Chapitre Deux

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Truyện không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyen2u.net hay truyenwikiz.com, toàn bộ các website Việt Nam có đăng tải truyện của mình-Alph16 đều là ăn cắp và reup trái phép. Bạn đọc có tâm thì hãy chỉ đọc tại Wattpad để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của tác giả, cũng như là những đứa con tinh thần của cộng đồng writer tại Việt Nam.


-------------------------------


 Chiều hôm sau, khi buổi học vừa kết thúc, tôi phải chạy lên văn phòng Đoàn có chút việc. Lúc ra về thì sân trường đã vắng tanh vắng ngắt, cái bụng đói cồn cào càng hối thúc tôi lấy xe nhanh để về nhà. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, tôi bỗng thấy Hải: cậu nhóc hôm qua đang đứng đó thơ thẩn như chờ đợi ai đó. Một cơn sóng cảm xúc khó tả đột nhiên rộn lên trong lòng làm tôi bối rối. Ngoảnh mặt đi chỗ khác, tôi vội đạp xe qua chỗ Hải thì bỗng nghe tiếng một đứa con gái gọi giật lại:
-Anh gì đó ơi!


"Giọng cô bé nào mà dịu dàng vậy? Sao lại ngọt như thế chứ?", tôi nghĩ thầm.


 Tôi phanh xe lại ngay tức thì, ngỡ ngàng nhận ra đó chính là giọng của Hải. Ánh mắt em không còn tối tăm lạnh lẽo như hôm qua, mà lấp lánh những giọt nắng chiều tinh nghịch nhảy múa. Cái cảm giác kì lạ lúc nãy lại cồn cào trong ngực tôi.

-Gì thế em? - Tôi hỏi.
-Thật ra... - Hải ngập ngừng - Em chỉ muốn cảm ơn anh chuyện sáng hôm qua...
-Chuyện nào cơ? - Tôi ngạc nhiên, rồi vỡ lẽ, cười xòa - À! Chuyện đó... có gì đâu!
-Với anh có thể chỉ là việc cỏn con chẳng đáng nhắc đến, nhưng điều đó lại rất quan trọng với em! - Hải cúi đầu, nói nhỏ - Vì từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên ngăn người khác không chọc em là... bê đê nữa!

 Tôi có cảm giác khó khăn lắm em mới thốt ra được từ "bê đê". Nỗi xót xa, đau nhói chợt dâng lên trong lòng tôi khi nghe em nói câu ấy. Em không phải là người cảm ơn, mà chính tôi mới là kẻ phải xin lỗi vì hôm qua tôi cũng đã cười hùa với lũ bạn. Hai đứa cứ đứng đấy một lúc lâu, chẳng nói gì với nhau. Cuối cùng tôi đành ngại ngần đề nghị:
-Anh chở em về nhé!
-Ơ thôi... Không cần đâu anh! Phiền anh lắm...
-Có gì đâu! Lên xe đi nhóc! Sắp tối rồi đó.

 Giọng cậu bé có vẻ trùng xuống, ngập ngừng, ánh mắt như có gì đó muốn nói, nhưng lại bị ngăn lại, câu từ chưa cất lên đã biến mất theo hơi thở có phần bất ổn.

"Em có vấn đề gì muốn giãi bày với tôi mà không đủ can đảm để nói ư?", nghĩ thầm trong đầu, tôi muốn hỏi em. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ấy, nghĩ kĩ lại, tôi lại vứt suy nghĩ kia đi, chuyển sang chủ đề khác.



Hôm đó, tôi đưa em về nhà - một ngôi nhà mang đến cho tôi sự ấm áp lạ thường.



 Và từ ngày ấy, chúng tôi quen nhau. Cuộc sống của tôi từ trước tới giờ nhìn bên ngoài có vẻ đủ đầy, có gia đình, bạn bè, bóng rổ, việc làm thêm, nhưng dường như luôn thiếu vắng một cái gì đó không thể định nghĩa. Hải đến và lấp đầy khoảng trống ấy trong tôi. Chúng tôi ít gặp nhau trên trường nhưng lại nhắn tin với nhau hằng đêm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hải hay gặp chuyện buồn và thường tâm sự với tôi. Tôi dần nhận ra em là một người có tâm hồn rất nhạy cảm. Thể chất ốm yếu từ nhỏ, cậu bé không thích tập thể thao, lại học chuyên Văn nên niềm đam mê duy nhất của em là đọc sách. Em giấu mình vào những trang sách để thoát khỏi cuộc đời đầy rẫy u sầu và chạy trốn đến xứ sở của trí tưởng tượng và mộng mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro