HOÀNG TỬ BÉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOÀNG TỬ BÉ

Tác giả: Mui mui

Nguồn: Diễn đàn táo xanh

_ _ **_ _

Ngảy nảy ngày nay, giữa sa mạc cuộc đời, tôi bắt gặp Hoàng Tử Bé. Em đến từ một tiểu tinh cầu cô lẻ giữa vũ trụ mênh mông. Nơi ấy, có những hạt cây bao báp chực nảy nầm mọc rễ làm vỡ tung cả hành tinh. Nơi ấy, có một nụ hồng kiêu hãnh mà Hoàng Tử Bé ngày đêm thương nhớ…

Buổi tập bóng rổ sáng hôm đó cuối cùng cũng kết thúc. Tôi chạy ra khỏi sân, mở ba lô lấy chai nước xối ào ào lên mặt, rũ mạnh mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Nhà thi đấu vang vang tiếng cười đùa của mấy thằng trong đội. Nghe thầy thể dục dặn dò lần cuối xong, tôi cùng cả bọn kéo nhau về.

- Năm nay coi bộ thầy Dũng hạ quyết tâm giành giải vô địch thành phố đó!- một đứa lè lưỡi.

- Năm ngóai tuyển trường mình bị Lê Quý Đôn dập tơi tả!- Tôi lắc đầu, xoay tít quả bóng trên ngón tay- Mấy trường khác cũng đâu dễ ăn!

- Có trung phong như mày thì tụi tao đã an tâm một nửa!- Thằng bạn bá vai tôi khích lệ. Tôi cười, ném quả bóng vào ngực nó. Bỗng một đứa khác trong đội thì thầm.

- Thằng pê đê kìa tụi bay!

Tôi ngước lên, và trông thấy một cậu nhóc lớp 10 đang ngồi trên ghế đá ôn bài một mình. Mái tóc mềm nghiêng nghiêng vắt qua trán, vương vài giọt nắng long lanh, che khuất gương mặt đang cắm cúi nhìn vào trang vở. Cái dáng ngồi bé nhỏ như thể cố thu mình lại biệt lập khỏi thế giới xung quanh.

- Sao mày biết nó pê đê?- Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Mày chưa nghe giọng nó nói bao giờ à? Giống hệt giọng con gái!- Thằng bạn cười khinh khỉnh, rồi hét lên về phía cậu nhóc kia – Ê Cường pê đê! Đang học bài hay ngắm hình trai đó?

Rồi cả lũ ôm bụng cười rũ rượi. Theo phản xạ, tôi cũng cố rặn ra một nụ cười méo xệch. Cậu nhóc tên Cường ngước lên, ánh mắt trong veo hướng về phía chúng tôi, không một chút tức giận hay buồn bã. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu tối lạnh lẽo của Cường, nụ cười của tôi chợt tắt lịm. Nỗi cô đơn trơ trọi đến không cùng như hằn lên trong tia nhìn vô cảm ấy.

Tỏ ra hoàn toàn hờ hững với lời chọc ghẹo như thể đã quá quen thuộc với chuyện đó, Cường cúi đầu trở lại cuốn sách. Nhưng đám bạn tôi vẫn chưa chịu ngưng.

- Nghe tao hỏi mà không trả lời hả thằng bóng?

- Tụi anh đẹp trai nè em! Sao không nhìn tụi anh lấy một cái vậy cưng? Há há…

Tràng cười lại nổ ra. Bình thường có lẽ tôi đã hùa theo, nhưng có gì đó ở Cường làm cho tôi cảm thấy day dứt.

- Thôi đừng đùa nữa tụi mày! Tội nghiệp nó… – Tôi xua xua tay với mấy thằng bạn, rồi nháy mắt- Về nhanh đi tao bao cả lũ chầu kem!

Cả đám ồ lên hưởng ứng rồi rồng rắn kéo đi. Tôi chỉ kịp quay đầu lại nhìn Cường lần cuối. Và chợt giật mình khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của em đang dõi theo tôi.

Chiều hôm sau, khi buổi học vừa kết thúc, tôi phải chạy lên văn phòng Đòan có chút việc. Lúc ra về thì sân trường đã vắng tanh vắng ngắt, cái bụng đói cồn cào càng hối thúc tôi lấy xe nhanh để về nhà. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, chợt tôi thấy Cường, cậu nhóc hôm qua đang đứng đó thơ thẩn như chờ đợi ai. Một cơn sóng cảm xúc khó tả đột nhiên rộn lên trong lòng làm tôi bối rối. Ngoảnh mặt đi chỗ khác, tôi vội đạp xe qua chỗ Cường thì bỗng nghe tiếng một đứa con gái gọi giật lại.

- Anh gì đó ơi!

Tôi phanh xe lại ngay tức thì, ngỡ ngàng nhận ra đó chính là giọng của Cường. Ánh mắt em không còn tối tăm lạnh lẽo như hôm qua, mà lấp lánh những giọt nắng chiều tinh nghịch nhảy múa. Cái cảm giác kì lạ lúc nãy lại cồn cào trong ngực tôi.

- Gì thế em?- Tôi hỏi.

- Thật ra…- Cường ngập ngừng- Em chỉ muốn cảm ơn anh chuyện sáng hôm qua…

- Chuyện nào kia?- Tôi ngạc nhiên, rồi vỡ lẽ, cười xòa- À! Chuyện đó… có gì đâu!

- Với anh có thể chỉ là việc cỏn con chẳng đáng nhắc đến, nhưng điều đó lại rất quan trọng với em!- Cường cúi đầu, nói nhỏ- Vì từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên ngăn người khác không chọc em là… pê đê nữa!

Tôi có cảm giác khó khăn lắm em mới thốt ra được từ “pê đê”. Nỗi xót xa dâng lên trong lòng tôi khi nghe em nói câu ấy. Em không phải là người cảm ơn, mà chính tôi mới là kẻ phải xin lỗi, vì hôm qua tôi cũng đã cười hùa với lũ bạn. Hai đứa cứ đứng đấy một lúc lâu, chẳng nói gì với nhau. Cuối cùng tôi đành ngại ngần đề nghị.

- Anh chở em về nhé!

- Ơ thôi… không cần đâu anh! Phiền anh lắm…

- Có gì đâu! Lên xe đi nhóc! Sắp tối rồi…

Và từ ngày ấy, chúng tôi quen nhau. Cuộc sống của tôi từ trước tới giờ, nhìn bên ngòai có vẻ đủ đầy, với gia đình, bạn bè, bóng rổ, việc làm thêm, nhưng dường như luôn thiếu vắng một cái gì đó không thể định nghĩa. Cường đến và lấp đầy khỏang trống ấy trong tôi. Chúng tôi ít gặp nhau trên trường nhưng lại chat với nhau hằng đêm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cường hay gặp chuyện buồn và thường tâm sự với tôi. Tôi dần nhận ra em là một người có tâm hồn rất nhạy cảm. Thể chất ốm yếu từ nhỏ, Cường không thích tập thể thao, lại học chuyên Văn nên niềm đam mê duy nhất của em là đọc sách. Em giấu mình vào những trang sách, để thoát khỏi cuộc đời thực và chạy trốn đến xứ sở của sự tưởng tượng và mộng mơ. Một tối nọ em hỏi tôi.

“Anh đã từng đọc truyện Hòang Tử Bé của Saint Exupéry chưa?”

“Chưa em ạ!”

“Đó là cuốn sách em thích nhất. Một người phi công bị rơi máy bay giữa hoang mạc Sahara đã gặp Hoàng Tử Bé. Hoàng Tử Bé đến từ một tinh cầu cô lẻ giữa vũ trụ mênh mông. Nơi ấy, có những hạt cây bao báp chực nảy nầm mọc rễ làm vỡ tung cả hành tinh. Nơi ấy, có một nụ hồng kiêu hãnh mà Hoàng Tử Bé ngày đêm thương nhớ…”

“Nghe giống như là truyện cổ tích kết hợp với viễn tưởng!”, tôi gõ icon mặt cười.

“Đọc đi rồi anh sẽ cảm nhận được nó. Em sẽ tặng cho anh một quyển.”

Ngày qua ngày, việc chat với Cường đối với tôi đã trở thành một thói quen. Hôm nào không gặp em ở trên trường hoặc trên mạng là tôi lại cảm thấy nhớ. Có điều em ở trên mạng và em ở ngòai đời cứ như là hai con người hòan tòan đối lập nhau. Ở ngòai Cường khép kín bao nhiêu thì khi chat em lại mở lòng bấy nhiêu. Có một lần tôi đùa “Khi chat sao em tám dữ quá!”, Cường chỉ cười buồn “Vì ở ngòai em đâu có cơ hội nói đâu anh…”

Những lời tâm sự của em làm tim tôi quặn thắt. Một con người không bị câm mà lại không có cơ hội được nói? Vì mỗi lần em nói thì người ta lại nhìn em như một sinh vật quái dị và đáng ghê tởm. Dù đã dậy thì từ lâu nhưng giọng nói em không trầm đi như những đứa con trai bình thường khác, ngược lại âm sắc càng cao như giọng con gái. Người ta đánh giá em qua giọng nói ngay trước khi hiểu được con người em. Cường sợ chính giọng nói của mình, em kể với tôi đã có lần em cào xước cổ họng mình tới rướm máu.

“Em điên quá!”, tôi gõ mạnh bàn phím như muốn hét lên, “Tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch thế?”

“Giọng nói với những đứa con trai khác là một thứ sỡ hữu rất hiển nhiên, trong khi đối với em nó lại là một đặc ân lớn… Tại sao ông trời lại không cho em một thứ rất bình thường như thế?”, Cường gõ một dòng rất dài như trút cả nỗi lòng. Tôi suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời.

“Nghĩ xem những người khiếm thị, khiếm thính, họ cũng đâu có được những thứ mà người khác cho là rất bình thường? Nhưng họ vẫn tràn đầy nghị lực sống đó thôi!”

“Nhưng xã hội thương cảm cho khiếm khuyết của họ, còn ai sẽ thương cảm cho em hả anh?”

Ai sẽ thương cảm cho em? Sự xa lánh của mọi người đối với em, hay chính nỗi sợ hãi của em với người khác khi họ nghe thấy giọng nói của mình, đã làm em co rút vào cái vỏ ốc tự tạo của tâm hồn. Suốt những năm cấp 2, cấp 3, em không có lấy một người bạn thân. Nỗi cô đơn đã trở thành người bạn thân vô hình duy nhất mà em có.

Từ khi biết đến internet, một thế giới ảo nơi con người giao tiếp với nhau bằng những dòng chữ chứ không phải giọng nói, em mới có thể tìm được xứ sở bình yên của mình. Trên internet, em có thể trò chuyện, có thể cười, có thể có nhiều người bạn mà không sợ họ e ngại hay chế giễu. Internet là nơi duy nhất em cảm thấy tự do.

“Có phải vì thế mà em ít chịu gặp anh ở trường hơn ở trên mạng?”- Tôi chợt hỏi.

“Không! Em chỉ sợ nếu anh hay gặp em ở trường, người ta lại đồn anh cũng là gay thì chết…”

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi gõ.

“Cũng chẳng sao! Vì anh thật sự là gay mà.”

Một sự im lặng đáng sợ từ phía bên kia. Tôi buzz em, nhưng chẳng có tín hiệu hồi đáp. Lẽ nào Cường nghĩ tôi chỉ đang nói đùa? Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh em, cậu nhóc có đôi mắt sâu trong veo và sâu thẳm như hồ thu và mái tóc mềm phủ nghiêng nghiêng trước trán. Rồi tôi cúi xuống bàn phím, gõ cẩn thận như đang nâng niu từng con chữ thay cho lời nói.

“Anh thích em.”

Cường vẫn không trả lời. Nỗi lo lắng trong lòng tôi lại tăng lên gấp bội. Đáng lẽ tôi nên dành một thời điểm khác thích hợp hơn để nói ra tình cảm giấu kín trong lòng bấy lâu nay, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp em ngồi học bài trên ghế đá. Có thể em sẽ nghĩ tôi chỉ tội nghiệp em nên mới nói thế? Có thể em nghĩ tôi nổi hứng chọc ghẹo em như những thằng bạn tôi trước đây? Tôi đứng lên khỏi máy tính, đi qua đi lại như một thằng điên. Bỗng âm thanh thông báo dòng chat mới vang lên, tôi vội vồ ngay lấy cái màn hình. Và tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào dòng chữ em vừa gõ.

“Em xin lỗi. Em không phải là gay.”

Không thể nào! Làm sao có thể như thế? Tim tôi đập lọan nhịp. Tôi không tin. Mọi thứ về con người Cường đều nói với tôi rằng em cũng giống tôi. Nào là em không thích thể thao, chỉ thích đọc sách. Em lại là một cậu bé đa cảm, mỏng manh và dễ tổn thương. Và điều rõ ràng nhất chính là giọng nói của em. Vậy mà giờ em lại nói với tôi rằng em không phải là gay?

“Anh không tin hả?”, Cường gõ hình mặt cười, nhưng sao tôi cảm thấy nụ cười đó buồn đến lạ, “Ai cũng nghĩ em là gay vì giọng nói của em. Nhưng sự thật là … em không phải. Em thích một cô bạn, anh à…”

Đến khi đọc tới những chữ cuối cùng, tôi thấy mặt đất dưới chân mình đổ sập. Tôi như bị hút vào một cái hố sâu vô tận, rơi mãi vào bóng đêm không cùng.

Những ngày sau đó, tôi không lên mạng vào buổi tối để chat với Cường nữa. Khỏang trống trong lòng tôi mà em đã lấp đầy bao ngày qua, giờ như bị khóet rộng thêm. Không phải lỗi của Cường, mà là do chính tôi đã quá ảo tưởng và theo đuổi một thứ tình cảm không hề có thật. Mỗi đêm, tôi đối mặt với nỗi trống vắng trong tâm hồn khi ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối, giam mình giữa bốn bức tường lạnh lẽo. Nhìn cái màn hình máy tính lặng câm mà chỉ muốn được nhào tới online, để nói chuyện với em, để thấy em cười dù chỉ qua những icon bé nhỏ. Nhưng tôi đã kiềm nén ham muốn đó. Giờ chat với Cường tôi cũng chẳng biết nói gì, hơn nữa, sẽ lại càng làm thứ tình cảm đơn phương trong tim tôi thêm mãnh liệt một cách vô ích mà thôi.

Tránh online trên mạng, nhưng tôi không thể tránh mặt Cường ở trường. Em đợi tôi giờ ra về, rủ tôi đi đâu đó nói chuyện. Nhìn ánh mắt khẩn nài của em, tôi không thể chối từ.

Tôi chở em đi trên con đường gió lộng. Những đám lá vàng độ cuối thu rơi lả tả như một trận mưa. Bầu trời sắp vào đông khóac một màu u ám và xám xịt buồn hiu hắt. Chúng tôi cứ lặng im đi qua hết con đường này tới con đường khác, hết góc phố này tới góc phố khác. Cuối cùng, em là người phá vỡ sự ngột ngạt giữa cả hai.

- Anh vẫn buồn vì em à?

- Không, anh có buồn gì đâu- Tôi nói dối một cách vụng về.

- Sao mấy bữa nay anh không lên mạng?

- Dạo này kiểm tra giữa kì nhiều quá, anh bận học mà…- Tôi chối với một lý do chính đáng. Sự thật là tôi có học hành được gì khi trong đầu lúc nào cũng vương vấn hình bóng của em?

- Em xin lỗi!- Cường khẽ nói.

- Xin lỗi? Chuyện gì mới được?- Tôi cố rặn ra một nụ cười- Anh mới là người phải xin lỗi! Anh đã nhìn em theo cách mà tất cả mọi người nhìn em, anh đã nghĩ em cũng là gay… Anh tệ thật! Vậy mà anh tưởng là anh hiểu em hơn người khác…

Cường không nói gì. Lúc ấy, tôi chỉ muốn quàng tay ra sau, kéo tay em ôm lấy hông tôi, để đầu em dựa vào lưng tôi. Nhưng tất cả mãi chỉ là một giấc mơ không thể trở thành sự thật. Nén tiếng thở dài, tôi cố làm em vui bằng vài câu pha trò nhảm nhí.

- Nghĩ cùng tréo ngoe thật ấy nhỉ? Nhìn anh manly thế này, lại là đội trưởng đội bóng rổ, đố đứa nào nghĩ anh là gay! Còn em suốt ngày bị gọi là pêđê hóa ra lại là con trai chính hiệu! Thật là bó tay đời!

- Anh không buồn em thật chứ?

- Nhảm quá cái thằng này! Đã bảo là có buồn gì đâu mà cứ hỏi hòai! Kể anh nghe về cô bạn em thích đi!

Cả chiều hôm đó chở em đi trên phố, tôi lắng nghe em nói về một người con gái em thầm yêu đã ba năm trời. Đó là nhỏ bạn học cùng cấp 2, bây giờ cũng đang học chuyên văn ở một trường cấp 3 khác. “Huyền rất dịu dàng và nữ tính”, “tóc bạn ấy dài và mượt lắm anh!”, từng lời của Cường chui vào tai này rồi trôi ra tai kia, tôi chỉ gật đầu chiếu lệ. Em nói như chưa bao giờ được nói, về một tình yêu giấu kín không dám thổ lộ suốt một thời gian dài. Mỗi khi đọc truyện Hòang Tử Bé, Cường lại thấy mình giống cậu Hòang Tử kia, dù phiêu lưu khắp các tinh cầu trong vũ trụ bao la, vẫn không bao giờ quên bóng hình nụ hồng mà cậu yêu tha thiết.

- Anh biết Hòang Tử Bé đã nói gì với người phi công mà cậu ấy gặp trên sa mạc không?- Cường đọc nguyên văn một câu trong sách- “Khi một người yêu một đoá hoa duy nhất trong hàng triệu triệu ngôi sao, thì chỉ nhìn những ngôi sao là đủ làm cho anh ta hạnh phúc.”

Đến khi hòang hôn đã buông xuống, tôi mới chở Cường về. Đến trước cửa nhà, em nói tôi đợi một chút, rồi chạy vào trong và lấy ra một quyến sách đưa cho tôi. Đó là cuốn Hòang Tử Bé.

- Em đã hứa là sẽ tặng anh cuốn sách này!- Em nhìn tôi, nhưng tôi lảnh tráng ánh mắt của em. Tôi cảm ơn em, bỏ cuốn sách vào cặp mà không hề có ý định sẽ đọc một trang nào.

“Em được trường cử đi thi thuyết trình văn cấp thành phố!”, Cường nhắn tin cho tôi rất muộn vào một buổi tối, “nhưng có lẽ em sẽ từ chối…”

“Em sợ mọi người sẽ nghe thấy giọng nói của mình?”, tôi trả lời rất nhanh, “ Đã đến lúc em phải tập đối diện với bản thân. Nếu em căm ghét ngay chính em thì không ai có thể yêu thương em cả.”

Tôi không biết Cường đã quyết định như thế nào, vì từ hôm đó tôi không gặp em cả trên trường lẫn internet. Mỗi khi tôi nhắn tin cho em, em chỉ trả lời qua loa là đang bận. Nhưng thật bất ngờ, một buổi chiều tan trường, em đứng đợi tôi trước cổng, hỏi tôi có rảnh vào sáng ngày mai để đi cổ vũ cho phần thi thuyết trình của em không.

- Rảnh, rảnh chứ! Anh sẽ tới sớm!- Tôi gật đầu lia lịa, quên mất tiệt buổi bóng rổ cùng với những lời la rầy của thầy thể dục mà chắc chắn tôi sẽ hứng chịu nếu chuồn buổi tập.

Cường mỉm cười với tôi, nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy. Tự nhiên tôi thấy lòng mình dịu lại, nỗi đau bao ngày qua như tan ra trong ánh nhìn của em lấp lánh niềm vui, khác xa với đôi mắt lạnh lẽo ngày đầu gặp gỡ. Và tôi bất giác nhận ra chỉ cần được nhìn thấy gương mặt ngập tràn hạnh phúc của em, đối với tôi đã là quá đủ…

Sáng hôm sau, tôi ngồi cạnh em trong hội trường sở giáo dục đông nghẹt học sinh và giáo viên, chờ đợi tới lượt thi. Cường có vẻ lo lắng và bồn chồn không yên, cứ quay đầu ngó quanh quất, chốc chốc lại nhìn xuống tờ giấy lẩm nhẩm bài thuyết trình. Nhìn bàn tay em run run ướt đẩm mồ hôi mà tôi chỉ muốn nắm lấy trấn an nhưng không thể. Cuối cùng cũng tới phần thi của Cường, em giật mình đứng dậy, tôi chỉ kịp vỗ vai em động viên trước khi Cường bước lên sân khấu.

Tôi không rời mắt khỏi em ngay khi bắt đầu bài thuyết trình, chỉ mong nếu em bắt gặp ánh mắt của tôi sẽ đỡ lo lắng hơn. Đúng lúc giọng em vừa vang lên, khắp hội trường rì rầm tiếng xì xào bàn tán. Cường có vẻ lúng túng phần đầu, nhưng em vẫn bình tĩnh tiếp tục. Có lẽ em đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ thời gian qua. Giọng nói trong veo, luyến láy và truyền cảm của em dường như đã dần cuốn thính giả vào bài nói. Nhưng thảng đâu đó tôi vẫn nghe thấy những tiếng cười rúc rích không yên.

Cường kết thúc bài thuyết trình một cách tốt đẹp. Tôi vỗ tay to nhất, cười tươi khi em bước xuống sân khấu. Em ngượng ngịu dón nhận những tràng pháo tay và nháy mắt với tôi.

Lúc ra về, nhiều ánh mắt hiếu kì và ngón tay chỉ trỏ hướng theo em khi chúng tôi lấy xe ở bãi. Em giữ thái độ bình thản, tỏ ra chẳng quan tâm và trèo lên sau xe tôi. Nhưng khi chúng tôi chạy ra cổng thì bắt gặp một đám con gái đang đứng trò chuyện bên ngòai.

- Thằng Cường đó pêđê thật mày ạ! Vậy mà hồi cấp 2 học chung với nó có tin đồn nó thích tao nữa mới nhảm chứ! Nếu có đi đâu chung chắc người ta kêu là hai chị em quá!

Người nói câu đó là một cô bé có mái tóc dài đổ mượt xuống bờ vai. Cả đám con gái phá ra cười ầm ĩ. Cường nhìn sững cô bé, bàn tay vịn hông tôi bấu mạnh tới mức tôi muốn hét lên.

- Đi đi anh… nhanh lên…- Cường nói giọng vỡ vụn như muốn khóc. Tôi kinh ngạc ngó đứa con gái kia, rất giống với những gì Cường miêu tả về người em thầm yêu, cũng đang học chuyên Văn ở một trường khác. Lẽ nào…

Tôi chở em về tận nhà, trên đường đi dù tôi có hỏi gì em cũng một mực im lặng. Em gục đầu vào vai tôi, thỉnh thoảng run lên như khóc. Tôi chỉ cố nói những lời an ủn vô nghĩa, dù biết sẽ chẳng thể nào làm lành được vết cứa đau nhói trong lòng em. Em có thể tỏ vẻ hững hờ khi cả thế giới cười nhạo mình, nhưng lại hòan tòan sụp đổ khi nghe chính những lời chễ giễu quen thuộc từ người em yêu trọn trái tim.

Nhà em im ắng không một bóng người, có lẽ ba má em đã đi làm hết. Tôi đưa Cường lên phòng, giữ chặt đôi vai gầy và nâng đầu em lên. Nỗi bực tức không hiểu từ đâu tuôn ra, tôi nói như hét.

- Nhìn anh này! Con bé đó không xứng đáng được em dành nhiều tình cảm như vậy, hiểu chưa? Đó chỉ là một đứa nông cạn mà thôi! Quên nó đi!

- Anh câm ngay!- Cường đột nhiên quát lớn- Đừng nói như vậy về Huyền! Anh nghĩ anh hiểu gì về bạn ấy? Hả?

Tôi sững sờ, bàn tay níu vai em rớt xuống, buông thõng. Em chưa bao giờ nói nặng lời với tôi như thế. Vì một người con gái khác ư? Tôi làm sao thế này? Ghen tức ? Buồn bã? Giận hờn? Tôi lấy quyền gì mà được phép có những tâm trạng đó ? Em có yêu tôi đâu…

- Em… em xin lỗi!- Cường bỗng lấy hai tay bưng mặt, nước mắt tràn ra như suối. Người em rung lên theo từng tiếng thổn thức, dáng vẻ ấy làm tôi đau, đau đến tận cùng. Mặc kệ lý trí, tôi ôm chầm lấy em, xiết chặt. Thình lình, Cường ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Rồi em lao đến, bờ môi em chạm vào môi tôi. Thời gian như ngưng đọng trong giây phút ấy. Giấc mơ bấy lâu của tôi trở thành sự thật, nhưng liệu đây có phải là sự thật mà tôi mong muốn hay không?

- Không!

Tôi sửng sốt xô em ra, nhưng em lại nhào tới cầm lấy tay tôi, cầu xin trong nước mắt.

- Em xin anh! Hôn em đi! Cho em biết em không phải là một đứa con trai… em không phải…

- Đồ ngu! Em biết em không phải là gay!- Tôi gào lên như điên dại- Dù không một ai trên cái thế giới này thừa nhận em, thì em cũng không thể chối bỏ sự thật đó!

- Nhưng như vậy thì sống để làm gì, anh?- Cường nói trong tiếng nấc nghẹn ngào- Con trai không coi em là một phần của bọn nó, con gái không chấp nhận em. Và em biết thậm chí nhiều gay cũng không thích những đứa nói giọng eo éo như em. Giờ anh bảo em phải sống như thế nào ? Ai cho em được sống đây?

Tôi lặng im ngồi cạnh em, để mặc em khóc cho thỏa, thỉnh thỏang lại đưa cho em khăn giấy, hoặc vỗ nhẹ vai an ủi. Ánh nắng trưa gay gắt len lỏi qua tán cây ngòai cửa số, đổ những đốm lung linh trên bức tường. Một cơn gió mát hiếm hoi lùa vào phòng, thỏang theo hương hoa sứ thơm nồng ngây ngất. Tôi cảm thấy bình yên đến kì lạ khi em ngủ quên và dựa đầu vào vai tôi. Và tôi chợt hiểu mình cần phải làm gì. Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có được một góc nào trong trái tim em, nhưng tôi có thể giúp hàn gắn những vết rạn vỡ cho trái tim ấy.

Tôi quàng tay qua ôm em vào lòng lần cuối. Ngủ ngoan nhé, Hoàng Tử Bé của tôi.

Giải bóng rổ thành phố cuối năm học đó, đội trường tôi có một thành viên tuy mới tham gia nhưng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Đó là một cậu nhóc lớp 10 có mái tóc mềm vắt nghiêng nghiêng qua trán và đôi mắt đen sâu thẳm. Tuy có thân hình nhỏ nhưng với khả năng di chuyển cực kì nhanh và linh hoạt, cộng thêm tuyệt chiêu ném 3 điểm bách phát bách trúng, tuyến hậu vệ của đội trường tôi đã trở nên cực kì đáng sợ trong mắt các đối thủ.

Cậu nhóc đó, không ai khác, chính là Cường pê đê ngày xưa, dù bây giờ chẳng ai gọi em bằng cái tên ấy nữa. Sau chuyện ở buổi thi thuyết trình văn, tôi đã đề nghị Cường tập bóng rổ. Dù lúc đầu còn ngần ngại vì chưa bao giờ chơi thể thao, thể chất lại ốm yếu, nhưng Cường dần trở nên quyết tâm đến kì lạ với môn này. Tôi tập với em mỗi buổi sáng trong nhà thi đấu trường, em còn tập thêm ở nhà những chiều rảnh rỗi. Thời gian đầu, mọi người vẫn giữ ánh mắt dè bỉu và giễu cợt khi Cường chơi bóng. Nhưng dần chính họ đã phải trố mắt ra, thậm chỉ cả tôi cũng kinh ngạc không kém, khi Cường bắt đầu bộc lộ những tiềm năng ẩn giấu với trái bóng màu da cam. Tốc độ di chuyển cùng kĩ thuật dẫn và ném bóng từ xa của Cường phát triển nhanh tới mức tôi không ngờ tới. Em gia nhập đội bóng rổ trong vị trí dự bị và được chơi trong tuyển chính thức khi trường tôi tham gia giải tòan thành.

Và như một phép màu, trận chung kết năm đó, đội trường tôi đã giành được cúp vàng sau khi đánh bại đương kim vô địch Lê Quý Đôn của năm ngóai. Không kể sao cho xiết nỗi hân hoan và vui sướng tột cùng của đội bóng, thầy thể dục và đám cổ động viên đang hò hét điên cuồng. Men chiến thắng ngất ngây trong lòng khi tôi nắm chặt chiếp cúp, với những đồng đội và bạn bè cười nói rộn rã xung quanh. Tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với Cường, nhưng chợt nhận ra em đã đi đâu mất.

Tôi đưa mắt kiếm tìm giữa đám đông hỗn loạn. Và kia, ở một góc yên tĩnh đằng xa, Cường và Huyền, người bạn gái em yêu đang đứng với nhau. Dường như Huyền là người chủ động bắt chuyện, trông cô bé có vẻ bẽn lẽn, còn Cường lại tỏ vẻ hết sức ngỡ ngàng. Dù không thể nghe được họ nói gì, nhưng tôi biết chắc rằng Huyền sẽ không bao giờ nghĩ Cường là pê đê chỉ vì giọng nói của em nữa. Kế hoạch của tôi đã thành công, Cường đã có được điều em khao khát.

Vậy còn tôi?

Chiếc cúp trong tay tôi sao mà nặng nề đến lạ. Niềm vui chiến thắng chợt vơi đi. Chỉ còn nỗi buồn mênh mang như vừa mất đi một thứ gì quý giá.

Nhưng trông kìa, Cường đang cười rạng rỡ. Chẳng phải tôi đã tự nhắc mình bao lần đó sao? Rằng em cười, nghĩa là tôi hạnh phúc.

Có lẽ, tôi sẽ bắt đầu đọc cuốn sách Hòang Tử Bé em tặng ngay ngày hôm nay.

Hòang tử bé cuối cùng đã trở về tinh cầu của mình, với nụ hồng em yêu và những hạt cây bao báp đã không còn mọc rễ để hủy hoại hành tinh nữa.Chỉ còn lại một người cứ hằng đêm lại đưa mắt ngắm nhìn những vì sao …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro