chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tâm Phi, anh không biết tối nay em có chuyện gì, tự nhiên lại tức giận với anh. Anh đang mệt, sáng mai anh còn phải ra tòa, chuyện này nói sau được không?”. Anh chưa bao giờ nghĩ hai vợ chồng sẽ cãi nhau, nhưng đây không phải là lúc để cãi nhau, anh cần tắm rửa, đi ngủ. 

“Không được, em và anh phải nói chuyện rõ ràng”. Cô bướng bỉnh nói. 

“Tâm Phi!”

“Nếu giờ không nói, sau này không còn dịp nào nữa để nói”. 

“Em đang nói gì?”. Tề Diệu cảm thấy tối nay vợ anh rất lạ, đây là cô gái mà anh biết hơn hai mươi năm sao? 

“Tề Diệu, Duy Duy rất yêu anh, em mong anh giành nhiều thời gian cho con, anh đồng ý với em được không?”. Coi như đây là yêu cầu cuối cùng của cô. 

“Anh nói rồi, để sau đi!”.

“Tề Diệu, em muốn anh đồng ý với em bây giờ”. Cô kiên trì nói. 

“Trình Tâm Phi, em chưa bao giờ cố tình gây sự với anh như thế này”. 

“Vì sao em phải cố tình gây sự, mới có một lần này thôi mà. Anh, đồng ý với em, anh phải giành thời gian cho con”. 

Anh mới thất hứa có một lần mà cô lại như sắp phát điên rồi. Tề Diệu nghĩ, nếu tối nay anh không đồng ý, chắc cô sẽ làm ầm lên mất. 

“Ừm, anh đồng ý. Giờ anh về phòng tắm rửa được chưa?”. Anh xoay người đi tới phòng, nhưng vợ anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ. 

“Em lấy quần áo cho anh rồi, em để trên giường. Tối nay em muốn ngủ ở phòng khách”. Trình Tâm Phi nói xong bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại. 

Tề Diệu không tin được, cô muốn anh và cô ngủ riêng. Rốt cuộc tối nay cô làm sao vậy?. 

Anh vò đầu, không thể hiểu được thái độ của cô. Thở dài, anh đi vào trong phòng ngủ. 

Hôm nay là cái ngày gì thế này! Ở Sở đã lộn xộn, về nhà cũng loạn cả lên. 

Ngày mai, vụ kiện kia chấm dứt, anh phải nói chuyện với cô vì sao lại phải ngủ riêng. 

***

Nhưng điều mà anh không ngờ tới là buổi chiều khi anh trở lại Sở, nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của vợ anh là đơn ly hôn. Và cô cũng đã ký tên. 

Chết tiệt! 

Cô ấy nghĩ cái gì vậy?

Anh nhìn đơn ly hôn, không biết vì sao Tâm Phi lại như vậy, bất giác anh thấy bất an. 

Anh gọi ngay về nhà, chờ lâu lắc cũng không có ai nhấc máy, liền gọi cho cô. 

“Trình Tâm Phi, em ăn nhầm cái gì vậy? Tự nhiên lại ký cái của nợ này đưa cho anh?”. Tề Diệu quát to. 

“Anh xem rồi à?”

“Trình Tâm Phi, em đang ở đâu? Anh tới đó ngay bây giờ”. 

“Diệu, anh đừng tìm em. Em đã quyết định ly hôn với anh. Sáng nay sau khi anh đi làm, em đã chuẩn bị xong xuôi hành lý, dọn ra khỏi nhà rồi”. 

Chuyện gì thế này, cô dọn đi sao? Gương mặt Tề Diệu cứng đờ, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. 

“Trình Tâm Phi, em nói đi, em đang ở đâu?”. [Bơ vừa ngậm kẹo vừa nói: “Dzạ thưa anh. Em biết. Cho em tiền em nói cho!”) 

“Diệu, em quyết định ly hôn rồi. Sau này, anh và em không có quan hệ gì nữa hết. Duy Duy do anh nuôi nấng. Em biết anh cũng bận rộn nhiều việc nên con đang ở nhà ba mẹ em, ba mẹ sẽ chăm sóc cho con. Mà em thấy con ở nhà ba mẹ em cũng rất tiện vì gần nhà trẻ”. 

Thấy vợ kiên quyết nói ly hôn anh, còn gửi con ở nhà mẹ đẻ, Tề Diệu bừng bừng tức giận. 

“Trình Tâm Phi, em nghe cho rõ. Anh-không-ly-hôn-đâu!”. 

“Diệu……”

“Anh không bao giờ ly hôn, cả đời này em cũng đừng nghĩ anh sẽ đồng ý ly hôn”. 

“Diệu, anh đừng vậy mà. Hai chúng mình một chút cũng không hợp nhau”. 

“Em nói xàm gì thế? Hai chúng mình sống gần nhau hai mươi năm, hôm nay em lại nói anh và em không hợp nhau? Trình Tâm Phi, em muốn gì đây? Chỉ vì anh không đi ăn với hai mẹ con em mà em lại muốn ly hôn với anh?” 

Đầu dây bên kia im lặng, anh lại thấy nóng cả mặt. 

“Đừng có im lặng, anh muốn biết chính xác lý do vì sao phải ly hôn, hay chuyện này có liên quan đến Tiêu Duẫn Kiệt?” 

“Diệu, anh điên rồi. Chuyện của chúng ta không liên quan tới anh Duẫn Kiệt, tự nhiên anh lại nhắc tới anh ấy làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro