả thật là...."Tịnh Hiếu híp mắt, nó khẽ khàng trở vào lớp học.

"Lúc nãy tôi hơi hấp tấo, nên mới nhìn nhầm bạn, thật xin lỗi Tịnh Hiếu!" Tên tiểu tử "bốn mắt" mà người ta gọi là "chủ nhiệm Hàn" đó vẫn cứ liên tục xin lỗi Tịnh Hiếu.

"0 có gì đâu, Tịnh Hiếu nó 0 để bụng đâu. Chủ nhiệm Hàn àh, lúc nãy nhìn anh căng thẳng như vậy, có chiện gì àh?"

Chủ nhiệm Hàn, chủ nhiệm câu lạc bộ Kịch nói gật đầu lia lịa:"Câu lạc bộ Kịch nói của tụi mình đang gặp khó khăn, mình nghĩ chỉ có các bạn mới có thể giúp mình thui!"

Có cần thiệt phải khoa trương quá như vậy 0 chứ? Tịnh Hiếu thơ thẩn ngồi tựa vào cửa sổ, thưởng thức cảnh vật bên ngoài.

"Có chiện gì, tụi em sẵn sàng giúp anh mà!" Cá tính Ân Từ là vậy, chỉ cần có thể giúp đc ai đó, là chị ấy rất vui.

"Chắc các bạn cũng biết, sắp tớim trường mình sẽ tổ chức Lễ kỉ niệm thành lập trường, cho nên câu lạc bộ của tụi mình có tổ chức trình diễn 1 tiết mục, là 1 vở kịch thui. Tất cả mọi thứ tụi mình đã chuẩn bị xong, thế nhưng.....mình chưa tìm đc vai nam chính cho vở kịch. Mình thấy, chỉ có Cảnh Thần mới đảm nhận đc vai này..." Chủ nhiệm Hàn xúc động nắm lấy 2 tay Cảnh Thần:"Với vóc dáng này, khí chất này, và cả giọng nói này nữa. Cảnh Thần ah', ngoài em ra, 0 ai có thể làm đc cả!"

Thật là bùn nôn, Tịnh Hiếu nghĩ vậy, nó chớp mắt nhìn ra cửa sổ.

"Diễn kịch thì 0 sao!" Cảnh Thần đáp lại sự mong mỏi tha thiết của chủ nhiệm Hàn:"Nhưng có cần phải hát 0?"

"Có chứ! Lần này tụi anh kết hợp giữa các yếu tố cổ điển và cái tinh tế của hiện đại để làm nên vở kịch này, cho nên nhóm tụi anh đã chọn 1 bài hátđang rất nổi tiếng làm bài hát chủ đề cho vợ kịch." Chủ nhiệm Hàn tha thiết nhìn vào Cảnh Thần với ánh mắt tràn ngập tia hy vọng cho sự thành công của vợ kịch.

"Vấn đề là ở chỗ đó..." Cảnh Thần khoanh tay đâm chiêu:"...Em 0 biết hát!"

0 biết hát? Tịnh Hiếu liếc mắt nhìn Cảnh Thần.

"Dạ, từ đó tới h Cảnh Thần chưa bao h hát cả." Thất Quỳ thay hắn "làm chứng"

Lúc này, ngoài Tịnh Hiếu ra, ai cũng háo hức bàn tán, "ông cụ non" Ngự Cảnh Thần "tuyệt thế vô song" này đúng là chưa bao h hát, môn nhạc của hắn lun là môn học tệ nhất ở trường.

Chủ nhiệm hàn tắt ngúm tin hy vọng, anh ta bùn bã tha thở:"Vậy mình phải làm sao đây? cả nhóm mình chẳng ai đảm nhận đc vai đó?"

Cuộc thảo luận tưởng chừng đang rơi vào bế tắc. Bỗng......

"Giọng nói?......" Trong h phút quan trọng này, Thất Quỳ bỗng lên tiếng:"Nếu giọng nói giống nhau thì 0 thành vấn đề gì chứ? Hay là.......để Tịnh Hiếu hát thay Cảnh Thần đi?"

"Ý hay lắm!" Ân Từ ủng hộ ý kiến tuyệt vời của Thất Quỳ:"Cảnh Thần chỉ cần đảm nhận vai diễn, còn phần hát thì để Tịnh Hiếu."

Nếu như vậy thì tốt quá òi!

"Mọi người điên òi àh?...." Tịnh Hiếu hốt hoảng quay lại.

"Tịnh Hiếu, em cũng là thành viên trong câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của chị mà?...Chiện này chỉ có em mới giúp đc tụi chị....Làm ơn đi...."Tuy Ân Từ biết Tịnh Hiếu 0 đồng ý, nhưng trong chiện này buộc phải nhờ vào sự giúp sức của nó.

"Chị Tiểu Từ àh, có chắc bạn ấy hát đc 0 vậy?" Cảnh Thần tỏ ý nghi ngờ hỏi. Hắn 0 tin Tịnh Hiếu có thể hát, trông cái dáng vẻ lười biếng của nó, lúc nào cũng mún trốn tránh trách nhiệm của nhỏ như vậy là biết ngay.

"Bảo đảm với mọi người, Tịnh Hiếu hát rất hya, con bé sẽ 0 làm mọi người thất vọng đâu!" Ân Từ nhìn nó với ánh mắt ngời tự tin.

"Chị còn nói nữa, em với chị tuyệt giao lun." Tịnh Hiếu dọa chị nó, mặc dù nó biết có hù dọa thế nào cũng 0 thay đổi tình hình. Cũng chẳng có ai thèm tin chỉ vì 1 chiện nhỏ nhặt như vậy mà lại có người đi tuyệt giao với chị họ của mình.

"Vậy là, bạn có giọng hát trời sinh àh?" Cảnh Thần hỏi vậy là để xác nhận xem giọng hát của Tịnh Hiếu là do bẩm sinh hay do học nhạc.

"Cũng có thể là như vậy. Năm cấp 2, nó liên tục bị thầy giáo gọi lên hát trước lớp trong h nhạc, cho nên đối với Tịnh Hiếu, đơn ca hay song ca, hợp ca, nó đều hát rất tốt." Ân Từ tự hào khoe tài năng của cô em họ mình với mọi người.

"Ôi! Cứu tinh của tui!" Chủ nhiệm Hàn tha thiết nắm chặt 2 tay nó:"Vậy, chúng ta quyết định nhé! Bây h anh sẽ đi lấy kịch bản và bài hát cho 2 em, từ ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập. Như vậy thì quá tốt òi.....Lần này nhất định sẽ thành công!"

Tịnh Hiếu đột nhiên đứng phắt dậy:"Mọi người nói chiện típ nhé, em đi đâm đầu vào tường cho òi!"

"Tịnh Hiếu!" Ân Từ làm ra vẻ nghiêm khắc với nó, nhưng 0 thể nhịn đc cười:"0 đáng để em phải đi chết vậy đâu," 0 đáng àh? Bắt nó đứng hát trước bàn dân thiên hạ, còn phải trải qua 0 biết bao nhiu ngày tập luyện gian khổ nữa, nó thà chết còn hơn phải làm nhìu việc khổ sở đáng ghét như vậy.

"Khoan đã!" Dường như Đằng Ảnh nghĩ ra đc điều gì đó, anh ta đến bên cạnh Tịnh Hiếu và nói:"Chúng ta nghĩ như vậy là quá đơn giản òi....Nếu mún dựa vào sự kết hợp của 2 người. điều quan trọng là 2 người phải thật ăn ý với nhau, nhất là khi hát, cả tiếng hát và khẩu hình phải khớp nhau. Mọi người xem?....2 đứa nó...."

Tịnh Hiếu và Cảnh Thần củng ngẩng đầu lên.

"Rất hợp nhau!" Thất Quỳ nhanh như chớp đến bên cảnh ông anh mình:"Tịnh Hiếu và Cảnh Thần là 1 đôi rất ăn ý!"

"Lại còn......rất có duyên nữa." Ân Từ lun nghĩ như vậy.

"Em và hắn ta?!" Tịnh Hiếu phản đối.

"Mọi người đang đùa đấy àh?" Cảnh Thần cũng 0 tán thành.

"Chỉ cần có đủ thời gian luyện tập thì sẽ tốt hơn, mình tin tưởng vào các bạn!" Chủ nhiệm Hàn bây h đang rất hồ hởi, mặc kệ tình hình xung quanh đang diễn biến thế nào.

"Vậy phải thử trước đã. Tịnh Hiếu, em mún chạy trốn, em sẽ 0 yên với chị đâu!" Giọng Ân Từ dọa nó đáng sợ như 1 con "ma nữ" vậy. Tịnh Hiếu h đây buộc phải miễn cưỡng chấp nhận, nó liên tục tự trấn an bản thân:"Xem như mình 0 biết gì hết, mình 0 biết gì hết......"

"Anh thấy, 2 đứa là 1 đôi hiếm thấy trên đời." Đằng Ảnh vỗ vào vai Cảnh Thần, nhưng anh ta đâu biết đc Cảnh Thần h đang nghĩ gì.........

"Này!..." Cảnh Thần biết tỏng Đằng Ảnh đang nghĩ gì

"Đừng nóng!" Đằng Ành 0 khách sáo, anh ta cũng đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón nhận "món quà" của Cảnh Thần.

"Xuân đi, hè đến, thu sang, òi lại đến đông. Đời người thật là vô vị và nhạt nhẽo." Đây là câu "châm ngôn" mà trước đây Tịnh Hiếu hay nói, nhưng h có lẽ khác...........

CHƯƠNG III: THẬT LÀ RỐI TRÍ!

Một ngày đẹp trời.

Như mọi ngày, cứ đến h tan học là trường Trung học Thần Lạc lại nô nức tiếng nói cười của bọn HS. Hôm nay, 1 tốp 8 9 nữ sinh tự dưng tập trung trước cửa hội trường, bọn họ đang ríu rít bàn tán xôn xao.

"Hôm nay Cảnh Thần thật tuyệt!" Trong mắt mấy nữ sinh, Ngự Cảnh Thần lun là nhân vật tuyệt vời nhất.

"Nhìn cậu ấy ưu tư như vậy mới cuốn hút làm sao!" Trông hắn ta thẫn thờ như vậy mà mấy đứa con gái lại cho rằng hắn đang trầm tư suy nghĩ?

"Chị Tiểu Từ thật 0 hổ thẹn là Hoàng hậu Bảy sắc, tính cách đáng iu của chị ấy thật 0 lời nào diễn tả đc." Mấy nữ sinh này 0 chỉ thix bình luận về mấy tên đẹp trai, kể cả con gái đẹp bọn họ cũng 0 bỏ wa.

"Nhỏ đứng cạnh Cảnh Thần kia chắc là em họ của chị Tiểu Từ?" Đến cả Tịnh Hiếu cũng bị bọn họ để ý.

"Này.......nhìn cái dáng ẻo lả, yểu điệu của nhỏ cũng dễ thương đó chứ!" Dáng đi chậm rãi, nhẹ nhàng, và thanh tao tựa như vầng thái dương đang từ từ tỏa sáng, đó chính là nét quyến rũ của Tịnh Hiếu.

Lúc này, 1 nữ sinh khác đến và chen vào giữa đám đông xôn xao đó. "Các bạn đứng đây làm gì vậy? Chủ nhiệm Hàn bảo các bạn đứng tán dóc ở đây ah? Công việc chuẩn bị cho vở kịch vẫn chưa đủ sao? Mau đi làm việc của các bạn đi!"

Bị nhắc nhở như vậy, họ tỏ vẻ nhận lỗi, nhưng cũng cười nói 1 lúc òi mới đi.

Đợi bọn họ đi òi, nhỏ cũng đến bên ô cửa sổ, quan sát chăm sát hành động của từng người bên trong căn phòng tập kịch. "Gì chứ? Mình mới là diễn viên chính, sao Cảnh Thần và Tịnh Hiếu lại cùng tập với nhau? Đã vậy còn tập thật lâu ! Giọng nói giống nhay thì đặc biệt vậy sao?" Nhỏ bực dọc lẩm bẩm 1 mình, òi bỏ đi.

Cho dù nhỏ đó có ghen với Tịnh Hiếu đến mấy, nó sẽ chẳng bao h hỉu đc, ngay lúc này đây, Tịnh Hiếu mới là người mún rời khỏi cái chỗ này hơn ai hết.

"0 đc, hoàn toàn 0 đc!" Ân Từ nghiêm khắc phê bình Cảnh Thần và Tịnh Hiếu:" Cảnh Thần, em 0 biết hát, thì ít ra cũng phải có chút cảm giác với âm nhạc chứ! Tiếng đàn của em hay như vậy mà! Còn Tịnh Hiếu nữa, hát gì mà cứ như đang đọc lời thoại vậy? 0 có 1 chút cảm xúc gì cả. 4 năm học nhạc của em đâu òi?"

"Cảnh Thần biết đán piano ah?" Tịnh Hiếu 0 thèm để ý đến lời mắng của Ân Từ, đằng nào thì từ nhỏ đến h nó cũng đã wen với việc này òi, cho nên nó chuyển toàn bộ sức tập trung sang Cảnh Thần:"Vậy sao lại 0 biết hát?"Chẳng lẽ lại có người như vậy sao? Biết đàn, đàn rất hay mà lại 0 biết hát?

Nếu nói là hất 0 hay thì còn có thể chấp nhận đc. Nhưng, 1 người học nhạc, biết rất rõ về nhạc lý, và sự cảm âm mà lại 0 biết hát, trường hợp này nên gọi thế nào đây?

"Đây là sự thật....hoặc .......có thể ông trời đang thử mình!" Chủ nhiệm Hàn đăm chiêu, mắt anh ta lóe lên 1 ánh nhìn kỳ lạ.

"Như vậy rõ ràng Cảnh Thần đang mắc phải 1 vấn đề về tâm lý." Tịnh Hiếu vừa dứt lời, 0 khí trong căn phòng lúc này như bị đông cứng lại. Sao nó lại có thể nói những điều thiếu suy nghĩ như vậy đc chứ?

Ân Từ và chủ nhiệm Hàn đột nhiên bất dộng, họ đã sớm đoán đc là thế nào Tịnh Hiếu nó cũng sẽ nói gì đó, nhưng chẳng ai ngờ nó lại quá thẳng thắn như vậy! Tịnh Hiếu sao lại ăn nói hồ đồ quá! Lần này chết chắc òi!

Cảnh Thần vốn đang cúi mắt xuống khi bị Ân Từ phê bình, nhưng khi nghe Tịnh Hiếu nói xong, hắn lập tức ngẩng đầu lên, ném vào mặt nó 1 cái nhìn lạnh lùng đáng sợ.

"Bạn nói vậy mà nghe đc sao, Hạ Tịnh Hiếu?" Cảnh Thần giận dữ nhìn nó:"Chủ nhiệm Hàn à, chúng ta giải tán thôi!"

Chủ nhiệm Hàn toan phản đối lời đề nghị của Cảnh Thần, nhưng anh bị Ân Từ cản lại,"Lúc này chắc Cảnh Thần đang cảm thấy 0 vui, có giử nó lại cũng 0 có ích gì đâu!"

"Sao mà dễ giận thế?" Tịnh Hiếu gục đầu nhìn xuống đất làu bàu, chân nó nguệch ngoạc vẽ mấy vòng tròn méo mó trên nên gạch bóng loáng của hội trường.

"Còn dám nói nữa à? Lỗi tại em đấy!" Ân Từ giận dỗi cốc vào đầu nó 1 cái rõ đau.

"A!........Đau em! Chị 0 công = gì cả!" Nó nheo mày lấy tay sờ lên chỗ bị đau.

"Nghe này Tịnh Hiếu. Lần này nếu có xảy ra chiện gì, chị sẽ 0 tha thứ cho em đâu! 0 chỉ có chị, mọi người cũng sẽ 0 tha thứ cho em đâu!" Ân Từ lần này thực sự rất tức giận:"Chị và chủ nhiệm Hàn phải đến chỗ Đằng Ảnh. Em về lớp học và đợi chị ở đó, tự suy nghĩ lại những việc mình đã làm đi!"

Chị ấy giân thật òi, nghĩ đến tình chị em bao nhiu năm nay, nó đành im lặng nghe theo Ân Từ.

Lúc trở về lớp học, nó nghĩ sẽ chỉ có mỗi mình ở đó, nhưng nó lại bắt gặp Thất Quỳ cũng đang ngồi đó, ánh mắt long lanh của con bé trông thật dễ thương. 1 thiếu nữ iu kiều đáng iu như vậy, nếu trạng thái tâm lý của con bé cũng đc bình thường như bao người khác, chắc nó sẽ càng dễ thương hơn.

"Tịnh Hiếu......Bạn về òi ah?" Con bé hỏi thăm Tịnh Hiếu như người trong nhà.

"Ưm......bạn vẫn còn đây ah? 0 phải đi cũng với anh mình sao?" Tịnh Hiếu nhớ ra Đằng Ảnh hình như đang giúp chủ nhiệm Hàn hoàn tất công việc.

"Ang ấy đang bận, mình sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh ấy nên ngồi đây chờ." Nói òi Thất Quỳ cầm quyển tạp chí trên bàn, "0 biết của ai để quên nữa, mình thấy nó trên bàn nên lấy đọc."

"Vậy bạn cứ xem típ đi." Tịnh Hiếu cũng 0 biết nói gì hơn, nó ngồi tựa lưng vào ghế ngồi cạnh cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài mà tâm trạng rối bời. Lúc nãy nó nói vậy là sai sao? Lẽ ra 0 nên nói những lời làm đau lòng người khác như vậy, Cảnh Thần cũng cần có chút thể diện chứ! Chắc là hắn ta cũng đang có tâm trạng đáng thương lắm. Hạ Tịnh Hiếu ah, bình thường mày có thix nói nhìu vậy đâu, sao hôm nay tự dưng lại nhìu chiện làm gì chứ? Để bây h chị Ân Từ giận mày, mọi người giận mày, cả Cảnh Thần cũng giận mày. Hic......rắc rối thật! h nó phải làm thế nào đây? Ngủ! Đó là giải pháp tốt nhất!

Tên tiểu tử người Nhật Ngự Cảnh Thần cũng thật là, trông dáng vẻ điệu bộ phóng khoáng lắm, vậy mà lại nhỏ nhen vậy. Ông tời thật là......Đã ban cho hắn ta cái dáng vẻ tuấn tú như vậy, còn 0 cho hắn 1 tâm hồn độ lượng.....Đúng òi, đúng là như vậy òi. Tinh Hiếu đoán chắc nó 0 hề có lỗi.

0 khí đang yên tĩnh, bỗng Thất Quỳ hét toáng lên, làm rơi cả quyển tạp chí xuống đất.

"Thất Quỳ sao vậy?! Có chiện gì với bạn ah?" Nó chạy nhanh đến bên cạnh Thất Quỳ.

"Máu!....Có máu!.....Tôi đã nhìn thấy, họ.......Họ bị xe đâm! 0, 0!....."Thất Quỳ run rẩy sợ hãi. Con bé cứ liên tục nắm lấy tóc mình.

"Gì vậy?!" Tịnh Hiếu nhìn Thất Quỳ như vậy mà 0 biết phải làm sao, "Thất Quỳ bình tĩnh nào! Có chiện gì vậy?"

"Dưới đất......toàn là máu! Ba mẹ chết rồi!..."Con bé khóc thét lên ầm ĩ, 0 sao ngă lại đc.

"Thất Quỳ à, bạn thôi đi. Là do bạn tưởng tượng đấy thôi...." Tịnh Hiếu 0 biết làm thế nào, nó nắm lấy tay Thất Quỳ, tức tỉnh con bé.

"Là mày! Mày là sát thủ! Mày đã giết chết ba mẹ tao?! Thật đáng sợ! Toàn là máu.....Thật đáng sợ!" Thất Quỳ đã hoàn toàn mất trí , con bé hỗn loạn la hét vào mắt Tịnh Hiếu.

"0 phải, 0 phải mà!" Tịnh Hiếu 0 tìm đc cách giải thix nào hợp lí cả, nó lùi lại, lùi lại, nhưng Thất Quỳ thì cứ tiến đến gần nó.

"Đừng! Đừng cãi nhau nữa! Đừng cãi nhau nữa! Đừng cãi nhau!...." Trong tâm trí của Thất Quỳ bây h là 1 mớ ký ức hỗn độn, hình ảnh ba mẹ con bé cãi nhau ngày xưa và cả lúc họ bị tai nạn nối nhau thành 1 chuỗi phức tạp trong đầu nó. Trạng thái tinh thần hỗn loạn khiến nó 0 làm chủ đc những hành động của bản thân, nó tóm lấy cổ Tịnh Hiếu. Tịnh Hiếu hốt hoảng, nó dùng hết sức mình cố gắng thoát ra, nhưng càng cố gắng bao nhiu, vòng tay của Thất Quỳ càng chắt bấy nhiu.

Nó vùng vẫy đến kiệt sức, h nó chỉ mún đc nằm xuống, tinh thần đc thoải mái như chưa có việc gì xảy ra, 1 mình nằm trong chăn đánh 1 giấc thật ngon. 0 tranh chấp, 0 phiền phức.

Ai...đến cứu nó đây? Ai sẽ đến cứu nó? Hy vọng mong manh quá, nó bùn ngủ òi, nó mún ngủ. Mới nghĩ đến đó, Tịnh Hiếu rên lên 1 tiếng đau đớn òi ngã xuống đất. Trong tâm trí nó h đây hoàn toàn trống rỗng, chỉ có mấy câu hát hỗn độn quẩn quanh trong đầu nó: Kim đồng hồ ngừng quay, đời người như hạt bụi trần ai.

* * * * * * * * * * *

Mặt trời đang hửng đằng đông. Sáng nay, cuối cùng thì Tịnh Hiếu cũng đã thực hiện đc cái ước mơ to lớn của nó là ngủ nướng. Nó đang mơ 1 giấc mơ rất dài, 1 thế giới chỉ có mình nó, yên tĩnh và thoải mái làm sao.

Thức dậy, nó ngẩn người ngồi trên giường, thấy chẳng có gì đáng để làm cả, nó lại lăn ra ngủ típ. Hôm nay lẽ ra nó phải đến lớp, nhưng do sự việc đột ngột của ngày hôm qua khiến nó có thể dùng cả ngày hôm nay chỉ để ngủ.

Thật ra nó cũng chẳng rõ đầu đuôi sự việc là thế nào, hmô qua khi nó tỉnh lại thì trời đã tối, và mẹ nó đã đưa nó về nhà từ bệnh viện.

Nói đến mẹ Tịnh Hiếu, hôm wa khi đưa nó vào bệnh viện, cô ấy cứ thấp thỏm 0 yên lo lắng cho nó cứ như là tận thế đến nơi òi vậy, cho dù sau khi tỉnh lại nó đã mấy lần giải thix với mẹ rằng chỉ là do nó quá mệt nên đã ngủ đấy thui.

Nó vẫn đang mệt mỏi nằm dái trên giường cả chiều nay. Bỗng, "kính coong", tiếng chuông cửa làm nó giật mình thức giấc. h này ba mẹ vẫn chưa tan sở mà, 0 biết là ai nữa?

Nó vừa hé cửa nhìn thì đã mún đóng ngay lại, chẳng rõ vì nó mún "chạy trốn" hay do nó mắc cỡ?

"Tịnh Hiếu ah, nghỉ ngơi cả ngày òi, thấy khỏe hơn tí nào chưa?" Cảnh Thần mặc bộ đồng phục trường quần tây áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa nhà nó, nở 1 nụ cười thật tươi và thánh thiện.

"Ưm......Vào ih............."Dù 0 mún, nhưng nó 0 thể nói "bồ về ih" đc, đành mời cậu ta vào.

"Đứng ở đây là đc òi, mình chỉ tới 1 lát òi đi ngay thui." Cảnh Thần hỉu rõ tính cách của Tịnh Hiếu nên cũng 0 mún làm phiền nó.

"À....Thất Quỳ........bạn ấy. À 0, Cảnh Thần ah...Xin lỗi bạn nhé." Từ đó đến h, Tịnh Hiếu chưa bao h gặp phải nhìu rắc rối cùng 1 lúc như vậy, cho nên nó cũng chẳng biết mở lời thế nào mà cứ ấp a ấp úng:"Mình....0 phải là..........cố ý nói xấu cậu như thế vậy đâu......" Do cái tính tình thẳng thắn, bộc trực 0 thix nói vòng vo của nó cả.

"Bồ nghĩ mình cũng giống bồ sao? Cứ ngốc nghếch ngồi im 1 chỗ, mặc kệ người khác nói mình thế nào, cũng 0 1 chút phản ứng." Lòng tự tôn của Cảnh Thần lớn như vậy đó. Tuy vậy, 0 có nghĩ là Cảnh Thần có ác cảm với nó.

Tịnh Hiếu cũng chẳng mún lý giải xem mình có phải là đồ ngốc hay 0, nó hỏi Cảnh Thần:" Chiện hôm wa ......thế nào òi? Thất Quỳ 0 sao chứ?"

Cảnh Thần im lặng 1 hồi, òi giả vờ than thở:"Bạn ấy đang nằm viện òi. Bác sĩ nói khi nào tinh thần ổn định lại mới về đc. Hôm wa lúc Hiếu về lớp học là nhỏ đang xem tạp chí mà, đúng 0?

"Ưm, bạn ấy nói 0 biết là quyển tạp chí của ai để quên, sau đó nhỏ la lên nghe ghê lắm..và sau đó nhỏ chụp lấy cổ mình, nên mình bị ngộp và choáng." Tịnh Hiếu diễn tả lại rõ ràng quá trình sự việc.

Cảnh Thần lấy tay sờ trán:"............May là bồ 0 cũng 0 sao."

"Lần đầu gặp chiện kinh khủng như vậy, mình có thể phản ứng gì đc đây?" Vả lại, trước đó nó còn gây gỗ với Tiểu Từ và Cảnh Thần, tâm trí hỗn loạn và căng thẳng khiến nó có thể làm đc gì đây khi phải chịu nhìu áp lực như vậy?

Nghe lời giải thix tội nghiệp của nhỏ, Cảnh Thần kéo nhẹ nó đến bên:"Trên tờ tạp chí hôm qua có 1 trang vẽ toàn vết máu, đã vậy còn 1 trang chụp hình tai nạn giao thông nữa........Chắc là do nhìn thấy những hình ảnh đó nên Thất Quỳ bị kích động."

Tịnh Hiếu bất ngờ "Hả" lên 1 tiếng:"Chẳng lẽ................lại có oan hồn?"

"Oan hồn cái gì chứ?Tất nhiên là người òi." Cảnh Thần dở khóc dở cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

"Có ai đó 0 thix bạn ấy, nên đã làm như vậy đuổi bạn ấy đi?" Đây cũng là lý do Tịnh Hiếu cho là hợp lý nhất.

"Cũng có thể. Hôm đầu tiên bạn ấy bỏ chạy ra khỏi phòng cũng là do bị mấy đứa trong lớp chế giễu." Cảnh Thần cũng hoàn toàn bất lực trước sự việc này, hắn cũng chẳng rõ có phải là có ai đó đang mún hại Thất Quỳ hay 0? Mọi người ****** là người tốt, nhưng bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ xấu.

Đó cũng là nguyên do ngày đầu tiên nó bị tên tiểu tử người Nhật này *****ng vào người, Tịnh Hiếu đang nghĩ vậy, nhưng nó 0 nói ra.

"Tịnh Hiếu nghỉ ngơi đi nhé, mình về đây!" Nói òi Cảnh Thần toan vội bước đi.

"Khoan đã!" Tịnh Hiếu gọi Cảnh Thần lại.

Cảnh Thần nghi ngờ quay đầu lại, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

"À..........Bây h mình đã hỉu vì sao trước đâu cậu đã đối xử với mình như vậy." Tự dưng nó lại nói cộc lốc vậy.

"Sao?" Cảnh Thần bước lại gần hơn, chăn chăm nhìn vào nó.

"Mình mún nói.......ngay từ ngày đầu tiên, thái độ của cậu đối với mình rất lạ.........Có phải vì Thất Quỳ 0?" Tịnh Hiếu cố gắng nói 1 cách mạch lạc, rõ ràng hết sức có thể, trước đây nó có quen nói như vậy bao h đâu."Bạn rất mong mình sẽ là người bạn tốt của Thất Quỳ, nhưng ngay từ đầu bạn đã cảm thấy chẳng kỳ vọng gì đc ở mình, cho nên mới đối với mình như vậy?"

"Bạn nghĩ thế nào cũng đc." Hắn 0 phủ nhận lời nói của nó, nhưng cũng 0 thừa nhận.

"Bây h thì bạn thấy òi đó, tôi chẳng đc tích sự gì cả." Tịnh Hiếu nhận ra rằng lẽ ra lúc đó nó bảo vệ Thất Quỳ tốt, ít nhất cũng là khuyên nó bình tĩnh lại, nhưng đằng này nó lại là người lăn quay ra đất đầu tiên.

"Tịnh Hiếu nói như vậy làm cho mình có cái nhìn khác hơn về bạn, nhưng sự thật bạn vô tích sự thật." Sợ Tịnh Hiếu nổi giận vì lời nói của mình, hắn cố ý nhìn sang hướng khác.

"Vậy thì sao cứ hy vọng ở tôi làm gì? Mà...tại sao cứ phải là tôi?" Nó thắc mắc mún bít câu trả lời.

"Bởi vì Thất Quỳ cần có 1 người bạn, 1 người bạn cùng giới tính, cùng trang lứa..... Người bạn đó 0 thể nào là mình, cũng 0 phải là chị Tiểu Từ, mà chỉ có thể là bạn." Cảnh Thần giải thix cho nó cái lí do cơ bản nhất:" Và Tịnh Hiếu cũng 0 phải là 1 người thix trêu chọc và khó gần gũi như những cô bạn khác."

"Và vì mình là em của chị Tiểu Từ?" Đồng thời, nó cũng mún hỏi Cảnh Thần rằng: Chẳng lẽ cũng là vì trông tôi có vẻ ngốc nên.?

"Có thể là vậy."

"Bạn quan tâm đến Thất Quỳ vậy........bạn thix Thất Quỳ lắm phải 0?" Hỏi òi nó chợt nhận ra, sao nó lại trở nên nhìu chiện thế này?

Cảnh Thần 0 trả lời ngay, hắn đứng im lặng 1 hồi, òi liếc nhìn wa Tịnh Hiếu. Ô, Tịnh Hiếu cũng cảm nhận hệt như những cô gái khác, nam nữ với nhau đâu chỉ có tình iu chứ!

Điều đó 0 cần hắn nói Tịnh Hiếu cũng có thể hĩu đc.

"Hơ........mình ngủ nhìu quá nên lẫn trí mất òi." Nó nói vậy chỉ là cái cớ thui, chứ thực ra nó mùn xác minh lại tính chân thật trong lời nói của Cảnh Thần. Ánh mắt long lanh và cái bĩu môi của nó lúc này làm cho Cảnh Thần thấy thật thú vị, hắn bật cười và còn nói 1 câu tiếng Nhất:"Con tôm ngốc nghếch!"

"Gì chứ? Này, 0 đc nói tiếng Nhật như vậy!" Thật là.....làm cho người ta bực cả mình.

"Đừng để ý, mình chẵng có ý gì cả.....h mình phải đi đây, Tịnh Hiếu chuẩn bị làm gì đi chứ?"

Còn có chiện rắc rối nào nữa sao? Hôm wa nó đã cố gắng lắm mới làm thông suốt đc mạch suy nghĩ của mình cho nên bây h nó 0 mún nghĩ đến bất cứ vấn đề lộn xộn nào nữa.

"Tịnh Hiếu định sẽ nói gì khi gặp Thất Quỳ?" Cảnh Thần sợ nó sẽ bỏ cuộc sớm, tuy vậy, hắn vẫn hy vọng Tịnh hiếu sẽ 0 làm tổn thương Thất Quỳ.

Nên nói gì đây? Nó có thể nói gì đây? Nó lấy tay mân mê mấy sợi tóc sau gáy, òi ôn tồn nói:"MÌnh sẽ nói.........Mình với bạn chỉ mới wen nhau đc vài ngày, nhưng mình thấy bạn đáng iu lắm. Ưm....Mình thật sự xin lỗi vì tất cả, mình xin nhận lỗi, và.......mình rất mong bạn đc mọi điều tốt lành."

"Ý bạn là......."Cảnh Thần dường như cũng đoán đc ra ý nghĩ của nó.

"Thất Quỳ sẽ là người đầu tiên, và là người bạn tốt nhất của mình." Đây chính là câu kết luận mà nó đã dành thời gian suy nghĩ nhìu nhất. Nó nghĩ, nó quyết định kết thân với Thất Quỳ như vậy, là vì cô bạn ấy thật sự đáng iu. Tuy nhiên, ngay lúc này thì nó chưa thể chịu đựng đc tính khí thay đổ thật thương đang sợ của con bé. Lúc đó, Tịnh Hiếu thậm chí 0 dám nhìn Thất Quỳ, con bé lúc đó với lúc bình thường như là 2 con người hoàn toàn khác nhau vậy.

Nhưng, đêm wa sau khi tỉnh lại, Tịnh Hiếu đã nghĩ ra đc. Nó nghĩ, nó và Thất Quỳ nên kết bạn với nhau. Hạ Tịnh Hiếu sẽ là 1 người bạn tốt của Long Thất Quỳ. Nhưng, nó sẽ 0 cho Thất Quỳ bít rằng,"Mình rất mong Thất Quỳ sẽ bình tĩnh hơn, sẽ sớm hồi phục trở lại là Thất Quỳ của ngày xưa, nhưng mình sẽ cho Thất Quỳ biết, rằng mình mến bạn như thế nào."

Đây chính là hàm ý tiềm ẩn trong lời nói của Tĩnh Hiếu, và cũng chính là quyết định của con bé.

Tuy là con trai, nhưng Cảnh Thần đã sớm thấy đc sợi dây tình cảm thắt chặt mối wan hệ giữa Tịnh Hiếu và Thất Quỳ, tình bạn giữa họ chắc cũng sẽ đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Trước khi đi, Cảnh Thần cón ngoái đầu lại nói với Tịnh Hiếu:"Đừng quên là mình còn phải tập kịch nữa đó, hẹn gặp lại ngày mai nhé!"

Còn Tịnh Hiếu, nó đứng ngây người ra cứ như bị đóng băng vậy. Vậy mà nó quên khuấy đi chứ! 0 xong òi, ước gì nó đc nghỉ bệnh nửa năm thì hay bít mấy.

Cảnh Thần tuy rằng chỉ đứng cách nó mỗi cánh cửa, nhưng hắn cũng đủ thông minh để đoán ra đc Tịnh Hiếu lúc này hẳng là đang "mếu" đây. Hắn nhè nhẹ lấy bàn tay ra khỏi tay nắm cửa nhà Tịnh Hiếu, miệng nở 1 nụ cười bí hiểm.

"Lần này thì anh có thể yên tâm đc òi, Đằng Ảnh à."

CHƯƠNG VI: CẢNH THẦN "PHÁT SỐT"

3 ngày sau, sức khỏe của Thất Quỳ đã hồi phục. Con bé trông có vể ốm hơn trước, sắc mặt cũng yếu ớt và mất đi vẻ sinh động của mọi người. Gặp lại Tịnh Hiếu, nó mắc cỡ 0 dám nhìn bạn mình, thậm chí cũng 0 dám đến gần.

Đời người tuy ngắn ngủi, nhưng người ta có thể thay đổi đc mọi thứ chỉ trong nháy mắt.

Tuy hiểu là vậy, nhưng Hiếu lại đang fân vân 0 bít nên mở lời thế nào. 2 đứa cứ lặng im nhìn nhau như vậy, trong khi mấy đứa xung wanh thì lại xôn xao hẳn lên.

Thực ra, chiện Quỳ đột nhiên bị bệnh & Hiếu bỗng nhiên vắng học mấy hôm nay như vậy đang gây ra rất nhìu lời bàn tán.

Cúi cùng, lại là Thần, hắn ta ung dung đến bên cạnh Quỳ, đặt 2 tay lên vai con bé & bắt nó ngồi xuống, òi rỉ tai với nó:" Hiếu bảo mình chiển lời nảy cho Quỳ. Bạn ấy nói rằng Quỳ là người bạn đầu tiên, & là người bạn tốt nhất của bạn ấy..." Thần ra sức vận dụng trí nhớ để truyền đạt lại tấm lòng của Hiếu đối với Quỳ.

Lời nói của Cảnh Thần làm con bé cảm động đến rơi cả nước mắt. Nó thút thít đến bên cạnh Hiếu xin lỗi:" Xin lỗi bạn, Tịnh Hiếu! Mình gây fiền fức cho Hiếu như vậy, vậy mà bạn vẫn đối xử tốt với mình, mình xấu hổ wá!

"Đừng nói Vậy!" Hiếu vội lấy tay lau nước mắt trên mặt nhỏ:"Mình đã 0 chăm sóc bạn tốt, mình cũng có lỗi."

Quỳ vội lắc đầu, nhìn nó = đôi mắt trong sáng long lanh như thiên thần:"Từ nay, mình sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, mình sẽ đối xử tốt hơn! Cho nên, Hiếu đừng ghét mình, đừng bỏ rơi mình, dc chứ?"

"Ưm, tất nhiên òi!" Hiếu gật đầu đồng ý.

Quỳ tha thiết nhìn Hiếu, con bé cảm động khóc òa lên & chạy bên ôm chầm nó.

Bỗng, 0 khí xung wanh rộ lên nhìu tiếng ồn bàn tán.

"Cảnh Thần à, có chiện gì vậy?" Đơn Đình, bạn cùng lớp chạy đến hỏi chiện.

"2 người bọn họ vừa khỏi bệnh, cho nên bây h gặp nhau họ hơi xúc động." Cảnh Thần trả lời với 1 nụ cười tươi rói như thiên sứ. Faỉ nói rằng, nụ cười của Thần wuyến rũ đến nỗi làm cả bọn con gái phải nghiêng ngửa theo hắn.

"Ô......Hóa ra họ là bạn thân của nhau à?"

"Đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ."

"Chẳng trách cậu cũng chơi thân với Hiếu."

Mấy đứa con gái tỏ ra thân thiết hỏi chiện Thần, & hắn tỏ ra lịch sự trả lời từng câu hỏi của tụi nó.

"Hiếu, Thần, 2 em ra gặp cô lát." Cô Lâm xuất hiện ngay trước cửa lớp học nhanh như 1 cơn gió. 2 đứa miễn cưỡng đứng dậy ra ngoài gặp cô . Thật là rắc rối, tự dưng cô lại gọi ra làm gì chứ? Tịnh Hiếu ấm ức càu nhàu.

0 biết Tiểu Lâm định nói gì đây? Thần nhìn cô Lâm, vừa nhìn Tịnh Hiếu như mách bảo nó rằng, cô Lâm có nói gì bây h cũng vô ích.

"Tịnh Hiếu, em đã khỏe òi chứ?" Cô Lâm đã sớm nhận ra dc sự việc của Tịnh Hiếu có liên wan đến Quỳ.

"Dạ....Em 0 sao, thưa cô." Nó trả lời thật nhanh để cô cho nó vào lớp sớm. Nhưng dường như cô Lâm 0 có ý định như nó, cô lại nói típ:" Cô nghe nói, hình như Cảnh Thần đã đưa em vào bệnh viện? Cảnh Thần à, em nên nhắc nhở Đằng Ảnh về chiện này nhé! 0 phải tâầy cô 0 wan tâm 2 em ấy, nhưng nếu sự việc cứ tiếp diễn trầm trọng như vậy, sẽ ảnh hưởng rất nhìu đến việc học tập của các bạn khác."

"Thưa cô!" Cảnh Thần vội ngắt lời cô Lâm:"Em thấy Quỳ đang có những chiển biến tốt đấy chứ. Tươớc đây bạn ấy phải mất rất nhìu thời gian để bình phục lại sức khỏe & tinh thần. Nhưng bây h khác òi, thưa cô!"

Quả thật tình trạng sức khỏe của Quỳ rất xấu, phải mất 1 tuần con bé mới khỏe lại, nhưng bây h chỉ mất có 3 ngày. Cô Lâm hình như định nói gì nữa nhưng lại bị Cảnh Thần ngắt lời.

"Thưa cô, theo em thấy tình hình sức khỏe của Quỳ đang tiến triển tốt như vậy, bạn ấy tất nhiên có thể típ tục học ở trường chứ! Hơn nữa.... Hiếu cũng đâu cảm thấy Quỳ phiền toái." Nói òi hắn liếc nhìn wa Hiếu, nó cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của hắn:" Dạ, thưa cô, em thật sự rất mến Thất Quỳ."

Vốn dĩ cô Lâm mượn cớ sự việc xảy ra đối với Tịnh Hiếu, nhưng bây h ngay cả đương sự cũng nói vậy, cô 0 còn giữ vững dc lập trường của mình nữa.

"Vậy, tạm thời chúng ta gác chiện đó lại, đợi đến cuộc họp HS ở trường chúng ta thảo luận típ." Cúi cùng cô Lâm cũng 0 còn cách giải wuyết nào khác, 0 rõ có phải là Cảnh Thần cố ý hay 0, hắn chào cô = 1 câu nói tiếng Nhật, òi đi vào lớp như 0 có chiện gì xảy ra.

Còn Tịnh Hiếu, nó 0 nói 1 lời nào, kể cả chào cô Lâm mà bước theo sau Cảnh Thần, 2 tay nó lóng ngóng vò nhẹ vạt áo. Tuy bản tính nó vốn lười suy gnhĩ, nhưng nhìn Cảnh Thần như vậy cũng đủ thấy hắn là 1 con người rất bíêt giữ bình tĩnh.

Đây dường như là 1 điểm khá đặc biệt của các thiếu gia.

Trời hôm nay xám xịt 0 chút nắng, những đám mây đen đang từ từ tụ laị, bấu 0 khí trở nên u ám nặng nề, chắc là sắp có trận mưa lớn đây. 0 khí trong hội trường lúc này cũng giảm nhìu, cứ như sắp có bão lớn vậy.

Chủ nhiệm Hàn đang bần thần, ngồi như bất động ngay bậc tam của lối đi lên sân khấu. Ân Từ trông có vẻ như đang mún tâm sự, tay vịn chặt cạnh bàn, thần sắc íu ớt nhìn về phía xa xăm. Còn Đằng Ảnh thì lun ở bên cạnh Thất Quỳ, con bé dường như vẫn còn lo sợ chiện lần trước, chốc chốc nó lại kéo vạt áo của anh mình.

"Tịnh Hiếu à," Cảnh Thần tựa lưng vào tường, tay cầm lời nhạc nhắc nhở nó:"Bạn hát chầm chậm thôi, đừng có làm điệu nhạc nó lung tung lên thế chứ!"

"Nhưng như vậy rất khó nghe." Nó mệt nhoài ngồi phệt xuống đất:"Mình cũng là vì mún bạn dc nở mặt nở mày đó thôi."

Nếu nó hát dở, thì cũng giống như Cảnh Thần hát vậy, và nếu mọi người bít dc đó 0 phải là giọng hát của Cảnh Thần, thì cũng thật xấu hổ cho nó.

"Nhưng mình 0 theo kịp dc giọng của bạn" Hèn gì khẩu hình ai đứa chẳng khớp tí nào.

"Đó là vì bạn 0 có cảm xúc với bài hát." Và cũng là vì nó chẳng có lý do gì để bận tâm đến cái chiện hát hò nảy cả.

"Nếu mình hát dc, cũng chẳng cần bạn giúp đâu." Hắn giận dỗi trả lời Tịnh Hiếu, trông mặt rất là kute 0 chịu dc.

"Vậy thì thà 0 hát còn hơn!" Mọi người cũng đồng tình với nó, chẳng lẽ bỏ công sức ra để tập luyện như vậy lại bị mọi người chê cười?

"Bạn nghĩ mình sẽ chấp nhận sao?" Cảnh Thần đã sớm đoán dc nó đang nghĩ gì.

"Thôi, 2 đứa bình tĩnh lại ih!" Ân Từ liền lên tiếng can thiệp.

Còn Tịnh Hiếu và Cảnh Thần, 2 đứa cũng đã sớm đoán dc tình hình, nên cũng chuẩn bị "đầy đủ" tinh thần để "tiếp nhận" lời phê bình của Ân Từ.

"Thôi, dc òi....."Chủ nhiệm Hàn cắt ngang:"Tiểu Từ à, đừng trách họ nữa." Nhìn cái thái độ tiêu cực của anh ta lúc này, mọi người cảm thấy hình như anh ta chẳng còn chút hào hứng với công việc này nữa.

"Là lỗi tại mình, mình đã 0 thật sự cố gắng...." ANh ấy đang tự kiểm điểm bản thân,"Mình vốn dĩ đã chẳng có tài cán gì, mọi người bầu mình làm chủ nhiệm câu lạc bộ.....là vì niềm đam mê kịch nói của mình. Nhưng, từ lúc đảm nhiệm chức chủ nhiệm này , mình vẫn chưa tạo dc 1 tiết mục nào cho hội. Mình thật là vô dụng." Chủ nhiệm Hàn rưng rưng, tay xiết mạnh quyển kịch bản nghẹn ngào tâm sự.

Anh ta quả thật rất iu kịch. "Năm nay là năm cuối cấp của mình, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để mình có dịp đóng góp chút ít công sức cho phong trào kịch nói ở trường và phục vụ cho các bạn, nhưng e rằng.........thôi, tôi 0 làm khó các bạn nữa." Chủ nhiệm Hàn lấy cặp kính xuống, lau mấy vệt nước mắt đang đọng trên mặt.

Những lúc như thế này, lại 0 ai biết làm thế nào cho bầu 0 khí đầy căng thẳng này dịu xuống.

"Thôi, dc òi, cũng 0 còn sớm nữa, chúng ta giải tán thôi." Chủ nhiệm Hàn khịt mũi, cố nở nụ cười và nói với mọi ngừơi, cảm giác giống như nó là người cố ý gây ra cái buổi xào xáo ngày hôm nay. Tuy nhiên, vì ước mơ của người khác mà dẹp bỏ chút tự ái bản thân thì cũng chẳng khó gì đâu?

"Cho em 1 mình đi." Cảnh Thần từ góc tường bước ra, tự tin bước tới trước mặt chủ nhiệm Hàn. Chủ nhiệm Hàn tròn mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

"Thứ 2 tuần sau,em sẽ cho anh thấy 1 kết quả bất ngờ." Cảnh Thần tự tin nói với vẻ mặt đầy kiêu hãnh

Hắn đang đùa sao? Chẳng lẽ thần kinh hắn đang có vấn đề? Tịnh Hiếu dường như đang định nói gì đó, nhưng bị kéo wa 1 bên.

"Chị Tiểu Từ, cho em mượn Tịnh Hiếu của chị 1 ngày nhé!" Nói òi nó lôi con bé ra ngoài. Đến 1 chỗ vắng người, hắn mới chịu bỏ tay Tịnh Hiếu ra, chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận những giận dữ cùng những câu hỏi thắc mắc của nhỏ.

"Cậu có chắc 0 vậy?" Gì mà 1 ngày, tưởng mình là thần thánh chắc?

"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại đi nói với chủ nhiệm Hàn rằng: chán thật, vấn đề này thật sự hết hi vọng òi, anh hãy từ bỏ nó đi!" Cảnh Thần đáp lại với giọng điệu đầy khiêu chiến.

"Ưm......chjện này c0á thể nój nhỏ nhẹ hơn mà."Tịng Hjếu thật k0 thể tjn đc Cảnh Thần lạj thẳng thắn đến thế.

"Nếu là cậu thì sao? Nếu trực tiếp nói vs anh ấy k0 phải là giải pháp tốt, vậy thì mình hãy cùng nghĩ cách giúp anh ấy đi." Cảnh Thần k0 phải là 1 người c0á lòng tốt vỉ đại, chẳng qua hắn chỉ mún thực hiện lời hứa vs chủ nhiệm Hàn mà thôi, chính vì vậy mà hắn lại quyết tâm như vậy. Nam giới là thế, họ lun đặt chữ "Tín" lên hàng đầu.

"Nói thì dễ lắm!......." Quan trọng là làm thế nào, ch0 nên, Tịnh Hiếu chọn giải pháp k0 n0í cũng k0 làm.

"Cứ thủ xem, bjk đâu đc!"Cảnh Thần vừa ra chjù tính t0án, vừa nói vs nó:"Như vậy đi,thứ 7 này ta sẽ tới công vjên."

"Công vjên? Nó là cái gì?" Thật ra k0 phải nó kém hỉu bjk như vậy, chẳng qua nó k0 hỉu lắm vì sa0 lại xuất hjện 2 từ "công vjên" ở đây? Hoàn toàn k0 có ý đồ gì cả.

"Bởi vì nơi đó tạo cho mình cảm giác yên tĩnh và thoải mái. Như vậy có lợi cho vjk luyện tập. Cậu ở nhà đợi mình, mình sẽ đến đón cậu."

"Cậu đi 1 mình đi, mình còn phải ngủ." Nó k0 ngốc đến nỗi phải phí phạm thời gjan để ra công vjên, trong khj có thể ngủ đc 1 gjấc ngon lành.

"Bạn còn bjk đc gì ngoải vjk ngủ chứ hà?" Cảnh Thần tức gjận mún ch0 nó 1 trận ngay lập tức.

"Nhưng cũng có gì đáng để làm ngoài ngủ đâu!" Nó ch0 rằng càng ít vjk để làm càng tốt.

"Nếu bạn k0 đồng ý vs mình," Cảnh Thần nghiêm mặt đằng hắng:"Mình sẽ đi nói vs chị Tiểu Từ và chủ nhiệm Hàn, rằng bạn k0 ủng hộ ch0 vở kịch của anh ấy, rằng bạn k0 chjụ cố gắng, bạn chỉ mún chờ xem kết cục tồi tệ của vở kịch mà thôi.....Nói chung là........bạn rất vô tâm."

Có chjện này nữa sa0? Nó đâu phải là đứa lạnh lùng vậy chứ?

"Bạn giỏi lắm!" Tịnh Hiếu t0an vỗ tay tán thưởng ch0 sự thông mjnh của hắn, đúng lá đáng ghét!

"Lẽ ra bạn nên cảm thấy tự hào và may mắn vì điều này mới phải." Vì đây là lần đầu Cảnh Thần hẹn hò vs 1 đứa con gái đấy chứ!

"Phải, suốt đời này tôi sẽ k0 ba0 giờ quên bạn đâu. Tiểu tử đáng ghét phá giấc ngủ buổi sáng của tôi ạ!" Nó nói vs vẻ mặt đầy giận dữ như mún đấm vào mặt Cảnh Thần vậy.

"Vậy hẹn gặp lại sau nhé, đồ mê ngủ!" Cảnh Thần k0 chjụ thua, quay sang chế gjễu nó 1 câu rõ ghét.

Mặc kệ, nó k0 thèm phản bác nữa, nó cảm thấy đã quá mệt mỏi lắm òi, giờ nó chỉ mún nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng, đột nhiên nó khựng lại và nhớ ra điều gì đó.

"Kh0an đã, lúc nãy bạn nói: mượn Tịnh Hiếu 1 ngày, là có ý gì đây?"

"Gì nữa đây?" Cảnh Thần chỉ giả ngốc cười trừ vs nó.

Thật đúng là........

"Này, bạn phải giải thjx đi chứ!" Tịnh Hiếu rõ ràng k0 dễ gì bị thuyết phục bởi cái vẻ mặt giả tạo đó của hắn.Tuy nhiên, Cảnh Thần cũng k0 dễ gì thuận theo đề nghị của nó, hắn giơ tay vẫy ra hiệu "k0", rồi vụt chạy thật nhanh qua mặt Tịnh Hiếu.

Lại trò gì nữa đây? Chẳng lẽ đây là đặc điểm thứ 2 mà các thiếu gia c0n nhà giàu thường có?"Tưởng mình là thần tượng của mọi người chắc?"

Ấy vậy mà Cảnh Thần còn quay lại trả lời vs nó rằng:"Này,phải luyện tập chăm chỉ vào đấy!"

Chán thật, đúng là đáng ghét mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro