Chương 11 Thử Hận miên miên vô tuyệt kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

“Tại thiên nguyện tác tỉ dực điểu

Tại địa nguyện vi liên lí chi

Thiên trường địa cử hữu thì tận

Thử hận miên miên vô tuyệt kì.”(*)

Bạch Cư Dị.

(*)( Trên trời nguyện làm chịm liền cánh

Dưới đất nguyện làm cây liền cành

Thiên trường địa cửu có khi tận

Hận này dằn dặc mãi không nguôi.)

Băng Di ngồi trước gương, dung mạo thiên tiên vẫn như cũ lạnh nhạt vô biểu tình.

Xích Vân đứng sau lưng nàng, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, vẫn như cũ chỉ nhìn không nói.

Từ  tai nạn một vạn năm ngàn năm trước, hai người bọn họ vẫn luôn là tình cảnh này.

Xích Vân là Hỏa Thần, toàn thân Hỏa khí. Băng Di là Băng phách vạn năm, hàn khí nồng đậm. Sinh mệnh của bọn họ vốn đã không thể gắn liền. Số phận lại cứ như vậy trêu ngươi, để cho nàng hai vạn năm trước  thăng thiên cố tình lại mang dung mạo thanh thuần, tính tình hoạt bác khiến hắn sinh lòng lưu luyến.

Thật ra giữa chốn thiên đình toàn mấy lão nhân gia nhớ không nổi tuổi tác này, giữa không khí nghiêm nghị , tĩnh mịch này, xuất hiện một tinh linh náo nhiệt như nàng, ai mà không yêu mến.

Nàng ngày đó nhiệt tình như lửa, lúc yên lặng ngẫu nhiên còn lộ ra vài phần tư thái lạnh nhạt của Băng gia, chỉ cần động tay động chân một chút liền hiện nguyên hình là một cái tiểu quỷ tinh nghịch.

Mà hắn lại nhất mực sủng nàng, có hắn che chở, những thần tiên khác cũng nương theo đó ngấm ngầm dung túng nàng.

Hắn đưa nàng đi dạo khắp thiên đình, lại dẫn nàng hạ phầm xem náo nhiệt. Nàng mỗi ngày càng quấn quýt hắn. Lão bằng hữu Thanh Vưu đã sáng suốt nhắc nhở cách biệt của hai người, hắn vẫn là không nỡ cùng nàng giữ khoảng cách, không nỡ cùng nàng phân ly.

Cho nên mới có một ngày, nàng học nam nữ phàm nhân luyến ái, nhân hắn đang lúc mơ màng hôn trộm lên môi hắn…

Nàng  vô tâm không  hiểu chuyện, hắn biết rõ vẫn vì luyến tiếc nàng mà không nói. Nụ hôn đó, nàng bị hỏa khí của hắn trọng thương. Thiên Đế nổi trận lôi đình, trách hắn tổn thương Băng phách trân quý nhất trong Tam giới.

Mà nàng từ đó được đưa đến Dao Trì dưỡng thương, tính tình đại biến, trở thành Băng Di tiên tử của ngày hôm nay, thanh nhã, lạnh nhạt.

Nàng là bảo bối của thiên đình, là Băng phách tu tiên độc nhất trong thiên hạ…

Nàng là tiểu tinh linh hắn trân quý nhất…

Hắn tất nhiên không thể đã  hủy nàng một lần, lại hủy nàng thêm lần nữa. Cho nên tình cảnh một người lạnh nhạt quay lưng, một người chỉ biết đứng nhìn từ xa không nói này  liền hiển hiện suốt một vạn năm ngàn năm qua không đổi.

Khác chăng hôm nay chổ nàng ngồi không phải Tuyết Tinh Các của nàng, cũng không phải Nguyệt Cung của Hằng Nga mà là Vương cung nước Triệu nơi hạ giới.

Nàng trong thân phận công chúa dị quốc thua trận tiến cống cầu hòa, gả đến trung nguyên thành Tuyết Phi của Triệu vương.

Nguyên lai, Thụ yêu hoành hành, mê hoặc Triệu vương, thương tổn đế khí, lung lay quốc vận khiến bá tánh vướng vào tai ương. Thiên đình nhiều lần cử người phạt yêu nhưng tình cảm chân thành của Triệu vương như một bức bình phong che chở cho nàng, thiên binh thiên tướng không cách nào động đến.

Thiên đế cũng nhiều lần sắp xếp mĩ nhân kế khiến cho Triệu vương di tình biệt luyến, bất quá các nàng đều là phàm nhân, đấu pháp tất không thắng được yêu thụ kia.

Cuối cùng đành phải dùng đến tiên nữ hạ phàm.

Người được chọn hiển nhiên là Băng Di, bởi vì nàng có hàn khí bẩm sinh lấn át cả tiên khí, trước giờ vẫn luôn an phận không hỏi sự đời, trong tam giới cũng ít người biết đến, yêu thụ kia dù nghi ngờ thân phận của nàng cũng sẽ không dò ra manh mối, mà hàn khí kia cũng sẽ tự động ngăn cản sự gần gủi của nam nhân phàm giới, nàng tất nhiên sẽ không sợ vấy bẩn tiên thân. Cử nàng đi là lựa chọn tốt nhất.

Triệu vương kia tất nhiên không cách nào khán cự đóa hoa thánh khiết của Thiên Sơn, bất chấp tin đồn về lời nguyền hàn khí trên người nàng, bất chấp mỹ nhân chỉ có thể nhìn không thể chạm vẫn giữ nàng lại bên người, thương yêu chìu chuộn. Băng Di thần sắc vĩnh viễn thản nhiên băng lãnh lại là hấp lực chết người đối với nam nhân.  Tuyết Phi nhập cung ba năm không nói một lời mà Triệu vương ba năm vẫn không dùng hết kiên nhẫn, dồn hết tâm tư lấy lòng, đối với Thụ yêu hoàng hậu dần dần lạnh nhạt.

Mà hắn, ba năm ở phàm giới chỉ bằng ba ngày tại thiên nhai, ba ngày này với hắn lại dài như thiên thu vạn tuế.

Hắn mỗi ngày, tại lúc nàng ngồi trước gương suy tư tìm cách đấu kế với yêu thụ, đều đứng phía sau yên lặng nhìn nàng. Hắn biết nàng nhìn vào gương nhất định thấy bóng dáng hắn,im lặng cực độ như vậy nhất định nghe được tiếng thở của hắn, cũng như hắn nhìn vào gương để thấy gương mặt nàng, yên lặng lắng nghe tiếng nàng đều đều hô hấp.

Nhưng nàng vĩnh viễn vờ như mắt mù tai điếc.

Hắn biết nàng đối với hắn cũng hữu tình. Nhưng trời sinh bọ họ đối với đối phương vĩnh viễn chỉ là kính hoa thủy nguyệt, cũng như bọn họ lúc này nhìn nhau qua gương chứ không có dũng khi cùng nhau đối mặt. Đã không có kết quả hà tất phải miễn cưỡng, chỉ cần biết tình cảm của bọn họ hai vạn năm qua vẫn sống âm thầm là đủ.

Kế hoạch dần bước đến thành công, bức màn bảo vệ của Triệu vương trên người yêu thụ càng ngày càng mỏng, thiên binh thiên tướng ẩn mình đợi sẵn bên trên hoàng cung, mà yêu thụ cũng đã hiện nguyên hình.

Vậy mà lúc đôi bên kịch chiến lại xảy ra biến cố. Một đại xà tinh mang Triệu vương đi thẳng về hướng Bắc. Nước Triệu không người kế thừa, giờ khắc này nếu Triệu vương xảy ra chuyện, nước Triệu diệt vong, bốn phương binh loạn, vậy bọ họ diệt thụ yêu cũng có ích gì.

Băng Di đuổi theo xà yêu đầu tiên, yêu thụ cũng phá vòng vây chạy theo, Xích Vân cùng thiên binh thiên tướng cũng một đường đuổi tới, đuổi dài đến một động phủ thật xa về phía Bắc.

Thông thường  xà  yêu phần lớn là nữ, xà yêu này lại là một đại nam nhân. Hắn một thân hắc bào tơi tả, tóc tai rối bù đứng bên cạnh Triệu vương đang hôn mê bị trói đứng vào cột.

XÍch Vân đến sau, đại khái nghe qua câu chuyện cũng hiểu được năm phần, xà yêu này tương tư thụ yêu cả mấy ngàn năm không được hồi báo, người tình trong mộng cư nhiên lại bị một phàm nhân nhất thời vô tình đi ngang qua cướp mất, trong lòng phẫn hận, từ lâu đã muốn giết Triệu vương nhưng lại gặp phải thụ yêu liều mạng thủ hộ, hắn không muốn đấu pháp thương tổn người yêu nên nhẫn đến tận lúc này.

Triệu vương đối với thụ yêu thay lòng đổi dạ mà nàng với hắn vẫn nhất quyết chung tình, nhất quyết ở lại hoàng cung liều mạng đấu tranh chống lại sự chia cắt của thiên đình, nàng cùng với Băng DI mỗi ngày căng thẳng đấu trí, lại bị phu quân lạnh nhạt nên thần sắc càng ngày càng kém khiến cho xà yêu thấy được lại càng vừa yêu vừa căm hận khôn cùng. Hận kia tất nhiên là hướng trên người Triệu vương mà phát tiết. Hắn nhân lúc thụ yêu bị thiên binh thiên tướng cầm chân mà bắt  người, thầm nghỉ giải quyết nhanh gọn còn quay lại giúp thụ yêu oanh oanh liệt liệt đánh một trận, không ngờ bị Băng Di phát hiện đuổi theo dẫn đến một đám người theo tới.

Kế hoạch của xà yêu bất đắc dĩ thay đổi, hắn mang người đến Hỏa Diệm Đàm ở phương bắc xa xôi này. Lúc Xích Vân bước vào, Băng Di chỉ yên lặng đứng nhìn ba người kia, hắn cũng ra lệnh cho chúng tướng án binh bất động.

Lúc này xà yêu lại đánh tỉnh Triệu vương, chỉ cho hắn nhìn hoàn hậu đã hiện nguyên hình của hắn, trái với dự đoán, Triệu vương lại bình tĩnh dị thường:

-     Ngọc Thụ! Ta những tưởng đời này sẽ không còn được nhìn thấy chân diện của nàng thêm lần nào nữa.

Hắn biết?

Triệu vương cười thê lương:

-Ta biết cả. Lần đầu tiên gặp nhau ta đã biết thân phận của nàng. Ta cũng biết ý định của Tuyết Phi. Ngọc Thụ, tin ta, ta chỉ không muốn họ tổn thương nàng nên mới cố quên nàng, đem tình cảm chôn sâu vào lòng…Yêu nàng, ta không bao giờ hối hận.

Thụ yêu khóc, đáy mắt Băng Di cũng lấp lánh lệ quang.

Xích vân hắn lần đầu tiên biết được, Băng phách cũng có lệ, lần đầu tiên biết được Hỏa Thần cũng có lúc đáy mắt bốc lên một tầng hơi sương mỏng. Hắn không biết mình là vì đau lòng cho nước mắt của Băng Di hay vì đôi nghiệt duyên kia  mà luyến tiếc.

-     Xa Vẫn! Ngươi mau thả chàng!

-     Ngọc Thụ, ngươi muộn rồi, tâm của ta đã chết, sẽ không nhất nhất nghe lời ngươi như trước đây.

-     Còn không thả ta sẽ không khách khí!

-     Ngươi muốn đánh ta? Ta chỉ lo bản thân mình chịu không nổi cô đơn sẽ vô tình kéo hắn đồng vu quy tận.

-     Ngọc Thụ, nàng đừng quản ta nữa, mau đi đi. Một đời phàm nhân có mấy mươi năm, ta rồi cũng sẽ chết, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác biệt. Nàng mau chạy, không được để thần tiên bắt được.

-     Bệ hạ!

-     Thật cảm động! Cảm động a! Ngọc Thụ, ngươi nhảy xuống Hỏa Diệm Đàm ta liền thả cho hắn trở về làm hoàng đế của hắn.

-     Ngươi điên rồi.

-     Tiểu hoàng đế! Ngươi vì nàng mà điên. Ta cũng vì nàng mà điên. Có gì không thể?

Đúng vậy! Có gì không thể. Chỉ là cách điên của bọn hắn không giống nhau. Một người bất chấp trách nhiệm với thiên hạ. Một người si tâm chờ đợi đến  khi tuyệt vọng thà là hủy đi người mình yêu thương nhất cũng không muốn nàng cùng nam nhân khác ân ân ái ái. Chấp niệm trong tình cảm đôi khi đi ngược lẽ thường, cũng bất chấp luân lí.

-     Giữ lời!

Thụ yêu chỉ dặn lại hai chữ liền không chút do dự nhảy xuống Hỏa DIệm Đàm.

Mà Triệu vương vừa thoát ra được cũng liền nhảy theo.

Băng Di chớp mắt cũng lao tới giữ hắn lại, khó nhọc giữ thăng bằng lơ lững trên Hỏa Diệm Đàm.

-     Ngươi điên rồi! Người còn muôn dân nước Triệu, ngươi không thể bỏ họ.

-     Ta có sống cũng há có còn tâm tư lo cho họ. Nàng không còn, ta lưu lại cũng chỉ có thể làm một phế nhân.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc. Lúc Xích Vân đến kịp, Băng Di đã buôn tay để Triệu vương rơi xuống biển lửa mênh mông bên dưới. Nàng đứng bên bờ khóc đến hoa lê đẫm mưa. Nàng ở bên họ ba năm, tình sâu nghĩa nặng của họ dù cất sâu trong lòng nàng cũng đâu thể nói không thấy liền không thấy. Những tưởng đó chỉ là chút mê muội trầm luân, chỉ cần nàng cứu họ thoát ra, mọi chuyện liền tốt đẹp.

Thế gian ai học được chữ “Ngờ”.

Xích Vân vội kéo nàng ra xa Hỏa Diệm Đàm, thể chất đặc thù của nàng kị hỏa. Nhưng hắn muộn một bước, hắn quên chính mình cũng là hỏa, so với Hỏa Diệm Đàm chỉ có hơn không có kém. Hắn vừa kéo Băng Di vào lòng nàng liền biến thân trong suốt, nơi đáng lẽ là trái tim băng không bao giờ đập của nàng giờ bừng lên một ngọn lửa nhỏ, dần dần lan ra.

Xích Vân hoản hốt buôn tay, định nhảy ra xa nhưng lại bị bàn tay trong suốt của nàng kéo lại.

“ Không phải vì hỏa khí của huynh. Có muốn muội kể lại chuyện năm xưa không?”

Hắn hốt hoảng, chuyện năm xưa, là chuyện cách đây một vạn năm ngàn năm sao? Là biến động duy nhất trong cuộc đời nàng? Là chuyện khiến nàng không  nói chuyện với hắn suốt hơn vạn năm qua?

Suốt vạn năm qua, nàng không không bố thí cho hắn nửa lời, lúc này tại sao lại mở miệng, tại sao lại muốn nói?

Xích Vân nhất thời hóa đá, trong lòng hắn có một dự cảm xấu bừng lên mãnh liệt.

Băng Di không đợi câu trả lời của hắn, thâm tình nhìn hắn mỉm cười:

“ Muội dù kị hỏa, hỏa khí của huynh lại cường đại, bất quá muội là do một tay thiên đến tạo thành, hỏa khí của huynh cùng lắm cũng chỉ làm muội bị thương một chút, đâu đến nỗi mất hết tu vị như vậy.”

Nàng bình tĩnh mỉm cười nói từng lời từng lời thật nhẹ nhàn rành mạch mà hắn lại cảm thấy bản thân như biến thành tượng đất đang bị người từng búa từng búa một đập xuốn, thân tan vạn mảnh.

“Là bởi vì muội động phàm tâm. Ái tình cuồng nhiệt như hỏa nên tu vi từng chút từng chút một mất đi. Như vậy mới không chịu nổi hỏa khí của huynh. Như vậy mới đành xem huynh như không tồn tại.

Xích Vân! Muội hết cứu rồi. Lửa đó lại đang đốt cháy muội. Thiên đế nói chỉ cứu được muội một lần, một lần duy nhất mà thôi. Cho nên…lần này…muội thật sự phải đi. Muội không hối hận, họ làm muội hiểu, thật sự yêu thì xảy ra chuyện gì cũng sẽ không hối hận.

Muội thật sự không muốn lạnh nhạt với huynh, nhưng muội không thể thân cận với huynh được, muội phải sống, phải sống thật tốt để ngày ngày chờ huynh đến nhìn muội. Huynh…đừng trách muội…muội phải đi rồi…huynh đừng trách muội…”

Xích Vân dùng hết sức lực bình sinh hét đến đất trời rung động cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhi nữ mình yêu suốt hai vạn năm cứ thế tan thành sương mỏng.

Có một luồn hàn khí yếu tụ lại, cố gắn bảo trụ tiên thân của Băng Di, nhiệt độ hạ thấp đến nỗi ảnh sáng từ Hỏa Diệm Đàm nhất thời tắt mất, lạnh đến nỗi khiến cho da thịt Xích Vân đau đớn nhưng hắn không quản, kích động như điên nhìn bóng dáng trắng toát còn chưa rõ nhân dạng đang dần dần xuất hiện.

Băng Di lúc lày chỉ còn như một ảo ảnh khói sương cũng quay sang nhìn, ý cười bên môi càng đậm.

“ Tuyết Vũ! Buông tay đi. Muội biết vô ích mà!”

“Không! Muội nhất định không buông. Nhất định không  buông. Tỷ tỷ không thể bỏ muội, muội trước giờ luôn sùng bái tỷ, vì tỷ mà sống, vì tỷ mà cố gắn, tỷ không thể nói đi là đi bỏ lại muội được.”

Tuyết tinh linh kia chỉ là một ụ tuyết trắng, còn chưa hiện được hình người hoàn chỉnh đã có thể có hàn khí cực đại như vậy cũng không  thể nói nàng ta giỏi, chỉ có thể nói Băng Di vì yêu nên mới trở nên yếu ớt, mới để cho hauuj bối như nàng ta qua mặt.

Băng Di vì hắn nên mới có kết cục thê thảm như vậy.

Không! Nàng từ hơn vạn năm trước đã rất bi  thương rồi, đều là do hắn.

Xích Vân lần đầu tiên rơi lệ. Bởi vì hắn là Hỏa Thần nên nước mắt ra đến hốc mắt đều trực tiếp biến thành hơi nước bốc lên, chỉ có giờ phút này đây, bị hàn khí của Tuyết Vũ gây áp lực mới có thể đọng lại rới xuống, rơi xuyên qua bàn tay trong suốt của Băng Di đang đưa ra hứng.

Cuối cùng Tuyết Vũ cũng không trụ được. Băng Di đi, hôi phi yên diệt, hương tiêu ngọc vẫn, ngay cả di thể cũng không lưu lại.

Tuyết Vũ sụp xuống khóc, nước mắt tuôn ra đều đóng thành băng, Hỏa Diệm Đàm tắt hẳn, khắp nơi lạnh buốt xương, tuyết trắng cả một vùng rộng lớn.

Xích Vân đau đớn tuyệt vọng, cái lạnh khắc lên nỗi đau da thịt chẳng nhầm gì, nỗi đau trong lòng khiến hắn nguội lạnh chẳng thua gì băng tuyết.

Gạt nước mắt, đứng dậy, rời đi.

Chúng tiên tụ tập trước cửa điện Linh Tiêu. Hai ngày trước Hỏa Thần Xích Vân đi vào như cái xác không hồn, hai ngày sau đi ra liền như được hồi sinh.

Thiên đế phán tội hắn làm việc thất trách, để Triệu vương chết hồn phách tán lạc, gây ra chinh chiến liên miên ở hạ giới, sinh linh đồ thán, làm tắt mất Hỏa Diệm Đàm, quan trọng nhất là hại chết Băng phách tinh linh bảo bối độc nhất vô nhị trong tam giới. Tước bỏ hết tước vị, khai trừ tiên tịch, đánh vào luân hồi. Hắn lại như vậy thong dong đi nhận phạt, nụ cười trên môi như si như dại.

Thật ra chúng tiên đều biết, tội hắn dù có nặng nhưng xét mấy vạn năm cút cung tận tụy, xét uy thế cùng chiến công  lừng lẫy của hắn trong tam giới, dù có bị phạt nặng đến đâu cũng không đến nỗi khai trừ tiên tịch, đày vào luân hồi. Bất quá hắn và Băng Di đau đớn yêu nhau hai vạn năm không ai không biết, một khi người đã không còn, hắn cũng không lưu luyến một kiếp cô tịch lạnh lẽo không hồi kết này nữa, cũng vĩnh viễn không thể là Hỏa Thần uy vũ kiêu hùng ngày nào nữa. Mà Thiên đế cũng nể tình hắn nên sau hai ngày dằn co mới miễn cưỡng thành toàn mà thôi.

Kia một chữ tình, đối với uy lực của nó chúng tiên cũng chỉ có thể thở dài cảm thán.

Tại Diêm Vương điện, Xích Vân nhìn chén canh Mạnh Bà, lần cuối cùng nhớ lại hình ảnh Băng Di.

Lúc nàng mới lên thiên đình, vẫn còn hình dáng một nữ hài, không tên, không tuổi. Trên điện Linh Tiêu, Thiên đế ban nàng tên Băng Di. Nàng lúc đó, đứng giữa đại điện, vây quanh bởi đông đảo chúng tiên lại đảo mắt một cái liền nhìn đến hắn, nở nụ cười định mệnh.

Nhớ đến hơn một vạn năm hắn đứng lặng nhìn nàng, mà nàng chưa bao giờ ngoảnh lại.

Nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng cười với hắn, cười đến vô cùng yên ổn, hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Xích Vân mrim cười, giơ chén canh Mạnh Bà lên phía trước, tư thế như kính rượu:

“ Băng Di, ta đợi nàng đến tìm ta.”

Nói xong ngửa đầu uống cạn.

Năm 2012
Đại thiếu gia của tập đoàn tài chính hùng hậu nổi danh Á Châu, Vân Nhật Phong, thích thú ngồi trong thư phòng nhìn ảnh chụp được gửi về từ chuyến đi thám hiểm Bắc cực do chính mình tài trợ.

Bất chợt tay hắn cứng đờ, ngẩn người nhìn ảnh chụp một nữ thám hiểm đứng trước hang động phủ đầy bằng tuyết.

Cửa động băng kia, dấy lên trong hắn một cảm giác kì lạ, như thể đã từng thật sự đi qua nhưng lại như chưa từng nhìn thấy.

Mà cô gái kia, nụ cười đạm mạc đó nhất thời như khảm vào tâm can hắn. Nước mắt không tự chủ rơi đầy trên bức ảnh.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro