Chương 5:Vào ở tẩm cung của Hoàng Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kéo Ji Yeon, Kim Myung Soo đi về hướng xe ngựa.

"Cái kia, ta cũng phải cùng ngươi ngồi xe ngựa sao?"

Nam nhân quay đầu lại, đối với nàng lộ ra nụ cười mị hoặc, "Ta sợ Tiên Hạc quả của ta chạy mất."

"..."

Chủ nhân đã lên xe, người bên ngoài lập tức thu hồi bàn, chuẩn bị xuất phát.

Xốc lên nhuyễn liêm (tấm mành), Park Ji Yeon hướng ra phía ngoài nhìn lên mới phát hiện bức họa bày ra trên bàn, thoạt nhìn...

Chính là nàng?

"Ngươi vẽ ta làm gì?"

"Muốn bắt ngươi trở về." Không nghĩ tới nàng lại bị bọn người HoYa bắt trở lại.

"... Lúc trước ta căn bản không có trêu chọc ngươi!"

Hu hu, rõ ràng chịu thiệt là nàng!

Nàng hiện tại nhớ tới câu nói của hắn "Ta không có" đều muốn đâm đầu chết quách!

Kim Myung Soo tiếp tục lấy tóc nàng làm sợi len vo thành một đống, "Lai lịch không rõ, ta muốn biết ngươi là loại người nào."

Ánh mắt sáng lên, Ji Yeon đột nhiên lại có chủ ý.

"Ta nói thật, kỳ thật ta là đến từ thời không khác!"

"Ừ."

Kim Myung Soo cũng không bị dọa, vẫn cười khẽ, nhẹ gật đầu.

Không có phản ứng?

Park Ji Yeon do dự nhìn hắn, "Ngươi không sợ ta là yêu ma quỷ quái sao?"

"Không sợ."

"... Quả nhiên là không được dạy qua thế nào là an toàn thực phẩm mà! Thức ăn không rõ nguồn gốc sao có thể ăn tùy tiện chứ!"

"Ăn sẽ bị đau bụng sao?"Kim Myung Soo cười hỏi.

"... Sẽ!" Ji Yeon cắn răng nhịn.

"Không sao, " Kim Myung Soo tiếp tục xoa đầu nàng, "Trở về tắm rửa phơi nắng, phơi nắng thì tốt rồi."

"..."

Park Ji Yeon nghe được thanh âm hộc máu của chính mình.

Hu hu, nàng thua rồi!

Nàng vẫn là an phận dựa vào hai cái đùi chạy trốn, nói rõ ràng như vậy chỉ vì hắn!

Nàng không nói lời nào,Kim Myung Soo cũng không mở miệng, chỉ dùng ngón tay linh hoạt chơi đùa với tóc nàng.

Trước kia chưa thấy qua có người tóc rối tung ra khỏi cửa như vậy, nhưng thật ra chơi rất vui.

 Kim Myung Soochơi đến nghiện, trên đường hồi cung, mượn chuyện này làm tiêu khiển...

Vài lần phản kháng đều bị trấn áp, Park Ji Yeon chỉ có thể tiếp tục nhịn.

A a a...

Không phải là quân tử, báo thù ba năm cũng là không muộn!

Nàng muốn tìm Hoàng Thượng nước láng giềng gả cho hắn, nàng muốn cho lão công đến giúp nàng trả thù mỹ nam này!

Đến hoàng cung, xe ngựa vừa dừng lại, Park Ji Yeon bi phẫn vừa mở cửa xe liền nhảy xuống ——

"Phù phù".

"Răng rắc".

Hai tiếng vang hợp lại.

Thanh âm thứ nhất là vì... Nàng rơi vào trong nước.

Tiếng thứ hai là ở trong lòng nàng, nàng cảm thấy thanh âm của mặt mũi chính mình rầm rầm vỡ vụn.

A a a...

AI lại đem xe ngựa đậu ở bên hồ, một chút đất để đứng cũng không có!

 Kim Myung Soocười từ cửa xe lộ ra thân người, đưa tay đẩy ra bậc thang trên xe ngựa, sau liền nhàn nhã đứng thẳng.

"..."

Không phải là xe ngựa có bậc thang rộng rãi sao, sao lại... Hu hu!

Vẫy tay ý bảo thủ hạ không cần lại đây hỗ trợ,Kim Myung Soo cúi người, đem Park Ji Yeon theo trong hồ vớt ra.

"Thật vất vả mới phơi khô, lại bị ướt."

Hắn nói xong liền mang theo Park Ji Yeon, giữa không trung giũ, rồi lại giũ...

"... Ngươi tên gì?"

Thất sách thất sách, lúc trước sao lại quên hỏi tên của hắn!

"Kim Myung Soo."

Hít sâu một hơi, Park Ji Yeon rống to, "Kim Myung Soo!"

"..."

Bọn người Woo Hyun, tứ đại thị vệ đều hoảng cả lên.

Không phải bị tiếng la làm choáng váng, mà là vì...

Có người dám hô thẳng tên chủ nhân như vậy?

Tiên Hạc Quả quả nhiên không phải vật phàm, sau khi ăn có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng ngang ngược như vậy!

Kim Myung Soo vẫn mỉm cười như cũ, trên mặt bắn tung tóe bọt nước, ánh mặt trời chiếu xuống rạng rỡ ánh sáng lấp lánh, làm khuôn mặt kia lại càng câu lòng người, đẹp đến mức không thể tin nổi.

Hình dáng duyên dáng của đôi môi hơi hơi nhếch, hắn cười hỏi, "Tên đẹp chứ?"

"..." Không khí không lên kịp, Ji Yeon thiếu chút nữa bị nghẹn.

Là ai nói "Tướng từ tâm sinh" ?(hình dáng do tính tình sinh ra)

Hu hu, tuyệt đối là lầm người rồi!

Nam nhân này tính cách cùng khuôn mặt, một xu cũng đều không có quan hệ gì!

"A... Ngươi làm gì?"

Thắt lưng đột nhiên bị hắn ôm, Park Ji Yeon đang bi phẫn bị làm sợ tới mức lập tức hoàn hồn.

"Mang ngươi đi."

Tay vẫn là ôm vào thắt lưng của nàng, cũng không thấy nàng có động tác gì, Kim Myung Soo đột nhiên nhẹ nhàng mà bay lên.

Tuyệt đỉnh cao thủ a...

Xem ra nàng muốn chạy trốn, nhất định phải chờ thời điểm nam nhân này vào triều hoặc là đi sủng hạnh vị tần phi linh tinh nào đó cần thời gian dài để rời đi.

Ở trong lòng tính toán, Ji Yeon ngẩng đầu, nhìn xem bốn phía.

Hiện tại nàng đã biết rõ vì sao xe ngựa lại đậu ở bên hồ.

Bởi vì chính giữa giữa hồ xây một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ huy hoàng, mà hồ... Lại không có cầu.

Cảm giác không ổn a...

Ji Yeon quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, "Kia là chỗ nào?"

" Tẩm cung của ta."

"... Ngươi dẫn ta đến tẩm cung làm gì?"

"Ở."

"... Đó là chỗ ở của ngươi, sao ta tới ở!"

Rất khủng bố, cho dù này nam nhân bộ dạng so với nàng còn đẹp hơn, nhưng nàng cũng không thể cùng hắn ở chung, rất nguy hiểm !

Đến lúc đó nàng còn chưa bị bưng lên bàn, trước hết đã bị này nam nhân lấy một loại phương thức ăn khác, ăn sạch sẽ rồi !

"Ta sợ Tiên Hạc quả của ta chạy, nên lúc nào cũng phải đặt ở bên người để trông chừng."

"Hì hì..."

Quý Ngữ Hàm cố gắng lộ ra nụ cười ngoan hiền nhất của bản thân, "Ngươi xem ta trung hậu thật thà như vậy, ta làm sao có thể chạy?"

Ánh mắt Kim Myung Soo trên mặt nàng quét một vòng, "Không giống trung hậu thật thà."

"..." Hu hu, như đâm vào tim của nàng, đau đầu quá !

Từ lúc còn nhỏ, Park Ji Yeon đã biết bi phẫn về khuôn mặt mình.

Đợi cho đến thời kỳ trưởng thành, nàng ngay cả dáng người của chính mình cũng bi phẫn, toàn bộ ngoại hình đều làm cho nàng mỗi ngày cắn răng phẫn hận.

Kỳ thật bộ dạng của nàng một chút cũng không khó coi, thật sự...

Hu hu, bình thường dưới tình huống này...

Các trưởng bối nói chuyện có vẻ hàm súc, sẽ khen một câu "Đứa nhỏ này bộ dạng thực xinh đẹp".

Nam sinh đánh giá trước hết xem nhẹ, nàng vẫn không muốn đi hỏi, về phần nữ sinh...

Gần như là muôn miệng một lời, các nàng nhắc tới tên của nàng ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi ——

"Hồ ly tinh kia!"

Hu hu, không phải là bộ dạng có chút yêu mị, còn có khuôn mặt thực "Nguyên bộ" (đồng dạng) với thân phận sao?

Đáng thương nàng lớn như vậy ngay cả tình yêu cũng chưa nói qua, mỗi ngày lưng còn phải đeo tội danh hồ ly tinh.

Nàng bị oan a!

Dáng dấp như vậy, cũng không phải lỗi của nàng a...

Ô ô, nàng rõ ràng là cô bé đáng yêu năm tốt, bốn dễ thương nha.

Sao lại có người xem nhẹ bản chất của nàng, không phát hiện tâm tính thuần lương, tính khiết ngây thơ trong sáng của nàngchứ?

——————

Ji Yeon đang chìm trong bi phẫn xót xa cho bản thân, không phát hiện Myung Soo đã mang theo nàng đáp xuống phía trước tẩm cung.

Tinh thần nàng còn chưa trở lại,Kim Myung Soo cũng không kêu nàng, cứ mãi lấy tay nghịch tóc nàng chơi.

Đồng thời nâng lên hai bên tóc mai,Kim Myung Soo lui nhẹ về phía sau.

Ừm.

Hắn thực vừa lòng với đầu tóc nàng, rất giống lỗ tai "cẩu", đáng yêu.

Ji Yeon không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhưng mà vô cùng buồn bực hắn đang lấy tóc của mình chơi nữa rồi.

"Ngươi rõ ràng cũng có tóc dài mà!"

Nàng thở phì phì đem tóc mình kéo trở về.

"Chơi tóc của mình không có ý nghĩa."

Myung Soo nói xong lại đem nàng kéo về bên người của mình, bàn tay to tiếp tục đưa tới đỉnh đầu nàng "Tàn sát bừa bãi".

"..." Park Ji Yeon run rẩy khóe miệng.

"Khụ, này, Hoàng Thượng, ngươi... Tuổi thơ của ngài không có niềm vui nào sao?"

"Tuổi thơ? Vẫn vội vàng học bài, tập võ, không có tuổi thơ."

Quả nhiên giống như nàng nghĩ!

Hu hu, mỹ nhân Hoàng Thượng này là rốt cục phát hiện vật giống như có thể làm cho hắn tìm được cảm giác thơ ấu, cho nên chơi không để yên sao?

Rất khiến cho người ta bi phẫn !

Ba năm không muộn, ba năm không muộn... Park Ji Yeon ở trong lòng nhắc nhở chính mình.

Còn chưa đến thời điểm báo thù, nàng hiện tại tiếp tục nhịn!

Ji Yeon cứng ngắc cười cười, "Hoàng Thượng, ta ở chỗ nào?"

Nụ cười trên mặt Myung Soo còn tự nhiên hơn, vô cùng khoái trá nói cho nàng đáp án, "Đương nhiên là theo ta, bên trong tẩm cung chỉ có một cái giường."

"..." Park Ji Yeon hóa đá.

"Yên tâm đi."

Kim Myung Soo vô cùng ôn nhu sờ sờ tóc của nàng, "Ta ngủ thực nghiêm túc, sẽ không đem ngươi đè bẹp, ngươi không cần lo lắng mình vẫn chưa vào nồi, đã bị đè chết."

"..."

A a a... Mau xuất hiện thích khách giết nam nhân này đi!

Càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng nàng nổi giận đùng đùng chơi cũng rất vui, Kim Myung Soo chọc chọc vào mặt của nàng.

"Bánh bao nhỏ tức giận."

"..." Chờ lúc nàng báo thù, nàng muốn đem hắn vặn lại thành bánh quai chèo!

"Ta không muốn ngủ cùng giường với ngươi!"

Kim Myung Soo không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi nàng, "Ngươi không sợ ma sao?"

"... Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?"

Hu hu, nàng sợ, rất sợ...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro