Chapitre Neuf

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Truyện không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyen2u.net hay truyenwiki1.com, toàn bộ các website Việt Nam có đăng tải truyện của mình-Alph16 đều là ăn cắp và reup trái phép. Bạn đọc có tâm thì hãy chỉ đọc tại Wattpad để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của tác giả, cũng như là những đứa con tinh thần của cộng đồng writer tại Việt Nam.


-------------------------------


 Tôi chở em về tận nhà. Trên đường đi, dù tôi có hỏi gì em cũng một mực im lặng. Em gục đầu vào vai tôi, thỉnh thoảng run lên như khóc nghẹn. Tôi cảm thấy nỗi lòng em nặng trĩu, nghẹn ngào qua từng cái run nhè nhẹ trên vai mình.


 "Làm ơn dừng lại đi, anh khóc mất Hải à. Đừng buồn nữa mà. Người ta không thương em thì anh thương mà.", trong vô thức, những suy nghĩ ấy lại luẩn quẩn, bao trùm khắp tâm trí tôi.


 Tôi chỉ cố nói những lời an ủn vô nghĩa, cho dù tôi biết sẽ chẳng thể nào làm lành được vết cứa đau nhói trong lòng em. Em có thể tỏ vẻ hững hờ khi cả thế giới cười nhạo mình, nhưng lại hoàn toàn sụp đổ khi nghe chính những lời chế giễu quen thuộc từ người em yêu bằng cả trái tim.


 "Em ngốc nghếch quá, bé à. Em xứng đáng có được tình cảm tốt hơn.", lòng tôi cứ xôn xao mỗi khi nghe tiếng cậu bé sụt sịt. Nếu có thể thì không cần là anh đâu, miễn em hạnh phúc, yêu ai cũng được.


 Nhà em im ắng không một bóng người, có lẽ ba má em đã đi làm hết. Tôi đưa Hải lên phòng, giữ chặt đôi vai gầy và nâng đầu em lên. Nỗi bực tức không hiểu từ đâu tuôn ra, tôi nói như hét:

-Nhìn anh này! Con bé đó không xứng đáng được em dành nhiều tình cảm như vậy, hiểu chưa? Nó chỉ là một đứa nông cạn mà thôi! Quên nó đi!

-Anh câm ngay! - Hải đột nhiên quát lớn - Đừng nói như vậy về Nhi! Anh nghĩ anh hiểu gì về bạn ấy? Hả?


 Giọng điệu giận dữ ấy... Tôi sững sờ, bàn tay níu vai em rớt xuống, buông thõng. Em chưa bao giờ nói nặng lời với tôi như thế. Vì một người con gái khác ư? Tôi làm sao thế này? Ghen tức? Buồn bã? Giận hờn? Tôi lấy quyền gì mà được phép có những tâm trạng đó chứ? Em có yêu tôi đâu...


-Em... em xin lỗi! - Khoảng lặng trong căn phòng bị chấm dứt, Hải bỗng lấy hai tay bưng mặt, nước mắt tràn ra như suối, như sông, như biển.


 Người em rung lên theo từng tiếng thổn thức. Dáng vẻ ấy làm tôi đau, đau đến tận cùng. Mặc kệ lí trí, tôi ôm chầm lấy em, xiết chặt. Ích kỉ? Ngu ngốc? Cơ hội? Khờ dại? Thế nào cũng được, tôi chấp nhận hết. Cứ chửi thẳng mặt anh đi, cứ cáu gắt cho bản thân thoải mái hơn, hoặc đánh đập tôi nếu em muốn. Miễn em không buồn nữa thì anh sao cũng được!


 Nhưng những gì xảy ra sau đó hoàn toàn trái với những gì tôi mong đợi. À, cũng không hẳn là hoàn toàn. Vốn tôi đã mong chờ hành động này từ phía Hải đã lâu lắm rồi, nhưng có gì đó không đúng trong hành động này của em. Là gượng gạo hay thương hại? Là đồng cảm hay chỉ là giải tỏa nhất thời? Không biết rõ, nhưng sẽ là nói dối lòng nếu tôi bảo rằng trong giấy phút ấy tôi chỉ thấy khó chịu mà không hề sung sướng gì. Đúng vậy, hành động đó của Hải làm tôi rất vui mừng, lòng ngập tràn hạnh phúc nhưng lí trí vẫn ngăn tôi lại, kéo tôi về thực tại: "Nhớ cho kĩ, hành động đó của em ấy có sự bất ổn!"


Hải đã làm gì ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro