Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Diệu nhìn vợ hỏi.

“Hồi học trung học, em vì giảm béo mà ngất xỉu. Đừng nói với anh là bây giờ em cũng đang giảm béo? Anh nói rồi, em không được phép giảm béo!”. 

Bị anh nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn Trình Tâm Phi ửng đỏ. 

“Em không có giảm béo mà!”

Hồi đó, cô muốn mình gầy đi một chút sẽ đẹp hơn, nhưng không ngờ mới nhịn có một bữa sáng mà đã té xỉu ở trước cổng khu nhà khi đi mua đồ, làm Tề Diệu phải ôm cô chạy một mạch lên tầng trên, còn bị anh mắng xối xả. 

Đó là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy, có lẽ là do ôm cô leo tuốt lên năm tầng của khu nhà, mệt đứt hơi mất thôi. 

Cuối cùng, cô không dám giảm béo nữa.

Thấy chồng nổi nóng, cô vội vàng giải thích. 

“Em không có giảm béo đâu anh, do trời nóng quá, em ăn không ngon miệng!”. 

“Thật chứ!”

“Thật”. Cô gật đầu cái rụp, chỉ sợ anh không tin. 

Tề Diệu nghe cô chắc chắn, mới nằm xuống giường, ôm cô. 

“Chuyện kia…”

“Chuyện gì anh?”. Trình Tâm Phi không biết chồng muốn nói gì. 

Nhìn sắc mặt cô không tốt, anh quyết định không nói chuyện sẽ cùng với ông chủ Phương hợp tác xây dựng công ty Luật, để sau này hẵng nói. 

“Không có việc gì hết, ngủ thôi!”.

Anh nghĩ ngợi, lúc nào có thời gian, anh sẽ đưa cả nhà đi du lịch một chuyến, bù đắp tình cho Duy Duy, cũng muốn cô được nghỉ ngơi nữa. Nhưng hiện giờ anh lại nắm trong tay vài vụ kiện, việc xây dựng công ty Luật lại đang trong quá trình quy hoach, không thể thực hiện được rồi. 

Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc trong thời gian ngắn nhất. Trước mắt bào chữa cho xong mấy vụ kiện kia rồi hai tháng nữa sẽ sắp xếp cho cả nhà đi du lịch, còn chuyện xây dựng công ty Luật để sau. Sau này khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, anh càng có nhiều việc phải làm, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được nữa. 

***

Giản Phái Lam đi vào trong toilet, nhìn bạn ngồi xổm nôn khan, bực bội hỏi: 

“Trình Tâm Phi, có thật là cậu không có thai không đó?” 

Ăn uống không tốt, buồn nôn, thường xuyên chạy vào trong toilet, không phải mang thai thì là gì? 

“Mình không có thai!”. Phái Lam nghi hoặc cũng đúng thôi, nhưng cô cảm giác cô không có thai vì cô vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn. 

Giản Phái Lam đưa cho cô chén nước ấm. Vì là buổi chiều nên cửa hàng rất ít khách. 

“Cám ơn cậu.” Trình Tâm Phi uống nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút. 

“Nếu cậu không có thai thì cũng nên đến bệnh viện khám thử xem”. Cô cảm thấy dường như cô bạn của cô rất mệt mỏi, việc nhà đều một tay cô nàng làm, lão chồng kia chỉ có cái danh là chủ nhà thôi. 

Nhưng mà mệt quá thì cũng không tới mức phải nôn như thế này, sắc mặt của Tâm Phi cũng không tốt, làm cho Giản Phái Lam không khỏi lo lắng, hay là cô ấy mắc bệnh gì đó. 

Có bệnh hay không có bệnh, có thai hay không có thai, đều phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được. 

“Giờ mình sẽ nghỉ ngơi, nếu mà vẫn thấy không khỏe, mình sẽ đến gặp bác sĩ”. 

“Hay cậu cũng giống Duy Duy, sợ gặp bác sĩ?”. Giản Phái Lam nhìn bạn thân dò hỏi. “Định để tới lúc nào nữa, giờ mình sẽ đóng cửa hàng, đưa cậu tới bệnh viện”. 

“Giờ đi?”. Phái Lam nói đi là đi liền. “Đừng có đóng cửa hàng, rồi rồi, mình đồng ý với cậu, hai ngày nữa nếu mình vẫn cảm thấy trong người không khá lên, sẽ đi gặp bác sĩ”. 

“Nhớ đó, chừng đó nếu cậu mà không đi, mình sẽ đến kéo cậu đi cho bằng được”. Phái Lam đe dọa nói.“Mà nè, cậu không khỏe mà lão chồng của cậu không biết hả?” 

“Anh ấy không biết đâu”.

“Cái gì?” Giản Phái Lam tức giận.“Cho dù lúc trước đúng là mẹ anh ta yêu cầu anh ta lấy cậu, nhưng giờ hai người đã kết hôn được sáu năm, cậu cũng sinh cho anh ta một cậu con trai đáng yêu như vậy, anh ta là chồng cậu, sao không có một chút gì quan tâm tới cậu hết vậy?” 

Cả hai coi nhau như chị em, chuyện gì của Tâm Phi cô cũng biết. Cô cũng đã từng hỏi Tâm Phi, kết hôn với người không yêu mình cũng được sao? 

“Chỉ cần mình yêu anh ấy là được rồi!”. 

Lúc đó Tâm Phi đã trả lời cô như vậy. Pó tay với cô nàng, yêu Tề Diệu từ lâu lắc lâu lơ, chắc chắn sẽ không lay chuyển được quyết định của cô bạn ngốc nghếch này nên Phái Lam đành phải chúc phúc cho cô nàng, thầm mong Tề Diệu một lúc nào đó sẽ yêu Tâm Phi. 

“Để mình gọi điện quạt cho anh ta một trận.” Cô tức giận nói. 

Trình Tâm Phi chạy nhanh lại giơ tay ngăn Phái Lam. 

“Phái Lam, cậu đừng gọi điện cho anh ấy. Mình không muốn cho anh ấy biết mình không khỏe”. 

“Cái gì?”.

“Công việc của anh ấy gần đây rất bận rộn, thường về nhà rất khuya. Lúc anh ấy về thì mình ngủ rồi, làm sao mà biết mình không khỏe được chứ?”. Vào buổi sáng, sắc mặt cô cũng như mọi ngày sao anh biết được. 

“Sao cậu không nói với anh ta? Anh ta là chồng của cậu”. 

“Mình không muốn làm cho anh ấy lo lắng, mình muốn anh ấy yên tâm làm việc”. 

“Đồ ngốc, cậu là vợ của anh ta, cậu phải đòi quyền lợi của cậu, hiểu không?”. Đây là thời đại gì thế này, cô bạn ngốc ngếch của cô còn cung phụng lão chồng hết mức. Muốn trở thành người phụ nữ truyền thồng sao? Có mà đổ bệnh ra đấy thì khổ. Chính vì vậy nên cô vẫn chưa muốn kết hôn. 

“Này cậu, anh ấy vẫn đối xử với mình rất tối. Mấy bữa trước còn mua bánh nhân sô cô la ở cửa hàng Arthur Family cho mình. Cậu cũng biết đó, mình thích ăn bánh nhân sô cô la nhất còn gì”. Mấy ngày trước, vừa mở tủ lạnh ra đã thấy ngay hộp bánh, thích quá đi mất. 

“Tề Diệu đi Arthur Family mua bánh nhân sô cô la cho cậu?” Giản Phái Lam trưng ra vẻ như muốn nói “làm-sao-có-thể”. Cái lão luật sư lớn họ Tề đó bận rộn nhiều việc như thế, huống hồ, hai người đó kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng nghe nói anh ta đưa Tâm Phi đi mua này mua kia. “Có thật là anh ta mua không đó, hay là nhờ ai mua?”. 

Cũng không trách Giản Phái Lam lại nghĩ như vậy, chính Trình Tâm Phi cũng nghĩ như cô bạn, nhưng cô không hỏi anh. Mặc kệ, anh mua hay nhờ ai đó mua, cô đều rất vui. 

“Mà nè, đừng nói chuyện của mình nữa. Chuyện của cậu và bạn trai sao rồi, vẫn còn cãi nhau hả?”. Trình Tâm Phi cũng lo lắng hỏi. 

Nhắc tới chuyện cô cãi nhau với bạn trai, Giản Phái Lam bất đắc dĩ thở dài. 

“Đừng nói là cãi nhau, tụi mình chắc phải chia tay quá”. 

“Chia tay?” Trình Tâm Phi bất ngờ.“Tại sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro