1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 1.
  Đồng hồ báo thức đã được tắt chính xác khi nó reo lần đầu tiên.
  Lee Sang Hyuk với lấy điện thoại và nhìn đồng hồ, lúc này là 6:30 sáng, đối với những người chơi thể thao điện tử, khoảng thời gian này thường như trong mơ, và cựu tuyển thủ chuyên nghiệp Han Wang Ho cũng vậy.
  Lee Sang Hyuk đặt điện thoại lại, liếc nhìn người đang say ngủ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.
  Lúc này, Han Wang Ho đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành với con búp bê chim cánh cụt tên là đậu phộng trong tay. Cụt vương vốn đã tỉnh, không có ý định gọi người bên cạnh, anh vươn tay lấy quyển sách trên tủ đầu giường xuống để đọc. Sau khi giải nghệ, Lee Sang Hyuk đã điều chỉnh lịch trình  của mình một cách hoàn hảo, anh ấy đi ngủ đúng giờ vào lúc 10 giờ tối và mở mắt vào lúc 6:30 sáng.
  Chiếc đồng hồ báo thức này là do Han Wang Ho đặt, đêm qua cậu quyết tâm cùng Lee Sang Hyuk dậy lúc 6h30 để trải nghiệm buổi sáng ở nước ngoài, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của Chu Công, khi nghe tiếng chuông báo thức đã điểm tắt, cậu trở mình và ngủ tiếp. Wang ho đã không thức dậy cho đến 7:40, hối hận về hành vi lười biếng trên giường của mình ngay khi anh thức dậy đã phàn nàn về việc Lee Sang Hyuk không đánh thức mình dậy và giả vờ khó chịu
 "Anh thật sự, anh không thể đánh thức em khi chuông báo thức reo sao?"
    Lee Sang Hyuk thầm nói trong lòng chưa từng gọi cậu dậy như vậy trước đây, chẳng phải mỗi lần gọi đều thất bại sao.
  Hắn không biểu hiện ra mặt, khẽ vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Han Wang Ho để an ủi.
  "Hiện tại chúng ta đi ra ngoài cũng không muộn."
  Lúc hai người rời khách sạn vẫn chưa đến 8:30. Sau khi xem dự báo thời tiết và mật độ ẩm, cả hai quyết định thống nhất đi bộ. Han Wang Ho bị Lee Sang Hyuk giữ bằng một tay, còn tay kia thì mặc cho cậu vung vẩy. Wang Ho vội vàng  mở điện thoại để xem Xiye giới thiệu về lộ trình du lịch tại Trung Quốc .
  Cách khách sạn không xa là một con ngõ, nơi đây người dân vẫn sống theo phong cách xưa, với những người bán hàng rong tuổi đã cao đẩy xe rao hàng khắp ngõ. Wang Ho tình cờ tìm đến một quán ăn ở ven đường để ăn sáng, dựa vào kinh nghiệm làm việc ở Trung Quốc vài năm trước và việc ngẫu hứng học tiếng Trung trước chuyến đi này, Han Wang Ho đã gọi món sữa đậu nành rán cho mình và Lee Sang Hyuk, sau đó đưa những quả cam nằm trên đó cho con mèo đang say sưa chụp chụp ảnh và anh đã nhanh nhẹn đăng nó lên Instagram.
  Địa chỉ IP hiển thị ở Bắc Kinh, điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi của họ.
2.
  Về việc đi du lịch sau khi nghỉ hưu, nó không phải là một ý thích bất chợt. Ngay từ khi cả hai còn ở cùng một đội, sau khi thắng một trò chơi và trở về ký túc xá vào một ngày nọ, Han Wang Ho đã cho Lee Sang Hyuk xem những bức ảnh mà bạn học cũ gửi cho cậu sau khi họ đến Paris vui chơi, và sau đó cậu vui vẻ nói
  “Anh Sang Hyuk, anh không cần chơi game nữa, chúng ta cùng nhau đi du lịch, đến thành phố nơi chúng ta từng thi đấu, bù đắp niềm vui đã bỏ lỡ lúc đó.”
  Lee Sang Hyuk nhìn Han Wang Ho, nghe nói anh ta đã viết tên Lee Sang Hyuk ở cột đầu tiên trong kế hoạch tương lai của mình, khi đứa trẻ nói điều này, trong mắt anh ta lấp lánh ánh sao và mỉm cười.   "Mệt mỏi thì ngồi ở một quán ven đường, ăn đồ ăn vặt địa phương, cùng anh chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho Song Kyung Ho. Em thật ghen tị với anh ấy vì được đi du lịch với anh Hyuk Kyu." Wang Ho nói
  “Nghe hay đấy”
  "Anh đã đã đồng ý với em rồi đấy."
   "Ừm"
  Nhưng đời thường không như ý, năm đó SKT không giành được ngôi sao thứ 4. Han Wang Ho đã đưa ra quyết định rời đội lên đường trở về Hàn Quốc, cuộc nói chuyện ngày hôm đó tưởng như chưa từng xảy ra, và sự mập mờ của Năm tháng dường như chỉ là một cái bóng. Peanut chỉ đơn giản là xóa bạn bè trong trò chơi Hide on bush, và Bắc Kinh từ đó trở thành cái gai bé nhỏ. Nó cùng lúc đâm vào trái tim của cả hai người, không đau lắm nhưng nó cứ ở đó mãi, thỉnh thoảng chạm vào, nỗi buồn nhẹ sẽ âm thầm lan ra.
Có lần Lee Sang Hyeok sau khi tan làm, một mình đi trên con đường mà hơn 7 năm qua mình vẫn đi, chợt ra cuối cùng chỉ còn lại mình ở đây. Nhiều lần ngây ngốc nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc mình đã có trước đây, chợt nhận ra, khoảnh khắc hạnh phúc trôi qua rất nhanh, nhưng nỗi đau cùng sự cô đơn lại kéo dài vô tận. 
 Sau đó là quãng thời gian dài kiên trì và lang thang cô độc, chính Faker đã chứng kiến ​​SKT trở thành T1, và anh vẫn là tuyển thủ huyền thoại nhất trong tựa game này. 
Peanut rời đi và lên đường hết lần này đến lần khác, tên đội trên ngực anh ấy lần lượt thay đổi, và anh ấy cũng từ một người theo dõi Faker trở thành một đối thủ có thể sát cánh cùng anh ấy. Đó là Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk đã hiểu nhau một cách chân thành trong nhiều năm, biến sự quan tâm không thể tách rời thành một tình yêu không thể tách rời.
  Cho đến khi cả hai giải nghệ, tên ID của Faker và Peanut vẫn được thế hệ trẻ ngưỡng mộ và họ thường được nhắc đến trong hẻm núi Santiaolu. Còn Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk lại có nhiều thời gian chia sẻ với nhau nên chuyện đi lại chính thức được đưa lên bàn nghị sự.
3.
  "Anh Sang Hyeok, anh đã từng đọc sách Hutong in Beijing chưa?" Han Wang Ho vừa nhấm nháp sữa đậu nành ngọt vừa hỏi.
  “Um. Anh có đọc một chút, có tiếp xúc thì mới hiểu văn hóa nơi đây”.
  "Anh sẽ nói cho em biết ngay khi đến đó."
  Lee Sang Hyuk đưa tay lau sữa đậu nành trên khóe miệng Wang Ho
  "chắc chắn."
  Sau khi ăn sáng, cả hai tình cờ đi dạo trong các con hẻm. Lee Sang Hyuk kể cho Han Wang Ho nghe về những con ngõ và ngôi nhà trong sân ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng, những đứa trẻ mẫu giáo chạy ra khỏi sân với chiếc chong chóng hoặc đồ chơi thổi bong bóng nước trên tay. Có một bé gái bốn, năm tuổi mải chơi với bạn, chạy không nhìn đường, va vào chân Han Wang Ho.
  Han Wang Ho nhìn bánh bao nhỏ ngơ ngác ngồi dưới đất, ngẩn ra, đưa tay nhẹ nhàng đỡ tiểu công chúa đứng dậy, cô bé không khóc nhìn đại ca của mình, lễ phép nói cám ơn.
  "Không có gì"
  Han Wang Ho xoa đầu cô bé và nhìn cô và những người bạn của cô bỏ chạy. Lee Sang Hyuk, người đã chứng kiến ​​​​tất cả những điều này, quay đầu lại và mỉm cười, và than thở về sự sống động của loài người.
  "Wang Ho và cô gái nhỏ rất đáng yêu."
  "Này , anh, em đã ngoài ba mươi rồi, tại sao anh vẫn dùng từ dễ thương để miêu tả tôi?"
  Lee Sang Hyuk không phô trương và không nói với người yêu của mình rằng anh ấy dễ thương ngay cả khi anh ấy nói rằng anh ấy không dễ thương.
  Quầy hàng ở ngã tư bán bánh tráng lừa, cả hai tiến lại gần thì thấy tên hàng được chủ quán viết bằng bút lông trên bảng gỗ. Han Wang Ho đã viết ba từ này vào trình duyệt bằng khả năng vẽ mèo và hổ của mình, và bật cười khi nhìn thấy con lừa lăn lộn hiển thị trong kết quả, còn Lee Sang Hyuk thì nghiêng người nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình và cười theo. Cả hai đã mua món ăn nhẹ đặc biệt này trong khi ngạc nhiên trước sự thiên tài của người đặt tên. Hai người ăn no nê, không thể nào tiếp tục được nữa bèn cho lừa vào bao mang đi.
  Sau khi đi ra khỏi con hẻm, cả hai bắt tàu điện ngầm và đi thăm Tử Cấm Thành, thứ nhất, theo Xiye, nơi này nhất định phải đến thăm, thứ hai, vì video quảng cáo cho Giải vô địch thế giới s7 được quay ở đây.
  Sau khi tham quan Tử Cấm Thành đã là buổi chiều, Han Wang Ho đang nghịch bong bóng nước mua ở lối ra, bong bóng sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
  "Hôm nay Wang Ho định đi đâu?" Lee Sang Hyuk dùng tay đập bong bóng
  Han Wang Ho đã mệt mỏi sau khi đi bộ cả ngày, vì vậy cậu ấy lắc đầu
  "Anh, chúng ta, trở về khách sạn đi, hai người chúng ta có thể trở về đánh hai cái xếp hạng đơn."
  Cứ như vậy trong ba bốn ngày, Han Wang Ho và Lee Sang Hyuk đã đi thăm hơn một nửa Bắc Kinh, sau khi leo Vạn Lý Trường Thành, họ trở về khách sạn, Han Wang Ho nằm bất động trên giường, thật buồn cười, Sang Hyeok đi dạo qua và chọc vào khuôn mặt đang mệt mỏi của cậu
  "A, mệt quá." Han Wang Ho làm nũng
  "Anh Sang Hyeok , em thật sự mệt mỏi, cái gì cũng không muốn trèo."
  “Nhưng Wang Ho cũng rất hạnh phúc khi leo lên hết Vạn Lý Trường Thành.” Lee Sang Hyuk ngồi trên giường và hỏi Han Wang Ho, người đang lăn vào vòng tay anh với một nụ cười.
  "Tuy nhiên, mặc dù......."
  "Quá mệt mỏi!"
  Han Wang Ho vùi mặt vào trong chăn và trả lời với giọng nghẹn ngào.
4.
  Bắc Kinh là điểm đến cuối cùng của Han Wang Ho, một ngày nọ khi Lee Sang Hyuk về nhà và nhìn thấy Han Wang Ho đang ngồi trên thảm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh lặng lẽ bước đến và đứng sau lưng anh.
  "Đậu phộng xi đang lo lắng cái gì sao?"
  "A, Anh Sang Hyeok  anh  thật là. . . " Han Wang Ho sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
  “Anh thấy em đang mê man nên anh đến để giúp em tỉnh lại.” Lee Sang Hyuk ngồi xuống bên cạnh cậu và cùng cậu xem máy tính, kế hoạch du lịch của hai người về cơ bản là do một mình Han Wang Ho đảm nhận. Lúc đầu, anh ấy hỏi Lee Sang Hyuk muốn chọn một số địa điểm, nhưng Lee Sang Hyuk nói rằng anh không có vấn đề gì với quyết định của Wang Ho, vì vậy Han Wang Ho đã tiếp quản tất anh các dự án. 
Tuy nhiên, việc đi Bắc Kinh một vòng hay không cũng khó quyết định và cũng khó nói lý do, có thể là do Lee Sang-hyuk lần đầu tiên thua trận chung kết tại Giải vô địch thế giới. Cũng có thể là do, trong năm đó, Han Wang Ho đã cố gắng thay đổi, cố gắng để bản thân và SKT trở nên phù hợp, nhưng cuối cùng anh lại chọn rời khỏi nơi đã khiến anh đau đớn và khiến anh yêu thương này.
  Bắc Kinh năm 2017 đã chứng kiến ​​quá nhiều nuối tiếc và nuối tiếc, Han Wang Ho luôn nhớ rằng vào đêm chung kết, khi mọi người im lặng trở về phòng sau khi chơi lại ván cuối cùng, Lee Sang Hyuk với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe đã hỏi anh
  "Han Wang Ho, đau không?"
  Han Wang Ho không biết anh ta đang ám chỉ điều gì, anh ta đang nói đến thứ hạng điên cuồng của mình trong sáu tháng qua nhưng hết lần này đến lần khác lạc đường, hay là bị đẩy lên băng ghế không biết đi. Nhưng Han Wang Ho biết rằng khi anh ấy ngồi dưới sân khấu xem cú nổ nhà chính của SKT, và nhìn thấy vị thần được đám đông giơ cao và khóc lóc thảm thiết, anh ấy biết rằng Lee Sang Hyuk đang rất đau đớn.
  Lee Sang Hyuk thậm chí không nghĩ về việc anh ấy sẽ trả lời mình, anh ấy vỗ vai chúc ngủ ngon và quay trở lại. Han Wang Ho nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ:
  "Sang Hyeok  anh , nếu không thể cùng  đau, chúng ta đổi cái biện pháp, làm địch nhân, cùng nhau chịu khổ trong tam đường hẻm núi."
  Vì vậy, cuối năm 2017, Han Wang Ho gia nhập KZ, từ đó Faker và Peanut sẽ luôn là người chiến thắng.
  “Có phải Wang Ho đang quyết định có nên đến Bắc Kinh không?” Câu hỏi của Lee Sang Hyuk đưa anh trở về với ký ức.
  “Anh, anh có muốn đi không?” Giọng nói của Han Wang Ho có chút ngập ngừng. Lee Sang Hyuk nói xong liền dựa lưng vào ghế sô pha, “Thật lòng mà nói, anh cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Anh rất hiếm khi có cảm giác như vậy .Mặc dù sau đó, anh cũng đã trải qua nhiều lần thất bại, nhưng chính nơi đó, thất bại đó mới là điều khiến anh khó chịu nhất.”
  Hắn quay đầu nhìn về phía Han Wang Ho, “Nhưng cũng giống như ánh sáng và bóng tối không thể tách rời, thất bại cũng là một mảnh cấu tạo nên linh hồn của chúng ta, cho nên, thật ra, anh thà tới đó nhìn một chút rồi lại quay về. đến sân vận động Tổ chim để xem, đó là một món quà. "Thành quả cho bản thân 21 tuổi của anh và em"
Bản thân Lee Sang Hyeok và Han Wang Ho ở đầu độ tuổi đôi mươi luôn không chấp nhận đến việc thua cuộc của bản thân. Nhưng sau khoảng thời gian chìm sâu trong thất bại, bị chỉ trích, có những lúc lạc lối giữa 2 lựa chọn tiếp tục và dừng lại. Cuối cùng họ đã quyết định tiếp tục và xem thất bại như là điều hiển nhiên trong hành trang sự nghiệp của mình. Thất bại thì đã sau, ngày hôm nay có thể là ngày không có nắng đẹp, nhưng không có nghĩa những ngày sau vẫn thế. 
5.
  Sáng hôm sau, Han Wang Ho thức dậy sớm một cách bất ngờ. Lee Sang Hyuk hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Han Wang Ho vừa mới tắm rửa xong đã ngồi dậy khỏi giường, “Sao em lại thức rồi?”
  Han Wang Ho đang gọi điện cho Song Kyung Ho, dụi dụi mắt và tiến đến hôn anh ấy một nụ hôn có vị bạc hà, "Chào buổi sáng, anh Sang Hyeok, vì em đã hứa sáng nay chơi game với anh Kyung Ho nên em phải thức dậy sớm"
  Tối hôm qua khi Song Kyung Ho gọi điện mời Han Wang Ho chơi game với mình, Han Wang Ho vừa mới đặt vé đi Tổ chim vào chiều mai. Leo Vạn Lý Trường Thành mệt mỏi, Han Wang Ho thậm chí còn không muốn quan tâm đến DNF chứ đừng nói đến Liên Minh Huyền Thoại, khi nghe được lời mời của Song Kyung Ho, anh vội vàng từ chối: “Anh ơi, em vừa mới leo Vạn Lý Trường Thành. Tay chân em bây giờ còn không cử động được, nên không thể chơi game cùng anh được”
.Trong tình trạng như thế này, sáng mai em sẽ cố gắng tìm thấy anh trong xếp hạng đơn, được chứ? Tại sao anh không tìm gặp anh Hyuk Kyu người đang ở cùng nhà với anh để rủ anh ấy chơi game cùng .”
  Han Wang Ho nép vào bên cạnh Lee Sang Hyuk và nghe Kyung Ho phàn nàn nói rằng Kim Hyuk Kyu đi ngủ rất sớm và dậy sớm một cách tàn nhẫn, bỏ mặc anh như một ông già thực sự cô đơn. Nghe đến đây, mí mắt nặng trĩu, Han Wang Ho thay đổi tư thế và nằm lên đùi Lee Sang Hyuk đang ngồi thẳng đọc sách, cố gắng tỉnh táo nhưng anh vẫn nhắm mắt trong vòng mười giây.
  "Này, này, Han Wang Ho, em có nghe anh nói gì không?" Song Kyung Ho không nghe thấy lời nói của Han Wang Ho, có chút khó hiểu, cho rằng đây là tín hiệu xấu, liền hỏi. Trong giây tiếp theo, giọng nói bình tĩnh của người bạn thân nhất của anh vang lên từ điện thoại
“Sang Hyuk, chơi LOL với bọn anh với” Song Kyung Ho không bỏ cuộc, cố gắng kéo Lee Sang Hyuk ở bên mình.
“Lần sau được không anh.” Lee Sang Hyuk không hề nao núng, đặt sách xuống, quay đầu tắt đèn, “Tạm biệt.” Sau khi cúp điện thoại không chút lưu tình, anh liền ngủ thiếp đi. vòng tay ôm lấy Han Wang Ho.
  Song Kyung Ho tức giận nghe âm báo bận trên điện thoại, tức giận đi ngủ tiếp.
  Han Wang Ho cuối cùng phải tạm thời chấp nhận và bắt đầu đánh đôi với Song Kyung Ho vào sáng sớm. Lee Sang Hyuk lo lắng rằng Wang Ho sẽ bị hạ đường huyết nếu bỏ bữa sáng nên đã ra ngoài mua bữa sáng cho cậu. 
Kể cũng lạ, trong những ngày anh chưa giải nghệ, Han Wang Ho lại là người quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn anh, từ việc ở cùng một đội, giám sát việc ăn uống đúng giờ của Faker trong mỗi lần nhắn tin cho nhau. 
Anh nào đó sau khi lên làm đội trưởng đội tuyển, thỉnh thoảng lại hỏi anh hàng xóm ăn ngủ có ngon không? Nhưng sau khi giải nghệ, Han Wang Ho dường như đã bật một số công tắc gọi là "buông thả", hàng ngày thức khuya, không ăn đủ ba bữa đúng giờ và hoàn toàn không tham gia các hoạt động thể thao. Lúc đầu, Lee Sang Hyuk không can thiệp quá nhiều, sau tất cả, anh luôn tôn trọng mong muốn của đối phương
  Cho đến khoảng một năm trước, Han Wang Ho, người chưa ăn sáng, đã vội vàng đánh xếp hạng đơn đến trưa và vừa đứng dậy khỏi máy tính đã choáng váng ngã vào người Lee Sang Hyuk. 
Lee Sang Hyuk giật mình vì câu với sắc mặt tái nhợt, khi hồi phục, anh đưa cậu thẳng đến bệnh viện kiểm tra, may mắn chỉ là hạ đường huyết do không ăn sáng. Lee Sang Hyuk chở anh về nhà với khuôn mặt tối sầm, vừa tự trách mình vừa tức giận. Han Wang Ho thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái, nhưng anh đều phớt lờ, Han Wang Ho biết mình sai nên sau khi đỗ xe đã tiến tới hôn anh. Lee Sang Hyuk thở dài, đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt của Han Wang Ho
"Han Wang Ho, đừng lại như vậy, thật sự sẽ doạ anh."
  Han Wang Ho cũng biết mình đã làm Lee Sang Hyuk rất sợ nên đã vòng tay qua cổ Lee Sang Hyuk, dựa vào lòng anh mà an ủi.
"Ạm Yên tâm đi,loại chuyện này sẽ không lại phát sinh."
 Kể từ ngày đó, Lee Sang Hyuk đều giám sát chế độ ăn uống của Wang Ho một cách chặt chẽ, thường xuyên dẫn cậu ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng cùng đám Jae Wan ra ngoài ăn cơm, nhưng luôn bị anh em trách mắng vì thường xuyên đến muộn cho mỗi cuộc hẹn
Lee Sang Hyuk, người ít được quan tâm nhất trong Rox lúc đó, đã trở thành người quan được tâm nhất trong đội tuyển kể từ khi Wang Ho gia nhập. Mọi người trong đội tuyển đều được đề cập về các vấn đề có Lee Sang Hyeok mỗi hàngvà họ đều nói rằng Wang Ho đã có được thứ mình muốn nhất trước đó, và anh ấy trở thành người duy nhất.
6.
  "Sang Hyeok anh chỉ có một trên đời?"
  Vào cuối năm 2019, những người bạn cũ đã chuẩn bị một buổi lễ chia tay cho Han Wang Ho, khi cậu sắp đến Trung Quốc. Lee Sang Hyuk đến muộn vào ngày hôm đó, trên tay anh là một vài bộ mô hình anime mà Han Wang Ho đã thích nó từ lâu. thời gian. Khi anh ta đến, Han Wang Ho đã bị anh em của anh ta biến thành một con mèo say rượu, và nhóm người này đặc biệt thích trêu chọc Han Wang Ho say xỉn để hất tóc mái lên cho anh ta. Khi Lee Sang Hyuk bước vào, Han Wang Ho đang tranh cãi với Kang Beom-hyun  về bộ phim "Harry Potter" mà họ xem cùng nhau ngày hôm qua
  "Cái gì, làm sao em có thể không thích tập 3? Rõ ràng là cái thú vị nhất." Han Wang Ho tức giận quay đầu lại, không nhìn anh trai của mình nữa nữa. Kang Beom-hyun  đáng yêu đến mức đưa tay ra định cù Wang Ho nhưng anh ta đã hất ra. 
Kang Beom-hyun  vô tình nhìn thấy Lee Sang Hyuk ở cửa, mỉm cười chào anh và nhường cho chỗ ngồi kế bên Wang Ho cho cậu. 
Mọi người trong SKT và Rox đã lo lắng về mối quan hệ của họ trong một thời gian dài, mọi người đều biết rằng họ đặc biệt với nhau, nhưng lớp giấy cửa sổ cuối cùng vẫn chưa bao giờ bị xuyên thủng, Han Wang Ho chỉ gặp nhau khi anh ấy uống rượu với anh em của Rox. Nói rằng anh muốn trở thành duy nhất cho người đó.
  Khi Lee Sang Hyuk ngồi bên cạnh, Han Wang Ho vẫn còn giận Kang Beom-hyun, và mặt anh ta vùi vào lưng ghế sô pha. Lee Sang Hyuk vừa từ bên ngoài trở về, bàn tay lạnh lẽo sờ gáy hắn, Han Wang Ho rụt cổ xoay người lại, bắt gặp ánh mắt của hắn.
  Han Wang Ho sau khi uống nhiều có chút bối rối, chớp chớp mắt, xác nhận mình đọc không lầm lập tức cười ha ha.
"Anh Sang Hyeok, xin chào."
  “ Wang Ho ah” Lee Sang Hyuk đưa món quà cho anh mở.
  "Thích không?"
  Han Wang Ho không biết Lee Sang Hyuk biết ở đâu mà gần đây cậu ấy theo dõi bộ truyện tranh này, mỗi món quà mà Lee Sang Hyuk tặng cho anh ấy đều có thể được Han Wang Ho cực yêu thích, giống như thích Lee Sang Hyuk.
  “Em thích mỗi món quà mà anh tặng cho anh, cũng như em thích anh vậy.” Han Wang Ho uống nhiều rượu luôn rất thành thật, nghĩ gì nói nấy, không giấu diếm chút nào.
  “Sao đột nhiên lại đi Trung Quốc?” Lee Sang Hyuk nhìn anh chằm chằm, nhẹ giọng hỏi.
  “Em chỉ muốn qua bên đó thử một chút, xem có thể làm tốt hơn hay không.” Han Wang Ho cố nén cười, nghiêm túc nói.
  "Anh không muốn em đi?"
  Lee Sang Hyuk đã có chút kỳ lạ kể từ khi Han Wang Ho nói với anh ấy rằng anh ấy sẽ đến Trung Quốc, Han Wang Ho cho rằng người anh em này không vui, nhưng anh ấy không biết tại sao.
  “Không phải là anh không muốn.” Lee Sang Hyuk vô thức xoa xoa góc áo, sắp xếp lại lời nói và nói.
  "Anh hơi lo lắng một chút."
  "Em tự lo được, em không phải trẻ con." Han Wang Ho cười, nghĩ sang chuyện khác, hỏi
  "Vậy anh đang ủng hộ em."
  “Đương nhiên.” Lee Sang Hyuk trịnh trọng gật đầu, giấu diếm không nói.
   Tất nhiên anh ấy ủng hộ Han Wang Ho muốn đột phá và đạt kết quả tốt hơn. Anh cũng hoàn toàn tin tưởng rằng Han Wang Ho có thể tự chăm sóc bản thân ngay cả khi ở nước ngoài. Nhưng hắn vẫn lo lắng, hơn nữa là bởi vì bất đắc dĩ, hắn mới miễn cưỡng để người này rời đi bên cạnh mình.
  Đêm đó, Lee Sang-hyuk gánh trên vai trách nhiệm nặng nề đưa Han Wang Ho trở về như thường lệ, trên đường trở về, Han Wang Ho nhìn người sắp nói lời tạm biệt và hỏi
  "Anh Sang Hyeok."
  "Ừm"
  “Em là duy nhất của anh  Sang Hyuk sao?” Hắn ngước mắt nhìn Lee Sang Hyuk, trong mắt mang theo mong đợi cùng không chắc chắn, còn có một tia tuyệt vọng điên cuồng, giống như tuyết châm lửa đốt.
  “Em là người đặc biệt nhất ngoài việc chiến thắng trò chơi.” Han Wang Ho không cần câu trả lời của Lee Sang Hyuk, và sau khi hỏi câu hỏi này, anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, và không cho Lee Sang Hyuk thời gian để trả lời câu hỏi, vì vậy anh ấy đã bỏ lỡ những gì Lee Sang Hyuk muốn nói Xuất câu trả lời. Lee Sang Hyuk sợ gã say rượu sẽ xô ngã mình khi đang đi nên đã cẩn thận che chắn cho anh ta. Thở dài thầm nghĩ, lần sau nhất định phải nói cho Han Wang Ho biết. Hãy nói với anh ấy rằng Han Wang Ho luôn là người duy nhất, chỉ có sự lãng mạn và nhịp tim của Lee Sang Hyuk.
Lee Sang Hyeok từ lúc quen Han Wang Ho, anh luôn nhận được rất nhiều câu hỏi như “ Anh có thích em không?”, “ Trong lòng anh, ngoài chiến thắng em vẫn là nhất phải không?”, “ Có phải dạo gần đây anh không quan tâm em nữa không?”, và rất nhiều câu hỏi khác. Nhưng trước khi Lee Sang Hyeok đưa ra được câu trả lời thì Wang Ho lại vội vàng chuyển câu trả lời khác, cậu sợ rằng câu trả lời của anh có thể vô tình chấm dứt mối quan hệ của hai người, cho dù tình cảm của anh với cậu vẫn không thay đổi
7.
  Lần cuối cùng Han Wang Ho hỏi câu này là vào cuối năm 21 tuổi, khi anh ấy chuẩn bị chuyển đến GenG. Trước khi rời khỏi NS, Song Kyung Ho, một kẻ lười biếng, đã đến giúp anh thu dọn đồ đạc, giúp Han Wang Ho bỏ chiếc gối chim cánh cụt cuối cùng vào hộp, nhận ly trà sữa từ cửa hàng đồ ăn mang về của Han Wang Ho, lo lắng hỏi một câu
  “Wang Ho, em biết Geng và T1 ở cùng một tòa nhà ký túc xá, như vậy cơ hội em gặp Sang Hyuk sẽ tăng lên rất nhiều.”
  Han Wang Ho nhấm nháp trà sữa, thu dọn ba lô
  "Sau này gọi anh Sang Hyeok ra ngoài ăn cơm không phải thuận tiện hơn nhiều sao?"
  Song Kyung Ho cốc nhẹ vào đầu cậu một cái, nói: "Tiểu tử này rõ ràng biết ta hỏi không phải là sau này hai người ra ngoài ăn cơm sẽ không tiện."
  “Anh rút cuộc hỏi cái gì?” Han Wang Ho cười hỏi anh trai, nhưng là giả ngu giả ngây giả dại, đối với Song Kyung Ho chưa bao giờ có hiệu quả cao, Song Kyung Ho liền thẳng thắn hỏi.
  "Hai người định ở cùng nhau thật sao?"
   "..." Han Wang Ho trầm mặc, quay mặt đi không muốn trả lời vấn đề này, Song Kyung Ho thấy phản ứng của hắn, cũng không muốn hỏi lại. Đã vài năm trôi qua, lúc đầu khi Han Wang Ho nói rằng cậu thích Lee Sang Hyuk với những người anh em của mình, họ đã lo lắng về việc liệu em trai mình có thể xử lý được người đi đường giữa giống như AI hay không. Sau đó, họ phát hiện ra rằng Lee Sang Hyuk thực sự quan tâm đến Han Wang Ho, vì vậy họ đã thở phào nhẹ nhõm, ngay khi họ nghĩ rằng hai người sẽ ở bên nhau một cách suôn sẻ, họ nhận ra rằng thực tế thường không như vậy.
  Lee Sang Hyuk càng đặc biệt với Han Wang Ho, Han Wang Ho càng muốn biết liệu anh có phải là người duy nhất của Lee Sang Hyuk hay không. Kẻ hèn nhát không thể tin rằng mình sẽ là người được chọn bởi các vì sao, anh ta yêu không do dự và yêu đến co rút lại. 
Anh ta dám gọi điện cho Lee Sang Hyuk khi anh ta say và nhờ Lee Sang Hyuk đưa anh ta về nhà, và dám nói với người khác rằng nếu bạn muốn người bạn chơi game đó, tôi có thể giúp bạn. Nhưng anh không dám nghe câu trả lời sau khi hỏi Lee Sang Hyuk liệu anh có phải là người duy nhất của anh không.
  “À, anh Sang Hyuk và em…” Han Wang Ho nhẹ nhàng nói ngay khi Song Kyung Ho nghĩ rằng chủ đề này sẽ lại bị cắt ngang như thế này
  “Có lẽ là do em có thể biết trước kết quả nên em sẽ dũng cảm hơn.”
    Song Kyung Ho yên lặng nghe hắn nói
  "Nhưng em luôn nghĩ rằng anh Sang Hyuk khác với em. Em thích đi du lịch, thích mèo con và thích gặp gỡ những người bạn mới. Nhưng anh ấy thích đọc sách, và khi anh ấy buồn chán, anh ấy có thể dành cả buổi chiều chỉ để “xây cầu”. Điều em luôn lo lắng không phải là chúng ta có thể ở bên nhau hay không, mà em chỉ sợ nếu bước một bước rồi sẽ không thể thu hồi lại được."
  "Axi, Wang Ho, em đang tạo ra một cái kén cho chính mình. Mặc dù có rất nhiều điểm khác biệt giữa anh và Hyuk Kyu, nhưng anh vẫn luôn cố gắng làm mọi thứ giữa 2 người trở nên giống nhau"
  Han Wang Ho cau mày chọc vào mặt búp bê chim cánh cụt
  "Cho nên anh , không cần lo lắng cho em, biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ nhận được tín hiệu bất ngờ từ tụi em”
Wang Ho gặp Lee Sang Hyuk trong thang máy vào ngày thứ hai khi anh ấy đến Geng. Anh ấy và Park Jae Hyuk đang xuống lầu ăn sáng rồi quay lại xếp hạng. Trong thang máy, họ gặp Lee Sang Hyuk đang muốn xuống lầu đến tòa nhà T1.
  Park Jae-hyuk chào Lee Sang-hyuk trước, và Lee Sang-hyuk đáp lại lời chào bằng một nụ cười giả trân. Chú cún tha mồi vàng AD đã trốn ở phần trong cùng của thang máy ở giây tiếp theo, chiếm vị trí tốt nhất để quan sát tin đồn lớn nhất LCK ở cự ly gần.
  Han Wang Ho cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng anh vẫn mỉm cười chào Lee Sang Hyuk
  "Chào buổi sáng, anh Sang Hyeok, anh đi tập luyện sao?"
  "Um, Wang Ho đã chuyển đến đây chưa?" Lee Sang-hyeok liếc nhìn mặt dây chuyền nhỏ trên tay và hỏi, mặt dây chuyền hình chim cánh cụt nhỏ của Han Wang Ho là do Lee Sang-hyuk tặng cho anh ấy khi anh ấy ở SKT, và Han Wang Ho mỉm cười sau khi nhận được mặt dây chuyền 
Bản thân Han Wang Ho luôn vui vẻ nói với mọi người rằng, tôi đã được vị thần thực sự của LOL phù hộ, và sau đó tôi đã để nó ở đâu đó trong góc tủ qua trong nhiều năm. Tuy nhiên, luôn có một chú chim cánh cụt nhỏ trên ghế của Han Wang Ho.
  Han Wang Ho gật đầu, thang máy đã đến tầng một, Han Wang Ho mỉm cười chào tạm biệt Lee Sang Hyuk
"Sang Hyeok anh , hôm nay chúng ta cùng nhau cố gắng lên!"
"Han Wang Ho cũng vậy."
  Sau khi tiễn Lee Sang Hyuk, Park Jae Hyuk tò mò hỏi Han Wang Ho
"Wang Ho, mày và Faker nim vẫn ổn."
  "Jae Hyuk à, hình như câu hỏi này từ năm 2019 đến nay vẫn như vậy nhỉ”
  "Vậy câu trả lời cho câu hỏi đó vẫn không thay đổi?"
  "Chưa."
  "Nói cách khác, nó có thể thay đổi trong tương lai."
  "Ồ, Park Jae Hyuk, đừng nói chuyện với tao"
  Park Jae Hyuk giơ tay nhận thua, không tranh luận với Wang Ho về chủ đề này.
  Han Wang Ho đã bị Lee Sang Hyuk bắt gặp hai tuần trước khi giải mùa xuân bắt đầu, anh ta đi uống rượu với các đồng đội mới vào cuối kỳ nghỉ, sau khi say xỉn liền bấm số của Lee Sang Hyuk dưới con mắt khiếp sợ của mọi người. Chuông reo ba lần và được kết nối, giọng nói điềm tĩnh và dịu dàng của Lee Sang Hyuk được tải lên từ chiếc điện thoại hơi sáng
  "Lại uống nhiều rồi? Để anh đi tìm em"
Park Ji Hoon liếc nhìn Park Jae Hyuk cũng đang kinh hãi khiếp sợ, nghe thấy Han Wang Ho nhớp nháp và làm nũng
  "Là nơi lần trước anh cùng anh Kyung Ho và anh Hyuk Kyu cùng nhau ăn lẩu, anh  mau tới đi."
  Ji Hoon biết một vài điều về hai người họ, nhưng anh ấy vẫn không tin và hỏi Park Jae-hyuk
  "Không phải anh đã nói với em hai người bọn họ không có việc gì sao? Xem như không có việc gì?"
  Park Jae Hyuk nhún vai, ngạc nhiên tiếp tục nói: "Thực ra cũng không có gì, nhưng lúc năm 2019, Han Wang Ho sau khi uống quá nhiều sẽ gọi điện cho anh Sang Hyuk.Nếu anh ấy không bắt máy sẽ liên tục gọi đến khi nào điện thoại còn không hoạt động được nữa thôi"
  "Anh Sang Hyeok đó có lẽ sẽ đến đón Wang Ho sau khi anh ấy say. Được rồi, Hoon, chúng ta phải tự mình trở về ký túc xá." Anh ấy vỗ nhẹ vào Jihoon để ra hiệu rằng anh ấy đã sẵn sàng để đi.
  Han Wang Ho vừa uống xong cả người nóng bừng, vội vàng kéo khóa áo lại bị Lee Sang Hyuk kéo lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng gã say làm nũng, "Anh à, em nóng thật đấy."
  “Nhưng Wang Ho sẽ bị cảm lạnh.” Lee Sang Hyuk lắc đầu, không tán thành câu nói của anh. "Lát nữa trở về ký túc xá đi."
  Trên đường trở về ký túc xá, Han Wang Ho vẫn ồn ào như thường lệ, và Lee Sang Hyuk đã an ủi anh ấy suốt quãng đường vì chứng đau đầu. Sau khi đi đến rìa ký túc xá, anh ấy đã cư xử đúng mực, với một nụ cười khúc khích, anh ấy nắm lấy Lee Sang Hyuk và nói
  "Anh ơi, anh có mong đợi những con bướm không?"
  Lee Sang Hyuk không biết anh ấy đang nói về điều gì, vì vậy anh ấy đã trả lời câu hỏi của mình sau khi suy nghĩ nghiêm túc về nó
  "Nếu Han Wang Ho nói đến mùa hè bướm bay trên hoa, thật sự rất đẹp."
  "Nếu anh Sang Hyeok thực sự mong đợi nó, em sẽ dũng cảm hỏi lại câu hỏi đó." Dương như đã tìm được động lực khuyến khích Peanut, và Han Wang Ho cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng tốc sau khi anh ấy nói câu này.
  “Em là duy nhất của anh sao?” Nói xong, hắn lại bắt đầu hối hận, lui mấy bước muốn trốn về ký túc xá, lại bị Lee Sang Hyuk hai tay ôm eo bắt được.
  Lần này, Han Wang Ho không dám cử động, sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lee Sang Hyuk. Lee Sang Hyuk thở dài và nhìn xuống anh.
"Đừng chạy trốn nữa, năm 2017 em uống nhiều lắm, lúc say mới nói thích anh, em sợ anh không hiểu hâm mộ cùng thích khác nhau, cho nên không có dũng khí nói em thích anh một cách rành mạch. Năm 2018, em trốn anh nửa năm, dưới sự sắp xếp của anh Kyung Ho, cuối cùng em cũng lừa được anh qua nhà ăn cơm. Em không thèm nhìn anh một cái, uống xong cũng chạy về nhiều lắm, khóc nói thích anh mệt mỏi lắm, nói anh không hề có chút rung động với em nhưng em vẫn thích, lúc đó anh cũng muốn nói rằng anh cũng thích em, nhưng chưa kịp nói em sau khi khóc xong lại chạy đi tìm Bae Jun Sik, căn bản chúng ta không có nhiều thời gian để nói với nhau nhiều nhưng lại vô tình rút ngắn quỹ thời gian đó.
Trong năm 2019, 2020, mỗi năm sau khi em hỏi anh rằng em có phải là người duy nhất của tôi không, em luôn bỏ đi trước khi anh trả lời.
  Anh bất lực xoa xoa mái tóc của kẻ nhát gan trong lòng mình, nói với Han Wang Ho những điều mấy năm nay không có thời gian để nói.
  "Wang Ho, em luôn là duy nhất đối với anh, người mà Lee Sang Hyuk anh thích. Nói cách khác, Lee Sang Hyuk thích Han Wang Ho, giống như Cleopatra yêu Antony. Em không cần phải lo lắng về tương lai bởi vì chênh lệch giữa anh và em, đôi lúc những sự khác biệt đó vô tình lại tạo nên điểm gắn kết giữa chúng ta, khi mỗi người cố gắng hiểu nhau hơn, cùng nhau tìm đến điểm chung, cho nên, Han Wang Ho, em có thể cân nhắc làm bạn trai của anh không ?"
  Han Wang Ho chết lặng khi nghe bài phát biểu dài nhất của Lee Sang Hyuk kể từ khi anh ấy gặp Lee Sang Hyuk, trong đầu anh ấy như thể Aphelios đã sử dụng nước cờ lớn của mình, sau khi pháo hoa được nổ hết lần này đến lần khác, anh ấy lắng nghe lời tỏ tình của Lee Sang Hyuk với sự bối rối cùng sung sướng
Sau khi suy nghĩ một lúc liệu bản thân có thật sự muốn ở bên nhau với đối phương hay không, Wang Ho đã gật đầu một cách dứt khoác. Lee Sang Hyuk cúi đầu và hôn Wanh Ho, cậu đáp lại một cách không mạch lạc. Thấy hời, Lee Sang Hyuk nhận lời và nghĩ rằng ngày mai hai người sẽ có buổi tập luyện nên đưa anh liền cậu về ký túc xá ngủ.
  Han Wang Ho nằm xuống và mê man ngủ thiếp đi, và không nhận ra chuyện gì đã xảy ra cho đến khi tỉnh dậy vào nửa đêm. Bất ngờ cầm điện thoại lên và thấy tin nhắn cuối cùng Lee Sang Hyuk gửi cho anh là sau khi đưa anh về ký túc xá và sau khi anh cũng quay về
“Chúc ngủ ngon, anh thích em.” Lúc này cậu mới xác nhận đây không phải là mình nằm mơ khi uống quá nhiều, sau đó tự tin chìm vào giấc ngủ cho đến rạng sáng.
  Tất nhiên, sau khi tỉnh dậy, cậu đã bị Jeong Ji Hoon và Park Jaehyuk, những người nhìn thấy hai người cuối cùng ôm hôm qua la ó, và Song Kyung Ho sau khi biết tin tức giận đến đổ dầu, "Này Wang Ho, hai người cuối cùng cũng không bỏ thói quen hành hạ người khác ." Không thể tránh khỏi. Nhưng đây đều là những điều cần nói, chung quy lại, trong mùa đông không quá lạnh này, Han Wang Ho đã tìm được một lò sưởi chỉ chấp nhận mình.
8.
  Sau khi xếp hạng xong, Song Kyung Ho đi đánh thức Kim Hyuk-gyu, Lee Sang-hyuk và Han Wang Ho đã sử dụng máy tính của họ để xem trận đấu giữa GenG và T1 đêm qua. Kim Soo-hwan, xạ thủ năm 2005, giờ đã trở thành anh cả trong đội, nhưng Han Wang Ho 30 tuổi trong mắt anh vẫn là một đứa trẻ, Han Wang Ho chứng kiến ​​bước tiến lớn của Jinx vào sân để hủy diệt ván đấu , và quay sang Lee Sang-hyuk và nói
  "Hóa ra là Kim Soo-hwan và những người khác đã làm rất tốt. Họ còn biết em đã không bỏ lỡ một trận thi đấu của họ. Thật kỳ lạ."
  Lee Sang Hyuk hỏi anh ấy có gì lạ, Han Wang Ho suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Em sẽ rất nhẹ nhõm khi thấy Soo Hwan thể hiện rất tốt, và em sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy em ấy thua cuộc, nhưng nghĩ rằng đồng đội bên cạnh em ấy là em trước đây, em cảm thấy rằng thời gian đã thay đổi trong một thời gian. "
  “Đó là bởi vì Wang Hao thực sự thích người chơi Peyz.” Lee Sang Hyuk liếc nhìn Min Hyung, người vẫn đang là xạ thủ của T1, và nói, “Giống như khi anh xem Min Hyung bây giờ, anh cũng có cảm xúc tương tự.”
  Han Wang Ho nhìn dòng chữ trên màn hình một lúc rồi quay sang nhìn Lee Sang Hyuk, Lee Sang Hyuk cảm nhận được ánh mắt của anh ta và anh ta hỏi.
"Han Wang Ho muốn cùng anh solo 1vs1 sao?"
"Được, anh có hứng thú sao?" Han Wang Ho cười mở rộng thiệp mời.
"Rất vui."
  Nói xong, Lee Sang Hyuk đứng dậy lấy máy tính, hai người dành cả buổi sáng còn lại cho nó.
  Buổi chiều, hai người lên đường đến Tổ chim, tài xế taxi là một ông chú, nhạc phát trong xe là bản nhạc piano quen thuộc, Han Wang Ho chăm chú lắng nghe, sau đó mỉm cười gõ nhẹ 9 lần và 2 lần vào lòng bàn tay của Lee Sang Hyeok. Hành động này gợi nhớ đến bản Nocturne Op.9 No.2 mà Lee Sang Hyeok đã  chơi tại cuộc họp thường niên T1 năm 2022. Nhưng chỉ có hai người họ biết rằng sau khi Lee Sang Hyuk học bản piano này, người đầu tiên nghe bản nhạc hoàn chỉnh chính là Han Wang Ho.
  Lee Sang Hyuk nắm lấy tay Han Wang Ho, dùng tay anh làm phím đàn piano trắng đen và chơi một bài hát theo điệu nhạc. Lee Sang Hyeok  chưa kịp dừng lại thì Wang Ho đã giữ tay anh lại, hai tay nắm chặt vào nhau, mãi cho đến khi xuống xe cũng không buông.
Hai người sánh bước đi về phía tòa nhà to lớn, Han Wang Ho ngâm nga giai điệu mà anh vừa nghe được trong xe một lúc. Sau đó, nó nửa quyến rũ và nửa đòi hỏi
  “Anh Sang Hyuk, về nhà anh chơi piano cho em nghe nhé!”
  "Được rồi, em muốn nghe cái gì?"
  "Ừm..." Han Wang Ho suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "Từ A commeamour hôn mưa, cuối cùng trở lại Summer."
  “Tại sao nó lại theo thứ tự này?” Lee Sang Hyuk mỉm cười và hỏi Han Wang Ho ý nghĩa đằng sau thứ tự đó.Người đi rừng tuyệt vời này luôn có một số liên tưởng tuyệt vời.
  “Đó là hy vọng của Han Wang Ho, nó thuộc về chuyện tình lãng mạn giữa Lee Sang Hyuk và Han Wang Ho.” Han Wang Ho cười rạng rỡ và chia sẻ suy nghĩ của mình với Lee Sang Hyuk.
  "Anh tôi thủ thỉ với tôi vào một đêm cuối thu 2017. Ngày mai anh sẽ chở tôi đi ngắm hoàng hôn. Là dấu vết cơn mưa tôi theo đuổi một người bấy lâu. Cuối cùng cũng là mùa hè thuộc về Lee Sang Hyuk và Han Wang Ho."
  “Ý kiến ​​rất hay, Wang Ho.” Lee Sang Hyuk lặp lại những lời của Han Wang Ho trong lòng, rồi đưa ra đánh giá của riêng mình.
  Chuyến đi đến Tổ Chim không dài lắm, hai người đi dạo một vòng và dừng lại trước sân khấu đang diễn ra trận chung kết một lúc nữa. Lee Sang Hyuk nhìn nơi mình đã khóc, và mỉm cười nhẹ nhõm.
  Khi đó Lee Sang Hyuk mới 21 tuổi, dù là người duy nhất giành được 3 chiếc cúp vô đich trên thế giới nhưng thực sự đối với anh nó cũng không nhiều lắm. Sau này, anh trải qua nhiều thất bại hơn, nhưng dần dần trưởng thành hơn trong những thất bại. Những thất bại lớn nhỏ này tạo thành một bức tranh hoàn toàn khác với cơn mưa chiến thắng, nhưng chúng đang khiến anh trưởng thành, và anh không hề ngạc nhiên.
   Năm 2017 thất bại quả thực rất đau đớn, nhưng tất cả đau đớn lại là một loại hạnh phúc khi nghĩ đến một lúc nào đó trong tương lai. Lee Sang Hyuk hụt hẫng trong khoảng thời gian ngắn sau năm 2020, lần đầu tiên trong đời bị cất lên băng ghế dự bị, không chỉ khán giả mà ngay cả bản thân anh cũng có lúc tự hỏi "Phải chăng sự nghiệp của mình đã thực sự kết thúc?" những đêm mất ngủ cố gắng tìm cách thoát khỏi hẻm núi. Han Wang Ho, người ở nước ngoài xa xôi, thỉnh thoảng thức khuya và luôn có thể phát hiện ra rằng một người đi đường giữa nào đó vẫn còn trong bảng xếp hạng.
  "Anh à, anh không định nghỉ ngơi sao?"
  Một đêm, lúc 4 giờ sáng ở Seoul, kkt của Lee Sang Hyuk nhận được một tin nhắn từ Trung Quốc. Anh nhấc điện thoại và bấm vào hộp tin nhắn, nhưng anh không biết phải nói gì. Anh ấy luôn là người không nói, khi đối mặt với những câu hỏi của Han Wang Ho, anh ấy chỉ có thể trả lời một câu và xếp hàng chờ đợi một lúc.
  Han Wang Ho vừa trở về ký túc xá thì nhìn thấy tin tức, liền nằm xuống giường gọi điện cho Lee Sang Hyuk. Anh không nói gì nữa, chỉ nói gì đó với Lee Sang Hyuk
  "Anh à, đừng cúp điện thoại, em ở bên anh."
  “Wang Ho, đi ngủ đi.” Lee Sang Hyuk khuyên anh, nhưng Han Wang Ho vẫn bất động.
  "Anh sẽ không thể chịu đựng được theo cách đó đâu."
  "Anh à, không phải anh không hay thức khuya sao?" Han Wang Ho cố chấp kiên quyết nói.
  “…” Lee Sang Hyuk nở một nụ cười bất đắc dĩ, thở dài, tạm thời bỏ chuột khỏi nút tiếp tục, dựa vào ghế tập trung nói chuyện với Han Wang Ho.
  “Ở Trung Quốc thế nào?” Thỉnh thoảng anh cũng thấy hoạt động của Han Wang Ho ở Trung Quốc, đứa trẻ có vẻ rất vui vẻ nên cũng dần bớt lo lắng.
  "Thật tốt. Em có những đồng đội tốt và rất nhiều đồ ăn chưa ăn. Ngoại trừ đôi khi, em nhớ anh, anh Kyung Ho và gia đình của em. Không có gì sai với điều đó cả." Han Wang Ho nhìn ra cửa sổ, nhìn vào Thần bóng tối, sau khi suy nghĩ về điều đó, cậu nói thêm, "Anh Sang Hyuk, mùa hè năm 2017, khi em ít tin tưởng nhất vào bản thân mình, mặc dù không kết thúc với chiếc cúp vô địch mùa hè nhưng chúng ta vẫn tiến vào chung kết thế giới, chúng ta vẫn có những vinh quang và niềm tự hào. Vì vậy, hãy cứ tiến về phía trước, và luôn luôn hãy tin vào chính mình."
  “Han Wang Ho đang muốn giải thích cho anh hiểu sao?” Lee Sang Hyuk bị lời nói chân thành này chọc vào chỗ mềm yếu trong lòng, anh nhẹ giọng nói: “Cám ơn Han Wang Ho.”
  "Vậy" Han Wang Ho thay đổi giọng điệu không thể bác bỏ, lần đầu tiên hỏi Lee Sang Hyuk bằng giọng ra lệnh, "Anh Sang Hyuk đi ngủ bây giờ, được không?"
  “Được.” Lee Sang Hyuk đứng dậy, tắt máy tính, ngoan ngoãn trở về ký túc xá.
  Sau đó, Lee Sang Hyuk dần tìm ra lối thoát khỏi sự hoang mang từ những thất bại và thành công trong quá khứ, và Faker đã quay trở lại cuộc chơi một lần nữa. Từ đó, anh mới thấy hết những thất bại và cảm thấy hối hận, nhưng chưa bao giờ mất tự tin. Anh ấy đã hoàn thành một quá trình chuyển đổi của chính mình, quá trình không dài và không quanh co, nhưng anh ấy thực sự đã trở nên trưởng thành hơn.
  Và khi quay trở lại nơi được mệnh danh là "nơi mà các tuyển thủ của Faker đã dốc hết sức lực" này, anh không có nhiều cảm xúc, chỉ lặng lẽ quan sát một lúc, như thể nhìn thấy chính tuổi 21 của mình bị đánh bại. , khóc rồi bước ra khỏi sân khấu. Quay lại nhìn người đồng đội chưa vào sân khấu.
 Nếu có thể, anh sẽ nói với chàng trai trẻ non nớt đó rằng: “Chúng ta sẽ luôn nhớ về nơi này, không phải vì thất bại mà vì sự trưởng thành”.
  Khi anh ra khỏi tổ chim thì trời đã chạng vạng, Han Wang Ho đang nói bên cạnh anh, chỉ cần nghe  anh nói tâm trạng mìn vẫn ổn thì cậu sẽ hạnh phúc, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên hai người, anh cùng nhau đi dạo xong.
9.
  Cuộc sống du lịch cùng nhau kéo dài thật lâu, từ tháp Eiffel ở Paris đến cầu London, nhìn thấy sự phồn hoa của New York, đến Iceland ngắm cực quang.
  Khoảng thời gian chỉ thuộc về Lee Sang Hyuk và Han Wang Ho này có mô hình độc đáo của họ, không chỉ đến thăm một địa điểm cụ thể mà còn nắm tay nhau đi dạo trong một thị trấn vô danh để mua đồ ăn nhẹ đặc biệt.
 Xem mọi người ở những nơi khác nhau sống theo những cách khác nhau và hòa hợp với nhau theo những cách khác nhau. Bù đắp cho những màn pháo hoa mà tôi đã có cơ hội được thưởng thức trong những năm thi đấu chuyên nghiệp nhưng đã bỏ lỡ vì lịch thi đấu và khát khao vô địch. Đôi khi ngồi trong một quán cà phê nào đó, Han Wang Ho sẽ gọi một món tráng miệng, anh chỉ tham lam nhưng không ăn được nhiều, và nhét phần còn lại vào miệng Lee Sang Hyuk.
  Lee Sang Hyuk sẽ tự tay viết một số ghi chép về chuyến du lịch, không dài nhưng chân thực. Anh ấy đã đọc rất nhiều sách và bây giờ vẫn đang đọc chúng. Anh ấy cũng đã đi du lịch nhiều nơi, và bây giờ anh ấy sẽ làm lại điều đó, cùng với Han Wang Ho.
  Lee Sang Hyuk đã viết một đoạn trên một trang sổ tay của mình, và sau khi được Han Wang Ho nhìn thấy, anh ấy đã nhập nó vào với sự cho phép của tác giả và đăng nó lên ins.
“Con đường dài tôi đi đã chứng kiến ​​tất cả về tâm hồn tôi.” Hình ảnh đi kèm là cảnh hoàng hôn của một ngày nào đó và con đường phía trước. Song Kyung Ho thích ảnh Wang Ho đăng, Park Jaehyuk và Jeong Ji Hoon retweet lại nội dung này, hlv Moment nhìn thấy nó sau trận đấu và hỏi anh ấy chuyến đi có vui không, và anh ấy cũng muốn đi.
  Han Wang Ho trả lời từng người một, rồi cùng Lee Sang Hyuk ngắm cảnh bên đường. Mặt trời lặn chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên hai người họ. Đây là tất cả những gì chỉ thuộc về Lee Sang Hyuk và Han Wang Ho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro