Chương 6. Cậu xác định tin tức tố của cậu không phải vị sữa chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Viên Tấn nắm chặt tay, hung hăng đấm một đấm lên bàn, ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Sở Hạc Châu.

"Cậu mới là học sinh tiểu học!" Phó Viên Tấn đá một cái vào chân bàn, khiến cho ghế dựa của Vưu Trĩ An ngồi phía trước bị chấn động, Vưu Trĩ An nghiến răng, đột nhiên đứng lên, cố ý đẩy ghế ngồi về phía sau, khiến sách vở trên bàn Phó Viên Tấn bị rơi rớt hơn một nửa.

"Báo cáo, thầy Giản, Phó Viên Tấn cứ nói chuyện với lớp trưởng Sở, quấy rầy lớp trưởng học tập." Động tác của Vưu Trĩ An rất lớn, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý, Kha Thời Giai chứng kiến toàn bộ quá trình cười không kiềm chế được.

"Phó Viên Tấn! Cậu ra ngoài cho tôi!" Thầy Giản vỗ lên bàn một cái, ném viên phấn thẳng về phía trán hắn.

Phó Viên Tấn vẻ mặt ủy khuất đứng lên đi ra ngoài, lúc mở cửa đi ra còn mang theo một cỗ oán khí, khiến cho âm thanh lúc đóng cửa rất lớn.

"Thằng nhóc này......" Giản Tư nhìn Phó Viên Tấn thầm mắng một tiếng, quay đầu lại cười cười với Nguyễn Tinh Thư một chút.

"Bạn học Nguyễn cũng phải sớm thích ứng, nhanh chóng hoà nhập với lớp nhé!" Vẻ mặt Giản Tư tươi cười ôn hoà, ông là Alpha, cho nên đối với tất cả Omega đều rất khoan dung, chưa bao giờ mắng Omega, sợ các bé Omega yếu ớt sẽ khóc.

"Vâng, cảm ơn thầy ạ." Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn trả lời, cười với Giản Tư một cái, lộ ra hai má lúm đồng tiền be bé, ngoan không chịu nổi.

Một tiết tự học liền nhanh chóng kết thúc, vừa tan học Vưu Trĩ An đã quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Thư, ánh mắt mang theo đánh giá.

"Nghe nói cậu vì đánh nhau nên mới chuyển trường tới đây?" Vưu Trĩ An cảm thấy thế nào thì bánh bao mềm mềm trước mặt này cũng không thể vì đánh nhau mà chuyển trường.

"Không phải! Nhà tớ phải chuyển đi, nên mới chuyển qua đây." Lúc Nguyễn Tinh Thư nói những lời này trong mắt xẹt qua một tia chột dạ, nhưng rất nhanh biến mất nên Vưu Trĩ An không có thấy.

Cậu đã nói mà Omega như vậy mà đánh nhau? Đùa kiểu gì vậy?

Vưu Trĩ An ngồi bắt chéo chân, trên người mang theo bĩ khí, ngũ quan nhã tuấn, càng nhìn càng đẹp.

Nguyễn Tinh Thư nhìn Vưu Trĩ An như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ bên trong cặp sách lấy ra rất nhiều kẹo sữa hình thỏ đưa cho Vưu Trĩ An, đôi mắt ngập nước khiến Vưu Trĩ An không từ chối được.

"Nguyễn Tinh Thư, tin tức tố của cậu không phải là vị sữa đấy chứ?" Vưu Trĩ An bóc một viên cho vào trong miệng, vị ngọt của kẹo sữa nháy mắt tràn đầy trong khoang miệng.

"Không phải, là quả nho vị trà." Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng nói, thanh âm giống như kẹo bông gòn, mềm tới mức sắp chảy nước.

Nguyễn Tinh Thư do dự một chút, xoay người vươn tay ra với Sở Hạc Châu, nở nắm tay, lộ ra mấy viên kẹo sữa con thỏ trong lòng bàn tay.

"Cậu muốn không?" Nguyễn Tinh Thư không che dấu được cảm xúc, đôi mắt đen toả sáng cùng chút bất an thấp thỏm, Nguyễn Tinh Thư cảm giác Sở Hạc Châu không quá tốt để ở chung.

Sở Hạc Châu nâng đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo, nhìn biểu tình đáng thương hề hề của Nguyễn Tinh Thư, lấy một cái trong tay cậu, đầu ngón tay ấm áp đụng phải lòng bàn tay Nguyễn Tinh Thư, thực ngứa.

Sở Hạc Châu bóc vỏ rồi ném viên kẹo vào trong miệng, giương mắt thì thấy Vưu Trĩ An rất hứng thú nhìn sang, Sở Hạc Châu vừa thấy biểu tình của Vưu Trĩ An liền biết cậu ta đang nghĩ gì.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Sở Hạc Châu nói xong lại đeo tai nghe lên.

Vưu Trĩ An nhún nhún vai, lười nhác dựa vào bàn, nhìn người bạn mới bên cạnh ngoan ngoãn chép lại thời khoá biểu, mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại xoã tung, làm người ta muốn xoa xoa, sờ sờ.

Phó Viên Tấn đi WC xong chạy tới, đôi mắt lấp lánh nhìn Nguyễn Tinh Thư, muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại mình không thể chủ động như vậy được, cần phải học tập Sở Hạc Châu một chút, phải cao lãnh.

"Khụ khụ khụ." Phó Viên Tấn ho khan hai tiếng, học tư thế Sở Hạc Châu mà ngồi trên ghế.

Kha Thời Giai đang viết bài thi tiếng Anh, nghe thấy Phó Viên Tấn ho khan, lại nhìn thoáng qua tầm mắt của hắn, cười ha hả hai tiếng.

"Phó Viên Tấn, cậu ăn lông heo bị hóc hả?" Kha Thời Giai rất không quen nhìn cái bộ dạng này của Phó Viên Tấn, cho rằng mình có thể hấp dẫn Omega, nhưng chỉ cần tiểu O nào biết tin tức tố của cậu ta là mùi sầu riêng lập tức không còn hứng thú với cậu ta nữa.

---------------------------

wattpad: Kudo_miharu

xin đừng đọc reup nữa =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro