Chương 10: Xuất cung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tiểu Lộ Tử."

"Tiểu Lộ Tử!"

"Hả?" Trầm Vân Khanh bỗng dưng ngẩng đầu, Trương Xảo Nhi một mặt tức giận mà nhìn nàng.

"Hoàng Thượng cũng gọi ngươi vài lần ngươi cũng không trả lời, suốt ngày suy nghĩ cái gì đây!"

Trầm Vân Khanh nhanh chóng quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội."

Hách Liên Minh liếc mắt nhìn Trương Xảo Nhi, nhưng cũng không nói gì, chuyển hướng nhìn phía Trầm Vân Khanh, làm k có gì: "Đêm qua đi làm gì mà bây giờ phờ phạc như thế? Hẳn là đi ăn trộm?"

Trầm Vân Khanh lúc này đúng là không có hoảng, chỉ là không nhanh không chậm nói: "Tiểu Lộ Tử không dám, chỉ là đêm qua ngủ k ngon."

Lời này cũng k sai sự thật là mấy, sau khi Hồng Vân rời đi nàng đúng là ngủ không yên , cái kia thực tâm phấn chính là một viên bom hẹn giờ, không chắc lúc nào độc phát ra! Thế nhưng Hồng Vân cho nàng dược, nàng đến hiện tại đều không có ăn —— bởi vì nàng từ nhỏ liền không có thói quen ăn bậy đồ vật của người lạ. Trầm Vân Khanh định tự mình đi Thái Y Viện tìm ngự y tới xem một chút .

Hách Liên Minh chỉ liếc mắt nhìn nàng trước mắt rõ ràng thanh hắc, liền quyết định bỏ qua cái đề tài này.

"Nếu ngủ không ngon, vậy chúng ta liền ra ngoài đi dạo, giải sầu!"

Trầm Vân Khanh nhất thời không phản ứng kịp, ngủ không ngon cùng ra ngoài có quan hệ gì? Chẳng lẽ giải sầu liền có thể khiến người ta có tinh thần?

...

Ra khỏi hoàng cung, Trầm Vân Khanh mới hiểu được, cái gọi là ra ngoài chính là hắn Hách Liên Minh vi phục xuất tuần.

Đây là lần đầu tiên Trầm Vân Khanh thấy được đường phố cổ đại, không có những thứ vật liệu hiện đại ximăng bêtông, mà chỉ là dùng tảng đá xanh lát thành con đường nhưng cũng tương đối bằng phẳng, không khỏi khiến người ta cảm thán cổ nhân tài nghệ cao siêu.

Hai bên đường lớn phần nhiều là tửu quán trà lâu, người đến người đi thật náo nhiệt. Rìa đường quán nhỏ cũng đứng đầy người, tiếng rao hàng không dứt bên tai, đô thành phồn hoa có thể thấy được.

Trầm Vân Khanh đối với nơi này hết thảy đều là hết sức hiếu kỳ, chỉ là Hách Liên Minh ở ngay trước mặt, nàng không thể đi lung tung, chỉ có thể một đường đưa cổ hết nhìn đông tới nhìn tây. Nhưng cũng không lâu lắm nàng liền phát hiện trên đường có thật nhiều người ánh mắt nóng bỏng quan sát đám người bọn họ.

Cũng dễ hiểu, nhóm người bọn họ ở đầu đường đô thành xác thực thu hút sự chú ý của người khác. Hách Liên Minh không cần phải nói, mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, đẹp trai vô song, mà Trầm Vân Khanh mặc vào trang phục nam tử đứng vào bên người Hách Liên Minh tuy rằng có vẻ ẻo lả, thế nhưng mặt mày thanh tú càng cũng hiện ra mấy phần nho nhã. Trương Xảo Nhi tuy rằng bình thường một chút, nhưng cũng từ mi thiện mục, một bộ dáng đại gia có nhiều tiền.

Hách Liên Minh cũng quá quen việc bị người ta chú ý, Trương Xảo Nhi cũng là nhìn quen cảnh người hoành tráng, chỉ có Trầm Vân Khanh vẫn còn có chút không quen, nàng chỉ có thể chuyển đầu xem cảnh vật chung quanh để dời đi sự chú ý.

Đột nhiên, Hách Liên Minh gõ một cái lên đầu Trầm Vân Khanh.

"Ai u!" Trầm Vân Khanh gãi đầu, một mặt oan ức mà nhìn hắn, không biết chính mình lông mày cau lại, miệng đô lên dáng vẻ vô tội, vô tội đến khiến người ta không nhịn được mà bắt nạt một cái.

Hách Liên Minh con mắt thiểm lại thiểm, rốt cục tạo nên bộ mặt đen thui. Chậm rãi làm nhếch lên khóe môi, hắn cười nói: "Tiểu Lộ Tử ngươi làm sao lại có cái dáng vẻ chưa như chưa từng thấy qua những thứ này?"

"Ừm... Bởi vì, bởi vì nô tài trong nhà nghèo túng, từ nhỏ đã bị đưa vào cung... Cũng chưa từng ra cung, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng đô thành phồn hoa!" Trầm Vân Khanh cảm thấy đây là nàng cũng thật nhanh trí, nhất thời khiến cho nàng cảm thấy thoả mãn một chút , nói xong còn ngẩng đầu nhìn Hách Liên Minh một chút, thấy hắn không có biểu tình gì đặc biệt, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Ồ... Thì ra là như vậy a!" Hách Liên Minh cười, lúc nàng cúi đầu thì ý tứ sâu xa nhìn nàng vài lần, Trầm Vân Khanh thấp phía dưới không nhìn thấy.

Trầm Vân Khanh tự tìm cái cớ vừa vặn bại lộ thân phận của nàng. Hách Liên Minh từng để cho Tiễn Dịch Tuyên điều tra nàng, nàng tiến cung không lâu, thế nhưng nàng lại nói mình từ nhỏ ở trong cung lớn lên... Trong chuyện này xác thực có ý vị sâu xa a!

...

Trời đã chuyển ngã về tây, ba người quyết định bước vào một tiệm cơm ăn chút gì đó lấp bụng.

Bọn họ cũng không muốn dùng phòng riêng, an vị ở dưới lầu trong đại sảnh. Cơm còn chưa vào bàn, liền thấy đoàn người từ trên lầu đi xuống. Cầm đầu là một áo gấm trung niên, rất có dáng vẻ uy nghiêm, Trầm Vân Khanh chỉ liếc mắt nhìn liền không có hứng thú dời đi chỗ khác .

Thế nhưng đối phương lại hướng phía của bọn họ đi tới .

"Thần tham kiến..."

Người kia chắp tay liền muốn bái, bị Hách Liên Minh nắm cây quạt ngăn cản: "Ai, ở bên ngoài Tư Mã đại nhân liền không cần đa lễ , ta hiện tại chỉ là Tề công tử."

Nói xong hắn liếc mắt nhìn người phía sau Tư Mã Khánh Duyên, cúi đầu không nói, nhưng là hộ bộ Trương Thị Lang đại nhân không thể nghi ngờ.

Hách Liên Minh nhíu mày, Trầm Vân Khanh ánh mắt bị hấp dẫn lại đây. Tư Mã đại nhân... Trong trí nhớ của nàng chỉ có một cái Tư Mã đại nhân - thừa tướng đương triều, nàng ngày thứ nhất đến liền nghe Hoàng Thượng mắng to đối tượng, mà người hạ độc nàng k ai khác cũng chính là Tư Mã Khánh Duyên.

Trầm Vân Khanh đang đánh giá hắn, Tư Mã Khánh Duyên ánh mắt cũng nhìn lại đây, hắn sâu sắc nhìn nàng một cái, ý vị không rõ, thế nhưng rất nhanh chóng dời đi chỗ khác .

"Hoàng... Tề công tử, ngài hôm nay muốn ra ngoài làm sao cũng không báo cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị chu đáo chiêu đãi công tử."

"Đột nhiên có hứng thú mà thôi, chỉ là tùy tiện đi dạo, thừa tướng không cần lo lắng."

"Công tử cũng nên mang theo bên người vài người có công phu,chỉ mang hai vị này e là... có chút không thích hợp."

"Không giống nhau". Không chờ chỉ thị của Hách Liên Minh, Trương Xảo Nhi trước hết không đồng ý : "Ý của Tư Mã đại nhân là chê trách Trương Xảo Nhi hầu hạ Hoàng Thượng không chu đáo?"

"Ta chỉ là lo lắng nơi này rồng rắn hỗn tạp, sợ là có người tổn thương công tử ."

"Tư Mã đại nhân không cần phải lo lắng, ta chỉ đi hai vòng liền trở về ." Nói xong hắn lại đưa mắt về phía Trương đại nhân đang muốn dùng sức giảm nhỏ sự tồn tại của bản thân, "Trương đại nhân hôm nay làm sao có nhã hứng đi cùng thừa tướng?"

Trương đại nhân sắc mặt cứng đờ, nhưng phản ứng cũng không chậm: "Ta, ta chỉ là cùng Tư Mã đại nhân ngẫu nhiên gặp, nên cùng nhau dùng một bữa cơm."

"Ồ? Hai vị đại nhân là trong nhà thức ăn không vừa ý sao, lại đến ăn ở đây, nếu là như vậy ta sẽ đưa tới hai vị mấy đầu bếp."

Lời này khiến Trương đại nhân trắng bệch, cũng không biết đáp lại như thế nào, Hách Liên Minh cũng k có ý làm khó hắn, thấy món ăn được dọn lên liền tiễn khách: "Nếu hai vị đều ăn cơm xong , vậy ta không quấy rầy các vị ."

"Chúng ta cũng không quấy rầy công tử dùng cơm ."

Tư Mã Khánh Duyên nói xong liền đứng dậy cáo từ , nhưng không biết có phải Trầm Vân Khanh ảo giác, luôn cảm thấy hắn trước khi đi lại nhìn nàng vài lần. Nhưng rất nhanh tâm tư của nàng liền không đặt ở phía trên kia , mà đặt ở từng món từng món ăn ngon được bày lên, Trầm Vân Khanh nước miếng muốn chảy ra."Tiểu Lộ Tử ngươi biết người vừa rồi sao?"

Hách Liên Minh hỏi lúc Trầm Vân Khanh đang gắp một khối đường thố thịt hướng về trong miệng, câu hỏi của hắn khiến đông tác của nàng dừng lại một chút, con mắt hết nhìn khối thịt lại lại nhìn hắn, cuối cùng vẫn là quyết định nuốt khối thịt, nhai nửa ngày nuốt xuống mới nói: "Lão giả kia hẳn là Tư Mã thừa tướng đi... Ta nghĩ đô thành bên trong hẳn là không có mấy người không quen biết chứ? Còn vị kia Trương đại nhân, chỉ biết là là ngày ấy ở ngự thư phòng cùng người tranh luận không ngớt, cái khác liền không biết ."

"Là như vậy a..."

Đạt được đáp án Hách Liên Minh cũng không hỏi nhiều nữa, ba người ăn no uống đủ lại đi dạo hai vòng liền quyết định trở lại, Trầm Vân Khanh nhìn thấy ven đường một nhà thuốc liền dừng lại.

"Ừm... Ngày hôm nay cơm ăn hơi nhiều có chút không tiêu hóa, ta đi mua thuốc tiêu cơm. Công tử các ngươi trước hết đi thôi, ta sẽ đuổi theo sau."

"Chúng ta theo ngươi một chút là được rồi." Hách Liên Minh nói rồi liền cất bước muốn tiến vào cái kia Dược đường (tiệm thuốc).

"Không cần, không cần, không cần!" Trầm Vân Khanh vội vàng xua tay, nói xong mới phát hiện mình bộ dáng quá mức gấp gáp , nhanh chóng ỗn định ngữ khí chậm rãi nói, "Này Dược đường bên trong đều là bệnh hoạn, không  biết có bao nhiêu mầm bệnh, công tử ngài đi vào nếu như nhiễm phải cái gì bệnh truyền nhiễm thì không tốt , vẫn là chính ta đi thôi."

Hách Liên Minh ánh mắt lóe lên, cười nói: "Cũng được, vậy chúng ta ở quán trà phía trước chờ ngươi."

" ta biết rồi."

Thật vất vả mới đưa đi đuôc vị đại Phật, Trầm Vân Khanh một bước tiến vào Dược đường liền vọt thẳng tới chưởng quỹ nói: "Các ngươi nơi nàyđại phu tốt nhất  là vị nào?"

Chưởng quỹ ngẩn người, hơi giật mình nói: "Chúng ta nơi này cũng chỉ có một Vị Đại phu."

Trầm Vân Khanh có chút quẫn bách, lúc này chưởng quỹ lại hỏi: "Vị công tử này là đến khám bệnh đi, Chu đại phu ở phía sau đường, ngài hướng về bên này đến liền có thể thấy ."

"Ồ."

Sờ sờ mũi nhanh chóng vén rèm lên đi vào, trước mặtđại phu ngồi xuống, lão đại phu hỏi nàng muốn hỏi bệnh gì, Trầm Vân Khanh mở miệng liền trực tiếp hỏi: "Chu đại phu ngài nghe nói qua thực tâm phấn chưa?"

Lão đại phu hơi nhướng mày, cái kia hai hàng lông màyhoa râm hầu như muốn vo thành một nắm , suy nghĩ một lát mới nói: "Lão phu làm nghề y hơn ba mươi năm, chưa từng nghe qua cái gì thực tâm phấn."

"Ồ." Trầm Vân Khanh có chút thất vọng, "Vậy ngài giúp ta kê đơn thuốc tiêu cơm đi."

...

Trầm Vân Khanh mang theo dược cùng Hách Liên Minh bọn họ hội hợp, mấy người đứng dậy rời đi, đi một đoạn đường Trương Xảo Nhi lại la lên.

"Ai nha, túi tiền của ta không thấy đâu rồi! Nhất định là bỏ quên ở quán trà lúc nãy, ta đi tìm một chút, công tử các ngươi đi trước đi!"

Hách Liên Minh gật gù mang theo Trầm Vân Khanh từ từ đi về phía trước, Trương Xảo Nhi thế nhưng k có trở lại  trà lâu vừa nãy, mà là tiến vào nơi Trầm Vân Khanh vừa đi qua - Dược đường.

"Chưởng quỹ, vừa nãy là không phải có cái mi thanh mục tú, ăn mặc trang phục màu xanh lam trẻ tuổi đã tới nơi này?"

"Đúng đấy."

"Xin hỏi hắn vừa nãy tới đây làm chi?"

Thấy chưởng quỹ mắt lộ ra nghi sắc, Trương Xảo Nhi lại nói: "Vừa nãy đó là thiếu gia nhà ta, mấy ngày nay thấy hắn tâm tình không tốt, đồ ăn cũng không muốn ăn, lão gia nhà ta có chút bận tâm. Phải biết lão gia nhà ta chỉ có một đứa con trai bảo bối, chỉ sợ hắn bị bệnh gì lại không chịu nói cho chúng ta, vì vậy bây giờ mới khiển ta tới  hỏi."

"Ra là vậy, ta chỉ phụ trách bốc thuốc, cụ thể ta cũng không rõ ràng. Đại phu ở bên trong, ngươi có muốn đi hỏi hắn k?."

"Được, đa tạ Tạ chưởng quỹ."

Đem lời nói tương tự nói cho đại phu,  đại phu cũng không hoài nghi, chỉ để Trương Xảo Nhi yên tâm: " Thiếu gia nhà ngươi chỉ là để ta bốc cho phương thuốc tiêu cơm  thôi, phỏng chừng là không tiêu hóa lúc này mới không muốn ăn, để cholãogia các ngươi yên tâm đi."

Trương Xảo Nhi cảm ơn một tiếng đang muốn đi, lại nghe lão đại phu nói: "Bất quá hắn còn hỏi ta cái gì thực tâm phấn, lão phu làm nghề y nhiều năm như vậy còn chưa từng nghe nói qua cái gì thực tâm phấn đây."

(Yên: dạo này mình hơi lu bu nên k đăng truyện thường xuyên vào mỗi buổi sáng được, sau này mình sẽ cách vài ngày mới đăng truyện 1 lần, 1 lần đăng sẽ nhiều chương hơn để k làm gián đoạn mạch cảm xúc khi đọc truyện. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ. <3 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro