Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhẹ nhàng gác điện thoại, Trình Tâm Phi nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Cặp lông mi dài hơi khép xuống, cô cũng không dám hy vọng xa vời. 

Xì căng đan lan rộng trên các phương tiện thông tin đại chúng, người trong cuộc là Tề Diệu không lên tiếng, ông chủ Phương vì muốn dập tắc tiếng xấu trên màn ảnh, phải đứng ra nói Tề Diệu và con gái không có tình cảm gì, ông còn cấm cửa con gái. Vài ngày sau, chuyện ồn ào này cũng lắng xuống. 

Từ lúc Tề Diệu gọi điện cho Trình Tâm Phi, cô chưa lần nào hỏi lại anh chuyện tai tiếng kia. 

“Duy Duy đâu?”. Không thấy con ngồi ăn cơm, Tề Diệu hỏi. 

“Hôm qua con ho khan, em sờ trán con thì thấy con sốt nên hôm nay em đã gọi điện xin nhà trẻ cho con nghỉ, lát nữa sẽ dẫn con đến bệnh viện”. 

Anh nhíu mày nói:

“Sáng nay anh phải tham gia một Hội nghị quan trọng, không thể lái xe đưa em và con đến bệnh viện được”. 

“Không sao anh, hai mẹ con em sẽ đi taxi!” 

“Nhớ gọi điện cho anh!” 

“Dzạ!”

Cuộc sống vợ chồng như vậy đấy. Có quá tẻ nhạt không nhỉ? Cả hai đối đáp với nhau vài câu, ngày nào cũng như ngày nào. 

Đưa chồng ra cửa đi làm, Trình Tâm Phi vào phòng gọi con dậy. Nửa tiếng sau, khi hai mẹ con đi ra cửa, đột nhiên đầu óc cô choáng váng, cô liền ngồi xổm xuống nền nhà. 

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”. Tuấn Duy la to. 

“Mẹ không sao”. Cô gắng gượng đứng dậy, cảm thấy toàn thân không có chút sức lực, chắc là mình cũng phải đến bệnh viện để khám. Lỡ như ngày nào đó ngất xỉu, Duy Duy phải làm sao? 

Sau khi được bác sĩ khám, Duy Duy chỉ bị cảm sốt, uống thuốc nghỉ ngơi là khỏe lại. Cô cũng được các bác sĩ kiểm tra sức khỏe, nói một tuần nữa sẽ có kết quả chính thức. 

Cô mua thuốc cho con xong, hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi bệnh viện, đứng chờ taxi tới đón. 

“Trình Tâm Phi?”

Nghe tiếng ai đó gọi tên mình, Trình Tâm Phi quay đầu lại, trong mắt cô là một gương mặt quen quen. Người đàn ông đeo kính bước về phía cô. Cô thử hỏi: 

“Anh có phải là Duẫn Kiệt học khóa trên?” 

Tiêu Duẫn Kiệt đứng trước mặt cô, nhã nhặn cười nhẹ. 

“Tâm Phi, đã lâu không gặp em”.

“Dzạ, lâu rồi không gặp nhau!”. Cô nhớ lần trước Phái Lam nói anh khóa trên làm bác sĩ ở đây. “Không ngờ đã lâu như vậy mà anh chỉ nhìn qua là nhận ra em liền”. 

“Tất nhiên rồi, vì em nhìn không khác mấy”. Cô vẫn đẹp như trước. Tiêu Duẫn Kiệt nhìn cậu bé đứng bên cạnh cô. “Hồi bữa anh gặp Phái Lam, cô ấy nói em lấy chồng và có một cậu con trai, đây là cậu nhóc con em à?” 

“Dzạ, Duy Duy đây ạ.” Trình Tâm Phi kéo con đứng trước mặt mình. “Duy Duy, chú này là anh khóa trên của mẹ hồi mẹ học trung học, con chào chú Tiêu đi!”. 

Tề Tuấn Duy lễ phép khoanh tay cúi đầu. 

“Con chào chú Tiêu”. 

“Ngoan lắm, rất dễ thương!”.

“Cám ơn anh”. Con được khen, miệng Trình Tâm Phi nở nụ cười. 

“À, sao hai mẹ con lại đến bệnh viện?” 

“Em đưa Duy Duy đi khám bệnh. Phái Lam nói với em anh là bác sĩ ở đây, đúng không vậy?” 

“Đúng”.

“Làm bác sĩ chắc là nhiều việc lắm nhỉ? Không làm phiền anh nữa, Duy Duy, nói tạm biệt chú Tiêu đi con, chúng ta phải về rồi”. 

Tiêu Duẫn Kiệt nhìn cả hai.

“Hai mẹ con đi tắc xi về sao? Chồng em đâu?” 

“Anh ấy đang làm việc, hai mẹ con em sẽ đi tắc xi về”. 

“Anh chuẩn bị đi đón bạn gái anh ở trường Đại học, thuận đường nên để anh đưa em về”. 

“Dzạ, không cần đâu anh, làm phiền anh…”. 

“Đừng nói vậy, xe của anh ở đằng trước”. 

Thấy khó mà từ chối được, Trình Tâm Phi đành phải dắt con đi theo sau Tiêu Duẫn Kiệt. 

Ngồi sau xe, cô đọc địa chỉ nhà cho anh. 

“Cảm ơn anh đã đưa hai mẹ con em về, nhưng liệu có kịp đón bạn gái anh không vậy?” 

Tiêu Duẫn Kiệt nhìn vào kí chiếu hậu.

“Em vẫn giống như trước đây, luôn khách sáo. Em đừng lo, không trễ đâu!”. 

“Bạn gái của anh là giáo viên ạ?”

“Không, cô ấy là nghiên cứu sinh. Bọn anh tính chờ sang năm sau khi cô ấy lấy được bằng thạc sĩ sẽ kết hôn”. 

“Chúc mừng anh!”. Trình Tâm Phi mỉm cười. Nhiều năm rồi không gặp nhau, giờ gặp lại cô không thấy xấu hổ nữa, có lẽ vì chuyện trước kia qua lâu rồi. 

“Cám ơn em!”. Tiêu Duẫn Kiệt cũng cười.“À đúng rồi, anh có chuyện này muốn giải thích với em”. 

“Giải thích?”

“Hồi đó anh không biết là em đã có bạn trai nên anh mới đưa thư tình cho em, xin lỗi em”. 

Cô hoang mang hỏi:

“Bạn trai? Anh Tiêu, anh nhầm rồi. Em chưa có bạn trai mà”. Cả khi học Đại học, cô cũng không có bạn trai. 

“Tề Diệu, chồng em đó, cậu ấy không phải bạn trai em à?”. 

“Anh ấy tất nhiên không phải bạn trai của em rồi. Anh ấy chỉ coi em như em gái. Nhưng sao anh lại nghĩ Tề Diệu là bạn trai của em?”. Cô nhớ là cô chưa bao giờ nói với anh khóa trên về Tề Diệu. Hay là Phái Lam nói. Không. Cô cũng chưa nghe Phái Lam kể lại bao giờ. 

“Không phải Tề Diệu là bạn trai của em à? Vậy sao lúc đó cậu ta lại cầm thư tình…”. 

“Hụ hụ!”. Cổ họng Tề Tuấn Duy khó chiu. 

Thấy con ho, Tâm Phi bỏ dở câu nói của Tiêu Duẫn Kiệt, lấy chai nước từ trong ba lô ra.“Duy Duy, con uống nước đi”. 

“Dzạ”. Cậu bé uống một ngụm nước. “Cảm ơn mẹ!”. 

Xe đi vào trước cửa nhà Trình Tâm Phi, bước xuống xe đang định mở miệng nói cảm ơn thì cô nghe con gọi to. 

“Ba kìa mẹ!”.

Cô tưởng con nhìn lầm, quay người lại. Đúng là Tề Diệu lái xe về nhà. 

Anh ấy sao lại về? Quên gì ở nhà hay sao? 

“Ba!”. Tề Tuấn Duy chạy lại phía ba, được Tề Diệu nhấc bổng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro