Chương 17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Điệp Viên Tề Tựu


Có lý do chính đáng đằng sau việc chúng tôi chọn nơi này để gặp mặt.

Bá Tước Pontheus có những người hầu không hề biết ông là ác quỷ, cũng có những người có thế lực đến dinh thự của ông vì ông ta là quý tộc. Cửa hàng của Eleris và tầng hai hơi nhỏ đối với bốn người chúng tôi.

Căn cứ của Chó Hoang Irene là nơi bị mọi người tránh xa và tràn ngập những người ăn xin. Tôi được biết cũng có khá nhiều không gian bí mật. Eleris đi qua đám người ăn xin bị ảnh hưởng bởi ma thuật ảo giác. Ngay cả khi chúng tôi đi ngang qua những người ăn xin, họ cũng không nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi.

Có một đường hầm tối ngay dưới cầu. Nơi này dường như là căn cứ thực sự của họ.

Tôi được biết ban đầu nó được dùng như một loại kênh thoát nước dẫn nước mưa của thành phố đến Irene khi trời mưa. Vì nơi này không thực sự có nhiều người ghé thăm nên nó cũng là nơi ẩn náu của Chó Hoang Irene khi họ biến thành Lycanthrope.

Có những người ăn xin nằm xung quanh và ngủ bên trong. Có chăn, giẻ lau sàn và những căn lều được xây dựng thô sơ.

Đó thực sự là một thuộc địa của người ăn xin.

Khi chúng tôi tiến sâu hơn vào bên trong, thậm chí cả những căn lều cũng biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Khi bước vào những đường cống vô tận, chúng tôi nhìn thấy một ánh sáng nhỏ ở phía xa.

Có ai đó đang ngồi trước đống lửa đang cháy. Mặc dù họ chỉ là thủ lĩnh của một số người ăn xin, nhưng theo một cách nào đó họ vẫn là một vị vua, tuy nhiên, họ dường như không có gì đặc biệt xung quanh.

Họ giống như một con chó đang sưởi ấm trong đống lửa.

Có một người mặc áo rách, quần rách rưới, trên đầu có mái tóc dày màu xám được buộc bừa bãi.

Chó Hoang Irene.

"Ngài đang ở đây, thưa ngài."

Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ được biết rằng con chó đó là đàn ông hay phụ nữ...


✦✧✦✧


Vua ăn xin.

Chó Hoang Irene.

Thủ lĩnh của một băng đảng.

"Loyar xin chào Hoàng Tử Điện Hạ."

Cô quỳ xuống trước mặt tôi ngay khi nhìn thấy tôi. Tên thật của Chó Hoang đó là Loyar và theo như tôi biết thì cô là Lycanthrope thuộc giống sói.

"...Ừm, rất vui được gặp cô. Mặc dù nó ở một nơi như thế này."

Chúng ta đang ở trong Gardium, nhưng ở đây chúng ta lại gặp nhau trong đường cống.

"Sarkegaar vẫn ở đó à?"

Loyar gật đầu trước lời nói của Eleris.

"Tất cả các quý tộc đều bận rộn. Sắp có lễ ăn mừng chiến thắng và các thứ khác. Tuy nhiên, ông ấy sẽ đến đây sớm thôi. Điều này quan trọng hơn rất nhiều đối với chúng ta."

Eleris là người theo chủ nghĩa hòa bình, tuy nhiên cô vẫn ngạc nhiên vì tôi vẫn còn sống, mặt khác Loyar thực sự không có phản ứng gì lớn. Tôi nên nói thế nào nhỉ, có vẻ như cô ấy không thực sự quan tâm nhiều đến tất cả những điều này?

"Loyar, tôi đã nói trước với cô rồi, nhưng ngài ấy đã mất hết ký ức. Ngoại trừ việc ngài ấy là ai... Ngài ấy hầu như không nhớ bất cứ điều gì."

Nghe những lời đó, Loyar nhìn chằm chằm vào tôi.

"......Thật luôn?"

"Chà, ừm...... Bằng cách nào đó nó lại thành ra như vậy."

"Hừmm..."

Ánh mắt của cô có chút khó chịu.

"Tôi rất vui khi nghe điều đó."

"......Cô vui vì điều đó à?"

"Ừm, bởi vì ngài bảo tôi những điều như tôi nên nằm phơi bụng ra và nói rằng chó phải cư xử như chó."

"......Ta, ta đã làm vậy?"

"Vâng. Thậm chí có lúc ngài còn trói tôi lại."

"Hả..."

Loyar mở miệng khi nghĩ về khoảng thời gian đó. Ôi không, cô đang nói với tôi rằng tôi đối xử với Lycanthropes như một số loại thú cưng? Khóe miệng Eleris co giật khi cô ấy mỉm cười nửa vời.

"Lo, Loyar... Theo những gì tôi có thể nhớ, cô khá thích điều đó..."

"Tôi đã bao giờ như vậy đâu?!"

Mặt Loyar đỏ bừng. Cô đang nói cái quái gì vậy? Tôi có thực sự đối xử với một Lycanthrope biến thành sói vào mỗi dịp trăng tròn như một con chó bình thường không?

Cô giống thú cưng của tôi hay gì đó à?

"Ch, chuyện đó... ta thực sự không thể nhớ được, nhưng ta xin lỗi..."

"Chà, không sao đâu."

Tuy nhiên, biểu hiện của cô trông không ổn chút nào. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cô, tôi sẽ rất ghét bị đối xử như vậy.

Nghĩ lại thì, tôi được biết cô đã tình nguyện tham gia nhiệm vụ gián điệp này mặc dù cô là Lycanthrope.

Chẳng lẽ cô bị buộc phải tình nguyện rời xa tôi? Nghĩ lại thì điều đó cũng khá hợp lý. Bằng cách nào đó tôi đã trốn thoát và sống sót đến đây, nhưng liệu tôi có thể tin tưởng cô không?

"C, chà... ta không thể xóa bỏ những hành động trong quá khứ của mình, nhưng ta... xin lỗi. Hãy cố gắng hòa hợp từ bây giờ nhé."

Tôi đưa tay về phía cô, cho cô thấy rằng tôi không có ý làm hại cô ấy.

-Pịch

"......"

"......"

Tôi có ý bắt tay cô ấy.

Tuy nhiên, cô chỉ đặt tay lên tay tôi. Cô không hiểu được nó; cô chỉ vừa đặt tay lên tay tôi.

"!"

Ngay khi nhận ra điều mình làm, Loyar giật mình rồi hạ tay xuống nắm lấy tay tôi.

Không phải đó là......

Có phải cô vừa 'Đưa chân' cho tôi?

"Đưa chân đây."

–Pịch

Khoảnh khắc tôi đưa lòng bàn tay ra, Loyar đặt tay cô lên tay tôi. Cô đã làm điều đó mà không nhận ra và ngay lập tức rút nó lại.

"H, hoàng tử... Tại sao tôi lại làm thế?"

Loyar nói vậy trong mồ hôi lạnh.

Eleris không nói nên lời cũng nói thêm vài lời.

"Giống như cơ thể tự phản ứng mà không cần cái đầu ra lệnh."

"Ồ, ồ, không!"

"Hoàng tử. Ngài thử bảo cô ấy nằm xuống và cho ngài xem bụng nhé?"

"Này!"

"Cô ấy sẽ lật nhào. Thử nó đi."

"K, không! Tại sao tôi nên làm vậy!"

Cuối cùng tôi không thể buộc mình làm điều đó. Có lẽ cô thực sự sẽ làm.

Tại sao cô được huấn luyện tốt như vậy?

Trước đây tôi có thường xuyên bắt nạt cô như thế này không? Đúng hơn, nó đã ở mức độ mà cơ thể cô phản ứng theo bản năng.

Tôi sợ cô sẽ ngồi thật nếu tôi bảo cô ngồi.

"Ờ, ờm. Xin lỗi, ta sẽ cẩn thận hơn."

"...Vâng..."

Mặc dù trái tim cô không thích tôi nhưng cơ thể cô vẫn là một con chó trung thành. Nghĩ vậy nên tôi gạt nỗi lo về Loyar sang một bên. Tôi ngồi xuống bên đống lửa. Khi Sarkegaar tới, chúng tôi có thể bắt đầu nói chi tiết.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang đến gần từ xa. Có tiếng động vang vọng trong cống.

-Uooooooooaaaaah!

Tôi thậm chí còn chưa thể nhìn thấy mặt ông, nhưng tôi đã tin chắc rằng ông sẽ là loại người rắc rối.

Đúng như tôi mong đợi.

Khi Sarkegaar đến, ông ôm tôi và bắt đầu khóc lớn.

'Ôi má ơi! Đối với những con người khốn khổ đó muốn giết chết Đại Ma Vương! Chắc chắn chúng đã dùng thủ đoạn hèn nhát nào đó! Chúng ta sẽ làm gì về điều này? Chúng ta phải làm gì đây? Nhưng thấy Hoàng tử vẫn bình an vô sự, vẫn còn một tia hy vọng cho thần dân Ma Giới. Thật là một phép màu! Wooaaah! Xin hãy nhanh chóng trưởng thành và xây dựng lại Ma Giới mạnh mẽ hơn trước và xóa bỏ mọi dấu vết của loài người bẩn thỉu nàyyyyyyy!'

.
.

Ông liên tục lẩm bẩm và khóc lớn trong khoảng 10 phút.

Ông bắt đầu khóc to hơn khi tôi nói với ông rằng tôi đã mất trí nhớ. Không, tôi nghĩ tôi là một loại siêu ngốc? Tại sao ông lại buồn thế?

Aaa.

Nhìn cách hành động của ông lúc này, có vẻ như ngay cả cựu Hoàng tử, người thực sự là một tên khốn, cũng tránh mặt ông ta.

Giọng nói của ông ta lớn đến mức khiến cả cái cống rung chuyển. Nó ồn ào đến mức Eleris buộc phải sử dụng ma thuật giảm tiếng ồn xung quanh chúng tôi.

"Kuhuk... Khụt... Buhuuhuk..."

Ngay cả tôi, người trước đây không nghĩ nhiều về việc ông ta khóc, cũng gần như rơi nước mắt.

Không, có lẽ tôi cũng là loại người sẽ khóc nếu thấy ai đó khóc trước mặt mình.

Không, đó cũng không phải là nó. Ông ta đã khóc rất buồn.

Có chuyện gì thế này?

Dù sao đi nữa, Sarkegaar là một người trung thành gần như điên cuồng.

Sarkegaar tiếp tục sụt sịt một lúc, phát ra những tiếng khịt mũi. Tôi cảm thấy như ông sắp hết hơi nên tôi cảm thấy mình phải bằng cách nào đó an ủi ông ta.

"Tại sao Fiend trưởng thành lại khóc như vậy? Hả? Giống như ông đã mất đất nước của mình vậy."

Nghĩ lại thì chúng ta thực sự đã mất đất nước. Có vẻ như câu thành ngữ đó giờ đã trở thành hiện thực.

Sakegaar ngước nhìn tôi, nhìn lời tôi nói.

"Tôi hiểu rồi! Ngài nói đúng! Ác quỷ vẫn còn sống, vậy nên Ma Giới cũng chưa chết! Tôi đã phạm phải sự bất trung! Ma Giới vẫn còn sống khỏe mạnh! Xin hãy trừng phạt tôi điiiiiii!"

Tên đó vặn vẹo lời tôi một cách kỳ quặc, khiến quyết tâm của ông ta càng bùng lên.

Loyar và Eleris đang nhìn tôi như thể họ đang cố xin lỗi vì đã bất lực trong tình huống này.

Họ dường như cũng đã chán ngấy những trò hề của Sarkegaar. Sau khi làm ông ta bình tĩnh lại, tất cả chúng tôi ngồi xuống quanh đống lửa.

Thật là một nơi gặp gỡ hoàn hảo cho Hoàng tử và những người hầu của một vương quốc sụp đổ.

Sarkegaar đang nhìn tôi với vẻ mặt kiên quyết.

"Ngài phải xây dựng lại Ma Giới."

Eleris nhìn chằm chằm vào tôi. Cô dường như muốn nhắc tôi về cuộc trò chuyện trước đây của chúng tôi về việc chơi đùa vừa phải.

"À, ờm... Chà. Đúng vậy."

"Và để trả thù cho Ma Vương tiền nhiệm, chúng ta phải xây dựng một quốc gia thậm chí còn mạnh mẽ và hùng mạnh hơn bao giờ hết...!"

"Aaa, đồ khốn! Nếu ông còn tiếp tục dùng những lời lẽ vô ích này, tôi sẽ cắt lưỡi ông!"

Loyar hét lên.

Đúng vậy, ngay cả trong tiểu thuyết, nếu một nhân vật cứ tiếp tục nói về những điều tương tự, tác giả sẽ bị chửi vì đã thổi phồng độ dài của chương. Sarkegaar cũng giả ho như chuẩn bị đọc tiếp câu thứ ba.

"Ehem. Tôi xin lỗi, thưa Hoàng tử. Ngay khi tôi nghe tin Ma Vương Bệ Hạ đã qua đời, dường như cả thế giới sắp kết thúc..."

"Được rồi. Ta hiểu rồi."

Có vẻ như ông ta là kiểu người sẽ nói hết những gì mình muốn nói dù thế nào đi chăng nữa.

Nghe tin Ma Vương thất bại chắc hẳn cảm giác như bầu trời sụp đổ trước mắt ông. Tuy nhiên, vì tôi vẫn còn sống nên tôi là niềm hy vọng cuối cùng của ông, từ đó khơi dậy tinh thần chiến đấu của ông ta.

"Xây dựng lại Ma Giới à. Điều đó tốt thôi, nhưng chỉ có bốn người chúng ta và ta vẫn là một đứa trẻ vô dụng, bất tài."

"Tự gọi mình như vậy là một điều không công bằng! Dòng máu của Hoàng tử là cao quý nhất! Ngài là Archdemon duy nhất còn lại trên thế giới này!-"

"Ừm, thì là."

Tôi cắt ngang lời nói nghèn nghẹt của Sarkegaar.

"Archdemon là cái quái gì vậy?"

Archdemon là gì mà họ thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm kiếm một Ma Vương mới mà chỉ bám lấy tôi?

Tôi vẫn chưa có ý tưởng gì về điều đó.

Mọi người đều nhìn tôi với vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.


Chương 18: Archdemon


Eleris, người bị sốc vì tôi thậm chí còn không biết Archdemon là gì, bắt đầu giải thích ngắn gọn. Sarkegaar định mở miệng nhưng cô bảo ông im lặng vì chắc chắn ông ấy sẽ tiếp tục những lời nói vô dụng của mình.

"Archdemon là sự tồn tại thiết yếu để tạo ra một xã hội bao gồm hầu hết các Ma Tộc, thường được gọi là ác quỷ."

"Xã hội?"

"Vâng."

Khả năng độc nhất của Archdemon. Tôi xác nhận rằng tôi có khả năng Thống Trị Ma Tộc. Tôi nhớ nó nói rằng nó ở hạng D.

"Ban đầu, ác quỷ không thể tồn tại như một xã hội rộng lớn. Ngài biết rằng Loyar là Lyanthrope, tôi là Ma Cà Rồng và Sarkegaar là Dreadfiend, phải không?"

"Đúng vậy."

"Trước khi chủng tộc Archdemon xuất hiện, nhiều Ma Tộc cũng như Nhân Tộc đều xung đột với nhau. Ở phía tây của lục địa có các quốc gia lớn của con người, nhưng ở phía đông có Ma Giới được gọi là
Lãnh Địa Bóng Tối. Nói cách khác, có nhiều ác quỷ sống thành từng nhóm nhỏ ở nơi đó."

Ngay cả khi không có con người xung quanh, ác quỷ vẫn sẽ sống bằng cách chiến đấu lẫn nhau.

"Lãnh Địa Bóng Tối là vùng đất chìm trong chiến tranh vĩnh cửu, nên con người không có lý do gì để quan tâm đến chúng ta."

Con người đang thịnh vượng, trong khi ác quỷ vẫn tiếp tục chiến đấu và sẽ sớm tự hủy diệt. Nhiều chủng tộc sống ở nơi đó, nhưng với những trận chiến đang diễn ra này, việc đạt được bất kỳ sự thịnh vượng nào là không thể và dân số của mỗi chủng tộc quá khác nhau.

"Tuy nhiên, có một kẻ đã xuất hiện để hòa giải mọi xung đột, trận chiến giữa các Ma Tộc và chỉ cho họ cách chung sống và hòa nhập họ vào một xã hội. Họ có một sức mạnh kỳ lạ có thể can thiệp vào linh hồn của ác quỷ."

"Đó có phải là Ma Vương không?"

"Đúng vậy, ngài ấy Ma Vương Arcdemon Đệ Nhất."

Người ta không biết kẻ đó đến từ đâu hoặc chính xác kẻ đó là ai. Tuy nhiên, kẻ đó đã có thể điều khiển linh hồn của ác quỷ, cho phép họ sống cùng nhau, điều mà trước đây không thể làm được.

Vì sự tôn trọng, ác quỷ gọi kẻ đó là Archdemon. Cuối cùng, thuật ngữ này được sử dụng để mô tả chủng tộc của Ma Vương.

Sarkegaar nói thêm.

"Dưới ảnh hưởng của Archdemon, ác quỷ đã có thể đoàn kết thành một xã hội dưới sự lãnh đạo của một kẻ cai trị. Ảnh hưởng của nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nếu vài thế hệ không có Archdemon vượt qua, ác quỷ sẽ lại bị chia cắt và quay trở lại kỷ nguyên chiến tranh vĩnh cửu. Trở lại thời kỳ đen tối."

Ma Giới sẽ sụp đổ hoàn toàn nếu Archdemon biến mất.

Nếu vậy, điều đó có nghĩa là vẫn còn nhiều ác quỷ có thể hòa hợp với nhau, tuy nhiên nếu điều này tiếp tục qua nhiều thế hệ, ác quỷ sẽ quay trở lại thời kỳ mà họ chiến đấu và giết nhau hết lần này đến lần khác.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao không ai có tham vọng trở thành Ma Vương kế nhiệm.

Trừ khi họ là Archdemon, ngay từ đầu đã không có chủng tộc nào khác có khả năng thực hiện công việc của Ma Vương.

Bây giờ tôi đã có thể hiểu rằng lòng trung thành của Sarkegaar không còn chỉ là lòng trung thành nữa.

Sarkegaar tin rằng sự tồn tại của Ma Vương là điều cần thiết để duy trì nền tảng của xã hội Ma Giới. Điều này hoàn toàn khác với lòng trung thành đơn giản với đất nước của một người.

Ma Vương đóng vai trò như chất nhũ hóa giữa nước và dầu.

Thực thể tạo ra những thứ không thể hòa hợp, hòa trộn với nhau.

"...Vậy ta còn một câu hỏi nữa."

"Vâng. Hoàng tử cứ hỏi."

"Tại sao Nhân Ma Đại Chiến lại xảy ra?"

Tôi chỉ viết ra rằng có một cuộc chiến tranh, nhưng không phải tại sao Nhân Ma Đại Chiến lại xảy ra. Con người cố gắng tiêu diệt ác quỷ, nhưng đó là những gì tôi đã viết. Vì vậy, đây được cho là cuộc xâm lược đầu tiên từ phía con người.

Eleris nhìn vào đống lửa và nói:

"Con người luôn lo sợ sự thống nhất của Ma Giới."

Xác suất xảy ra sự kiện mà tôi không thiết lập đúng đã được sửa. Thật kỳ lạ khi thấy những khả năng sai lầm của tôi lại được sửa chữa như thế.

Con người đã xâm chiếm Ma Giới.

Vì tôi không nói rõ lý do, nên thế giới bổ sung thêm khả năng là con người lo sợ sự thống nhất của Ma Giới và sự xuất hiện của các Archdemon. Tôi có cảm giác tội lỗi kỳ lạ dâng lên trong mình, cảm giác như có ai đó khác lấp đầy những lỗ hổng mà tôi đã tạo ra trong khi làm loạn.

Những ác quỷ của Lãnh Địa Bóng Tối bắt đầu hình thành một xã hội. Ngay cả con người, những người đã chiến đấu với nhau cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc cảnh giác với tình huống đó.

"Các Ma Vương tiền nhiệm đã nhận thức được thực tế rằng một ngày nào đó con người sẽ bắt đầu xâm chiếm Ma Giới. Đó là lý do tại sao Ma Giới liên tục chuẩn bị cho chiến tranh."

Tôi gật đầu trước lời của Eleris. Ngay cả khi họ không có ý định xâm lược lẫn nhau, nếu họ thấy bên kia giơ kiếm lên thì bên kia cũng sẽ làm như vậy.

'Đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ tăng cường quân đội để phòng thủ trước một cuộc tấn công có thể xảy ra từ bên các ngươi.'

Tất nhiên, không ai có thể tin vào điều nhảm nhí đó.

Việc đánh nhau xảy ra là điều bình thường vì họ sợ nhau.

Vì vậy, mặc dù Ma Giới và Nhân Giới không có ý định tấn công lẫn nhau, nhưng họ đang chuẩn bị tấn công lẫn nhau, chỉ vì đối phương tồn tại.

Không quan trọng ai đã bắt đầu nó. Một cuộc chiến cuối cùng sẽ nổ ra bất kể điều gì.

Ma Giới có Ma Vương, nhưng Nhân Giới cũng có lực lượng hùng mạnh, các Chiến Binh. Các chiến binh đã thành công trong việc hạ gục Ma Vương cùng với họ.

Cái chết của Ma Vương ở một cấp độ hoàn toàn khác so với cái chết của một vị vua loài người. Vì vậy, việc Ma Vương chết sẽ hoàn toàn hủy hoại tinh thần của nhiều binh lính hơn Vua.

Trên thực tế, Ma Vương có thể so sánh với Thần ở Ma Giới.

Chỉ riêng lời giải thích này thôi cũng đủ để tôi hiểu tầm quan trọng của Archdemon.

"Ừm... giờ ta đã hiểu tại sao Archdemon lại quan trọng rồi."

Bây giờ tôi đã biết tại sao người đó phải là tôi.

"Vậy từ giờ trở đi ta nên làm gì? Mọi người đã nghĩ về điều đó chưa?"

"Ngài phải rèn luyện sức mạnh của mình. Ngoài ra, Gardium quá nguy hiểm. Chúng ta phải quay trở lại Ma Giới, tập hợp những ác quỷ đang phân tán và thiết lập lại sức mạnh của ngài, trong khi ngài phải tiếp tục quá trình luyện tập của mình."

Tất nhiên, nếu tôi trở lại Ma Giới, tôi sẽ được chào đón bởi những ác quỷ vẫn còn nhớ đến Ma Vương và việc tập hợp một số lực lượng sẽ không quá khó khăn.

Lãnh Địa Bóng Tối rất rộng lớn và ngay cả khi Ma Vương có chết, con người cũng không thể nuốt chửng mọi thứ. Tôi lắc đầu trước lời nói của Sarkegaar.

"Quá nguy hiểm. Con người không thể chiếm toàn bộ Lãnh Địa Bóng Tối, nhưng họ sẽ không bỏ bê việc giám sát. Nếu một thế lực Ma Tộc mới xuất hiện, họ sẽ ngay lập tức tiến hành một cuộc tấn công khác."

Họ sẽ không bình tĩnh ngồi yên khi chúng ta xây dựng lại Ma Giới mà họ vừa phá hủy. Nếu họ nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hành vi đáng ngờ, họ sẽ chơi trò giết chết tất cả chúng tôi.

Và trên hết, tôi chỉ nói điều đó để phù hợp với lời nói của họ, bởi vì tôi không có ý định xây dựng lại Ma Giới và gây chiến lần nữa á? Tôi được biết rằng ác quỷ sẽ lại tan rã nếu không có tôi, nhưng thành thật mà nói, điều đó sẽ xảy ra trong tương lai xa. Nó không giống như nó đang xảy ra bây giờ.

Và... Còn một điểm khác không quan trọng bằng.

"Ta nghĩ quay trở lại Ma Giới sẽ là một ý tưởng tồi."

Mắt Sarkegaar sáng lên trước lời nói của tôi, như thể ông vừa nảy ra một ý tưởng. Ngay từ đầu tôi đã không muốn quay trở lại Ma Giới. Tôi chắc chắn không thích nó ở đó.

Tôi muốn ở lại Gardium bây giờ. Thành phố này khá đẹp.

Tôi không muốn sống ở một nơi không có tàu mana!

"Đây là trung tâm lãnh thổ của kẻ thù. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Đúng hơn là chúng ta cần học cách sống của con người ở đây."

Không khó để tôi nghĩ ra lý do nào đó, vì tôi là bậc thầy trong việc tìm lời bào chữa.

"Ooh, ngài chắc chắn là Hoàng tử lý tưởng. Sự táo bạo và dũng cảm đó đã đánh thẳng vào tim kẻ thù! Đức hạnh của một vị vua đáng để noi theoooooo!"

Không, tôi chỉ muốn sống gần nhà ga thôi đấy?

Ngoài ra còn có Eleris, nên sẽ không có khả năng bị con người phát hiện khi sống ở đây. Xác suất bị bắt đáng lẽ phải giảm xuống đáng kể.

Không có lý do gì để tôi rời Gardium. Đây là thành phố đáng sống nhất trên toàn lục địa, và tôi không muốn rời đi ngay cả khi có chết, trừ khi có khả năng tôi bị phát hiện là ác quỷ.

Tôi chỉ muốn dành thời gian ở đây cho đến khi kết thúc. Thật không tốt cho tôi khi làm rối tung câu chuyện thêm nữa, và cái kết sẽ ngày càng đến gần hơn khi năm tháng trôi qua trong khi được Eleris chăm sóc.

Không có bất kỳ điều kiện cụ thể nào mà tôi phải hoạt động, phải không? Nhỉ?

Những lời bào chữa của tôi có tác dụng quá tốt không? Ông ấy gần như bật khóc trước lời bào chữa chính đáng của tôi, tin rằng tôi thực sự có thể đánh bại kẻ thù nếu học theo cách của họ.

Ông ấy có vẻ ngưỡng mộ sự táo bạo và can đảm của tôi.

"Hoàng tử. Nếu đó là điều ngài đang nghĩ thì tôi có một ý tưởng thậm chí còn hay hơn."

"...Một ý tưởng hay hơn?"

Không, mình không biết nó là gì, nhưng mình chắc chắn 100% rằng nó sẽ không tốt chút nào.

"Chỉ khi biết cách của con người thì chúng ta mới có thể hạ gục chúng! Tôi ngưỡng mộ sự khôn ngoan của ngài!"

Không nhá.

Ông đang định nói gì?

"Bằng cách vào 'Temple', ngài sẽ có thể tìm hiểu kỹ lưỡng cách sống của con người! Đánh bại chúng bằng chính vũ khí của chúng mới là sự trả thù thực sự!"

Ồ.

Điều vô lý đó là gì vậy?

Loyar gật đầu trước lời nói của Sarkegaar.

"Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tồi."

"H, hả?"

"Temple là cái nôi không chỉ của Đế Quốc mà còn của hầu hết nhân tài loài người. Khi lớn lên, ngài sẽ biết hết những người giữ chức vụ quan trọng trong xã hội loài người. Nếu ngài chiến đấu với Đế Quốc, ngài sẽ biết rõ hơn bất kỳ ai khác kẻ thù của mình là ai và cách suy nghĩ của họ. Hoặc ngài có thể khuất phục được họ. Ngài sẽ tiêu diệt Đế Quốc từ bên trong."

Không, chờ đã.

Cái gì cơ?

Tôi không có ý can thiệp vào câu chuyện chính. Tuy nhiên, Loyar nhìn Sarkegaar có vẻ đồng ý với nhau như thể những gì ông ấy nói là điều gì đó tốt đẹp.

Sarkegaar nói thêm.

"Ngoài ra, Temple hiện đang nuôi dưỡng những anh tài có thế lực rất lớn. Chúng nhằm mục đích nuôi dưỡng những tài năng như Chiến Binh Artorius. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta khi biết được chúng đang nuôi mầm gì và chúng ta có thể loại bỏ những tài năng quá nguy hiểm tận gốc rễ của chúng trước khi chúng trưởng thành."

Đúng vậy. Temple cũng là cơ sở nuôi dưỡng những con người tài năng, những người cuối cùng sẽ trở thành những thế lực hùng mạnh. Ngay cả ở nơi đó, vẫn có một loại nhân vật đặc biệt nuôi dưỡng những người tài năng có thể kế vị Anh Hùng Artorius và tổ đội của anh ấy, và vâng, đó là nơi có các nhân vật chính.

Tuy nhiên, không có lý do gì để tôi đến đó. Tôi phải làm cái quái gì ở đó chứ?

Tôi phát điên rồi đây.

Tôi bắt đầu bị cuốn vào câu chuyện chỉ vì tôi nói sai lời.

Eleris!

Giúp ta với!

Cô không muốn ta biến thành vũ khí chiến tranh phải không?!

Eleris chỉ mỉm cười với tôi khi cô nàng nhận thấy tôi đang nhìn cô với ánh mắt cầu xin.

"Tôi cũng nghĩ đó là một ý kiến hay đấy Hoàng tử ạ."

Cô đang nói về cái gì vậy? Bình thường cô sẽ không đồng ý mà? Thật khó hiểu tại sao Eleris, người phản đối ý tưởng của Sarkegaar, lại đồng ý.

"Bây giờ, hãy đợi một chút..."

Tôi cố gắng tìm một cái cớ để tránh diễn biến kỳ lạ này, cả ba đều đồng ý.

"Cho dù ta có thể che giấu vẻ ngoài của mình bằng ma thuật đến đâu, chắc chắn sẽ có Phù Thuỷ ở Temple, mấy người không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó sao? Chắc chắn sẽ rất nguy hiểm nếu danh tính của ta bị tiết lộ."

Có phải những kẻ ngốc này muốn giết tôi?

"Đừng lo lắng, thưa Hoàng tử."

Với một nụ cười, Sarkegaar tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình.

"Đây là chiếc nhẫn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong Gia tộc tôi."

"Chà, thế còn chuyện đó thì sao?"

"Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này, ngài sẽ có thể sử dụng sức mạnh của Gia tộc tôi."

Cái gì?

Tại sao ông lại có một thứ như vậy? Tại sao một thứ như vậy lại xuất hiện thuận tiện vào thời điểm như thế này? Hả? Thành thật mà nói, điều này thật khó tin. Tại sao những tên khốn đa hình này lại truyền lại một chiếc nhẫn có khả năng ban cho khả năng đa hình từ thế hệ này sang thế hệ khác?

Điều đó sẽ hoàn toàn vô ích đối với họ!

Đây không phải chỉ là một sự sắp đặt ngẫu nhiên nào đó vào thời điểm này thôi sao?!


[Bạn có thấy lạ khi đột nhiên có một diễn biến khó tin như vậy xảy ra trong tiểu thuyết này không?]

[Đồ ngu.]


Tôi cảm thấy như có thứ gì đó vừa lướt qua tầm nhìn của tôi. Tôi đã không nhìn thấy nó đúng cách.

Đó là gì vậy?

"Cái, cái đó, làm sao ta có thể chấp nhận một chiếc nhẫn quan trọng đã được truyền lại trong một thời gian dài như vậy? Nó, ờm, chắc hẳn rất quý giá đối với ông. Giống như một kỷ vật của cha mẹ ông. Không phải sao?"

Tôi dần dần không còn lời bào chữa.

"Những kỷ vật này đem so với sứ mệnh vĩ đại của ngài là xây dựng lại Ma Giới thì chẳng là gì! Xin hãy nhận lấy, thưa Hoàng tử!"

Sarkegaar đẩy chiếc nhẫn về phía tôi trong khi hét lên quyết tâm của mình.

"Một quốc gia hùng mạnh và thịnh vượng gần như nằm trong tầm tay của chúng ta!"

Tôi trở thành nạn nhân của những lời bào chữa của chính mình.

Dù sao, nó đã khá rõ ràng.

Người đưa tôi đến đây dường như không muốn tôi bình tĩnh sống yên đến cuối cùng mà.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro