Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ đang nghĩ gì trong đầu vậy trời. Cái tên Jack đó á? Đối với tôi hắn là một tên cực kỳ cực kỳ là xui xẻo. Tôi lơ đi, không quan tâm điều đó và tiếp tục ăn nốt phần của mình. Tôi cầu hắn đừng nhìn thấy tôi và đừng mang xui xẻo đến cho tôi. Nhưng hình như là, hôm nay trời phật không thương tôi gì cả.

-Ê Sally, hình như anh ta đang đi đến đây thì phải.

Nhỏ Nhiên thì thào vào tai tôi. Tôi ngẩng lên và quay lại. Đúng rồi, cái tên đó đang đi về phía này, tôi khá là lo lắng. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy chào hai con bạn rồi chuồn lẹ, không hiểu sao, tôi lại muốn tránh mặt hắn như thế. Tôi chạy thục mạng, cố không để hắn nhìn thấy. Tôi không dám quay mặt lại nhìn một chút nào. Chắc vì tôi ghét, tôi thấy lạ quá!

RA VỀ

Trước cổng trường là tiếng xì xầm, nói chuyện của các học sinh. Như mọi ngày, tôi đứng trước cổng trường chờ anh hai của tôi tới đón. Anh nhận đón tôi mỗi ngày cũng từ lâu rồi. Từ khi tôi học lớp 3 thì phải... Tôi cứ đứng chờ, chờ hoài mà không hay hắn đứng cạnh tôi nãy giờ làm tôi thấy lạ là sao đám con gái cứ nhìn tôi hoài( nhìn hình viên đạn, đặc biệt là 3 bà đó). Tôi quay ra đằng sau, tôi giật mình suýt thốt lên.

-Đứng đây làm gì? Sao không về đi.

Tôi huýnh tay hắn, tôi cố lơ đi hắn. Tôi càng lơ hắn bao nhiêu, hắn lại làm tôi khó chịu đến bấy nhiêu. Tôi bực mình, toan cho hắn một cước. Hắn giữ tay tôi lại, tôi há hốc. Không tay thì chân, tôi dơ chân ra đá thật mạnh. Ha ha trúng rồi.

-Đi về. Thật hết chịu nổi.

Hắn quát lên làm tôi giật mình. Một chiếc ô tô dừng trước mặt tôi, hả đó không phải là xe nhà tôi hay sao? Tại sao hắn lại, thật khó hiểu....

BIỆT THỰ NHÀ HỌ LÊ TẠI MỸ

Chiếc xe ấy chở tôi về nhà, ừ! Đúng! Đấy là nhà của tôi, một căn biệt thự cực kỳ là hoành tráng. Tôi chỉ thấy lạ là sao hắn biết nhà tôi. Rốt cục thì hắn là ai? Tôi xuống xe và đi vào nhà, hắn vào sau.

- Cậu ba, cô tư. Hai người đã về.

Ông quản gia nhìn tôi và hắn mà chào. Theo thói quen, thì có lẽ tôi đã bỏ đi rồi nhưng...

''Cậu ba'' không lẽ tên Jack là anh ba của tôi, Lê Nam Quốc Nguyên. Không thể có chuyện đó được, từ khi tôi qua đây, tôi đã gặp lại anh ba lần nào đâu, sao bây giờ, với lại anh ba đâu phải tên là Jack. Thiệt khó hiểu quá đi, nhức hết cả đầu. Tôi chạy vội lên phòng và nằm phịch lên giường, nhắm mắt lại...

Mấy phút sau, tôi tỉnh giấc. Ái chà, đầu tôi đỡ đau hơn rồi, chắc suy nghĩ nhiều quá thành ra đầu óc không được tốt.Thật là bực mình.''Cộc cộc'',Dì Nam gõ cửa phòng tôi, tôi đứng lên, chạy ra mở cửa.

-Có chuyện gì sao?

-Mời tiểu thư ra phòng khách. Lão gia có chuyện muốn nói.

Ra phòng khách sao?Tôi gật đầu rồi đóng cửa lại. Hít thật sâu, tôi cố lấy vẻ bình tĩnh vốn có của mình. Tôi mở cửa tủ và lấy ra bộ đồ thoải mái nhất để mặc, buộc cao đám tóc lên. Tốt rồi, hít thở sâu vào để đối diện với hắn. Tôi đi xuống phòng khách.

PHÒNG KHÁCH

Tôi chạy vội xem có chuyện gì đang sảy ra ở đây và đặc biệt với tôi. Thường thì, chuyện trong gia đình, ba không gọi tôi, gần như là không.Tôi cũng chẳng mấy để ý chuyện trong nhà cho lắm. Con ngoài giá thú mà, tôi tự nghĩ rồi cười khẩy. Ra đến phòng khách thì Tôi kiếm một chiếc ghế nào đó rồi ngồi xuống, mọi người trong nhà đã tụ họp đông đủ. Ngay cả hắn, tên được gọi là anh ba của tôi.

- Sally, con gái của ta. Như con đã biết, con có 1 người anh ba là Quốc Nguyên. Vì lâu rồi con và anh không gặp nhau nên ba sẽ để Nguyên sẽ là người quản lý và chăm sóc cho con.

Tôi đơ người,cái gì chứ! ''Quản lý'', ''chăm sóc'',không thể chấp nhận được, ba ơi là ba, ba có biết là ba đang giết con đấy không? Ở nhà thì không sao, chứ ở trường thì...Tôi chỉ nghĩ thôi mà thấy kinh hoàng. Không! Tôi quyết từ chối cho bằng được. Tôi đứng phắt dậy và tìm cách từ chối

-Sao vậy ba, sao ba lại để...anh ''ba'' chăm sóc rồi quản lý nữa. Con đâu còn là con nít 3 tuổi đâu ba.

Ba tôi chỉ cười. Tôi nhận ra là hắn cũng cười, một nụ cười nửa miệng. Đáng ghét, đáng ghét quá đi.

-Con gái ngoan, đồng ý là con lớn rồi nhưng...

''Bản kiểm điểm'', phải rồi, ba đang nhắc đến nó, thảo nào. Vậy chắc tôi chỉ còn nước đồng ý thôi.Một cuộc sống mới của tôi lại đến...

NGÀY HÔM SAU

Một ngày kinh khủng của tôi chính thức bắt đầu. Sáng tỉnh dậy đã thấy hắn ăn sáng xong ngon lành rồi, chưa kịp ăn gì đã bị lôi đầu đi học. Đi học lại đi chung xe, vậy mà lúc nào hắn cũng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi. TRỜI ƠI! Thật không thể chịu nổi nữa mà.Bụng thì đói meo, đến trường thì gặp ánh mắt hình viên đạn của đám nữ sinh( mặc dù là tiểu thư nhưng đi với trai đẹp thì như nhau. Với lại tôi cũng chẳng sợ bọn họ, tôi chỉ chẳng muốn ra tay với những người không biết võ). Vậy đó. Tán chuyện phiến với bạn bè lúc nào cũng bị hắn làm phiền, rồi bản mặt của Dung ''ma ma'' nữa chứ.Tôi ước gì, hắn đừng có về đây làm phiền tôi thì có lẽ tôi đã hạnh phúc rồi.

......

-Này anh ba, sao anh cứ suốt ngày làm phiền em không vậy?

- Thích thế. Mà em vẽ đẹp lắm phải không? Vẽ cho anh một người.

Tôi cười nham hiểm.

-Ai vậy? Người anh thích à? OK, em đồng ý. Đổi lại, anh tha cho em 4 tuần.

-OK!

Hả? sao đồng ý nhanh vậy trời? 4 tuần là một tháng, nhưng không sao. Tha trong vòng 1 tháng là được rồi.

- Chút nữa đợi anh sau trường.

Tôi gật đầu và chuồn lẹ xuống căn tin với hai con bạn...

CĂN TIN

Thảo Lê và Nhiên nhìn tôi nãy giờ làm tôi thấy kì kì. Không biết hai đứa này có bị sao không nữa. Tôi huýnh tay hai con bạn. Nhỏ Nhiên ''thông báo'' cho tôi.

-Lại nữa hả? OK đi luôn kẻo muộn.

Tôi đáp lại nhỏ Nhiên, sắp đụng mặt 3 bà đó rồi. ''Lâu rồi'' không ''chiến'' nhỉ, đến lúc ''nữ đại ca'' ta đây quay lại ( Ảo tưởng kinh).

-LỜI TÁC GIẢ-

Nó và nhỏ Nhiên chạy ngay đến ''hiện trường'' đang sảy ra ''sự việc''. Qủa là như nó nói, Hoàng Điệp đang ''bắt nạt'', nói chung là đánh nhau với một nữ sinh khác vì những lý do không đâu, trong đó có cả nó.Lam Nghi và Tiểu Mai cũng tham gia vào chuyện này. Tuy hai đứa này không đánh mà chỉ cho ăn tát là cùng thôi. Cái tính ''anh hùng'' của nó trỗi dậy, tuy là không muốn làm bị thương ''3 bà'' đó.

''Vụt'' ''bịch'' ''chát''

Nó hạ bại dễ dàng 3 người đó,tuy là họ có võ công cũng ''cái thế'' lắm.Nó cùng Nhiên kéo cô bạn đang bị bắt nạt đứng dậy (Hoàng Điệp gài bẫy đó mấy má). Thì lúc đó, bà giám thị đi tới cầm tay nó và Nhiên, lôi lên phòng giám thị. Giờ nó mới biết là mình bị gài bẫy nhưng vẫn im lặng đi theo bả.

PHÒNG HIỆU TRƯỞNG

Nó và Nhiên cúi mặt không nói gì, hai đứa liếc nhìn nhau, khẽ mỉm cười (hai bà này rảnh thật). Ông hiệu trưởng đi qua đi lại, vẻ mặt đăm chiêu. Còn bà giám thị thì ''nêu'' ra sự việc ''huy hoàng'' của nó. Bà ta thừa biết là nó bị gài, nhưng vẫn cố tình làm ngơ.

-Cho viết bản kiểm điểm đi.

Thầy Hiệu trưởng ''phán quyết'' hai đứa chúng tôi. Hai đứa lại nhìn nhau cười ngoặc nghẽo, rồi lại ''bài ca lót mông'' đi viết bản kiểm điểm. Nó ngồi ''phịch'' xuống ghế, rút giấy, cầm cây bút và ghi. Nó ghi cực nhanh và ký phát rẹt. Không nghĩ ngợi, không bận tâm. Nó đưa bản kiểm điểm cho bà giám thị rồi trừng mắt nhìn bả. Xong nó bỏ về lớp. Nhiên cũng bỏ về lớp sau khi viết xong bản kiểm điểm. Nhiên đuổi theo nó, vẻ rất vội. Nó cười với Nhiên rồi đi vào lớp.

TRONG LỚP 8E

Lại ''trời phật không thương'' nó thêm lần nữa, lúc này lại vào tiết của Dung ''ma ma''. Thấy nó xin vào, bà lơ như không thấy nó. Hoàng Điệp và Lam Nghi nhìn nó, cười đểu. Nó im lặng, lúc này bả quay ra đúng lúc hắn ( anh ba nó đó nha) kéo nó đi trước bao nhiêu con mắt, Dung ''ma ma'' há hốc mồm (không hiểu chuyện gì í mà). Còn về phía Hoàng Điệp thì đầu cũng đang ''bốc khói'' lên rồi.

PHÒNG HIỆU TRƯỞNG

*Rầm*

Cánh cửa phòng hiệu trưởng được mở một cách thô bạo bởi hắn và phía sau là nó. Ông hiệu trưởng đang uống trà cũng phải giật thót.Hắn nhìn ông ta trong sự giận dữ và kéo nó vào.Hắn đập tay xuống bàn, và chỉ thẳng vào mặt ''lão'' hiệu trưởng.

-Lão già kia, gọi giám thị lên đây cho tôi!

Ông hiểu trưởng cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện với hắn, vì ổng biết hắn là ai và nó là ai. Nhưng mà Người ta là hiểu trưởng, là trưởng bối của mình thì ít ra, hắn cũng phải biết tôn trọng một chút chứ. Đừng nghĩ có quyền thế là ngon.

-Được thôi, nhưng ít ra, cậu đã biết rồi đấy, Jack. Tôi là hiệu trưởng và tôi có quyền thôi học cậu.

-Nếu ông muốn.

Hắn đưa cú đấm thật manh vào tường. Hiệu trưởng liền lắp bắp đi lấy điện thoại và gọi cho giám thị đã ''lôi đầu'' Nó lên đây. Nó đứng đằng sau, không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn giải quyết vụ việc...

-LỜI CỦA NÓ-

-Ông nên nhớ rằng, ông chỉ là một người làm thuê trong cái trường này thôi. Nếu không có Lê gia giúp đỡ, liệu vợ và các con ông sẽ ra sao? Tôi nói lần cuối cùng. Sally cũng là một ân nhân của ông đó, ông biết không? Nếu không có nó thì các con ông không biết sẽ bị người ta bắt nạt sao nữa kia.

Tôi vẫn đứng nhìn anh ''ba'' tôi nói chuyện với ''ngài'' hiệu trưởng đó. Kể ra thì nghĩ cũng tội nhưng sao tôi vẫn mãi im lặng thế? Sao tôi không đứng ra bảo vệ ông ấy thêm lần nữa. Như 2 năm trước tôi từng làm,liệu tôi bây giờ thật ích kỷ hay chăng? Tôi đưa tay ra và kéo Anh lại phía sau, anh nhìn tôi( tôi tự suy diễn) tôi nhìn ông ấy. Phải chăng tôi đã đặt niềm tin sai người rồi phải không?

- Kệ đi anh, Không bị thôi học là tốt lắm rồi. Làm gì mà làm khó người ta thế.

Tôi nói với anh rồi quay sang hiệu trưởng và giám thị, cúi gập mặt.

- Em xin lỗi.

Rồi tôi bỏ đi...

Tôi không biết nên làm gì vào lúc này cả. Tôi muốn về mà giờ học thì chưa kết thúc. Vậy thôi thì... đành vào lớp vậy. Tôi biết, vào lớp là đồng nghĩa với việc bị nghe ''ca''.Tôi thì lại không có làm gì sai khi làm ''anh hùng'' cả.Sau tiết học, như mọi ngày, tôi lại về nhà với anh ''ba'' của tôi...

BIỆT THỰ LÊ GIA TẠI MỸ

Xuống xe, tôi chạy ngay lên phòng. Vì chuyện hôm nay, chắc tôi còn không giám đối diện với cuộc sống này như thế nào nữa. Tôi nhớ mẹ tôi quá, không biết giờ này mẹ đang làm gì nữa. Mẹ có khỏe không, người ta có giúp mẹ nhiều không, và..tôi cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt mẹ tôi là như thế nào nữa, liệu khi gặp lại mẹ, tôi có nhận ra mẹ không và mẹ cũng có nhận ra tôi không.Chán đời, tôi lại lôi giấy ra vẽ. Vẽ được một lúc tôi sực nhớ ra lời hứa của tôi với anh. Tôi đứng dậy, cầm tập vẽ tôi mở của phòng và qua phòng anh...

_________________________________________________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro