Kỳ 2: Tình tù, nhà báo hội ngộ đại gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi được đưa đến một trại giam ở TP.HCM tạm gọi là trại T, thủ tục đầu tiên cởi đồ ra khám xét, xem có đem vật cấm vào trại không và đi thẳng vào buồng giam. Cửa sắt đóng sầm sau lưng, trước mặt là bóng tối phủ đầy, chân ngập trong cái gì đó, mùi xú uế xông lên nồng nặc.

Gặp "đại gia điên" Trần Văn Giao

Hết sức bình tĩnh, tôi căng mắt ra quan sát, nhưng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, buồng giam dài khoảng 3m và chiều ngang cũng vậy, hai bên là hai phản ngủ bằng xi măng, giữa là lối đi đầy phân và nước tiểu. Phía bên phải là cái đầu cắt cao, nhỏ con nhưng đầy lực, bên trái là người cao gầy chân bị xích lại. Tôi nhanh chóng làm quen với Hải, người bạn tù dễ mến đầu tiên trong cuộc đời tù tội mà tôi không ngờ nó sẽ kéo dài đến vậy. Anh bạn xích chân, người mà Hải gọi là đại gia điên hóa ra là người quen: Trần Văn Giao, giám đốc bất động sản với nhiều dự án nổi tiếng và càng nổi tiếng vì mối quan hệ với cô diễn viên điện ảnh rất nổi tiếng V.T. Tôi mở lời chào hỏi, Trần Văn Giao đứng một chân, niệm chú "bắt quyết" trông điên không chịu được.

- Nó giả điên, tiêu tiểu tùm lum nhưng chưa dám ăn cơm với phân...

Có tiếng đập tường thình thình từ cả hai phía, Hải áp tai vào tường,vừa lắng nghe âm thanh từ bức tường phía bên kia xuyên qua, vừa đập tay để trả lời:

- Chúng nó hỏi ông thầy tội gì, em nói là thầy giáo đụng xe người ta, nó nói nếu là băng đại bang Năm Cam thì nói chuyện còn "se sẻ" thì thôi. Em nói ông thầy là chim cút.

Tôi đang rầu thấy ghê, nhưng cũng phải bật cười trước những chuyện kỳ lạ trong nhà tù. Chia cho Hải nửa ổ bánh mì cán bộ công an mua cho, đưa nửa cho Trần Văn Giao, cậu xô ra rồi hạ chân lê xuống bồn cầu ngồi đưa mặt vào bồn cầu nói rì rầm:

- Nó đang nói chuyện với "chị thỏ"... lẽ ra ông thầy là lính mới phải nằm dưới "phi đạo" nhưng thôi, bỏ qua chuyện thủ tục, ông thầy lên nằm với em...

Đuối quá, vừa đặt lưng xuống phản xi măng tôi đã ngủ vùi, đang mê mệt có ai đó lôi tôi dậy:

-Thằng điên ngủ rồi, em không biết sống được với ông thầy bao lâu nên phải nói ngay bây giờ. Cán bộ quản giáo trại này tốt lắm không để tù bị điều tra đánh đâu. Nếu thấy nó (cán bộ điều tra) muốn động thủ ông thầy phải la lớn "báo cáo cán bộ, điều tra đánh tôi", quản giáo sẽ đưa mình về buồng giam không cho hỏi cung nữa.

Mười tám ngày trôi qua tôi vẫn không thừa nhận điều gì và rất an tâm với "cẩm nang' của chú Hải.Trong thời gian đó, điều kiện vệ sinh của buồng giam quá tệ hại đến mức kinh khủng do Trần Văn Giao vệ sinh ngay chỗ nằm và trộn phân vào cơm, nói năng lảm nhảm. Tuy vậy anh ta đã ngừng tấn công Hải, tôi bàn với Hải đề nghị cán bộ tháo xích cho Trần Văn Giao.

- Không được đâu ông thầy, nó phá dữ lắm, đánh bạn đồng cảnh, tạt nước dơ vô cán bộ, mà ông thầy biết chưa? 2 buồng giam kế bên đã chuyển đi hết, họ cách ly ông thầy rồi, không phải chuyện bình thường đâu! Ông thầy hãy lo cho mình trước đã.

Tình ca xuyên tường: Cầm máy lên, gọi đến ai ?

Dù vậy khi gặp cán bộ tôi vẫn đề nghị cởi xích cho Trần Văn Giao, trại giam đồng ý với điều kiện tôi phải cam kết Trần Văn Giao sẽ thực hiện đúng nội quy không quậy phá nữa. Được tháo xích Trần Văn Giao dọn dẹp phòng khá sạch và mặc quần dài áo sơ mi trắng suốt kể cả lúc đi ngủ, nhưng vẫn không nói chuyện, lúc nào cũng tọa thiền quay mặt vào tường lâu lâu la lên "Tr. ơi, anh yêu em".

Sau khi dùng nước chà rửa phòng, tôi và Hải nắm hai đầu chiếc chiếu đưa qua đưa lại cho cái phản xi măng mau khô để nằm ngả lưng sau một ngày bị hỏi cung dồn dập. Đang đung đưa chiếc chiếu như tát gàu sòng, Hải bỗng dưng hét lớn:

-Cầm máy lên!

Tưởng anh chàng hóa rồ, nào ngờ các phòng khác cũng hét lên như vậy, ngay sau đó tôi biết đây là những lời yêu cầu ca nhạc. Giọng ca cao vút cất lên từ dãy lầu đối diện "Cầm máy lên, gọi đến anh..."

Bài ca đã dứt, nhưng sự phấn khích chưa dừng lại :

-Tiếp đi, thương nhiều nhớ nhiều nha.

Có vẻ thân thiết hơn, Hải gọi đích danh nàng ca sĩ tù ngục:

-Bích Đào! Cưới anh nha?

-Chừng nào cưới?

-Về đời cưới!

-Chừng nào về đời?

-Sắp rồi!

-Không, em "dựa cột" thôi!

"Nếu mai em chết anh có buồn không..."

Cô nàng ca tiếp , bài này ca từ thê lương quá nên không ai la hét nữa, chìm vào im lặng. Hải nói mình yêu Bích Đào, mong ngóng từng giây chờ tối đến để được nghe tiếng hát của nàng.

-Cô nàng trông thế nào?

-Hải không biết mặt !

-Không biết mặt mà yêu?

-Ông thầy là tù con so, chẳng biết gì cả, đó là tình tù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro