Chapitre Sept

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Truyện không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyen2u.net hay truyenwikiz.com, toàn bộ các website Việt Nam có đăng tải truyện của mình-Alph16 đều là ăn cắp và reup trái phép. Bạn đọc có tâm thì hãy chỉ đọc tại Wattpad để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của tác giả, cũng như là những đứa con tinh thần của cộng đồng writer tại Việt Nam.


-------------------------------


 Tôi không biết Hải đã quyết định như thế nào vì từ hôm đó tôi không gặp em cả trên trường lẫn Internet. Mỗi khi tôi nhắn tin cho em, em chỉ trả lời qua loa là đang bận. Nhưng thật bất ngờ, trong một buổi chiều tan trường, em đứng đợi tôi trước cổng, hỏi tôi có rảnh vào sáng ngày mai để đi cổ vũ cho phần thi thuyết trình của em hay không.


-Rảnh, rảnh chứ! Anh sẽ tới sớm! - Tôi gật đầu lia lịa, mặt hứng khởi tràn ngập niềm vui, miệng cười rạng rỡ, mắt ánh lên sự tự hào dành cho cậu bé ấy. Tôi quên mất tiệt buổi bóng rổ cùng với những lời la mắng của thầy thể dục mà chắc chắn tôi sẽ hứng chịu nếu trốn buổi tập.


"Hải đã quá quan trọng với tôi rồi, không thể bỏ rơi em ấy được", tôi tự nhủ.


 Em mỉm cười với tôi, nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy. Tự nhiên tôi thấy lòng mình dịu lại, nỗi đau bao ngày qua như tan ra trong ánh nhìn của em: Chúng lấp lánh niềm vui, khác xa với đôi mắt lạnh lẽo ngày đầu gặp gỡ. Và tôi bất giác nhận ra chỉ cần được nhìn thấy gương mặt ngập tràn hạnh phúc của cậu bé này, đối với tôi, đã là quá đủ...


----------------


 Sáng hôm sau, tôi ngồi cạnh em trong hội trường sở giáo dục đông nghẹt học sinh và giáo viên, chờ đợi tới lượt thi. Hải có vẻ lo lắng và bồn chồn không yên, cứ quay đầu ngó xung quanh, chốc chốc lại nhìn xuống tờ giấy lẩm nhẩm bài thuyết trình. Nhìn bàn tay em run run ướt đẫm mồ hôi mà tôi chỉ muốn nắm lấy trấn an. Nhưng không thể. Cuối cùng cũng tới phần thi của Hải, em giật mình đứng dậy. Tôi chỉ kịp vỗ vai em động viên trước khi cậu bé bước lên sân khấu.


 Tôi không rời mắt khỏi em ngay từ khi bắt đầu bài thuyết trình, chỉ mong nếu em bắt gặp ánh mắt của tôi sẽ đỡ lo lắng hơn. Đúng lúc giọng em vừa vang lên, khắp hội trường rì rầm tiếng xì xào bàn tán. Hải có vẻ lúng túng khúc đầu, nhưng em vẫn bình tĩnh tiếp tục. Có lẽ em đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ thời gian qua. Giọng nói trong veo, luyến láy và truyền cảm của em dường như đã dần cuốn thính giả vào bài thuyết trình. Nhưng thỉnh thoảng đâu đó tôi vẫn nghe thấy những tiếng cười rúc rích không yên.


 Hải kết thúc bài diễn thuyết của mình một cách tốt đẹp. Tôi vỗ tay to nhất, cười tươi nhất có thể khi em bước xuống sân khấu, át cả những người xung quanh. Mặc kệ họ đi! Hải thấy vui là được, phải cổ vũ em ấy hết mình!


 Cậu bé ngượng nghịu đón nhận những tràng pháo tay và nháy mắt với tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi hẫng đi một nhịp, mặt bất giác hơi đo đỏ, nhưng may mắn thay ánh đèn sân khấu đã che cho tôi. Hải mà thấy biểu cảm ấy của tôi chắc cười phá lên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro