Chương 1:Earthquake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng có một ngày mùa đông tối tăm , sương mù vang vọt giăng mắc dày đặc trên các phố xá London đến nỗi người ta phải thắp đèn đường , và như thể đã về đêm ,tủ kính bày hàng ở các cửa hiệu rực rỡ ánh đèn khí đốt . Một cậu bé dáng vẻ kỳ cục ngồi trên xe ngựa cùng cha chầm chậm rong ruổi qua các đường phố lớn .

Cậu ngồi quỳ xuống và tựa vào người cha , ông vòng tay ôm lấy cậu trong lúc cậu đang ngắm những người qua đường bằng đôi mắt màu citrine tuyệt đẹp thời xưa cũ.

Đó là một cậu trai bé bỏng , chẳng ai chờ đợi một biểu cảm như vậy trên khuôn mặt bé nhỏ của cậu . Cái vẻ mặt ấy là quá già dặn đối với một đứa trẻ mười hai tuổi , mà Earthquake mới lên bảy. Tuy nhiên sự thật là cậu luôn mơ mộng và suy nghĩ về những điều kì lạ , đến bản thân cậu cũng không nhớ nổi trước đây có khi nào cậu không suy nghĩ về cảnh ngộ của những người lớn và cái thế giới mà họ thuộc về . Cậu cảm giác như đã sống lâu , rất lâu rồi. Cậu xáp lại gần cha cậu.

"Ba ơi" cậu nói bằng giọng nhỏ nhẹ , bí ẩn như là đang nói thầm ,"ba ơi"

"Gì thế con?"Đại úy Amato vừa trả lời vừa ôm con chặt hơn và cúi mặt nhìn cậu "Quake đang nghĩ gì thế ?"

"Đây có phải nơi ấy không ? Có phải thế không ba?"

"Phải ,bé Quake à, đúng thế đấy. Cuối cùng chúng ta đã đến nơi ấy"

Và,tuy mới lên bảy ,cậu biết là ông cảm thấy buồn khi nói điều đó . Cậu thấy đã nhiều năm rồi kể từ khi ông chuẩn bị cho cậu làm quen với "nơi đó " như cậu vẫn thường gọi. Mẹ cậu mất khi cậu vừa ra đời , vì thế cậu chưa từng biết hay nhớ mẹ. Người cha trẻ trung, đẹp trai và giàu có luôn nuông chiều cậu là người thân duy nhất của cậu trên thế gian này. Hai cha con luôn chơi đùa và yêu thương nhau . Cậu biết ông giàu là do nghe người ta nói thế khi họ tưởng cậu không lắng nghe , và cậu nghe khi lớn lên thì cậu cũng sẽ giàu. Cậu không biết hết ý nghĩa của sự giàu có. Cậu vốn sống trong căn nhà rộng lớn ,đẹp đẽ, quen nhìn đầy tớ gọi mình bằng thiếu gia và cứ để cậu làm gì tùy thích. Cậu có những con thú nuôi và một người vú em luôn tôn sùng cậu,và dần dà cậu hiểu rằng những người giàu có những thứ đó . Tuy nhiên , tất cả cậu hiểu về sự giàu có chỉ có vậy.

Mới tí tuổi đầu chỉ có một điều băn khoăn ,là cái nơi ấy một ngày mà cậu sẽ chuyển đến. Cậu thấy những đứa trẻ khác ra đi và nghe bố mẹ chúng bàn tán về những lá thư mà họ nhận được từ chúng. Cậu biết rằng cậu cũng sẽ phải đi , và mặc dù những câu chuyện hấp dẫn của cha cậu về đất nước mới đó, cậu vẫn rất buồn khi không thể ở cùng cha.

"Ba không thể đến nơi đó với con được hả ba?"hồi lên năm cậu từng hỏi vậy "ba không thể học ư?con sẽ giúp ba học bài"

"Nhưng con cũng không phải ở đó lâu lắm đâu bé Quake à" ông luôn đáp lại câu đó."Con sẽ ở trong ngôi nhà đẹp , sẽ có rất nhiều bé trai ở đó, chúng con sẽ chơi với nhau,ba sẽ gửi thật nhiều sách đến cho con, con sẽ mau lớn đến mức chưa đầy một năm con đã khôn lớn rồi trở về chăm sóc cho cha"

Cứ nghĩ đến điều đó làm Quake rất thích thú. Trông nom ngôi nhà cho cha mình,tham gia các bữa tiệc cùng ông , đọc những cuốn sách của cha và ngồi trò chuyện cùng cha- đó chính là điều tuyệt vời nhất đối với cậu,và nêu để đạt được điều đó phải đi đến "nơi ấy" bên nước Anh thì cậu nhất định sẽ đi. Cậu không quan tâm đến các bé trai ,nhưng có nhiều sách thì cậu có thể an ủi mình. Cậu thích sách hơn bất cứ thứ gì,thực tế thì cậu luôn bịa ra những câu chuyện,những điều đẹp đẽ và tự kể cho chính mình nghe. Đôi khi cậu kể những câu chuyện ấy cho cha ,ông ấy cũng thích thú không kém.

"Ồ ba à"cậu nhỏ nhẹ nói"nếu chúng ta ở đây ,con cho rằng chúng ta phải cam chịu thôi"

Ông cười thành tiếng vì cách nói nệ cổ của cậu và hôn cậu. Thực ra ông chẳng cam chịu chút nào ,dù ông biết rằng mình phải giữ bí mặt điều đó . Earthquke là người bạn tuyệt vời nhất của ông, và khi ông về Malaysia , bước vào căn nhà sẽ thấy rất cô độc. Xe ngựa dừng lại, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro