Chapitre Cinq

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Truyện không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyen2u.net hay truyenwikiz.com, toàn bộ các website Việt Nam có đăng tải truyện của mình-Alph16 đều là ăn cắp và reup trái phép. Bạn đọc có tâm thì hãy chỉ đọc tại Wattpad để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của tác giả, cũng như là những đứa con tinh thần của cộng đồng writer tại Việt Nam.


-------------------------------



 Những ngày sau đó, tôi không lên mạng vào buổi tối để nhắn tin với Hải nữa. Khoảng trống trong lòng tôi mà em đã lấp đầy bao ngày qua giờ như bị khoét rộng thêm. Không phải lỗi của Hải, mà là do chính tôi đã quá ảo tưởng và theo đuổi một thứ tình cảm không hề có thật. Mỗi đêm, tôi đối mặt với nỗi trống vắng trong tâm hồn khi ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối, giam cầm chính mình giữa bốn bức tường lạnh lẽo. Nhìn cái màn hình máy tính lặng câm mà chỉ muốn được nhào tới online để nói chuyện với em, để thấy em cười dù chỉ qua những icon bé nhỏ. Nhưng tôi đã kìm nén ham muốn đó. Giờ nhắn tin với Hải tôi cũng chẳng biết nói gì, hơn nữa, sẽ lại càng làm thứ tình cảm đơn phương trong tim tôi thêm mãnh liệt một cách vô ích mà thôi. Tôi sẽ càng đau lòng hơn.


 Tránh online trên mạng, nhưng tôi không thể tránh mặt Hải ở trường. Em đợi tôi lúc giờ ra về, rủ tôi đi đâu đó nói chuyện. Nhìn ánh mắt khẩn nài của em, tôi không thể chối từ.


 Tôi chở em đi trên con đường gió lộng. Những đám lá vàng độ cuối thu rơi lả tả như một trận mưa. Bầu trời sắp vào đông khoác một màu u ám và xám xịt buồn hiu hắt. Chúng tôi cứ lặng im đi qua hết con đường này tới con đường khác, hết góc phố này tới góc phố khác. Cuối cùng, em là người phá vỡ sự ngột ngạt giữa cả hai:

-Anh vẫn buồn vì em à?

-Không, anh có buồn gì đâu - Tôi nói dối một cách vụng về.

-Sao mấy bữa nay anh không lên mạng?

-Dạo này kiểm tra một tiết nhiều quá, anh bận học mà... - Tôi chối bay với một lý do chính đáng. Sự thật là tôi học hành được gì khi trong đầu lúc nào cũng vương vấn hình bóng của em?

-Em xin lỗi! - Hải khẽ nói.

-Xin lỗi? Chuyện gì mới được? - Tôi cố rặn ra một nụ cười - Anh mới là người phải xin lỗi! Anh đã nhìn em theo cách mà tất cả mọi người nhìn em, anh đã nghĩ em cũng là gay... Anh tệ thật! Vậy mà anh tưởng là anh hiểu em hơn người khác...


 Hải không nói gì. Lúc ấy, tôi chỉ muốn quàng tay ra sau, kéo tay em ôm lấy hông tôi, để đầu em dựa vào lưng tôi. Nhưng tất cả mãi chỉ là một giấc mơ không thể trở thành sự thật. Nén tiếng thở dài, tôi cố làm em vui bằng vài câu pha trò nhảm nhí:

-Nghĩ cùng trớ trêu thật ấy nhỉ? Nhìn anh đàn ông, manly thế này, lại là đội trưởng đội bóng rổ, đố đứa nào nghĩ anh là gay! Còn em suốt ngày bị gọi là bê đê hóa ra lại là con trai chính hiệu! Thật là bó tay với đời!

-Anh không buồn em thật chứ? - Giọng em có gì đó nâng nấc.

-Nhảm quá cái thằng này! Đã bảo là không có buồn gì đâu mà cứ hỏi hoài! Kể anh nghe về cô bạn em thích đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro