Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Tề Diệu phải làm việc nhiều như vậy là vì cô, đi sớm về trễ, chưa lần nào anh than vãn oán giận cô. 

Cô nên cảm thấy thế nào đây? Dù cho Tề Diệu không yêu cô, chưa từng nói cô là vật cản lù lù đối với sự nghiệp của anh, hay cô làm cho anh thấy chán ngắt. 

“Giờ còn biết làm gì nữa, lấy nhầm vợ, khổ cả đời”. 

Lấy nhầm vợ, khổ cả đời? Đầu óc Trình Tâm Phi kêu ong ong. 

Đến khi cậu nhóc chạy ra, cầm lấy tay cô, cô mới giật mình. 

“Mẹ, mẹ sao vậy? Nãy giờ con gọi mẹ mà mẹ không nghe?”. Tề Tuấn Duy ngẩng đầu, giọng giận dỗi. 

“Mẹ xin lỗi con, mẹ đang suy nghĩ một chuyện nên không nghe”. 

“Mình về đi mẹ”. 

“Ừ!”

Lúc Tề Diệu trở lại văn phòng, trợ lý đưa điện thoại di động cho anh. 

“Chị Tề và Duy Duy cầm tới đây. Chị ấy nói phải về nấu cơm cho Duy Duy nên phải đi liền”. Duy Duy dễ thương nhìn rất giống Luật sư Tề. 

Tề Diệu nhìn điện thoại, đăm chiêu hỏi. 

“Trợ lý Từ, cô thấy vợ con tôi đi gì tới đây? Có ai đưa tới không?”. 

“Hả?…. À, chuyện đó… Tôi không biết”. Cô làm việc ở bên trong phòng, sao biết chị Tề đi gì tới đây? 

Thấy mặt trợ lý lộ vẻ chẳng biết gì, Tề Diệu thấy mình hỏi một câu thật vô nghĩa nên bước nhanh vào văn phòng, nhấn số của vợ anh. 

“Em tới sao không nói với anh một tiếng rồi về?” 

“Anh đang bận mà, với lại Duy Duy nói đói bụng, em phải về nhà nấu cơm cho con”. 

“Em…”. Tề Diệu không biết trong lòng anh đang rối bời chuyện gì nữa, cũng không biết phải hỏi cái gì?” 

“Sao vậy anh?” 

“Không, chỉ muốn cảm ơn em!” 

“Không có gì a!”

Anh vừa cúp máy, điện thoại bàn lập tức reo vang. Ông chủ Phương gọi. 

“Tề Diệu, tôi đã gửi cho cậu bản hợp đồng, cậu xem chưa?”. Ông chủ Phương hỏi. 

“Tôi xem rồi!”. 

“Không có vấn đề gì chứ?”

“Không!”. Bản hợp đồng toàn những điều kiện có lợi cho anh. 

“Ai, nếu con bé ngu ngốc kia không gây chuyện thì tôi và cậu đã có thể gặp nhau làm một chén”. 

Mấy tờ báo kia viết nhăng viết cuội rằng Tề Diệu muốn thông qua con gái ông để được ông giúp đỡ thàng lập công ty. 

Đưa toàn tin lá cải. Rõ ràng ông phải tới năn nỉ Tề Diệu đầu quân cho ông thế mà lại bị viết thành thế kia. Mặc dù Tề Diệu không thay đổi quyết định nhưng ông vẫn phải tạm thời không đến gặp anh, để cho giới báo chí khỏi có gì để viết. 

Khi nào Công ty Luật thành lập xong xuôi, ông và Tề Diệu sẽ lên tiếng giải thích với họ sau vậy. 

“Tề Diệu, cậu đừng lo. Tôi đã mắng con bé kia một trận rồi, nó sẽ không dám quấn lấy cậu nữa”. Ông nói là làm, không cho tiền cũng lấy luôn thẻ tín dụng, không để nó tự tung tự tác như trước ở bên ngoài. 

“Ông chủ Phương, chuyện đã qua rồi”. Anh không quan tâm, chuyện của giới truyền thông thật nhàm chán. 

“Tôi chỉ sợ chuyện này làm ảnh hưởng tới tình cảm của cậu và bà xã. Thật sự xin lỗi cậu”. Ông coi Tề Diệu như con, tất nhiên không muốn tình cảm của hai vợ chồng trẻ bị xáo trộn. 

“Không đâu. Tình cảm của vợ chồng tôi vẫn không thay đổi”. Anh và Tâm Phi biết nhau hơn mươi năm, chuyện nhỏ ngoài ý muốn này chẳng là gì. 

“Tốt, tốt rồi. À, Công ty đang bắt đầu khởi công. Nếu cậu rãnh có thể tới xem và đưa ra ý tưởng của cậu. Tất cả đều sẽ do cậu quyết định”. 

Ông chủ Phương rất ưu ái anh, Tề Diệu biết điều đó. 

Công ty Luật sư tiến hành khởi công thuận lợi, hai vụ kiện anh bào chữa cũng thắng kiện, cuối cùng sắp tới anh cũng có khoảng nửa tháng nghỉ ngơi, lúc đó anh sẽ giành thời gian để quan tâm tới vợ con anh. 

Trợ lý bước vào, đưa cho anh lịch làm việc trong tuần, sau đó cô nhắc anh, sinh nhật của Duy Duy rơi vào tuần sau. 

“Luật sư Tề, anh có cần em mua giúp anh quà sinh nhật cho Duy Duy không?” 

“Không cần, tôi tự mua”.

“Vâng”. Cô biết đây là sở thích của anh. Tuy cô thường giúp anh mua nhiều thứ nhưng nếu là quà sinh nhật của người nhà, dù cho anh bận rộn như thế nào vẫn thường tự đi mua quà. Chính vì điều này cô mới biết rằng anh là người rất yêu gia đình. 

Sau khi trợ lý đi rồi, Tề Diệu ngồi trong phòng nghĩ ngợi. Mua gì cho Duy Duy đây? 

Hay mua ô tô đồ chơi? Có lần cậu nhóc nói muốn cùng anh chơi điều khiển ô tô, không biết bây giờ cậu nhóc còn nhớ không nhưng sau này anh sẽ giành nhiều thời gian cho con, hai bố con sẽ cùng nhau chơi. 

***

Trong cửa hàng của bạn thân, Tâm Phi khẽ thở dài. 

“Phái Lam, cậu nghĩ thế nào nếu mình và Tề Diệu ly hôn?”. 

Giản Phái Lam đang cầm kim thêu thiếu chút nữa đã đâm vào tay. 

“Là bạn thân nhất của cậu, tất nhiên mình muốn cậu ly hôn quách cái gã đàn ông ích kỷ tự cao tự đại đó đi. Một mình cậu phải làm việc nhà mệt bở hơi tai còn gì”. Cô muốn như vậy đấy. “Nhưng mà, cậu quên rồi sao, cậu yêu anh ta hơn cả bản thân cậu, sao tự nhiên cậu lại nói muốn ly hôn với anh ta?”. 

“Người ích kỷ là mình!”. Cô buồn rầu trả lời. 

“Sao cậu lại nói cậu ích kỷ?”. 

Trình Tâm Phi nhíu mày, im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro