Học cách tự làm ấm đôi tay mình. :)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những yêu thương cuối cùng dù bắt đầu từ đâu và đi đến đâu đi nữa, với em nó vẫn kết thúc bằng thứ đau thương ngày cũ - chỉ mình em thất vọng, vì chỉ mình em đợi trông; chỉ mình em đớn đau, vì chỉ mình em có hy vọng cố hữu cho thứ tình cảm gọi là tình yêu trên thế giới này.

Em bất chợt nhận ra, phải chăng đã thật sự đến lúc em phải học cách tự làm ấm đôi tay mình, thay vì trông chờ vào một bàn tay khác nắm mãi tay em không rời?

Sài Gòn lúc này đã quá giờ để êm đềm chìm vào giấc ngủ, em vẫn trằn trọc cho những ngày không anh. Khi bầu trời đêm những ngày mùa hạ mưa gió bao quanh, bầu trời không một vì sao, em vẫn chắp tay cầu nguyện trước những vệt đèn sáng máy bay vô tình trôi qua tầm mắt cho những ước nguyện về anh. 

Em bất chợt nhận ra, phải chăng đã thật sự đến lúc em phải học cách tự yêu thương chính bản thân mình trước nhất?

Cho những giọt nước mắt em đã không dành cho mình chỉ vì nỗi đau anh ban tặng.

Cho Những nụ cười em đã bỏ quên cho tất cả niềm vui đang và sẽ có chỉ vì lời chia tay anh nói.

Cho những hạnh phúc của người đến sau em đã đánh mất cho tình yêu khờ dại mãi trông ngóng về anh.

?

Phải chăng em nên tự học cách sống một mình trên thế giới cô đơn này mỗi một mình em đến tận cuối đời?

Phải chăng em nên tự nhắn tin chúc mình ngủ ngoan mỗi đêm dài qua?

Phải chăng em nên tự đem ô cho mình mỗi khi ngày mưa đến?

Phải chăng em tự nói yêu mình những khi em buồn bã nhất?

Phải chăng em tự nhét vào miệng mình tất cả thức ăn những ngày em chỉ muốn nằm dài ra buồn bã ngắm những áng mây trôi buồn bã ngoài cửa sổ?

Phải chăng em ….

?

Học tự làm ấm đôi tay mình, không đơn giản là chà xát hai bàn tay buốt giá vì những cô đơn lạnh lẽo xung quanh để tìm lấy hơi ấm. Mà còn là tìm cho chính bản thân một đức tin để dựa dẫm vào những ngày trái tim mỏng manh như màn sương có thể tan biến đi lúc nào, mà còn là tìm cho mình lại nụ cười trên đôi môi đã khô nứt nẻ vì gió thốc trong cuộc tình vạn dặm, mà còn là phải học cách tự đặt hai bàn tay tách biệt khỏi nhau, một tay bên trái và một tay bên phải, mỗi tay đặt vào một chiếc túi khác nhau, mỗi một tay là một nỗi cô đơn tách rời………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro