chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry vì để m.n đợi lâu. Tại đợt này bản wattpat trên dđ bị lỗi nên ko up dc.

":>ƯƠ:>ƯƠ>"P:>:LL<?>":>":<:L%$%$Q@$#&U%&^*()(_*_)(_)(*)(&(*&^&%^#$!~@#$%^(*)_)(+_)

Nàng còn chưa phục hồi tinh thần, tay hắn hơi dùng lực làm cho nàng thuận thế nằm xuống giường.

     Trong chăn rõ ràng vẫn lạnh lẽo, Từ Châu Hiền  có thể cảm giác được chỉ có trong ngực hắn mới tỏa ra nhiệt độ, trong lòng không biết vì sao căng thẳng, xoay người đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, Thất gia nên ngủ đi."

     "Nàng cũng biết thờ gian không còn sớm sao?" Rõ ràng là ngữ điệu vô cùng bình thường nhưng thái độ hắn tựa tiếu phi tiếu nên cuối cùng câu nói kia dường như ẩn chứa ý tứ vô tận.

    

Từ Châu Hiền  chưa kịp lý giải câu nói kia tột cùng có ý nghĩa gì thì đột nhiên nhận thấy tay vòng qua thắt lưng mềm mại của nàng ra, bàn tay tiến vào trong áo lót của nàng!

     "Thất gia --"

     "Đừng nhúc nhích." Thanh âm của hắn rõ vang lên bên tai nàng, lộ ra vẻ ôn nhu cùng ái muội vô cùng, "Nơi này đau có phải hay không? Ta ôm nàng, nàng có khỏe hơn chút nào không?"

     Bàn tay to lớn ấm áp của hắn đặt trên bụng bằng phẳng của Từ Châu Hiền  , cả người nàng cứng ngắc không nhúc nhích, kiệt lực nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng hai má vẫn không nhịn được nóng lên.

     Không thể phủ nhận, tay hắn thật sự có tác dụng rất lớn, tựa hồ có một dòng nước ấm xuyên qua thân nàng, đau đớn cũng tan đi, thật sự là cực kỳ thoải mái.

     Từ Châu Hiền  cảm thấy thoải mái cả người nên mơ màng ngủ.

     "Nàng chưa từng quen biết ta, không hiểu chút gì về ta nhưng vẫn để cho ta tiếp cận nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng không có một chút để ý nào sao?"

     Đột nhiên trong lúc đó bên tai nàng truyền đến âm thanh của hắn, nhưng không cách nào giải thích được cảm xúc ẩn chứa trong đó.

     Trong đầu Từ Châu Hiền  nhất thời sáng tỏ, cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ta là người của Thất gia, thân mình cũng là của ngài, còn có điều gì phải nghi ngờ đây?"

     Lâm Duẫn Nhi   cười khẽ một tiếng nói:"Cái gì cũng đều là của ta, cho nên sẽ không để ý ư? Nghe ra có chút không cam lòng?"

     Hắn đưa ra câu hỏi đồng thời bàn tay đặt trên bụng Từ Châu Hiền  bỗng nhiên hơi đi chuyển, chậm rãi đi lên phía trên, hướng về phía trái tim nàng như muốn khám phá xem nơi đó như thế nào.

     Thân mình  Từ Châu Hiền  lại lần nữa trở nên cứng ngắc.

     Thế nhưng bàn tay hắn đã tiến đến ngực của nàng, ngón tay thon dài dường như vô tình lướt qua da thịt trắng mịn, mềm

mại chứa đựng cảm giác quyến luyến nói không nên lời.

     Thân thể của nàng phản ứng thành thực hơn suy nghĩ của nàng, Từ Châu Hiền  cảm thấy trên người một trận tê dại, nhịn không được hơi thở trở nên hổn hển.

Bên tai của nàng vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn.

     Từ Châu Hiền  đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại âm thầm hạ quyết tâm -- không, nàng không chịu thua như vậy.

     Từ Châu Hiền  hơi dùng sức tránh né, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, lập tức xoay người nhẹ ghé trên ngực hắn, thanh âm mềm mại động lòng người: "Nhìn không ra, Thất gia có lúc thật xấu xa ......"

     "Sao?" Hắn cười nhẹ, "Ta như xấu xa thế nào?"

     Từ Châu Hiền  cười mà không đáp, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực hắn.

     Hô hấp của hắn bỗng nhiên có chút dồn dập, yết hầu cũng bắt đầu nổi rõ, nhưng vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Như thế nào?"

     Hai người mặt đối mặt, trong phòng nội tối đen như mực nhưng Từ Châu Hiền  vẫn có thể thấy ánh mắt hắn sáng ngời, giống nhau hai ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng.

     Khóe miệng Từ Châu Hiền  gợi lên ý cười, cũng không lên tiếng, tùy ý hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi gối đầu lên vòm ngực nóng như lửa của hắn.

     Bầu không khí ái muội không thể nói rõ trong phòng chậm rãi lưu động, không khí dường như bị hút hết đi, giống như ngay sau đó sẽ gặp thiên lôi địa hỏa hoà lẫn vào nhau.

     "Thiếp thân thật sự muốn hầu hạ Thất gia chu đáo, nhưng mà thiếp thân cái gì cũng không biết......" Lời nói của Châu Hiền  nhu thuận, ngón tay cũng không an phận vẽ những vòng tròn trên ngực hắn.

     Hắn bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của nàng, thuận thế đặt trên môi mình, ánh mắt phát sáng: "Vậy thì...... Muốn ta dạy cho nàng sao?"

     "Thất gia vui lòng chỉ giáo, thiếp thân dĩ nhiên vô cùng cảm kích." Châu Hiền  rũ mắt xuống, nhịn không được cười khẽ,"Nhưng mà Thất gia cũng không phải không biết, hiện nay thiếp thân không tiện...... Nói vậy Thất gia cũng sẽ không ép buộc thiếp thân, có phải hay không?"

     Đôi mắt đen láy của Lâm Duẫn Nhi   đang tỏa sáng trong nháy mắt đã mất đi ánh sáng.

     Trong lúc hắn lâm vào trầm mặc, khóe miệng Châu Hiền  hiện lên ý cười không che dấu.

     "A." Hắn rốt cục cũng bật cười, chậm rãi nắm lấy cằm Châu Hiền ,"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."

     Đó là lần duy nhất Châu Hiền  có cảm giác vui mừng khi chiếm thế thượng phong kể từ khi gặp gỡ hắn cho đến nay, giống như một đội quân trong một cuộc chiến trường kỳ rốt cục có một ngày vang lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái, vượt qua muôn vàn khó khắn, đánh trận càng thêm hăng hái.

     Đêm hôm đó nàng ngủ vô cùng tốt, bụng trướng đau cũng không còn khó chịu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được có một bàn tay ấm áp vẫn đặt ở nơi đó.

     Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Lâm Duẫn Nhi   đâu.

     Châu Hiền  chậm rãi xoa bụng đã không còn trướng đau nữa, nhìn về chiếc gối mềm phía bên cạnh hơi hơi lõm xuống, cảm thấy đêm qua hư ảo giống như một giấc mộng.

     Sau khi tự mình rửa mặt chải đầu xong, phủ trên mặt tấm lụa mỏng như trước, Châu Hiền  mới ra khỏi phòng.

     Ngôi cổ tự vào lúc sáng sớm có mây mù lượn lờ giăng giăng, xa xa truyền tới tiếng chuông ngân nga, trầm bổng, phảng phất nghe như tiếng Phật tổ thì thầm bên tai.

     Tâm tình Châu Hiền  rất tốt nên đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy cũng không chán ghét như ngày hôm qua, bởi vậy đi dạo quanh thiền viện chốc chốc lại dừng bước xem xét chung quanh.

Chương 31

     Trong lương đình ở hậu viện, có hai thân ảnh trông giống nhau ngồi đối diện với nhau, chính là Lâm Duẫn Nhi   và Tử Ngạn.

     Thôi Tú Anh       trong tay nắm một quân cờ màu trắng, nhíu mày nhìn bàn cờ trước mặt.

     Lâm Duẫn Nhi  tuy rằng lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng hắn lại là trưởng bối, Lâm Duẫn Nhi  xưa nay là người rất coi trọng lễ nghĩa tôn ti, cho tới bậy giờ hắn luôn nho nhã lễ độ, nhưng hôm nay không biết vì sao trên bàn cờ từng bước ép sát, cơ hồ xuất chiêu tuyệt sát, muốn dồn Thôi Tú Anh       vào chỗ chết.

     Thôi Tú Anh       bên này nhíu mày suy nghĩ, bên kia Lâm Duẫn Nhi  lại cực kỳ nhàn nhã thưởng thức trà, không chút để ý liếc mắt về phía bàn cờ, cười khẽ một tiếng: "Thập Lục thúc, làm bậy thì khó thoát."

     Thôi Tú Anh       ngẩng đầu liếc nhìn vế phía hắn, cảm thấy câu nói của đứa cháu này tuy ngữ khí thản nhiên nhưng mà lại ý vị thâm trường.

     Hắn muốn ám chỉ điều gì sao?

     Thôi Tú Anh       là một người tâm tư đơn thuần làm sao hiểu được lại không muốn hao tốn tâm tư đoán suy nghĩ trong lòng hắn, bởi vậy liền buông quân cờ, cười nói: "Lão Thất, ngươi có điều gì nói muốn nói với ta sao?"

     Lâm Duẫn Nhi  hơi nhướng mày, nhìn về bàn cờ trước mặt:"Thập Lục thúc có biết vì sao trong ván cờ này ngươi thất bại thê thảm như vậy không?"

     Thôi Tú Anh       trầm ngâm một lát lại lắc đầu.

     "Bởi vì có thứ vốn không thuộc về Thập Lục thúc, Thập Lục thúc lại cố tình mơ tưởng tới, như vậy làm sao có thể không thua đây?"

     Thôi Tú Anh       nghe được nhíu mày, sau một lát mới hiểu được một chút hắn ám điều gì: "Lão Thất, ngươi là nói --"

     Tuy nhiên không đợi hắn nói xong, Lâm Duẫn Nhi  nhìn về phía sau hắn mỉm cười, ánh mắt ôn nhuận: "Sao lại đến đây? Đêm qua nàng không thoải mái, sao không nghỉ ngơi thêm một chút?"

     Thôi Tú Anh       xoay người nhìn lại, thì ra là Châu Hiền , lập tức đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương: "Châu Hiền , đêm qua nàng không thoải mái sao?"

     Châu Hiền  nhớ tới bàn tay đặt trên bụng mình đêm qua nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi xoay đầu đi, lại nghe Lâm Duẫn Nhi  nói:

     "Thập Lục thúc, đây là chuyện khuê phòng, Châu Hiền  sao lại không biết xấu hổ đề cập với thúc?"

     Ánh mắt sáng ngời của Thôi Tú Anh       tức thì ảm đạm.

     Mắt thấy như thế, Châu Hiền  cũng bất chấp, lúc này chỉ còn lại cảm giác đau lòng thốt lên: "Tử Ngạn."

     Lâm Duẫn Nhi  đều đem toàn bộ sắc mặt của nàng đặt vào mắt, mắt hơi híp lại, nhặt quân cờ trên bàn cờ lên thưởng thức: "Châu Hiền , sao ngay cả tên của Thập Lục thúc cũng kêu? Làm vậy chúng ta có vẻ mất quy củ."

     "Ha ha." Thôi Tú Anh miễn cưỡng nở nụ cười "Lão Thất, ta cùng với Châu Hiền  quen biết từ thuở nhỏ, không cần xa lạ như vậy chứ?"

     "Thập Lục thúc, cấp bậc lễ nghĩa chung quy không thể phá bỏ ." Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt hắn dán vào hai người đang đứng đó bối rối một chút, liền quay đầu lẳng lặng sửa sang lại quân cờ.

     Thôi Tú Anh       cảm thấy xấu hổ nói: "Ta phải đi pha trà cho mẫu thân, cáo từ."

     Nhìn hắn từ từ rời xa, Châu Hiền  chỉ cảm thấy bóng dáng hắn tiêu điều cô đơn, nhất thời có chút không tự chủ được muốn đuổi theo.

Chương 32

     Lâm Duẫn Nhi  lạnh lùng lên tiếng kịp lúc ngăn lại bước chân của nàng: "Hôm nay chúng ta lên đường hồi phủ."

     Châu Hiền  dừng bước hỏi: "Hôm nay?"

     Lâm Duẫn Nhi  ngẩng đầu lên mỉm cười: "Như thế nào, còn luyến tiếc sao?"

     Châu Hiền  ngẩn ra, sau đó khẽ cười: "Mọi việc đều do Thất gia làm chủ."

     Hắn tựa hồ đang tức giận.

     Châu Hiền  ẩn ẩn sinh ra loại cảm giác này, nhưng thấy hắn vẻ mặt ôn nhuận chứa ý cười, lại không dám xác định. Huống hồ, hắn vì sao lại tức giận? Bởi vì mình cùng Thôi Tú Anh thân thiện hay sao? Nếu là như vậy, chuyện đó chẳng phải buồn cười lắm sao.

     Châu Hiền  cười lắc đầu tự giễu, hít vào một hơi thật sâu.

     Kết quả, ngày đó quả thực hạ sơn, Châu Hiền  ngay cả cùng Thôi Tú Anh  nói lời từ biệt đều không kịp, giống như cực kỳ vội vàng trở về phủ.

     Vừa mới đến cửa phủ, chợt thấy tổng quản Thôi Thiện Duyên trong phủ dường như đang muốn xuất môn, đi theo sau là một cái gã sai vặt, trong tay đang ôm một đống quà tặng. Vừa thấy Lâm Duẫn Nhi  cùng Châu Hiền , hắn vội vàng quỳ lạy:

     "Tham kiến Thất gia, tham kiến Hoàng tử phi."

     Lâm Duẫn Nhi  chỉ thản nhiên nhìn hắn, hắn lấy ra thiếp mời, trả lời: "Thất gia, hôm nay là sinh thần của Tam Hoàng phi, phủ Tam gia đưa thiếp mời đến, nô tài dựa theo lệ thường chọn mấy thứ lễ vật đang muốn đưa đến phủ Tam gia."

     Lâm Duẫn Nhi  gật đầu, Châu Hiền  đột nhiên vươn tay ra, đoạt lấy thiếp mời, chăm chú xem xét: "Tam Hoàng phi......"

     "Thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn đi?" Hắn nhướng mày nhìn về phía nàng.

     Châu Hiền  lúc này mới hiểu thì ra hắn căn bản là không muốn tham dự, bởi vậy liền đem thiếp mời trả lại cho Thôi Thiện Duyên, mỉm cười đối mặt với Lâm Duẫn Nhi: "Tùy Thất gia làm chủ."

     Lâm Duẫn Nhi  khóe miệng nhếch lên: "Cũng như nhau thôi, đều là huynh đệ tỷ muội trong nhà, đi cũng không sao."

     Trước mặt, Thôi Thiện Duyên chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ tử, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin.

     Lúc Châu Hiền  thay quần áo mới biết được nguyên nhân Thôi Thiện Duyên giật mình, thị nữ Bích Khuê vừa chải đầu cho nàng vừa nói cho nàng biết thật ra Lâm Duẫn Nhi  xưa nay không tham dự các bữa tiệc chiêu đãi, tụ tập, đây chính là nguyên nhân vì sao người bên ngoài ít ai biết được khuôn mặt thật của vị Thất hoàng tử này.

     Hắn không tham dự các bữa tiệc chiêu đãi, tụ tập? Châu Hiền  có chút kinh ngạc, không biết hắn hôm nay vì sao lại phá lệ.

     "Chắc là Thất gia biết Hoàng tử phi thích náo nhiệt, hôm nay mới quyết định mang Hoàng tử phi đến dự tiệc! Thất gia đối xử với Hoàng tử phi thật sự rất tốt!" Phía sau Bích Khuê nở nụ cười như hoa hàm tiếu.  Nhưng Châu Hiền  nhịn không được nhướng mày. Hắn đối xử với mình tốt sao?

     Nhưng mà nghĩ kỹ lại, hắn quả thật đối xử với mình vô cùng tốt, tốt đến mức có chút không nói đến đạo lý. Nhớ đến hôm nay lúc ở trên núi, hắn dường như vô cùng tức giận, Châu Hiền  cơ hồ không dám nghĩ tiếp -- tình yêu nam nữ sao?

     Vô cùng hoang đường! Châu Hiền  chậm rãi vuốt ve mặt mình, hắn trước kia chưa bao giờ gặp qua nàng, hơn nữa lại mạc danh kỳ diệu cưới nàng, lại đối xử nàng tốt như vậy, đến tột cùng là vì lý do gì?

Ánh đèn rực rỡ thắp sáng cả một khu vực, thời khắc này phủ Tam hoàng tử là nơi nhộn nhịp, náo nhiệt nhất, tuy nói chỉ là buổi tụ hội huynh đệ tỷ muội trong nhà nhưng người đến chúc mừng vẫn liên tục không dứt.

     Châu Hiền  vừa bước xuống xe ngựa nhìn thấy quang cảnh như vậy cũng hiểu được một chút.

     Tam hoàng tử này ắt hẳn là một người xa hoa phù phiếm, ham hưởng lạc, nếu không phủ đệ của hắn cũng sẽ không thiết kế hoa lệ, to lớn như vậy. Cái gọi là huynh đệ tỷ muội tụ hội, sợ cũng chỉ là nơi hắn dùng để phô bày sự giàu có cùng quyền lực của mình thôi.

     Nàng vẫn còn đứng xuất thần ở nơi đó, xe lăn Lâm Duẫn Nhi  cũng đã đi tới bên cạnh nàng: "Nơi này có gì đẹp đâu, đi vào đi."

     Châu Hiền  trong lòng khẽ hừ nhẹ một tiếng, vừa muốn dời bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói đạm mạc: "Thất ca cũng đến đây sao?"

     Lâm Thái Nghiêntừ phía sau bắt kịp bước bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo trước sau như một, theo sau là Trịnh Tú Nghiên thái độ lãnh đạm chậm rãi tiến lên.

     Châu Hiền  vẫn đối với hắn không có hảo cảm, hắn cũng chỉ lạnh lùng liếc qua Châu Hiền , không có ý định gọi "Thất tẩu". Châu Hiền  cũng không so đo với hắn, ánh mắt vẫn đặt trên người vị mỹ nhân lạnh lùng ngay cả trong ánh mắt cũng phát ra sự băng lãnh. Nguồn truyện: Y

     Trịnh Tú Nghiên cảm giác được ánh mắt của nàng, vẫn không nói gì, chỉ tiến lên hướng về Lâm Duẫn Nhi  thản nhiên hành lễ: "Thất gia cát tường."

     Sắc mặt Lâm Thái Nghiênnhất thời có chút lóe sáng, nhìn sang hướngkhác.

     Lâm Duẫn Nhi  nhìn nàng mỉm cười: "Trịnh Tú Nghiên, nếu ta gọi muội một tiếng Cửu đệ muội, liệu có đổi được một tiếng

     "Thất ca" của muội không?"

     Trịnh Tú Nghiên vẫn không cười, chỉ thản nhiên nói: "Bất quá chỉ là một cách xưng hô thôi, Thất gia cần gì phải chú ý nhiều."

     Vừa dứt lời, Lâm Thái Nghiênbên cạnh đột nhiên lạnh lùng vung tay áo, lập tức vào phủ. Trịnh Tú Nghiên cũng không thèm liếc nhìn tới hắn, cho đến khi thân ảnh của hắn mất dạng, mới hơi nghiêng người hướng về phía Lâm Duẫn Nhi, thản nhiên đi vào phủ.

     Châu Hiền  không ngờ tới Lâm Duẫn Nhi  lại quen biết với Trịnh Tú Nghiên, nhất thời hơi giật mình, lại thấy thái độ của Lâm Thái Nghiên và Trịnh Tú Nghiên như vậy chỉ cảm thấy tò mò, muốn hỏi thăm Lâm Duẫn Nhi, nhưng cuối cùng thốt không nên lời.

     Tiệc tối vô cùng xa xỉ, vô luận là thức ăn hay đồ uống, dù là bát đũa hay ly chén, không thứ nào là không xảo, thân là chủ nhân buổi tiệc, trên mặt Tam hoàng tử cùng Tam Hoàng phi không che dấu được sự đắc ý của mình.

     Nhưng các vị tân khách không chỉ chú ý đồ ăn thức uống tinh xảo mà còn chú ý tới một người, Thất hoàng tử Lâm Duẫn Nhi. Phu thê Tam hoàng tử thậm chí không hề cảm kích tới những người đến thăm hỏi mình, khi nhìn thấy Thất hoàng tử lần đầu tiên lộ diện, lại nhìn sang Châu Hiền  với khăn lụa mỏng che mặt bên cạnh, ánh mắt nhất thời đều có chút khác thường.

     Châu Hiền  cùng với Lâm Duẫn Nhi  hứng trọn ánh mắt mọi người, trong buổi tiệc nhưng không có chút nào không được tự nhiên, ăn cũng thế uống cũng thế đều theo sở thích của mình, lại thường xuyên nhìn vế phía bàn Lâm Thái Nghiêncùng Trịnh Tú Nghiên bên cạnh, cảm thấy đêm nay dạ yến quả nhiên là vô cùng thú vị.

     "Nếm thử món này xem." Thanh âm Lâm Duẫn Nhi  vang lên bên tai nàng, trong chén Châu Hiền  đồng thời xuất hiện món lợn sữa quay xưa nay nàng không bao giờ chạm vào.

"Nếm thử món này xem." Thanh âm Lâm Duẫn Nhi  vang lên bên tai nàng, trong chén Châu Hiền  đồng thời xuất hiện món lợn sữa quay xưa nay nàng không bao giờ chạm vào.

     Châu Hiền  vừa xoay mặt liền đối diện nụ cười ôn nhu trên môi hắn, trong ánh mắt còn mang theo thâm tình chân thành. Nàng cảm thấy mình bị hoa mắt, nhưng mà nhìn kỹ rõ ràng sóng mắt kia , kia chậm rãi chảy xuôi sóng mắt bên trong rõ ràng còn có tích khả theo.

     Cho đến khi bị đủ loại ánh mắt xung quanh nhìn vào, Châu Hiền  mới giật mình phục hồi lại tinh thần -- hắn rõ ràng là trước mặt mọi người diễn trò, cùng nàng đóng vai một đôi vợ chồng tình thâm, đây là vì cái gì? Trong đầu nàng nhanh chóng phát hiện điều gì, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Tú Nghiên.

     Nhưng nàng chỉ nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên chỉ cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, không có dấu hiệu ngẩng đầu, mà Lâm Thái Nghiênbên cạnh nàng cả người đều tản ra luồng khi tức giận.

     Lòng hiếu kỳ của Châu Hiền  càng tăng lên, nhưng khi vừa xoay đầu nhìn khối thịt heo quay trong chén mình lại nhất thời nhăn mặt.

     Nhưng không nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi  lại mỉm cười -- Châu Hiền  khẽ cắn môi, bắt buộc bản thân nhắm mắt lại, miễn cưỡng đem khối thịt kia đưa vào trong miệng.

     Nhưng mà, ngoài dự đoán là món lợn sữa quay này lại vô cùng ngon miệng, vừa vào miệng lập tức tan ra, mùi vị rất thanh, rõ ràng khác hẳn với bình thường.

     "Ăn ngon không?" Hắn buông chiếc đũa, nhìn chăm chú vào nàng.

     Châu Hiền  nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hướng về phía hắn cười nói: "Ngon lắm."

     Hắn cũng nở nụ cười, đưa tay qua vén lọn tóc mai bên tóc nàng, động tác vô cùng thân thiết: "Có thể có được lời khen ngợi của nàng, chắc chắn món này rất ngon. Nàng có biết vì sao hương vị được như vậy không?"

     Châu Hiền  hận không thể tháo chiếc mặt nạ giả cười trên mặt hắn xuống, nhưng nàng đang nằm trong tầm mắt của mọi người nên chỉ có thể cố nén: "Vậy phải thỉnh Thất gia chỉ giáo."

     Hắn thản nhiên "Uhm" một tiếng: "Lấy sữa người nuôi nấng, lại lấy sữa người chế biến, một món ăn tốn công tốn sức như vậy, có thể ăn không ngon sao?"

     Châu Hiền  che dấu không được sự kinh ngạc: "Sữa người?"

     Lại xoay mặt nhìn về phía món lợn sữa có màu giống như hổ phách, lại giống như khối vàng óng ánh, Châu Hiền  nhất thời

     mất đi khẩu vị, đôi đũa cầm trong tay dừng lại, ra hiệu người đứng hầu phía sau châm một ly rượu nhạt cho mình.

     Lâm Duẫn Nhi  cười nhìn nàng: "Không phải nói ăn ngon sao? Như thế nào lại gác đũa rồi?"

     Châu Hiền  hừ lạnh một tiếng: "Một món ăn quý giá như vậy, làm sao người bình thường có thể ăn? Chỉ sợ ăn rồi lại bị giảm thọ!" Dứt lời, nàng nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi  tựa tiếu phi tiếu, "Thất gia, hoàng thân quốc thích Bắc Mạc đều thích sống xa hoa lãng phí như vậy sao?"

     "Nàng cũng thấy là xa hoa lãng phí?" Hắn cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử cùng Tam Hoàng phi, chậm rãi đặt ly rượu trong tay mình xuống, "Như vậy xem ra, quả thật rất xa hoa lãng phí."

     Châu Hiền  giương mắt nhìn hắn, nhưng vì hắn hơi nghiêng mặt mà nhìn xem không rõ ràng lắm. Trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, nàng rõ ràng thấy trong mắt hắn hiện lên một chút lãnh ý thâm thúy, trong phút chốc liền biến mất không thấy nữa.

     Tâm Châu Hiền  không biết vì sao kinh ngạc một chút, nghĩ lại ánh mắt vừa rồi của hắn, có chút đăm chiêu.

Tiệc tối qua đi, trong phủ bày ra sân khấu diễn kịch, nghe nói là mời gánh hát tốt nhất kinh thành, để tất cả mọi người xem náo nhiệt một phen.

     Châu Hiền  cùng các nữ quyến ngồi giữa nhà thuỷ tạ, đối diện đó là sân khấu kịch thiết kế hoa mỹ dị thường.

     Các nam nhân được bố trí ngồi ở một chỗ khác xem diễn để không bị phân tâm.

     Lúc này có người trình danh mục các vở kịch lên mọi người chọn, Tam Hoàng phi xoay người nhìn về phía Châu Hiền  cùng Trịnh Tú Nghiên, lời nói mang theo ý cười nói: "Năm nay rốt cục có thêm hai vị muội muội, nhưng hai vị muội muội cũng không thích nói chuyện, nên cũng không có gì thêm náo nhiệt, không bằng chọn cho mọi người chúng ta vở kịch để xem náo nhiệt, ý các vị muội muội ra sao?"

     Nghe vậy, tiểu nha đầu của gánh hát liền đem danh mục các vở kịch đến trước mặt Châu Hiền .

     Trong lòng Châu Hiền  từ sớm đã không còn hứng thú, hơn nữa mới vừa rồi nghe lời nói của Tam Hoàng phi, lúc này càng cảm thấy phản cảm, liền nghĩ muốn bày ra trò đùa cho nàng ta xem. Nhưng mà bất đắc dĩ nàng lại không hiểu biết gì về vị Tam tẩu này, cũng không hiểu biết gì về Tam hoàng tử, nếu muốn bày ra trò đùa quả thật là khó khăn.

     Trong lúc đang do dự, bỗng nhiên một bàn tay tinh tế như ngọc bên cạnh nàng đưa ra, cầm lấy thẻ bài "Vọng nguyệt" đưa cho nàng: "Tỷ tỷ xem vở kịch này như thế nào?"

     Châu Hiền  quay đầu nhìn thì ra là Trịnh Tú Nghiên. Nhưng thấy dung nhan nàng như băng tuyết có một chút ý cười, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, tựa hồ có thâm ý khác.

     Châu Hiền  hiểu ý, gật đầu cười, nhân tiện nói: "Muội nói đúng, nghĩ lại đó cũng là một vở hay."

     Bởi vậy vở kịch kia được trình diễn.

     Kép hát diễn rất hay, kể về chuyện một nam nhân đi đánh giặc, ở nhà xuất hiện một nam nhân khác muốn lấy vợ ông ta, người vợ tuyệt tình bỏ chồng con đi theo người nam nhân đó. Tình cảnh khôi hài này mọi người xem đều bật cười.

     Trong lúc toàn bộ các nữ quyến cười tươi như hoa, Châu Hiền  lại thấy sắc mặt Tam Hoàng phi càng ngày càng khó coi. Nàng dường như ngộ ra nhẽ, ánh mắt nhìn thoáng qua Trịnh Tú Nghiên, thấy nàng mặt không đổi sắc vẫn nhìn sân khấu kịch, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới mình.

     Trong lòng Châu Hiền  cảm thấy buồn cười, tâm tình đang hậm hực cũng bay biến đi mất.

     Vở kịch diễn ra được một nữa, một gã sai vặt mang danh sách cácc vở kịch từ chỗ các vị hoàng tử trở về bẩm tấu với Tam Hoàng phi:" Tam gia nói khó có dịp Thất gia tham dự yến hội, vở diễn này khiến cho Thất gia mất hứng. Thất gia nói Thất hoàng tử phi thích các vở kịch náo nhiệt, bởi vậy chọn ra vở "Bát nghĩa"."

     Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Châu Hiền , vài giọng nói hâm mộ từ trong đám người vang lên: "Thất đệ muội thật sự là hảo phúc khí."

     Châu Hiền  cũng chưa từng nghĩ bản thân lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tầm mắt đảo quanh có chút thất thần -- hắn làm thế nào biết được mình thích các vợ kịch náo nhiệt?

     Châu Hiền  giương mắt nhìn về phía lương đình bên trái, chỉ thấy ánh đèn sáng trưng, bóng người lay động, nhưng lại nhìn thấy được hắn? Châu Hiền  có chút phẫn nộ thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn trên sân khấu, nhưng lòng lại không thể yên ổn.

     Hôm nay Lâm Duẫn Nhi  lại một lần nữa chứng minh cho suy nghĩ của nàng khi mới gặp hắn -- nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.

     Mãi cho đến khi vở diễn kết thúc, thời gian cũng đã gần đến giờ hợi, các nữ quyến đang đứng dậy đi ra khỏi hoa viên.

     Vừa ra khỏi hoa viên, nàng nhìn thấy một gã sai vặt cùng nha hoàn đang đứng chờ, vừa nhìn thấy Châu Hiền  liền chào đón:

     "Bái kiến Hoàng tử phi, Thất gia nói thời gian đã trễ, khí trời càng lạnh nên sai nô tài đến đưa áo choàng cho Hoàng tử phi, tránh để Hoàng tử phi bị lạnh."

Chương 36

     Trong ánh mắt hâm mộ của các chị em, Châu Hiền  thản nhiên tiếp nhận áo choàng, để cho thị nữ khoát áo cho mình, bất chợt thấy một thân ảnh đi tới trước mặt mình, còn ai ngoài Trịnh Tú Nghiên?

     Trước ánh mắt của, nàng hướng về Châu Hiền  nói: "Hôm nay nhìn thấy Thất tẩu, cảm thấy thật may mắn, mong ngày khác có cơ hội cùng Thất tẩu ở chung, hôm nay mạn phép đi trước."

     Dứt lời, Trịnh Tú Nghiên cũng không chào hỏi ai, lập tức đi ra khỏi phủ.

     Ở bên cạnh, sắc mặt các vị hoàng tử phi nhất thời đều trở nên khó coi.

     "A, vị này cũng thật không hiểu quy củ, chúng ta nhiều người như vậy, nàng lại chỉ nhìn thấy mỗi Thất đệ muội!"

     "Cũng phải, hôm nay là sinh thần của Tam tẩu, vậy mà cả một buổi tối nàng ta đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng."

     "Cũng không biết lão Cửu coi trọng nàng vì cái gì, lúc trước sống chết cũng muốn kết hôn với nàng......"

     Trong tiếng nghị luận của mọi người, Châu Hiền  nhìn theo bóng dáng Trịnh Tú Nghiên càng ngày càng xa, nghi ngờ trong lòng lại càng ngày càng sâu.

     Trịnh Tú Nghiên. Trong lòng nàng liên tục nhắc đến tên của nàng ta, nghĩ tới hành động khác thường mới vừa rồi của nàng, bỗng nhiên cúi đầu nhìn lại áo choàng trên người, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.

     Ra cửa, xe ngựa của phủ Cửu gia đã sớm rời đi, mà xe ngựa của Lâm Duẫn Nhi  vẫn lẳng lặng chờ đợi.

     Châu Hiền  lên xe, hắn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào nàng. Châu Hiền  chỉ chần chờ một khắc, liền ngồi xuống bên cạnh hắn cười: "Thất gia."

     Thanh âm thật là ngọt ngào, khóe miệng Lâm Duẫn Nhi  tràn ra tươi cười, vươn tay ra ôm nàng: "Tối nay nàng vui vẻ không?"

     Châu Hiền  thuận thế tựa vào lòng hắn: "Thiếp thân đương nhiên là vui vẻ , nhưng là...... Có người lại không vui."

     "Giọng nói của hắn ôn nhuận, cực kỳ dễ nghe, hơn nữa khuôn mặt lại tuấn mỹ không giống phàm nhân, trong nháy mắt tim

     Châu Hiền  lại đập mạnh và loạn nhịp, sau khi phục hồi tinh thần lại, lặng lẽ hơi nhỏm người dậy nói: "Không phải là ngài với vị kia...... Quen biết đã lâu sao?"

     Bất giác ý cười trên miệng hắn không biết vì sao càng sâu: "Trịnh Tú Nghiên?"

     Châu Hiền  cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ còn có người khác Thất gia quen biết đã lâu sao?"

     Hắn đột nhiên cười ra tiếng, đầu tiên là ra lệnh người bên ngoài khởi hành, rồi sau đó mới nhìn về phía Châu Hiền , chậm rãi vạch khăn che trên mặt nàng, nhìn về phía vết thương trên mặt nàng nói: "Ta quả thật còn có một người khác quen biết đã lâu, nàng muốn biết không?"

     Châu Hiền  lắc lắc đầu: "Ta không muốn biết người khác mà Thất gia quen biết đã lâu như thế nào, ta chỉ muốn biết Trịnh Tú Nghiên kia...... Cửu hoàng phi là người như thế nào ?"

     "Nàng ta sao......" Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, "Cũng chỉ là người mà nàng nhìn thấy như vậy mà thôi."

     Châu Hiền  không hiểu được đáp án mình muốn, trong lòng có chút không cam lòng, trên mặt vẫn tươi cười như trước:

     "Không hơn sao?"

     "Bằng không thì thế nào?" Hắn mỉm cười hỏi lại một câu.

     Châu Hiền  nhất thời không có gì chống đỡ, từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, vô cùng sâu sắc nói: "Ta đây làm sao biết được......"

     Tay hắn vẫn đặt trên thắt lưng tế của nàng, thuận tay kéo lại gần, ôm nàng vào trong lòng, cúi người nhìn về phía nàng:

     "Trịnh Tú Nghiên là người lão Cửu thích, nàng chẳng lẽ nhìn không ra sao?"

     Châu Hiền  còn nghĩ rằng hắn sẽ không nói gì, lại không biết hắn vì sao nói điều này, sau khi cân nhắc cười lạnh nói: "Với sắc mặt của Cửu gia, ta nhìn không ra Trịnh Tú Nghiên là người hắn thích, nhưng ta lại nhìn ra được Cửu gia không phải là người Trịnh Tú Nghiên thích."

"Sao?" Hắn nhíu mày cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.

     "Thất gia, ngài nói xem, nữ tử như Trịnh Tú Nghiên sẽ yêu thích nam nhân như thế nào?" Châu Hiền  không hề chớp mắt nhìn hắn, tựa hồ hắn không nói ra đáp án là không được.

     "Ta làm sao biết được." Hắn dường như không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, bỗng nhiên cúi đầu, để sát vào tai nàng,"Quản người khác làm gì, tốt hơn là nghĩ cho bản thân trước...... Tối nay, ta đến phòng nàng được không?"

     Sau khi hồi phủ, Lâm Duẫn Nhi  đến dục phòng tắm rửa thay quần áo, để lại Châu Hiền  một thân một mình ngồi trong phòng, lẳng lặng nhìn dung nhan xấu xí trong gương.

     Khó coi như vậy, làm cho người ta sợ hãi như vậy, lúc trước có thể làm cho Lâm Thanh Hoành sợ tới mức chạy trối chết, vì sao Lâm Duẫn Nhi  lại không thèm quan tâm? Vết thương trên mặt này, ngay cả chính nàng nhìn còn cảm thấy trong lòng run sợ, mà hắn lại lần nữa yêu cầu nàng ở trước mặt hắn không cần lấy khăn che mặt. Mà mỗi khi hắn nhìn ánh mắt của nàng, lại làm cho nàng thấy giật mình chột dạ, giống như khuôn mặt của nàng vẫn còn nhan sắc chim sa cá lặn lúc trước......

     Châu Hiền  thật sự có chút hỗn loạn, lại chợt nhớ tới Trịnh Tú Nghiên. Một người lãnh tâm lãnh tình như vậy, không chịu gọi Lâm Duẫn Nhi  là Thất ca, có lẽ đó là bởi vì nàng không chịu thừa nhận mình là đệ muội của hắn? Lời nói với nàng trước khi rời đi chỉ là mang vẻ bề ngoài mà thôi, là vì Lâm Duẫn Nhi  cố ý đóng vai vợ chồng ân ái với nàng sao?

     Châu Hiền  lẳng lặng suy tư, cơ hồ nhận ra sự thật kia -- Trịnh Tú Nghiên, chắc hẳn là tồn tại tình cảm bất thường với Lâm Duẫn Nhi?

     Cửa phòng mở ra, xe lăn Lâm Duẫn Nhi  chậm rãi tiến vào, Châu Hiền  nghiêng đầu nhìn hắn bỗng nhiên giật mình.

     Hắn quả thật là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, nhất là sau khi tắm rửa, tẩm y màu trắng, dung mạo càng thêm tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền thâm thúy, ôn nhu như nước --

     Đợi đến khi Châu Hiền  phục hồi tinh thần lại ý thức bản thân đang nghĩ gì, bất ngờ hắn đi tới trước mặt nàng, mang theo nụ cười nhìn nàng. Trên mặt Châu Hiền  đột nhiên nóng lên, vội vàng đứng dậy: "Thời gian đã trễ như vậy......"

     Nàng vừa nói vừa đi về phía giường, muốn tránh đi hắn, nhưng Lâm Duẫn Nhi  lại đột nhiên đưa tay giữ nàng lại, thân mình Châu Hiền  khống chế không được mất thăng bằng, ngã vào trong lòng hắn.

     Bốn mắt nhìn nhau, Châu Hiền  âm thầm kêu khổ, mạnh mẽ khắc chế một cổ rung động không hiểu trong lòng mình, cố đem ánh mắt trở lại trạng thái bình tĩnh, muốn đứng dậy, tay hắn lại đột nhiên xoa mặt của nàng, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

     Nghe vậy, Châu Hiền  không thể cử động nổi.

     Tay hắn tiếp tục vuốt ve vết sẹo trên mặt nàng, , bỗng nhiên cúi đầu bật cười: "Vết sẹo này, tựa hồ có dấu hiệu bong ra, có lẽ là có thể lành lại rồi?"

     Trong lòng Châu Hiền  nhất thời đại động, cuống quít muốn che lại vết thương kia, cũng không ngờ mặt hắn đột nhiên cúi xuống, thuận thế che lại môi của nàng.

     Châu Hiền  có chút thất thần, mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn lãng phi phàm trước mắt, rõ ràng cảm giác được hắn chậm rãi mở đôi môi đang mím chặt của nàng, nhưng nàng không có khí lực chống cự lại.    

     "Thất gia......"

     Bỗng dưng, thanh âm sợ hãi của nha hoàn từ ngoài cửa vang lên. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng thanh âm từ bên ngoài này lại làm Châu Hiền  bừng tỉnh, đánh thức toàn bộ suy nghĩ của nàng, nàng mạnh mẽ mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy hắn cũng chậm rãi nâng mí mắt lên.

     Hắn chậm rãi rời đi đôi môi của nàng, tay vẫn dừng lại ở trên mặt nàng, nở nụ cười sau đó mới nhìn về phía cửa: "Có chuyện gì?"

     "Thôi quản gia đến bẩm báo, nói là Cửu gia đã đến đây."

     "Ta đã biết." Hắn thản nhiên lên tiếng, nhưng không vội đi ra ngoài, ngược lại cúi đầu nhìn về Châu Hiền , tỏ vẻ suy nghĩ.

     Châu Hiền  đã bình ổn lại tâm tình, bỗng dưng trở nên hoảng hốt. Vừa hồi phủ mà lại nghe được tin người đến là ai, sự nghi hoặc lập tức trỗi dậy: "Thất gia , ngài nên đi gặp Cửu gia ."

     Lâm Duẫn Nhi  nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười động lòng người: "Được."

     Hắn vừa ra khỏi phòng, Châu Hiền  ngồi phịch xuống giường, trên môi vẫn còn lưu lại sự ấm áp của hắn. Nàng cảm thấy nao nao, sau đó cố khắc chế bản thân không được suy nghĩ tiếp nữa, quyết định như vậy xong bèn ra khỏi phòng, muốn đi xem thử Lâm Thái Nghiênvì sao mà đến -- nếu là bởi vì Trịnh Tú Nghiên, thật sự là rất thú vị.

     Châu Hiền  đi một mạch, lúc vào đến chính sảnh bỗng nghe thấy bên trong truyền ra một loạt âm thanh.

     Nàng đứng ở cửa nhìn vào thấy Lâm Thái Nghiêncó bộ dáng say rượu, đôi mắt đỏ đậm đang tìm kiếm những đồ vật trong phòng có thể quăng ném để ném quăng đi.

     Mà Lâm Duẫn Nhi  đang ngồi đưa lưng về phía nàng trong sảnh, nhìn Lâm Thái Nghiênvẫn không ngừng quăng đồ dung bằng sứ trong sảnh, Lâm Duẫn Nhi  cuối cùng cũng thản nhiên mở miệng: "Lão Cửu."

     Nghe được thanh âm của hắn, thân hình Lâm Thái Nghiênrõ ràng cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại, ánh mắt mê say nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên suy sụp ngã xuống đất: "Thất ca, ta không cần nàng nữa...... Ta không muốn nàng nữa......"

     Lâm Duẫn Nhi  bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến lên kéo hắn: "Vì cớ gì phải như vậy?"

     "Vì cớ gì?" Lâm Thái Nghiênbỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt lạnh lẽo, "Thất ca, vậy huynh nói cho ta biết, lúc trước huynh hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là vì cớ gì?"

     Ngoài cửa, Châu Hiền  phút chốc ngẩn ra. Hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là ám chỉ ai?

     Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi  bất động :"Lão Cửu!"

     "Thất ca, ta đem nàng trả lại cho huynh được không? Lúc trước là huynh đem nàng đưa đến trước mặt ta, nay ta không cần nàng nữa ...... Chỉ cần đừng làm cho ta gặp lại nàng, cả cuộc đời này đừng làm cho ta gặp lại nàng!"

     Lâm Duẫn Nhi  thở dài một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Thiện Duyên đứng bên cạnh: "Cửu gia uống rượu say, đưa hắn đi phòng khách nghỉ tạm."

     Thôi Thiện Duyên vâng lệnh bước lên phía trước đỡ lấy tay Lâm Thái Nghiên.

     Châu Hiền  vội vàng trở về phòng, không biết vì sao tâm thần không ổn định, sau một lát tĩnh tọa, gọi nha hoàn đến hầu mình thay quần áo trải giường chiếu.

     Bích Khuê chỉ huy hai tiểu nha hoàn trải giường chiếu, vừa quay đầu nhìn thấy Châu Hiền  đang ngồi sững sờ, bèn liên tục gọi nàng nhiều lần: "Hoàng tử phi?"

Từ Châu Hiền  lúc này mới nghe được, nâng mắt lên, thản nhiên hỏi:

"Có chuyện gì?"

Bích Khuê quan sát sắc mặt nàng rồi hỏi:

"Thân mình Hoàng tử phi không khoẻ sao?"

"Không có. Ta thật sự rất khỏe."

Từ Châu Hiền  đứng dậy đến ngồi trên giường, chợt nhớ tới một điều.

"Ta hỏi ngươi, Thất gia lúc tước từng có hôn ước sao?"

     Bích Khuê ngẩn ra, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Hoàng tử phi làm sao biết được?"

Sau đó, nàng liền nói với Từ Châu Hiền  :

     "Ba năm trước đây, Thất gia từng cầu xin Hoàng thượng chỉ hôn, muốn cưới Uyển Lam quận chúa làm vợ. Uyển Lam quận

     chúa là con gái duy nhất của Tấn Dương công chúa, cũng chính là biểu muội của các vị hoàng tử. Nàng từ nhỏ cùng Thất gia cảm tình rất sâu đậm, khi đó Thất gia ở trước tẩm cung của Hoàng Thượng cầu xin suốt một đêm, Hoàng Thượng rốt cục mới bị đả động. Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, Uyển Lam quận chúa lâm bệnh nặng qua đời. Nô tỳ chỉ biết đến đó."

     Từ Châu Hiền  bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, sau một lát, nhịn không được vỗ ngực nở nụ cười lúc trước nghe Lâm Thái Nghiênnói hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với một nữ tử, nàng còn tưởng đó là chính mình. Thì ra là không phải. Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp ổn định trở lại, Từ Châu Hiền  thở phào nhẹ nhõm nói:

"Ngươi đi bẩm báo với Thất gia, thân mình ta không khoẻ nên đi ngủ trước."

     Nhưng khi nằm xuống, Từ Châu Hiền  lại không có cách nào ngủ được, luôn nghĩ đi nghĩ lại một việc -- hắn muốn kết hôn biểu muội thanh mai trúc mã của mình, nhưng mà biểu muội này đã qua đời; hắn cùng với Trịnh Tú Nghiên lại ái muội không rõ, lại chắp tay mang Trịnh Tú Nghiên đưa cho Lâm Thái Nghiên; hắn tấu xin được cưới người bị hủy dung nhan là nàng, đối xử với nàng rất tốt, vô cùng tốt......

     Mọi việc tựa hồ không hề liên hệ gì với nhau, nhưng Từ Châu Hiền  lại vẫn cảm thấy có cái gì đó cổ quái, cứ suy đi nghĩ lại như vậy cả một đêm không ngủ, cũng không nghe được tiếng xe lăn của Lâm Duẫn Nhi  vang lên.

     Sáng sớm hôm sau, khi Từ Châu Hiền  vừa thức dậy, Bích Khuê lập tức dẫn theo người tiến vào hầu hạ, cho nàng biết:

"Hoàng tử phi, đêm qua Cửu gia uống rượu , Thất gia lo lắng nên ở phòng khách canh chừng Cửu gia cả đêm."

     "Sao? Huynh đệ tình thâm như vậy sao?"

Từ Châu Hiền  tựa tiếu phi tiếu đáp một câu, bỗng nhiên đứng dậy.

"Ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi trở về bẩm Thất gia, không cần chờ ta dùng điểm tâm."

     Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người lâm vào trạng thái hỗn độn, mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh nam nhân trước mắt mình.

     Rõ ràng là bóng dáng cực kỳ xa lạ, lại dường như lộ ra nét quen thuộc.

     Là ai vậy? Từ Châu Hiền  rất khó nhận ra, chỉ cảm thấy phải cố hết sức. Cho đến khi nam nhân kia chậm rãi xoay người, mỉm cười ôn nhuận truyền đến thanh âm:

     "Châu Hiền  , gọi phụ thân đi."

     Phụ thân! Từ Châu Hiền  đột nhiên từ trong giấc mộng hỗn độn bừng tỉnh dậy, mở mắt ra đầu đầy mồ hôi lạnh, bỗng nhìn thấy trước mắt mình bàn tay trắng noãn với những ngón tay dài:

"Tránh ra, không được đụng ta!"

     Lâm Duẫn Nhi  chậm rãi thu hồi tay mình, nhìn sắc mặt thảm đạm của nàng gọi:

"Châu Hiền ?"

     Từ Châu Hiền  phục hồi tinh thần lại, nhìn về nam tử ôn nhuận trước mặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.Đã lâu rồi nàng không nằm mơ thấy người kia, Từ Châu Hiền  không biết vì sao đột nhiên trong lúc này lại nằm mơ giấc mơ đó lần nữa.

     Lâm Duẫn Nhi  thấy nàng vẫn còn bộ dáng hồn siêu phách lạc, liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, một mặt sai người đi thỉnh đại phu đến bốc cho nàng thuốc an thần định kinh. Mà bản thân hắn, vẫn ở trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu một quyển sách dạy đánh cờ.

     Từ Châu Hiền  uống thuốc xong, đáng lẽ có thể ngủ ngon, nhưng không biết vì sao, nàng nằm ở trên giường càng ngày càng thanh tỉnh, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh đó, có gì đó quen thuộc, lại có thanh âm xa lạ không ngừng gọi nàng:

     "Châu Hiền ! Châu Hiền !......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro