Chương 102: Không Có Dạng Nữ Nhi Như Ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Hạ nhéo nhéo cái ví nhỏ trong tay, phía trên thêu lên hai chữ bình an nho nhỏ, bên cạnh còn có một đóa mẫu đơn tinh xảo, chỉ là bề ngoài đã có chút cũ, chiếc ví vẫn còn giữ được hơi ấm, nghĩ đến Tiểu Ngũ nhất định xem cái ví nhỏ này như bảo bối, suốt ngày mang theo.

Đối với Tiểu Ngũ mà nói khẳng định vật này rất quan trọng, thế nhưng Tiểu Ngũ lại đưa cho nàng, trong lòng nàng không khỏi ấm áp. Hoàng Bắc Hạ bỏ cái ví nhỏ vào cẩm nang bên hông, sau đó dẫn Lăng Sương rời đi.

______Vân Yên Các______

Hoàng Liên Sở khóc sướt mướt đem sự tình từ đầu tới cuối kể cho Lưu thị nghe.

"Ngươi thật hồ đồ!" Lưu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Hoàng Liên Sở khiển trách. "Ta không phải đã nói mẫu thân ngươi tự sẽ vì ngươi trả thù! Ngươi vì sao lại không nghe a!"

"Thế nhưng, con không quen nhìn tiện nhân Hoàng Bắc Hạ kia phách lối như vậy! Con không chờ được!" Hoàng Bắc Hạ mang trên mặt vệt nước mắt chưa khô, trên mặt thần sắc mười phần vặn vẹo. "Nếu không phải mẫu thân mãi vẫn không động thủ, con cũng không làm như vậy!"

Lưu thị nghe xong, trong lòng lập tức giận dữ: "Ngươi bây giờ là đang trách ta sao?"

Hoàng Liên Sở chỉ khẽ hừ một tiếng, cũng không đáp lời, nhưng biểu lộ đã rất rõ ràng!

"Tốt! Tốt lắm!" Lưu thị có chút giận quá hoá cười nói, đi tới đi lui đánh giá Hoàng Liên Sở. "Uổng công ta bình thường yêu thương ngươi như thế, xem ra là ta sai!"

Lưu thị khí có chút toàn thân phát run, trong mắt dâng lên vẻ thất vọng.

"Mẫu thân, ta..." Hoàng Liên Sở thấy lần đầu tiên Lưu thị giận dữ với nàng như vậy, trong lòng không chỉ có chút sợ hãi.

"Đừng gọi ta là mẫu thân, ta không có dạng nữ nhi như ngươi!" Lưu thị lớn tiếng mắng.

Hoàng Liên Sở thấy Lưu thị thật sự quyết tâm, thế là vội vàng quỳ trên mặt đất nói: "Mẫu thân, con xin lỗi! Là Sở Nhi không tốt, Sở Nhi không nên nói với người như vậy, Sở Nhi.......Sở Nhi cũng là nhất thời nóng lòng! Cầu mẫu thân tha thứ."

Lưu thị thấy Hoàng Liên Sở quỳ trên mặt đất. Một mực khóc cầu xin bà, vốn dĩ còn đang giận, cũng hơi hòa hoãn mấy phần.

Nhìn Hoàng Liên Sở trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nói cho cùng cũng thì vẫn là nữ nhi của bà, bà hoài thai chín tháng sinh ra a!

"Đứng lên đi!" Lưu thị rốt cục không nhịn được mở miệng, nhưng thanh âm vẫn còn có chút lãnh ý.

"Mẫu thân tha thứ cho con sao?" Hoàng Liên Sở vô cùng đáng thương nhìn về phía Lưu thị, bên trong đôi mắt đều là hi vọng.

"Ngươi tạm thời ở chỗ này hối lỗi mấy ngày đi!" Lưu thị cũng không trả lời thẳng Hoàng Liên Sở, nói xong, mặc kệ Hoàng Liên Sở gọi thế nào, cũng không quay đầu lại sau đó đi ra ngoài.

Nữ nhi này của bà! Xác thực cần phải dạy dỗ lại cho tốt. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị người khác lợi dụng như vũ khí sử dụng cũng không biết.

"Lý ma ma!". Lưu thị gọi.

"Phu nhân, có lão nô." Lý mụ mụ tiến lên cúi đầu nói.

"Chuẩn bị đi một chuyến tới phủ Trấn Quốc Công!" Lưu thị hít một hơi thật sâu, Lưu Vọng tạo nên tai hoạ lớn như thế, thêm vào đó lại có quan hệ cùng Sở Nhi, nếu bà không tự mình đi một chuyến, sợ là người ca ca này sẽ tuyệt giao với bà.

Rất nhanh, Lưu thị liền đi tới Trấn Quốc Công phủ.

Vừa vào cửa, liền cảm thấy bầu không khí khác biệt với ngày thường.

"Quản gia, đại ca của ta ở đâu?" Lưu thị cũng không lo được nhiều như vậy, thế là hỏi quản gia.

"Hầu gia bây giờ ở thư phòng, bất quá tâm trạng hình như không được tốt!" Quản gia cho Lưu thị một lời nhắc nhở.

Lưu thị nhẹ gật đầu "Ta biết rồi." Nói xong muốn hướng thư phòng đi đến.

"Nha, đây không phải là muội muội phu sao?" Một nữ nhân ăn mặc giống phu nhân quyền quý đi ra.

Lưu thị dừng lại bước chân, đối với nữ nhân kia nói: "Tẩu tử!"

"Đừng gọi ta là tẩu tử, ta nhận không nổi a!" Trấn Quốc Công phu nhân một mặt lạnh lùng.

Hiện tại bà không trực tiếp đuổi Lưu thị ra đã coi như nể mặt nhau lắm rồi!

Lưu Vọng đã nói hết với bà, Hoàng Liên Sở đáng chết kia luôn luôn khi dễ nhi tử thiện lương của bà, cho nên nhi tử ngốc này luôn bị nàng ta lợi dụng. Lần trước bị vặn gãy tay, bà đã rất tức giận, lần này mang theo con của bà náo ra loại chuyện như thế này!

(Phong: con bà ngu thì chết chứ tội tình gì đâu😪)

Vì vậy mới khiến sắc mặt của bà tối đi khi nhìn thấy mặt Lưu thị!

"Tẩu tử chớ có tức giận, ta lúc này đến chính là tìm đại ca thương lượng xem nên làm gì!" Lưu thị tự nhiên biết trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân có nộ khí, nên ẩn nhẫn nói.

"Thương lượng! Thương lượng cái gì?" Trấn Quốc Công phu nhân lại kéo cao thanh âm: "Lúc này có phải là muốn đem đại ca ngươi cùng kéo xuống nước ngươi mới vui vẻ có phải không?"

Trấn Quốc Công phu nhân càng nói càng giận, bản thân bà càng ngày càng không hiểu muội muội phu này, rõ ràng là phận nữ nhi đã gả đi như nước giội ra ngoài, nhưng lại luôn ỷ vào sự sủng ái của Lão quốc công phu nhân, luôn luôn về nhà mẹ đẻ của mình tranh thủ cái này tranh thủ cái kia, nếu không phải được trượng phu của bà hỗ trợ, thì với đức hạnh kia của Hoàng Dục, làm sao có thể làm đến chức Hầu gia!

Nhưng Lưu thị lại không chút nào biết thỏa mãn, còn có nữ nhi kia của ả, luôn luôn ỷ vào dung nhan mỹ mạo của mình, từ nhỏ đã đối với nhi tử của bà hô ba uống bốn, bà đã sớm khó chịu.

Chỉ là ngại nên không có cơ hội nói ra thôi, bây giờ Hoàng Liên Sở úp cái sọt lớn như chuyện vừa rồi đẩy lên thân nhi tử của bà?

Không có cửa đâu!

"Tẩu tử nói nghiêm trọng rồi, Cầm Nhi không dám." Cầm Nhi là nhũ danh của Lưu thị.

Lưu thị đương nhiên biết vị tẩu tử này của mình vẫn luôn không thích mình lắm.

"Ngươi không dám! Ngươi còn có gì là không dám! Ngươi có phải hay không nhất định phải đem độc đinh duy nhất trong phủ Trấn Quốc Công chơi chết ngươi mới cam tâm??" Trấn Quốc Công phu nhân có chút kích động, ngón tay run nhè nhẹ chỉ vào Lưu thị.

"Hỗn xược!"

Một thanh âm truyền đến.

Trấn Quốc Công phu nhân âm thầm nhíu mày, đáng chết, cái bà già này sao lại tới đây!

"Mẫu thân!" Trấn Quốc Công phu nhân cùng Lưu thị trăm miệng một lời gọi một tiếng.

Trên mặt Lưu thị thì vui mừng, mẫu thân tới đồng nghĩa với việc bà có thề đi vào.

"Vừa nãy là chuyện gì xảy ra! Sao ngươi có thể đối đãi với muội muội phu như vậy?" Lão quốc công phu nhân nhìn Lưu thị, lập tức nói với Trấn Quốc Công phu nhân.

"Mẫu thân, con dâu....."Trấn Quốc Công phu nhân cắn cắn môi, trong lòng giận mà không dám nói gì.

"Mẫu thân chớ nên trách tội tẩu tử, tẩu tử cũng là nhất thời nóng vội thôi!" Lưu thị lên tiếng, cũng không phải là bà muốn giúp Trấn Quốc Công phu nhân, bà chẳng qua là nghĩ nhanh đi gặp đại ca của mình.

Trấn Quốc Công phu nhân cũng không lên tiếng, thần sắc trên mặt không được tốt, trong lòng thầm mắng Lưu thị dối trá!

Lão Trấn Quốc Công phu nhân chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua Trấn Quốc Công phu nhân một chút "Về sau nói chuyện chú ý thân phận của mình một chút! Nàng là muội muội phu của ngươi!"

Nói xong liền kéo Lưu thị đi vào bên trong!

Để lại Trấn Quốc Công phu nhân ở đó tức giận dậm chân!

Cái lão thái bà đáng chết này, chỉ cần bà ta còn sống một ngày, thì bà không thể sinh hoạt tốt!

"Mẫu thân, vừa nãy người không nên hung dữ với tẩu tử như thế, con dù sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài! Người không cần vì con mà mâu thuẫn cùng tẩu tử." Lưu thị thận trọng đỡ lấy Lão Trấn Quốc Công phu nhân, nhỏ giọng nói.

"Ta cũng không hoàn toàn là vì con nha!" Lão Trấn Quốc Công phu nhân hít một hơi, mở miệng nói.

"Mẫu thân, lời này nói là có ý gì?" Lưu thị có chút nghi vấn hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro