Phần 02: HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI LÀ TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 2: HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI LÀ TÔI

Cứ ngỡ là...

Cứ tin là...

Hoàng tử là của em....

Nhưng không...

Hoàng tử là giấc mơ...

Hoàng tử là khói trắng...

Mãi mãi trong đời này...

Anh không phải là hoàng tử của em....

17 tuổi – Tôi đã lớn hơn, chững chạc hơn và mạnh mẽ hơn so với cái tuổi 16 ngô nghê đã qua. 17 tuổi. Tôi cũng phát hiện ra một sự thật rằng mình không phải là một đứa con gái xấu. Người ta chỉ tự thấy mình không xinh khi người ta chưa có ý định làm cho mình xinh hơn. Bây giờ tôi đủ tự tin về nhan sắc của mình. Công đầu tiên có lẽ thuộc về cô chị họ mới chuyển đến ở nhà tôi cách đây vài tháng...

5 tháng trước...

- Cháu chào cả nhà!

Một giọng tôii vang lên khiến tất cả các thành viên trong gia đình tôi đồng loạt dừng lại mọi hành động và ngẩng lên nhìn.

Trước mắt tôi bây giờ là một cô gái rất trẻ, tóc nhuộm nâu cắt ngắn úp vào, mặt mày trang điểm cá tính, trên người mặc một chiếc áo cổ rộng màu vàng sẫm và một chiếc quần jean màu loang, chân đi đôi dày có gót cao ngất ngưởng. Nhìn chung là xinh hơn tôi rất nhiều...Nhưng điều đáng chú ý hơn là trên tay cô ta có mang một chiếc va li to.

- A! May! Sao nghe ba mẹ cháu bảo tuần sau cháu mới tới? – ba tôi đặt cái điều khiển ti vi xuống bàn, đứng dậy mỉm cười toe toét.

Tôi và anh Thiện ngớ người ra. Trong tiềm thức của mình, tôi cũng ý thức được rằng đây không phải là người lạ. Cái tên May mà ba tôi vừa nhắc đến càng làm cho Thanh khẳng định hơn về điều này. Nhưng sự thật thì tôi vẫn không nhớ đây là ai?

- Hì! Cháu đi chuyến bay sớm hơn dự định! – cô gái mỉm cười rạng rỡ, đúng là xinh thật!

- Mình! Sao còn ngồi ngẩn ra đấy! Không nhận ra cháu mình à? Bé May con của anh Cẩm đó!

- Ôi! Hóa ra là bé May con anh Cẩm đây sao??? Mười năm rồi còn gì! Cháu lớn quá! Cô nhìn mãi vẫn không nhận ra! – mẹ tôi mắt sáng lên, vội vàng mỉm cười khi nhớ ra đứa cháu gái bên nội của mình.

Cùng lúc đó, tôi với anh Thiện cũng vừa lục lọi trong kí ức để nhận ra đó là ai. Lúc 6 tuổi, tôi và anh trai có một người bạn mới tên là Như May – con của bác Cẩm anh ruột ba tôi. Chúng đã chơi với nhau rất thân cho đến một ngày May phải theo gia đình sang định cư tại Mỹ. 10 năm thắm thoắt trôi qua làm phai mờ những kí ức nhỏ bé của tuổi thơ, đến bây giờ khi gặp lại nhau thì đã không còn nhận ra được nhau nữa.

- Bé Thanh lớn ghê! Anh Thiện cũng đẹp trai quá cơ!

- Hơ! Chị May! Trời ạ! Em không ngờ chị lại xinh như thế!

Tôi reo lên rồi chạy lại ôm chầm lấy người chị họ lâu năm, anh tôi cũng cười tươi nhìn theo. Và tôi càng sung sướng hơn khi từ nay có thêm một người chị trong nhà. Phải! May sẽ ở chung với gia đình tôi để học Đại học tại thành phố này.

Sự có mặt của thành viên mới bắt đầu là thế................

Nhưng chẳng ai ngờ.........

Điều này lại làm phát sinh những rắc rối phức tạp..........

..........................................................

Sáng.

- Hôm qua nhỏ May tôi về nhà mấy giờ hả bà?

- Tôi cũng không biết nữa! Ngồi đợi cửa tôi suốt cả đêm nhưng không thấy! Chẳng lờ mờ sáng nó mới về nhà!

- Cái con bé này! Tôi không ngờ tôi hư thế!

Ba tôi dằn mạnh đôi đũa xuống bàn. Tôi và anh nhìn nhau thở dài. Bữa ăn sáng trở nên nặng nề. Bản thân tôi cũng không ngờ chỉ trong vòng có mấy tháng ngắn ngủi mà cô chị họ dễ thương lại trở nên sa ngã như thế...

- Này! Thế chuyện mày với Quang sao rồi?

- Sao là sao???

- Thì không phải mày với tôi chính thức thành một đôi rồi hả? Thấy chúng mày cứ xoắn xít nhau mãi!

- Rõ điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ đoán già đoán non! Bực mình!

- Ai đoán gì đâu! Sự thật sờ sờ ra đó rồi còn gì! Thằng Quang được lắm, tuy không nam tính manly bằng Minh lớp mình nhưng cũng thuộc dạng chung tình!

Tôi lắc đầu ngán ngẩm trước sự cứng đầu của con bạn thân. Tại sao một nam một nữ chơi thân với nhau cứ phải là người yêu của nhau mà không phải là bạn được nhỉ??? Tôi và Gum đơn thuần chỉ là bạn bè thân thiết chứ chưa bao giờ phát sinh bất kì một mối quan hệ nào ngoài điều đó (mặc dù tôi cũng không chắc chắn được điều này). Vậy mà cả lớp, rồi cả khối, rồi cả trường cứ mặc định hai chúng tôi là một cặp. Thật là không biết tôii làm sao cho mọi người hiểu...

Bây giờ lớp tôi đã quen với hình ảnh mới của Phạm Minh. Và sự lột xác của cậu ta đã làm trật tự lớp học đảo lộn. Cụ thể là Minh trở thành nam châm hút hết mọi sự chú ý của những cô bạn trong lớp, còn Quý – lớp trưởng kiêm luôn danh hiệu hotboy của lớp 11A3 đã chính thức bị trục xuất khỏi ngôi vị là cây ăn ten thu sóng. Nhưng khi trở về với con người thật của mình, Minh càng lạnh lùng, càng băng giá hơn. Cậu nhóc không thèm đếm xỉa đến bất kì ai ngoại trừ tôi. Không thèm tôii chuyện với bất kì ai ngoại trừ tôi và không thèm mỉm cười với bất kì ai ngoại trừ tôi. Đôi khi tôi cũng thấy hạnh phúc với điều này nhưng kèm theo niềm vui đó luôn là sự khó chịu khi bị lũ con gái trong lớp tẩy chay. Nhưng lỗi đâu phải là của tôi???

- Này! – Minh thả cuốn vở mỏng trước mặt tôi.

- Cái gì thế?

- Vở của mình mà còn không biết nữa hả? Sao lúc nào cậu cũng là người quên vở còn tôi lại phải là người đem tôi về thay cậu cơ chứ?????????

- Hơ! Vở Địa của tôi đây mà! Hèn gì tối qua tôi lục cả giá sách vẫn không có! Then kiu vinamiu cậu nhiều!

Tôi hí hửng cầm lấy cuốn vở và nở một nụ cười tươi hết mức có thể để cảm ơn Minh. Vẻ mặt ngố khùng của tôi lúc này khiến cậu nhóc phải bật cười dù mặt mày vẫn nhăn nhó khó chịu. Mối quan hệ giữa tụi tôi bây giờ là vậy. Rất thẳng thắn và cũng tình cảm, tôi không còn sợ Minh nữa, cũng không còn ghét Minh nữa. Nhất là sau chuyện đó, tôi nhận ra rằng cậu nhóc chính là một người bạn thật sự để mình nương tựa...

1 năm về trước...vào cái buổi chiều kinh khủng ấy...vào cái buổi chiều đã tạo nên nỗi ám ảnh lớn đến mức kể từ đó đến nay tôi không bao giờ online nữa...

- Hức hức! Cậu...là Minh...hay là Quang????? – tôi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ướt đẫm nước.

- Điều đó không phải là vấn đề! Tôii đi! Có chuyện gì mà cậu lại ngồi đây và khóc như một con điên thế này hả???

- Cậu là Minh rồi...

Tôi nói thều thào rồi ôm chầm lấy cậu nhóc. Lúc đó tôi cực kì sợ. Tôi sợ tất cả. Tôi cảm giác mọi thứ đang muốn nuốt chửng lấy mình. Trong tiềm thức của Thanh, Minh luôn là một cái gì đó đại diện cho sức mạnh, ở Minh toát lên một cảm giác bình an khi có cậu bên cạnh.

- Nhỏ khùng này! Nói đi chứ? Đứa nào bắt nạt cậu! Nói!!!!!!! – Minh dường như hét vào mặt tôi, trong khi tôi thì đang níu vạt áo cậu ấy khóc tức tưởi.

Trời chiều nhạt nắng. Cây cối đứng im lìm không động đậy. Chỉ văng vẳng tiếng khóc của tôi và tiếng thở dài của Minh...

Tôi đã có một bài học...cho cái gọi là niềm tin không có điểm tựa...

.................................................

Bây giờ thì Trần Thanh Thanh đã khôn hơn rồi. Tôi sống thực tế và không mơ tưởng viễn vông về cái gọi là thế giới ảo nữa. Tôi phát hiện ra cuộc sống thực bao giờ cũng đẹp và đáng yêu hơn. Tôi có Minh, có Quang, có gia đình, có bạn bè bên cạnh. Chính họ là động lực lớn giúp tôi vượt qua được sự khủng hoảng tinh thần và bình tâm trở về chính mình. Và khi có sự xuất hiện của Như May – cô chị họ xinh đẹp thì tôi đã được cải thiện hơn về mặt ngoại hình. Không còn là một nhóc khùng, một cô vịt con xấu xí trước kia nữa.

Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn và cố gắng nạp vào đầu đống lý thuyết sinh học khó nhằn. Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy vất vả khi học những môn mang tính chất thuộc lòng kiểu này. Trong khi người ta vẫn thường bảo con gái thường có năng khiếu với mấy việc liên quan đến "gạo" bài. Có lẽ tôi là trường hợp ngoại lệ...

Đang cào cào đầu tóc và căng mắt dán vào trang sách, tôi chợt giật bắn mình khi vừa nhớ ra cuốn vở lý thuyết Sinh vẫn đang nằm ở chỗ Phạm Minh. Hôm bữa cậu nhóc không chép bài nên mượn vở tôi về. Trong vở có mấy phần trọng tâm cô giáo căn dặn cho buổi kiểm tra ngày mai. Nếu không có vở bây giờ thì làm sao biết đường mà học. Tôi lẩm bẩm rồi lấy di động bấm cành cạch...

- Alo! Ghim! Vở sinh của tôi vẫn nằm ở chỗ cậu phải không????

- Ờ! Tôi đang cố gắng dịch coi cậu viết cái gì trong đó đây nè!

- Hả??? Sao cậu dám nói thế! Mà thôi, không nói nhiều nữa, cậu mang vở trả cho tôi ngay! Không có tôi làm sao mà tôi học bài được!!!!!!!!!!

- Có im đi không hả? Miệng còn to hơn cái loa! Tôi cũng đang tính đi trả đây! Ngồi đó mà đợi! Cái thứ dữ dằn!

Tút ...tút....

Tôi bặm môi nhìn màn hình điện thoại. Cho dù bây giờ Minh đã thay đổi hoàn toàn so với năm lớp 10 nhưng bản tính bạo lực thì vẫn không hề biến mất. Có ai đời đi mượn vở người ta mà còn lớn giọng la lối om sòm như thế....Càng nghĩ tôi càng thấy bực mình...

Vài phút sau thì tôi nghe tiếng xe máy đỗ trước cổng nhà. Quàng vội chiếc áo khoác, tôi phóng lẹ xuống lầu. Ba mẹ vẫn đang trong phòng, phải lấy ngay để không bị họ biết. Gì chứ đấng phụ mẫu của tôi cực ghét việc con trai tới nhà con gái mình...

Tôi rối rít mở nhẹ cánh cổng sắt, Phạm Minh xuất hiện với...một nụ cười rạng rỡ!

- Hơ!

- Hì! Chào Thanh! Vở của cậu này!

- Gum hả? Hèn gì Thanh cứ thấy ngờ ngợ. Ghim chẳng bao giờ cười khi thấy mình!

- Anh bảo mình đem trả dùm ảnh cuốn vở này cho Thanh! Anh hối thúc quá nên mình phải lấy xe máy để đi!

- Cảm ơn Gum!

Tôi cầm quyển vở trên tay mà lòng đầy thắc mắc. Cũng không hẳn là thắc mắc mà chính là buồn. Minh biết tôi có cảm tình đặc biệt với Quang nên mới tạo điều kiện cho tôi gặp. Hix...Nhiều lúc tôi thấy chỉ có Ghim mới hiểu được tôi cần gì... Không biết tôi có thích Quang thật như những gì đã nói với Minh không nữa...

- À! Cậu có nhớ ngày kia là ngày gì không?

- Hở??? Trời ạ! Sao lại quên được! Sinh nhật hai ông tướng của tôi chứ gì!

- Hì! Hôm đó mình sẽ cho cậu và mọi người một bất ngờ!

- Hả??? Bất ngờ????

- Nói như thế thôi! Đợi đến hôm đó sẽ biết! Mà Thanh nhớ chuẩn bị kĩ càng nhé! Cậu cũng là nhân vật trung tâm của party mà! Thôi mình về đây! Chúc Thanh ngày mai kiểm tra tốt!

- Uh!

Gum như thường lệ vẫn chào tạm biệt tôi bằng một nụ cười. Đó cũng là nụ cười ám ảnh tôi trong những giấc ngủ. Đôi khi tôi nghĩ rằng có lẽ vì nụ cười đặc biệt đó nên mới thích Quang. Còn Phạm Minh, rất hiếm khi tôi nhìn thấy cậu ấy mỉm cười. Nó ít đến nỗi bây giờ tôi cũng không thể tưởng tượng ra được. Cho dù Quang và Minh là sinh đôi, nhưng nụ cười của mỗi người không hề giống nhau.....Vì thế lúc nãy, nếu không nhìn thấy nụ cười đó thì tôi cũng không thể nhận ra người đứng trước mặt mình là Quang bởi lúc không ở trường, nhìn họ giống nhau kinh khủng!

Lúc tôi định quay lưng bước vào nhà thì thấy một anh chàng nào đó cũng vừa chở cô chị họ tiến tới cổng. Tôi nhíu mày nhìn. Lại là một ông anh nào đó giàu sụ, con nhà đại gia mà chị May "cua" được. Tôi nghĩ vậy rồi thở dài...Chị tôi thay đổi nhiều quá.....

- A cưng! Em làm gì mà đứng ngoài này thế???

- Không có gì! Hôm nay chị lại uống bia nữa à??? Người chị toàn mùi men! Thể nào ba em cũng mắng cho xem!

- Haha! Hôm nay sinh nhật nhỏ bạn thân! Tại hơi mệt nên chị uống có chút xíu à! Cưng không thấy chị về sớm sao????

- 10h là sớm của chị đó à?

Cô chị họ tôi cứ đứng cười toe toét như thế, còn tôi thì xụ mặt than thở. Cả tuần 7 ngày thì hết 6 ngày chị tôi đi chơi đến khuya mới về. Mà lúc nào về cũng say khướt. Lúc trước chị hiền lành, dễ thương bao nhiêu thì bây giờ ăn chơi sa ngã bấy nhiêu. Cả gia đình tôi cũng không thể nào tìm được một lý do giải thích cho sự thay đổi đó...

- May!

Tôi cùng cô chị họ giật mình khi nghe tiến quát lớn. Nhìn vội ra thì thấy anh Thiện đang ngồi trên xe cau có nhìn Như May. Tôi lo lắng kéo cô chị họ đi nhanh vào nhà nhưng không kịp...

- Hôm nay sao mày hiền thế??? Mọi hôm tao ngồi đợi đến nửa đêm vẫn chưa thấy mày mò về. Mày còn tính buông thả như thế này cho đến bao giờ hả?????????

Tôi sợ hãi khi nhìn thấy anh Thiện dựng xe chạy tới cầm cổ tay chị May kéo ngược lui sau rồi la lớn. Trong nhà ai cũng hiểu bây giờ người mà anh trai tôi ghét nhất chính là May. Hồi trước ảnh cũng thương cô em họ này nhưng từ ngày May thay đổi thì anh Thiện cũng thay đổi luôn thái độ với chị ấy.

- Anh buông tay em ra! Em làm gì là quyền của em! Mắc mớ gì anh mà cứ gặp mặt là quát mắng hả?

Chị May cũng không vừa, giựt phăng tay mình ra rồi quay lưng cãi lại.

- Đồ vô giáo dục! Mày hư hỏng thì hư hỏng một mình đi! Đừng có rủ rê lôi kéo nhỏ em của tao!

- Thôi mà! Trời tối lắm rồi! Hai với chị vào nhà đi! Để ba mẹ nhìn thấy lại rách việc!

- Cái thứ con gái mất nết như mày tao cũng không cần đặt miệng!

- Tôi cũng ko cần anh quan tâm! Anh thì tốt lành hơn ai chứ? Suốt ngày đi lừa tình con gái người ta! Anh cũng chỉ là một thằng sở khanh mà thôi!

Bốp!!!!!!!!

Tôi chới với khi nhìn thấy anh trai mình tát cô chị họ. Mọi chuyện có lẽ đã lên tới đỉnh điểm và không thể nào kìm nén được nữa. Chị May sửng sờ trước cái tát như trời giáng rồi ôm mặt chạy đi. Tôi tính đuổi theo nhưng bị ông anh ngăn lại.

- Kệ nó! Mày đừng có quan tâm! Tốt nhất là nó đừng có về cái nhà này nữa!!!!!!!!!

Nói rồi Thiện dắt xe vào trong. Tôi lo lắng nhìn ra phía đường lớn. Tối như thế này rồi, chị May có thể đi đâu được nữa...

......................................................

Và sự thật là cho đến ngày hôm sau thì vẫn không có tung tích gì của chị May. Cả nhà tôi bắt đầu hốt hoảng lo lắng. Ba mẹ tôi thì như ngồi trên đống lửa. Tôi thì gọi điện tới tất cả những người bạn của chị mình nhưng không ai biết được giờ May đang ở đâu. Riêng ông anh trai thì vẫn bình tĩnh và xem như không có chuyện gì.

- Tất cả là tại Hai! Sao Hai lại tát chị ấy chứ??????

- Ai bảo nó hỗn với anh! Cái thứ con gái mất dạy như thế thì thương tiếc gì chứ?

- Hai thật là!!!!!!!!!

Tôi nổi khùng bỏ ra ngoài. Việc chị May bị anh trai tôi tát nên bỏ đi chỉ có tôi biết, ba mẹ tôi vẫn nghĩ là chị họ tôi ham chơi nên không về nhà. Nếu biết được chuyện này thì chắc anh Thiện khó sống.

Mải lo chuyện tìm chị họ, tôi quên mất hôm nay là sinh nhật Phạm Minh và Phạm Quang. Nếu không nhờ nhỏ Liên nhắc thì chắc chiều nay tôi không nhớ việc đi tham dự party mừng sinh nhật hai cậu bạn thân nhất của mình....Hèn gì sáng nay đi học, thấy tôi không đả động gì đến chuyện sinh nhật nên mặt mày Phạm Minh cứ gắt lên. Tôi tự đập tay vào đầu than trách cho cái tính mau quên của mình...

Như Quang đã nói từ trước, trong buổi lễ sinh nhật chiều nay sẽ có một bất ngờ...

Nhưng không hẳn chỉ là một...

Mà còn có những điều bất ngờ khác đến với tôi tạo nên một khúc ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Trần Thanh Thanh này.

Tạm gác lại chuyện tìm cô chị họ, tôi loay hoay với đống quần áo trong tủ để kiếm ra một bộ cánh phù hợp nhất cho buổi tiệc quan trọng này. Nhưng thực sự là khá khó khăn vì ít khi mẹ mua váy đầm cho tôi, chỉ toàn mua quần jean với áo pull mà thôi. Đang suy nghĩ không biết phải mặc cái gì mà quan trọng hơn là không có cái gì có thể mặc được, tôi mỉm cười sung sướng khi nhớ ra mình có một cô chị họ ăn mặc rất thời trang, mà người Như May cũng nhỏ nhỏ như tôi nên chắc có lẽ áo quần của chị ấy tôi sẽ mặc vừa. Nghĩ là làm, tôi phóng ào sang phòng cô chị họ, vì là người trong nhà với nhau nên chẳng ai khóa phòng làm gì, tôi hồ hởi mở cửa phòng rồi tiến tới tủ áo quần. Đây là lần thứ 3 tôi bước chân vào phòng của chị May vì thực sự mà nói, cho dù là chị em gái với nhau nhưng ít khi tôi và chị gần gũi tâm sự. Đặt tay lên cái nắm cửa của tủ, mắt tôi đột nhiên dừng lại trước khung ảnh nhỏ đặt trên chiếc bàn đựng dàn máy vi tính ngay cạnh đó. Nếu là hình của chị May thì chắc hẳn sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng đây là hình của một chàng trai nào đó lạ hoắc, và tấm kính trong của khung ảnh đã bị rạn vỡ khá nặng chứng tỏ tôi đã bị rơi xuống đất. Tôi tò mò cầm khung ảnh lên nhìn chăm chú, tự hỏi tại sao chị tôi không thay tấm kinh vỡ này bằng tấm kính khác nguyên vẹn mà cứ để như thế. Có lẽ là chị tôi không muốn...Nghĩ vẩn vơ một hồi, tôi nhớ ra việc quan trọng mình vẫn chưa làm xong nên đặt vội khung ảnh xuống bàn rồi mở tủ tìm một chiếc váy nào đó thích hợp...

Sau gần nửa tiếng chọn lựa (vì nhiều quá) tôi mới ưng ý được một chiếc đầm dạ hội ngắn màu rêu có ánh bạc. Da tôi trắng nên mặc chắc sẽ hợp. Không có chị May ở đây, tôi cảm giác mình không đủ tự tin để có thể ăn mặc thời trang và ấn tượng...Thôi thì đành liều...

6h tối...

Sau khi vật lộn với đống váy đầm giày dép, anh Thiện chở tôi tới buổi tiệc. Phải năn nỉ đến đứt lưỡi ông anh trai quý hóa mới đồng ý làm cái nhiệm vụ đưa đón này. Cái "giá" tôi phải trả cũng không nhẹ, đó là chấp nhận rửa chén thay cho anh tôi một tuần.

- Hai đúng là dã man! Chở em đi có chút xíu mà cũng tính công !

- Ô hay! Như thế là hời cho mày lắm rồi! Mày tưởng được ngồi sau yên xe của một thiếu gia như anh đây dễ lắm hả?

- Thôi đi! Hai cho em xin! Hồi nhỏ chắc mẹ sinh hai gần hố bom nên giờ hai mới quăng bom không thương tiếc như thế!

- A! Cái con nhỏ này! Mày muốn anh thả mày giữa đường không hả?

- Hix! Trễ giờ rồi! Hai đừng có nóng, chạy xe đi!

Cuối cùng thì anh tôi cũng chở tôi tới đúng địa chỉ. Thực lòng mà nói đây là lần đầu tiên tôi tới nhà hai anh em nhà họ Phạm. Nhìn đúng là giàu có thật. Chả trách hai người đó ăn xài cao cấp như thế.

- Hai về nhé! Có gì em sẽ gọi rồi Hai tới đón em nghe!

- Bực mày thật! Anh có phải là xe thồ của mày đâu! Nhớ về cho sớm sớm không ba mẹ mà mắng là anh không bênh mày đâu đấy!

- Tuân lệnh sếp!

Tôi cười tươi chào ông anh trai, phải vui vẻ như thế để còn có người tới chở tôi về. Ai thì tôi không biết chứ riêng ông anh quý hóa của mình, cứ giận lên là cái gì cũng bỏ, tôi sợ vụ việc này lắm rồi nên đành chịu khó hiền hòa vui vẻ với anh hai mình. Nhưng mọi sự hình như vẫn chưa thật yên ổn khi anh Thiện lúc quay đầu xe do vô ý đã quệt vào chân của một chị gái nào đó vừa bước tới. Tôi hớt hãi chạy đến...

- Chị ơi! Chị không sao chứ???? Hai! Sao quay xe vô ý thế!

- Cũng không sao đâu! – chị kia hơi nhăn nhó.

Anh tôi hốt hoảng dựng xe tiến lại. Và theo kinh nghiệm của một đứa chuyên môn xem phim tình cảm và đọc truyện tình cảm như tôi thì cái ánh mắt khi ông anh quý hóa nhìn thấy chị gái kia là hoàn toàn không bình thường. Bằng chứng là anh tôi cứ sửng người ra trong khi chị kia đã mỉm cười vẫy tay bảo là không sao.

- Hai! Hai sao thế? – tôi vỗ vai anh Thiện.

- Tôi không sao cả! Chỉ hơi bầm một chút thôi! – chị kia trả lời nhẹ nhàng.

- Hơ...xin lỗi...tôi không cố ý....cô....cô không sao thật chứ????? – đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy anh trai mình lắp bắp trước một người con gái.

- Vâng! Tôi không sao!

Và nụ cười đó có thể ví như "nhát dao chí mạng" đâm thủng trái tim đào hoa của Trần Minh Thiện. Anh tôi cứ ngẩn tò te, mặt ngố xịt trong khi cô nàng đã chào tạm biệt để đi vào bên trong.

- Hai! Tỉnh lại mau! Người ta đi rồi mà! – tôi bụm miệng cười đánh vào tay ông anh.

- Anh bị cái gì rồi mày ơi!

- Bị cái gì nữa! Mũi tên thần Cupid đâm trúng tim rồi! Haha!

- Này cưng! Hôm nay bằng mọi giá nhất định cưng phải tìm hiểu cô ấy là ai, tên gì và lấy số điện thoại cho anh nghe không? – anh tôi đột ngột cầm mạnh hai tay tôi giật giật.

- Hai điên rồi hả??? Em có quen biết gì chị ta đâu mà bảo em làm cái chuyện đó!

- Coi như anh năn nỉ cưng! Cái miệng của cưng dẻo như thế thì việc đó có khó gì đâu! Làm giúp anh rồi cưng muốn gì anh cũng chiều!

- Hơ! Được rồi! Hai đừng có lay lay em như thế! Em sẽ cố gắng! Nhưng Hai nhớ là em muốn gì Hai cũng phải làm đó! – tôi mỉm cười "nham hiểm".

- Iu cưng quá đi mất!

Anh tôi mỉm cười toe toét, hôn một phát vào môi tôi rồi lên xe rồ ga chạy đi. Tôi nhíu mày nhìn theo lắc đầu. Bấy lâu nay ảnh toàn làm khổ con gái, bây giờ đến lượt con gái làm ảnh khổ. Đúng là...

- Này! Tới rồi thì vào đi! Đứng đó làm gì????????????????

Tiếng quát từ đằng sau lưng khiến tôi giật bắn mình. Nghe giọng điệu này không cần nhìn cũng biết là ai. Hôm nay sinh nhật của cậu ta mà cũng không thấy được một sự thân thiện hiền lành nào hết. Tôi bặm môi quay lại, mặt nhăn nhó...

- Sao lúc nào cậu cũng thích hét thế hả? Tôi ngồi chung với cậu riết rồi tai cũng điếc luôn!

- Điếc hay lảng gì thì kệ cậu! Tôi không cần quan tâm!

Bằng một sự bực mình, Phạm Minh càm ràm một câu rồi bỏ đi vào trong. Tôi tự hỏi không hiểu mình đã làm cái gì nên tội mà cậu bạn thân lại tức giận như thế...

Buổi tiếc nhìn chung là rất linh đình. Khách khứa đông nghịt, ngoài những người bạn của hai anh em sinh đôi còn có anh chị em họ hai bên nội ngoại, con cái của mấy ông giám đốc là bạn của bố Phạm Minh và Phạm Quang. Tiệc sinh nhật nhưng chẳng khác một đại nhạc hội. Tôi hơi khớp trước sự đông đúc này, cũng may có nhỏ Liên với mấy đứa bạn cùng trường nên tôi cũng bớt sợ hơn. Và tình hình là trong buổi tiệc này, tôi không thể phân biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa. Không biết vì lý do gì mà hôm nay hai anh em họ ăn mặc giống hệt nhau, ngay cả cái kính cận cũng cùng một loại, tóc để cùng một kiểu. Căn cứ để phân biệt chỉ còn duy nhất là nét mặt. Cứ ai lạnh lạnh, trầm trầm thì là Ghim, người luôn niềm nở mỉm cười là Gum. Nhưng khi cả hai đều không cười thì thật sự chẳng thể nào nhìn ra đâu là anh, đâu là em. Tôi cứ gọi là hoa mắt cả lên.

- Sao hôm nay họ lại ăn mặc giống nhau thế mày? Tao chẳng biết đứa nào ra đứa nào. – nhỏ Liên xì xầm bên tai tôi.

- Bộ mày tưởng tao biết hả? Đến tao còn không phân biệt được nữa là....Hix....Làm sao mà tặng quà đây!

Tôi thở dài rồi nhìn xuống hộp quà trên tay. Tôi muốn tặng riêng cho mỗi người chứ không đặt quà lên chiếc bàn to gần tháp bánh sinh nhật 5 tầng trước mặt. Quà của tôi không phải thứ gì đắt tiền nhưng chính là công sức và tâm huyết của tôi. Đó là hai chiếc khăn len tự đan đã được tôi cặm cụi làm trong vòng gần một năm trời. Có lẽ sẽ không đẹp như khăn mua ngoài tiệm nhưng chắc chắn là ý nghĩa hơn những thứ đắt tiền đang nằm trên kia. Tôi tự nghĩ như thế rồi mỉm cười xiết nhẹ hộp quà.

- Nhưng phải công nhận là anh em nhà này đẹp mã ghê mày nhỉ? Nhìn là biết ngay con nhà giàu!

- Ờ!

Sự thật thì tôi khá dị ứng với cái gọi là "đẹp trai". Vì bản thân tôi luôn không tự tin cho lắm về ngoại hình của mình nên cũng không thích thú khi thấy sự chênh lệch giữa tôi và hai anh em nhà họ Phạm. Đang đưa mắt nhìn quanh, tôi suýt nữa sặc nước khi nhìn thấy ai đó trông rất giống Như May – cô chị họ ăn chơi mà hai hôm nay cả nhà tôi cất công đi tìm. Tôi vội vã đưa hộp quà cho nhỏ Liên cầm dùm rồi phóng ào tới...

- Chị!!!!!!!!! Sao chị lại ở đây??? Mấy hôm nay chị đi đâu??? – tôi cầm tay chị May lay lay.

- Ai thế này??? – một trong số những anh chàng có mặt xung quanh lên tiếng khi thấy sự xuất hiện đột ngột của tôi.

- Hơ...Đây là em họ mình! Tính nó hơi sổ sàng vậy đấy!

Chị tôi có vẻ hơi quê quê liền cười trừ chữa cháy rồi lôi tôi ra một góc nói chuyện.

- Sao cưng lại ở đây? Mà có chuyện gì thì từ từ nói! Ai lại chạy ù tới như thế làm chị khó xử!

- Chị mới quá đáng! Mấy hôm nay chị ở đâu mà khiến cả nhà đi tìm mãi! Còn thiếu nước báo công an thôi đó!

- Thì chị tới nhà bạn ở chứ có đi đâu đâu! Ở nhà cho lão Thiện bắt nạt à?

- Dù có thế thì chị cũng phải gọi điện về nhà cho mọi người yên tâm chứ?

- Hì! Chị quên! Thôi có gì nói sau! Chị tới với bạn chị đã nhé!

Chưa kịp để tôi nói hết câu thì chị May đã tiến nhanh lại phía đám đông vừa nãy. Tôi chắc mẩm rằng một trong số những anh chàng đứng đó là người yêu mới của cô chị họ, và anh ta có sự liên hệ nào đó với anh em nhà họ Phạm, bằng chứng là tôi nhìn thấy Gum( hoặc Ghim) tiến lại cười nói vui vẻ với những người đó. Chắc là anh em họ. Tôi bỗng cảm thấy mình lạc lõng trong buổi tiệc. Vậy mà Quang đã từng nói tôi cũng là nhân vật trung tâm của đêm nay. Nghĩ ngợi một hồi, tôi thở dài tiến về chỗ ngồi, dù sao tìm được cô chị họ cũng là một chuyện tốt rồi....

Nhưng tôi đã không để ý rằng trong vô số những người khách đến tham dự buổi lễ này, có một người từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú theo dõi tôi...

Đang ngồi tám chuyện trên trời dưới đất với nhỏ Liên cùng mấy đứa bạn, tôi giật mình khi thấy một trong hai anh em sinh đôi chạy lại cầm tay mình dẫn đi...

- Buông tay tôi ra! Trời ơi! Giữa đông người thế này mà cậu làm cái gì thế hả????????????? – tôi giãy nãy cố gắng vung tay mình ra khỏi tay Ghim.

Nhưng có vẻ không hiệu nghiệm mấy khi Minh vẫn cầm chặt tay tôi lôi xình xịch về phía sau của ngôi biệt thự. Điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, tôi chỉ kịp dùng tay còn lại lôi ra rồi nhấn nhanh phím tắt trong khi tay còn lại vẫn đang bị lôi đi xình xịch.

Bóng tối dần dần bao phủ đôi mắt tôi, khu vực phía sau này hình như không có điện, mà dù có cũng chỉ là những chiếc đèn nhỏ xíu lờ mờ...

- Này! Làm gì thế???????? – tôi thu người nép mình vào tường khi nhìn thấy nét mặt kì lạ của Ghim.

Im lặng...

- Này...cậu...cậu...cậu định làm gì???? – tôi đã bắt đầu run rẩy, trong đầu óc là hàng ngàn những suy nghĩ "đen tối" bủa vây.

Nhưng Minh vẫn im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khiến tôi khớp thật sự, hai tay bấu chặt vào bức tường phía sau. Đột ngột một cánh tay của cậu nhóc chống mạnh vào tường làm tôi giật bắn mình. Theo như tôi biết, cảnh này hơi hơi giống trong phim...

- Minh! Cậu...cậu...đang làm tôi sợ đó....Làm ơn....đừng như thế.... – tôi nhắm tịt mắt lại khi nhìn thấy khuôn mặt Ghim đang tiến sát về phía mình...

Và kết thúc của một chuỗi những hành động kì lạ và sự im lặng đến ghê người đó là một tràn cười nghiêng ngả của người đang đứng trước mặt tôi. Phải! Phạm Minh đang ôm bụng cười quằn quại. Ban đầu mặt tôi ngố xịt ra, một lát sau thì tôi bắt đầu nổi cáu...

- Cậu đang giở cái trò gì thế hả???????????

- Haha! Mình xin lỗi...Nhưng...nhưng mà...mình buồn cười quá! Mình không chịu nỗi...Haha...

Tôi bị shock đợt 2. Theo như tôi nhớ thì Phạm Minh chẳng bao giờ xưng "mình – cậu" với tôi...Chẳng lẽ...

Chưa kịp để tôi định hình, không biết từ đâu một người lạ mặt chạy tới túm cổ áo của một trong hai anh em nhà họ Phạm và ...uýnh tới tấp! Tôi hốt hoảng há hốc mồm rồi vội vã chạy tới can ngăn.

- Này! Này! Dừng tay lại! Dừng tay lại!!!!!!!!!!!!!

- Dám đụng vào bạn tao à? Dám có ý xấu với bạn tao à??? – kẻ lạ mặt vừa nói vừa giáng mấy cú đấm vào mặt người xấu số không thương tiếc, Ghim sau một hồi không biết chuyện gì đang xảy ra cũng quay lại bụp nhau hối hả.

Nghe tiếng động lạ, đám người làm của chủ tiệc chạy ùa lại lôi hai người con trai đang "hăng máu" tách khỏi nhau. Không khí thật hỗn loạn...

Mọi chuyện được giải quyết trong phòng khách bên trong của ngôi nhà để tránh khách khứa biết chuyện sẽ ồn ào phức tạp thêm.

Dưới ánh đèn điện sáng trưng, tôi đau lòng khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Phạm Minh đã gần như biến dạng với đủ vết bầm tím, nhìn sang kẻ vừa đánh nhau với Minh thì cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu.

- Này! Mày là ai??? Sao tự dưng đánh em tao hả???

Tôi shock đợt 3. Nếu như người này gọi Phạm Minh là em thì...Chẳng lẽ người bị đánh không phải là Ghim mà là Gum sao????

- Này...Cậu...là....Phạm Quang????? – tôi nói như ngạt.

- Hix...Xin lỗi cậu...Chuyện kể ra dài lắm! – Ghim...à không, bây giờ phải gọi là Gum nhăn nhó ôm mặt.

Tôi như chôn chân tại chỗ. Chuyện gì thế này???? Tôi bị đem ra làm trò đùa giữa hai anh em nhà này sao????

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này! – Minh quát lớn rồi đưa đôi mắt đầy giận dữ nhìn kẻ vừa đánh em trai mình tơi tả - Này thằng kia! Mày là ai hả??? Em tao làm gì mày mà mày đánh nó???

- Đúng là hỗn xược! Ai cho cậu gọi tôi bằng thằng hả??? Không còn phép tắt gì nữa! – người con trai kia cũng giận dữ không kém, xem ra cậu ta không nghĩ việc mình đánh Phạm Quang là một hành động sai trái.

- Trời đất! Long! Minh! Quang! Sao anh em với nhau mà lại đánh nhau thế này hả??? – một người thanh niên tầm 20, 21 chạy tới với vẻ hớt hải.

- Anh Nam! Anh nói cho rõ ràng đi! Thằng nhóc này là ai mà lại dám đánh em trai em? – Minh gằn giọng.

- Khổ quá! Đúng là....Minh nghe anh nói nè! Đây là Phạm Long, con trai của vợ hai của bác Lân, nó sang Đức từ nhỏ nên các em không biết nhau là phải! Còn Long, đây là Phạm Minh, người bị em đánh là Phạm Quang, hai anh em sinh đôi này là con của chú Phạm Lộc, em trai ruột của ba em! Chúng mày là anh em bà con gần mà lại đi đánh nhau là sao hả???????????? – anh Nam hét toáng lên.

Tôi cùng tất cả mọi người có mặt lúc đó đồng loạt ồ lên. Đúng là phức tạp quá! Hóa ra họ đều là anh em với nhau. Nhưng cho đến lúc này tôi vẫn không hiểu được tại sao cái người mang tên Phạm Long gì gì đó lại xông vào oánh Phạm Quang như thế???

- Nếu là anh em họ thân thuộc với nhau thì anh ta càng không thể đánh em mình một cách vô cớ như thế? – Minh bực dọc.

- Ai bảo tôi đánh vô cớ??? Là do em cậu có ý xấu với con gái nhà người ta! Có ý xấu với bạn gái của tôi!!!!!!!!

Tôi giật bắn mình! Gum và Ghim cũng sửng sốt không kém!!!Cái lý do có ý xấu đã kì cục rồi, đến cái lý do sau "vì đó là bạn gái tôi" càng khiến mọi người choáng váng. Tôi đưa đôi mắt hình viên bi nhìn sang người mang cái tên Phạm Long. Dù bằng bất kì lý do nào thì tôi cũng không thể nhận ra đó là người mà mình có quen biết chứ đừng nói là bạn bè. Vậy thì sao cậu ta lại nói ra câu đó chứ????? Sự việc càng lúc càng rối tung lên....

Mọi người trong phòng khách lúc đó đa số đã rơi vào trạng thái mất bình tĩnh. Đặc biệt là Phạm Minh!

- Này ông anh kia! Ông đang nói nhảm cái gì thế hả??????

Tôi cũng đơ người nhìn về phía Phạm Long...

- Tôi không nói nhảm! Chính mắt tôi nhìn thấy em trai cậu kéo cô ấy vào chỗ khuất để làm chuyện xấu! Tôi đánh em cậu như thế là nhẹ rồi đấy! – Long hậm hực.

- Cái gì???? Làm chuyện xấu???? – mọi người đồng loạt ồ lên.

- Trời ơi! Tất cả không phải như anh nghĩ đâu! Ui da! – Quang im lặng nãy giờ mới bắt đầu lên tiếng.

Sau một hồi nghe Gum phân trần. Tôi mới hiểu ra hết cơ sự. Đại loại là như thế này. Thực ra trước khi buổi tiệc này được bắt đầu, hai anh em đã đặt ra một cuộc "cá độ" ( nói cho nhanh là như vậy +_+), nếu Quang làm cho tôi nhầm lẫn được mình là Phạm Minh thì coi như Gum thắng, ngược lại thì Ghim thắng. Cái vụ kéo tay tôi ra phía sau "bày trò" cũng đều là chủ ý của Phạm Minh nhằm để thử thách sự nhạy bén của tôi trong việc phân biệt đâu là anh, đâu là em.

- Mấy người...mấy người! Mấy người đem tôi ra làm trò đùa hả??????????????? Mấy người còn nhân tính không vậy????????????? – tôi hét dựng lên, mặt mày đỏ ong khi biết được sự thật.

- Hix! Tụi mình xin lỗi! Mình và anh cũng chỉ có ý trêu vui một chút thôi! – Quang lí nhí bào chữa.

Tôi vẫn không nguôi nỗi cơn tức giận. Phạm Minh thì im hơi lặng tiếng không nói năng gì. Thực sự thì cậu nhóc cũng sợ tôi lắm! Nhất là khi tôi nổi khùng!

- Vậy là rõ rồi nhé! Tất cả đều chỉ là hiểu lầm! Tụi nhóc này đúng là lắm chuyện! – anh Nam thở dài lắc đầu đưa ra một câu kết luận.

- Nhưng mà...anh Long mới về nước ngày hôm nay, tại sao lại có thể quen nhỏ khùng, à quên, Thanh Thanh mà ảnh lại bảo đây là bạn gái của ảnh???? – Minh lúc này mới phát hiện ra được vấn đề then chốt chưa được giải quyết.

- Ờ! Đúng rồi đó! Sao em quen cô bé này??? Em ở nước ngoài từ nhỏ mà! – anh Nam cũng hùa theo.

Và tôi chính là người mong đợi câu trả lời nhất.

- Đó là một bí mật! – Long cười mỉm rồi kéo tay tôi đi, trước khi đi còn quay lại nói với mọi người – Em dẫn bạn ấy ra đây nói chuyện riêng một chút!

Lần thứ 2 trong ngày tôi bị người ta lôi đi. Nhưng đành chấp nhận hy sinh vì sự thật.

Long kéo tôi ra hành lang bên phải rồi lấy điện thoại ra, cười tươi nhìn tôi:

- Nè! Hồi nãy sao cậu dám cắt cuộc gọi của mình?

Tôi lóc cóc lôi chiếc di động ra, đúng là ban nãy lúc bị Gum kéo đi, điện thoại tôi có đổ chuông nhưng vì gấp quá nên tôi phải nhấn nút cancel cuộc gọi. Tôi nhìn màn hình, số điện thoại lạ hoắc rồi nhìn lên Long, ánh mắt đầy sự khó hiểu.

- Là sao???

- Cậu có nhớ lời hứa của mình không? Mình hứa sẽ về Việt Nam để gặp cậu.

- Ơ...

- Lyn yêu quý của mình! Không ngờ được gặp cậu sớm như thế!!!!!!!!! Gần mấy tháng trời cậu không online, mình tưởng chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi!! – Long đột ngột ôm ghì lấy tôi, nhưng lần này tôi không hất ra, vì cả người tôi bây giờ đã cứng đơ trong nỗi ngỡ ngàng. Cái tên Lyn nghe sao quen quá! Hình như...có một thời...tôi đã có một "Hoàng tử Online".....

Phải mất tới 15 phút tôi mới lấy lại bình tĩnh. Tôi giương đôi mắt đầy sự kinh ngạc nhìn Long và cất giọng run rẩy:

- Bom...! Cậu...cậu...là Bom???????

- Yeah! Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình! – Long cười sung sướng.

- Nhưng làm sao cậu nhận ra mình??? Chúng ta...chúng ta....chưa hề cho nhau coi webcam mà????

- Chính mình cũng không ngờ là mình có thể tìm được cậu! Có lẽ chúng ta có duyên! Cậu nhớ không? Có một lần, cậu gõ nhầm ô chat nên đã send cho mình số di động của cậu, cũng có một lần, mình hỏi cậu hãy thử miêu tả về bản thân thì cậu đã miêu tả rất giống với những gì cậu có bây giờ, và cũng có một lần, cậu bảo rằng cậu tên là Thanh! Tất cả những điều đó đã giúp mình nhận ra cậu. Thực ra lúc thấy cậu trong buổi tiệc, mình đã cảm giác có cái gì đó rất quen thuộc, mình nhìn cậu mãi và nảy ra ý định gọi điện vào số di động hôm bữa cậu send cho mình. Và đúng là ý trời khi cậu đã cầm máy!

Tôi sững sờ nghe những lời nói của Long. Trên đời này thực sự có duyên số hay sao???? Có thể tồn tại những việc kì diệu như chuyện ngày hôm nay hay sao????

- Nếu cậu vẫn chưa tin thì chúng ta có thể check với nhau! Không biết cậu như thế nào chứ đối với mình, những chuyện mà chúng ta nói với nhau mình đều nhớ hết! – Long tự tin.

Và tất nhiên là tôi check! Dù không phải thuộc dạng nhớ dai nhưng trong sâu thẳm trái tim Thanh, tôi vẫn luôn nhớ Bom và tự an ủi rằng đó chính là Hoàng tử Online duy nhất tốt đẹp với mình nên những kí ức về Bom tôi vẫn còn nhớ trong đầu, mặc dù đã hơi mờ nhạt. Hai người hỏi qua hỏi lại hàng đống câu hỏi. Và mọi sự trả lời đều trùng khớp! Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc xen lẫn ngạc nhiên. Lúc trước tôi mong chờ những mãi mà không thấy Hoàng tử nào xuất hiện, còn bây giờ, khi tôi đã thôi khi cái ước mơ cao xa đó thì từ đâu lại xuất hiện những vị Hoàng tử trong mơ...Đúng là hạnh phúc luôn đến vào những thời điểm mà ta không thể ngờ đến. Cũng như trong cuộc đời luôn có những ngã rẽ đột ngột đưa ta đi về một hướng mới.....

Bom ôm chầm tôi thêm lần nữa. Tôi cũng vui vẻ ôm chặt cậu bạn ảo thân thương. Bây giờ tôi mới nhận ra, ảo cũng sẽ có lúc thành thật, nếu như ta biết trân trọng mọi thứ!

Một Hoàng tử nữa đến trong đời tôi, thay thế cho sự ra đi của hai vị Hoàng tử đã đem lại quá nhiều nỗi đau cho tôi.

Nhưng...

Hoàng tử.....

Có thật hay không?

Tôi không biết được. Tất cả sẽ chờ đợi những bước đi của định mệnh.....xa xôi...và đầy bí ẩn...

Buổi tiệc sinh nhật vẫn được diễn ra theo kế hoạch. Tuy nhiên, thay vì cả hai hoàng tử sinh đôi cùng xuất hiện một lúc thì bây giờ chỉ còn mỗi Phạm Minh là đại diện, gương mặt Phạm Quang do bầm dập quá nên phải tạm lánh sau hậu trường. Tự dưng nhìn thấy mặt Ghim là máu trong người tôi sôi lên sùng sục, gì chứ tôi cực ghét bị đem ra làm trò cười cho người khác. Phạm Minh lần này đúng là mắc một cái tội quá to, và tôi tự nhủ sẽ không tha thứ cho cậu nhóc một cách dễ dàng, cả Phạm Quang cũng vậy.

Đang mải mê nói chuyện và "chén" cùng đám bạn trong bàn, tôi chợt nhìn thấy cô gái mà hồi nãy anh trai tôi đã chết lên chết xuống và hết lời năn nỉ tôi xin cho bằng được số điện thoại. Mặc dù không phải là đứa bạo dạn nhưng vì "sự nghiệp không rửa chén" tôi đành bấm bụng mon men sang bàn bên cạnh để thực thi nhiệm vụ mà anh trai giao phó.

Nhưng đúng là ông trời thương tôi khi vừa dợm bước đến Thanh Thanh đã nhìn thấy Bom – Hoàng tử Online "từ trên trời rơi xuống" cầm ly nước tiến lại gần chị gái đó. Trông họ có vẻ rất thân thiết.

- Ôi Thanh! Cậu tới đây! – nhìn thấy khuôn mặt "ngáo ộp" của tôi, Bom vội hươ tay ngoắc lấy ngoắc để.

Tôi mỉm cười sung sướng lon ton chạy tới. Có lẽ Bom không phải chỉ là Hoàng tử trong mơ mà còn là thiên sứ may mắn của tôi thì phải???

Chị gái mà anh tôi mê mẩn ngẩn mặt lên nhìn rồi hỏi nhẹ:

- Ai thế nhóc?

- Dạ! Công chúa của em ạ!

- Cái gì??? – tôi lác mắt nhìn Bom.

- Giới thiệu với cậu đây là chị Ngân! Con gái của quản gia nhà mình! Chị gái kết nghĩa của mình đó! – Bom cười tươi.

- À! Em chào chị ạ! Hồi nãy anh em quả là không phải? – tôi lí nhí gãi đầu.

- Không sao! Anh em cũng không vô ý mà! – cô gái mang tên Ngân cười hiền, tôi tự mừng thầm vì cuối cùng ông anh trai lông bông của mình cũng kiếm được một cô gái chuẩn đáng để theo đuổi.

- Hóa ra hai người có gặp nhau rồi hả??? – Bom thắc mắc.

- Uh! Lúc đầu tiệc! Cũng không có gì! – tôi nói lảng để tránh việc Bom đề cập sâu hơn tới vấn đề này.

Sau một hồi cười sái cả quai hàm và nói mỏi cả miệng, cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong cái nhiệm vụ to đùng mà đại ca giao phó. Tôi hí hửng lưu số điện thoại của chị Ngân với lý do rất ngây thơ rằng vì chị ấy học sư phạm Lý nên có gì không hiểu thì gọi hỏi cho tiện!

Đang hạnh phúc nghĩ ngợi đến cái viễn cảnh hành hạ ông anh trai đáng ghét ở nhà, tôi vội giật mình khi nhìn thấy ánh đèn được bật sáng rực lên, mọi sự chú ý đều hướng về trung tâm của buổi tiệc, đó chính là chiếc bàn đặt 5 tầng bánh kem cao ngất ngưởng kèm theo bên cạnh là những hộp quà đầy đủ màu sắc. Phạm Minh đang đứng ở đó cùng với ba mình.

- Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật hai đứa con trai của tôi! Hôm nay là ngày mà cuộc đời ban tặng cho tôi món quà quý giá nhất. Đó chính là hai quý tử tuyệt vời này. Đáng lẽ hai anh em sẽ cùng quý vị tham gia buổi tiệc, nhưng vì lý do sức khỏe nên cháu thứ hai không thể ra tiếp đón quý vị. Mong mọi người thông cảm! Còn bây giờ thì mời tất cả hãy cùng nâng ly và thưởng thức buổi tiệc nhỏ của gia đình chúng tôi!

Sau lời dứt của ba Phạm Minh, mọi người đồng loạt nâng ly chúc mừng. Tôi nhủ thầm việc này thực ra cũng không cần thiết, ba của hai anh em sinh đôi có vẻ thích khoa trương nên mới màu mè như vậy. Buổi tiệc diễn ra rôm rả, người ta tới đây đa phần chỉ vì mối quan hệ làm ăn với ông Phạm chứ chẳng ai quan tâm đến hai anh em Gum Ghim. Bằng chứng là sự thiếu vắng của Phạm Quang hầu như không ai để ý tới. Tôi chốc chốc lại nhìn sang Ghim, cậu nhóc lạnh lùng đi hết từ bàn này sang bàn nọ, nhận những lời chúc mừng sáo rỗng và không chút thật lòng từ mấy người khách lạ hoắc mà chỉ có ba cậu ta mới biết đó là ai. Hình như Minh không vui, tôi nhận ra điều đó trong cử chỉ và ánh mắt của cậu nhóc.

- Đợi mãi mới thấy hotboy tới bàn của tụi này đấy! – Liên buông một câu chọc ghẹo khi thấy Minh tiến tới bàn của tôi và lũ bạn trong lớp.

- Bộ cậu tưởng tôi thích lắm hả? – Minh nhìn Liên càu nhàu.

- Này Chảnh! Mày còn chần chờ gì nữa! Tặng quà cho nó đi! Không thì đến bao giờ mới có cơ hội để chàng hiểu lòng mình! – nhỏ Liên hất hông tôi cười "nham hiểm". Tôi nhăn mặt phóng đôi mắt đầy oán hận sang phía con bạn lau chau của mình rồi bối rối ngước nhìn lên, Minh có vẻ khá tò mò sau khi nghe những gì Liên nói.

- Này! Tặng cậu và Gum! Hộp caro là của cậu, hộp trơn là của Gum! Cầm đi! – tôi hơi ngượng, dúi hai hộp quà vào tay Minh.

Cả bàn cười ồ lên. Mặt tôi lại đỏ ửng. Tôi không hiểu sao mình lại như thế! Mới ban nãy còn tự dặn lòng không tha thứ cho cậu nhóc vậy mà bây giờ lại lúng búng như gà mắt tóc. Đúng là những gì ta nghĩ và những gì ta làm luôn có một khoảng cách...khá xa!

Phạm Minh ban đầu ngỡ ngàng khi nhận hộp quà, nhưng sau đó ánh mắt lại trở về lạnh lùng. Không hiểu sao, cậu nhóc lại cầm tay tôi rồi kéo đứng lên khiến tôi loạng quạng suýt ngã. Cậu nhóc cầm rất chặt làm mọi người trong bàn ai cũng ngạc nhiên đưa mắt "bò" ra nhìn. Chỉ có tôi là nhăn nhó vì...đau!

- Minh! Cậu bị gì thế? Thả tay ra! Đau! – tôi bực bội nhìn Ghim.

- Tôi không thả đấy! Cậu làm gì được tôi? – Ghim mặt lỳ lỳ, ý thách thức.

- Cậu khùng hả??? Sao hôm nay cậu toàn làm chuyện điên rồ không vậy? – tôi đã bắt đầu tức giận.

- Cứ cho là vậy! – Ghim mỉm cười rồi kéo mạnh tôi ngả về phía mình...

Mọi người chết lặng. Tôi bị shock. Ai cũng biết Minh là một cậu nhóc rất kỳ quặc. Nhưng có nằm mơ thì người ta cũng không tưởng tượng được rằng tiểu thiếu gia nhà họ Phạm lại có cách biểu hiện tình cảm quái dị đến mức này.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại đó...

Khi mà...

Phạm Long từ đằng sau lù lù tiến lại với sát khí đùng đùng:

- THẢ THANH THANH RA!

Tôi luống cuống cố đẩy Phạm Minh ra. Trong khi đó Phạm Long hùng hổ chạy tới cầm tay Ghim kéo mạnh để tách cậu nhóc ra khỏi người tôi. Mọi người cứ tròn mắt nhìn và chẳng ai hiểu được chúng tôi đang làm gì.

- Anh bảo em thả cô ấy ra! Em không nghe hả? – Bom bực bội la lớn.

- Anh có quyền gì mà bảo tôi thả nhóc khùng này ra? – Phạm Minh chẳng hề bối rối, vẫn ghì chặt tôi áp sát vào người mình. Cậu nhóc khỏe bẩm sinh nên cho dù tôi có cố gắng hết sức thì vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay cậu ấm họ Phạm.

- Nhưng em là gì của cô ấy mà có quyền làm như thế? – Phạm Long cũng không chịu thua.

- Tôi không là gì của nhỏ khùng! Nhưng tôi thích nó!

Câu nói thản nhiên của Phạm Minh khiến tất cả ồ lên ngỡ ngàng. Tôi vốn dĩ cũng biết chuyện này nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ thì lời "tỏ tình bạo lực" của Ghim làm tim tôi rụng rời vì...không tin nỗi!

- Em thích cô ấy? Ok! Nhưng anh cũng đâu có bảo là anh không thích cô ấy? Suy ra em thả Thanh Thanh ra! Right now! – Bom nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ ửng nhưng vẫn toát lên vẻ ngạo nghễ.

- Thôi đi! Làm ơn thả tôi ra! Đau quá! Cậu đi quá giới hạn rồi đấy Phạm Minh! – tôi bỗng nổi máu khùng, gầm gừ nhìn cậu bạn máu lạnh.

Trước ánh mắt đầy giận dữ của tôi, Ghim từ từ buông tay...Gì chứ Minh hiểu rõ, khi Trần Thanh Thanh đã nhìn mình với ánh mắt như vậy thì chứng tỏ tôi đã "vỡ bờ"....

Buổi tiệc sinh nhật đang vui vẻ bỗng dưng náo loạn hẳn lên. Không một ai có thể hiểu được những hành động kì quặc vừa rồi của Phạm Minh cũng như mối quan hệ đầy bí ẩn giữa ba chúng tôi. Họ bắt đầu bàn tán xầm xì. Tôi không chịu nỗi đành phải trốn về trước. Trong khi đó thì Phạm Minh với khuôn mặt vô cảm vào thẳng trong nhà, Bom lặng lẽ nhìn theo rồi chạy đi tìm tôi. Ông Phạm bối rối không biết làm thế nào đành cáo lỗi với quan khách có mặt trong buổi tiệc. Mọi chuyện cứ rối hết cả lên.

............................................

5 ngày sau...

Tôi đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến tôi cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.

- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với tôi.

- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????

- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!

- Trầm cảm????

- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...

- Mình....

Tôi chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì tôi không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Tôi thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt tôi mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta...

Phạm Long đã chuyển tới học trường tôi và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên "Cậu ấm họ Phạm" từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là tôi!

- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?

- Hở??? Đi chơi????

- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!

Tôi im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến tôi rất vui. Nhưng càng lúc tôi càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến tôi ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.

- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?

- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.

- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????

- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!

Tôi ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. "Hoàng tử" của tôi đây sao???? Chúng tôi chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao tôi cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???

................................

Giờ ra chơi...

- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc tôi đi ra cửa.

- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???

- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!

Tôi lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.

Bây giờ tôi đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, tôi nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, tôi lại tiến tới chỗ hôm nọ...

Và một lần nữa...Tôi lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm...

- Minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu điên rồi hả????????????????

Tôi hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn tôi thì thấy đau nhói trong lòng. Đọc báo tôi vẫn thường nghe người ta nhắc đến những người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này tôi cảm giác dường như cậu ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.

Sau tiếng hét vang trời của tôi, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Tôi hốt hoảng chạy tới giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.

- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.

- Cậu...cậu... – tôi run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt tôi lôi cậu nhóc đứng dậy rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.

....................................................

- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Tôi thì lòng nóng như lửa đốt, vừa tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...

Trời trưa nắng oi ả, tôi đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Ngước mắt nhìn, tôi cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc tôi thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào tôi đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn...

- Cậu đứng lại cho tôi! – tôi hét lên.

Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu ấy lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....

- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – tôi nổi khùng thật sự, tôi muốn khóc, tôi cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước đi xa tôi, và tôi thấy sợ...Tôi chạy theo để kéo tay Ghim lại....

Á.....

Một cú đo đường "cực chuẩn" đã được tôi thực hiện. Phạm Minh giật mình quay lại thì đã thấy tôi đang nằm dài trên nền đất, gương mặt nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Tại sao???

- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!

Như đã không còn chịu đựng được nữa, tôi bật khóc tức tưởi. Phạm Minh nhìn thấy tôi ngã, Phạm Minh nhìn thấy tôi đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó, vẫn không chạy tới bên tôi. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu thang, tôi chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt. Tôi từng nghĩ rồi cũng có lúc, tôi sẽ được ai đó lau nước mắt mỗi khi đau buồn. Tôi từng nghĩ khi tôi thương yêu ai thì sẽ được họ đáp lại...Lúc ngã nhoài xuống đất, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là sự đau đớn do bị trầy xước ở chân mà là tôi hi vọng một cánh tay từ phía Phạm Minh sẽ đỡ tôi dậy. Cho dù có nằm mơ tôi vẫn không tưởng tượng được rằng...Bây giờ, tôi đang ngã, và không ai đỡ tôi đứng lên...

Ghim bước từng bước đầy tâm trạng, đôi mắt cứ sâu hun hút tiến về phía tôi. Tôi nhìn thấy dường như Minh cũng muốn khóc như mình......

- Đứng dậy đi! Tôi không chịu đựng được nữa rồi.... – Minh nói thều thào, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của tôi và kéo lên.

Trời trưa đổ nắng thiêu đốt không gian, những hàng cây cứ im lặng dần đi vì gió vắng mặt...Sân sau của trường cứ thu hẹp dần, thu hẹp dần trong đôi mắt của tôi...Mọi thứ cứ méo mó đi....tôi thấy vai mình nặng trịch....tôi thấy lòng mình ướt đẫm nỗi đau....Không đau sao được khi mà Phạm Minh – cậu bạn thân chưa một lần khóc trước mặt ai bây giờ đang gục trên vai tôi và nấc từng tiếng một...rất nghẹn ngào...rất cay đắng....rất xót xa.....

Con người ta có tuổi...Nhưng nỗi đau thì không chừa bất cứ ai....Trong cuộc đời của mình, ta có thể cười nhưng chắc chắn cũng phải khóc...Khóc nhiều là đằng khác....Ai bảo trưởng thành thì mới biết đau, ai bảo chỉ có người lớn mới biết chôn chặt đắng cay để không nấc ra thành tiếng...Con trẻ cũng có nỗi đau của riêng nó....Và con trẻ cũng có cách che giấu của riêng nó....Chỉ khác rằng, tâm hồn và sức chịu đựng của nó còn quá mỏng manh...Và nó cần rơi nước mắt...

.....................................................

- Cậu đã khóc đấy! Cậu biết không? - tôi nhìn Minh hỏi khi cả hai đã ngồi ngoài bờ sông cạnh trường.

Im lặng.

- Lúc cậu khóc...tôi cũng khóc....

Im lặng.

- Và cậu đã khóc trên vai tôi...

- Bạn ấy đi rồi...

- Bạn nào cơ???

- Mối tình đầu của tôi...

- Như thế nào?

- Một tuần trước...vào tối hôm sinh nhật....người ta gọi điện cho tôi....họ bảo rằng....bạn ấy đã không còn trên cõi đời này nữa...

- Và cậu đã đau lòng đến mức trở nên vô cảm với tất cả?

- 10 tuổi, tôi phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người mẹ...trong mắt tôi, khái niệm kẻ khác giới hầu như là không có...tôi ghét mọi thứ...không ai chơi với tôi...không ai chịu chia sẻ với tôi.....chỉ có bạn ấy....chỉ có bạn ấy là ngày nào cũng ngồi nghe tôi nói....bạn ấy không đi được như người ta nhưng bạn ấy biết dẫn tôi đi qua nỗi đau để tiếp tục lớn lên giữa cuộc đời này.....vậy mà....

- Cậu thích bạn ấy nhiều lắm hả?

- Không phải là thích...mà là yêu....yêu như một phần cơ thể....yêu như chính bản thân mình.....

- Bạn ấy đã đi tới một nơi rất đẹp...ở đó bạn ấy sẽ không phải chịu đau khổ nữa...

- Có lẽ...

Và Minh lại khóc. Cậu nhóc khóc như một thằng con trai thực thụ, một thằng con trai biết đau khổ trước tình cảm của chính mình. Tôi im lặng nhìn. Hóa ra cả tuần nay Minh trở nên như vậy không phải vì bị tôi từ chối mà là vì một nửa trái tim của cậu đã không còn. Đôi khi nỗi đau đến quá bất ngờ, quá nặng nề khiến con người ta hoảng loạn và không thể tìm được cách nào để đối diện. Phạm Minh vì quá đau mà không biết làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau đó. Tôi đã từng nghe Quang nói ngay từ nhỏ Ghim đã thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Mẹ chỉ thương Quang, ít quan tâm Minh. Khi ly hôn, Minh về ở với ba, suốt ngày sống một mình trong căn nhà rộng tênh cô độc. Chính hoàn cảnh sống ấy đã tạo nên một Phạm Minh lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, lúc nào cũng chỉ biết im lặng tự che giấu nỗi đau. Người ta nói quả không sai, gia đình chính là môi trường sống thứ nhất, có ý nghĩa quyết định đến sự hình thành nhân cách con người. Một số người làm cha làm mẹ cứ nghĩ đơn giản rằng mình sinh ra nó, mình nuôi nó lớn là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng không, con người tồn tại đâu phải chỉ nhờ vào thể xác, phải cần đến sự điều khiển của tâm hồn. Tâm hồn con cần được cha mẹ vun đắp và nuôi dưỡng. Một người cha, người mẹ đúng nghĩa thì phải biết rằng những việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến cảm xúc trẻ thơ. Ly hôn, đơn giản là sự tách nhau ra, ai đi đường nấy. Nhưng đối với những tâm hồn thơ ngây nhỏ dại, việc thiếu đi tình thương của một trong hai đấng sinh thành chính là thiệt thòi không thể nào bù đắp. Minh đúng là bất hạnh...Cậu có một gia đình không trọn vẹn....những tình thương không trọn vẹn....và cả một trái tim cũng không được yêu trọn vẹn....

..............................

Tôi cứ ngồi với Minh như thế...rất lâu...rất lâu....

Phố đã len đèn...mặt sông in bóng những vệt sáng ngoằn nghèo nối đuôi nhau chạy quanh quẩn. Trời thay màu áo, trăng kéo vành nhô lên đầy rạng rỡ. Mọi thứ cứ như một niềm an ủi vô biên mà tạo hóa muốn vỗ về trái tim đang chảy máu của Minh...

- Về thôi... – Minh nói nhỏ.

- Về thật chứ? – tôi ngúc ngắt cái đầu.

- Uh! Về...

Uh! Về. Về lại với chính mình, về lại với tất cả...

Tôi và Minh chia tay nhau tại ngã ba. Minh đã ổn một phần nào đó, và tôi thấy yên tâm. Nỗi đau như tảng đá đè nặng tâm hồn, bây giờ được trút ra rồi thì chắc hẳn sẽ vơi đi nhiều. Tôi cũng vơi đi nhiều....

- Cậu đi đâu giờ này mới về?

Một câu hỏi vang lên bên tai khi tôi đang bước từng bước tiến tới cánh cổng của nhà mình. Theo quán tính, tôi ngước nhìn về phía có âm thanh. Đôi mắt tôi tròn xoe khi nhìn thấy Phạm Long đã đứng trước nhà mình từ bao giờ, khuôn mặt cậu nhóc xem ra không vui vẻ gì cho lắm.

- Mình đi với Minh! – không hiểu sao trong lúc đó tôi lại "thành thật" đến như vậy!

- Cái gì?????? Đi với Minh???? Hồi sáng mình đã hẹn cậu tối nay đi chơi rồi mà???? – Long nổi khùng lên.

- Nhưng mình đâu có nhận lời???

- Cậu....

- Minh đang không ổn, là bạn bè, mình cần phải ở bên cậu ấy lúc này.

Long bỗng dưng im lặng. Đôi mắt đầy trách cứ. Cậu nhóc quay đầu xe rồi đạp thẳng đi. Trước khi bỏ về không quên để lại một câu khiến tôi phải choáng váng:

- Tôi hết thích cậu rồi!

Vài tuần sau...

Tình hình là Phạm Minh đã tạm ổn về mặt tinh thần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng như bản tính từ trước đến nay nhưng đã lạnh lùng có phản ứng, tức là không thuộc dạng trầm cảm như lúc trước. Nhiều lúc tôi cũng muốn hỏi Ghim về mối tình đầu của cậu ta nhưng suy đi nghĩ lại tôi lại thấy cứ im lặng là hơn. Dù gì cũng đã qua rồi, nhắc lại có khi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Thôi thì cứ để tình yêu đó sống âm thầm trong tiềm thức của Phạm Minh cũng được...

Qua sự việc vừa rồi, tôi cũng rút ra một điều rằng Minh thực sự quan trọng với tôi. Quan trọng một cách đặc biệt mà tôi không thể nào lý giải được. Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác tim đập thình thịnh, người run run khi nhìn thấy Quang trong tôi tan biến đi đâu mất. Nhiều lúc nằm suy nghĩ, tôi tự cười một mình. Phải! Việc tôi cho rằng mình thích Gum thực ra chỉ là một sự ngộ nhận, quá lắm thì cũng chỉ là cảm nắng nhất thời. Ở độ tuổi này tình cảm vẫn chưa thật ổn định, có những lúc thì thấy rất thích, sau đó lại không còn cảm giác đó nữa. Tôi thở phào khi bản thân vẫn chưa làm điều gì ngu xuẩn để đánh mất tình bạn giữa cả ba người...Bây giờ, điều tôi cần nhất chưa phải là tình yêu mà chính là tình bạn...

- Này! Đợi tôi với! – tôi gọi lớn khi nhìn thấy Phạm Minh đang thủng thỉnh đi trước mặt.

- Nhanh chân lên! Người đâu mà chạm chạp!

- Lúc nào cậu cũng cằn nhằn tôi được là sao hả??? Người đâu mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

- Nhìn lại mình đi!

- Tôi chẳng thèm chấp kẻ máu lạnh như cậu. Mà này, tôi hỏi thẳng nhé!

- Nói.

- Hôm trước, trong buổi tiệc sinh nhật, trước mặt mọi người, cậu bảo...cậu bảo....cậu bảo....- tôi cảm thấy cổ họng cứ nghẹn nghẹn, không tài nào phát ra được trọn câu.

- Tôi nói là tôi thích cậu. Mà sao? – Minh tỉnh que

- Ờ thì...Nhưng cậu yêu người khác rồi...thích tôi là sao....? – vừa nói xong thì tôi xụ mặt xuống đất, hai má phừng phừng. Dù biết là hơi vô duyên nhưng tôi muốn được biết sự thật.

- Thích và yêu là khác nhau! Mà tôi cũng chưa yêu ai cả. Tôi thích bạn hơn những đứa con gái khác thôi, thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ấy! Đơn giản thế thôi mà bạn phải thắc mắc làm gì.

Minh trả lời xong thì bỏ hai tay vào bọc quần đi thẳng, bỏ lại tôi đứng ngơ ngẩn một mình, mặt ngố xịt.

- Thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ư??? – tôi tự nói một mình rồi chợt hét toáng lên – Phạm Minh! Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu dám ví tôi là đồ chơi của cậu hả???????????? Tức mà chết đi mất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thế đấy! Mối quan hệ của tụi tôi vẫn luôn là vậy, chẳng chút tiến triển gì. Nhưng như thế hóa ra lại hay, vì giữa Minh và tôi ít ra vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Mọi thứ cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn là bắt ép theo một khuôn khổ nào đó. Yêu ư? Chưa đến lúc...

.............................................

Nhắc đến Phạm Long, bây giờ cậu nhóc chẳng khác nào một Trọng Tuấn thứ hai. Lũ con gái trong trường lại được phen rụng tim trước những cử chỉ lãng mạn và độc đáo của tiểu thiếu gia họ Phạm. Từ cái hôm gặp tôi trước mặt nhà tới giờ, dường như Bom muốn tránh mặt nên chẳng khi nào hai đứa nói chuyện được với nhau một câu. Càng lúc tôi càng thấy thất vọng tràn trề về cái gọi là niềm tin vào Hoàng tử. Bom trên mạng khác với Bom thực tế rất nhiều, thậm chí là chẳng giống gì nhau. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi liệu đó có phải là Bom - Hoàng tử Online của mình hay không nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng lạ, cứ như một cậu nhóc nào đó từ trên trời rớt xuống rồi nhận mình là Bom. Nhưng rồi tôi lại tự an ủi mình, là rằng, qua cách nói chuyện thì ta không thể hiểu hết bản chất của một con người. Tôi và Bom dù có quen nhau khá lâu trên mạng trước khi gặp trực tiếp ngoài đời nhưng nói cách gì đi chăng nữa thì vẫn chỉ là tiếp xúc bằng ngôn ngữ, không phải bằng đôi mắt nên chẳng thể hiểu hết được nhau. Bom đang đứng trước mặt tôi bây giờ là một cậu nhóc lém lỉnh, ham chơi, đào hoa, thích quậy phá và khá ích kỷ. Và vấn đề làm tôi đau đầu chính là Phạm Long đang có ý định cưa cẩm nhỏ Liên – cô bạn thân nhất trần đời của tôi.

- Nè! Mày đừng có dại mà nhận lời Bom đó! Cậu ấy không phải đứa chung tình đâu!

- Ôi dồi! Mày cứ lo xa! Thích nhau thì cứ đồng ý đi đã, nếu sau này cảm thấy không hợp thì bye bye! – Liên tỉnh rụi đáp trả.

- Ơ! Mày đang nói nhảm hả? Chuyện tình cảm mà mày làm giống trò chơi thế!

- Tại mày quan trọng hóa vấn đề thôi! Mày không thấy trường mình tùm lum cặp đó à? Tao cũng đang chán đời lắm đây, muốn thay đổi cuộc sống cho tôi bớt suy nghĩ.

Tôi lắc đầu ngán ngẩm trước cái suy nghĩ lạc quan quá đáng của nhỏ bạn. Nhưng tôi cũng thông cảm với Liên. Thời gian này cô nhóc không được thoải mái về tinh thần...

...........................................

Hôm nay có tiết kiểm tra Văn. Cả đêm hôm qua tôi học đến quầng mắt vì sợ phải mất danh hiệu học sinh giỏi vì môn học ướt át này ( đó là nhận xét của tôi về môn văn – ướt át và...lênh láng! +_+). Dù là con gái nhưng như đã trình bày, tôi không đội trời chung với mấy môn khoa học xã hội. Cứ nhắc đến việc học thuộc, gạo bài là đã khiến tôi choáng váng và mất tinh thần. Như bây giờ, khi cầm tờ đề trên tay, mắt tôi đã sụp xuống đầy đau khổ.

- Này! Đừng có xỉu đấy nhé! Ảnh hưởng đến việc làm bài của tôi! – Minh vừa viết họ tên lên tờ đề vừa nói nhỏ đủ để mình tôi nghe.

- Mặc xác tôi! Cậu cứ lo cho cái bài văn quý hóa của mình đi!

- Cảm ơn vì đã nhắc nhở!

Và chúng tôi lại cãi nhau. Không có thời điểm nào mà chúng tôi đối xử với nhau bằng tình thương mến thương, lúc nào cũng chỉ có cãi vả và đấu khẩu. Ngay cả khi kiểm tra cũng thế. Như bây giờ, tôi đang ngồi và lăm le phóng tia nhìn như lưỡi dao sang phía Phạm Minh. Trong đầu đã chưa nghĩ ra được ý để làm bài mà cậu nhóc cứ xỏ ngang xiên dọc khiến bộ óc tôi càng trống rỗng mịt mờ. Mọi ATP bây giờ được dồn cho công việc tức giận và bực bội.

Nhưng mọi bức tức đột ngột tan biến hết khi tôi phát hiện ra hôm nay nhỏ Liên lại tiếp tục nghỉ học. Đã hai hôm rồi cô nhóc không đến lớp, tôi đã sang nhà nhỏ tìm mấy lần nhưng ngay cả ba mẹ Liên cũng không biết con gái mình đi đâu. Tôi thấy bức xúc khi cha mẹ cô bạn thân dường như chẳng chút quan tâm gì đến con cái, Liên không có nhà hai ba ngày rồi nhưng họ vẫn coi như không có gì, chỉ trả lời tôi bằng những cái xua tay với câu trả lời muôn thưở: "Ai mà biết nó, con này giờ không dạy được, chắc nó đi tới nhà đứa nào đó ở lại". Càng nghĩ tôi càng buồn cho Liên, hèn gì dạo này cô nhóc học hành sa sút, lên lớp không đều đặn.

............................................

- Thanh!

Nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi quay lưng lại và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang. Lâu nay cậu nhóc chẳng chịu sang lớp tôi chơi, đến hôm nay mới chịu ló mặt.

- Dạo này cậu lặn đi đâu thế? Học cùng một trường mà mình chẳng thấy tăm hơi cậu đâu cả!

- Hì! Mấy tuần nay mình bận học đội tuyển nên không có nhiều thời gian! Mà Thanh nhớ mình làm gì, có anh trai ngày nào cũng kề cận bên cạnh rồi mà. Mình với anh giống nhau, thấy anh cũng như thấy mình!

- Thôi thôi! Đừng có nhắc tới cơn ác mộng của mình nữa! Mà hôm nay sang lớp mình có chuyện gì thế??? Vừa mới kiểm tra Văn xong, đang thảm đây!

- Thế à? Cậu làm bài được không?? Liên...Liên làm bài được không?

- Ơ! Sao hôm nay hỏi cả đến Liên nữa thế??????

- À ờ...thì...Liên là bạn thân của cậu....Tiện thể mình hỏi....

Tôi nhăn mày đầy suy tư khi nhìn thấy thái độ lúng búng của Quang khi hỏi về Liên, cậu nhóc sau câu hỏi của tôi cứ đứng gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên. Như thế là sao nhỉ?????

- Liên mấy hôm nay có việc nên không đi học!

- Ơ! Sao thế?

- Mình cũng không rõ...

- Vậy...thôi nhé! Mình về lớp đây.......À! Tặng Thanh nè!

Tôi cười nhẹ cầm lấy viên kẹo Anpenlibe từ tay Quang. Lúc trước khi nhận như thế này, tôi thấy lòng vui đến kì lạ, nhưng bây giờ, thì cảm giác hoàn toàn bình thường....Mọi thứ cứ thay đổi hẳn đi...Rất nhiều.....

Tan học. Minh gõ nhẹ vào đầu tôi trước khi chạy ra nhà xe khiến tôi điên tiết rượt theo. Cậu nhóc khi không thích quậy thì thôi, chứ đã nỗi máu lên rồi thì chẳng ai sống nỗi. Tôi là một điển hình...

Đạp xe giữa trời chiều mát mẻ, tôi thả cho mái tóc xõa bồng bềnh theo chiều gió. Có lẽ tôi là một trong những đứa hiếm hoi thích mặc áo dài vào mùa này, đơn giản vì tôi thích màu trắng. Nhìn tinh khiết và dễ chịu. Đưa đôi mắt mở ra xung quanh, tôi cười tươi khi trông thấy những hàng xe nối đuôi nhau chở những tà áo dài phất phới. Thời học sinh có gì đáng nhớ hơn điều này? Khi mà tuổi học trò gắn liền với phượng đỏ, phấn trắng, và tà áo dài trong sáng tinh khôi...Tôi cứ vừa đạp vừa nhìn mãi như thế...Bây giờ đã là thời điểm cuối của học kì 2 năm 11, chỉ còn một năm nữa tôi được làm học sinh...Mới nghĩ đến đó đã thấy buồn buồn. Thời gian trôi mau lắm, thoắt cái rồi sẽ đến lúc tôi phải rời xa tà áo dài trắng mà mình đang mặc, rời xa ngôi trường cấp 3 thân yêu này, rời xa những đứa bạn nhí nhố, tinh nghịch nhưng rất tốt bụng ngày ngày vẫn cười đùa cùng tôi. Mọi thứ đâu đó đã thấm dần màu của chia ly...

Có lẽ tôi sẽ chìm trong cảm giác vui buồn lẫn lộn ấy thêm một lúc nữa nếu như không nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân phải giật mình. Đằng trước kia không phải là Liên đó sao??? Con nhỏ đang đi cùng ai thế chứ??? Một ông anh nào đó tóc tai lởm chởm, nhuộm vàng chói lóa, tay chân thì toàn hình xăm...Bỗng chốc tôi cảm giác lạnh sống lưng...Một cái gì đó rất khó chịu xuất hiện làm người tôi bần thần...Tôi mong là mình nhìn nhầm, tôi mong là mình nhớ nhầm....đó không thể là hắn! Không thể là Prince!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bằng tất cả sức lực của mình, tôi hì hục đạp đuổi theo. Nhưng xe đạp không thể thắng được xe máy, chỉ trong phút chốc chiếc Dream chở Liên đã chạy tuốt đằng xa, để lại trước mặt tôi những vệt khói mờ mờ. Tôi thấy ruột gan cứ lộn tung cả lên. Những mảng ký ức đầy ám ảnh lại trở về, nguyên vẹn trong tấm trí. Thế mới nói, trong đời mình, ta có thể gặp rất nhiều người, có những người gặp một lần thì ta sẽ quên, nhưng có những người dù có muốn thì không tài nào ta xóa được hình ảnh của họ trong kí ức. Có nhiều lý do để giải thích cho việc này, đôi khi vì họ cho ta những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng đôi khi họ khiến ta đau đến mức vết thương cứ mãi ở trong lòng... Prince – Minh Nhật chính là một ví dụ điển hình, người đã để lại trong tôi một ký ức kinh hoàng...

Vừa đạp về nhà, tôi đã thấy tiếng cười nói vang cả một góc sân. Nhìn vào thì mới hay hôm nay anh Thiện đưa người yêu về ra mắt. Tôi cũng không ngờ mình lại là người đóng vai trò ông tơ bà mối trong cuộc tình mang tính "thiên sử" của ông anh hai quý hóa. Nói tới đây thì mọi người chắc cũng đoán được ra người yêu Trần Minh Thiện là ai. Đó không ai khác chính là chị Ngân – người đã lỡ cướp đi trái tim chàng trai đào hoa trong chớp mắt ở buổi tiệc sinh nhật hôm nọ.

- A! Nhỏ Thanh về rồi!

Tôi khựng lại, tay chân nổi cả gai ốc lên khi đón nhận sự chào đón thân thiện đến quái lạ của ông anh trai. Sống với nhau gần mười tám năm trời nhưng chưa lần nào tôi nhìn thấy anh mình đầy tình cảm và hiền từ như thế. Tôi ngơ người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ:

- Hì! Em chào chị ạ! Hôm nay trông chị xinh quá! Hai anh chị chuẩn bị đi đâu à?

- Mày tinh mắt thật! Anh với chị Ngân chuẩn bị đi dự tiệc tiễn đứa bạn thân của anh sang Úc!

Tôi gật gù, nói chung thì tôi cùng có nhiều cảm tình với chị gái này. Nhìn chị Ngân rất nữ tính và tốt bụng, không ngờ anh trai tôi một đời tung hoành trên trường tình cuối cùng lại chọn cho mình một người con gái theo đúng chuẩn công dung ngôn hạnh của phụ nữ Việt Nam truyền thống. Âu cũng là quy luật. Cũng giống như những người giỏi giang giàu có thường không thích lấy những cô vợ cũng giàu có giỏi giang như mình, họ muốn có một bến đậu đủ vững để xây dựng một gia đình thực sự và một ai đó đủ nhỏ bé, yếu đuối để họ được chở che suốt cuộc đời. Theo như tôi thấy thì anh Thiện rất rất thích chị Ngân, nói đúng hơn là yêu rất nhiều. Dù hai anh em suốt ngày gây gổ nhưng tôi vẫn luôn mong anh mình tìm được hạnh phúc.

- Hai này! Em thấy ba mẹ cũng thích chị Ngân lắm đó! Hai lo mà giữ chị cho chặt vào, đừng có giở cái thói đào hoa ra nữa nghe! – tôi lôi anh Thiện vào một góc rồi "dặn dò".

- Xời! Anh hơn mày cả đống tuổi mà còn cần mày phải dạy nữa sao! Yên tâm đi cưng! Có Ngân rồi anh không cần đứa con gái nào nữa hết!

Anh tôi trả lời một cách đầy tự tin rồi xoa đầu tôi bước ra ngoài. Tôi im lặng nhìn theo. Hy vọng là hạnh phúc thực sự đã đến...

.........................

Ngồi một mình trong phòng, tôi lôi máy điện thoại ra rồi gọi lấy gọi để cho nhỏ Liên. Nhưng tín hiệu trả về chỉ là những tiếng tút tút kéo dài trong vô vọng. Hơn ai hết tôi hiểu bạn mình đang ở trong tâm trạng không được bình thường, Liên lại là đứa nhạy cảm và ít làm chủ được bản thân. Bây giờ lại đến việc nhỏ quen với Prince – kẻ lừa tình trên mạng càng khiến lòng tôi rối như tơ vò. Tôi sợ Liên không đủ tỉnh táo và sẽ làm những chuyện dại dột. Tụi tôi còn quá trẻ và non nớt giữa cuộc đời phức tạp này. Tôi nhăn mặt rồi thở dài buồn bã...

Sáng...

Sân trường vắng lặng, mấy chiếc ghế đá trống người ngồi, chỉ vương vãi trên mình những chiếc lá bàng đã lìa cành sau một cơn gió nhẹ. Hôm nay không hiểu sao tôi lại thích đi học sớm. Nhìn mọi thứ vào buổi ban mai trông rực rỡ và tinh khôi thấy lạ. Bây giờ tôi mới thấy mình đúng là tuổi 17, thích mơ mộng và đầy lãng mạn. Tôi chợt nghĩ đôi khi cũng cần như thế để cân bằng cuộc sống, thực tế quá hay cứng nhắc quá lại không hay. Lúc này đây, tôi muốn được thu lại toàn bộ cảnh sân trường vào đôi mắt nhỏ bé của mình để sau này dù có cất cánh bay đi về đâu cũng không quên một thời được ngồi ở đây và trưởng thành dưới mái trường này.

- Tâm hồn lại treo ngược cành cây! Đúng là cậu có thể khùng mọi lúc mọi nơi!

Tiếng nói cất lên từ phía đằng sau khiến tôi giật mình quay lại. Giọng điệu này thì không ai khác ngoài Phạm Minh – "cục nợ đời" của tôi ( đó là tôi nghĩ thế! )

- Kệ tôi! Liên quan gì đến cậu!

- Sao lại không liên quan! Suốt ngày phải ngồi cùng bàn với một kẻ tâm hồn vắt vẻo trên trời cao thì cũng ảnh hưởng đến tinh thần của tôi lắm chứ!

- Thế thì xin cô đổi chỗ đi! Ai bắt ép cậu ngồi với tôi đâu!

- Nhưng tôi không thích! Vấn đề là ở đó!

Minh trả lời bâng quơ rồi đi thẳng vào trong lớp. Tôi ngạc nhiên nhìn theo. Cậu ta luôn có cách khiến người khác phải rung rinh mặc dù toàn thân luôn toát lên vẻ máu lạnh. Nhưng như thế mới là Phạm Minh mà tôi biết...

...........................

Hôm nay Liên lại nghỉ học. Cô giáo chủ nhiệm có vẻ không hài lòng với hành động này của Liên. Tụi bạn trong lớp đã bắt đầu xôn xao về vấn đề này. Có đứa còn ác ý bảo rằng nhỏ Liên vì tình mà bỏ học khiến tôi bực hết cả mình.

- Cô bạn thân của cậu bị gì thế? Hay là chán trường học muốn ra trường đời? – Ghim vừa đọc sách vừa nói đều đều.

- Cậu im đi! Sao chẳng lúc nào cậu nói được một lời tử tế cho người khác vậy hả???

Đang bực mình, lại phải nghe câu nói phũ phàng của Minh khiến tôi như phát điên lên. Phạm Minh biết ý nên cũng không cãi lại làm gì, chỉ mỉm cười trước khuôn mặt đỏ hơn Trương Phi của tôi. .............................

Ra chơi.

Vì không muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa, máu lạnh của cậu bạn cùng bàn nên tôi quyết định sẽ gậm nhấm ổ mì ở một nơi khác. Địa điểm được tôi chọn lựa chính là khu phòng học chức năng đang xây dang dở của trường. Vào thời điểm này thì đó là nơi yên tĩnh và thoải mái nhất cho cái tâm hồn đang không được yên vui của tôi.

Nhưng hình như cái mong muốn được ngồi một mình của tôi đã không được toại nguyện. Vì ngay khi bước chân tới khu phòng học chức năng, tôi đã nhìn thấy Phạm Long ngồi ở đó từ bao giờ. Tôi lặng im đứng nhìn. Bom lúc này trông thật khác, hai tay chống hai bên, mắt ngước lên trời cao, khuôn mặt đăm chiêu và có cái gì đó buồn buồn. Tự dưng tôi lại nghĩ đến Trọng Tuấn. Cậu nhóc cũng hay có những lúc như vậy. Nhìn cứ cô đơn và đáng thương sao sao đó....

- Chào! Lâu rồi không gặp Bom!

- Uh...

Cuộc trò chuyện kết thúc một cách nhanh chóng đến mức khiến tôi thấy hụt hẫng trầm trọng. Long dường như không chút bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, cậu nhóc chẳng thèm nhìn tôi một cái, vẫn ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm trước mặt. Tôi thấy đôi chút tự ái nhưng cũng thôi không nói nữa. Mỗi người một khoảng trời riêng. Cậu ta thích nhìn trời thì cứ để cậu ta nhìn trời, còn tôi sẽ cố gắng thanh toán xong ổ mỳ này trước khi tiếng chuông cất lên báo hiệu giờ vào học.

- Việc tôi thích Lyn là sự thật...

Tôi ngừng ăn, ngước mắt nhìn sang...

- Nhưng là Lyn trên thế giới ảo chứ không phải Lyn ngoài đời...

Tôi cúi mặt...

- Xin lỗi...nhưng...khi gặp Lyn ngoài đời mình lại thấy cậu không giống với Lyn trên mạng...Khác nhau lắm...

- Thì cậu cũng thế! Bom trên mạng khác với cậu...

- Uh...Chúng ta đều khác...

- Cậu...hình như cậu có chuyện gì đó không vui?

- Mình cũng không biết...

- Đôi khi mình vẫn nghi ngờ...đôi khi...mình thấy...tính cách của cậu...

- Chúng ta thử làm một đôi nhé...trong một tuần? Được không?

Tôi vốn định nói với Bom câu khác, nhưng chưa kịp nói trọn vẹn đã bị cậu nhóc chận ngang. Và lời đề nghị thẳng thừng của Phạm Long khiến tôi đánh rơi cả ổ mì xuống đất...

Cổ họng tôi nghẹn nghẹn, hai mắt mở to. Tôi cố định hình trong đầu cái lý do cho việc vì sao Phạm Long lại thốt ra lời đề nghị đó. Nhưng xem chừng Bom không phải đang đùa, trông khuôn mặt cậu ta rất nghiêm túc và có cái gì đó chân thật. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng để phát ra một câu hỏi:

- Cậu...đang...nói....cái...gì...thế?

- Cậu không nghe rõ à? Mình nói là chúng ta thử làm một đôi!

- Cái...này...Mà...không phải cậu đang là bạn trai của nhỏ Miên lớp B2 à???

- Ai bảo, chính cậu ấy theo đuổi mình chứ mình đã đồng ý đâu. Mình cũng không thích những đứa con gái miệng lưỡi như Miên.

- Ơ...nhưng...cậu vừa bảo không thích Lyn ngoài đời.. Lâu nay cậu cũng đâu có nói chuyện với mình, mình tưởng cậu không muốn làm bạn nữa...

- Vì mình giận mà...Khi giận thì tất nhiên sẽ không muốn nói chuyện.

- Nhưng ...cậu nói nghe cứ kì kì sao á!

- Bình thường mà. Không thích rồi sẽ thích. Cái gì cũng cần có thời gian. Biết đâu sau một tuần, chúng ta thành một đôi thật sự.

- Ơ...nhưng...sao lại là mình....

- Vì mình thấy cậu đặc biệt hơn những đứa con gái khác.

Tôi im lặng. Không hiểu sao tôi muốn...gật đầu trước lời đề nghị thẳng thừng và trực tiếp của Bom. Nói sao nhỉ? Tôi cũng muốn thử chút cảm giác có bạn trai, có người để mình quan tâm, hờn dỗi và ...nhớ nhung. Với lại dạo này Phạm Minh luôn khiến tôi bực mình với những trò quậy phá của mình nên tôi cũng muốn nhân cơ hội này chọc tức cậu nhóc chơi. Chỉ là thích thôi...chưa phải là yêu...

- Sao? Cậu đồng ý chứ?

- ...

- Nếu cậu thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu. Mình không bắt ép, nên cậu cứ làm theo những gì cậu muốn.

- ...

- Sắp vào học rồi. Mà thôi, quên những gì mình vừa nói đi. Hôm nay mình không được ổn về mặt tâm trạng nên nói những thứ vớ vẩn. Đừng bận tâm. Thôi, mình vào lớp trước!

- Khoan..

- ?

- Mình đồng ý. Chúng ta...sẽ là một đôi...trong vòng một tuần...

Tôi nói mà không kịp nghĩ. Dường như có cái gì đó trong người cứ thôi thúc tôi phải nhận lời. Sau lời đồng ý, tôi cúi gầm mặt xuống. Chính tôi cũng không hiểu được bản thân đang làm gì nữa. Mọi thứ cứ ngoài tầm kiểm soát của tôi. Phạm Long thoáng ngỡ ngàng trước cái gật đầu của Thanh, nhưng sau một phút thì cũng mỉm cười, thản nhiên tiến lại cầm tay tôi dẫn đi. Tôi không rút tay ra, im lặng đi theo cậu nhóc...Thế là từ hôm nay, tay tôi sẽ có đôi...

Về phần Phạm Minh:

- Cái gì thế kia???

Đó là câu hỏi của Phạm Minh dành cho chính mình khi mà trước mắt cậu, con nhỏ ngồi cùng bàn đang tay trong tay với ông anh họ cùng tuổi. Ghim khựng lại, hàng lông mày giật giật, cậu nhóc thấy người mình cứ lạnh lạnh ra, đôi mắt không còn nhấp nháy. Mọi thứ cứ như ngừng lại sau một cơn chấn động. Minh thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng. Đau? Hay là giận?

........................

- Bích! Minh đi đâu rồi thế? – tôi với tay đập lưng nhỏ bạn ngồi trên hỏi về tung tích cậu bạn cùng bàn khi thấy vào giờ rồi mà Ghim vẫn chưa có mặt trong lớp.

- Ai biết đâu! Hồi nãy thấy cậu ấy đi ra ngoài, chưa thấy trở vào lại.

- Quái lạ, cậu ta đi đâu được nhỉ???

Chuông báo giờ vào tiết đã reo được ba phút, cả lớp đã ổn định nhưng cô giáo vẫn chưa tới, và Phạm Minh cũng chưa về. Tôi nhìn sang hộc bàn của cậu ấy, cặp sách vẫn còn ở đó nên việc Minh bỏ về là không thể vì cậu ta chẳng bao giờ chuồn tiết. Đang loay hoay với mớ suy nghĩ trong đầu, tôi giật mình khi thấy bóng dáng kẻ mà mình đang mong chờ tiến lù lù về phía mình. Vài đứa trong lớp ngoái lại nhìn Phạm Minh, tôi cũng sửng sờ vài giây khi trông thấy cậu nhóc. Sự chú ý ấy có lẽ bắt nguồn từ đầu tóc của Ghim, tôi ướt đẫm và gương mặt của chủ nhân vẫn còn lấm tấm nước. Tôi cảm giác như Phạm Minh vừa nhúng cả đầu vào trong một thau nước nào đó.

- Này! Cậu bị gì thế hả??? Sao tóc tai ướt nhèm thế kia???

- ...

- Này! Tôi đang hỏi cậu mà!

- ...

- Phạm Minh! Cậu lại tái phát cái bệnh câm như hến của năm lớp 10 nữa hả??? Sao tôi hỏi mà không trả lời??? – tôi hét thẳng vào tai cậu nhóc.

- Im!!!

Tiếng hét trả lời của Minh khiến không những tôi mà toàn lớp quay lại nhìn với đôi mắt không thể nào to hơn. Riêng tôi thì cảm thấy tai sắp điếc khi bị hét với âm lượng to kinh khủng như thế. Nhưng điều làm tôi sợ hơn cả chính là gương mặt lúc này của cậu nhóc, đỏ bừng và nét mặt đầy sự tức giận. Tôi lại thấy run run.

- Nhìn gì mà nhìn!

Tất cả đều quay mặt về vị trí. Ai cũng biết mỗi khi Phạm Minh tức giận thì cần phải tránh xa càng nhanh càng tốt nếu không muốn bị lãnh đòn oan. Tôi bất động, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía cậu nhóc với những dấu hỏi to đùng kèm theo nỗi sợ hãi đang dâng lên ngùn ngụt. Và mọi thứ vượt ngoài sức tưởng tượng khi trước mặt bàn dân thiên hạ, "tảng băng" lại ngang nhiên kéo tôi về phía mình và khóa môi ngay tức khắc. Cùng lúc đó thì cô giáo dạy Văn cũng vừa bước vào lớp. Không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi hành động của Ghim khiến cô giáo đánh rơi luôn tập bài kiểm tra đang cầm trên tay. Mọi thứ rối loạn...

- Phạm Minh!!!!!!!!! Em đang làm cái trò gì thế hả???????????

Tôi giật mình đẩy mạnh Phạm Minh ra khi nghe tiếng của cô giáo, từ nãy đến giờ tôi không biết mình đang làm gì nữa. Mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát. Tôi đưa đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ ngước nhìn xung quanh, bạn bè và cả cô giáo đang nhìn chúng tôi với tất cả sự kinh ngạc và khó hiểu. Phạm Minh không biểu hiện gì, khuôn mặt trơ trơ, thậm chí một phản ứng trên đôi mắt cũng không có. Mọi người đang nhìn tôi và Ghim như nhìn hai sinh vật lạ, và bản thân họ cũng chưa thể bình tĩnh được trước những gì vừa thấy. Bàng hoàng, xấu hổ, ngỡ ngàng, tôi đột ngột khóc òa lên rồi chạy ù ra cửa. Cả lớp đồng loạt nhìn theo...

Ngồi một mình trong nhà vệ sinh, mặt tôi tái nhợt đi, tôi run rẩy đưa tay lên môi, sao thế này??? Tôi vừa bị cái gì thế này??? Hôn ư??? Không! Đúng hơn là tôi bị Phạm Minh đem ra làm trò đùa. Tại sao lại thế chứ??? Giữa lớp học, giữa đông đảo bạn bè thầy cô mà cậu ta dám đối xử với tôi như thế này ư??? Càng nghĩ tôi càng ôm mặt khóc nức nở, tôi vừa thấy tức ở lồng ngực, vừa thấy đau nhói ở trong lòng. Mặt mũi đâu nữa để tôi nhìn bạn bè và nhìn cô giáo đây??? Đầu óc tôi cứ bấn loạn dần dần lên, và tôi khóc to hơn, mọi thứ cảm xúc đều đang lên đến đính điểm...

Về phần Phạm Minh:

- Tất cả là do em, bạn Thanh không hề biết em sẽ làm như thế! – Minh nói với cô giáo khi cả hai đã ngồi trong phòng giám hiệu.

- Minh! Em suy nghĩ kiểu gì mà lại làm hành động đó trong lớp học hả???

- Em xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của em!

- Việc đó bây giờ có còn quan trọng hay không khi em đã gây ra một việc tày đình như thế??? Cô biết ở lứa tuổi các em tâm sinh lý đang thay đổi nên chuyện tình cảm yêu đương là không thể tránh khỏi, nhưng em nên nhớ đây là trường học, các em không thể làm những việc như thế tại đây. Các em có biết hành động vừa rồi sẽ gây ảnh hướng lớn đến mức nào không hả???

- Em xin lỗi! Cô cứ phạt em theo quy định, nhưng bạn Thanh không hề liên quan đến việc này. Cô đừng phạt bạn ấy!

- Việc này không phải là vi phạm bình thường, cô sẽ mời phụ huynh hai em gặp mặt để làm việc. Bây giờ em về lớp đi!

Phạm Minh lũi thũi bước về. Chính bản thân cậu nhóc cũng không hiểu được mình đã làm gì. Mọi thứ lúc đó đều do cảm xúc điều khiển. Thế mới biết, sự mất tỉnh táo, không kiểm soát được bản thân luôn đem lại những hậu quả tệ hại. Ghim vốn là người ít biểu lộ tình cảm, nhưng không phải là người giỏi trong việc chế ngự tình cảm. Chắc có nằm mơ cậu nhóc cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể gây ra một cái tội lớn như thế.

...............................................

- Tôi...xin lỗi!

Bốp!

Một cái tát mạnh từ phía tôi. Phạm Minh không hề phản ứng lại, chỉ đứng im lặng. Tự dưng tôi căm ghét cái khuôn mặt đang đứng đối diện mình, ghét kinh khủng!

- Sao lúc nào cậu cũng tàn nhẫn với tôi thế hả? Tôi đâu phải đồ chơi của cậu để bị cậu xúc phạm kiểu này chứ??? Cậu có quyền gì? Có quyền gì hả?????????

- Tôi xin lỗi!

- Xin lỗi ư??? Xin lỗi thì có thể quay ngược thời gian à? Xin lỗi thì có thể xóa được những hình ảnh kinh khủng mà mọi người trong lớp đã chứng kiến à??? Tôi đến tức chết vì cậu mất thôi! Vì sao??? Vì sao thế????

- Tôi xin lỗi!

- Tôi...tôi ghét cậu! Bây giờ đến cả lý do cho hành động của mình cậu cũng không thể nói ra ư???? Tôi không cần cậu xin lỗi! Tôi muốn biết vì sao cậu lại đối xử như thế với tôi!!!!!!!!!

- Tôi xin lỗi!

Tôi ước chừng mình có thể túm cổ áo Phạm Minh rồi ném thẳng ra biển. Cơn giận trong người tôi càng lúc càng dâng cao khi cậu nhóc chỉ đứng yên và nhắc lại duy nhất cái câu hoàn toàn vô nghĩa trong hoàn cảnh này: "tôi xin lỗi!". Tôi đâu cần cái lời nói sáo rỗng ấy! Cái tôi cần là lý do, là nguyên nhân chứ không phải là lời nhận tội. Nhưng nhìn Phạm Minh mà xem, khuôn mặt cậu ta lạnh như tiền, ngay cả đôi mắt cũng vô hồn. Tôi không còn muốn nói gì thêm nữa. Sự tổn thương trong tôi đã quá lớn. Dù muốn hay không thì chắc chắn rằng qua sự việc này, tôi không thể nào tha thứ được cho Phạm Minh... Rất khó để nói lời tha thứ...

..................

Bằng tất cả sự nỗ lực của mình, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được ông anh trai quý hóa đi họp phụ huynh thay cho ba mẹ. Nói sao thì nói, để anh Thiện đi thì tôi vẫn còn cơ hội "sống sót", nếu để hai đấng phụ mẫu ra mặt thì có lẽ mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn.

- Con nhỏ này! Càng lúc mày càng to gan nhỉ??? Mới có 17 tuổi đầu mà lại làm cái trò đó hả???

- Hai! Em đã nói bao nhiêu lần là không phải lỗi của em! Em hoàn toàn không biết! Em đâu có điên để làm cái hành động đó chứ!!!!!!! – tôi uất ức.

- Thế là do thằng Minh phải không? Cái thằng nhóc này, nhìn mặt tưởng hiền lành mà lại dám giở trò đó. Tao đi xử hắn!

- Thôi! Hai đừng có làm gì nữa hêt! Đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, hai làm ơn cho em sống yên đi!

- Mày thật là...

Suốt mấy ngày trời tôi giả bệnh để không phải đến lớp. Sự xấu hổ khiến tôi không biết phải đối diện ra sao với lũ bạn đồng môn. Những lúc như thế tôi càng giận Minh hơn, việc cậu nhóc cả gan hôn tôi dù rất quá đáng nhưng không khiến tôi nổi khùng bằng việc cậu ta không chịu nói lý do cho hành động bất bình thường đó của mình. Phạm Long dường như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nên ngày nào cũng ghé nhà tôi thăm bệnh khiến tôi càng thấy khó xử hơn.

- Sao mới ngày trước còn khỏe như văm mà giờ nằm liệt thế này????

- Ờ...

- Nhìn sắc mặt cậu đâu có giống người ốm nhỉ???

- Này... nếu không muốn thăm thì đi về, đừng có ở đây mà hạch sách!

- Ok ok! Cho mình sorry! Cậu đúng là không hiền như mình nghĩ!!!!! Haha!!!!!!

Vốn dĩ tôi còn nghi ngại việc đồng ý làm bạn gái của Bom trong vòng một tuần nhưng bây giờ thì sự nghi ngại đó đã không còn. Tôi giận Minh, tôi ghét Minh, tôi muốn cho cả trường này biết giữa Trần Thanh Thanh và tiểu thiếu gia họ Phạm không hề có chút liên quan gì nhau, tôi muốn cho cả lớp thấy rằng người tôi thích không phải là Ghim – kẻ vừa làm tồn thương sâu sắc trái tim tôi mà là Bom – hotboy được cả trường chú ý và bàn tán. Giờ đây, mọi thứ cảm xúc trong người tôi hỗn độn cả lên, tôi thấy chông chênh, bấp bênh và mơ hồ trong tất cả. Tôi mong rằng sẽ không phải hối hận vì những việc đang làm và sẽ làm...Nhưng điều đó...là không thể!

Tôi đã bắt đầu đi học lại sau hơn một tuần "giả bệnh". Tự bản thân tôi cũng thấy khâm phục chính mình khi có thể nói dối trong một thời gian lâu như thế. Hôm nay trước khi đến lớp, tôi đã đứng trước gương hơn 10 phút để lấy tinh thần. Tôi tự mường tượng trong đầu cái cảnh khi mình bước chân vào lớp sẽ bị mọi người nhìn với ánh mắt như thế nào, họ sẽ bàn tán ra làm sao. Thanh biết dư luận không phải là một "đứa trẻ dễ nuôi", có món ăn ngon thì không bao giờ chịu thả nhanh ra được. Tôi đang tự tập cách đối diện với sự xấu hổ và sợ hãi với tất cả. Thanh tự nhủ thầm " Phải mạnh mẽ lên! Phải cho tất cả biết rằng bây giờ mình đã là bạn gái của Phạm Long!"

- Thanh! Cậu đi học lại rồi à?

- Uh!

- Cậu bị ốm mà trông mập ra hẳn!

- >"<

- Hì! Mình đùa chút thôi!

Tôi chán nản đi vào lớp. Cứ tưởng lời hỏi thăm của cậu bạn lớp trưởng là thể hiện sự quan tâm đối với mình, hóa ra cũng chỉ mang tính trêu chọc. Tôi đưa đôi mắt vừa e dè vừa đầy mạnh mẽ nhìn xung quanh. Mọi người hình như vẫn không để ý đến sự xuất hiện của tôi, ai cũng còn đang ham vui với những cuộc chuyện phiếm của mình.

- Ah! Chảnh nhà ta đi học rồi kìa! – nhỏ Bích đột ngột reo lên khiến tôi giật mình.

Bằng một sự cố gắng đầy khó nhọc, tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể để chào lại những ánh mắt đang đổ xô về phía mình. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Sao thế nhỉ??? Sao bây giờ đứng trước lớp học thân quen của mình mà tôi lại thấy không tự nhiên và khó chịu như thế này nhỉ??? Nhưng tôi đã nhạy cảm thái quá, vì chỉ trong vòng vài chục giây sau, những ánh mắt đó đã thôi không nhìn tôi nữa mà quay về với công việc trước đó của mình. Chỉ sót lại vài câu hỏi thăm bâng quơ của những đứa có tình có nghĩa:

- Cuối cùng thì mày cũng đi học! Sao mà ỉm ở nhà lâu thế!

- Lâu quá không nhìn thấy mày! Ốm gì mà kinh thế!

Tôi thở phào. Vậy là mọi người đã quên. Vậy là tôi đã thoát cảnh bị người ta dị nghị và bàn tán. Tôi vui vẻ về chỗ ngồi. Cảm giác cứ như vừa được thả tự do xong vậy.

Đang định lôi cuốn vở Sử ra học nốt mấy dòng còn lại, đột ngột tôi thấy Liên bước vào lớp. Tôi mừng quýnh chạy lại hỏi tới tấp:

- Liên! Mày trốn ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả??? Mày có biết mày làm tao lo đến mức nào không???

- Ơ! Tao có trốn chạy gì đâu! Có mày trốn ở nhà á! Tao vẫn đi học bình thường mà.

- Nếu thế thì sao mày không liên lạc gì với tao???

- Ah! Tao đổi sim, mất hết số.

- Cái gì??? Ngay cả số điện thoại tao mà mày cũng không nhớ hả??? Mà nếu không nhớ thì sao mày không qua nhà tao???

- Ờ thì...dạo này tao hơi bận nhiều việc nên quên! Sorry mày nhiều!

Tôi chợt thấy hụt hẫng. Cảm giác như vừa bị ai lấy đi mất cái gì đó quan trọng lắm. Liên vẫn thế, vẫn vui cười, vẫn nói chuyện, nhưng sao mà những câu chuyện giữa tụi tôi cứ nhạt nhẽo dần, vô vị dần. Từ trước đến giờ Liên vẫn là đứa sống tình cảm, vẫn là đứa luôn biết quan tâm đến người khác. Vậy sao bây giờ, khi cả tháng trời không gặp nhau mà cô bạn thân vẫn cứ hời hợt với tôi như thế??? Hay là Liên không còn muốn chơi với tôi nữa??? Hay là tôi đã làm chuyện gì có lỗi với nhỏ ấy??? Những câu hỏi cứ thế, cứ thế cuốn tôi vào vòng xoáy mệt mỏi. Hình như tôi đang bị mất đi quá nhiều...

Vào giờ. Chiếc bàn học quen thuộc hôm nay trở nên lạ lẫm. Tôi nhìn sang chỗ ngồi của Phạm Minh. Trống trơn!

Hết tiết 1...

Hết tiết 2...

...

Ra về....

Tôi vẫn ngồi một mình và ra về một mình. Dù rất muốn hỏi nhưng tôi không dám cất lời hỏi. Tôi muốn biết Phạm Minh vì sao không đi học nhưng sợ hỏi ra thì mọi người trong lớp lại nhớ về cái chuyện tồi tề ấy. Thanh tự an ủi bản thân rằng Minh có thể cũng bị ốm như tôi.

...

- Sao mặt mày bí xị thế??? – Long chìa que kem còn tỏa hơi lạnh ra trước mặt tôi.

- Có gì đâu!

- Thôi! Đừng chối! Nhìn mặt mũi như thế mà không có gì hả??? Kể mau!

- Ơ hay! Đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Cậu trở lên lắm chuyện như thế từ bao giờ vậy hả???

- Không thích nói thì thôi. Người đâu mà dữ như chằn!

Bom nhăn mặt rồi quay trở về với cây kem trên tay. Nhìn Bom lúc này không hiểu sao tôi lại nhớ đến Trọng Tuấn. Đột ngột tôi thấy lòng nhoi nhói. Hình như đã từ lâu lắm rồi tôi quên đi người con trai ấy! Hình như đã lâu lắm rồi tôi chối bỏ kỷ niệm đau thương để sống với thực tại! Hình như tôi quên mất rằng có một thời, mình cũng đã thực sự rất thích một ai đó...Vũ Hoàng Trọng Tuấn! Cái tên đó dội vào tâm trí tôi những mảng ký ức xa xưa....Tôi còn thích người ấy không nhỉ??? Tôi cũng không biết nữa...tôi thấy mình như đang lạc đường. Tôi không biết mình đã có cái gì và đã mất cái gì, những cái đã mất đi có thể lấy lại được hay không???

- Lại triết gia nữa rồi! Dạo này mình thấy cậu không được bình thường! Cứ ngồi thẫn thờ ra!

Long càu nhàu rồi lấy một tay sờ lên trán tôi, khuôn mặt đăm chiêu như bác sĩ đang khám cho bệnh nhân khiến tôi phì cười.

- Có cậu mới bất bình thường thì có! Thôi muộn rồi! Ăn mau rồi còn đi học!

Từ lúc hai đứa đồng ý làm một đôi, Bom chủ động chuyển chỗ học thêm sang xuất học cùng với tôi. Tôi và cậu nhóc suốt ngày bám lấy nhau như hình với bóng. Dần dần cái tin đồn Phạm Long và tôi là một cặp được cả trường biết đến. Nhưng dường như mọi chuyện không tốt đẹp như tôi nghĩ...

- Này! Mày với thằng Long thích nhau thiệt hả??? Sao hôm bữa mày nói với tao là không thích nó???

- Thì bây giờ thích! Tình cảm mà, ai biết được!

- Nhưng tao thấy tụi trong trường toàn nói xấu về mày thôi!

- Nói xấu ư??? Nói cái gì??? Sao họ vô duyên thế???

- Tao cũng có biết đâu! Đó là tao nói trước cho mày chuẩn bị thôi! Hôm nay tao có chuồn hai tiết sau, có gì mày trình bày lý do với cô dùm tao nghe!

- Ơ! Liên!!!!!!!!!!

Tôi bó tay với nhỏ bạn thân. Càng lúc Liên càng xa tôi, và tôi không tài nào hiểu được lý do. Từ lúc gặp lại cô bạn đến giờ tôi chưa có được một cơ hội nào để hỏi về chuyện tình cảm của Liên, tôi rất muốn biết có phải Liên đang thích Prince – kẻ lừa đảo trên mạng hay không nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời khi mà Liên cứ suốt ngày trốn học và chuồn tiết. Tôi chợt nhớ lại lời nói vừa nãy của nhỏ bạn thân, tôi đang bị mọi người nói xấu và chê trách ư??? Vì sao cơ chứ??? Chẳng lẽ đến việc tôi thích ai cũng phải được sự cho phép của tất cả à??? Tự dưng tôi thấy bực mình và tức tối kinh khủng!

Và điều khiến tôi buồn hơn là Phạm Minh vẫn chưa đi học lại. Đã ba ngày rồi...

Trước của lớp 11A5...

- Bạn ơi! Cho mình gặp Phạm Quang! – tôi khều nhẹ vai một cô bạn nào đó đang chăm chú với cuốn truyện tranh ngồi ở bàn đầu ngay cạnh cửa.

- Ơ! – cô bạn ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên.

- Quang chưa tới à???

- Thế cậu không biết gì thật sao??? Phạm Quang đã chuyển trường cùng với anh trai từ tuần trước rồi! Khi nào nhỉ??? À! Thứ 3 tuần trước đó!

- Cái gì??? Chuyển trường??? Cả hai người cùng chuyển trường ư????

- Uh! Mà bạn là Thanh Thanh A2 à?

- Uh ...

Đầu tôi quay mòng, người mất trọng lượng. Chuyển trường ư? Cái gì thế nhỉ??? Tôi bắt đầu thấy khó thở...

- Alo! Bom hả? Chiều nay Bom đừng đợi mình nữa nhé! Minh hơi mệt nên không đi học được! Mình cũng muốn được một mình...

Tôi cắt máy khi đầu dây bên kia vẫn chưa nói hết câu. Người tôi cứ sững sờ ra, đôi mắt đờ đẫn. Tôi bước chậm chạp nặng nề trên vỉa hè dẫn mình về nhà, trống trải đến lạnh lẽo. Tôi không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh nữa. Tôi đang làm gì thế này??? Sao một lúc mà tôi bị mất đi quá nhiều như vậy chứ??? Tôi mất dần Liên – cô bạn thân nhất của mình, tôi mất luôn Quang – cậu bạn hiền lành với nụ cười mặt trời, và tôi mất đi Minh – người luôn khiến tôi băn khoăn day dứt vì không biết được tình cảm bản thân dành cho cậu ấy là tình yêu hay là tình bạn. Sao mọi người cứ bỏ tôi mà đi hết như thế??? Mọi người biết tôi sợ nhất là cô đơn nhưng vẫn để tôi lại một mình??? Nước mắt bắt đầu chảy...từng giọt dài...mặn và chát đến xót xa....Tôi không còn giận Minh vì nụ hôn ngỗ ngược của cậu ấy mà tôi đang tự trách mình đã quá giận dai, đã quá chú ý để cảm xúc của bản thân rồi vô tình đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu bạn vốn dĩ là rất rất quan trọng với mình. Nhiều đêm suy nghĩ lại, tôi đoán rằng hôm đó Ghim hành động như thế có lẽ là vì không chế ngự được cảm xúc chứ không có ý làm tổn thương tôi. Tôi cũng tính là sau khi đi học lại sẽ tha thứ cho Minh và hai đứa có thể làm bạn tốt như xưa. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi xa so với tưởng tượng ngây ngô và đơn giản của tôi. Vì cơn tức giận tôi đã khiến Phạm Minh phải chuyển trường vì thấy có lỗi với mình, vì lòng sĩ diện mà tôi không dám cất lời hỏi thăm tung tích của cậu ấy trong khi bản thân cũng nóng lòng mong nhớ. Nước mắt chảy nhanh hơn, mạnh hơn trên khuôn mặt buồn bã của tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy sợ nỗi cô đơn như bây giờ. Thế mới biết, tình bạn cũng mong manh lắm...không phải cứ đổ vỡ là có thể hàn gắn lại như khi còn nguyên vẹn....

Tôi ngồi gục giữa lòng vỉa hè và khóc....khóc như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn...Phải! Tôi đang bị ký ức trừng phạt...Trừng phạt vì đã quá vô tâm và thiếu sự lắng nghe...

- Sao lại khóc thế này???

Giọng nói ấy...

Tôi vội ngẩng lên...

Dưới ánh đèn của bóng điện cao áp trước mặt, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt rất quen....

- Minh!!! – tôi nói trong nước mắt rồi vội vã ôm chầm lấy người trước mặt.

- Này! Sao thế??? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế này???? – người tôi lo lắng vỗ vỗ vai tôi, hỏi dồn.

- Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi! Đáng lẽ ra mình không nên giận cậu lâu như thế! Đáng lẽ ra mình phải cho cậu cơ hội giải thích! Đừng giận mình! Đừng bỏ mặc mình!

- Thanh! Cậu bình tĩnh lại đi! Cậu làm mình sợ rồi đấy!!!

Tôi không nói thêm được gì, chỉ biết khóc trên vai người ấy. Tôi không ngờ khi gặp Minh mọi cảm xúc lại dâng trào như thế...Tôi cũng không hiểu vì sao mỗi khi tôi khóc thì người đầu tiên xuất hiện bên cạnh luôn là Minh...Nhưng giờ thì tôi không muốn hỏi, cũng không muốn bận tâm, tôi chỉ cần Minh trở về, tôi chỉ cần không bị bỏ rơi là đủ...

- Cậu nín đi chứ! Mặt cậu tái đi rồi kìa!

Người ấy đưa tay quệt những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi ướt đẫm của tôi, còn tôi thì đứng yên và nhìn...Tôi cảm giác thấy cái gì đó lạ lạ...

- Bây giờ cậu đã nín chưa nào???

Tôi gật đầu.

- Nếu nín rồi thì nghe mình nói đây!

Tôi nhìn với vẻ thắc mắc...

- Xin lỗi! Nhưng mình là Quang, anh đã không còn ở Việt Nam...

Tôi nhìn với đôi mắt u uất. Trước mặt tôi là Quang, không phải là Minh.

- Thanh! Cậu làm mình sợ rồi đấy! Nói đi chứ! Cậu bị sao thế??? – Quang nhìn thấy điệu bộ của tôi thì mặt tái mét, lay lay tôi và hỏi tới tấp.

- Mình không sao...- tôi nói ngắt quãng.

- Thôi không nói nữa, để mình đưa cậu về nhà...

Gum dẫn tôi về nhà. Suốt quãng đường hai đứa không nói với nhau một câu, chính xác hơn là tôi không chịu nói, chỉ đi từng bước chậm, chốc chốc lại thở dài và lấy tay quệt đi những hàng nước mắt. Bây giờ tôi đích thị là một đứa trẻ con, một đứa trẻ nhận ra lỗi lầm đã mắc phải nhưng không biết làm thế nào để sửa đổi ngoại trừ việc khóc lóc. Quang cũng im lặng không hỏi gì, lâu lâu quay sang nhìn tôi. Cậu nhóc ắt hẳn đã biết phần nào lý do cho những biểu hiện kì lạ của tôi.

- Cậu vào nhà đi! Cậu khóc nhiều quá mắt sưng hết cả rồi kìa! – Quang nhìn tôi vẻ cảm thông, cậu nhóc cúi xuống để nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm của tôi rồi lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại trên khóe mi.

- Hix...Phạm Minh...đã đi đâu thế??? – tôi cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi đó.

- À ... anh xin nghỉ học một tuần để sang Pháp với mẹ. Nếu mọi chuyện không có vấn đề gì thì một thời gian ngắn nữa mình và anh sẽ qua đó định cư... – Quang nói với vẻ buồn.

- Định cư... – tôi ngẩng mặt lên nhìn vào Quang với sự kinh ngạc.

- Uh...

- Sao lại...à thôi...mình vào nhà đây! Cám ơn cậu đã đưa mình về...

Tôi nói câu cuối cùng bằng một sự gấp gáp, tôi sợ chần chừ một chút nữa thôi thì tôi sẽ khóc òa lên mất. Yếu đuối như thế đủ rồi, tôi không muốn người khác thấy tôi yếu đuối thêm nữa...

Tôi không ăn tối mà chỉ nhốt mình trong phòng. Mọi thứ đối với tôi bây giờ không còn ý nghĩa. Tôi nghĩ vậy rồi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ bằng những hàng nước mắt dài...Tôi phát hiện ra...tôi nhớ Minh quay quắt...nhớ đến mức mà bản thân tôi cũng không còn ý thức được nữa...Một tuần không gặp cậu ấy, tôi cứ nghĩ là mình sẽ sống được mà không cần đến Ghim, nhưng bây giờ, khi đối diện với tình cảm của chính mình, tôi đau khổ khi nhận ra rằng đã từ rất lâu Minh là một phần không thể thiếu của cuộc đời tôi...và rồi tôi khóc to hơn...và điều tôi cần lúc này là Minh hãy quay về bên tôi, chỉ cần như thế thôi......

....

Cuộc đời cho tôi ba hoàng tử để mơ mộng. Một Vũ Hoàng Trọng Tuấn lãng tử, hào hoa, đa tình, nghịch ngợm nhưng rất thật lòng với tôi. Một Prince Minh Nhật chân thành, hiểu tôi, quan tâm tôi, biết tôi cần gì và muốn gì. Một Bom – Phạm Long vừa bí ẩn, vừa tình cảm, vừa như cao vời, vừa như gần gũi. Cứ thế, tôi đã cho phép bản thân lang thang theo những giấc mơ quá tầm với, quá xa xôi để rồi khi giấc mơ hết hạn, khi sự thật lấn dần ảo ảnh, khi thời gian xóa mờ hy vọng, khi chính tôi đối diện với bản thân mình và khi những hoàng tử online đã mãi offline thì tôi không còn gì cả. "Mơ cao thì té đau". Phải! Tôi cứ tìm kiếm những thứ xa tận mù khơi mà không biết rằng đích đến đã gần ngay trước mặt. Tôi cứ mong chờ hạnh phúc từ trên cao mà không biết rằng hạnh phúc đó chỉ là mây khói, không bao giờ có thể nắm được trong tay cũng như cất giữ được cho mình. Trọng Tuấn chưa kịp để tôi vui mừng vì biết rằng cậu nhóc thích tôi thì đã bỏ tôi lại và bước đi thật xa, Prince cho tôi cảm giác gần gũi, yêu thương, tin tưởng thì lại quay lưng chém tôi một nhát dao đau đớn bằng sự lừa dối, Bom những tưởng lung linh, rạng ngời nhưng khi hiện hữu thì lại khác xa với những gì tôi nghĩ. Tôi đã phải đau ba lần cho những giấc mơ quá tầm của mình. Và bây giờ, khi đã sống thực tế hơn, khi đã phát hiện ra hoàng tử của mình là ai thì một lần nữa tôi lại chạy chậm hơn so với số phận. Câu hỏi đặt ra lúc này là liệu có thể xuất hiện thêm một phép màu cho tôi nữa hay không?

Cứ ngỡ là...

Cứ tin là...

Hoàng tử là của em...

Nhưng không...

Hoàng tử là giấc mơ...

Hoàng tử là khói trắng...

Mãi mãi trong đời này...

Anh không phải là hoàng tử của em....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro