Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Diệu, đừng nói nữa. Em mệt rồi”. Giờ cô chỉ muốn khóc. Cô quá yêu anh, rất yêu. 

Cô không thể nghe anh nói nữa, cô sợ càng nghe cô càng cảm động, cuối cùng không ly hôn được, ích kỷ ở lại bên cạnh anh. 

“Được”. Tề Diệu đứng dậy. “Em biết lúc nào thì anh nhận ra em yêu anh chứ không phải coi anh như một người anh trai không? Đó là lúc em đồng ý lấy anh. Lúc đó em đã gật đầu ngay không do dự, cũng giống anh, nghe nói sẽ kết hôn với em, anh cũng gật đầu ngay lập tức”. 

Anh sờ đầu cô. Trước khi đi anh nói:

“Anh không biết tại sao em lại nghĩ anh không yêu em, có lẽ trước kia anh không thể hiện ra ngoài tình cảm của anh. Mấy năm qua, anh và em sống với nhau một nhà nhưng lại không thể hiện tình yêu. Thật ra,…anh đã yêu em từ năm mười sáu tuổi”. 

***

“Luật sư Tề, đây là quà của mọi người chúc cho chị Tề mau chóng khỏe lại”. 

Sau khi Tề Diệu đi vào văn phòng, trợ lý của anh cũng vào theo, đặt túi quà của mọi người trên bàn, còn có người gấp những con hạc giấy. 

“Nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi tới mọi người”. Lúc nãy anh đi vào cửa, các đồng nghiệp ai cũng tới nói chuyện với anh, bảo Tâm Phi hãy cố lên, làm anh rất cảm động. 

“Vâng! À, còn đây là những quyển sách mà em đã mua giúp anh”. 

Cô đưa ra một chiếc túi bên trong là mấy quyển sách dạy nấu ăn mà cô đã mua cho anh, từ món đơn giản cho đến những món cầu kỳ. 

“Ồ, nhanh vậy sao? Cảm ơn cô”. Tề Diệu lấy một quyển sách ra xem. 

“Không có chi”. Một luật sư lớn không xem văn bản tố tụng mà lại xem sách dạy nấu ăn, đúng là không quen lắm. 

“Luật sư Tề, anh đọc những cuốn sách này, vậy anh muốn tự nấu ăn à?” 

Mấy ngày gần đây, nhà Luật sư Tề có chuyện, chị Tề mắc bệnh bạch cầu cấp tính khá nghiêm trọng đang phải chờ được hiến tủy, hy vọng sẽ tìm được tủy thích hợp trong thời gian sớm nhất. 

“Tôi muốn tự nấu ăn”. Tề Diệu không phủ nhận. 

Từ lúc hai cha con anh bắt đầu sống mà không có Tâm Phi bên cạnh, cả hai điều đi ăn cơm hộp vì không còn cách nào khác. Anh thì không thể xuống bếp. Nhưng ngày nào cũng ăn cơm hộp, nhóc Duy Duy nhìn là thấy ngán, ăn càng ngày càng ít, sút mất mấy kí. 

Mặc dù vậy nhưng anh chưa bao giờ nghe con than thở nên càng đau lòng. Không trách được, thằng bé không quen ăn đồ ăn ngoài, ai bảo vợ anh nấu ăn ngon như thế. 

Vì thế, mấy ngày tới, tự anh phải lăn xả vào bếp. 

Nhưng sau đó anh nhận ra, nấu ăn cũng là một môn học không hề dễ chút nào. Ngay cả bữa sáng đơn giản, tự Duy Duy đã bỏ bánh mì vào máy để nướng, anh chỉ việc hun chân giò vô cùng dễ thế mà tất cả đều cháy đen thui. 

Bữa tối lại càng thê thảm hơn. Nấu phở thành ra nấu hồ dán sền sệt. Còn món cơm chiên trứng, nhìn thì thấy rất là dễ nhưng vì anh vặn lửa to quá thế là cơm chiên thành cơm cháy. 

Cuối cùng, cả nhà náo loạn, nấu món gì cũng không ăn được. 

Không ngờ Tề luật sư thật sự muốn đọc sách dạy nấu ăn để tự mình vào bếp. Trợ lý Từ ngạc nhiên. Có điều nhiều món cũng không giống như trong sách viết, ngay cả cô, kết hôn xong mới học nấu ăn nên không dễ dàng chút nào. 

“Luật sư Tề, em thấy, anh nên thuê một người giúp việc sẽ tốt hơn đó”. Chưa bao giờ làm việc nhà, giờ mới học, sẽ gặp không ít khó khăn, vợ anh ấy lại đang bệnh, thuê người giúp việc là biện pháp tốt nhất lúc này”. 

“Thuê người giúp việc?”

“Vâng, nếu anh muốn, em sẽ lên mạng tìm giúp anh, nhanh lắm ạ”. 

Tề Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Tôi thấy không cần thiết, tôi làm là tốt nhất”. Anh nghĩ, sớm muộn gì anh cũng phải học nấu ăn. Đến khi Tâm Phi xuất viện, anh có thể nấu những món ăn ngon và bổ cho cô. 

Cứ quyết định như vậy đi. Anh tự tin anh sẽ học được cách nấu những món ăn ngon. 

Và anh cũng tin rằng, Tâm Phi chắc chắn sẽ khỏe lại, sau đó cả nhà sẽ vui vẻ sống bên nhau. 

Không ngờ anh ấy lại kiên trì như vậy. Trợ lý từ nhắc nhở anh. 

“Nhưng Luật sư Tề, không lâu nữa anh sẽ đảm nhận vị trí mới, anh có thời gian nấu ăn sao?” 

Luật sư Tề và ông chủ Phương hợp tác thành lập Công ty Luật sư đã được quyết định. Tất nhiên cô là trợ lý của anh nên cũng sẽ đi theo anh, cô cũng sẽ được thăng chức lên làm trợ lý Tổng giám đốc. Được làm việc với một luật sư chuyên nghiệp như Tề Luật sư, từ những ngày đầu tiên, cô đã nghĩ chắc chắn anh sẽ thành lập được một công ty Luật vì anh rất có năng lực và khả năng đó. 

“Tôi đã quyết định làm một người cha tốt nên tôi nghĩ không có việc gì là không làm được”. 

Anh sẽ cố gắng cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình. 

***

Giản Phái Lam và bạn trai của cô ngồi ghế hành lang trong bệnh viện. Thấy Tề Diệu nắm tay con đi ra, cô liền đứng dậy bước lên phía trước. 

“Tề Diệu, tôi có chuyện muốn nói với anh”. 

“Có chuyện gì?” 

Giản Phái Lam nhìn Tề Tuấn Duy.

“Duy Duy, con lại chỗ chú Ngô chơi, chú Ngô sẽ dẫn còn đi mua đồ chơi. Dì có chuyện muốn nói với ba con, được không?” 

“Dzạ!”.

Sau khi Ngô Tử Dục cùng cậu bé đi mất, cô nói ngay: 

“Tề Diệu, tôi mong anh ký tiên liền đi, ly hôn với Tâm Phi đi.” 

Anh hỏi 

“Tại sao?”

“Anh không thấy Tâm Phi rõ ràng không muốn dính dáng tới anh mà. Lần nào nó gặp tôi cũng hy vọng tôi khuyên anh ký tên vào đơn ly hôn. Nhìn đôi mắt nó tôi biết nó một lòng sợ làm phiền tới anh. Anh muốn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng nhưng Tâm Phi lại không muốn như thế”. 

Lòng cô rất mâu thuẫn. Mỗi lần nhớ tới chuyện Tâm Phi nhờ cô, cô không thể không làm. 

Mình không muốn trở thành gánh nặng của Tề Diệu. Mình biết bây giờ tình trạng của mình đang rất xấu. Mình không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này… Mình không muốn… Phái Lam, giúp mình khuyên anh ấy ký vào đơn ly hôn đi, cũng không cần phải đến bệnh viện… 

Cô vì Tề Diệu có thể làm tất cả, giờ cô ngã bệnh, cô càng không muốn Tề Diệu vì cô mà mệt mỏi. Cô thật sự hết hy vọng. 

Thấy Tề Diệu im lăng, Giản Phái Lam tiếp tục khuyên anh. 

“Nếu anh yêu Tâm Phi, anh cứ đồng ý đi, cho dù là ly hôn giả cũng được mà, đừng làm cho nó cứ suy nghĩ mãi chuyện này, được chứ?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro