Chương tám: tương kế tựu kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôn Yến." Tên bản thân bị người ta gọi liên tục mấy lần.

Ôn Yến biết không thể giả vờ làm ngơ nữa, cô kiềm chế bực bội bước ra ngoài, nhu nhược, hoảng sợ hỏi đối phương. "Bạn học, cậu tìm mình có việc gì không?"

"Mang bánh kem cho cậu." Thiếu niên hung dữ hôm qua đột nhiên hoá thành chó nhỏ, thân thiết lấy lòng.

Nếu Ôn Yến không được Tiểu Bạch nhắc nhở trước, cùng với hiểu biết về vẻ ngoài của mình, sớm đã bị cậu ta lừa tới xoay mòng mòng.

"Không...không cần." Ôn Yến thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối. "Cậu mang về đi, mình không nhận đâu."

"Không được, cậu cần thiết phải nhận, đây xem như lời xin lỗi vì hành động mấy hôm trước. Giáo viên sắp đến rồi, cậu nhanh chóng đi vào đi, tôi không quấy rầy cậu nữa!"

Lý Húc Dương nhét bánh kem vào tay cô.

Ôn Yến ôm bánh kem nhỏ trong ngực, nhìn cậu ta, lại cúi đầu xem bánh kem.

Phía sau giáo viên thể dục đã đến gần, cô hết cách, xoay người đi vào, khoảnh khắc xoay người da đầu của cô đau đớn, xoay người, Lý Húc Dương vẫn đang cười tủm tỉm nhìn cô.

Ôn Yến thừa biết sợi tóc mới bị kéo xuống sớm đã bị giấu trong lòng bàn tay phải của cậu ta.

"Cậu nhổ tóc mình sao?" Cô dùng vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi.

Lý Húc Dương run lên, lại trợn mắt nói dối. "Không có, mình nhổ tóc cậu làm gì chứ?"

"Mau vào đi! Mình phải đi rồi......"

Nói xong còn hướng cô vẫy vẫy tay, xoay người chạy đến hướng dãy phòng học.

Ôn Yến nhìn đối phương tư thế chạy giống vịt bầu, liền biết tóc của chính mình tuyệt đối là bị giật đi, vì để thiết kế máy quay phim vi bụi, thật đúng là trăm phương ngàn kế.

Ngoài mặt cô kỳ quái mà đi vào sân, người trên sân cỏ nháy mắt yên tĩnh, hưng phấn nhìn theo. Ngay cả Lâm Chung Đình cũng nhìn cô, nở nụ cười cổ quái.

Muốn xem sao?

Chờ xem, tôi chơi chết F4 của mấy người thế nào.

Cô trở lại chỗ ngồi trên sân ban nãy của mình, đem bánh kem nhỏ vứt sang bên cạnh, không để ý tới, tiếp tục tiếp lấy sách của mình ra đọc tiếp.

Mà Lý Húc Dương vội vã lên lầu, trở lại lớp của mình. Lục Thiên Mạch ngay lập tức hưng phấn, hướng cậu ta vọt lại, "Thế nào? Thế nào? Lấy được không?"

Bọn họ bốn người từ nhỏ đến lớn đều là cùng một lớp.

Lý Húc Dương lại lần nữa giơ lên khóe miệng, cao hứng khoe khoang. "Mình làm mà cậu còn không yên tâm sao?"

Cậu ta nâng tay lên, một sợi tóc đen nhánh ngay lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay cậu ta.

Sau đó cậu ta đi tới bên người Lạc Tư Ngôn.

"Cầm, mau cầm một chút, mình gấp không chờ nổi mà muốn thấy trò hề của nha đầu thúi đó, phải biết rằng vừa mới......"

"Vừa mới làm sao vậy?" Lục Thiên Mạch hưng phấn hỏi.

Nhớ tới vừa mới bị cô làm lơ, cậu ta ngay lập tức nhục nhã vẫy vẫy tay. "Không có gì! Lại nói Thiên Hàng, cậu thật sự không chơi?"

"Không cần. Không có hứng thú."

Lục Thiên Hàng lật qua một trang sách. "Nữ sinh người ta rất nhiều bí mật cá nhân. Các cậu muốn chơi, cũng phải thiết kế tốt, ít nhất cô ấy tắm rửa gì đó, không thể bại lộ"

"Bại lộ thì làm sao? Xem dáng người cô ta như vậy cũng sẽ không tốt bao nhiêu, nhìn cô ta còn hại mắt không chừng?" Lục Thiên Mạch không quan tâm, thản nhiên nói.

"Thiên Mạch!"

Lục Thiên Hàng nghiêm túc trừng đứa em trai. Cùng được Lục gia nuôi dưỡng, Lục Thiên Hàng là loại giáo dưỡng này, Lục Thiên Mạch thật không thể nói.

Lý Húc Dương nhíu mày, cũng đồng tình với Lục Thiên Hàng, "Đúng đúng đúng, Tư Ngôn cậu thiết lập tốt, tắm rửa đi WC linh tinh cũng đừng quản, phải biết rằng dù là nha đầu thúi đó nguyện ý, mình cũng sợ bị thương đôi mắt!"

Nghe vậy, hai người kia cười khẽ. Lục Thiên Hàng trực tiếp đem sách của mình ném xuống, đi ra ngoài.

"Thiên Hàng!"

"Anh!"

"Thôi thôi, đừng động cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ có bóng rổ của cậu ấy, có nề nếp mà, dù sao trong nhà sau này cũng là muốn đưa cậu ấy vào quân doanh, mặc kệ cậu ấy, lão cổ hủ......"

Mà đúng lúc này, Lạc Tư Ngôn trực tiếp liền đem DNA của Ôn Yến thiết lập xong, máy quay phim vi bụi nháy mắt bay lên, bay ra ngoài cửa sổ, trực tiếp liền vào lớp Ôn Yến, sau đó liền ngừng ở bên cạnh cô.

Lúc này cơ hồ học sinh toàn trường đều chạm mặt cô đang phát sóng trực tiếp.

Hoa Tư Dẫn: "Mẹ nó, mẹ nó, khuôn mặt vừa béo, vừa đen, vừa đầy mụn nhọt thế này. Kinh tởm chết tôi mất."

Big boss: "Chơi lớn thế này, F4 thật đáng thương."

Đường vào tim em không có lối: "Nữ nhân này quả thật là người xấu nhất mà tôi từng gặp."

Vợ tôi ở khắp vũ trụ: "Mau nhìn xem góc hai giờ, là hoa khôi lớp một Lâm Chung Đình đó, lớn lên thật xinh đẹp."

Ôn Yến vừa tập thể dục xong, đang nghỉ giải lao, thấy các bạn học cùng giáo viên đều đang lén dùng điện thoại, cô không nhịn được cười lạnh trong lòng. Cô đảo ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Kiều, để cô ta đi xem lén, còn bản thân lại ngẩng đầu uống nước.

Xem ra đã đến giờ cô lên sàn diễn rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro