Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ cùng Lưu Diệu Văn dường như đã thay đổi rất nhiều.

Trước nay vốn cẩn cận trọng trọng, bày mưu lập kế như Kỳ vương gia dường như đối với việc triều chính đều mất đi hứng thú, chỉ chuyên tâm ở trong phủ đệ của mình, ngay cả cửa cũng không ra khỏi.

Trái lại hoàng tử lúc trước chỉ thích tìm hoan mua vui, chẳng làm được trò trống gì ăn chơi trác táng lại để tâm đến chuyện bảo vệ quốc gia xã tắc.

Lúc trước Lưu Diệu Văn dùng ba vạn binh lực xuất chinh Nguyên Quốc, vậy mà cũng có thể đấu một trận với binh lực của cả một Nguyên Quốc. Mặc dù cuối cùng cũng không thể chiến thắng trở về, nhưng cũng là lấy ít thắng nhiều, cũng không tính là làm mất mặt Tuấn Quốc.

Bởi vì tình hình chiến đấu lần này, bá tánh Tuấn Quốc cũng coi như thay đổi được ấn tượng ăn chơi trác táng đối với Thất hoàng tử trước đây, thậm chí còn lấy chuyện tuổi nhỏ vì nước xuất chinh này biên không ít thoại bản, có dũng có mưu ưu tú đức hạnh.

Kể từ đó, chuyện đương kim thánh thượng chỉ cấp ba vạn quân cho Thất hoàng tử xuất chinh Nguyên Quốc cũng trở thành hoàng gia bí sử thường được đem ra nghị luận khi nhàn rỗi.

Sau đó, không biết ai đem tin tức Tống gia tướng sĩ tiếp viện sự cầu cứu vô vọng của Thất hoàng tử đến nỗi chọc giận thánh thượng bị tàn sát đẫm máu tung ra, đương kim thánh thượng vì báo thù riêng không màng đại nghĩa thủ túc mà làm đến mãn thành phong vũ, thậm chí có người còn lén vạch trần cái danh nguỵ hiếu tử, đối với cái chết của tiên đế cũng có nhiều suy đoán, nhiều giả thuyết rối ren, nhất thời lời đồn thổi nổi lên bốn phía trong ngoài Tuấn thành, mũi nhọn chỉ thẳng hướng đương kim quân chủ.

Lưu Vũ Văn vô cùng tức giận, nhiều lần hạ lệnh muốn bắt người phía sau tấm màn kia, nhưng triều đình lại không thể nào tra ra được.

Đương nhiên không thể nào tra ra được, chuyện này Lưu Diệu Văn làm rất bí mật, tất nhiên, hắn cũng không nghĩ chỉ dựa vào lời đồn lại có thể tạo thành đả kích lớn đối với Lưu Vũ Văn.

Đang lúc nội bộ triều đình sầu lo, quân đội Nguyên Quốc lại lần nữa xâm phạm, trước mắt Kỳ vương gia còn đang đau khổ vì mất hai vị vương phi, vô tâm ham chiến, triều đình nhất thời không có người dùng.

Mà Lưu Diệu Văn lại lần nữa chủ động xin ra trận, chỉ nói muốn lập công chuộc tội, chuộc tội lỗi khi trước xuất trận thất bại.

Lưu Vũ Văn vì phá bỏ lời đồn, rơi vào đường cùng chỉ đành đáp ứng.

Không chỉ có vậy, để thể hiện thủ túc tình thâm, lại ban cho hàm Tiên phong đại tướng quân, phái mười vạn quân, cũng tự mình gióng trống tiễn đưa, để chặn miệng thiên hạ.

Lần này xuất chinh, mười vạn đại quân hùng mạnh khí thế, một lần đi, sáu năm.

Tống Á Hiên cũng cùng Lưu Diệu Văn xuất chinh, lấy danh nghĩa là quân sư. Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên là bởi vì muốn trốn tránh Mã Gia Kỳ, nhưng Tống Á Hiên lại rất mạnh miệng, chỉ nói từ nhỏ theo phụ thân mưa dầm thấm đất, chuyện hành quân đánh giặc cũng biết rất nhiều, có lẽ có thể giúp đỡ.

Lưu Diệu Văn tự nhiên vui vẻ, Tống Á Hiên từ nhỏ đã rất thông minh, binh thư đọc qua không ít, đối với việc giao chiến của quân đội hai bên cũng có kiến giải của riêng mình, đảm đương vị trí quân sư cũng hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa, phía bắc thành giá rét, đường hành quân vô cùng tịch liêu, Lưu Diệu Văn rất muốn có một người làm bạn với mình, rất muốn có một người bồi bản thân nói về Đinh Trình Hâm, chỉ là trò chuyện thôi cũng tốt rồi.

Trên đường hành quân, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên phối hợp rất ăn ý, đặc biệt là Lưu Diệu Văn, rất nhiều lần, cái khó ló cái khôn, binh hành hiểm chiêu, Nguyên Quốc tổn thất nặng nề.

Có một lần, thậm chí còn đơn độc xông vào địch doanh, một mồi lửa đốt sạch lương thảo của quân địch, cuối cùng hành tung bại lộ, bị trúng mấy mũi tên vẫn có thể dựa vào sức lực của bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết, ngày thứ hai lại giống như không có chuyện gì, mặc áo giáp ra trận, chém giết vô số vong hồn dưới đao.

Cho nên, binh lính Nguyên Quốc truyền nhau rằng, đại tướng quân Tuấn Quốc là kẻ không cần mạng sống, không sợ đau, không sợ chết, ngoan lệ bạo ngược, hành động như kẻ điên.

Chỉ có Tống Á Hiên biết, Lưu Diệu Văn trước đây vốn nhát gan sợ phiền phức, ngay cả cưỡi ngựa cũng không dám.

Hiện tại ngược lại trưởng thành rồi, trước ngực, sau lưng, tiễn thương, đao thương, sẹo lớn sẹo nhỏ, thương mới chồng thương cũ, đều là trên chiến trường lưu lại, nhưng hắn lại không sợ chiến trường, luôn liều mạng xông về phía trước, tựa như thực sự không sợ đau.

Cũng đúng, tim cũng thiếu một phần rồi, vết thương trên người còn có thể đau đến nơi nào được nữa.

Chiến sự qua hơn phân nửa, Nguyên quân ăn không ít thiệt thòi, đương nhiên, Nguyên quân thiện chiến, suy cho cùng cũng là đại quốc, làm sao có thể dễ dàng bị đánh tan như vậy, nguyên do trong đó cũng chỉ có Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn biết.

Hai năm trước, có người gửi tới cho Lưu Diệu Văn một tin tức, nói có thể giúp hắn một tay, còn gửi tới sơ đồ quân sự của Nguyên Quốc.

Thăm dò một lần, đối phương tựa như cùng Hoàng Dụ có thù riêng, ngược lại lại là thời cơ tốt để đánh bại kẻ địch. Ba năm sau đó, Lưu Diệu Văn vẫn luôn cùng người kia qua lại nhưng lại chưa từng nhìn thấy diện mạo đối phương.

Thẳng đến năm năm sau, Hoàng Dụ vì chấn hưng sĩ khí, vãn hồi chiến cuộc, bất đắc dĩ ngự giá thân chinh, Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc mới nguyện ý hiện thân.

Nghiêm Hạo Tường, nguyên mệnh Hoàng Dật Văn, theo họ mẹ. Đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoàng Dụ, thái tử kế vị được chọn một lần chạm là bỏng tay.

Sau này mẫu thân bị người độc thủ, bản thân được tử sĩ bên người bảo hộ, giả chết chạy trốn, một mối ân oán, đơn giản tranh quyền đoạt vị mà thôi, bất quá đều là vật hi sinh trong cuộc nội đấu giành quyền lực của hoàng gia.

"Ngươi muốn thế nào?"

Lưu Diệu Văn trực tiếp hỏi.

"Đơn giản." Nghiêm Hạo Tường đáp lại càng trực tiếp hơn, "Ta trợ ngươi chiến thắng khải hoàn, ngươi giúp ta đoạt vị."

Lưu Diệu Văn cười, "Ngươi dã tâm không nhỏ."

Nghiêm Hạo Tường cũng câu khoé miệng, "Như nhau, như nhau."

Ba năm ăn ý, hai người ngược lại cũng không cần thăm dò quá nhiều.

"Vấn đề cuối cùng." Lưu Diệu Văn hỏi hắn, "Ngươi vì sao chọn ta?"

Nghiêm Hạo Tường ngược lại cũng không che dấu, "Không phải chỉ ngươi có mưu sĩ, ta cũng có."

Nói xong lại vô ảnh vô tung biến mất như khi hắn đến.

Lưu Diệu Văn cùng Nghiêm Hạo Tường đều không phải đèn cạn dầu, một phen hợp tác, không quá một năm liền chiếm được rất nhiều thành trì mạch máu của Nguyên Quốc, Hoàng Dụ không địch lại, cuối cùng chết thảm sa trường, cũng coi như làm tròn bổn phận quân vương một nước.

Ngày Tuấn Quốc đại tướng quân hồi thành, thái dương rất lớn, Lưu Diệu Văn đôi mắt tựa hồ mê mang, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, sau đó, không màng chúng nhân phía sau, xuống ngựa xông vào trong rừng.

Tống Á Hiên đuổi theo phía sau rất lâu, mới nhìn thấy một người ngồi ở trong rừng, không có lệ khí của tướng quân, chỉ co người lại một chỗ, giống như hài tử bị bỏ rơi, thứ lấp lánh trong suốt nơi khóe mắt bị thô lỗ chà lau, lại vẫn rơi xuống.

Hắn nói, "Á Hiên ca ca, ta lại nhớ y rồi, luôn có thể nhìn thấy y."

Tống Á Hiên thở dài, nắm tay "tiểu hài nhi", lại tỉ mỉ giúp hắn lau khóe mắt, y nói, "Diệu Văn, chúng ta về nhà thôi."

Lưu Diệu Văn không tránh đi, mặc cho y nắm tay, giống như mất hồn, thời điểm lần nữa cưỡi lên lưng ngựa, hắn lại trở thành một tướng quân.

Tống Á Hiên không hỏi nhiều, y cùng Lưu Diệu Văn đều biết.

Quên đi một người, sáu năm sao có thể đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro