1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"với chỉ số thông minh của cậu mà cũng biết được điều này, thật sự không dễ dàng gì nha."

Hoàng Húc Hi đi phía trước, không nén nổi ngẩng đầu lên nhìn trời, khóe miệng giương lên thành một vòng cung đẹp mắt.

Tống Vũ Kì giận dữ, thật muốn tiến lên đá thật mạnh vào chân cậu ta, nhưng chỉ là muốn thôi.

"ngoài cái này ra, cậu không biết nói chút tiếng người nào sao ?"

"không phải tôi vừa mới nói tiếng người đấy ư, cậu nghe không hiểu à ?"

Hoàng Húc Hi quay đầu lại, cười giảo hoạt với Tống Vũ Kì.

"chẳng lẽ cậu muốn tôi nói, Tống Vũ Kì, liệu đôi ta có thể ngừng đau thương sao ?"

sau khi Tống Vũ Kì nghe xong câu nói kia, không nhịn được bật cười thành tiếng.

đi đến hành lang trước lớp, hai người đều rất ăn ý không mở miệng. muộn giờ tự học, không khí căng thẳng và trang nghiêm lập tức ập đến.

cậu và cô một trước một sau đi vào phòng học số sáu, Hoàng Húc Hi đi thẳng về chỗ ngồi của mình - vị trí gần cửa sổ hàng cuối cùng, Tống Vũ Kì thì bắt đầu phát sách bài tập ngữ văn trong tay.

toàn bộ nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng lại rất trật tự, ai cũng vùi đầu vào làm bài. Tống Vũ Kì lấy sách bài tập, nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ của mình. vở ghi, sách tham khảo và bài kiểm tra đều im lặng xếp đống trên bàn học.

cô rút ra một tờ giấy kiểm tra ngữ văn, vuốt thẳng lên mặt bàn, sau đó cẩn thận lấy quyển sách bên trái, hơi dời sang bên cạnh một chút, lộ ra hai chữ 'Húc Hi' nho nhỏ.

chữ này cũng giống như tình yêu của cô, là bí mật bị cô chôn thật sâu dưới đáy lòng.

câu 'tớ thích cậu' ấy, chôn giấu trong những năm tháng đẹp nhất của chúng ta.

——

sắp sang tháng sáu, khí trời bất ngờ nóng lên.

cuộc sống cấp ba căng thẳng, áp lực, buồn bực, ngột ngạt sắp đến lúc kết thúc.

hôm ấy trời rất xanh, những đám mây trắng toát như cây kẹo đường. chuông tan học giữa trưa vừa vang lên, tất cả học sinh đều chạy đến căng-tin nhanh như chớp, Tống Vũ Kì đang xếp hàng lấy cơm, nói nói cười cười với bạn học.

chợt nghe phía sau có hai nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, một người trong đó nói.

"sáng nay lúc mình tập thể dục có thấy Hoàng Húc Hi, anh ấy lớn lên giống hệt minh tinh"

"gì chứ, rõ ràng anh ấy có nét giống diễn viên hơn" một nữ sinh khác không phục, trả lời.

"mình đang nói về cảm giác, khí chất, cậu hiểu không ?"

"haiz, thật đáng tiếc, anh ấy sẽ tốt nghiệp, về sau sẽ không còn được gặp lại nữa."

"sẵn tiện mấy hôm nay ngắm nhiều một chút, sau này hết giờ tự học muộn nhân tiện tản bộ qua cửa phòng của bọn họ, thế nào ?"

"được." hai nữ sinh líu ríu, ăn nhịp với nhau.

Tống Vũ Kì nghe đến mê mẩn, không phải bởi vì họ bàn tán về vẻ đẹp của cậu, mà vì họ nói cậu sẽ tốt nghiệp.

đúng vậy, cậu và cô sẽ tốt nghiệp, từ nay về sau sẽ cứ bôn ba khắp nơi, xa cách tận hai phía chân trời.

Tống Vũ Kì cảm thấy không đành lòng, khi cô đang xuất thần, một tấm thẻ cơm ngăn cản tầm mắt, bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoàng Húc Hi.

"lấy cơm giúp tôi, vẫn theo quy củ cũ."

Tống Vũ Kì trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy thẻ cơm của cậu, lần nào cũng vậy, không tự đến xếp hàng sớm một chút, cứ sai cô mua giúp, để cô dùng tên cậu xếp hàng.

"này, hôm nay có thịt bò xào trứng cậu thích."

Tống Vũ Kì đã nhiều lần ăn cơm với Hoàng Húc Hi, cô nắm rõ khẩu vị của cậu như lòng bàn tay. về tin đồn vô căn cứ cho rằng bọn họ ở bên nhau, thật ra lan rộng khắp toàn trường từ rất sớm, nhưng chỉ vì bình thường hai người có khuynh hướng như nước với lửa, nên khiến mọi người không quá tin tưởng rằng hai người có quan hệ trong truyền thuyết kia.

"cậu định thi vào đại học nào?" khi sắp ăn trưa xong, Tống Vũ Kì buột miệng hỏi.

"thầy giáo bảo điền nguyện vọng, lần đầu tiên cậu điền đại học Thanh Hoa, tôi điền đại học Bắc Kinh, lần thứ hai, cậu điền đại học Bắc Kinh, tôi điền đại học Thanh Hoa, cậu cũng đâu cần phải đối nghịch với tôi như vậy."

Hoàng Húc Hi nhíu mày, sau đó tự nhiên hỏi.

"vậy rốt cuộc cậu quyết định thi trường nào ?"

Tống Vũ Kì rối loạn một lúc, có vẻ như đã hạ quyết tâm trả lời.

"đại học Bắc Kinh, còn cậu thì sao ?"

Hoàng Húc Hi nghe xong, đứng lên, dự định rời đi, Tống Vũ Kì không chịu bỏ qua, dừng lại hỏi.

"sao cậu còn chưa nói cho tôi biết ?"

"tôi sẽ đăng kí đại học của cậu."

những lời này làm Tống Vũ Kì bỗng chốc chấn động, đỏ mặt, si ngốc đứng tại chỗ, trong lòng liên tục lặp lại câu nói đó.

đây, được coi là một lời ước định sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro