TÀN - HOANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới đống đổ nát nhiều mảnh vụn vỡ, ngó xung quanh là dòng sông không còn trong xanh bị ô nhiễm đổi vào đó là màu của sự hủy diệt một màu đen tối lịm. Đôi chân tôi dạo bước mà lòng thất vọng tràn trề, những điều tôi đang nhìn có phải Trái Đất. Không thể nào, có lẽ nào quá hoang tàn.
TRÁI ĐẤT! Năm Xx, thế kỉ Yy. Vì đâu những cây xanh không mọc, vì đâu nhà cao tầng lại tấp nập và chật chội nghịt người đến vậy. Cớ sao lại để nồng độ ô nhiễm vượt mức báo động: khói bụi, các dòng sông màu đen kịt còn vương vãi những bịch ni- lông, rác thải chưa qua xử lí, rác thải công nghiệp, rác thải nông nghiệp, rác thải lâm nghiệp đổ dồn thực muốn phá tung sự bình yên của môi trường. Từng mảnh đất nhiễm mặn, nhiễm phèn mà lòng mẹ thiên nhiên chua chát nỗi đau bị lãng quên, bị vất bỏ. Bàn tay con người là nhỏ bé mà sao nỡ phá hủy cả sự sống của một hành tinh tươi xanh thuở ban đầu sơ khai. Hầu hết là đất hoang, chỉ còn chút đất hoang sang kia chút đất hoang. Vậy cây xanh ở đâu, nước mát của chúng tôi đâu rồi? Giờ nước chỉ còn là thứ xa xỉ, quý giá đến mấy cũng không biết trân trọng nên giờ biến đâu mất rồi. Chỉ còn lại dòng chảy ô nhiễm đen kịt dường như vừa bị ai đó đổ một thứ đen đen nhơ nhuốc lẫn những tạp chất chẳng rõ đến từ đâu. Mọi nguồn cặn chất đều đổ ra sông, tràn ra biển hiện lên mặt biển dưới ánh nắng bình minh không mặn mòi mùi cá; dưới cái nắng hoàng hôn không còn vương màu của sự sống. Sự huyền diệu của thứ ánh sáng nhuốm đỏ vàng cam, trên nền trời soi chiếu xuống làn mây bay cao vời vợi bồng bềnh lặng lẽ tô điểm, lặng lẽ nhìn xuống bao quanh trìu mến con người; dòng nước mặn mòi đem đến sinh khí là tôm, cua, cá, mực,...: mơ mộng mà thôi! Tôi phải ngắm kĩ lại mà tỉnh táo nhận ra đó là quá khứ trong bức ảnh bô' mẹ tôi chụp, đó là thiên nhiên tươi đẹp ở quá khứ. Còn hiện tại, đã chẳng còn như vậy nữa rồi.
Ôi, ô-xi sẽ đến với người cần chúng. Trên đỉnh núi, tôi đau xót thay cho những cây xanh cứ ngày một bị phá hủy, bị đem ra nghiên cứu làm những thí nghiệm khoa học. Xác cây vương vào đất hoà vào cả bùn lầy đang cầu cứu chúng ta. Tiếng than khóc, tiếng xót xa đồng cảm đang thấu tới trời xanh.
Đất đã nhuốm màu tàn lụi, những nhánh cây lẫn những xác hoa héo, phai màu, không rõ màu sắc như trong bức ảnh ấy. Đioxin, điện hạt nhân, bom nguyên tử...lí do ở đâu con người lại độc ác phá hủy cả một nguồn sinh thái chỉ vì muốn làm mạnh nhất mà Trái Đất và cư dân bị hành hạ, bị đem ra thế thân cuối cùng sẽ nhận lại gì, sẽ đem lại lợi ích gì. Trái tim xanh, hành tinh xanh rừng mịt mù vụn cây, mịt mù sương sớm bạn mai, khói như bao phủ như muốn bóp nghẹt từng luồng không khí.
Nguồn thức ăn đang cạn dần, lương thực đang cạn dần nhưng ý thức xin đừng thờ ơ như thế nữa.
Trước khi lòng người chưa nguôi, trái tim vẫn còn nhịp rung cảm với đồng loại thì hãy trồng nhiều cây xanh vì chỉ một cây cũng cung cấp đủ ô-xi cho cả một gia đình, xin ngưng làm những vũ khí vô bổ để còn thấy thế hệ mai sau. Dưới cái nôi chung, đừng vội chia sẻ Trái Đất.
Tự hỏi nhân loại quá khứ đã làm gì cho sự sống tương lai thế này.Sự tàn lụi của một thế hệ đem đến nỗi hoang hoá cho cả nhân loại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro