chương 86: thoát chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86 : Thoát chết.

Tống Tiêu bị trói trong thời gian dài như vậy, chân tay đều tê rần, đứng lên có hơi loạng choạng. Ngu Đường ôm lấy cậu, xoa tay xoa chân một chút, ý bảo cậu đừng cử động vội, rồi nhìn qua khung cảnh xung quanh.

Trời vẫn đang tối đến mờ mịt, nhà kho này cũng không to lắm, bên trong có chất chút củi, có lẽ trước đây chỗ này là kho chứa gỗ. Bởi vì hai lão đại đang ở bên trong bàn bạc nên đám lâu la đều túm tụm ở bên ngoài. Ngu Đường nghiêng người, nhìn qua cửa sổ, trong sân đèn vẫn sáng, bọn cướp bên ngoài vẫn đang thủ súng trong tay nói chuyện phiếm.

Phía bên trái kho hàng là một rừng cây tối như mực, giờ đang là mùa thu, độ ẩm bên này lại cao, nóng bức đến khó chịu, liệu có phải bọn chúng đã đưa họ đến một vùng nhiệt đới nào đó. Xe có thể đi vào, chứng tỏ nơi này cách quốc lộ không xa, nhưng mà bọn họ không thể đi đến quốc lộ được. Nơi "hoang sơn dã lĩnh" này, quốc lộ lại chỉ có một cái, nếu bọn họ cố ý chạy ra, chẳng khác nào cái bia ngắm sống cho bọn kia, rất nhiều khả năng sẽ bị bắt trở lại.

Ngoài sân có rất nhiều người, khoảng hai mấy tên gì đấy, mà một nửa số đó đều cầm súng trong tay. Chỉ với sức lực của Ngu Đường không thể nào đem Tống Tiêu cùng bỏ chạy theo hướng ấy... Chỉ có thể chạy về phía ngọn núi kia thôi.

Tống Tiêu cùng Ngu Đường trao đổi ánh mắt, cầm lấy một mảnh vải lớn, đem những đồ vật nào trong phòng có thể dùng được đều gom lại hết, thuận tay cầm luôn cả cái bật lửa, bao thuốc lá cùng di động của mặt sẹo.

Ngu Đường đem súng cất vào bao, dắt bên người, đem tấm vải lớn buộc ở bên người, hướng cửa sổ mà nhảy ra ngoài.

"Ai..." trong bóng đêm, một tên đang đi tiểu ở cạnh gốc cây, giật mình quay đầu lại đã bị Ngu Đường bẻ ngoéo cổ.

Xác định không có người, Ngu Đường nhìn lên phía cửa sổ, giang hai tay ra, ý bảo Tống Tiêu mau nhảy xuống.

Tống Tiêu không lo sợ gì mà nhảy xuống, Ngu Đường vững vàng đỡ được, hai người không nói với nhau câu nào mà cùng nhau chạy về phía khu rừng.

Trong núi không có ánh sáng, tối đen như mực, đưa tay ra trước cũng chẳng thấy được năm ngón, mò mẫm dò đường cũng chỉ nhờ tí chút ánh trăng xuyên qua kẽ lá.
Ngu Đường một tay cầm dao, một tay kéo Tống Tiêu đi, bởi vì nhìn không rõ đường nên cứ từ các bụi cây mà mở đường đi tới.

"Nơi này là rừng mưa nhiệt đới, trong bụi cây không biết chừng có rắn độc". Tống Tiêu có vẻ lắng, ý bảo hoàng thượng cứ chờ đã, lôi từ trong ba lô ra một tấm vải dày, ngồi xổm xuống, buộc vào chân cho Ngu Đường.

"Được rồi." Ngu Đường hiểu ý, đem tấm vải cuốn hai ba vòng xung quanh chân, làm cũng thật mau lẹ. Ngày xưa, lúc đi hành quân vẫn thường xuyên làm như vậy.

Trên đùi cũng được cuốn chặt, làm như vậy đi lại còn có phần êm chân. Ngu Đường nhìn xa xa về phía kho hàng, đèn đã được bật sáng, bọn cướp hẳn đã phát hiện ra rồi.

Không dám trì hoãn, Ngu Đường tiếp tục kéo Tống Tiêu chạy về phía ngọn núi.

"Đúng là đồ bỏ đi... Các ngươi đi bảo vệ thiếu gia sao lại một mình trở về." Dạ tiệc của Ngu gia cứ như vậy mà dừng lại, lão thái gia nhìn đám bảo tiêu vô cùng tức giận.

"Mong ngài bớt giận, chúng tôi lập tức cho người đi tìm." Đội trưởng đội vệ sỹ cũng chính là đại tướng quân, chủ động xin đi "giết giặc". Hoàng thượng cùng hoàng hậu bị bắt cóc...cái này....phải lập tức tìm về a....

" Ba, chúng ta không báo cảnh sát à?" Cô ba sốt ruột hỏi.

Bọn cướp cho tới giờ vẫn chưa gọi điện tới, nếu bọn họ báo cảnh sát không khéo sẽ làm nguy hiểm đến tính mạng của Ngu Đường.

" Cứ báo cảnh sát đi đã, hiện tại chưa có manh mối gì cả, cứ giao cho cảnh sát trước xem sao." Bác hai Ngu Đồng đi tới, nói với vẻ mặt đến là lo lắng, nói xong còn quay về phía Ngu Lãng lấy ánh mắt ra hiệu.

Trước tiên cứ báo cảnh sát để kéo dài thời gian hành động của nhóm vệ sỹ cái đã, rồi hắn sẽ cùng với bọn cướp ngu dốt kia tính kế tiếp, phải nhanh chóng thả tự do cho Ngu Đường.

Trong sảnh nhà họ Ngu vẫn đang rất lộn xộn. Ngu Đồng lặng lẽ chuồn ra, vội vội vàng vàng mà gọi cho bọn cướp.

" Tính tính tính..." điện thoại trong ba lô reo lên làm cho Ngu Đường giật nảy cả mình.

Tống Tiêu nhanh chóng móc điện thoại ra ấn vào nút tắt âm, phát hiện trên điện thoại của bọn cướp kia là một dãy số, không hề lưu tên.

Ngu Đường nhìn thoáng qua dãy số kia, cầm điện thoại lên bấm nghe, " Ừ" một tiếng.

" Lát nữa ta sẽ chuyển tiền qua cho ngươi, mau chóng thả Ngu Đường ra cho ta", điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc. Ngu Đường hơi nheo mắt, không nói chuyện, nghe người nọ nói tiếp... "Thả người trước, tốt nhất ở trước mặt hắn mà tra tấn tên tình nhân của hắn một chút, rồi sau đó chuyển địa điểm đi, đến Brazil, ta sẽ làm thủ tục nhập cảnh cho các người. "

Ánh mắt Ngu Đường ngày càng phức tạp, giọng người này sao lại không nhớ được cơ chứ? Chính là bác hai của hắn. Chờ cho bên kia nói xong liền tắt điện thoại, tháo pin, ném lại vào bao.

" Grừ..." tiếng dã thú ở đâu truyền đến, Tống Tiêu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh trăng mờ ảo cùng với một đôi mắt u quang, không khỏi khiếp sợ.

" Là một con báo." Ngu Đương giữ Tống Tiêu không cho cử động, đây là động vật thuộc họ mèo, chỉ cần khẽ động một chút, chắc chắn nó sẽ lao qua đây.

Chằm chằm nhìn về phía con báo, bởi trời còn đang tối đen, nhìn không rõ gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía đôi mắt kia, Ngu Đường tháo ba lô trên người xuống, đeo qua lưng Tống Tiêu, sau đó cõng cậu lên, tay bắt lấy một cành cây, đu người nhảy xuống.

"Grừ..." con báo gầm nhẹ, chạy nhanh qua, Ngu Đường hướng người nhảy qua một ngọn cây bên dưới.

"Nhìn bên kia kìa !" phía xa truyền đến thanh âm của bọn cướp, con báo cũng hướng về phía ngọn cây mà nhảy xuống.

Tống Tiêu ghé sát vào lưng Ngu Đường, chậm rãi thở ra, nhìn về phía kia, là ánh sáng từ đèn pin của bọn cướp,  "Chúng ta phải làm sao đây ?"

Bọn cướp dường như đối với địa hình nơi đây khá là quen thuộc, nhanh như vậy mà đã tìm được đến chỗ bọn họ.

"Phải đi vào chỗ bụi cây kia." Ngu Đường nhíu mày, bọn họ vừa đi vừa dọn đường, phạt đi từng chút của bụi cây, quả thật bên kia là đường chính. Ngu Đường bảo Tống Tiêu úp sát vào lưng mình, bẻ đi một cành cây lớn, ánh trăng liền lập tức rọi vào.
Tính toán một chút quỹ đạo nhảy, Ngu Đường cọ cọ vào mặt hoàng hậu đang nằm trên vai mình một chút, đột nhiên nhảy qua, cành cây cứ như vậy mà cũng đung đưa.

Tống Tiêu mở to hai mắt nhìn, không ngờ được kỹ thuật khinh công của hoàng thượng nhà mình đến giờ vẫn còn.

Không nhìn rõ đường, Ngu Đường nhảy xuống chỗ lùm cây, có chút không giữ được thăng bằng, nhưng rất nhanh chóng bám vào một cành cây khác, đu người, nhảy qua một thân cây khác.

"Hô..." Ngu Đường hít một hơi sâu, ngồi trên cây, lấy hơi, rồi lại tiếp tục.

Chạy trốn kiểu này kéo dài đến tận nửa đêm, cứ vậy mà chạy đến giữa rừng, lúc này bọn cướp cũng không còn đuổi theo bọn họ được nữa, nhìn thấy không còn chút ánh sáng nào nữa Ngu Đường mới nhẹ nhàng thở ra, tìm một gốc cây lớn mà ngồi xuống.

Tống Tiêu từ trên người Ngu Đường trèo xuống, ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy hoàng thượng đang há mồm thở dốc của hắn.

Ngu Đường hiện tại đúng là đang mệt muốn chết rồi, cả đời này, khinh công của hắn chỉ là học qua một chút, vừa rồi có thể siêu quần như vậy cũng chỉ là cố hết sức mà chạy thôi, cõng Tống Tiêu chạy lâu như vậy, hiện tại nói cũng chẳng ra hơi, chỉ dựa vào ngực Tống Tiêu nghỉ một chút.

Tống Tiêu bóp bóp đôi chân mệt mỏi kia, lưng dựa vào thân cây, từ phía sau ôm hoàng thượng nhà mình, vuốt vuốt sống lưng, lấy ra từ ba lô một bình nước, đem đến cho hắn uống.

Không khí giữa đêm trên núi thường rất lạnh, bây giờ lại đang là mùa thu, nhưng đây lại là vùng nhiệt đới, cũng coi như là không đến nỗi nào.

Ngu Đường vẫn còn đang thở không ra hơi, cựa cựa một chút, vẫn lưu luyến tựa vào ngực Tống Tiêu, đem tay vòng qua eo cậu, "Có đói không?"

"Không đâu..." Tống Tiêu nhấp nhấp môi, nói thật thì cũng có chút đoi đói, bị bắt từ sáng, đến giờ đã nửa đêm, hai người cái gì cũng chưa ăn, đã thế còn chạy lâu như vậy.

Đem ba lô mở ra, hai người lùng sục hồi lâu, chẳng có cái gì ăn được, chỉ có một.... và một lon cà phê.

Ngu Đường mở lon cà phê ra đưa cho Tống Tiêu, "Ít nhiều gì trong đây cũng có chút đường, chờ trời sáng một chút, chúng ta sẽ đi tìm đồ ăn."

Tống Tiêu nhận lấy, đưa lon cà phê lên miệng uống, cảm thấy vị ngọt của cà phê kèm theo vị chua xót đang chảy trong cổ họng mình, Ngu Đường cũng ăn....., thay đổi vị trí một chút, chính mình dựa vào thân cây, đem người kia ôm vào trong lòng.

"Ngủ một chút đi." Ngu Đường cúi đầu, hôn một cái lên trán Tống Tiêu. Mình cả thân đều là công phu, có ngủ trên cây cũng không lo ngã xuống, nhưng hoàng hậu nhà mình lại chỉ là thư sinh, ngủ còn hay mê mê gì đó, nếu không cẩn thận sẽ rớt xuống như chơi.

Tống Tiêu được cái ôm ấm áp kia bao lấy, cái mũi nhỏ chợt cay cay, đem mặt chôn sâu vào cổ Ngu Đường, ôm lấy thắt lưng cậu: "Hoàng thượng cũng mệt rồi, mau ngủ đi, để ta trông chừng là được rồi."

"Không sao đâu, ta cũng ngủ." Ngu Đường cởi áo khoác, đem hai người bọc lại, "trước kia, khi còn đi đánh giặc, gối đầu trên giáo chờ trời sáng là chuyện bình thường, đứng trẫm cũng ngủ được."

Sờ sờ cái má bị bọn dã man kia đánh hồi sáng, có chút sưng. Ngu Đường thở dài, nếu hôm nay không đến đúng lúc, sợ là sẽ không tìm được Tống Tiêu, nhớ lại thật đáng sợ.

Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Tống Tiêu thức dậy, thấy hoàng thượng nhà mình đã tỉnh, đang cẩn thận nhìn về phía xa xa.

"Hoàng..."

"Ư..." Ngu Đường nhanh chóng hôn vào làn môi kia, không cho cậu nói chuyện, tay cầm dao nhọn phi tới một con chim lớn đang ở phía kia.

"Quác..." không ngờ ở đây chim lại lớn như vậy, chim kia chỉ kịp kêu một tiếng liền rơi xuống.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu nhảy xuống, qua chỗ đó vác con chim lên, quơ quơ tay, "Bữa sáng."

Bàn về khả năng sinh tồn nơi thâm sơn cùng cốc này thì kể cả chuyên gia dã ngoại so với hoàng thượng nhà mình còn thua xa. Mang theo Tống Tiêu đi, kiếm vài hòn đá, một chút củi, cùng nhau nướng thịt.

Tống Tiêu đi kiếm củi, nhặt một ít lá, lấy thuốc lá của bọn cướp làm mồi, thoắt một cái đã nhóm xong lửa.

***Tiểu kịch trường:

Bọn cướp giáp: không xong rồi, bọn nhỏ đã chạy mất.

Bọn cướp ất: Mau đuổi theo, ở đâu có dấu chân.

Bọn cướp giáp: Ai da... làm gì có dấu chân.

Bọn cướp ất: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bọn cướp giáp: Đại khái là biến thành hồ điệp, bay mất tiêu rồi...

Bọn cướp ất: ............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bigcat