Chương 100: Tinh Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái sư lúc này sớm đã giận đến toàn thân phát run, chòm râu dưới cằm cũng thuận thế run theo.

"Bớt giận? Ngươi nói ta làm sao có thể bớt giận?" Thái sư trừng mắt, nếp nhăn trên khuôn mặt vặn vẹo, nhìn qua là biết ông có bao nhiêu tức giận.

"Đến cùng là ai phát ra tin đồn này?" Thái Sư mặt đỏ bừng bừng đứng lên.

Ông rõ ràng đã cẩn thận đè ép tin đồn này xuống nhưng không hiểu sao trong kinh thành lại sục sôi loan truyền, sau này tấm mặt mo này biết để đi đâu? Cháu gái của ông phải làm sao bây giờ?

" Hồi bẩm lão gia, lão nô đã cho người đi tra xét. Tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả!" Quản gia nơm nớp run run quỳ trên mặt đất trả lời.

"Chủ tử! Người tới rồi!" Tích Vũ nghe nói Hoàng Bắc Hạ sẽ tới đây, sáng sớm đã cho người đứng ở cửa nghênh đón.

"Ừ, em vất vả rồi!" Hoàng Bắc Hạ thấy Tích Vũ thế là cười nói.

" Chủ tử, mau vào thôi, mọi người đều đang đợi."

Hoàng Bắc Hạ vừa bước vào cửa, liên có âm thanh vang dội hô lên: "Hoan nghênh chủ tử!"

Chỉ thấy trong viện tử đứng mười mấy người, nam có nữ có, những người này đa số đều là trẻ con. Lúc này trên mặt họ mang một dáng dấp vô cùng nghiêm túc, ngược lại khiến Hoàng Bắc Hạ thấy có chút đáng yêu.

Người lớn nhất xem ra ước chừng cũng mười lăm tuổi, người nhỏ nhất thì là tầm sáu, bảy tuổi.

Hoàng Bắc Hạ nhẹ gật đầu!

Còn chưa chờ Hoàng Bắc Hạ mở miệng, Tích Vũ Đã bắt đầu giới thiệu cho Hoàng Bắc Hạ.

"Chủ tử, đại đa số nơi này là cô nhi hài tử, một số người chiêu mộ ở trong thành, một số người chiêu mộ ở ngoài thành. Cha mẹ của bọn họ đều không ở đây, em thấy bọn họ rất linh hoạt nên đã đưa về đây!"

Tích Vũ đi đến trước mặt hài tử lớn nhất: "Chủ tử, đây là Tinh Nguyệt, người có tuổi tác lớn nhất!"

"Tinh Nguyệt bái kiến chủ tử." Người được gọi là Tinh Nguyệt nói, nói xong  bỗng nhiên quỳ trên mặt đất: "Tinh Nguyệt tạ ơn chủ tử nuôi dưỡng, Tinh Nguyệt không có gì để hồi báo, đời này chắc chắn trung thành cùng chủ tử!"

Tinh Nguyệt năm nay đã là đại cô nương mười bốn tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp. Cũng chính vì vậy, sau khi cha mẹ của nàng qua đời, nàng liền bị đại bá của nàng bán cho những kẻ buôn người.

Ngày đó đối với Tinh Nguyệt là những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời. Bọn buôn người nói sẽ đem bán nàng vào thanh lâu để tiếp khách, Tinh Nguyệt lúc ấy kịch liệt phản kháng, nói rằng thà chết cũng không đi! Ai ngờ bọn người kia thấy dáng dấp Tinh Nguyệt cũng không tệ nên động lòng xấu xa.

Tinh Nguyệt chỉ là một cô nương tay không tấc sắt, đối mặt với sự ức hiếp của mấy đại nam nhân này tất nhiên sẽ không còn sức lực.

Ngay tại lúc Tinh Nguyệt đã vô cùng tuyệt vọng thì Tích Vũ xuất hiện. Nàng nhìn thấy Tích Vũ dễ như trở bàn tay giết chết bọn buôn người.

Tinh Nguyệt trong lúc nhất thời sợ đến choáng váng, căn bản không kịp phản ứng mà chỉ sững sờ ngồi nhìn.

Trong lúc Tích Vũ giết chỉ còn lại người cuối cùng thì đột nhiên hỏi nàng: "Ngươi có muốn tự mình động thủ?"

Tinh Nguyệt bình thường đến con gà cũng không dám thịt, lúc ấy cũng không biết vì cái gì mà kiên quyết nhẹ gật đầu.

Lúc Tích Vũ giao kiếm vào tay Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt mới phât giác được sợ hãi, hai tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, từng bước từng bước hướng tới kẻ khi nãy muốn vũ nhục nàng.

" Cô nương tha mạng, cầu xin cô nương bỏ qua cho ta một mạng, là ta đáng chết, ta không nên mạo phạm cô nương!"

Tinh Nguyệt chỉ nhớ rõ kẻ buôn người kia không ngừng cầu xin nàng tha thứ.

Đến cuối cùng, Tinh Nguyệt dường như có chút buông lỏng.

Kẻ buôn người kia thừa có hội này, lập tức bóp lấy cổ Tinh Nguyệt, uy hiếp Tích Vũ nếu như không thả hắn, hắn sẽ giết chết Tinh Nguyệt.

Tinh Nguyệt lúc này mới hối hận.

"Thấy không, nhân từ đối với kẻ địch thì chính là tự tàn nhẫn với bản thân mình." Tích Vũ cũng không để ý tới bọn buôn người, ngược lại còn nói với Tinh Nguyệt một câu như vậy!

Tinh Nguyệt vốn dĩ còn đang giãy dụa, nghe được câu này đột nhiên có chút hoảng hốt, đúng vậy! Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tự tàn nhẫn với bản thân mình.

"Hiện tại nếu cho ngươi cơ hội hạ thủ, ngươi sẽ làm sao?" Tích Vũ nhìn Tinh Nguyệt nói.

"Sẽ! Ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn!" Trong mắt Tinh Nguyệt tràn đầy kiên định.

"Tốt!" Tích Vũ vừa mới nói xong, chỉ thấy tên buôn người chưa kịp phản ứng đã ngã nhào trên mặt đất.

Tinh Nguyệt tay cầm kiếm, dùng sức mấy phần!

"Nghĩ cho thông suốt, thời gian là sinh mệnh, nếu do dự ngươi sẽ không còn cơ hội." Tích Vũ biết lần đầu tiên giết người sẽ gian nan tới mức nào, chính nàng cũng đã từng trải qua, chỉ là nàng may mắn hơn nhiều vì có người ở bên khích lệ.

Tinh Nguyệt liếc Tích Vũ sau lưng, trên trán mồ hôi rịn ra chảy xuống rơi trên mặt đất, từ đầu đến cuối chỉ nắm chặt kiếm trong tay.

"Nếu như hôm nay ngươi không giết hắn, về sau sẽ có rất nhiều những người khác giống như ngươi rơi vào tay hắn, mà ngươi là người gián tiếp hại các nàng!" Tích Vũ nói tiếp.

Tinh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt. Đúng! Nàng nói không sai! Loại người này không giết, giữ lại sẽ là mối nguy hại. Nàng không thể để cho người khác giống như nàng được!

"Ngươi có biết ngươi do dự thêm một phần thì sẽ có khả năng liên luỵ thêm một người hay không?" Thanh âm của Tích Vũ có chút lạnh, nếu Tinh Nguyệt còn chưa động thủ, nàng sẽ không để ý tới nàng ta nữa.

Tinh Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nàng nhớ kỹ trước khi nàng nhắm mắt là biểu lộ sợ hãi của bọn buôn người mà nàng đem kiếm hung hăng đâm vào ngực hắn.

Nàng mãi mãi cũng sẽ không quên cái loại cảm giác này, sợ hãi trộn lẫn với một tia thoả mãn , trong nội tâm nàng cảm thấy rất cao hứng.

Quay đầu lại, thấy Tích Vũ mỉm cười nhìn nàng, một khắc này, nàng cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia là thứ đẹp nhất nàng từng thấy qua trên đời này. Cũng chính một khắc kia trở đi, nàng liền quyết định đời này muốn đi theo Tích Vũ.

Về sau Tích Vũ nói cho nàng, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn chủ tử của nàng.

Tinh Nguyệt một mực chờ mong ngày Hoàng Bắc Hạ đến, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, nội tâm tự nhiên cũng rất kích động.

"Đây chính là cô nương trong thư em nhắc đến?" Hoàng Bắc Hạ đột nhiên nhớ đến trước đó ở trong thư Tích Vũ cũng nhắc đến vị cô nương này. Lúc đó Hoàng Bắc Hạ bảo Tích Vũ bồi dưỡng người đó thật tốt.

"Đúng vậy, chủ tử!" Tích Vũ nhẹ gật đầu.

Hoàng Bắc Hạ lúc này mới đi qua, khẽ cúi người đem Tinh Nguyệt đỡ dậy: "Đứng lên đi!"

"Chủ tử!" Hốc mắt Tinh Nguyệt có chút ửng đỏ nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Hạ.

Lần đầu tiên nàng thấy có người đẹp như vậy, trước khi gặp Hoàng Bắc Hạ, nàng đã tưởng tượng qua chủ tử của mình nhất định là người rất xinh đẹp, hôm nay gặp mặt quả thật giống y những gì nàng tưởng tượng.

"Tích Vũ đã nói qua chuyện của ngươi với ta, ngươi là một cô nương dũng cảm, đi theo Tích Vũ học bản lĩnh cho thật tốt, về sau làm nữ hiệp trừ gian diệt ác." Hoàng Bắc Hạ vừa cười vừa nói.

Tinh Nguyệt cũng bị chọc cười.

"Tinh Nguyệt nhất định không phụ lòng chủ tử!"

"Chúng ta cũng nhất định không phụ lòng chủ tử!" Ở phía sau, âm thanh đồng đều của những đứa trẻ kia cũng vang lên theo.

Hoàng Bắc Hạ vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi! Bất quá, hôm nay ta tới là muốn xác minh cùng mọi người một việc!"

Bọn họ có chút không hiểu nhìn Hoàng Bắc Hạ!

___________________________

Thi xong cũng mấy ngày rồi mà giờ mới đăng được chuyện hê hê
Xin lỗi mọi người nhiều nha 😂
Chương sau sẽ lên sớm hơn😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro