Chương 11: Học lực có hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì giờ học cũng kết thúc, Bảo Hân day day ấn đường, vì phải chau mày quá nhiều. Bỏ vở và tập vào cặp, trong khi đó Đức đã chuẩn bị xong xuôi, rời chỗ.

"Đức không về luôn hả?" Hân vừa soạn tập vở vừa hỏi.

"Còn sớm nên mình sẽ chơi bóng một lát." Đức cúi người lấy bóng dưới chân, cậu đứng lên.

"Ok, nhưng đừng quên bài tập mình giao." Nó giương nhẹ đôi mi, hạ giọng.

"Ok, cảm ơn, tạm biệt." Đức đi nhanh ra khỏi lớp học như cơn gió. Hân phẩy phẩy tay chào lại, lòng thầm nghĩ "Ước gì ổng cũng sốt sáng học tập giống như luyện tập bóng rổ, giảng đi giảng lại mệt muốn chết." Nó đảo mắt vẻ bất lực, con ngươi màu nâu dừng lại ở mấy tờ đề cương trên bàn, khẽ thở dài.

Dạo này không thấy Hoàng Mỹ nhắc nhở gì về Đức, ngay cả việc biết Bảo Hân sẽ kèm cậu ta mấy môn, Hoàng Mỹ chỉ hời hợt ờ à cho qua. Thì ra học lực và thái độ học tập là một nguyên nhân rất quan trọng dẫn đến sự hảo cảm của Mỹ dành cho Minh Đức sụt giảm nghiêm trọng, nhưng không có Minh Đức cũng sẽ có Anh Tú, có Hoàng Trọng,... vân vân và mây mây. Bởi, nhỏ không thiếu crush nên Đức chỉ là một trong hàng sa số những crush của nó thôi. Diễm My và Bảo Hân chẳng mấy quan tâm câu chuyện nó đang nói về Anh Tú lớp 11A3, ngay cả đàn em khối dưới mà nó không tha, chắc lại tia được trong câu lạc bộ truyền thông của trường. Phương châm đi đầu của Mèo chính là "Miễn là trai đẹp, tuổi tác chỉ là con số thôi." Quá quen với cảnh dăm ba bữa, cô sẽ nói về một anh đẹp trai nào đó nên My và Hân chỉ gật gù cho có.

Tâm trí Hân chìm đắm trong những dòng chữ trên bảng tin trường, loay hoay chọn nét chữ đẹp nhất cho bài trang trí chào mừng ngày 20/10. Kỳ thi học sinh giỏi còn mấy tháng nữa, bài vở chất đống, cộng thêm vô số công việc ở câu lạc bộ chờ Hân xử lý và vướng phải việc kèm cặp một cậu học trò bất đắc dĩ khiến khoảng thời gian nó eo hẹp vô cùng. Nhìn Hân chăm chú tô vẽ, tiếng nhỏ Mỹ vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Bảo Hân..." Hoàng Mỹ vừa xoay xoay cây bút vẽ, nhìn nó tò mò.

"Gì?"

"Dạo này mày kèm cặp Đức sao rồi?"

"Sao là sao bà nội?"

"Thấy im ắng quá trời, nói nghe coi?"

"Ủa? Tao tưởng mày không quan tâm thằng chả nữa sao hỏi tới quài dị? Mà...con Hân nó đâu có dại trai như mày đâu Mèo." Diễm My đẩy gọng kính lên, không nhìn con Mỹ lấy một lần, thốt ra những câu từ mỉa mai.

Cả Mỹ và My đều không có trong câu lạc bộ thư pháp nhưng vì thiếu nhân lực nên nó đành kéo theo hai cô bạn thân vào để phụ giúp mấy cái lặt vặt. Dĩ nhiên là có trả công bằng một bữa bánh tráng nướng hoành tráng, thì tụi này nó mới đi.

"Quan tâm tẹo cũng hong được hả má, dù gì cũng là người tao từng cho vô danh sách crush mấy tuần trời." Nhỏ Mỹ liếc xéo My một cái, khích bác nhỏ lớp phó.

"Bình thường, chả sao hết." Nhỏ Hân bình thản trả lời, đôi lúc phải thừa nhận rằng vẻ ngoài điển trai của cậu ta cũng khiến cô nàng xao nhãng, quên đi sự ngốc nghếch vốn có. Nhưng chỉ cần học cùng cậu ta, giảng hơn ba lần cho cùng một bài tập và công thức, nhớ lại khoảnh khắc cậu đọc tiếng Anh như tiếng Lào cùng cách phát âm không thể chối hơn, Bảo Hân lập tức tỉnh táo trở lại. Chắc chắn từ mà cậu ta đọc đúng nhất là "basketball". Mỹ nam này, nên bớt nói tiếng Anh thì vẻ đẹp sẽ được bảo toàn

"Ừ. Cận cảnh thấy sao, mê rồi chứ gì. Ta nói, sao mà nó đẹp tàn canh, đẹp lạ lùng, đẹp đỉnh cao, đẹp xao xuyến vậy trời!" Hoàng Mỹ cảm thán hết lời. Dù học lực không tốt là lý do lớn nhất khiến Mèo dần mất hứng thú với  Minh Đức. Dẫu thế, đôi lúc nhỏ Mèo vẫn không thể phủ nhận sự thu hút từ vẻ nam tính cùng đôi mắt phượng xếch trông kiêu ngạo tuyệt đối. Chưa kể, Minh Đức còn sở hữu tài năng thể thao đáng nể, càng khiến Mèo xao xuyến thêm vài phần nhưng đã là chuyện cách đây 2 tuần trước.

Kể ra, ngoài Anh Văn chạm đáy thì Vật Lý cậu chàng có vẻ ổn áp hơn, tuy thế vẫn là phải kèm cặp sát sao. Điều nó không ngờ chính là môn Toán, Hóa hắn ở mức tạm ổn.

Hắn... hắn khá lịch sự nữa, lúc đầu khi tiếp xúc con nhỏ còn tưởng Đức rất thô lỗ chứ, nhìn điệu bộ và dáng vẻ lúc nào cũng cau có của Đức khiến Hân hơi sợ, nhưng nhiều lúc cậu ấy ngốc đến nỗi Hân phải quát to lên cậu chàng mới tập trung làm bài. Đúng là không thể để nó dịu dàng được một chút mà.

Bảo Hân trầm ngâm nhìn những tờ báo tường được trang trí, Nam Khánh hí hoáy vẽ lại một số chi tiết trên tờ báo tường lớn được trưng vào tuần lễ chào mừng, thấy các chị khối trên bàn luận về một cậu bạn nào đó liền dỏng tai hóng hớt. Cậu mới biết, đó chính là thần tượng của mình.

"Trời đất? Chị Hân, chị đang kèm... Anh Minh Đức học hả?

"Hả? Ừ đúng em."

"Thật hả chị? Thích quá. Em em muốn gặp ảnh được không chị? Hoặc đưa quà cho ảnh hoặc bắt tay với ảnh thôi cũng được." Giọng nói Nam Khánh phấn khích pha chút thích thú khi nhắc đến thần tượng, ánh mắt lấp lánh niềm vui sướng.

Cả Hoàng Mỹ, Diễm My và Bảo Hân thả bút vẽ xuống, ngước mắt nhìn cậu đàn em khối 10 đang vui mừng khôn xiết. Vậy là đã tìm ra người mê cậu ta hơn cả Hoàng Mỹ cách đây 2 tuần sao.

"Em thích Minh Đức hả?" Hoàng Mỹ sáng mắt, ẩn ý dò hỏi ám muội.

"Em thích, vì ảnh em mới vào trường này mà."

Bảo Hân đang uống nước thì bị nghẹn, ho sặc sụa. Mặt đỏ gay, với tay lấy cuộn khăn giấy. Hoàng Mỹ háo hức, vẻ mặt vô cùng hứng khởi nghe Nam Khánh tiếp tục.

"Mà có rất nhiều bạn nam cũng vì ảnh nên mới vào trường đó chị. Ảnh là cầu thủ trẻ được đánh giá hàng top hiện nay đó, ai mê bóng rổ cũng biết ảnh hết, đặc biệt là trận đấu trường mình và trường Trần Khai Nguyên năm 2018. Trận đó xong, ảnh được chiêu mộ tập huấn quốc gia, chị cũng biết để lọt top vào vị trí được tập huấn hè dành cho các hạt giống đội bóng rổ U19 gắt gao cỡ nào. Ảnh rất giỏi, không siêu giỏi luôn á mấy chị."

Khánh thao thao bất tuyệt với giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ và tôn trọng, để mà kể thành tích của cậu, Khánh có thể kể rành mạch không dứt. Bảo Hân vừa lau miệng, vừa lắng nghe không sót từ nào. Mỹ Wow lên một tiếng trầm trồ, không ngờ đàn em trong trường hâm mộ cậu ta vậy. Nhỏ chỉ biết cậu ta giỏi bóng rổ thôi, còn thành tích chi tiết như thế nào thì bây giờ mới được khai sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro