Chương 27: Nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm!

" Ngươi nói cái gì?"

Kim Liên lần này thật sự tức giận, ả điên cuồng đập vỡ mọi thứ trong phòng, khuôn mặt trắng bệch lộ ra tia độc ác. Hạ Nguyệt năm đó quả nhiên còn sống, hơn nữa còn là Lan Hoa??? Ả ta luôn có cảm giác khó chịu lo lắng, thì ra là kẻ địch nguy hiểm như vậy luôn ngay bên cạnh ả, mà ả cứ nghĩ rằng là trùng hợp, nhiều đêm cơn ác mộng mang tên Hạ Nguyệt cứ quấn lấy ả, giày vò tâm trí ả. Vì đâu mà ả trở nên như vậy, vì đâu mà cứ chôn chân vào chốn bùn sâu không lối thoát??? Con người ta luôn mang một giấc mộng, mà giấc mộng của cuộc đời ả, vốn là giấc mộng Đế Vương...Từ nhỏ, mọi thứ ả có, đều nằm trong tay ả, dễ như trở bàn tay... Nhưng ả đâu ngờ, có một thứ mà ả chẳng bao giờ có được...

Có một chuyện mà ả mãi không thể hiểu...Hạo Thần hắn sinh ra là một thân cao quý, một vị vương tử uy nghi, thế mà lại khóc, lại nhỏ bé trước một nữ nhân, lại vì nữ nhân ấy làm biết bao chuyện. Nữ nhân ấy, vì gia tộc mà cùng hắn vào cung, chấp nhận hôn sự. Ả cứ ngỡ hắn sẽ lạnh lùng mà gạt bỏ nữ nhân ấy, vậy mà sao hắn lại nhìn nữ nhân ấy bằng ánh mắt cưng chiều??? Mà đối với ả, lại là ánh mắt căm ghét. Rõ ràng là ả trong cung từ nhỏ, hằng ngày đều cùng hắn chơi đùa, đều gọi hắn là ca ca, vì sao hắn lại đối xử với ả như vậy??? Vì sao??? Lòng đố kị với lòng tham cứ như ngọn lửa âm ỉ, rỉ máu trong lòng ả. Ả giở trò tiểu nhân, gạt bỏ những kẻ thù trước mặt. Ngày ả hay tin Hạ Nguyệt chết, lòng ả vừa thấp thỏm vừa hạnh phúc. Có phải, từ nay về sau, hắn sẽ là của ả hay không?

Một tháng sau khi Hạ Nguyệt mất, ả được phong Hoàng Hậu, ngày ngày đều đến điện của hắn, đổi lại chỉ bị lính canh chặn không được phép vào, nhưng nghe đâu đó trong tẩm điện, có tiếng thét của ai đó, tiếng đồ vật bị đập bể, đau đớn đến thấu trời. Ả hoảng sợ chạy về, trong lòng trấn an, có lẽ hắn sẽ sớm quên đi đoạn tình cảm ngu ngốc đó, rồi hắn lại sẽ có ả, một mình ả thôi...Một tháng, rồi lại một năm, thời gian cứ thế trôi qua chầm chậm, ả nghĩ, có phải hắn đã quên?

Thế mà con người kia lại một lần nữa chen chân vào cuộc sống của hắn. Cơn ác mộng năm nào lại ập về, lấp đầy tâm trí ả, ả trấn định rằng, người này không phải Hạ Nguyệt, cô ta chết rồi cơ mà? Thế nhưng cái sự ghen ghét nó cứ thao túng tâm trí ả, ả hết lần này đến lần khác hãm hại nàng, thậm chí còn lợi dụng cả người ca ca luôn yêu thương ả như máu mủ, sai người của Hắc Xà bắt cóc nữ nhân ấy, nhưng đổi lại là gì? Ả lại dùng chiêu lừa cả Thái hậu, nhưng rồi kết cục thế nào? Ả giờ bị giam ở Lãnh cung, ngồi xa xăm nhìn về phía trước, ánh mắt lộ rõ tia máu, bàn tay nắm chặt mảnh sành ly trà vỡ đến bật máu.

-----------------------o0o------------------------

- Này, ta bảo này!

-.....

- Còn giận chuyện ta giấu chàng ta là Hạ Nguyệt à?

Hạ Nguyệt dẩu môi, cái miệng nhỏ xinh chu ra phát ghét, chỉ muốn cắn một phát, tay thì cứ chọt chọt vào eo ai đó. Ai kia mặt đanh lại, giọng đanh thép vang lên:

- Nàng nói xem?

- Ta xin lỗi mà, vạn bất đắc dĩ thôi...

-....

- Này, nghe ta nói không đó???

-....

- Này!!! Có nghe không? Ta xin lỗi rồi mà!

-....

- Chàng hết thương ta rồi phải hay không?

-....

- Đúng là đồ bội bạc mà!

Hạ Nguyệt ấm ức nói, giọng nói ỉu xìu, chẳng khác nào mèo con đòi sữa, mà ai kia, vẫn cứ im thin thít vén màn nhìn ra chốn phố thị phồn hoa ngoài xe ngựa. Hạ Nguyệt càng nghĩ càng ức, đều tại nàng sao? Nhỡ như lúc đó nàng nói nàng là Hạ Nguyệt, hắn nghĩ nàng khi quân, nhớ lại chuyện năm xưa rồi chém đầu thì sao? Nàng đâu có dại đâu mà nói? Xe ngựa đang chạy thì vấp phải đá lớn, khiến xe xốc lên, nàng cũng theo quán tính mà nẩy lên. Hạo Thần thấy thế vội đưa tay lên đầu nàng tránh để đụng nóc xe ngựa. Hạ Nguyệt mặt đỏ bừng như thiếu nữ mới lớn, đầu còn chút hơi ấm của ai kia. Một phút lớ ngớ mới nhớ chính sự, quay sang hắn cười khì khì:

- Ta biết chàng quan tâm ta mà, ngại nên không nói chứ gì, không ai mà thoát khỏi sự quyến rũ của ta cả!

Một người mặt đo đỏ, một người cứ luyên thuyên nói. Xe càng xóc mà nàng nói càng nhiều, thế là người kia chịu hết nổi, quay sang "chụt" một cái lên đôi môi anh đào của nàng, đoạn lại ôm nàng vào lòng, giọng có chút cười cười:

- Ta sợ nàng lại xóc rớt ra khỏi xe mất, mà gió đông lạnh quá, cho ta ôm xíu...

Lòng nàng mềm nhũn, cả thân vô lực dựa sát vào hắn, lại lăn quay ra ngủ lúc nào chẳng biết, xe sắp về đến cung, hắn thủ thỉ vào tai nàng:

-" Nguyệt, đừng bao giờ nói dối ta nhé, cũng đừng bao giờ rời xa ta được không, dù nàng là ai, dù nàng trở nên thế nào, ta vẫn sẽ bên nàng."

Không biết có nghe được không, chỉ biết, nơi khóe nàng mắt lại ẩm ướt, miệng khẽ nhếch lên nụ cười. Hôm nay, sao nàng mơ đẹp đến vậy? Nàng chưa bao giờ ngủ ngon đến như vậy, không mộng mị lo âu, chỉ có hạnh phúc ngọt ngào mà thôi...

------------------o0o-----------------------

Câu chuyện bên lề~

Cậu thanh niên đánh xe ngựa thấp thỏm lo âu, cứ sợ bị hoàng thượng phán tội, cậu đánh xe mà lòng cứ run run, lúc nãy bất cẩn vấp phải hòn đá, khiến xe xóc mạnh lắm! Lần này là cả chục trượng chứ ít gì! Vừa về đến cung, cậu thấp thỏm không yên, ấy vậy mà hoàng thượng lại cười rõ tươi, một lời trách mắng cũng chẳng có??? Tay hoàng thượng bế Nguyệt cô nương cùng cẩn thận, cứ như trân bảo ấy, mà ánh mắt cưng chiều vô cùng, làm cậu rất ngưỡng mộ. Hậu cung mấy trăm nghìn phi tần, mấy ai lại được như bệ hạ, lòng chỉ nhìn về một người? Cậu thậm chí còn được hoàng thượng tặng cho mấy lạng vàng, nói là thưởng công lớn gì gì đó, cậu đã lập công gì sao? Sao cậu không biết? Cậu cứ ngẩn tò te ra về, lòng vui thầm nghĩ, một ngày nào đó, cậu sẽ như bệ hạ, làm một đấng nam nhi uy nghiêm, chí khí vô cùng! Số tiền hoàng thượng ban cho đủ để một năm cậu lên kinh thành đi thi...

Vừa đi vừa nghĩ thế là đâm sầm vào một người, định lên tiếng thì người kia giọng lanh lảnh:

- Mắt mù à? Để đâu thế?

Cậu phát bực, đàn bà con gái gì mà chẳng có tí nết, cứ như đàn ông! Ngày đó cậu thấy nàng thì hơi bực nhưng lại thấy cứ dễ thương sao sao ấy, cứ bám cậu riết. Nàng kia thấy cậu thì giật thon thót, thôi chết, người nàng ta thương mà nàng ta chẳng thấy, chưa kịp suy nghĩ thì cái miệng nó cứ bô bô ra. Thái độ nàng kia thay đổi 180 độ, quay sang cười nịnh nọt mặc cho ai kia đã đi trước:

- Lạc Dật! Chàng chờ tôi với!

.....

-------------------o0o-------------------

Thế là có cặp cả rồi, hạnh phúc quá trời, đoán xem couple mới là ai đi nào ??? Cơ mà chưa End, sắp thôi, còn biến mà =))))

Lâu ra quá truyện Yu nó mọt luôn rồi, may mà vẫn còn có người đọc :> Ai đoán đúng câu trên của Yu thì tặng chương mới cho người đó nhé :3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro