Học viện Anh Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một câu truyện hay mà mình đã đọc, mình muốn chia sẻ với mọi người :D

Tác giả: venus9x

Nguồn: hihihehe.com

Anh Quốc là 1 trường cấp 3 lớn đc hình thành đến nay khoảng 15 năm.Ngôi trường đc 1 tập đoàn tư nhân Mỹ 

đầu tư

hơn 70% nên có thể coi đây là trường quốc tế lớn nhất Vn lúc bấy h'.Thành phần hs ở đây phần lớn là công tử - tiểu thư con nhà giàu có chỉ số IQ cao ngất ngưỡng,nếu k nói đây là “lò đào tạo nhân tài” dành cho những ng thừa kế trong tương lai,1 số ít còn lại vào đc đây là do wa giới thiệu hoặc học bổng.Trường có tất cả 2 khu,khu The Moon dành cho nữ và khu The Sun dành cho nam.Và câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ khu The Moon.

Chap 1

 : Học sinh mới

7h sáng,ánh nắng vẫn còn dịu len wa chiếc màng to gửi những tia nhìn đầu tiên vào căn phòng rộng.Nó bị đánh thức vì lóa mắt và tiếng sinh hoạt rộn ràng của khu phố,lồm cồm bò dzậy sau 1 giấc ngủ dài êm đềm k mộng mị.Nó quơ tay tìm chiếc đồng hồ báo thức nhưng khi nó nhìn xuống đất thì thấy cái đồng hồ đã bị đập vỡ tan nát từ lúc nào.K mấy wan tâm,nó với lấy chiếc đt trên đầu giường,đôi mắt lờ đờ từ từ hé mở và trợn lên,con số 7h03’ mơ hồ nhảy múa trong đầu nó.

_TRỄ HỌC RỒI … ! 

Câu nói (hét) lặp lại k biết bao nhiu lần trong 1 tuần của nó,k biết có phải cái lệ k,nhưng tuần nào nó cũng phải đi trễ từ 2 – 3 ngày.Hnay cũng vậy.

_Chị Lý,tại sao k gọi em dzậy sớm hơn – Vừa đánh răng nó vừa trách chị giúp việc.

_Cô nhớ lại đi,6h tôi đã vào p' đánh thức cô nhưng cô k dậy.Tôi đưa cho cô cái đồng hồ thì cô thẳng tay ném nó vào tường,bây h' con trách tôi nữa  – chị Lý trề môi ngán ngẩm.

Nó khựng lại,nhíu 1 bên mày,đôi mắt nhìn lên trần ra bộ suy nghĩ,những j' chị Lý kể lờ mờ rồi dần rõ trong trí óc nó.Nhưng h' k phải lúc hồi tưởng,nó nhanh chóng lấy lại tinh thần và tập trung vào việc đang làm.

_Xe đợi trước cổng rồi,cô đi ngay hay ăn sáng – chị Lý hỏi.

_K còn thời jan đâu,chị chuẩn bị quần áo giúp em – nó sốt sắng.

Chị Lý mặc dù đã wen với việc này nhưng rút cuộc cũng bị cuống theo,sau lời nó,chị nhanh chóng chạy lên phòng và mang xuống bộ đồng phục đã đc ủi tươm tất :

Ngoài kia,chiếc oto to đùng đã dừng trước cổng nhà chờ sẵng,thay xong quần áo, nó 3 chân 4 cẳng lao thẳng vào xe và hối thúc bác tài.Như đã thành thói wen,bác tài xế cũng k hỏi j' thêm mà chỉ nhấn ga cho xe chạy.

Bước chân xuống xe,sân trường h' này chỉ còn 1 bóng ng duy nhất,đó là ông bảo vệ già,hoảng hồn,nó nhanh chóng chạy về lớp trước khj cô vào lớp nếu k mún nghe cái “điệp khúc mùa xuân” wen thuộc,nếu nó nhớ k lầm,đầu tiên là : 

“Tại sao lớp trưởng mà cứ liên tục đi trễ” .

Tiếp theo nó sẽ :

“Em xin lỗi cô, em hứa sẽ k tái phạm” .

Sau đó cô mỉm cười hiền từ như pà điên àh k pà tiên và cuối cùng nó sẽ đc “mời” ra đứng ngoài cửa lớp tới h' ra chơi để … làm gương.

Mãi mê suy diễn nó k để ý đến xug wanh nên vô tình đụng trúng 1 cô gái đang đi trước mặt mình.

_Xin lỗi,mình đang vội – nó bối rối xl rồi đâm đầu chạy tiếp.

Như chợt nhận ra điều j' đó,nó way lại vẫy tay với cô gái lúc nãy.

_Mình học lớp 11.TN.8,nice to meet you – nó nói lớn rồi bỏ quay đầu đi.

Cô gái đứng khựng lại,trân trân nhìn nó vì vẫn chưa hỉu nổi chuyện j' rồi chợt mỉm cười.

_11TN.8 – cô lẩm nhẩm.

Từ trong 1 căn phòng cách đó k xa,1 ng phụ nữ trạc ngoài 30 tiến về phía cô gái.

_Chuyện j' ồn ào vậy em ? Cô nghe cái j 11.TN.8.

_Dạ k có j'.Tại vừa nãy có 1 bạn trong lớp đó chào em.

Ng phụ nữ nhíu mày suy nghĩ rồi nở nụ cười như nghĩ ra đc j đó .

“H' này mới đi học thì chỉ có …” .Cô nghĩ thầm rồi way wa cô gái.

_Thoy đc rồi,em sẽ “gặp lại” bạn ấy ngay thoy  , h' em theo cô về nhận lớp,em sẽ học lớp do cô chủ nhiệm.Cô tên là Lê Hoàng Uyên 

_Dạ . – cô ngoan ngoãn làm theo lời cô Uyên cũng là cô chủ nhiệm mới.

Về phần nó,khj chạy về đến lớp,may mắn cho nó cô vẫn chưa vào lớp.Nó đứng chống tay vào cửa lớp,cố gắng thở gấp lấy hơi.Bên trong lớp mọi ng đang bàn luận j' đó khá sôi nỗi nên k để ý đến sự có mặt của nó.

_Nghe đâu hnay có “ma mới” bây oy – giọng 1 pà 8 lanh lảnh.

Nhỏ vừa dứt câu,cả đám con gái bắt đầu lao nhao “vào cuộc”.

“Ng' ta nói 3 người đàn bà ra 1 cái chợ.Ở đây 30 ng' có nước “ra” nguyên cái trung tâm thương mại chứ chợ búa j'” - nó lèm bèm rồi tằng hằng lấy hơi cũng như lấy sự chú ý của mọi ng' rồi trịnh thượng bước vào.

_Tui cũng có nghe wa vụ này … nó liếc mắt thì thấy mọi sự tập trung đã đổ dồn về phía mình.Nó tip tục :

_Theo 1 nguồn tin đáng tin cậy …- nó lại dừng lại gõ ngón tay xuống bàn,đám con gái bên dưới tỏ ra nhìu chiện 1 cách “nhiệt tình”

_Có thể chắc 1 điều ở “ma mới” lần này … - nó lại dừng giả bộ lấy hơi,đám con gái càng tập trung (nghe giảng bài mà đc dzậy cũng đỡ).

_Nói lẹ đi – khoảng 3 4 câu đc bắt đầu bằng câu như thế vang lên.

_Có thể chắc 1 điều “ma mới” lần này … … k xinh đẹp,duyên dáng và thông minh như … TUI  .

… 1 bầu k khí im lặng bao trùm, vài đứa nhìn nhau rồi :

_Oẹ,óyyyyyyyyyyy … - đám con gái đồng thanh,rồi liếc nó bằng con mắt viên đạn.

_Kon nài dzô dziên thúi hoắc lun .Làm ng' ta dẹp bao cóc vô chăm chú lắng nghe – 1 đứa nhăn nhó bực bội vì bị hố hàng.

Bị quê trước thái độ của đám bạn,nó lủi thủi về chỗ.

Tên đầy đủ

: Nguyễn Ngọc Anh

Tuổi

: 17t – 11.TN.8

Gia thế

: Pa ruột Anh wa đời đã đc 5 năm,mẹ Anh ở vậy nuôi con và cách đây 1 năm, pà tái hôn với 1 ng đàn ông kinh doanh đồ cổ có tiếng ở Tp.HCM,thế là chỉ trong 1 ngày,3 mẹ con Anh từ tay trắng bất chợt trở nên giàu sụ.Pa dượng Anh là 1 ng đàn ông thành đạt nhưng k may bị hiếm muộn con cái nên ông coi 2 chị em Anh như con ruột,ông tạo mọi điều kiện để Anh đc học tập tốt nhất nên k có j lạ khj Anh có mặt tại cái học viện này.

Tính tình

: Hiền lành,vui vẻ,vô tư và hay cười (hơi ngờ nghệt).Lớp trưởng 2 năm liền của 11.TN.8.Tuy là tiểu thư con nhà giàu nhưng Anh khá thân thiện nên ngay từ khj mới chuyển vào cô đã nhanh chóng hòa hợp với mọi ng và đc bạn bè quý mến.

Hnay lớp Anh sẽ chào đón 1 học sinh mới,1 học sinh hứa hẹn nhìu điều bất ngờ.

_Đc rồi cả lớp trật tự nào – cô đã bước vào từ lúc nào và lên tiếng nhắc nhở.Bỗng dưng cô đưa mắt nhìn Anh

_Chà,hnay Anh đi sớm ta,chắc chiều nay trời bão ? – cô lên tiếng hỏi,giọng có j đó hơi mỉa mai.

_Dạ tất nhiên phải sớm ròy cô,con ng thì cũng phải thay đổi để hoàn thiện tốt hơn chứ,em học cái này từ cô _ chủ _ nhiệm _ đáng _ kính _ và _ xinh _ đẹp

- Anh lên giọng nịnh bợ.

_Vậy sao ? Vậy mà lúc nãy trong phòng hội đồng cô nghe giọng đừa nào lanh lảnh ngoài sảnh dzậy,ta ? K lẽ mình già rồi sao,ta ? – Cô giả vờ đưa tay lên tráng suy nghĩ với vẻ mặt khôi hài hết sức.

Vài đứa cười khúc khích bên dưới,nghi mình bị hố nên Anh im lặng k nói nữa.

_Thoy đc rồi k đùa nữa.Cô muốn thông báo với các em hnay lớp ta sẽ có 1 bạn mới, chuyển từ Quốc tế Việt - Úc sang để thay chỗ cho bạn Nam vừa nghĩ học hồi tháng trước – nói đến đây cô dịu giọng lại

Nam là 1 trog những học sinh ưu tú của lớp,gđ cũng thuộc hạng quý tộc nhất trường nhưng chỉ trong 1 đêm tất cả đều sụp đổ,sau đó Nam nghĩ học và k ai bik bạn đi đâu.Để tránh k khí mất vui nhỏ Nhj lên tiếng.

_Cô … cô mau mời bạn vào đi.

Nhỏ vừa lên tiếng thì vài đứa lao nhao hưởng ứng.

_Các em thật là … thôi đc rồi – cô mắng iu rồi nhìn ra cửa ra hịu

_Vào đây em.

Cánh cửa phòng học từ nãy khép hờ dần mở ra.Mọi ng chăm chú theo dõi.Từ ngoài lớp,1 cô bạn nhỏ nhắn xuất hiện.Cô bạn khá xinh đẹp,nổi bật với nc da bánh mật,2 mắt to tròn thoáng chút j đó đuộm buồn điểm lên là cặp kính cận màu hồng,chiếc mũi cao thanh tú cùng với mái tóc đc chải gọn gàng,dáng ng' khá chuẩn,trong cô như 1 ng mẫu tuổi teen.Ở cô bạn này vừa toát ra 1 cái j đó dễ thương vừa toát ra 1 vẻ tri thức hơn ng.Cả lớp bất chợt ồh lên 1 tiếng kinh ngạc,dù là nữ với nhau cả nhưng mọi ng vẫn k khỏi bị thu hút trước cô bạn mới này,k loại trừ cả Anh.Vì khj nãy đi vội nên Anh k kịp nhìn kĩ cô bạn này,nên bây Anh cũng bất ngờ k kém.

Tên

: Lâm Ngọc Ngân

Tuổi

: 17t – 11.TN.8

Gia thế

: Ngân mang trong ng 4 dòng máu (lai tạp ^^!),mẹ là chủ 1 nhãn hàng thời trang nổi tiếng mang 2 dòng máu Hong Kong và Đài Loan còn ba lại là con lai Việt – Mỹ và là cán bộ nhà nc’ đã về hưu nên cực kì sĩ diện và gia trưởng.

Tính tình

: ít nói (chỉ nói nhìu khj cần thiết),sâu lắng và điềm tĩnh.Đặt biệt cực kì thông minh và sắc sảo.Trái ngược hoàn toàn với Anh nhỉ ?

_Chào cả lớp … mình tên là Lâm Ngọc Ngân,mình mới chuyển đến nên k bik nhìu về trường lớp cũng như bài vở,hy vọng sẽ nhận đc sự giúp đỡ của mọi ng.

_Trùi ui tất nhiên rồi

- cả lớp chưa kịp tl thì Anh đã đứng phắt dậy trong con mắt ngạc nhiên của mọi ng nhưng hình như Anh k để ý thấy nên cô nàng cứ vô tư tiếp tục:

_Lúc nãy Anh đụng trúng Ngân ngoài hanh lang đó,nhớ k ?

Ngân bất ngờ nhìn Anh rùi cuối gầm mặt xuống ngượng ngùng.Anh đứng đợi k thấy Ngân tl mới liếc sang thì thấy mọi ng đã đổ dồn mắt “ếch” về phía mình từ lúc nào.Nhận ra mình lại bị hố,Anh nhanh chóng chữa cháy :

_Àh … mình tên … Nguyễn Ngọc Anh,lớp trưởng,có j' sau này cử hỏi mình nhé >”<

_Ờ đúng rồi,sẵng Ngân hỏi “lớp chưởng” coi Ngân có “đẹp” bằng Anh hok đi ?

- nhỏ Nhj chợt lên tiếng chen vào mỉa mai,đám con gái hỉu ý nên khúc khích cười,còn Anh lúc này xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.

_E hèm … thôi đc rồi,”giao lưu” như thế đc rồi – cô lên tiếng rồi way wa Ngân :

_Em cứ chọn 1 chỗ mà em thấy tiện cho mình nhé,lớp cũng khá rộng rãi nên em cứ tự nhiên.Àh còn lớp trưởng,sau này có j thì từ từ chứ đừng “xúc động” như thế nữa nhé.

Lại có vài tiếng cười nho nhỏ dưới lớp,còn Anh thì nãy h' quê quá nên úp lun cả mặt xuống mặt bàn k dám ngước lên.Chợt Ngân lên tiếng :

_Thưa cô … vậy em có thể … ngồi cạnh lớp trưởng k ? – Ngân ngập ngừng,ánh mắt k we^n liếc nhìn xem f/ứng của Anh,còn Anh thì giật mình trước yêu cầu của bạn đáng iu này.

_Chắc Ngân muốn nghe “câu trả lời” của Anh đó mùh

- lại nhỏ Nhj nhìu chiện.

Anh liếc xéo Nhj 1 cái mặc cho khuông mặt tỉnh bơ khinh khỉng của nhỏ rùi trả lời :

_Ừ … ừ … tất nhiên là đc rồi.Weo … còm ! ^^

_Đc rồi,vậy em xuống dưới với Anh đi rồi chúng ta bắt đầu bài học – Cô giáo tươi cười.

_Àh Anh ơi,đừng làm hs mới của cô sợ nhé !

– Cô châm chọc

Khuông mặt và 2 tai Anh nóng bừng trước câu nói của cô.Trong lớp lại nổi lên 1 tràn cười nho nhỏ.Ngân chào cô rồi đi thẳng xuống bàn nơi Anh ngồi.

_Sau này phải phiền Anh nhìu rồi

– Vừa nói Ngân vừa nheo mắt trong đáng iu k tả nổi,còn Anh thì gật đầu mà tim như muốn rơi khỏi lòng ngực.

Suốt tiết học hôm đó Anh k tài nào tập trung đc,thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang ng hàng xóm bên cạnh,thỉnh thoảng lại ngửi phải hương thơm nc’ hoa nhè nhẹ tỏa ra từ Ngân,1 mùi j đó rất đặt trưng.Ngồi gần nhau như thế này mới thấy đc hết ưu điểm của Ngân,chẳg hạn như thái dương bên phải Ngân có 1 nốt ruồi hơi lớn.Anh cười cười trước phát hiện của mình wa những lần Ngân đưa tay vuốt tóc rồi sau đó lại khựng lại vì đây là lần đầu tiên Anh để ý kĩ đến 1 ng con gái kĩ như thế này.Lúng túng vì k bik mình bị j' khiến anh vò đầu bức tai suốt tiết học hôm đó,chỉ tội nghiệp Ngân,nhìn thái độ của Anh mà chẳng hỉu j'.

Chap 2

:

Surprised !!!

Thấm thoát mà đã 1 tháng trôi wa,Ngân dần hỉu rõ hơn về ngôi trường mình đang học và bắt đầu thân với 1 ng,ng đó k ai khác chính là Anh.Có 1 điều ko mấy bất ngờ là Ngân cực kì thông minh và học cực giỏi,vào học chưa đc 1 HK Ngân đã đc cô chủ nhiệm tin tưởng giao cho chức vụ “dưới 2 ng trên 29 ng” : Lớp phó học tập.

Hôm nay Ngân đi học sớm hơn mọi ngày để đưa cho Anh 1 món quà do chính Ngân tự làm,kỉ niệm đúng 1 tháng Ngân vào trường này và cũng là 1 tháng quen Anh.Ngân hồi hợp đứng đợi ngoài cổng vốn để tạo sự bất ngờ cho Anh.Đây là món wa' mà Ngân đã thức khuya nhìu đêm để kịp đến ngày hnay mang tặng cho Anh nên Ngân rất lấy lầm tâm đắt.Nhưng rồi 20’ trôi wa vẫn chưa thấy Anh đi học,đang lo lắng thì Nhj và Tâm (cũng là 1 hs trong lớp và là bạn thân của Nhj) từ xa tiếng lại.

_Sao Ngân k vào lớp,sắp vào tiết rồi đó ?! – Nhj hỏi

_Hm … Ngân muốn đợi Anh – Ngân ngập ngừng

_Thui Ngân mau về lớp đi,con đó là chúa đi trễ mà – Tâm cũng lên tiếng khuyên

_Nhưng mà …

_Đừng nhưng nhị nữa,trời cũng sắp mưa rồi,Anh nó cũng k muốn thấy Ngân đứng dưới mưa chờ nó đâu – Nhj cố gắng khuyên và có lẽ câu này có tác dụng nên Ngân lẳng lặng miễn cưỡng đi theo 2 ng,đôi mắt k we^n hướng về phía cổng 1 lần nữa.

Đã 1 tiết hơn,ngoài trời đổ mưa từ lâu,cô vào lớp và tiết học đã bắt đầu nhưng Anh vẫn chưa vào,Ngân buồn bã liếc nhìn món wa' đc gói cẩn thận bằng giấy lụa màu hồng của mình,có lẽ phải đem về.Ông trời k phụ lòng ng' hiền,cuối cùng Ngân cũng thấy Anh xuất hiện trong làn mưa,ng ướt cả nhưng Anh vẫn cố sức chạy thật nhanh vì sợ trễ h'.Thấy Anh,Ngân we^n cả đang trong lớp học,thế là :

_Anh … Anh – Ngân vừa gọi vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Anh

Anh đứng bên dưới thấy vậy nhe răng cười với Ngân rồi lại cắm đầu chạy tip.Ngân mỉm cười yên tâm way lại thì thấy cả lớp và cô chủ nhiệm đang nhìn mình bằng đôi mắt chữ O và cái miệng chữ A.Nhận ra mình hơi wa’ Ngân vội vã xl cô Uyên rồi ngồi xuống.1 lúc sau,cánh cửa lớp đẩy ra,Anh bước vào trong bộ đồng phục ướt nhẹp nc’ mưa.Anh chào cô rồi nhe răng cười với cả lớp như lời giải thix cho việc đến trễ của mình và kín đáo liếc nhìn Ngân.

_Cũng may Anh đi học đó,hok thui chắc hôm nay “có ng” khỏi học hành j' hết ha Ngân hah - nhỏ Nhj châm chọc,nhỏ này đúng thật nhìu chuyện.

_Ơ … sao … ?! – mặt Ngân ngơ ngác

_Ủa là sao Anh hok hỉu ? - Anh cũng thắc mắc

_Thì nãy h' Nhj để ý thấy “có ng” cứ ngóng ra cửa sổ chờ “ai đó” mà

- Nói xong nhỏ way wa nhìn Ngân cười cười.

Anh thoáng chút bất ngờ vì câu nói của nhỏ bạn mình,còn Ngân thì ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.

_Thôi k mất trật tự nữa,em mau đi thay đồ đi rồi vào học,ko lại bệnh đó – Cô từ nãy h' im lặng ghi bảng h' mới lên tiếng rồi way sang Ngân

_Em cũng đi rửa mặt lun đi,cô thấy nãy h em k tập trung j cả.

Ngân lập tức đồng ý rồi xách balo theo Anh ra ngoài.Vì còn ngượng chuyện trong lớp nên Ngân k nói j cả,chỉ lẳng lặng đi theo Anh,để phá bầu k khí căng thẳng Anh bèn lên tiếng bắt chuyện.

_Hm' … đầu h' đến h' Ngân đợi Anh hảh ? – Anh hỏi thì hỏi vậy,nhưng trong lòng lại mong câu tl là …

_Ừh … đứng cả ngoài cổng đợi nữa.Anh đi đâu mà để mắt mưa rồi h' mới vào lớp vậy ?

_Àh … hm … Anh đi chuẩn bị quà cho 1_ ng_ bạn_ rất_ quan_ trọng – Anh tươi cười

_ … Ngân k nói j',chỉ nhìn Anh với ánh mắt hờn dỗi

_Ng ta ở đây đợi đưa đồ trong khj mấy ng đi mua đồ cho ng' khác – Ngân thì thầm trong miệng

_Ngân nói j' ? Anh k nghe ???

_Ko có j' … Rồiii … Xe nhà Anh đâu,sao k kiu tài xế chở đi mua cho tiện ?

_ Anh muốn đặt biệt chuẩn bị cho ng ta mà lại … - Anh lại nhe răng cười,k để ý j đến khuôn mặt đang dỗi của Ngân.

_ …

_Ngân đi rửa mặt thoy mà đem balo theo chi vậy ? – Anh nhìn như dò xét cái balo Ngân ôm khư khư trong ng thắc mắc.

_ … kệ ng ta – Ngân trả lời cộc lóc

Chợt Ngân k nói j' bỏ đi nhanh hơn.Thấy vậy Anh nhanh chóng chạy theo nắm lấy tay Ngân đi tip.Ngân vùng tay để thoát khỏi tay Anh nhưng Anh kiên quyết ko buông.Lúc này Ngân đành im lặng để Anh nắm nhưng bàn tay thì thả lỏng ko đáp lại bàn tay đang siếc chặc của Anh.

_Đến nơi rồi,Anh vào đây còn Ngân bên kia … Ai xong trước thì đợi ng kia … – Anh chỉ vào phòng thay đồ.

Phòng thay đồ dành cho những lúc chuyển tiết từ 1 môn nào đó sang Thể Dục.Vào những ngày lễ hội của trường,p' thay đồ dành luôn cho đội kịch và đội văn nghệ.Toilet nằm cách đó k xa nên khj đến nơi ai nấy tự làm việc của mình.

Bước vào trog,Ngân tự nhìn trong gương mới phát hiện ra mặt mình đỏ bừng từ nãy h',thoáng chút bất ngờ,Ngân vội mở nc’ tạt mạnh vào mặt mình.Chính cô cũng k lí giải nổi bản thân mình,chỉ bik mỗi khj bên cạnh Anh,Ngân có cảm jac’lạ lắm,và thật khó chịu khj nghe Anh tốt với 1 ng nào đó hơn … mình.Ngân cứ đứng nhìn mình trong gương như thế,rồi bỗng dưng Ngân quỵ xuống đất,1 tay ôm bụng,1 tay bấu vào thành bồn nc’,khuông mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

_Lại nữa … sao lại … vào … lúc … này – giọng Ngân đứt quãn

Khuông mặt Ngân co rúm lại,cơn đau bắt đầu hành hạ cô,mồ hôi trong ng Ngân bắt đầu tuông ra,ban đầu ướt đẫm khuông mặt,sau đó là đến lưng.Ng' Ngân đầy mồ hôi nhưg cơn đau vẫn k thuyên giảm.Khoảng 15’ sau,Ngân từ từ đứng dzậy.

“Có lẽ nó đã chấm dứt” – Ngân thầm nghĩ

Lại nhìn vào gương,khuông mặt Ngân vẫn còn động lại vẻ mệt mỏi.Sợ Anh fa’t hiện ra thế là Ngân cứ tạt nc’ như điên vào mặt mình để xóa đi dấu vết từ nãy h' rồi wa đứng trước phòng thay đồ đợi Anh.Đã 20’ trôi wa rồi nhưng Anh bên trong chẵng có động tĩnh j' cả,sự sốt ruột k cho Ngân típ tục chờ đợi :

_Anh ơi,trong đó có chuyện j' vậy,hơn 20’ rồi đó ! – Ngân gõ cửa rồi nói vọng vào

_ … hix … - Bên trong k có tiếng trả lời,chỉ có giọng Anh đang sụt sùi

Ngân bắt đầu lo lắng

_Chuyện j' vậy Anh nói đi,Ngân vào đó

_Kooo,đừng vào,hix >”< … - Bên trong giọng Anh hoảng loạn nhưng Ngân k còn đủ bình tĩnh để chờ đợi thế là :

ẦM …

Ngân xông cửa vào mặt cho tiếng ngăn cản cộng “van nài” của Anh.Và trước mặt Ngân lúc này là :

_Áh … … - Ngân la lên rồi dùng 2 tay bụm miệng lại

_Áh … >”<,đã bảo đừng vào mà – Anh cũng la lên rồi vội vàng kéo cái áo đang mắc kẹt 1 nữa trong chiếc tủ lớn để che nữa trên của mình.

Thì ra lúc nãy do vội vàng lôi chiếc áo trong tủ ra mà Anh kéo chốt bên trong lên nhưng quên k khóa nó lại bằng cách gạt sang 1 bên nên khj lấy áo vô tình đụng trúng cánh cửa tủ,cái chốt rớt xuống và khóa lun cả áo của Anh.Và hiện tại trước mặt Ngân lúc này là 1 Anh bán – khỏa – thân.Khác với vẻ bề ngoài lóc chóc,Anh sở hữu 1 thân hình rất chuẩn.Chiều cao 1m65,cơ thể phát triển đầy đặn,làn da trắng mịn trong Anh thuần khiết như 1 thiên thần.Ngân nhìn Anh,mặt đỏ bừng bừng còn hơn lúc nãy.

_Bị thấy hết rồi - Anh ngồi bệt xuống đất,mặt nhăn nhó như 1 đứa trẻ

_Hix,h' hok lẽ cứ “ôm” cái áo đó hoài dzậy sao ?! – Miệng thì nói nhưng mắt Ngân chẳng dám nhìn vào “hiện trường” trước mắt.

_Chốt kẹt bên trong rùi,cái áo cũ ướt nhẹp làm sao mặt,h' chỉ còn cách dùng sức kéo áo ra thui.Ngân … Ngân lỡ thấy hết rồi … thì tới jup’ Anh luôn đi … nếu … k ngại – Anh lắp bắp.

_ ~’ ‘~ ừh thì … đành vậy chứ bik sao,Anh mà để luôn như vậy vào lớp học chắc mọi ng xỉu hết chứ học hành j' - Ngân cố gắng nói đùa để tình hình bớt “căng thẳng” và cũng để tự “trấn an” mình.

Ngân đóng cửa lại rồi từ từ tiếng về chỗ Anh đang lòm còm bò dzậy,mặc nhiên đôi mắt Ngân k hề dzám nhìn thẳng vào Anh.Đứng nói chuyện từ nãy h' Anh quên cả che ng' mà buông luôn nửa cái áo xuống,mặt Ngân đã đỏ nay còn đỏ hơn.Đến gần Ngân mới để ý thấy thì ra từ nãy đến h' Anh cũng bối rối k thua j mình.

_Bây h' Ngân đứng sau,Anh đứng trước,Anh hô “kéo” thì cả 2 cùng kéo nha

_Ừh … ok

Nói rồi Anh way wa nắm nữa thân áo vào tư thế chuẩn bị.Còn Ngân ở sau mới có dịp ngắm hết thân hình Anh.Nhìn từ sau tấm lưng trần trắng nỏn của Anh trong thật đẹp,bên dưới là chiếc váy chấm gói để lộ phần chân thon thả.Đầu óc Ngân way cuồng rối loạn,chính bản thân Ngân cũng k thể lí giải nổi tại sao mình lại bị “quyến rũ” bởi 1 đứa con gái chẳng khác j mình.

_Ngân … Ngân ơi – Anh khẽ lay gọi

_ …

_NGÂNNN ! – Anh hét lớn

_Hảh … ừh … sao ? – Ngân dựt mình thoát khỏi “tà tâm”

_Ngân sao vậy ? Sao k kéo phụ Anh ? – Anh kề sát vào mặt Ngân hỏi

_A … a … xin lỗi … Ngân … Ngân đang nghĩ coi nên kéo cách nào (xạo pà cố) – Ngân phân bua

_Hởh ? Thì cứ nắm chặc áo rồi kéo thoy chứ cách j' đây – Anh nhíu 1 bên mày ra bộ k hỉu

_Thì … thôi k có thời jan đâu,làm nhanh đi k cô bảo 2 đứa trốn tiết bây h' - Ngân giả lả đánh trống lãng wa chuyện khác

_Ờ,vậy bắt đầu thui.1 … 2 … 3 … KÉO – Anh ra hịu lệnh

Cả 2 cố gắng tập trung tư tưởng và sức lực để kéo nhưng cái áo vẫn lì lợm dính chặc vào tủ.Vừa kéo vừa tập trung nên Anh way lun mặt về phía Ngân,chân cố gắng bước về phía trước để lấy thêm sức.Ngân lúc này mắt nhắm chặt kéo nên chẳng để ý j'.Sau 1 hồi hì hục chiếc áo bắt đầu động đậy và

BỰT …

RẦM …

Chiếc áo bị đứt 1 hột nút nên bung ra khỏi tủ ngon lành.Còn Ngân và Anh … Vì chiếc áo đã bung ra nên theo quáng tính Anh té sống xoài lun về phía trước.K kịp trở tay nên Ngân cũng ngã về phía sau.Ngân ngã,Anh bị mất thăng bằng thế là Anh ngã lun lên ng' Ngân.Bất ngờ trước tình huống k lường trước và hiện tại trước mắt Anh đang nằm trên ng' Ngân.Cả 2 mắt mở to hết cỡ trân trân nhìn vào nhau ko tin nổi chuyện đang xảy ra.Tim Anh như ngừng đập trước tình huống dở khóc dở cười này,còn Ngân nằm bên dưới vô tình liếc vào 2 núi đôi đc che chắn 1 nữa bởi chiếc áo ngực mà lòng ngực như muốn tuột khỏi ng.Tiếng 2 trái tim rối loạn vẫn đập đều đặng.2 ng' cứ “giữ nguyên hiện trường” như vậy cho đến khj

CỘC … CỘC …

_2 ng xong chưa vậy,gần hết tiết rồi,tính trốn luôn trong đó àh – là giọng của Tâm

Tiếng gõ cửa đưa cả 2 về thực tại (phá đám thật).Giật mình,Anh vội vả ngồi dậy kéo tay Ngân đứng lên

_Ừh ra liền – Anh trả lời

_Hừm … nhanh lên về lớp nghe cô thông báo “tin mừng”

– nói xong Tâm bỏ đi

K để tâm đến 2 từ “tin mừng”,trong phòng, 2 ng chỉ bik bối rối nhìn nhau

_Thôi Anh mặt áo vào đi,Ngân về lớp trước – nói rồi Ngân ôm balo bỏ ra ngoài

Anh đứng lại nhìn Ngân đi rồi đặt tay lên tim mình,tim Anh vẫn còn đập thình thịch từ nãy đến h'.Anh way wa way lại,tự vò đầu bức tóc rồi lại tự trách mình điên rồi.

_Đó chỉ là 1 đứa con gái giống mình thoy,chỉ là bạn,k gì cả .

Anh rít lên nhưng đủ nhỏ để cả trường k nghe thấy rồi lấy áo tính mặt vào thì cánh cửa lại đc đẩy ra.

_Àh,Ngân có cái này muốn đưa cho Anh mà quên – Ngân vẫn chưa đi và way lại

_Ơ … Ngân ở bên ngoài nãy h' hảh ? – Anh hơi bất ngờ và quê độ vì thấy Ngân way lại

Nói rồi Ngân lấy trong balo mình ra 1 hộp wa' nhỏ đc gói giấy màu hồng khá kĩ lưỡng đưa cho Anh.

_Hm … Thanks.? – Anh cầm món wa' của Ngân nhưng trong lòng lại lúng túng k bik cư xử ra sao.

_Anh ko mở ra coi àh ?

_Đc sao ?

_Ừh,miễn là đừng chê,vì Ngân thức mấy đêm làm cho Anh đó.

Nghe đến đây Anh lại càng bất ngờ hơn và cảm thấy vô cùng xúc động trước tấm lòng của Ngân.K để Ngân đợi lâu,Anh hí hoáy mở chiếc hộp ra và bên trong là

_Đẹp quá ! Tại sao lại tặng quà cho Anh,còn là khung hình nữa ?

_Hm … Vì hnay là đúng 1 tháng … Ngân gặp Anh.Còn tặng khung hình vì Ngân nghĩ giữa Ngân và Anh sau này sẽ có rất nhìu kỉ niệm đẹp … Ngân mún 1 ngày nào đó tụi mình chụp hình với nhau rồi bỏ vào đây … Mỗi ng' 1 cái,ở nhà Ngân cũng còn lại 1 cái như vậy.

_Wow ! K ngờ Ngân tình cảm đến vậy.Thật ra Anh cũng …

_Thoy Ngân về lớp đây.

Dứt câu Ngân bỏ chạy về lớp khiến Anh k có cơ hội nói việc mình tính nói.Thầm nghĩ ngày hnay còn dài nên Anh cũng k gọi Ngân lại.Nhìn cái khung hình màu hồng nhạt trên tay,Anh khẽ mỉm cười hp mà k hề bik rằng “bão tố” đang tràn về..

Chap 3

:

Giao lưu 2 khối

Về đến lớp ngồi cạnh nhau nhưng cả Anh và Ngân k ai dám nhìn thẳng mặc ai vì “sự cố bất ngờ” vừa rồi.Tiếng chuông hết tiết đã điểm và tiết thứ 3 bắt đầu : Sinh hoạt chủ nhiệm.Cô Uyên lên bảng gõ thước ra hiệu cho cả lớp trật tự.

_Hết tuần này là bước sang tháng thứ 3 chúng ta nhập học,như mọi năm,trường sẽ tổ chức 1 ngày hội giao lưu với nam sinh bên khối The Sun cũng như thắc chặt tình cảm các lớp với nhau.Àh Tâm,em lên sinh hoạt rõ nội dung với các bạn đi,cô phải wa bên văn phòng có chút việc – Nói rồi cô nhìn về phía Tâm ra hịu rồi ra khỏi lớp.

Tâm – Lớp phó văn thể mỹ của lớp điềm đạm bước lên bục.

_Thật ra việc này ko cần tui giải thix nhìu mấy pà chắc vẫn hỉu,nhưng vì năm nay có thêm Ngân nên tui sẽ nói rõ hơn.Ngắn gọn là thế này … 2 khối sẽ đồng tổ chức 1 Beauty Contest để chọn ra 1 The Queen (T.Q) và The King (T.K) “hot” nhứt khối.2 ng chiến thắng sẽ trở thành hình ảnh đại diện sống của trường và đc kí hợp đồng ng mẫu độc quyền cho tạp chí Venus trong 3 tháng.Và tất nhiên ai cũng bik,Venus là 1 tạp chí thời trag nổi tiếng,lên bìa 1 lần cũng đủ thành Sao huống chi là … Ngoài ra,(phần này ngoài luồng,ko có trong chương trình) : TQ và TK sẽ cùng nhau 1 tuần “Happy Week”.Điều wan trọng cuối cùng … tổng số tiền bán vé của chương trình sẽ đc dùng để trang trải cho buổi ngoại khóa sắp tới …

_Áaaaaaaaaa … - cả đám thét lên như cháy chuồng

_Bis bis …

_ “Giao lưu 2 khối” muôn năm

_ “Trai đẹp The Sun” muôn năm (đứa nào mê trai thế nhở ?)

Tâm chưa kịp típ tục thì cả lớp đã nháo nhào lên như cái chợ chờm hởm.Mọi ng ai cũng vui vẻ vì chương trình nên ko ai để ý chỉ có 1 ng mặt mày bí xị.Đó là Anh – “lớp chưởng” xynh đẹp.Riêng Ngân thì khác,từ khj Tâm thông báo Ngân đã để ý thấy vẻ mặt ko vui của Anh.

_Anh sao vậy ? – Ngân way wa hỏi thăm

_Hm … ko sao … nghe kìa – Anh ko trả lời câu hỏi của Ngân mà lãng sang chuyện khác

_Pà koan hãy kiềm chế xúc động,bình tĩnh nghe tui nói típ nàh - Tâm cố gắng “trấn an tinh thần” cả lớp nhưng vô ích

_Anh,Anh mau lên quản lý các bạn đi – Ngân lo lắng way wa giục Anh

_Mặc kệ,Anh ko có hứng với 3 cái “trò” nhảm nhí của trường này – Anh trả lời bất cần

_Sao anh vô trách nhiệm wa’ vậy – Ngân tức giận quát Anh

Anh bực mình way wa nhìn Ngân rồi gào lớn :

_SHUT UP !!!

_Ê con nào nổi khùng đột xuất dzậy ? – giọng 1 nhỏ trong lớp bình lựng

Cả lớp bất ngờ trong đó có Ngân rồi im bặt way về fia’ Anh.Nhỏ gan cùng mình lúc nãy nhận ra giọng Anh lập tức “câm mồm” k dám hó hé (lớp trưởng có uy phết).Mặt kệ mọi ng đổ dồn ánh mắt vào mình,Anh hiên ngang bước lên bục đứng cạnh Tâm,đập mạnh tay lên bảng và nhìn chằm chằm cả lớp 1 như mún nuốt chửng tất cả :

_Đào,Anh chính là nhỏ “nổi khùng đột xuất” lúc nãy,bạn ko phiền chứ ? – Anh nói từng chữ wa kẽ răng

Nghe Anh gọi đúng tên mình,nhỏ hoảng hồn xanh mặt cuối gầm mặt xuống bàn

_Anh thắc mắc ko bik ở đây có bạn nào từng làm việc nhà chưa nhỉ ?

Bên dưới vài tiếng râm rang trả lời “Ko”,vài đứa ko trả lời nhưng “lắc đầu ngoày ngoạy”.

_Good ! Vậy … bắt đầu từ bây h' … ai muốn 1 tháng làm “công quả” cho trường bằng cách rửa chén và dọn phòng ăn thì típ tục ồn ào đi nhé – Anh vừa nói vừa nhìn bao quát .

_Awful !!!

_Trời má ơi,nghĩ sao vậy ? Ở nhà đến cây đũa còn k rửa huống chi là …

_Mẹ này đúng là “giết ng ko sợ bẩn mồm” – giọng 1 nhỏ ng Bắc

Bên dưới vài đưa “kinh hoàng” thốt lên nhưng khj bắt gặp đôi mắt “sát thủ” có thể giết ng' bất cứ lúc nào của Anh thì lập tức nín thinh.Còn Ngân chỉ bik lắc đầu phì cười vì hình phạt Anh đưa ra.

_Tốt.Típ tục đi Tâm ^____^ - Anh lên tiếng rồi way wa nhìn Tâm nở nụ cười xinh đến “dựng tóc gáy” và đi về chỗ.

_Bây h' chúng ta sẽ chọn ra 1 bạn để tham ja cuộc thi.Có ai tình nguyện hay đề cử j' k ? – Tâm hỏi rồi nhìn cả lớp chờ đợi,nhưng ko ai trả lời nên đành típ tục

_ - -“ thôi đc rồi (tui nhớ bthng' mấy pà tự tin lắm mờ),dzậy sẽ dùng lại cách bỏ phiếu như năm ngoái – Nói rồi Tâm xuống phát cho mỗi ng' 1 tờ phiếu bầu chọn

_Ok ! Ai cũng có phiếu trên tay rồi,hình thức là chỉ cần viết tên ng' mình muốn đề cử rồi nộp lại cho tui,sau h' ra chơi tui sẽ thông báo kết quả

Cả lớp nhanh chóng ghi tên ng mình thix vào tờ giấy,vài đứa nhìn wa bàn nơi Anh và Ngân đang ngồi lập tức lẻn mắt đi vì bắt phải ánh mắt “dao lam” của Anh.Vừa ghi Anh cũng vừa nhìn wa Ngân đang ngồi cạnh thì thấy Ngân cũng đang nhìn mình.Giật mình vì bắt gặp ánh mắt của nhau nên cả 2 lại hí hoáy viết như k có chuyện j'.Sau khj ghi xong,cả lớp lục đục lên nộp giấy thì cũng đồng thời tiếng chuông báo hiệu h' chơi cũng vang lên.Cả lớp nhanh chóng di chuyển ra ngoài,lần này Anh thu dọn đồ thật nhanh rồi chạy đi luôn chứ k chờ Ngân như mọi ngày.Thấy lạ,Ngân liền đuổi theo,ra khỏi lớp,chợt Ngân nghe vài đứa bàn tán về cuộc thi :

_Chắc là “nó” rồi,xinh mà còn thông minh như vậy mà,sướng thật,đc 1 tuần “Happy Week”,ko bik khj nào mới đến tui … ?!

_Chừng nào trên đời nài chỉ còn 1 đứa con gái mà đứa đó là pà - -”

Ngân thấy lạ vì từ nãy h' đã nghe nhắc đến cụm từ “Happy Week” vài lần nhưng vẫn chẳng hỉu nó là j.Mãi mê suy nghĩ,Ngân để lạc mất Anh từ lúc nào ko hay,mà trường thì rộng thế này bik đâu mà tìm.Ngân tiếng về phía căng tin hy vọng Anh ở đó thì nhỏ Nhj và Tâm từ xa tiếng lại :

_Sao ở đây 1 mình vậy ? Kp đi với Anh àh ? – Nhỏ théc méc

_Uhm … Ngân bị lạc mất Anh rùi … - Ngân trả lời, khuông mặt méo xẹo

_Hùi nãy Tâm mới thấy Anh đi với thằng Luân bên khối The Sun đó – Nói rồi Tâm way wa nhìn Nhj

_Nếu tui nhớ ko lầm thằng đó là T.K năm ngoái phải k ?

Nhj cười gượng như trả lời câu hỏi cho Tâm.

_King ? Vậy là sao Ngân ko hỉu,sao Anh lại đi với T.K cũ bên The Sun ? – Ngân lo lắng

Nhj nhìn Ngân bằng ánh mắt ái ngại,thấy vậy Tâm chen vào.

_Ủa 2 ng thân vậy mà Anh ko kể Ngân nghe hảh ? Luân là T.K năm ngoái,và T.Q năm ngoái ko ai khác chính là … Anh đó.

Khuông mặt Ngân biến sắt khj nghe Tâm nói.Đúng rồi,tại sao Ngân lại ko nghĩ ra chuyện này nhỉ ? Anh xinh xắn,lại còn hòa đồng nên chắc chắn việc Anh đc chọn thi và thắng giải là chuyện hiển nhiên.Nghĩ thì nghĩ vậy,nhưng thật ra trong lòng Ngân chẳng muốn thể chút nào.Ngân nhìn sang Nhj hy vọng Nhj sẽ phủ nhận thì thấy Nhj gật đầu với nụ cười gượng gạo trên môi.

_Bất ngờ thật … - Khuông mặt Ngân ko giấu đc vẻ thất vọng

_Mà … nãy h',Ngân cứ nghe “Happy Week” là j' vậy ?

_Hỉu theo nghĩa tiếng Việt có nghĩa là “Tuần lễ hp”,tức là T.K và T.Q sẽ hẹn hò với nhau ít nhất 1 tháng để khuếch trương cho trường cũng như cho Venus.Việc đó bắt đầu từ cặp đăng cai đầu tiên (thật ra là vì tụi nó wen nhau thật),rồi những ng sau bắt chước nên nó trở thành cái lệ (Nhj lại thấy vụ hẹn hò này giống “chơi nổi” hơn) - Nhj giải thix và chú thix.

_Anh ko từ chối vụ đó sao ? – Ngân gặng hỏi

_Ko đc,Anh đăng cai là do ng hâm mộ bình chọn mà,làm sao tự làm theo ý mình đc.Ít nhìu cũng phải … thường xuyên đi chung hay đại loại vậy … v …v

_Vậy … tức là … Anh đã từng hẹn hò với Luân … - Ngân nói từng chữ rời rạc

Rồi ko đợi câu trả lời của Nhj và Tâm,Ngân liền đi thẳng ra khỏi căng - tin.Ngân ko hỉu nổi bản thân,chỉ thấy lòng nặng trĩu khj nghĩ về những điều Nhj và Tâm vừa nói.

”Tại sao lại buồn thế này,Anh đi gặp ai thì liên wan j' đến mình,mà có lẽ … họ gặp nhau chỉ để trao đổi về ngày giao lưu”

Tự nhủ thì vậy nhưng có cái j' đó xốn xao tim Ngân.Ngân bước đi trong vô thức về phía sân thượng từ lúc nào.Từ bên trog,2 đứa con gái bước ra,Ngân nghe họ nói với nhau.

_Gan nhỉ ? Chạy từ The Sun wa đây để gặp nhau,nhưng phải công nhận họ rất xứng đôi,nhỉ ?! – 1 đứa bình phẩm.

_Choy',T.K và T.Q cũ mà lị - Đứa còn lại châm vào

Mặt dù ko học chung nhưng The Moon và The Sun vẫn dùng chung sân chơi nên nam sinh The Sun xuất hiện bên đây k phải chuyện lạ (chủ yếu là có gan hay ko thoy).Ngân cảm thấy hơi chột dạ khi nghe đc điều đó và nhìn ra phía sân thượng thì thấy đúng là Anh đang ngồi nói chuyện với 1 tên con traj,ng đó ko ai khác chính là Luân.Nếu ko so sánh với các tài tử phim HQ,Luân thật sự rất đẹp trai,đôi nâu mắt dịu dàng,hàng mi dày điểm lên là đôi chân mày đen đều đặng.Làng da k quá đen cũng k quá trắng mịn màng,chiều cao 1m75,nếu là ng' mẫu,có thể Luân ăn đứt khối ng'.

Tên : Võ Thành Luân

Tuổi : 17t – 11.AK.7

Gia thế : Cũng như Anh,Luân hiện đang sống với mẹ và pa dượng.Pa Luân là 1 ng đàn ông tầm thường,làm nghề lái taxi,1 lần ông wa đời vì tai nạn giao thông.K lâu sau đó,mẹ Luân tái hôn với 1 đại gia chuyên kinh doanh chứng khoáng.

Tính tình : phong lưu,vui vẻ.Nổi tiếng nhờ chơi thể thao,phần lớn con gái ngã quỵ dưới chân Luân k chỉ vì khuông mặt điển trai mà còn vì miệng mồm như “có mật”.

----------------------

_Quả nhiên là họ - Ngân tự nói với mình rồi bỏ đi thật nhanh về lớp

Cùng lúc đó ngoài ban công :

_Luân nèh, “bên đó” đã chọn đc ai chưa ?

_Chưa,bên Luân thi trước bên này 1 ngày,nhưng mà có 1 ứng viên sáng giá lắm (hs lớp Luân lun đó nha).Tuy nhiên “nó” chưa trả lời dứt khoác có thi hay k ?

_Có rồi ?! Ai vậy ? Ng đó như thế nào ? Lớp mấy ? – Anh hỏi dồn dập

_Chời,Anh làm j mà hỏi ghê vậy,hs thắng giải năm ngoái ko đc tham ja nữa đâu

– Luân cười khj' khj' vì nghỉ Anh ham hố trai đẹp.

_Hok phải,thì Luân cứ trả lời đi.Nèh,đừng có nhìn tui bằng ánh mắt đó nha

– Anh vừa nói vừa liếc xéo Luân

_Hehe,để Luân nhớ coi,àh,Vũ Thanh Duy,đã nói là chung lớp Luân mà.Thằng này chuyển dzô hồi năm ngoái nhưng bây h' cũng nổi tiếng lắm rồi.Hiền,“dzễ xương”,học giỏi mà tốt bụng nữa.Mà Anh hỏi chi vậy ?

_Àh … hỏi trước thôi,tại Anh nghĩ chắc năm nay bạn Anh thắng – Anh buồn rầu

_Sao vậy ? Phải vui cho bạn mình chứ !?

_Không … Anh k thix như vậy,mà thoy Anh về lớp đây,thanks Luân nha >_’

Nói rồi Anh đứng dzậy bỏ đi

_Hey,kiu Luân wa đây chỉ có vậy thoy hảh ? – Luân gọi với theo

_Ừhm,chỉ có vậy thôi.Bộ còn j' nữa hảh – Anh ngạc nhiên hỏi lại

Luân bối rối gãi đầu :

_Àh ko,thôi Luân về lớp đây,cũng gần hết h' chơi rồi.Pye.

Thế là ko đợi Anh trả lời,Luân vội vàng chạy wa mặt Anh rồi đi luôn mà k nói thêm lời nào,bỏ lại khuông mặt ngơ ngác ko hỉu j của Anh.Vậy là bên The Sun đã có ứng viên tham gia cuộc thi,chỉ còn lớp Anh nữa thôi.Anh thở hắc ra khó nhọc,1 cảm giác ko hay trỗi dậy trong Anh.Anh “lo” rằng,năm nay lớp mình lại dành chiến thắng.

Anh lê bước về lớp mà lòng nặng trĩu suy nghĩ.Đến lớp,Anh thấy Ngân đã ngồi sẵng từ lúc nào.Thấy vậy,Anh liền vẫy tay với Ngân thì thật lạ,Ngân đáp lại nụ cười của Anh bằng khuông mặt lạnh băng băng.Lo là có chuyện,Anh bèn về chỗ hỏi thăm Ngân :

_Có chuyện j' vậy ? Bộ Ngân k khỏe hảh ?

_Ko,khỏa lắm. – Ngân trả lời ngắn gọn rồi nhìn Anh bằng ánh mặt khác thường

Anh “ngây thơ” chẳng hỉu j' toang hỏi tiếp thì phía trên bục,Tâm đã bước lên để thông báo kết quả :

_Haizz … e hèm … - Tâm xì tai lấy hơi cũng như tập trung sự chú ý của mọi ng

_Pà kon chú ý,đã có kết quả vote rồi nàh.Nói thiệt tui cũng hok bất ngờ lắm đâu. – Tâm vừa nói vừa nhìn chỗ Anh ngồi và cười nhăn nhở

Tâm tiếp tục :

_Sẵng tui nói luôn,ng đc bầu chọn lần này sẽ do tui biên đạo hoàn toàn. – Tâm tuyên bố hùng hồ như thể đó là 1 món wa' quý giá

Bên dưới lớp rộ lên tiếng xì xào :

_Chời … đc hok đó …

_Chời … nghi hnay lớp mình bị loại sớm …

_Chời ơi … sao hok để chủ nhiệm giúp như mọi năm

_Chời …

_Chời …

Khoảng 4,5 câu đc bắt đầu bằng từ “chời” như vậy.Hành động đó dường như khác hoàn toàn với những j Tâm tưởng tượng nên khiến cô nàng hơi quê độ :

_Nèh,ý j' dzạ.Chưa chắc cô Uyên đã có kinh nghiệm sân khấu như tui đâu nha.Từ 5t là tui đã đc mời lên sân khấu diễn lại “High school musical” rồi đó.

_Thiệt hônnn … ủa mà pà diễn vai jjjjj' … - Giọng nhỏ Lan sến lanh lảnh

_Ờ … vai j' … đc vai chính hok ? Hay vai Sharpay ?

_Mặt pà nài chỉ có nc’ diễn vai pà cô Debus nhìu chiện thoai.

_Hứ,Hơn cả vai Sharpay luôn.Tui chiên môn xuất hiện “kế bên vai chính”. – Tâm tự hào

_Ghê hok.Pà diễn j nói đại đi,màu mè. – Nhỏ Nhi cũng chen vào

_E hèm … tui múa minh họa.

_Dzô dziên thúi … ! – Tụi nó đồng thanh

Tụi trong lớp lại rộ lên xỉa xói khiến Tâm đã quê lại càng quê hơn.

_IM ! Nghe kết quả nè – Tâm nạt,tui bên dưới lập tức im lặng

_Òhm … ng có số phiếu nhìu nhất hay nói chính xác là ng duy nhất có phiếu bầu,28/30 trong đó có 1 phiếu k đúng quy định vì bầu cho Ngọc Anh và 1 ng k nộp phiếu.Ủa mà có ai muốn nghe tiếp chiện tui đóng kịch hok ?

_Sặc,pà ngán cơm them cháo hảh ?

– Nhỏ Nhi tỏ ra bực mình

_Ko nghe thì thôi làm j dữ dzạ.E … hèm … Ng đc cả lớp tin tưởng tín nhiệm là … hs mới … bạn : LÂM NGỌC NGÂN – Tâm hét toáng tên Ngân rồi nhảy tưng tưng vỗ tay như khỉ mắt phong.

Cả lớp dù có lẽ đã đoán đc kết quả vẫn vỗ tay theo Tâm và rú lên chúc mừng chiến thắng nhỏ của Ngân.Ngân ngồi bên dưới,khuông mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên,rồi 1,2 giây sau lại chuyển sang đượm buồn.Anh ngồi bên cạnh thì tỏ ra cực kì khó chịu.

_Ngân có quyền từ chối.Ngân cứ viện lí do mình là hs mới,chưa nắm rõ nội quy.Anh sẽ nói giúp dùm Ngân mà. – Anh vừa nói vừa để tay lên tay Ngân

Ngân ko thèm nhìn lấy Anh đến 1 lần mà vội vàng rút tay ra khỏi tay Anh rồi đứng bật dậy trước lớp :

_Cảm ơn mọi ng vì đã tin tưởng Ngân.Ngân hứa sẽ ko làm mọi ng thất vọng. – Ngân nói 1 cách tự tin pha lẫn chút j lạnh lùng

_Ngân đồng ý là tốt quá rồi.Ra về Tâm sẽ thảo luận thêm với Ngân. – Tâm hồ hởi

Bên cạnh Ngân,Anh trợn mắt nhìn Ngân ko tin nổi vào tai mình.Mặc dù chỉ mới thân với nhau đc 1 tháng,nhưng ko bao h' Anh nghĩ Ngân lại thix thú với cái hão danh The Queen.Bản thân Anh năm ngoái cũng là bị ép buộc mới tham gia.Anh cứ thế nhìn trân trân Ngân như ng chết cứng,hy vọng cái đáp mắt của Ngân hoặc 1 lời giải thix nào đó,nhưng ko j' xảy ra cả.H' thì Anh chẳng hình dung nổi mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu.

Chap 4

:

 Đêm trước cuộc thi

Đã 2 tuần trôi wa,Ngân và Anh vẫn ko nói với nhau lời nào.Anh vẫn ko thể hỉu nổi lí do thái độ kì lạ của Ngân,bình thường trước những chuyện trọng đại,Ngân nhất định sẽ thảo luận với Anh,nhưng ko ngờ lần này … Hnay đã là thứ 6,tức là chỉ còn 2 ngày nữa là Ngân chính thức bước vào cuộc thi.Ngồi trong lớp,thỉnh thoảng muốn way sang bắt chuyện với Ngân nhưng mỗi lần bắt gặp khuông mặt lạnh lùng của Ngân là Anh lại thôi.Hnay cũng vậy,đã là tiết cuối,lấy hết can đảm,Anh way sang Ngân :

_Ngân nèh,Anh nghĩ …

Cùng lúc đó :

RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGG …

Tiếng chuông wen thuộc vang lên báo hiệu kết thúc 1 ngày học hành căng thẳng.Ko trả lời Anh,Ngân vội vã thu dọn đồ đạc rồi chạy luôn ra ngoài,để lại vẻ mặt bần thần của Anh.Đầu óc Anh trống rỗng,cùng lúc đó,1 cánh tay vỗ vào lưng Anh 1 cái “bộp” :

_Haizz,khờ j' mà khờ dzữ dzậy.Còn 2 ngày nữa mới thi,bây h' thuyết phục bỏ cuộc vẫn chưa muộn. – Nhỏ Nhi vừa nói vừa thở dài như pà cụ non

_Thuyết phục thế nào bây h' ? – Anh thiểu não

_Ai bek mấy ng.

Nhỏ trả lời tỉnh rụi rồi way lưng bỏ đi.Anh ngồi lại đâm chiêu suy nghĩ 1 cái j đó rồi nhanh chân chạy thật nhanh ra ngoài,bỏ luôn cả đóng đồ đạc lại.

_Bả đi đâu vậy ? – Tâm hỏi Nhi

_Hội trường ! – Nhi mỉm cười hài lòng

Anh cứ thế 3 chân 4 cẳng chạy thật nhanh về phía hội trường.Mọi ngày Anh vẫn đi wa đi lại chỗ đó cả chục lần nhưng thật lạ,ko hỉu sao hnay nó lại xa đến như vậy.H' đây Anh chẳng wan tâm kết quả thế nào,chỉ bik là Anh wa’ mệt mỏi vì phải chiến tranh lạnh với Ngân cả nửa tháng nay rồi.Cuối cùng Anh cũng đã đến nơi,khác với tưởng tượng của Anh,hnay Hội trường vắng tanh,chỉ có tiếng piano thánh thót vọng ra ngoài.Anh đứng dựa vào cửa dõi theo.Ngân đang ngồi 1 mình giữa Hội trường vắng lặng,nhắm nghiền đôi mắt đánh từng nốt dường như ko bik đến sự có mặt của Anh.Bản nhạc kết thúc,Ngân ngồi lặng lẽ nhìn phím đàn dưới tay mình bằng ánh mắt vô hồn.

_Ngân sẽ chơi piano vào hôm thi ? – Anh hỏi

Tiếng nói của Anh như lôi Ngân về thực tại,Ngân way ra cửa nhìn Anh,cố che giấu sự ngạc nhiên :

_Ừhm.Và Ngân sẽ chiến thắng.

Ngân nói nhưng ko nhìn thẳng vào mắt Anh và tiếp tục đặt mắt vào chiếc piano.

_Ra vậy,ừh.Nếu Ngân đã muốn như vậy.Là 1 ng bạn,Anh ko thể làm j ngoài việc ủng hộ và … giúp đỡ Ngân.

Vừa hết câu,mặc kệ có nghe đc câu trả lời của Ngân hay ko,Anh liền way lưng bỏ đi.Ngân ngồi lại chưng hửng vì thái độ của Anh,chân Ngân khẽ nhích về phía cửa nhưng lại dừng lại như nghĩ ra điều j đó.Rồi đột nhiên Ngân úp mặt xuống phím đàn tạo thành 1 tiếng động chói tai,nhưng điều đó chẳng là j' với cơn đau quặng thắt bụng Ngân lúc này.Cả thân ng Ngân khẽ run run lên,rồi Ngân nặng nhọc thở hắc ra và nhắm mắt gục luôn tại chỗ đó.

Ngồi trên xe trên đường về nhà,bác tài khá ngạc nhiên vì Anh hôm nay.Nếu là mọi hôm,chắc chắn lúc này Anh đang tíu tít kể cho bác nghe về chuyện trường lớp,chuyện Anh đã học như thế nào,có những j' thú vị … v … v.Anh vốn k phải là ng cô độc,nhưng bản tính vui vẻ nên Anh có thể trò chuyện với bất cứ ng nào Anh cho là đáng tin tưởng,k loại trừ bác tài.

_Hnay có chuyện ko vui hảh ? – Bác tài hỏi Anh wa gương chiếu hậu

_Dzạ … Bác có bao h' cảm thấy buồn khi bạn thân của mình sắp hẹn hò với khác k ?

_Chà … hnay pé Anh đa cảm dữ ta.Bạn con là gái hay trai ?

_Con gái.

_Ừhm … chắc là … đố kị.Đó là cảm giác ganh tị vì thấy bạn có bạn trai và cảm thấy hụt hẫn khi mình ko còn là trung tâm chú ý của bạn.

Anh trầm ngâm suy nghĩ lời bác nói.Ko thể là đố kị đc,hồi đó Anh cũng rất thân với Nhi,rồi Nhi cũng có bạn trai,và bây h' thân với Tâm hơn cả Anh nhưng Anh có cảm thấy j' đâu,ngược lại còn thấy mừng cho Nhi.Càng k phải ganh tị.Tuy Anh ko phải là ng wa’ tự kiêu nhưng với vẻ ngoài của mình,Anh tin rằng mình cũng đc khá nhìu ng chú ý nên điều bác tài nói là ko thể.Vậy đó là cảm giác j' ?

Về đến nhà,Anh chào mẹ và dượng rồi đi thẳng lên phòng và nằm bệt ra giường.Rồi đột nhiên Anh ngồi bật dzậy và lê bước về phíachiếc bàn học có 2 cái khung hình đc đặt khá trang trọng.Cái thứ nhất là hình cả nhà Anh chụp chung.Có ba.Và cái thứ 2 là 1 cái khung trống ko của Ngân.Rồi Anh nhẹ nhàng lấy cái khung thứ nhất lên.Bên trong hình có 3 ng,chính xác là 4 và ng thứ 4 chính là đứa em đang trong bụng mẹ.So với ngày xưa,mẹ bây h' có phần đẹp ra nhưng nụ cười thì ít hạnh phúc hơn ngày xưa 1 chút,chỉ 1 chút thôi,vì Anh bik,dượng thương iu mẹ ko thua j' pa.Còn pa,pa thật đẹp trai và phong độ,ra dáng 1 nghệ sĩ thật sự.Anh nhẹ nhàng tháo cái khung hình gia đình ra,để lộ 1 tấm hình khác nhỏ hơn và bị gấp đi 1 nửa.1 nửa trong hình là 1 cô pé độ chừng 5t với vẻ mặt hơi trầm so với tuổi.Nếu Anh nhớ ko lầm,lần đầu tiên gặp nhau,cô pé đã chào Anh bằng 3 thứ tiếng chưa tính cả tiếng Việt.Nghĩ đến đây Anh chợt phì cười,những hồi ức về ng bạn thơ ấu như mới hwa chợt ùa về trong Anh.

----------------------

Flashback

Trong tiềm thức mờ ảo,khung cảnh khuông viên của 1 trường mần non nhỏ hiện ra.Ở 1 góc sân sau trường,kế bên 1 cây đa,có 2 cô pé đang quấn quit lấy nhau và đu đưa trên cùng 1 chiếc xích đu :

_Này,đến bao h' bồ mới chịu cho tôi bik bồ là ng nc’ nào ? – 1 cô pé khuông mặt ngây thơ lên tiếng hỏi cô pé bên cạnh

_Bồ hỏi tôi là ng' nc’ nào trong khi đang nói tiếng Việt với tôi ? – Cô pé còn kia vặn lại

_Nhưng bồ nói đc những 4 thứ tiếng.Tôi này,tiếng Việt còn nói chưa rành áh

_Thì đã sao.Tôi đã nói tôi là ng Việt mà.Đừng nói chuyện này nữa,nói tôi nghe xem,sau này bồ muốn làm nghề j' ?

_Tiểu thuyết gia nổi tiếng,tuy tui chẳng hỉu “tiểu thuyết” là j' nhưng ng ta bảo nghề này sẽ viết ra những câu truyện rất hay.Còn bồ,thôn dịt vin àh ? – Cô tủm tỉm cười

_Là thông – dịch – viên.Ko,tôi ko thix nghe nghề đó.Tôi muốn thành lập trình viên nổi tiếng như Bill Gate.

_Ông đó là ai ? Thợ sửa xe hảh ? Hay gã bán kem.Tui thix kem lắm cơ.

_= =” bồ đúng là chẳng bik j'.Ông ấy là 1 chuyên gia vi tính.Nhưng … mẹ tôi lại bảo ko cần phải mất công như vậy,con gái học vi tính thì khô cứng lắm,pà bảo tôi lớn lên cứ việc về làm cho công ty của pà.

_ “Học vi tính sẽ bị “khô và đông cứng” ” – cô pé thầm nghĩ rồi rùng mình.Vậy bồ sẽ từ bỏ mơ ước ?

_Tôi ko bik.

_Bồ thật là ngốc.Mẹ tôi cũng có thix cái công việc tôi chọn đâu,mẹ nói chẳng qua tôi quá “lậm” những câu chuyện cổ tích mẹ kể,khi lớn sẽ thay đổi ngay thôi.Thậm chí tôi còn chẳng hỉu từ “lậm” là j'.Nhưng papa thì luôn đứng về phía tôi,papa luôn nói :“Cuộc sống là của bản thân tôi,tôi có quyền lựa chọn những thứ tôi cho là đúng và ko đc từ bỏ mơ ước chỉ để làm hài lòng 1 ai đó”.

_Đúng vậy nhỉ ? Ta luôn có lựa chọn,chúng nhìu như sao trên trời vậy.Chủ yếu là ta có tìm ra nó hay ko thôi. – Cô pé có khuông mặt trầm tiếp lời 1 cách hào hứng

_Ôi ! Xem pà cụ non kìa. – Cô vừa nói vừa thè lưỡi lêu lêu bạn mình

_Hứ,vậy câu của bồ nói lúc nãy ko “cụ non” chắc

.

_Tôi chỉ thuật lại của papa thôi mà.Còn bồ thì … pà cụ non,hj'hj'

_Bồ áh.

_Thôi ko đùa nữa.Coi nèh – Cô pé vừa nói vừa chìa ra 2 tấm hình chụp 2 đứa

_Úi.Đã rửa rồi àh ?

_Ừhm.Bồ 1 tấm,tui 1 tấm.

_Tui có ý này.Đưa 2 tấm đây.

Nghe theo lời bạn,cô pé đưa cả 2 tấm cho bạn mình.Cô pé có khuông mặt trầm nhanh tay để 2 tấm hình lại sát nhau rồi gấp 2 góc của 2 tấm lại.

_Thấy chưa,khi để riêng là 2 tấm tách biệt.Nhưng khi xếp lại thế này thì lại thành 1 rồi.

_Bồ cái j cũng nghĩ ra nhỉ ? – Cô pé kia nhăn mặt

_Còn bồ thì chẳng bao h' nghĩ ra cái j' ?

_Như thế mới ngây thơ,mới đáng iu.Mẹ tôi hay bảo tôi thế.Ai như bồ “pà cụ non”,kakaka

_Lêu lêu,còn lâu.

2 đứa cứ thế đùa giỡn bên nhau rồi lại trêu ghẹo lẫn nhau 1 cách vui vẻ.Nếu ko nói thì mỗi đứa trog 2 tụi nó đều là 1 bài toán bù trừ cho nhau.Cuộc sống đôi khi công bằng và dễ chịu,đôi khi lại phủ phàng làm những việc mà chẳng ai ngờ đến.

----------------------

End Flashback

1 tuần sau đó,cô bạn ấy chuyển đi,kết thúc 1 tháng học tại trường mầm non.Cũng từ đó,Anh hoàn toàn mất liên lạc với cô pé.Ấn tượng duy nhất còn lại với Anh là cô pé có khuông mặt trầm hơn so với tuổi,thông minh và Anh thường gọi cô là Piky vì cô pé rất thix màu hồng và cũng bởi vì cô pé chẳng bao h' chịu cho Anh bik tên.Nhưng mất mát về Piky chẳng là j so với sự ra đi của pa vào năm Anh 11t.Ông mất vì ung thư gan thời kì cuối.Có lẽ ông ý thức đc gđ khó khăn thế nào nên đã im lặng gậm nhắm nổi đau ngày này wa tháng nọ,cho đến khi căn bệnh bộc phát và ko thể chạy chữa đc nữa.

Anh thở dài rồi để tấm hình Piky vào 1 ngăn trong bóp.

_ Papa ơi,lần này lựa chọn của con là đúng hay sai ? Piky,nếu bồ còn ở đây,liệu bồ sẽ cho tôi lời khuyên chứ ?

Anh thôi ko nghĩ ngợi nữa mà ngồi phịch xuống ghế,lấy đt và dò tìm số của Luân.Ng' duy nhất Anh cho rằng có thể giúp mình lúc này.Sau cuộc nói chuyện đt với Luân,Anh đi lại phía tủ quần áo và lấy ra 1 chiếc hộp bằng gỗ soài đc trạm trổ tinh sảo.

_Mày sẽ ở đây đợi cho đến Chủ Nhật.

Chap 5

 : Beauty Contest

Beauty Contest cuối cùng cũng đc diễn ra như dự định vào 1 chiều Chủ Nhật mát mẻ.Nhờ vậy,tinh thần của thí sinh các lớp cũng như khán giả có phần phấn chấn hơn hẳn.Cũng vào h' này,ngày hôm wa,bên The Sun cũng đã kết thúc cuộc thi khá thành công.Mọi ng đều hồi hợp chờ đợi sự xuất hiện của 10 ng đẹp tuyển ra từ 10 lớp,và ng đc chờ đợi nhất năm nay ko ai khác chính là Ngân,học sinh mới chuyển vào trường hơn 1 tháng.

Khác với ko khí náo nhiệt ngoài sân khấu,bên trong cánh gà (cũng là phòng thay đồ) tâm trạng Ngân hoàn toàn đi ngược lại.Ngân đảo mắt nhìn khắp phòng,chỗ những thí sinh khác thật nhộn nhịp và vui vẻ làm sao,nhưng đó ko phải là chuyện quan trọng để Ngân wan tâm,điều khiến Ngân lo lắng chính là h' này vẫn chưa thấy Anh vẫn chưa đến,chẳng bù với những lớp khác.Đột nhiên,1 cánh tay vỗ vào vai Ngân cắt đứt dòng suy nghĩ.

_Hey,làm gì ngồi thừ ng' ra dzậy ? – Là Nhi và Tâm

_Àh ko …

Ngân mỉm cười gượng gạo,Nhi way sang nhìn khắp phòng như hỉu ra điều j đó.

_Anh ko đến hảh ? – Nhi hỏi

_Ừhm,chắc giận Ngân đó mà

.

_Ngân đã đt cho nó chưa ? – Tâm lên tiếng

Ngân ko trả lời mà đưa cái đt lên cho Tâm nhìn.Chẳng có j' ngoài cái màn hình tối om.

_Àh.Thôi Tâm cho mượn nè.

_Thanks so much !

Ngân liền nhận đt từ tay Tâm rồi hí hoáy bấm số gọi cho Anh.Bên kia giọng 1 pà bắc kì lạ hoắc trả lời :

_Thêu bao quý khách vừa gọi … 

Bực mình,thầm rủa con mẹ đấy,Ngân lại bấm số gọi wa nhà Anh thì chị Lý cho bik,từ sớm đã có ng wa rướt Anh đi rồi.Ko hỏi thêm,ngay lập tức Ngân nghĩ ngay đến Luân.Khẽ chau mày vì suy nghĩ đó của mình,Ngân vội vàng trả đt lại cho Tâm.Ít phút sau,loa thông báo vang lên lệnh triệu tập các thí sinh vào hàng ngũ ra chào khán giả.Lần lượt 5 cặp thí sinh đc gọi tên bước ra khỏi cánh gà trong bộ đồng phục trường và bài nhạc nền sôi động Barbie Girls của Aqua rồi trở vào và chuẩn bị 30’ sau sẽ bắt đầu vòng thi đầu tiên.

.VŨ TRANG.

Thể lệ vòng thi khá đơn giản,thí sinh sẽ đc mặt những bộ trang phục do mình tự chọn,có liên wan đến chủ đề vòng thi rồi lần lượt ra trình diễn trước khán giả và ban giám khảo.

30’ sau khi phần mở đầu chương trình, 1 lần nữa,các thí sinh vào vị trí chuẩn bị ra sân khấu chính thức bắt đầu cuộc thi.Ngân đưa mắt nhìn những ng xung wanh.Tất cả đều chọn trang phục khá bắt mắt hay chính xác là họ đều muốn mình thật sự nổi bật.Ng' thì mặt đồ theo theo tông cướp biển,ng' lại chọn trang phục của các lính Mỹ và Ngân đặt biệt chú ý đến 1 cô bạn đứng cách Ngân 1 ng.Cô ta đag mặt 1 bộ trang phục khá giống chiến binh trông các bộ film khoa học viễn tưởng,cả bộ đều đồng 1 màu xám bạc,áo ngắn hở rốn và quần cũng ngắn tuốt,1 ống dài đụng gói,1 óng thì trông như quần bikini.Bên phải thắt lưng lại treo 1 khẩu súng hoa văng rất ư tinh xảo và mái tóc thì đánh rối tung.Sau phần giới thiệu cô bạn ấy bước ra sân khấu,rõ ràng Ngân nghe đc tiếng cỗ vũ và huýt sáo rất lớn.Điều đó quả thật hơi gây áp lực cho Ngân,nhưng đối với Ngân lúc này,chiến thắng chẳng là j' cả.

“Tiếp theo sau đây là phần dự thi của 1 hs mới,bạn “Lâm Ngọc Ngân” đại diện 11.TN.8”

Đã đến phiên mình,dẹp tất cả mọi suy nghĩ về cô bạn vừa rồi và cả Anh.Ngân ngẩn cao đầu và tự tin bước ra sân khấu.Điều đầu tiên Ngân thấy khá bất ngờ chính là khán giả,họ còn đông hơn cả những j Ngân tưởng tượng,nam sinh bên The Sun kéo wa đây gần như ¾..Và điều thứ 2 làm Ngân ngạc nhiên chính là sự cổ vũ nhiệt tình của lớp.Họ làm cả băng rôn có hình Ngân và chữ T.Q to đùng (tự tin dzữ).Ko bị phân tâm wa’ lâu,Ngân ung dung sải bước khắp sân khấu và tuyệt nhiên ko thèm nở nụ cười.Đơn giản hơn cô bạn Ngân vừa để ý khi nãy,bộ đồ Ngân mặt theo phong cách của các cowboys.Mái tóc bình thường đc Ngân xõa thì hnay lại buột cao cá tính và điểm lên là chiếc nón bằng da thú.Nói bộ trang phục của cô bạn khi nãy ngắn thì bộ Tâm chọn cho Ngân lần này cũng “49 gặp 50”.Ngân mặt 1 chiếc áo ngắn wa ngực khoảng 3 phân đi cùng 1 chiếc quần đùi,áo khoác ngoài dài đụng gối.Thắt lưng bên phải của Ngân lại là 1 sợi roi da đc buộc kĩ lưỡng.Còn dưới chân Ngân là đôi giày ống cao gần đụng đầu gối và có vắt 1 khẩu súng hơi nhỏ.Điều nổi bật nhất trên ng Ngân chính là hình xâm hoa Lily nho nhỏ ngay phần hông bên trái (1 nửa bị che lại bởi lưng quân).Đây chính là nét gợi cảm mà Tâm chọn làm điểm nhấn cho Ngân.Sau khi rảo bước khắp thành sân khấu,Ngân dừng lại tại trung tâm sân khấu rồi rút sợi roi da ra quất mạnh xuống sàn tạo thành 1 tiếng vút cao ngất khiến cho mọi ng bên dưới giật nãy nhưng lại thêm phần phấn khích.Trước khi trở vào trong kết thúc phần thi,Ngân nhẹ nhàng tháo chiếc nón đang đội trên đầu ra và phóng xuống dưới khán đài rồi mỉm cười bước vào.Bên dưới rộ lên tiếng hò hét ầm ĩ của tụi nam sinh hơn cả cô bạn vừa rồi,chiếc nón bị dành giật,truyền từ tay ng này đến ng khác rồi cuối cùng lại lọt vào tay … 1 đứa con gái.

Tại nơi 11.TN.8 tập trung :

_Pà thật độc ác.

– Nhi liếc Tâm

_Hởh ?

– Tâm ngơ ngác

_Pà đã hoàn toàn phá hoại hình tượng dịu dàng hằng ngày của “ng ta”.

_

hehe,thi thố thì phải dzậy chứ.Phản ứng của khán giả cũng tốt mà.

_Hy vọng vòng sau ko “ngắn” như vậy – Nhi mỉa mai

_Yên tâm.Vòng 2 thoát y luôn cơ. – Tâm cười ha hả trong con mắt kinh hồn bạt vía của Nhi

Tại nơi 11.AK.7 :

_Trời đất ơi,hnay mày có thi đâu mà mặt đồ sock vậy Luân ?

– 1 thằng thốt lên

_Kakak,bí mật.

– Luân làm ra vẻ kì bí

_Đúng là cái tính màu mè ko bỏ.30’ nữa là thì tip vòng 2 đó. – Thằng thứ 3 cũng lên tiếng.

Trở lại căn phòng nơi Ngân và đám thí sinh tập trung h' này khá nhộn nhịp.Mọi ng đều hào hứng chuẩn bị tiếp cho vòng thi thứ 2 của mình.

_Mọi ng nghe đây,vòng 2 sẽ bắt đầu sau 20’ nữa,quần áo và trang phục của các bạn treo trog chiếc tủ gỗ đằng kia.Mọi ng khẩn trương lên nhá.

Tiếng chị biên tập vang vọng khắp căn phòng.Sau hiệu lệnh của chị,mọi ng lại càng vội vã làm việc hơn,riêng 1 nhóm con gái đang đứng cách chỗ Ngân ko xa thì lại khác.

_Con nhỏ mới dzô nhìn thấy ghét.Chưa j' đã làm phách,chơi nổi.

– 1 nhỏ cao nhất nhóm lên tiếng mở màn.

_Ừhm,nhìn cái mặt ngông ngông thấy mà ghét.Để coi mấy vòng sau nó thế nào.

– Đứa thứ 2 phụ họa

Đứa thứ 3 chưa kịp mở miệng thì từ cách đó vài bước,cô bạn đc Ngân để ý lúc đầu thong thả tiếng lại chỗ tụi nó rồi dừng hẳn tại đó.

_Hứ,mấy ng nhìn lại mình đi rồi hẳn nói ng ta.Cùng lắm chỉ là lũ quạ đc tô phết lên 1 chút thôi mà bày đặt.Lo mà chuẩn bị cho mình hơn là đứng đây nói xấu ng khác đó.

Đám con gái bất ngờ trợn tròn mắt nhìn cô ta.

_Chuyện của tụi này mắt mớ j' mày.

– 1 đứa nạt lại

_Đúng vậy,mày lấy quyền j' mà ý kiến ở đây.

Cô bạn ko trả lời ngay mà khinh khỉnh cười way lưng bỏ đi.

_The Queen,có đc ko ? Cặn bã.

Đám con gái đơ mặt trước thái độ và sự tự tin của cô ta sau đó chuyển sang tức anh ách vì 2 từ “cặn bã”.Ít nhìu j' tụi nó cũng tự cho mình là tiểu thư công chúa nên 2 từ này là ko thể chấp nhận đc.

_Con đó là ai dzậy ?

_Nguyễn Thùy Lâm – 11.TN.6.Mặt kệ nó,ê tao có ý này cho nhỏ 11.TN.8 nèh.

Nhỏ vừa nói vừa mỉm cười gian xảo nhìn về phía tủ quần áo cách đó đằng xa.

Đến h' này,Anh vẫn chưa có tin tức gj'.

20’ trôi wa nhanh chóng,vòng thi thứ 2 cũng chính thức khai màn.

.Trang phục dạ hội …

Bên ngoài sân khấu lúc này,toàn bộ đèn đều đc chuyển sang màu đỏ để tăng tính huyền bí.MC từ trong cánh gà tí tởn chạy ra giới thiệu :

_“Chúng tôi sẽ ko để các bạn chờ wa’ lâu nữa.Vòng thi thứ 2 kết hợp vòng thứ 3 xin đc phép bắt đầu.Đầu tiên là 2 ng đẹp của 11.TN.1 và 11.TN.2.

Sau tiếng thông báo của gã MC đỏm dáng,lần lượt từng cặp thí sinh bước ra sân khấu.2 đứa con gái đầu tiên trong 2 chiếc đầm sặc sỡ chọi màu nhau.Trắng – đen.Như vòng 1,cả 2 chia nhau đi sang 2 bên thành sân khấu trình diễn rồi trở lại trung tâm,đứg dựa lưng và nhau và nhẹ nhàng nắm tay vào chiếc thắt lưng … cởi phăng chiếc đầm ra để lộ bộ bikini đc mặt sẵng bên trong.

.Áo tắm.

Vòng thứ 2 năm nay đc cải biên thành 2 trong 1.Tức là thí sinh sẽ mặt trag phục dạ hội bên ngoài rồi sau đó mới cởi nó ra để thành trang phục áo tắm.Khỏi phải nói,đám con trai bên dưới huýt sáo hú hét đủ kiểu cổ vũ các ng đẹp “mát mẻ” trên này.Lần lượt 3 cặp đầu tiên bước ra sân khấu đều biểu diễn tương tự.Ngân vẫn ko thể ko thôi chú ý đến Lâm,lần này,cô bạn mặt chiếc đầm màu hồng nhạt điểm lên 1 vài họa tiết trắng trong cô nhẹ nhàng như 1 công chúa vậy.Và vẫn như lần đầu,sự xuất hiện của Lâm làm cả khán đài như bùng nổ.Bộ đồ tắm bên trong của Lâm cũng ấn tượng ko kém.

Kết thúc màn trình diễn của Lâm là những tràn pháo tai dai đẳng.Ra sau Lâm kể cũng là 1 thử thách lớn.Nhưng lần này,Ngân vẫn ko làm mọi ng thất vọng.Dường như Ngân đc chờ đợi chẳng thua j' Lâm,khi Ngân vừa bước ra cùng nhỏ 11.TN.7,tiếng vỗ tay vừa dứt lại bùng lên 1 nữa.Khác với vẻ dịu dàng có chút “lạ đời” của Lâm,chiếc váy hở vai của Ngân màu đỏ rực.Mái tóc cột cao lúc nãy bây h' đc Ngân bới cao lên và để thả 2 lọn tóc hơi cong 2 bên tai,và tay thì cầm 1 chiếc mặt nạ có lông vũ.Ra đến gần giữa sân khấu,Ngân nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ sang 1 bên để lộ ra khuông mặt thanh tú.Đám con trai cùng với tụi 11.TN.8 bắt đầu la ó và vẫy băng rôn có hình Ngân.Ngân nhẹ nhàng tiếng về phía thành sân khấu thì cùng lúc đó,1 tiếng “rắc” nhỏ vang lên dưới chân Ngân.Chiếc đề giày của Ngân đột nhiên lệt hẳn sang 1 bên và gãy lìa khỏi gót.Ko kịp trở tay trước tình huống bất ngờ,chân Ngân bị trật sang 1 bên,mất thế,Ngân ngã luôn xuống khán đài.Cùng lúc đó,bóng dáng ng' mặt bộ đồ Tuxedo trắng lách trog đám đông chạy thật nhanh về phía Ngân rồi nhảy bổ ra đằng trước nhanh tay chụp lấy Ngân.Đám đông bên dưới sau 1 hồi căng thẳng đột nhiên rộ lên tiếng vỗ tay và giọng con gái gào thét.

_Thành Luân !

_King kìa !

_Á … á … á … á … đẹp trai woaaaaaaaa’.

Chính là Luân vừa đỡ Ngân.Bất ngờ vì ng đỡ mình là Luân và vẫn chưa hoàn hồn sau cú ngã vừa rồi,Ngân mở to đôi mắt nhất có thể nhìn Luân lom lom.Luân ko buông Ngân xuống ngay mà cứ thế bế Ngân từng bước lên sân khấu trong sự ganh tị của đám con gái trong lẫn ngoài sân khấu.Lên đến nơi,Luân nhẹ nhàng thả Ngân xuống và lấy trong áo ra 1 bông hồng màu đen tặng Ngân.Chưa kịp mở miệng nói j,Luân lại tiếp tục đặt tay lên vai Ngân và way về phía khán giả hét lớn :

_CÁC BẠN NGHĨ NGÂN CÓ XỨNG ĐÁNG TRỞ THÀNH THE QUEEN NĂM NAY KO ?

Đám đông bên dưới đáp lại :

_CÓOOOO

_CÁM ƠN CÁC BẠN.HÃY ỦNG HỘ CHO NGÂN GIÚP LUÂN NHÁ.

Sau câu nói đó,Luân nháy mắt với Ngân rồi bỏ vào trong,trước khi đi ko we^n nói thêm 1 câu :

_Cố lên,đừng phụ lòng “bạn” Ngân.

Luân khuất bóng trong cánh gà,Ngân đã ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn.Bạn ? Rõ ràng Luân đang ám chỉ Anh.Nhưng Anh đã làm j' và đang ở đâu ? Hàng ngàn câu hỏi đc đặt ra trong đầu Ngân mà ko có 1 đáp án nào cả.Ngân cứ thế đứng như ng chết trân trên khấu.Đám đông bên dưới ngạc nhiên trước thái độ của Ngân bắt đầu rộ lên tiếng xì xầm nhưng Ngân vững đứng im re ko chút động tĩnh.Trong cánh gà,Lâm cũng đang theo dõi Ngân,rồi cô khẽ nhíu mày và thét lớn :

_Tiếp tục đi !

Tiếng thét của Lâm ko làm cho những ng bên dưới nghe thấy nhưng làm cho những ng bên cạnh,và cả Ngân dựt mình.Hoàn hồn,Ngân way lại gật đầu cảm ơn Lâm rồi tiếp tục trình diễn.Ngân nhẹ nhàng cuối xuống tháo 2 chiếc giày ra cằm cong kênh trên tay rồi thong thả đi về phía chỗ nhỏ 11.TN.7 đang đứng và đặt 1 tay lên vai nhỏ tạo dáng khiến nhỏ hơi hoảng.

_Đừng nghĩ đến việc tiếp tục “chơi” tôi.Nếu có tài thì thể hiện đi.

Ngân khẽ nói như 1 lời hâm dọa rồi way lại nhìn cô ta và dùng tay đẩy mạnh 1 vai cô ta sau đó tiếp tục bước về phía trung tâm sân khấu và … cởi phăng chiếc đầm,để lộ bộ bikini màu hồng bóng

Ngân cứ thế đi chân trần từ chỗ này sang chỗ khác trong tiếng vỗ tay ko dứt của khán giả bên dưới rồi mới từ tốn cuối chào,đi vào trong,và kết thúc phần thi thứ 3.

2 ng cuối cùng trình diễn chỉ như 1 cái bóng mờ ảo trên sân khấu,cũng phải thôi,áp lực do Lâm và Ngân tạo ra là quá lớn để họ có thể vượt wa.

“Thưa quý vị khán giả và ban giám khảo,như mọi năm,kết thúc vòng 2 và 3,chúng ta sẽ loại ra 5 bạn.5 bạn sau cùng sẽ cùng chúng ta đến với vòng 4.Kết quả sẽ có sau 20’ nữa.” – MC thông báo

Tại cánh gà,nơi Ngân đang ngồi tẩy trang bớt,đám pà 8 chỉ chờ có thế là xông vào khích lệ (hoặc tạo thêm áp lực) và hỏi han về việc vừa rồi.

_Ngân ko sao chứ,giày Tâm chọn kĩ lằm,làm sao mà gãy đc.

– Tâm lo lắng

_Ko sao đâu,Ngân cũng bình an mà,đừng tự trách mình.

– Ngân trấn an Tâm

_Cũng may lúc đó có ông Luân

– Nhi nói

Nghe đến đây Ngân mới giật mình nhớ ra :

_Đúng rồi,mọi ng có thấy Anh đâu ko ?

_Chưa,nó vẫn chưa vô.Kì lạ,bthng' chỗ nào náo nhiệt là ko mời nó cũng đến.Vậy mà … - Tâm bình phẩm

_Ngân đừng lo wa’,nếu Anh đến Nhi sẽ báo ngay cho Ngân mà.Mà Ngân sẽ làm j trong vòng 4 ?

_Đã bik đậu hay chưa đâu mà … - Ngân mỉm cười

_Thì bật mí điiiiiii – nhỏ Lan "sến" cũng tham gia

_Chút sẽ bik mà.

_Thôi tùy Ngân vậy,tụi này ra cho Ngân nghỉ ngơi đây.

Thế

là cả bọn kéo nhau ra khỏi phòng thay đồ và bàn luận rôm rả về cuộc thi.Trên đường đi,1 đám rẽ về phía căng tin để mua thêm “mồi” còn Tâm và Nhi thì về thẳng sân khấu luôn.Trên đường đi :

_Ê,pà bik con Anh ở đâu ko ? – Tâm hỏi

_Làm sao tui bik,hồi nãy tui chỉ hứa đại cho Ngân an tâm thôi.Mà pà nữa,mém nữa là chết Ngân rồi thấy chưa.

_ …

_Ê … nghe tui nói hok dzạ ?

_Suỵt … nghe đi … có tiếng … kéo đàn.

Nhi liền làm theo lời Tâm và im lặng lắng nghe

_Phải hah … ê phía Hội trường.

Thế là ko 1 lời bàn luận,cả 2 cùng đâm đầu rẽ hướng về phía Hội trường.Đến càng gần,tiếng nhạc phát ra càng lờn.Đến nơi,điều đầu tiên đập vào sự chú ý của tụi nó ko phải là tiếng đàn mà là Luân.Anh ta đang đứng lấp ló phía cửa để nhìn ng bên trong.Mất chỗ đứng lý tưởng,tụi nó đành thập thò ở 1 ô cửa sổ gần đó.Khổ nổi cửa sổ lại làm bằng kính mờ nên tụi nó chẳng thể nhìn đc bên trong,nhưng wa bộ đồ đang mặt trên ng,cả 2 có thể đoán đc đó là con gái.Ng bên trong đang say sưa kéo đàn.Tụi nó bên ngoài chăm chú lắng nghe đến mê mẫn rồi ngồi phịch luôn xuống đất.Tiềng đàn bên trong phát ra lúc não nề,sâu lắng,khi lại dữ dội như 1 sự phẫn nộ.Cả 2 cứ thế chăm chú lắng nghe quên mất thời gjan đan trôi wa.1 lúc sau,1 nhỏ trog lớp đi ngang wa thấy tụi nó bèn kêu lớn :

_Ê.2 ng làm j dzậy.Vòng 4 bắt đầu rồi kìa.

_HẢH !?

Cả 2 hoảng hồn đứng dzậy chạy đi thật nhanh theo nhỏ bạn vừa rồi.Tiếng la của nhỏ đồng thời đánh thức cả Luân lẫn ng bên trong.Sợ bị phát hiện,anh chàng cũng nhanh chân chạy đi.Trong khi đang chạy,Nhi vô tình way lại sau thì bắt gặp ng bên trong Hội trường cũng đã bước ra,nhưng vì nhìn lại wa’ muộn nên Nhi chỉ thấy đc mỗi cái lưng và dáng của cô ta.Tuy nhiên,bấy nhiu cũng đủ làm Nhi nghĩ đến 1 ng.

Đến khu sân khấu,Nhi và Tâm vội vàng lần mò trong đám đông để đến chỗ lớp tập trung :

_Sao rồi sao rồi ? – Tâm hỏi

_Đang thi vòng 4,loại hết 5 ng rồi.Nãy h' đc 3 ng ra sân khấu rồi.

_Sặc,còn Ngân sao ?

_Đậu chứ sao,hỏi thừa : TN.1 ; TN.2 ; TN.4 ; TN.6 và lớp mình.Thôi im,tới nhỏ TN.6 rồi kìa.Đối thủ nặng kí của Ngân đó.

Chap 6 :Angel VS Magician

Sau tiếng cảnh báo của nhỏ,1 tiếng nhạc nền dữ dội vang lên.1 đoàn những vũ công (hs) ăn mặt kì lạ bước ra nhảy múa mở màn.Tiếp đó,sân khấu tối dần,1 cây đèn to chiếu vào 1 bên cánh gà và 1 cái bóng từ từ xuất hiện.Rồi ánh đèn nhá sáng hiện ra chính là Lâm trong bộ trag phục 1 ng huấn luyện thú và trình diễn 1 bài hát đang lên của Briney Spears : Circus.Mở màn phần thi cuối cùng của mình.

.Tài năng.

There's only two types of people in the world:

The ones that entertain, and the ones that observe

Well baby, I'm a put on a show kind of girl

Don't like the backseat, gotta be first

I'm like the ringleader, 

I call the shots (Call the shots)

I'm like a firecracker, 

I make it hot

When I put on a show, 

I feel the adrenaline moving through my veins, 

Spotlight on me and I'm ready to break

I'm like a performer, 

The dance floor is my stage

Better be ready, 

Hope that you feel the same

All eyes on me in the center of the ring

Just like a circus

When I crack that whip everybody gon' trip

Just like a circus

Don't stand there watching me, 

Follow me, show me what you can do

Everybody let go, We can make a dance floor

Just like a circus

There's only two types of guys out there:

Ones that can hang with me, and ones that are scared

So baby, I hope that you came prepared

I run a tight ship, so beware

Let's go! 

Let me see what you can do

I'm running this

(Like, like, like, like a circus)

Yeah, like a what?

(Like, like, like, like a circus)

Phần trình diễn của Lâm kết thúc đồng thời đã làm thay đổi cái nhìn “bình hoa di động” mà Nhi và Tâm dành cho cô.Phần biểu diễn vừa rồi như làm cho cả khu sân khấu nóng lên vì những màn ấn tượng và bốc lửa của Lâm.Tất cả hiện tại đều đang có chung 1 suy nghĩ : Ngân sẽ vượt wa lần này như thế nào đây ?

Kết thúc phần thi của Lâm,khi mọi ng vẫn còn rất khích về bài hát vừa rồi thì đột nhiên,ko 1 sự cảnh báo,ko 1 sự giới thiệu,toàn bộ đèn cả khu đồng loạt tắt phụt.Cả khu hoàn toàn chìm trong bóng tối,1 vài ng bắt đầu có suy nghĩ trường bị mất điện.Nhưng rồi 1 cây đèn to lại bật lên đột ngột nhưng ko chiếu thẳng vào bất cứ chỗ nào mà rà ánh sáng khắp nơi khiến cho mọi ng ko tài nào hiểu nổi.Đột nhiên ánh sáng từ cây đèn đột ngột dừng lại giữa sân khấu hiện ra 1 cây piano đã đc đặt sẵng.Cây đèn thứ 2 bật sáng chiếu vào cánh gà bên phải … ko ai cả.Rồi chuyển sang bên trái … cùng chẳng ai bước ra.Mọi ng đang hồi hợp ko bik chuyện j' thì ánh đèn lại chuyển hướng lên cao và 1 lần nữa,toàn bộ khán đài như vỡ tung bởi sự ngạc nhiên.Từ trên cao,Ngân trog bộ váy của những vị thần và đôi cánh trắng đang dần dần hạ xuống.Xuống đến nơi,Ngân nhẹ nhàng cằm 1 bên váy cuối chào mọi ng và ngồi xuống đánh những nốt đầu tiên.

Bản hòa tấu : One man’s dream của nhà soạn nhạc thiên tài ng' Ý – Yanni.

Chap 6

Lại 1 lần nữa,hình ảnh của Ngân đối nghịch với Lâm.

1 sự so sánh lập tức trổi dzậy trông từng ng',rồi sự so sánh ấy tạm gát sang 1 bên để lắng nghe Ngân đàn.Khúc dạo đầu bản hòa tấu có giai điệu man mát buồn như chính tâm trạng của Ngân lúc này.

Ng' mà Ngân chờ đợi đã hoàn toàn ko xuất hiện.

_Ko tin nổi.Đẹp wa’ Nhi ơi – Tâm trầm trồ

_Ừhm.Nếu nhắm mắt lại thì cảm giác như mình đang lạc vào thiên đàng vậy.

_Hm … nhưng nghĩ coi,nếu có violong bè thì tuyệt hơn nhỉ ? – Đột nhiên Tâm hạ giọng

_Yên tâm.Có ngay thôi – Nhi mỉm cười

Nhi vừa dứt câu ko đc bao lâu thì 1 tiếng đàn khác vang lên ăn khớp với điệu Ngân đang chơi trên sân khấu.Mọi ng bất ngờ way quắt lung tung để tìm nguồn của âm thanh.Ngân bên trên cũng bất ngờ ko kém đảo mắt tìm kiếm.Linh cảm nào đó cho Ngân bik,ng Ngân chờ đợi đã đến.Bên dưới khán đài xảy ra 1 hiện tượng,khán giả đột nhiên rẽ thành 2 hàng để lộ 1 con đường nhỏ ở giữa.Và cuối con đường nhỏ đó chính là …

_Queen !

_Ngọc Anh !

Anh đã xuất hiện sau 1 ngày lặn mất tăm và hiện tại,cô đang đứng trước mặt toàn thể hs và trên đầu đang đội chiếc mũ Ngân ném xuống hồi vòng 1. Anh từng bước từng bước tiến lên sân khấu bằng lối rẽ sẵng dành cho mình trog con mắt ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên và xúc động của Ngân.Lên đến nơi,Anh dừng đàn và gỡ chiếc mũ ra cuối chào mọi ng,bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay khích lệ,đặt biệt là của 11.TN.8.Anh way sang nhìn Ngân ra hiệu cho cô tiếp tục.Bản nhạc lại vang lên … 1 lần nữa.Và thế là cả 2 cứ thế chơi nhạc bên nhau như thể thế giới chỉ còn lại họ.Tiếng đàn của Ngân nhịp nhàng ngân lên từng nốt thánh thót và cuối cùng bùng cháy trong tiếng Violong thánh thót của Anh.Bầu ko khí đã hoàn toàn thay đổi so với sự cuồng nhiệt ban đầu,h' đây tất cả đều im lặng lắng nghe và hướng mắt về phía sân khấu.Thỉnh thoảng lại có vài ng' đưa tay lên che miệng như biểu lộ sự xúc động.

Bản hòa tấu kết thúc,mọi ng dường như vẫn chưa hoàn hồn và giữ bầu ko khí yên lặng khá lâu rồi đột ngột vỡ òa trong tiếng vỗ tay tán thưởng.Bên dưới hò reo tên của Ngân và Anh ko thua j' Lâm lúc nãy.Ngân bước ra khỏi chỗ ngồi,nắm lấy tay Anh và nhún chân chào mọi ng,còn Anh thì lại tháo chiếc mũ ra cuối chào rồi cả 2 cùng lui vào trong.

… Bên ngoài … Tiếng vỗ tay vẫn vang lên điều đặng.

Vào đến cánh gà,Ngân vẫn ko buông tay Anh ra mà kéo Anh đi thật nhanh.Ra đến ngoài,Ngân hơi lưỡng lự ngó nghiêng xung wanh rồi lại tiếp tục kéo Anh đi về phía phòng thay đồ khiến Anh ko khỏi ngạc nhiên.Đến nơi,ko hỏi ý kiến của Anh,Ngân đẩy Anh vào trong rồi chốt cửa lại.Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên trước thái độ của Ngân thì Ngân lại đột ngột nhào vào ôm chặt lấy Anh khóc nức nở.Khóc cho hết những phẫn uất cả ngày hôm nay của mình.Anh vừa bất ngờ vừa thấy tội nghiệp Ngân nên chẳng bik làm j' ngoài dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Ngân trấn an.1 lúc sau thì Ngân nín hẳn nhưng tay thì vẫn cứ níu áo Anh như thể Ngân sợ Anh sẽ lại biến mất.Ngân thì thầm :

_Tại sao lại lẫn tránh Ngân ? Cả ngày hnay Anh đã ở đâu chứ ?

Anh thở dài :

_Vậy tại sao Ngân ko hỏi mình tại sao cả nửa tháng nay lại lẫn tránh Anh ?!

Ngân buông Anh ra nhìn Anh trân trân vì bất ngờ.Rõ ràng Ngân đã quên mất điều đó,đã quên mất cảm giác của Anh.

_Ngân … Ngân … xin lỗi …

Nhìn thấy khuông mặt “đau khổ” vì bối rối của Ngân lúc này,cơn giận trong Anh nguội lại và biến thành 1 cái phì cười.

_Thôi bỏ đi.Tụi mình ở trong này đã lâu rồi,mau ra ngoài còn nghe kết quả.

_Khoan đã. – Ngân đột ngột lớn tiếng

_Sao ?

_Anh đã hứa j' với Luân ?

Anh ngạc nhiên nhìn Ngân rồi way sang chỗ khác :

_Ko j' cả.Mau đi ra thôi.

Đột nhiên Ngân chạy đến nắm lấy 1 tay Anh kéo Anh way lại đối diện trước mặt mình :

_Hãy nhớ điều này : Nếu Anh đang hứa 1 điều j' đó với Luân,mà bất lợi cho mình,chỉ để giúp Ngân chiến thắng thì Ngân ko cần.

Anh trợn mắt nhìn Ngân vì ngạc nhiên :

_Còn nữa.Ngân sẽ tự tìm ra lựa chọn cho chính mình.

“Tìm ra lựa chọn cho chính mình”

Anh đã nghe câu nói này ở đâu rồi nhỉ ?”

Anh tự hỏi trong khi đang nắm tay Ngân ra khỏi phòng.

_Kìa !

Tiếng của Tâm vag lên cách đó ko xa,Tâm đang đi cùng với Nhi và có vẻ như đang tìm tụi nó.

_2 ng vừa đi đâu vậy ? Làm tụi này lo gần chết.

Cả 2 bối rối nhìn nhau ko bik phải trả lời thế nào,cuối cùng Ngân lên tiếng đánh trống lãng qua chuyện khác :

_Trường mình ko có thi vấn đáp nhỉ ?

Nói đến đây thì cả Anh,Nhi và Tâm cùng mỉm cười tự hào.Nhi lên tiếng giải thix :

_Ko có vì ko cần thiết.Hồi nộp hồ sơ có phải Ngân đc làm 1 bài test IQ và EQ đúng ko ?

_Ừhm.Cũng đơn giản thôi ^^

_Đơn giản ? IQ của Ngân đc bao nhiu điểm ? – Anh gằng hỏi

_85/100.

3 đứa hoảng hồn nhìn Ngân như ko tin nổi vào tai mình.

_Kinh khủng.Nhi chỉ đc 60/100 thôi.Trở lại chuyện vừa rồi nàh.Sỡ dĩ trường mình ko có thi vấn đáp vì học sinh ở đây ko phải chỉ là con nhà thượng lưu mà còn phải thông minh nữa …

_ … bởi vậy thi vấn đáp wa’ tầm thường với tụi mình – Tâm kết thúc 1 cách đắt thắng

_Àhhhh.Cũng phải hah.

_Thôi tụi mình mau ra ngoài đợi nghe kết quả đi.Àh tụi này đã bỏ phiếu cho Ngân rồi đó.

_Bỏ phiếu ? – Ngân hỏi lại

_Ừhm,lấy tỉ số phần trăm quyết định.Đi thôi Anh.

_Ừh

Anh miễn cưỡng đi với Nhi và Tâm ra ngoài vì ko phải thí sinh hoặc ban tổ chức thì ko đc ở quá lâu trong cánh gà.Đột nhiên Ngân đứng tại chỗ gọi với theo Anh :

_Đừng quên những j Ngân vừa nói.

Anh hơi đứng khựng lại trước câu nói của Ngân rồi lại bước típ theo Tâm và Nhi.

Ngân trở lại cánh gà và nhanh chóng lấy đồng phục trường ra thay như những thí sinh khác,chờ ra nghe công bố kết quả cuối cùng.Đột nhiên Ngân nghe tiếng ồn ào bên ngoài cửa ra vào,đám thí sinh cũng nghe đc tiếng ồn đó nên ai cũng dừng công việc và quay ra nhìn.Đi ngang wa phòng là 1 đoàn ng trong ban tổ chức nhưng nổi bật nhất,gây sự chú ý nhất,chính là 1 anh chàng lạ hoắc,mặt 1 bộ đồ cũng lạ tuốt và có 1 mái tóc đen khá dài,che gần hết mặt nên ko ai nhìn ra anh ta là ai.

----------

Ra đến bên ngoài,Anh mới nhận thấy mọi ng đều đã bỏ phiếu xong gần hết chỉ còn vài ng là đang lưỡng lự vì 1 số lí do nào đó.

20’ sau,trên sân khấu bắt đầu có tiếng ồn và gã MC 1 lần nữa từ trong cánh gà chạy ra giới thiệu chương trình :

_“Hey all ! Các bạn đã bầu chọn cho thí sinh mình thix rồi đúng ko ? Tất nhiên là đúng rồi bởi vì ban giám khảo đã vào cuộc để thống kê số phiếu.Bây h',xin mới 5 ng đẹp bước ra sân khấu cùng với tôi.”

Sau lời giới thiệu của tay MC,5 thí sinh đại diện của 5 lớp trông bộ đồng phục lần lượt bước ra theo số thứ tự lớp và xếp thành 1 hàng 1 bên sân khấu.

_“Trong thời jan chờ đợi,tôi,MC đẹp trai nhất mọi thời đại xin thay mặt nhà trường và ban tổ chức chương trình gửi đến các bạn 1 tiết mục đặt biệt mà chưa năm nào có.It’s show time”

Bên dưới sân khấu :

_Hình như năm nay trường mình bị khủng hoảng kinh tế - Anh nói với Nhi và Tâm bên cạnh

_Ủa sao dzạ ?

– Cả 2 đồng thanh

_Thì đó … hết tiền mướn MC rồi nên mới cho thằng khùng này dẫn chương trình nèh. “Tôi,MC đẹp “chai” nhất mọi thời đại”.

– Anh vừa nói vừa nhái điệu bộ của tay MC bằng giọng eo éo

_

cũng phải hah.Cha này chắc hỏi nhỏ uống Milo nuốt luôn cái hộp

– Tâm vừa nói vừa cười hah hảh

Nhi chưa kịp lên tiếng để châm vào thì khu sân khấu 1 lần nữa tắt sạch đèn chỉ chừa mỗi cây đèn mờ mờ màu cam bên trên.Lại 1 lần nữa,cả khán đài rơi vào trạng thái thắc mắc ko bik hỏi ai.Rồi đột nhiên 1 tiếng nổ “BÙM” vang lên điếc tai,tiếp sau tiếng nổ là 1 làn khói trắng mịt mù tỏa ra ngay trung tâm sân khấu,làn khói dày đến nổi biến 5 thí sinh đang trên sân khấu trở thành những bóng đen ko định hình đc.Rồi đột nhiên tại giữa sân khấu,1 bóng đen thứ 6 ko rõ là trai hay gái từ từ tròi lên.Khi bóng đen đã hoàn toàn đứng thẳng trên sân khấu cũng là lúc làn khói mờ hẳn và để lộ “nguyên hình” của ng bí ẩn.

Ngân và đám thí sinh ngạc nhiên nhìn ng đang trên sân khấu,dù ko rõ anh ta sắp tác quai tác quái j' nhưng họ vẫn nhận ra đó chính là ng mà họ trông thấy lúc nãy.Anh chàng này có tướng tá dong dỏng cao (khoảng 1m77) và vận trên ng 1 bộ lễ phục màu đen,điều khiến mọi ng tò mò nhất là nửa khuông mặt của anh ta đang bị 1 chiếc mặt nạ bạc che khuất.Rồi đột nhiên anh ta dang mạnh 2 cánh tay,5 cái trụ nhỏ trên sân khấu lập tức bắn ra những tia pháo đủ màu lên trời làm cho khán giả bên dưới cực kì thix thú.Ko chỉ có vậy,ngay sau đó,anh ta rảo bước khắp sân khấu và trình diễn những màn ảo thuật lạ mắt.Đầu tiên anh ta hóa phép ra 52 lá bài rồi bỏ vào 1 cái nón sau đó tung chúng xuống dưới,và thật kì diệu,cả 52 lá bài biến thành 52 bông hồng trắng như tuyết.1 cuộc bạo động nho nhỏ xảy ra bên dưới vì tụi con gái chen lấn xô đẩy nhau để dành cho đc 1 bông.Rồi anh ta lại tiếng về phía gã MC và kéo anh ta ra giữa sân khấu,tay MC thấy thế thì thix thú ra mặt.Anh ta đưa tay như giới thiệu tay MC rồi nhẹ búng tay thì ngay lập tức,1 con bồ câu trắng từ áo MC bay vút lên cao và đậu trên lưng anh ta.MC và khán giả há hốc mồm vì kinh ngạc.Dường như chưa hài lòng cho lắm,anh ta lắc đầu rồi đưa tay lên miệng huýt sáo,và lần này từ áo tay MC bay ra cả 5,6 con bồ câu chứ ko ít.Tay MC giật mình sợ quá thế là té bệt luôn xuống sàn sân khấu khiến mọi ng bên dưới cười vỡ bụng.Gã MC chóng tay đứng lên ra vẻ tức anh ách vì bị trêu nên bỏ về chỗ thì bị anh ta nìu lại.Rồi anh ta dùng 1 tay quơ trước ngực áo MC như làm phép rồi nhẹ nhàng lôi từ áo MC ra 1 phong bì màu đỏ và trao lại cho MC,sau đó thì cúi ng chào khán giả và lui về đối diện đám thí sinh.Và lần này,rõ ràng Ngân nhìn thấy anh ta nheo mắt với Lâm.Dù vẫn chưa bik phong bì đó là j' nhưng mọi ng trong khán đài vẫn rầm rộ vỗ tay tán thưởng anh ta.Gã MC sau khi cầm lấy phong bì thì hí húi mở ra và trợn to mắt ko tin nổi.MC chỉnh lại micro và lên tiếng :

_“Thưa quý vị,màn biểu diễn “khiếm nhã” vừa rồi đã mang đến cho chúng ta kết quả cuộc thi.”

Bên dưới 1 lần nữa như rung lên vì tiếng vỗ tay huýt sáo phấn khởi của khán giả.Những lớp có đại diện tham gia cuộc thi thì hồ hởi gọi to tên thí sinh của lớp họ

_“Bảng kết quả cho bik có 1208 lượt bình chọn.Có số phiếu khiêm tốn nhất là 3 lớp với số phiếu : 5%,8% và 11%.Và ng thắng cuộc,với 38% số phiếu bầu là … ơ …

Tới đây đột nhiên tay MC dừng lại và sượng cứng khuông mặt.Anh ta way xuống nhìn bàn ban giám khảo thì nhận đc cái gật đầu duy nhất của 1 ng,2 ng còn lại 1 ng' thì cuối gầm mặt nhìn lom lom tờ giấy nhưng chắc chắn chẳng đọc j',ng' kia lại lãng ánh mặt đi chỗ khác.Bik là chẳng thể trông cậy j' ở những ng này,MC đành tiếp tục :

_“Àh … 38% là số phiếu của ng chiến thắng … như mọi ng bik đó,cộng lại tất cả các phần trăm tôi đã thông báo thì chỉ mới có 62% thôi … vậy nên sẽ còn 38% nữa.Ý tôi là … hm …

Bên dưới bặt đầu rộ lên tiếng bàn luận nhưng lại nghe như tiếng tranh cãi.

_“Vâng … Tôi nghĩ mọi ng đã hỉu ý tôi.1 sự kiện chưa từng có đã xảy ra,có 2 bạn đồng số phiếu 38% là bạn : Nguyễn Thùy Lâm (11.TN.6) và … Lâm Ngọc Ngân (11.TN.8).

Tiếng xì xầm bàn tán ngày 1 lớn và chuyển thành tiếng tranh luận.Ngân hoàn toàn bất ngờ và bối rối trước kết quả này,kể cả Lâm bên cạnh cũng vậy.Lâm way sang nhìn Ngân với ánh mắt ngây thơ và ngạc nhiên quá đổi rồi nhún vai lắc đầu.Tập thể 11.TN.8 và 11.TN.6 nhao nhao lên vì bất bình,riêng Anh thì dường như đang rất … vui mừng.

Về phần ban giám khảo,sau khi trì hoãn 10’ để bàn luận thêm cuối cùng đã cử 1 ng lên nói j' đó với MC và lần này,hắn ta đang nở 1 nụ cười mừng rỡ.

_“Thưa quý vị,theo như bản thống kê của ban giám khảo thì có 3 ng vẫn chưa bỏ phiều.Ng' thứ nhất chắc chắn là The King vừa đăng cai ngày hwa.Vì vậy xin mời 2 ng còn lại bước lên đây để giúp chúng tôi kết thúc cuộc thi.”

Sau lời thông báo gây chấn động của MC,mọi ng bắt đầu ngó nghiên và đặt câu hỏi lẫn nhau để xem ai là 2 ng còn lại.Riêng Anh thì đứng ngay đơ tại chỗ cuối gầm mặt xuống như ng vô hồn.

_Anh,Anh bị sao dzậy ? – Nhi lay ng Anh

Anh vẫn đứng im như phỗng,rồi như nghĩ ra 1 điều j' đó,Anh ngẩn mặt lên và lách đám đông để tiếng về phía sân khấu.

_Wey,Anh đi đây dzậy ? Ko lẽ … – Nhi gọi theo

_Anh sẽ ủng hộ mọi ng,đừng lo … ?

Anh way lại trả lời bâng quơ với Nhi trông khi chân vẫn bước về phía sân khấu.Ra khỏi đám đông,Anh thấy Luân đã đứng từ đầu hàng chờ mình,Luân nhẹ mỉm cười với Anh rồi 2 ng cùng nhau bước lên sân khấu trong con mắt kinh ngạc của tất cả mọi ng.

_“Thật bất ngờ,là cựu Vua và Nữ hoàng của chúng ta” – MC hạ giọng như mỉa mai

Bên dưới lại nhốn nháo vì sự trở lại “ko đáng” của Luân và Anh.

_Hey,vậy còn The King đâu ? – 1 đứa bên dưới hét lớn

Và vừa dứt câu ko lâu sau đó,tên con trai làm ảo thuật vừa rồi cũng tiến về phía chỗ Anh và Luân đang đứng rồi … nhẹ nhàng lột mái tóc giả và tháo chiếc mặt nạ ra.

Tên

: Vũ Thanh Duy

Tuổi

: 18t – 11.AK.7 (sở dĩ Duy vào trễ 1 năm vì gd phải làm thủ thục chuyển trường cho Duy trông thời jan Duy sinh sống ở nc’ ngoài)

Tính tình

: hiền lành,dễ chịu và gă – lăng đặt biệt rất giỏi ảo thuật.

Gia thế

: pa mẹ quản lí 1 chuỗi khách sạn đa quốc gia,hiện tại đang định cư tại Mỹ.Duy sống 1 mình trong ngôi biệt thự trước khi đi họ để lại.

Vâng ! Tên con trai làm ảo thuật từ nãy đến h' chính là The King năm nay.Khỏi phải nói,mọi ng đã bất ngờ như thế nào trước sự xuất hiện của Duy.

Hơn cả lần Anh và Luân xuất hiện,bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay và cả tiếng phần khích của tụi con gái.Duy gật đầu chào khán giả rồi tiến đến đứng cạnh Anh.

_“Thế này nhé,vì 3 bạn chưa vote,nên chúng tôi sẽ phát cho các bạn 3 phiếu trắng,hãy điền 1 trong 2 tên của Thùy Lâm và Ngọc Ngân vào phiếu sau đó đưa nó lại cho tôi.”

_Anh sẽ ko công bố tên chúng tôi chứ ? – Anh hỏi

_Ko ai từ chối ng đẹp cả – MC nhết mép cười và ko nói vào micro.

Hỏi thì hỏi vậy nhưng lòng Anh vẫn nặng trĩu ko bik nên làm thế nào thì đúng.Anh ko muốn làm phụ lòng mọi ng nhưng cũng chẳng mong Ngân chiến thắng chút nào,Anh vốn đã xác định đc,nếu Ngân đăng cai thì đó sẽ là 1 cú đẩy Ngân ra rất xa khỏi Anh.Thở ra 1 cách nặng nhọc,Anh bèn nhìn sang Luân thầm mong 1 lời khuyên mặc dù Anh bik tổng Luân cũng chẳng giúp đc j' cho mình :

_Giữ nguyên cam kết nhé.

Luân nói nhỏ rồi nheo mắt với Anh và ko do dự ghi tên Ngân vào tờ giấy của mình.Sau đó,Anh way nhìn Duy bên cạnh,anh ta khẽ nhún vai với Anh rồi thì thầm từ “sorry” trong miệng.Duy bầu chọn cho Lâm.Vậy là chỉ còn dựa vào quyết định của Anh.

Anh way ra sau nhìn Ngân thì bắt gặp Ngân cũng đang nhìn mìh từ rất lâu.Ngân nhíu cặp chân mày với Anh rồi đưa 1 tay gõ nhẹ vào đầu mình như nhắc Anh nhớ đến những j Ngân đã nói.Chưa bao h' Anh nghĩ Ngân có thể nhìn mình bằng ánh mắt khẩn khiết như vậy.

“Ngân sẽ tự tìm ra lựa chọn cho chính mình.”

“Ta luôn có lựa chọn,chúng nhìu như sao trên trời vậy.Chủ yếu là ta có tìm ra chúng hay ko thôi”

Trong phút chốc,câu nói của Ngân và Piky hiện ra rõ mồn 1 trong Anh.Và ko mất thêm thời jan để suy nghĩ,Anh hí hoáy điền tên vào tờ giấy của mình rồi đưa cho MC cùng với phiếu của Duy và Luân.

Tay MC mừng rỡ nhận 3 tấm phiếu trong tay rồi lật từng phiếu ra xem.Đầu tiên là phiếu của Duy,rối đến phiếu của Luân.Cuối cùng,anh ta nhanh nhẹn mở típ cái cuối cùng.Bên dưới tất cả hs hồi hợp dõi theo tay MC.

Mọi chuyển tưởng như sẽ kết thúc trong êm đẹp thì đột nhiên,Ngân quỵ xuống ngay trên sân khấu,1 tay ôm bụng và khuông mặt đanh lại vì đau đớn mà ko ai rõ nguyên nhân là vì sao.

_Mọi ng lại xem cô ấy thế nào này ! – Lâm bên cạnh đỡ ng' Ngân rồi hét lớn

Ngay lập tức,tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào Ngân và Lâm.Nhìn thấy cảnh tượng đó,Anh hốt hoảng lao lại chỗ Ngân và đẩy Lâm ra.

_Ngân … Ngân sao vậy ?

_Đưa … Ngân … ra … khỏi … đây – Giọng Ngân đứt quãng

_Đc rồi,Anh sẽ đưa Ngân ra khỏi đây. – Anh tl ko chút do dự

Sau câu nói ấy,Anh way ng lại rồi đỡ Ngân dựa vào lưng mình và cổng Ngân đứng dzậy.

_“Gượm đã,còn …” – Gã MC gọi chặn lại

_Trao nó cho Lâm đi,cô ấy xứng đáng dành đc nó.Chúng tôi ko cần nữa – Anh nói bằng giọng kiên quyết

_Đúng vậy,trao nó cho Lâm đi,chúng tôi cần Ngân hơn là giải thưởng.

Bên dưới sân khấu,đám 11.TN.8 cũng đã chen lên đc đầu hàng và thét vọng lên sân khấu.Cả khu sân khấu bất chợt im lặng như đang coi “kịch”.Còn Anh,ko suy nghĩ hay bàn cãi thêm,Anh vội vàng cổng Ngân chạy xuống sân khấu,trước khi đi Anh way lại nhìn Lâm gật đầu mỉm cười,bất ngờ vì nụ cười của 1 ng ko wen,khuông mặt Lâm từ từ chuyển sang ửng hồng.

_Lần này thì đừng nói Nhi chưa bao h' làm j vì Anh nha – Nhi nói nhỏ với Anh khi Anh chạy ngang wa.

Sau 1 hồi hì hục cõng Ngân chạy thật nhanh ra khỏi trường vì sợ bị đuổi theo,cuối cùng Anh đặt Ngân ngồi lên 1 cái ghế đá ven đường và móc đt ra định bấm số cấp cứu thì bị bàn tay Ngân chặn lại.

_Đừng … gọi.

_Nhưng mà Ngân …

_Ngân … chỉ giả vờ thôi.Đừng gọi.

_Sao cơ ?

Anh bất ngờ nhìn Ngân trông khi Ngân đang từ từ ngồi thẳng ng dzậy và mỉm cười với Anh.

_Ngân giả vờ thoy.Nếu k làm vậy thì làm sao an toàn chạy khỏi sân khấu mà ko bị chặn lại chứ.

_O_O,đáo để thật ! Nhưng rõ ràng lúc này … - Anh há hốc mồm nhìn Ngân

_Hjhj,có ng tin sái cổ kìa. – Ngân khúc khích cười

_Hứ,đáng lẽ Ngân nên nộp hồ sơ vào trường Điện Ảnh nào đó … Triển vọng lắm đấy – Anh vừa nói vừa lườm Ngân

_

,lo cho Ngân hảh ? – Ngân lém lỉnh trả lời

_Hứ,ai thèm >”<

 - Ngân làm bộ hờn dỗi rồi way sang chỗ khác

L

_Ừ thì thoy

Cả 2 chợt im lặng k nói j'.Thỉnh thoảng 1 trong 2 ng lại way sang nhìn trộm xem f/ứng của nhau thế nào.Như ko thể chịu thêm bất cứ sự căn thẳng nào,Anh lên tiếng trước :

_Ừh thì …

Chỉ đợi có thế,Ngân lập tức way sang nhìn Anh

_Thì sao ?

_Cũng có …

_Có j' ?

_Có lo …

_Lo j ?

_ … thì …

_Nói đi !

_Thì Anh rất lo khi thấy Ngân đột nhiên quỵ trên sân khấu,đc chưa ?!?!!?

Ngân tủm tỉm cười,còn mặt Anh thì đỏ bừng bừng.Cả 2 lại im lặng.Rồi lại nhìn trộm nhau.Rồi lại có tiếng bắt chuyện,lần này là Ngân

_Ngân đi vậy rồi k bik kết quả thế nào hah ?

_Xog hết rồi còn j' .

_Ý Ngân là giải thưởng ấy .

_Cũng may là Ngân kịp vờ đó,ko thôi Ngân thắng rồi.

_Ngân bik.

_Làm sao Ngân bik ?

_Ngân bik chắc Anh sẽ bỏ phiếu cho Ngân vì ko muốn phụ lòng cả lớp.Còn Luân thì … có giao kèo j' đó với Anh nên phải theo Anh thôi.Duy thì Ngân đoán ổng thix Lâm vì khi đứng trên sân khấu,Ngân thấy ổng cứ nhìn Lâm.

_Logic đó.Lâm thắng cũng chẳng sao,cô ấy rất có cá tính,khuông mặt cũng dzễ xương.

“Lâm thắng cũng chẳng sao,cô ấy rất cá tính,khuông mặt cũng dzễ xương”,Ngân thầm nhẩm lại lời Anh rồi nhìn nhìn thái độ của Anh khj khen cô Lâm j' đó và k thèm trả lời hay nói chuyện típ với Anh.

_Sao im nữa rồi ?

_Ko …

_Ừh …

Lại im lặng.Cả 2 đều đang thầm nghĩ k hỉu sao sau 1 tuần k nói chuyện,đáng lẽ phải có nhìu điều để nói với nhau lắm chứ k phải những mẫu chuyện rời rạc như thế này.

_Ngân ghét Luân lắm. – Ngân lên tiếng

_Tại sao ?

_Vì … nó đẹp trai.Vì nó là T.K năm ngoái …

_Thì cái đó cũng có liên wan j Ngân đâu.

_Vì Luân và Anh từng wen nhau.Và bùn hơn là vì Anh k kể với Ngân điều đó.Chẳng phải đã hứa là ko có bí mật j' sao ?! – Ngân thiểu não

_0_0 … Ko ! Ko phải như Ngân nghĩ đâu

_Chứ Ngân phải nghĩ thế nào ?

_Giữa Anh và Luân tất cả chỉ là trên danh nghĩa thoy.Ban ngày đi học,gần đến trường,cả 2 lại cùng vào với nhau,rồi thỉnh thoảng đi chụp hình cho Venus.Thế thoy.Hẹn hò còn k có thì wen bik gì đây >”< - Anh rít lên bằng 1 giọng cao vút,cố giải thix để Ngân k hỉu lầm nữa.

_Thật sao ? – khuông mặt Ngân giãn ra lộ vẻ vui mừng

_Ưhm' … nhưng mà … nhờ Ngân trượt lần này nên Anh cũng “hết nợ” với Luân rồi …

_ “Nợ” ? – Ngân nhắc lại vẻ dò xét

_Hm' … Anh nghĩ Ngân thật sự muốn chiến thắng nên …

_Nên sao ? – Ngân khoanh tay trước ngực rồi nhìn thẳng vào mắt Anh hỏi

_Anh giao kèo với Luân.Nếu Ngân Luân giúp Ngân trở thành T.Q năm naj … - Anh ngập ngừng

_Thì sao ? – Ngân bắt đầu sốt ruột

_Anh sẽ đồng ý … làm bạn gái Luân.

Ngân trợn mắt nhìn trân trân Anh như k tin nổi những j mình vừa nghe thấy.Bản thân Ngân lúc này k bik nên vui vì Anh đã hy sinh cho mình hay nổi giận vì “giao kèo” ngốc nghếch của Anh.

_Đồ ngốc ! Anh nghĩ sao mà làm như vậy ? Có đáng k ?

_ … đáng chứ.Chỉ cần Ngân vui.

Lại 1 lần nữa,Ngân bất ngờ trước lời nói của Anh

_Anh nghỉ Ngân có vui k khi chiến thắng kỉu đó ? Chưa kể,Anh nghỉ Ngân muốn nhìn thấy Anh vì Ngân mà hẹn hò với 1 ng' Anh k thix hảh ? Mà Anh ko thix Luân chứ ? – Ngân chau mày nhìn Anh

_ Tất nhiên là ko.Còn Ngân,bộ Ngân k ngốc hả ? Bộ cái j Ngân cũng làm đúng hết hả ?

_Cái j' ? Ngân thì có vấn đề j ?

_Ngân tự quyết định việc tham ja thi mà k hề nói àh k bàn với Anh tiếng nào.Tụi mình dù sao cũng là … bạn – Từ “bạn” Anh phát ra như bị nghẹn lại

_Vì lúc đó … Ngân thấy Anh và Luân đứng trên sân thượng nói chuyện với nhau “rất thân mật”.Vì Ngân vô tình nghe đc chuyện 2 ng từng là 1 couple.Ngân … Ngân k hỉu sao bản thân lại thấy k vui.Nên … - Ngân bối rối cố gắng giải thix

Anh mỉm cười,dù k hỉu hết ý Ngân nhưng Anh vẫn cảm thấy rất vui

_Àh,lúc đó Anh hẹn Luân ra để thăm dò T.K bên đó (làm j có chiện “thân mật” j').Ngay từ đầu Anh đã đoán đc Ngân sẽ thắng trong cuộc bình chọn,và có thể là cả Beauty Contest.

_Thật sao ?!

_Thật !

_Trời ! Vậy cả tuần nay Anh và Ngân giận nhau là vì cái j' chứ ?! – Ngân hét toáng lên còn Anh im lặng như tán thành

_Ngốc thật,hix

_Ừh.Ngốc !

Cả 2 nói bâng quơ,rồi lại … im lặng suy nghĩ 1 điều j đó … như nhau.

_Gần 10h rồi,Anh k tính về àh ?

_Sao ? Ừh có.Còn Ngân ?

_Tất nhiên rồi.Nhưng Anh về trước đi rồi Ngân về.

_

,ko Ngân về trước đi rồi Anh về.

_Ko,Anh về trước đi.

_Ko ! >”<

_Thoy đc rồi,vậy bây h' Ngân đếm 1 đến 3 cả 2 cùng đứng dzậy way mặt đi,ok ?

_

ok !

_1 … 2 … 3.

Dứt câu cả 2 cùng luyến tiết đứng dzậy bước đi về 2 phía khác nhau.Đc 1 đoạn thật ngắn,Anh way lại nói lớn

_Ngủ ngon ! Tạm biệt !

Ko tỏ ra chút bất ngờ,Ngân way lại,mỉm cười,chấp 2 tay ra sau trả lời 1 câu tương tự

_Ngủ ngon ! Tạm biệt !

Thế rồi cả 2 lại típ tục đi.Đc vài bước Anh lại way lại như còn điều j mún nói nhưng lại thoy và đi típ.Chưa đc bao lâu Ngân cũng way lại và có hành động tương tự.

Đột nhiên Ngân ngồi phịch xuống,1 tay ôm bụng,khuông mặt cau lại.Sợ Anh nhìn thấy,Ngân vội vàng lấy hũ thuốc dự phòng trong túi ra uống vội uống vàng,khi way lại thì thấy Anh đã đi đc 1 đoạn khá xa,và may mắn là Anh k nhìn lại.

Chap 7

:

Cắm trại !

Vài ngày sau đó cả Ngân và Anh đều đi học lại bthng',và tin đầu tiên cả 2 nghe đc chính là Lâm đã đường đường chính chính trở thành The Queen năm nay.Những ngày đầu tiên,hs thường thảy cho họ những cái nhìn soi mói và nghi ngại.Ng thì phản đối và cho rằng Ngân sợ thua nên giả vờ đau bụng trên sân khấu để chuồng êm cùng với Anh.1 vài ý kiến khác lại tỏ ra thông cảm với Ngân vì xét cho cùng,Ngân cũng chỉ là 1 đứa con gái yếu đuối … v … v … Nhưng những chuyện như vậy cũng kéo dài ko lâu vì mọi ng lại háo hức chuẩn bị cho chuyến ngoại khóa sắp tới.

Nửa tháng sau,ngày cắm trại 3 ngày 2 đêm của toàn trường cũng diễn ra như dự định (trường j' toàn lễ hội với dã ngoại xướng thế k bik).Địa điểm là 1 khu resort khá lớn đồng thuộc sỡ hữu của tập đoàn đã đầu tư cho Anh Quốc.Cũng như ở trường học,để đảm bảo cho mối quan hệ an toàn giữa nam và nữ.Resort cũng đc chia thành 2 khu dành riêng cho The Sun và The Moon.Tuy nhiên 1 vài hoạt động chung của 2 bên vẫn diễn ra bình thường.Như các bạn bik đó,đã là trước quốc tế nên theo ý kiến của phụ huynh sợ con mình chịu khổ,vậy nên tuyệt nhiên k có màn cắm trại hay dựng toilet lộ thiên như những trường khác.

Xuống xe sau 3h đi xe dường như chẳng đứa nào tỏ ra mệt mỏi mà thay vào đó là tâm trạng phấn khích vì đc nghỉ ngơi ở 1 nơi tuyệt đẹp.Ko loại trừ cả đám Anh.Tuy phải lôi lệt xệt valo hành lí về khu trại đc chia nhưng chẳng đứa nào bỏ xót bất cứ cảnh đẹp hay sự đổi mới nào của khu Resort.

_WOW ! Ở đây đẹp quá ! – Ngân trầm trồ khen ngợi còn Tâm và Nhj chỉ nhìn nhau mỉm cười vì họ đã wa’ wen thuộc với nơi này

_^^ ừh,rất đẹp – Anh hưởng ứng

_Nhưng mà,Ngân đi theo đoàn từ nãy h' sao chẳng thấy cái nhà nghỉ nào hết vậy ?

_Đó ! – Anh đưa tay chỉ về phía 1 cái cây cách đó k xa

_Tuyệt wa’ ! Buổi tối chúng ta sẽ ngủ ở đó sao ? – Đôi mắt Ngân long lanh nhìn ngôi nhà gỗ trên cây

_Ừh ^^,nhìn thô sơ vậy mà ở trong đầy đủ tiện nghi hết ah’.Xung wanh đây có khoảng 100 cái như vậy,1 cái chứa đc khoảng 5 – 6 ng. – Tâm chen vào bình luận

_Để Nhi coi,đúng là “nhà” của tụi mình rồi.Căn số 4,giống y số nhà tụi mình đã đăng kí trong lớp.

Cả bọn 4 ng' cùng nhau mang hành lí lên căn nhà số 4 rồi bàn tán sôi nổi về những việc sắp đc làm vào tối nay thì cũng cùng luk đó,bên dưới có tiếng gọi với lên :

_Ngọc Anh oy !

Tuy là chỉ kiu mình Anh nhưng theo phản xạ “nhìu chuyện” cả 4 đứa cùng thò đầu ra cửa xem xem là ai :

Tên : Nguyễn Thùy Lâm

Tuổi : 17t – 11.TN.6

Gia thế : cả ba và mẹ cùng quản lí 1 tập đoàn kinh doanh bảo hiểm lớn.Là tiểu thư,lại còn là con út nên ngay từ nhỏ đã đc cưng chiều hết mực

Tính tình : nhí nhảnh,là 1 cô pe’ tràn đầy sức sống nhưng khi đụng chuyện là tính tình thay đổi 360 độ (còn theo hướng tốt hay xấu thì chưa biết).

****

_Ủa ? Lâm,sao bik Anh ở đây mà tìm hay vậy ?

_

Lâm mún là đc mà.Lâm lên chơi nhé !?

Nói rồi k cần sự đồng ý của chủ nhà,Lâm lập tức tự mình leo lên chỗ cả bọn đang ngồi

_Choy' “Lâm lên chơi nhé” là câu hỏi hay câu khẳng định của nó vậy ?

Tâm cong môi nói wa kẻ răng đang nghiến chặt,bản thân Tâm thì ko đc ưa Lâm cho lắm,cũg phải thoy vì Tâm đã bỏ ra bik bao công sức luyện tập cho Ngân,cuối cùng lại bị Lâm “phỏng tay trên” (mặc dù là tình nguyện)

Ko mất wa’ lâu để Lâm loay hoay lên đc bên trên.Bước vào căn phòng,Lâm lập tức nhảy vào ngồi cạnh Anh và dạt Ngân sang 1 bên (= =”).Mặt cho thái độ khó chịu của cả bọn,Lâm vô tư nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cứ như ng wen lâu lắm rồi vậy.Nào là sau khi đăng cai Lâm đã có những hoạt động j' với Duy,cảm xúc của cô như thế nào sau khi cuộc thi kết thức … v … v.

_Lâm chỉ đi 1 mình thoy àh ? Ko đi với Duy sao ? – Ngân lên tiếng hỏi chen câu chuyện đang ko có hồi kết của Lâm (về việc cô nhìn thấy 1 con gián trong nhà bếp của mình và cô đã hoảng sợ ra sao)

_Ui xời,Ko.Lâm chả có thix cái ông đó,Lâm chúa ghét mấy tên công tử bột.Vô tư như Lâm vậy có dzễ xương hơn hok - Lâm vừa nói vừa chớp mắt với Anh

_Vậy sao ? – Ngân nhướng nhẹ cặp chân mày ra vẻ wan tâm

_Nhưng sao Lâm ko đi tìm chỗ ngủ đi,bộ đêm nay tính ngủ bụi lun hảh ? – Anh hỏi

_Àh cái đó Lâm ko lo.Lâm mún là có mà. – Lâm mỉm cười rồi nhìn dáo dát căn phòng

_Ở đây chỉ có “bấy nhiu ng'” thoy sao ? – Lâm lại hỏi,ám chỉ 4 ng'

_Chứ muốn bao nhiu ? – Tâm nhíu mày

_Àh,vậy Lâm nghĩ Lâm tìm đc chỗ rồi.

Cả 4 đứa ngớ người nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm.Đột nhiên Lâm đứng bật dậy toang bước xuống thì Nhi lập tức hỏi ngay ko giấu đc thái độ vui mừng.

_Lâm đi àh ?

_Ừh,đi kêu ng' mang hành lí đến.Lâm nghĩ Lâm sẽ ở đây với mọi ng cho “đông vui” ^^

Nói rồi Lâm dợm bước bỏ đi ko cần bik có nhận đc sự đồng ý của chủ nhà hay ko.Cả bọn dành 1’ để nhìn nhau và “tưởng niệm” về câu nói vừa rồi của Lâm.Tuy mỗi đứa nhìn nhau theo 1 kiểu nhưng đều có chung 1 ý nghĩa rằng rõ ràng cái cô Lâm này ko phải 1 ng “bình thường”.

_Trời mẹ tui ơi.Con nhỏ này “tự nhiên y như điên” ấy – Tâm ngán ngẩm

_H' tính sao ? 2 ng' có ý kiến j hok ? – Nhi hỏi Anh và Ngân

_Pó tay. – Anh trả lời có cũng như ko,Ngân thì im lặng k nói j'

_Tự dưng khi k gặp phải 1 đứa Shoujo – Ai – Tâm nói vẻ hằng học

_Là sao ? – Nhi,Anh và Ngân đồng loạt hỏi lại

_Đúng là cái đồ nhà quê.Shoujo – Ai tức là chỉ con gái mà thix con gái đó.Les đó -- --

Nói đến đây đột nhiên tim Anh bị lỗi mất 1 vài nhịp,Anh khẽ liếc trộm sang Ngân thì lại bắt gặp ánh mắt Ngân cũng đang nhìn mình.Giật mình,Anh vội vàng liếc sang chỗ khác.Và việc này ko wa khỏi mắt Nhj.Để tránh ko cho 2 ng' kia phát hiện mình nhìn trộm,Nhj lại lên tiếng.

_Ý pà là Lâm thix 1 trog số tụi mình hảh ? Mà pà vô duyên,lỡ đâu nó ko có bạn,ko có chỗ ở thật cộng thêm cái tính vô tư – vô duyên nên mới đòi ở đây thì sao ?

Anh gật gù có vẻ tán thành trước ý kiến của Nhi,Ngân thì vẫn chẳng có phản ứng j' như cái bản tính vốn ít nói của mình.

_Thoy đi,chỗ ở thì ăn thua đăng kí trog lớp thoy.Với lại,dạo này tui hay dzô hihihehe đọc thử truyện Les,mấy cái tình huống này tui gặp hoài àh.Chẳng phải nhờ “cử chỉ cao đẹp” của Anh mà nó thắng sao ?! – Tâm nói, dừng lại rồi típ tục. – Nó “kết” con Anh đó !!! – Tâm tuyên bồ chắc nịch

Anh mở mắt thao láo nhìn Tâm như thể nó vừa thông báo tin Bác Hồ hồi sinh sau hàng chục năm,còn Ngân chỉ way sang nhìn Anh mỉm cười gượng gạo như ko lạ j trước câu trả lời của Tâm.Tự thề với lòng mình,Anh chưa bao h' có thể tưởng tượng nổi việc bản thân cô lại đc 1 đứa con gái để ý.Đối với Anh,khái niệm glg (girl love girl) thật sự quá xa lạ và câu nói này của Tâm chẳng khác nào 1 đòn đâm sau lưng Anh.

_Pà học wa’ nên khùng rồi.Tui với Lâm mới gặp nhau có vài lần thì “kết” j' ỏ đây.Pà lậm truyện wa’ rồi.Tại sao pà ko nghĩ nó … thix Ngân.- Anh ngập ngừng

_Trên sân khấu Ngân có giúp j đc cho Lâm đâu.Những j' Lâm làm theo Ngân chỉ là vì tính công bằng của cuộc thi thôi.Ngân cho rằng Lâm muốn chiến thắng đường đường chính chính.

_ Nhưng con gái mà thix con gái thì … theo tui chắc … chỉ toàn lựa những tomboy đẹp trai thoy.Còn tui … - Anh vừa nói vừa cuối xuống nhìn mình

_Chưa chắc đâu àh ! – Ngân và Nhi lên tiếng đồng thanh như có hẹn trước

_Ừh,chưa chắc đâu.Đợi đi kưng. – Tâm nói rồi nở 1 nụ cươi jan xảo

***

Nói là làm,ngay chiều hôm đó,chẳng bik từ đâu chui ra 2 ng đàn ông mặt trên ng bộ vest đen có vẻ là vệ sĩ của Lâm khệ nệ khiên 3 chiếc vali to đùng lên trong con mắt kinh ngạc của cả bọn.Theo như lời Lâm nói,hành lí của cô “ko có j'” nhìu ngoài 2 vali quần áo và 1 vali đồ trang điểm cộng với vài thứ lặc vặt phòng khi cần.(=”=)Chẳng bù với 4 đứa tụi nó,mỗi đứa 1 vali.

_Đc rồi,ở đây ko cần 2 anh nữa. – Lâm way sang nói với 2 tên vệ sĩ,dứt lời,2 ng đàn ông nhanh chóng ra khỏi phòng.

Từ nãy h' cả bọn im lặng,Anh chợt lên tiếng “hỏi chuyện” trước

_Trời,Anh tưởng Lâm đùa …

_^^ ko có đùa,Lâm nói là làm mà.Àh ở đây hình như có 1 phòng lớn và 1 phòng nhỏ phải ko ?

_Òhm … Roài sao ? – Tâm nhìn Lâm bằng nửa con mắt

_Vì Lâm là “khách” nên Lâm sẽ ở phòng nhỏ,có điều,Lâm sợ “ma” lắm nên Lâm sẽ ngủ với Anh.Còn phòng lớn thì để 3 ng.Lâm tính dzậy đc hok ? – Lâm vừa nói vừa làm 1 bộ mặt nhăn nhó trông chẳng thật chút nào.

_ O_O hảh ?!

Anh sững ng' trước sắp xếp của Lâm,thái độ của Nhi và Ngân cũng bất ngờ ko kém.Anh luôn cho rằng Lâm vốn là 1 ng' ngay thẳng,nghĩ sao nói vậy và mặc dù Anh vẫn ko tin Lâm thix mình như cái cách mà Tâm đã nói nhưng vẫn ko ngờ Lâm lại bạo đến như vậy.

_Sao vậy ? Có j ko ổn hảh ? – Lâm ngạc nhiên trước sự im lặng của mọi ng

_Ờ … Anh nghĩ … Lâm “là khách”,ngủ chung chắc k tiện đâu.Anh nhường cả phòng cho Lâm đó.Anh ở bên này với 3 ng kia đc rồi – Anh cố gắng phân trần ra vẻ như mình là 1 ng hiếu khách

_

Ko ! Ko chịu đâu.

_Nhưng mà …

Anh lo lắng,im lặng k nói j,cố gắng suy nghĩ ra 1 giải pháp thập toàn thập mĩ nhưng đầu óc Anh lại rối tinh rối mù trước lời đề ko bik đường đỡ nghị của Lâm.Anh ko muốn ngủ riêng với 1 ng mà Anh ko bik rõ cũng chẳng thân thích,chưa kể Anh và Lâm chỉ mới tiếp xúc vài lần với nhau.

_Thoy mệt wa’ ! Nhj có ý này nèh. – Nhj lên tiếng như thắp lên 1 tia hy vọng

_Sao ?! – cả bọn đồng thanh và thầm hy vọng ý kiến ở đây là sáng kiến.

_Rút thăm đi.Rút thăm là công bằng nhất.

_Rút thăm ? … Ừh cùng đc đó. – cả bọn đồng ý sau 1 hồi lưỡng lự nhìn nhau,riêng Lâm thì ko hài lòng cho lắm

Đa số thắng thiểu số.Thế là cả bọn nhất trí chọn cách rút thăm.Nhj và Tâm đc phân công nhiệm vụ cao cả là làm thăm vì dù sao 2 ng này cũng ko quan trọng lắm việc ngủ với ai,miễn ko gặp phải cô Lâm nhĩu sự là đc

_Bốc thăm lỡ 1 trong tui với pà ngủ cùng phòng nhỏ với “con nhỏ đó” thì sao ? Dù sao nó cũng có thân thiết j với mình đâu. – Tâm thì thầm đủ cho Nhj nghe

_1 trong tui với pà thì còn lo,nhưng nếu cả tui với pà ngủ cùng nó chắc ko sao.

_Ý pà là sao ? Tại sao lại là “tui với pà” ? – Tâm nhăn mặt

Nhj nheo mắt đầy vẻ tinh ranh với Tâm thay cho câu trả lời.

........

1 luk sau,cả 2 trở lại với những cây tăm nhỏ đc tô màu giấu sẵng trong tay,vẻ mặt 2 đứa tỏ ra hài lòng 1 cách rõ rệt.

_Ok ! Xong rồi – Nhj và Tâm nói lớn

Đâu vào đấy,Nhj cầm 5 cây tăm mới đem lại chia điều cho mỗi ng 1 cây

_Có 2 màu,xanh và hồng bị tụi này cuộn giấy che khuất.2 cây hồng và 3 cây xanh.Ai trúng màu hồng thì ngủ phòng nhỏ với ng còn lại.Ai trúng màu xanh thì ngủ phòng lớn. – Tâm giải thix

Xong xuôi,Tâm và Nhj xung phong mở trước với vẻ lo lắng “giả tạo” trên mặt.

Thăm của 2 đều là màu xanh.

Vậy là ko cần bàn cãi,trong 3 ng còn lại,1 ng sẽ ngủ phòng lớn.

_3 ng mở lun đi chứ,chần chừ j vậy ? – Nhj nói rồi liếc nhìn Tâm cười gian xảo

Anh nhìn Ngân rồi nhún vai ra hiệu cho Ngân cùng mở thì hành động đó bị chặn lại vì bất chợt Lâm lên tiếng.

_Lâm ko thix cây này.Đổi cây khác cơ.Lâm muốn cây của Ngân àh ! – Lâm vừa nói vừa tru môi bướng bỉnh

Ngây lập tức,phản xạ có tật giật mình,Nhj và Tâm liền nhảy vào từ chối nhưng ko may,Lâm đã dựt phắt đi cây tăm của Ngân.

_Ơ … - Ngân vừa kịp thốt lên 1 tiếng thì Lâm lại dúi cây của mình vào tay cô

_Lâm ăn gian.Lúc đầu chọn thế nào thì phải để thế ấy chứ >”<- Tâm vừa nói vừa tỏ ra bực mình.

_Ơ hay … Lâm ăn gian chỗ nào ? Cây vừa rồi của Lâm là do 2 ng tự chọn chứ bộ,Lâm có đc chọn đâu.Bởi vậy,Lâm có quyền đổi.

Nói xong,ko cần bik câu trả lời của 4 ng kia,Lâm lập tức mở cây tăm của mình ra.Và,vẻ mặt cô lộ rõ vẻ rạng rỡ như thể chắc chắc mình sẽ đc ngủ với Anh

) – Lâm vừa nói vừa cười toe toét

J

_Pink !

_Ôi trời !

Cả bọn thốt lên thật nhỏ nhưg cũng đủ để Lâm nghe.Mặt cho vẻ mặt như đưa đám của bọn nó,Lâm vẫn vui cười hớn hở ngắm nghía cây tăm “mai mối” của mình.

_Lâm mở xong rồi,Ngân mở lun đi ^^. – Lâm nói lớn,giọng ko giấu đc vẻ vui thix và có chút gì đó đắt thắng

Ko cần đợi Ngân mở,dù cho có là kẻ ngốc cỡ nào chỉ cần dùng 1 bài toán lượt bỏ cộng 1 chút mưu mẹo đơn giản cũng bik cây của Ngân màu j'

_Xanh … - Anh liếc nhìn cây của Ngân khẽ nói 1 cách khổ sở

_Vậy ra … cây của Anh … - Ngân,với vẻ mặt buồn hiu cố gắng nói từng chữ trong miệng.

Chap 8

:

Party !

Nhj thức dzậy sau 1 giấc ngủ dzài tưởng như cả thế kỉ,đưa tay khẽ xoa cái đầu nhứt như điên,Nhj thở dài rồi liếc nhìn 2 kẻ đang nằm bênh cạnh mình.1 ng' là cô bạn thân học cùng lớp,ng' còn lại lại là ng mà Nhj tiếp xúc chưa quá 1 ngày.Chẳng bik trời xui đất khiến và lấy nghị lực ở đâu mà Nhi lại dám nghe lời Tâm làm 1 việc mà chỉ cần bị bắt,cô sẽ bị đuổi học ngay tức khắc.Nhj lay Tâm dạy trong khi Tâm vẫn còn đang say sưa ngủ

_Gì vậy ? – Tâm nhăn nhó vì bị đánh thức

_Làm vậy có ổn k ? Lỡ lát nó thức nổi điên lên rồi báo cho nhà trường … - Nhj hoang mang rồi liếc nhìn Lâm đang ngủ say như chết

_Ui xời … Nó cũng có tham gia mà … 1 phần cũng tại trường mình thôi.Dù sao tụi mình cũng sắp 18t rồi chứ bộ

_Thì vẫn là “sắp” … - Nhi ngập ngừng

_Đã bảo k sao đâu mà.K lẽ ng ta vạch mồm của mình ra mà kiểm tra àh ? Ngủ đi !

Nói rồi Tâm lại lăn đùng ra ngủ.Nhj chau mày rồi lại nghĩ về những chuyện xảy ra đêm hôm wa …

Chap 8

:

tt

Flashback

Đêm đó bầu trời đã nhá nhem tối,lúc này đã 7h.Cả bọn trong đó có Lâm đều tập trung trên phòng 8 chuyện.Mang tiếng là nói thế thôi chứ ng nói chính vẫn là Lâm.Thường cả bọn mỗi ng' góp 1 câu thì Lâm nhiệt tình nói lại 3,4 câu.Đôi khi Anh tự hỏi ko bik Lâm có mỗi miệng ko khi cứ thao thao đủ thứ chuyện mà mỗi chuyện trôi wa lại chẳng chuyện nào trùng với chuyện nào mới hay.Vốn cả bọn ko thix Lâm,nhưng wa cách nói chuyện tình hình có phần nào đc cải thiện.Quả thật những việc khi sáng Lâm làm đã có 50% là do quá vô tư nên quên mất suy nghĩ của khác.Ác cảm trông bọn nó giảm dần.

Theo như Lâm kể,cả bọn đc biết Lâm có 1 ng anh trai ruột và 1 chị nữa cùng cha khác mẹ là con lai,đang sinh sống ở U.S.Anh Lâm năm nay cũng đã ngoài 20,đang phụ giúp pa mẹ điều hành công ty nên thường xuyên vắng nhà,,còn chị …

_ … chị ấy “đồng tính”.Nhìn vào ko ai nghĩ như thế cả đâu (nữ tính nhém).Nhưg tính khí chị ấy thất thường lắm,cứ thấy con gái xinh 1 chút là bổ nhào vào ng ta làm wen rồi hỏi thăm đủ điều sau đó thì dính cứng ngắt luôn.Chị ấy vô tư lắm,thix con gái hơn con trai mà hễ ai bảo les là lại đùng đùng nổi giận (nói đến đây Anh lại nghĩ ko bik Lâm có bị di truyền từ chị ko).

Ko cần phải đợi Anh nghĩ,Tâm lập tức hỏi lại ngay.

_Dzậy có bao h' Lâm nghĩ mình sẽ “giống – chị” hok ?

Lâm mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tâm.Cái nhìn như thể Lâm đang tự nói với mình rằng hình như Lâm đã sai lầm khi kể cho Tâm nghe về chị của mình.Nhưng may mắn đã mỉm cười với Lâm,cùng lúc đó,Anh đang ngóng ra cửa vì có ai gọi mình.

_Ủa Luân,ý Duy nữa, wa đây chi vậy ? – Anh thắc mắc khj nhìn thấy 2 tên con trai đang đứng dưới ngôi nhà gỗ

_Đón mọi ng ?! – Duy trả lời ngắn gọn rồi nheo mắt với Lâm

_Đón ? Mà đón đi đâu h' này ? – Anh lại hỏi,vẻ mặt dè chừng

_Lớp trưởng j mà chậm thông tin vậy ? Đi ra chỗ mọi ng tụ tập tiệc tùng chứ đi đâu ? Tối nay trường tổ chức tiệc buffe ngoài trời chung cho 2 khối đó. – Luân giải thix

Nhắc đến đây dường như Tâm xực tỉnh ra điều gi' đó và we^n bén cả câu hỏi vừa rồi của mình bèn way sang nhìn cả bọn

_Thoy chết tui quên.Hwa tui nghe thông báo rồi mà quên.>”<

_Ặc,làm ăn thế hảh ? – Cả bọn đồng thanh

Để ko trễ nãi thêm h' giấc,bọn nó nhanh chóng thay quần áo rồi xuống dưới đi theo Luân và Duy đến chỗ tập hợp.Trên đường đi Lâm thậm chí ko thèm nhìn Duy đến 1 cái mà chỉ lo hoạt động mỗi cái miệng với Anh,mặc cho Anh cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Ngân cầu cứu hoặc ậm ừ cho wa chuyện.

Đến nơi,hầu như mọi ng đã tập chug đầy đủ và bọn nó có lẽ là đến muộn nhất.Lúc chọn chỗ ngồi cũng là cả 1 vấn đề để suy tính.Anh bị kẹp giữa Lâm và Luân,kế đến là Duy ngồi giữa Lâm và Ngân và cuối cùng là Nhj và Tâm.Bởi vậy khi muốn nói bất cứ điều j với nhau,cả Anh và Ngân đều phải thông wa trug gian 2 ng (đến khổ).

Độ chừng 10’ sau,bữa tiệc chính thức bắt đầu,đám nam sinh ngây lập tức ùa vào làm wen với đám nữ sinh,rồi nào là mời rượu ôi thoy đủ thứ miễn sao là tán đc 1 em.Bên trên sân khấu,những ca sĩ hs cũng lần lượt trình diễn các tiết mục văn nghệ góp vui.Ko khí buổi tiệc nói chung náo nhiệt chỉ có Anh và Ngân là ngồi trơ như tượng.Rồi bất chợt Lâm lên tiếng đề nghị.

_Lâm hát 1 bài tặng mọi ng nhen ^^

_Hảh ?! – cả bọn đồng thanh

_J' mà bất ngờ dữ dzậy ? Bữa thi Lâm cũng hát đó thoy …

Nhắc đến đây mọi ng cũng sực nhớ ra quả thật hôm Beaty Contest Lâm cũng đã có 1 màn trình diễn khá ấn tượng vừa hát vừa nhảy hiện đại.Rồi 1 ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Anh,nếu Lâm lên hát chẳng phải dưới đây Anh sẽ có cơ hội nói chuyện với Ngân sao ? Thế là Anh đồng ý ngay ko cần do dự.

_Đc đó ! Lâm hát tặng mọi ng 1 bài đi ^^ - Anh tỏ ra khá nhiệt tình

Tâm và Nhj dường như cũng hỉu ý nên lập tức hùa theo cổ vũ Lâm,2 anh chàng Duy là Luân thấy vậy cũng lên tiếng động viên,thực chất là vì muốn cho cái màng nhĩ nghỉ ngơi trong ít phút.Còn Lâm khi nghe Anh khích lệ thì vui mừng ra mặt.

_Hì,vậy đợi Lâm xí nha.

Dứt câu,Lâm vẫy tay với mọi ng rồi chạy đi.H' đây,khoảng cách giữa Ngân và Anh đc rút gọn xuống còn 1 ng,đó là Duy.Cùng lúc đó,trên sân khấu (mini) MC đang cười toe toét mừng rỡ vì từ nãy đến h cuối cùng cũng đã có 1 tiết mục thật sự thu hút mọi ng'.Anh ta hào hứng giới thiệu Lâm trông tiếng vỗ tay và huýt sáo ko ngớt của đám đông bên dưới.Rồi bất chợt có 1 giọng rõ to hét vọng lên.

_The King,The King phải lên cùng chứ.

MC nghe vậy lập tức hưởng ứng ngay :

_Đúng vậy.Ko thể nào để The Queen hát 1 mình đc.Ai bên dưới đang ngồi cạnh The King thì chỉ giúp tôi với .

_Ặc ặc,Duy ko bik hát … - Duy để ngón tay lên miệng rồi ra giấu cho cả bọn nhưng k kịp vì Anh đã đứng phắt dzậy

_Hey hey ! Duy ở đây nèh – Anh vẫy vẫy cánh ta vừa gây sự chú ý của mọi ng vừa chỉ chỗ Duy trong con mắt bất ngờ của cả bọn và hốt hoảng của anh chàng.

Ngay lập tức,1 đám con gái khoảng 5,6 đứa xúm lại chỗ Duy ngồi rồi kéo anh ta lên sân khấu cùng với Lâm.Lâm lúc này cũng ngạc nhiên k kém và khuông mặt tỏ ra hơi … khó chịu và khuông mặt đó lại càng khó chịu hơn khi Lâm vô tình liếc xuống chỗ Anh và Ngân đang ngồi.

_“Bây h' 2 bạn sẽ gởi đến chung tôi ca khúc j nào ?” – MC hỏi lớn

_Ơ … Tôi có bik hát đâu.- Duy lóng ngóng gãi tai

_When you look me in the eyes – Lâm trả lời ko chút đắng đo

_“Khi em nhìn vào mắt anh” ? The King đồng ý chứ ?

_[Làm ơn đừg gọi tôi như vậy nữa] … Ừh ừh …

_Và sau đây The Kinh và The Queen sẽ gửi đến chúng ta ca khúc nhạc ngoại : “When you look me in the eyes”

Mọi ng bên dưới phấn khởi vỗ tay cổ vũ Lâm và Duy mặc cho anh chàng trên này tỏ ra hết sức bối rối k bik phải trình diễn như thế nào.Cũng phải thoy,sở trường của Duy vốn ko phải là ca hát.

“When you look me in the eyes” 1 ca khúc khá nổi tiếng của boyband Jonas Brother đc tái hiện lại 1 lần nữa,trước con mắt của hàng trăm hs Anh Quốc.Và lần này,giọng hát chính là Lâm.

Tiếng nhạc đột ngột vang lên.Duy cất giọng bằng 1 tong nam khá trầm,hoàn toàn khác với âm vực cao và bổng của Joe Jonas,nhưng nhờ vậy lại càng thu hút ng nghe.Duy hát tuy ko hay lắm,nhưng nhờ vào khả năng thanh nhạc ổn và giọng ấm nên mọi ng vẫn nhiệt liệt cổ vũ.Tiếp theo sau đó là tông nữ cao ngất của Lâm vang lên như tạo ra 1 sự bùng cháy khác lạ trong mọi ng'.

“If the heart is always searching

Can you ever find a home?

I've been looking for that someone,

I’ll never make it on my own …”

_Ngân,mình chuồn ra nhé ? – Anh nói nhỏ vào tai Ngân

_Sao ? – Ngân giật mình hỏi lại

Nhưng chưa kịp trả lời thì Anh đã nắm lấy tay Ngân kéo ra ngoài,hơi bất ngờ nhưng Ngân vẫn mỉm cười rồi nhanh chân chạy theo Anh.Ngay lập tức Luân lên tiếng hỏi thì bị cả Tâm lẫn Nhj chặn lại hỏi han j đó,thực chất chỉ là để cho 2 ng kia đi ra dzễ dzàng (đúng là bạn tốt).

Cả 2 hì hục chạy xuyên wa 1 hàng cây rồi dừng trước 1 bãi cỏ cách đó k xa và yên vị dưới 1 góc cây.

_Hix,h' mời đc yên thân – Anh vừa nói vừa ngã người dựa vào thân cây rồi khẽ nhắm hàng mi lắng nghe bản nhạc đang đc hát cách đó k xa

“ …How long will I be waiting

To be with you again

Gonna tell you that “I love you”

In the best way that I can

I can't take a day without you here

You're the light that makes my darkness disappear …”

_When you look me in the eyes

And tell me that you love me

Everything’s alright

When you’re right here by my side …

Chợt Anh lên tiếng hát theo,đôi mắt từ từ mở và nhìn thẳng vào Ngân,miệng vẫn ko thoy típ tục hát,trong 1 thoáng,Anh nhận ra vẻ bối rối hiện rõ rệt trên khuông mặt ửng đỏ của Ngân.Thấy vậy Anh dừng hát,để cho tiếng nhạc đằng xa tip tục vang lên.

More and more, I start to realize

I can reach my tomorrow

_ … hok lẽ kéo Ngân ra đây chỉ để hát Ngân nghe thoy sao ? – Ngân ngập ngừng hỏi khi Anh dừng hát

_^^ ko hẳn.Anh có cái này cho Ngân nèh.

Anh vừa nói vừa lấy trong túi áo khoác ra cái j' đó be bé đc bọc kĩ lưỡng trong miếng gói kiếng trong suốt.Đó là 1 con búp bê nhỏ bằng nắm tay,có đôi mắt to tròn ngây dại và tay ôm 1 chú teddy màu hồng.

_Super Kute ! - Ngân thix thú nhận lấy con búp bê – Thanks for you so so much !

I can hold my head high

And It’s all because you’re by my side

_^^ Anh dự định tặng cho Ngân bữa Ngân tặng Anh cái khung hình áh,nhưng chưa j' Ngân chạy mất tiu

Nói đến đây bỗng dưng khuông mặt cả 2 thoáng đỏ.

_Vậy ra bữa đó Anh đi trễ vì mua cái này hảh ? – Ngân hỏi khi chợt nhớ ra điều j đó

_Mua đâu mà mua.Mấy bữa trước Anh đã đi lựa nhưng con nào cũng to đùng,ko hợp ý Anh tý nào,với lại Anh nghĩ có mua Ngân cũng ko ý nghĩa.Rùi lúc đi học,đang bối rối ko bik tặng j' thì Anh thấy cái máy gấp thú bên đường có con này.Nên xuống xe thử vận may.Hết 43 thẻ đó.

_ O_O nhưng mà luk đó trời đang mưa mà.Ko lẽ Anh đứng ngoài mưa … ??? – Ngân thốt lên kinh ngạc nhưng vẻ mặt k giấu nổi sự hp

_ …^^.Có sao ?

Rồi như có lời giải đáp cho thắc mắc của mình và để chắc hơn vể điều đó,Ngân chồm ng về phía trước,dùng 2 tay đỡ khuông mặt Anh hỏi nhỏ.

When you look me in the eyes

I catch a glimpse of heaven

_Vậy … món quà “dành – cho – ng – wan - trọng” là …

_ … là Ngân

– Anh mỉm cười đáp lại ánh mắt Ngân rồi trả lời ko chút do dự

I find my paradise

When you look me in the eyes

Tim Ngân đập rộn ràng như có ai thúc,đôi mắt cả 2 vẫn ko tài nào rời khỏi nhau.Rồi cũng trong phút chốc,có cái j thoáng wa khiến Anh như cảm nhận đc cả con ng Ngân khi nhìn sâu vào đôi mắt nâu to tròn dịu dàng ấy.Cả 2 vẫn k nói j,mặc cho giai điệu ca khúc chóc chóc lại vang lên như kết nối 2 trái tim lại với nhau.

Rồi … 1 cảm giác quặn thắt bụng Ngân,1 cảm giác wen thuộc mà Ngân đã cố gắng chạy trốn bấy lâu nay.Đôi mày Ngân khẽ nhíu lại,sợ Anh nhìn thấy,Ngân liền tự tách mình ra khỏi Anh và way mặt sang chỗ khác trong khi tay thì đang ôm chặt lòng bụng.Nhìn thấy thái độ kì lạ của Ngân,Anh nghĩ ngay đến việc Ngân ngượng nên ko hỏi j' thêm.

1 bầu k khí im lặng bao trùm lên cả 2,nhưng bầu ko khí đó k duy trì đc bao lâu thì :

_Anh ! Anh đang làm j ở đó vậy ? – Giọng của Lâm vang lên cách đó k xa

Lâm vừa gọi vừa chạy lại chỗ Anh,đằng sau là Duy và Luân đang cố đuổi theo.Có lẽ khi hát xong k thấy Anh nên cô nàng vội vàng chạy đi tìm nên Tâm và Nhj k kịp ngăn lại.Đến đc chỗ Anh ngồi,khuông mặt rạng rỡ nụ cười của Lâm vụt tắt khi fa’t hiện ra Ngân cũng đang ở đó.May thay lúc này,cơn đau của Ngân đã có phần thuyên giảm.

_Ủa ? Ngân cũng ở đây hảh ? – Lâm hỏi rồi vô tình liếc xuống bàn tay đang nắm con búp bê của Ngân

_Ừh Ngân …

Ngân chưa kịp nói hết câu thì Lâm đã nhanh tay giật lấy con búp bê từ tay Ngân lên ngắm nghía 1 cách thix thú.

_Trùi ui,pé doll xinh quá điiiii >__<

Cùng lúc đó,2 tên con trai là Duy và Luân cũng đã đuổi kịp Lâm.

_Mọi ng xem nèh,xinh hén – Lâm đưa cho Luân và Duy xem rồi way lại nói với Ngân

_Lâm thix quá àh,tặng cho Lâm nhaaaaa.Àh thoy,đổi nhé,ở chỗ của Lâm cũng có nhìu thứ dzễ thương lém.Lâm sẽ đổi cho Ngân 1 con to gấp đôi con này.Đồng ý nhé ?

Ngay lập tức,Anh đứng phắt dzậy toang nói thì Ngân liền đưa tay lấy lại con búp bê khỏi tay Lâm trong con mắt ngỡ ngàng của Lâm rồi mỉm cười thân thiện.

_Sorry,cái này do – 1 – rất – rất – wan – trọng với Ngân tặng nên k đổi đc ^^!

_Nhưng mà Lâm rất … - Lâm toang nài nỉ thêm thì bị chặn lại bởi giọng nói của Anh :

_K đc đâu,dù Ngân có đồng ý Anh cũng k đồng ý đâu.Con gấu này là do Anh rất khó khăn mới lấy đc để tặng Ngân đó .

Anh vừa nói vừa nhìn Ngân mỉm cười,khuông mặt Lâm hơi chùn xuống,sau đó chuyển sang bực mình vì bị từ chối.

_Nếu Lâm thix Duy sẽ tặng Lâm 1 con đẹp hơn. – Duy lên tiếng

_Ko cần nữa – Lâm bướng bỉnh

Ko mảy may wan tâm đến cuộc nói chuyện giữa Lâm và Duy,Anh đưa mắt tìm kiếm thì nhận thấy thiếu mất 2 ng.

_Ơh … Tâm với Nhi đâu rồi ? Sao chỉ có 3 ng thôi ?

_Àh,2 ng đó nói đi có việc j đó quan trọng.Dặn Luân nhắn với Anh và Ngân có j cứ về thẳng phòng

_Kì vậy ? Có bao h' 2 ng này bỏ đi 1 mình đâu – Anh nhăn mặt ra vẻ đâm chiêu

_Thoy vậy mình về lun đi,cũng trễ rồi – Ngân đề nghị

_Ừh.Về nha Lâm ? – Anh tl rồi mới way wa hỏi Lâm

_Òhmmm. – Lâm trả lời nhưng k hề hé môi ra vẻ hờn dỗi

Nói rồi 3 đứa chào tạm biệt Duy và Luân (trông sự tiếc nuối của 2 anh chàng) rồi ra về.Mặc dù nói là trễ nhưng khi đi ngang wa khu party,số lượng hs vẫn k giảm nhìu so với hồi đầu h'.Anh liếc nhìn lên 1 căn nhà to hơn những căn bình thường gần đó đang còn sáng đèn và có vẻ như đang tiệc tùng rất vui vẻ k kém j ở đây.Ngay lập tức Anh nhận ra đó là phòng chung của GV nhà trường.Khỏi nói Anh cũng biết họ đang tập trung nhậu nhẹt trên đó vì sợ tụi hs để ý rồi phân bì “Tại sao GV đc uống bia rượu còn hs thì ko ? ”.

Về đến căn nhà số 4,cả bọn hơi ngạc nhiên khi thấy Nhi và Tâm đã ngồi sẵng đó từ lúc nào.Mang 2 vẻ mặt khác nhau,Nhi thì tỏ ra cực kì lo lắng nhìn cái túi màu đen đc bao bọc kĩ lưỡng trên bàn,Tâm cũng đang nhìn cái túi đó nhưng lại với vẻ mặt phấn khởi và hài lòng.Ko đợi cho 3 ng có dịp lên tiếng hỏi,Tâm ra dấu cho tụi nó lại ngồi chung bàn và tuyệt nhiên ko cho đứa nào đụng vào cái túi màu đen ấy với vẻ bí ẩn màu mè của mình.

_Cái gì vậy ? – Anh lên tiếng hỏi trước

_1 … - Nhi toang trả lời thì bị Tâm dùng tay bịt miệng lại

_Trước khi mở ra coi,3 ng phải trả lời tui 1 câu hỏi.Nếu tui nói cái này có thể làm cả đám tụi mình bị đuổi học,3 ng nghĩ sao ? Sợ ko ? – Tâm hỏi với vẻ dò xét

Thoạt nghĩ chắc Tâm đang cố tình làm cho tụi nó sợ,Anh vui vẻ trả lời ko chút do dự

_Việc j phải sợ ? Trừ khi đó là thuốc súng hoặc boom lượm ở I-Rắc.Mở ra đi ! – Anh hối thúc,khuông mặt ko giấu đc vẻ tò mò

_Còn 2 ng ? – Tâm hỏi Ngân và Lâm

“Anh đã k sợ thì việc j mình phải sợ” 2 ng này dù tính tình 1 trời 1 vực nhưng lần này lại vô tình có chung suy nghĩ :

_Ko sợ ! – Lâm và Ngân đồng thanh dứt khoác,sau đó lại way sang nhìn nhau mỉm cười,lần đầu tiên Anh thấy 2 ng tâm đầu ý hợp như vậy

_OK !

Tâm gật gù ra vẻ hài lòng rồi đưa tay lấy cái túi và chậm rãi mở nó ra trong 1 đôi mắt đang liếc mình (của Nhi) và 3 đôi mắt ko dám chớp của 3 đứa kia.

Cái túi lần lượt đc mở lớp thứ nhất,rồi thứ 2,thứ 3 và lộ ra 1 chai rượu to tướng hiệu Whisky.Cả 3 cùng há hóc mồm nhìn chai rượu.

_Ở đâu … ở đâu … pà có dzậy ? – Anh rít lên 1 tiếng cao vút nhưng ko quá lớn vì sợ bên dưới có ng nghe

_Chôm – Nhi ngao ngán trả lời thay cho Tâm

Anh nhìn Ngân,rồi Lâm,rồi Nhi và Tâm mà nghe như sét đánh ngang tai.

_Ch … ô … chôm … ở đâu … làm ơn đừng nói với tui … - Anh lắp bắp

_Phòng Giáo Viên – Tâm trả lời tỉnh rụi

Đến nc’ này thì Anh k còn j để nói nữa,way sang bên cạnh thì Anh bắt gặp khuông mặt của Ngân méo xẹo chẳng khác j' mình,nhưng rồi ánh mắt Anh khựng lại ở chỗ Lâm.Lâm đang tỏ ra vô cùng hào hứng nhìn chai rượu trên bàn như thể vừa bắt đc vàng.

_Lâm ! Đừng nói với Anh … - Anh hỏi vẻ nghi ngại

Nói đến đây cả bọn đều way sang nhìn Lâm dò xét.

_Mọi ng … còn ko mau khui ra … - Lâm đáp lại ánh mắt mọi ng rồi nói vẻ sốt sắng

Cả bọn hoảng hồn há hốc mồm nhìn Lâm như k tin vào tai mình,chỉ có Tâm là mỉm cười hài lòng vì có đồng minh.Rõ ràng Lâm là tiểu thư con nhà giàu,k ai ngờ Lâm lại “chịu chơi” như vậy.

_Ờh … Lâm chắc ko vậy ? – Ngân xác nhận lại

_Chắc … chắc mà.Ở nhà Lâm anh 2 hay mua những chai như vầy về nhậu lắm,nhưng mỗi lần Lâm xin là ổng nạt àh …

Lâm nói với vẻ biện minh cho hành động của mình,lúc này cả bọn cùng “àh” lên vỡ lẽ.Thì ra cô nàng cũng tò mò k hơn j' bọn nó.

_Hay là … tụi mình cứ … thử 1 lần … cho biết ấy mà.Ở nhà Ngân cũng bị cấm.Vì … đau bao tử ấy mà. – Ngân ngập ngừng

1 lần nữa,Anh lại bất ngờ vì câu nói này đc thốt ra từ cửa miệng Ngân – 1 hs gương mẫu.

_Điên hết rồi.Ngân thì tui hok nói.3 ng học ở đây gần 2 năm rồi thì cũng phải bik luật chứ.Cứ cho là giáo viên k ai bik nhưng lỡ trường hợp lão Thuấn đi kiểm đột xuất thì sao ? – Anh gào lên

Nghe Anh nói đến đây Tâm hơi khựng lại.Ở trường này ai cũng bik lão Thuấn là bảo vệ khó chịu và dữ dằn nhất.Lão là 1 ông già cổ hữu và ghét con nhà giàu.Lão ta còn khó hơn cả những giáo sư đã có tuổi.Lão vào làm bảo vệ cho trường đã đc 14 năm,tức là chỉ sau khi trường thành lập đc 1 năm.Và điều làm tụi nó sợ ở đây là lão nhất định sẽ k bỏ qua bất cứ cơ hội nào để mách với các GV về lỗi của hs cho đến khi chúng bị phạt hoặc cao nhất là bị tống cổ ra khỏi trường.

_Lão Thuấn và nhà trường sẽ bik nếu pà còn típ tục hét toáng lên như vậy.Bởi dzậy … Uống đi,tui bảo kê cho.1 lúc nào đó pà sẽ cảm ơn tui vì việc này. – Tâm vừa nói vừa cười nham hiểm

_Thôi mà Tâm.Khổ ải vô biên,way đầu là bờ.H' pà đem trả vẫn còn kịp đó. – Anh hạ giọng nài nỉ

_Khổ ải vô biên,way đầu là … chết thì có.

Tâm mỉm cười tinh ranh ko tỏ ra chút lo lắng nhìn Anh rồi nhẹ nhàng khuôi chai Whisky mới coáng ra.

PHỤT

Tiếng cái cái nút bất rời khỏi chai vang lên,chai rượu bóc ra 1 làn khói mờ ảo như mời gọi mọi ng.Sự phấn khích và tò mò lên đến tột cùng.Khuyên mãi ko đc Anh cũng phát chán và thôi ko nói nữa.Lúc này,bọn nó chẳng màng wan tâm xem có bị bắt ko,vì dù sao h' đây tụi nó cũng đã mang tiếng “tàn trữ hàng cấm” trái phép rồi.Khuôi xong,Tâm vội vàng đổ rượu vào 5 cái li nhựa (có vẻ cũng là đồ chôm) cho mọi ng.

_Nâng li lên,dzô nào ! – Tâm cầm li của mình đưa lên cao

Cả bọn nhìn nhau như ngầm thỏa thuận 1 điều j đó rồi cũng toe toét cười và làm theo lời Tâm.

Ngụm đầu tiên,Anh cảm thấy hơi chát,nhưng khi rượu vào đến cuống họng thì nóng bừng rồi nhẹ nhàng trôi tuột xuống bụng khiến bao tử Anh nóng rang lên 1 cảm giác lân lân nhẹ nhàng.Và thế là để ko mất đi cảm giác “kì diệu”,Anh liền thử tiếp li thứ 2,rồi li thứ 3,4,5 rồi cả chục li.Cả bọn cứ thế thay nhau uống (uống rượu mà như uống trà đá),kể cả Ngân ngày thường nghiêm túc ngoan hiền cũng hăng k kém j bọn nó.Đc nữa chai,đến khi xỉn rồi thì cả bọn lại hát hò múa may way cuồng khắp phòng mặt kệ có bị phát hiện hay ko.Trong bọn nó,Anh và Lâm là ng “máu” nhất nên khi mọi ng đã say khướt k còn bik trời trăng mây đất j,2 ng này vẫn tiếp tục thay nhau nóc.

Xung wanh những nhà bên cạnh h' đây đã tắt đèn đi ngủ,chỉ còn căn nhà số 4 của tụi nó là còn sáng đèn và ồn ào (đúng là điếc k sợ súng).

_Cạn … liiiii … vì … 2 ng … đẹp cuốiiii … cùng – giọng Lâm nhừa nhựa vang lên

_Dzôoooo … vì 2 … đẹp … chuối … cùn - Anh rít lên bằng giọng cao vút và cụng li với Lâm

Thế là mặt cho Ngân,Tâm và Nhi đứa thì lăng đùng ra ngủ đứa thì gục trên bàn từ đời nào,2 ng vẫn tiếp tục cho đến khi chai rượu ráo k còn giọt nào mới thôi.

1h sáng :

Gru … gru … Boy walkin’ the sport he so fresh and.He got what he need,impressin’.Just look at the way the he dressin’.Ain’t no question chicks like Oh (He said she said_Ashley Tisdale – TG)

Đt Tâm đột nhiên reo lên cùng với tiếng run lôi Tâm ra khỏi giấc ngủ.Lò mò đưa tay với tìm cái dt,Tâm thầm rủa cái đứa khùng điên nào mà lại gọi lúc nữa đêm này.

_Alooo ! Aiii dzạaaaaaaa ? – Tâm nạt nộ trong đt bằng giọng nhừa nhựa

_Alo ! Tâm phải không ? – bên kia giọng 1 ng phụ nữ hỏi lại

_Ừhm tao Tâm nèh,mày là ai,bộ khùng hay sao mà đt h' này dzậy ? – Tâm hỏi lại,vẫn cái giọng ấy

_Tao là mẹ mày gọi ko đc hảh ? – giọng mẹ Tâm cũng bực mình k kém

_Ủa,mẹ - Tâm dựt mình ngồi thẳng dạy,cố nói giọng bình thường._Mẹ đt h' này có j ko ? Sao k đợi sáng rồi gọi,con đang ngủ mà.

_Mẹ cũng định vậy nhưng mẹ lo quá,sáng h' con đi mà k thèm gọi về.Rồi mẹ lại sợ con tiệc tùng với bạn bè ko lo nghĩ ngơi nên đt thử.

_Mẹ yên tâm đi,con ko có …

_TÂM ! RÓT TÍP ĐI.100% LUÔN !

Anh hét toáng lên trong khi đang mớ ngủ và khua tay múa chân lung tung tạo ra tiếng “ầm ầm” trên tấm sàn gỗ rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Khuông mặt Tâm tái mét vì lo mẹ bên kia nghe đc,ko kéo dài thêm kẻo mẹ nghi ngờ,Tâm tiếp tục :

_Thôi con cúp máy đây … hơooo … buồn ngủ lắm òy.Con ko … ko nhậu nhẹt đâu mẹ … đừng lo.Con cúp máy đây.Good night mom,see you !

Tút … tút

Tắt máy xong,Tâm thầm hả hê cho rằng mẹ ko phát hiện ra mình đang say và dường như ko nghe đc tiếng Anh.Nhìn xung wanh,cả 4 đứa mặt mày đứa nào cũng đỏ gay và đag ngủ ngon lành.Tâm toang nằm xuống ngủ tiếp nhưng 1 làn gió lạnh lùa vào ô cửa sổ đang mở toang khiến Tâm rùng mình.Tâm thu ng lại,gió típ tục thổi tiếp luồng hơi lạnh thứ 2 khiến môi Tâm tái mét vì cóng.Hình như ngoài trời đã lất phất mưa từ lúc tụi nó gục ở đây.Thầm nghĩ càng về khuya trời càng lạnh hơn,Tâm vội vàng đánh thức Nhi dzậy trong khi cô nàng đang nằm co ro vì rét.

_Gì vậy ? – Nhi hỏi bằng giọng ngái ngủ

_Dzậy ! Về phòng ngủ nèh. – Tâm cố gắng lay ng Nhi vì sợ Nhi lại ngủ tiếp

_Hừm …

Bik là k thể ngủ tiếp ngoài này,Nhi cũng lòm còm bò dzậy làm theo lời Tâm.

_Còn 3 đứa này sao đây ? Hơooo … – Nhi hỏi rồi đưa tay che cái ngáp dài

_Thì kiu tụi nó về phòng chứ sao nữa.Xỉn mà nằm ngoài trời lạnh dzễ chết lắm

_Pà mà sợ chết thì đâu có bày đầu nhậu nhẹt …

Miệng thì mỉa mai nhưng Nhi vẫn ngồi dậy và làm theo lời Tâm.Cả 2 chia nhau đánh thức từng đứa nhưng hoàn toàn vô ích.Đứa nào cũng say chẳng còn bik trời trăng mây đất j'.Ngân vốn thể trạng yếu,nay còn uống thêm rượu mạnh ko dậy nỗi là chuyện bình thường,còn 2 đứa kia dân nghiệp dư mà “xử” hết hơn nữa chai làm sao chịu nổi.Thế là 2 đứa đành phải nai lưng ra đưa từng đứa về phòng.Anh xỉn nhất nên đc ưu tiên mang về căn phòng nhỏ trước.Khi Anh đã yên vị trên giường,2 đứa lại vòng ra tính đưa tiếp Ngân và Lâm thì cả 2 lại khựng lại nhìn nhau,k bik nên mang Lâm vào chung với Anh như đã tính hay là đưa Ngân vào.Rồi ý tưởng lớn gặp nhau,ko cần hỏi nhìu,cả 2 cùng xóc Ngân dậy … … …

End Flashback

Căn nhà nhỏ số 4 nằm trong khuông viên khu trại h' này vẫn còn khá im ắng so với đêm wa.Bên phía căn phòng lớn,chỉ có mỗi Nhi là đã thức nhưng vẫn chưa vội ra ngoài.Còn về phía căn phòng nhỏ,h' này cả Ngân và Anh vẫn còn ngủ say sưa ko hề bik ng đang nằm cạnh mình là ai.

8h30 sáng,nắng bắt đầu len lõi wa ô cửa sổ,nhưng dù đã có nắng nhưng bầu ko khí lành lạnh vẫn còn vương lại sau trận mưa dai đẳng đêm wa. Cựa mình sau 1 giấc ngủ,Anh đưa tay xoa trán thì thấy đầu vẫn còn đau ê ẩm,hậu quả của 1 đêm tiệc tùng quậy phá tưng bừng.Cảm thấy ko thể nằm thêm đc nữa,Anh lò mò ngồi dzậy thì thấy 1 bên cánh tay mình bị 1 cái j đó khá nặng chì lại.Anh tự hỏi ko lẽ uống quá nhìu rượu sẽ gây nhứt mỏi,nhưng ko phải vậy vì nếu nhứt thì phải đều cả 2 tay chứ.Anh nhíu đôi mắt lờ mờ nhìn sang bên cạnh thì lập tức Anh há hốc mồm vì kinh ngạc.Ko thể tin nổi,Ngân đang nằm cạnh Anh,đầu đặt lên cánh tay còn lại của Anh.Vừa thix thú vừa hồi hợp,Anh k dám tin những j mình vừa thấy là thật.Anh đưa tay tự bấu vào má mình thì thấy đau điếng.Rõ ràng k phải mơ.Rồi Anh lại chậm rãi đưa tay chạm vào khuông mặt đang ngủ say như thiên thần của Ngân.1 cảm giác nóng ấm truyền khắp đầu ngón tay rồi lan tỏa khắp ng Anh.Anh tự hỏi k bik có nên đánh thức Ngân dậy hay ko.Cuối cùng Anh nghĩ thôi thì cứ tiếp tục nằm đó ngắm nhìn Ngân ngủ.Nhưng như vậy cũng ko đc,lỡ đâu Ngân thức dậy bất chợt thì quê lắm,thế là Anh nằm xuống nhắm mắt lại,choàng cánh tay ở còn lại qua ng Ngân và giả vờ ngủ tiếp với 1 nụ cười trên môi.

Ít phút sau đến phiên Ngân khẽ cựa mình vì lạnh,theo bản năng,Ngân tực nhích ng về phía toát ra hơi ấm và cảm thấy thật dễ chịu.Dù đôi mắt đang nhắm,Ngân vẫn hơi ngạc nhiên vì mùi hương trên cơ thể ng bên cạnh.Khá wen thuộc.Ngân từ từ mở mắt ra liếc nhìn lên thì thấy Anh đang ôm mình “ngủ ngon lành” từ lúc nào.Ko cần suy nghĩ hay đắng đo nhìu như Anh,Ngân tự nhích ng lại sát vào lòng Anh và đưa tay quàng qua ng Anh rồi nhắm mắt “ngủ tiếp”.

Trái ngược với cảm giác ấm áp và lân lân khi đc nằm cạnh nhau.Bên ngoài cửa phòng Anh và Ngân lúc này lại có 2 kẻ nhìu chuyện đang chen lấn lẫn nhau để nhìn rõ hơn bên trong.

_Tui đã nói mang Ngân vào đây k bao h' là quyết định sai lầm mà.

– Tâm nói

_Ừh hay.Nhưg quá trình dẫn đến việc đó hoàn toàn sai lầm và bậy bạ hết sức.

– Nhi bóp chát lại

_Sao pà cứ hay vặng vẹo thế nhỉ ? Tui đã nói mọi chuyện sẽ ổn mà. – Tâm nhăn mặt đáp trả

_Ừh “ổn”.Để tui coi.Ê ! Pà thử đoán coi chút nữa đứa nào “giả vờ dậy” trước ?

– Nhi hỏi Tâm mà ko giấu đc vẻ hùi hợp

_Tui nghĩ trừ phi đột nhiên có 1 con quái vật gào rú thật to tụi nó mới chịu dậy áh

– Tâm nói rồi lại phì cười

Và dứt câu đột nhiên trong căn phòng lớn phát ra 1 tiếng động như là :

ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !

Là tiếng hét của 1 con quái vật àh k của Lâm.Lâm đang hét toáng lên trong phòng ngủ.Khỏi phải nói,Tâm và Nhi tự biết cô nàng đã tỉnh dzậy và cũng đủ tỉnh táo để biết mình đang ở đâu.Cả 2 trao đổi ánh mắt với nhau thật nhanh rồi co giò chạy về phía phòng của mình.Đẩy vội cánh cửa ra,cả 2 lập tức nhìn thấy Lâm đang ngồi trên giường với 1 khuông mặt đỏ bừng,đầu tóc rối bù và biểu cảm trên khuông mặt cho thấy Lâm đang ko thể giận hơn đc nữa.

_Tại sao ?

– Lâm nói qua kẽ răng

_Tại sao gì ?

– Tâm hỏi lại,vẻ mặt ngây thơ

_Tại sao tui lại ở đây ? – Lâm vẫn k hề hé môi,vừa nói vừa quẳng cho Tâm ánh mắt chết ng'

_Thì rõ ràng Lâm đòi ở chug nhà với tụi này mà. – Tâm trả lời tĩnh bơ

_Thôi đi.Rõ ràng Tâm bik tui k hỏi ý đó mà.Tại sao tui lại ngủ ở đây mà k phải bên kia … với Anh ?

– Lâm rít lên giận dữ

_Ơ … tại … - Tâm ngập ngừng tìm câu trả lời

Cùng lúc đó,phòng bên cạnh có tiếng lục đục và tiếng ng chạy rầm rập.Rồi có tiếng đẩy cửa vội vàng.Ít phút sau,Anh và Ngân đã có mặt chung với Tâm và Nhi

_Có … có chuyện j vậy ? – Anh hấp tấp hỏi và ánh mắt hơi khựng lại chỗ Lâm ngồi

_TRỜI ƠI … mấy ng xếp tui vô đây để cho 2 ng đó đc ở riêng với nhau … ?

– Lâm gào lên khi nhìn thấy Ngân chạy wa 1 lượt với Anh

Mọi ng bối rối nhìn nhau k bik phải nói với Lâm như thế nào.Trông Lâm lúc này chẳng khác nào 1 con cọp cái đang đói và sẽ nuốt chửng bất cứ kẻ nào sớ rớ đụng vào lãnh địa của nó.

_Thật ra … - Nhi lên tiếng

_Thật ra thế nào ? – Lâm gặng hỏi

_Thật ra … tụi này cũng tính cho Lâm ngủ bên kia như dự định.Nhưng mà … nhưng mà … - Nhi lắp bắp

_Nhưng mà sao ? – Lâm lại hỏi

_Nhưng mà … ờ … vì … lúc đó 2 ng là ng say nhất.Đúng k ? Bọn này k yên tâm để 2 ng ở chung nên mới để Lâm ở đây cho tiện … tiện … chăm sóc đó mà.Mọi chuyện chỉ có vậy thôi.

Cả bọn lập tức hùa theo vì đây quả thật là 1 lí do nói dối tuyệt vời,và theo tình hình,Lâm có vẻ hơi “nguội” bớt so với lúc đầu

_Thật k ? Đừng có gạt tui đó.

_Thật mà.

Sau 1 hồi giải thix rồi thêm mắm thêm muối đủ thứ,cuối cùng Lâm cũng để yên cho mọi ng ra ngoài.Bão cấp 5 đã qua,cả bọn thở phào nhẹ nhỏm rồi lại ngồi xuống cái bàn – tàn tích của đêm qua và nghĩ ngợi.1 lúc sau,Lâm bước ra ngoài với mái tóc chải chuốt gọn gàng và khuông mặt đã đc vệ sinh sạch sẽ.Cùng lúc đó,bên dưới có ng gọi với lên (báo hiệu sự hình thành của 1 cơn bão cấp 11).Theo phản xạ tự nhiên,cả đám cùng ló mặt ra nhìn thì ng bên dưới làm chúng giật nảy cả lên vì hoảng sợ.Ng' bên dưới,đang chờ mở cửa với nụ cười “tươi tắng” chính là cô Uyên – chủ nhiệm 11.TN.8 …

Cả bọn hoảng hốt nhìn nhau tự hỏi tại sao cô lại đến thăm tụi nó mà k phải là bất cứ 1 đứa nào.Theo như nguồn tin của Tâm,đến tối này mới có chương trình lửa trại bởi vậy lí do cô đến để thông báo là việc hoàn toàn vô lí.Cả bọn đưa mắt nhìn wanh căn phòng,đêm hwa tụi nó đều say khướt rồi lăn ra ngủ có đứa nào kịp dọn cái chiến trường này đâu.Bây h' thêm cô đứng bên dưới có chết hay ko.

K kịp nói với nhau lời nào,cả bọn lật đật chạy ù lại gôm hết đống li và giấu chai rượu góc cửa ra vào.Bọn này áp dụng triệt để câu “nơi nguy hiểm nhứt cũng là nơi an toàn nhứt”.Rồi tiếp theo sau đó, để cô đợi quá lâu rồi sinh nghi,Ngân vội vàng chạy xuống chào cô rồi đưa cô lên phòng.Ngay lập tức Ngân nhận thấy ánh mắt cô rà quét sơ lượt ng Ngân để tìm xem có dấu hiệu khác lạ nào k.

Đến nơi,câu đầu tiên cô nói vừa giải thix thắc mắc của tụi nó,vừa khiến tụi nó thêm lo ngại.

_Chào buổi sáng.Sáng nay mẹ Tâm vừa đt cho cô.

_Ôi … ! – Tâm thoảng thốt

_ … pà nói rằng đêm wa có đt cho Tâm và nghe thấy 1 số “tiếng động ko bình thường” ở đây

Tâm way sang liếc Anh 1 cái sắc lẻm khiến Anh ngớ ng.Cô lại tiếp tục :

_ … pà cho rằng hình như ở đây đã có 1 bữa tiệc … hay đúng hơn là … nhậu nhẹt j' đó …

_Cô thật khéo lo,tụi em làm j có rượu mà nhậu … - Nhi phân trần

_Đó cũng là 1 trong những nguyên nhân cô đến đây.Cũng đêm hwa … phòng GV bị mất 1 chai whisky và 1 lô li nhựa ... sau khi em và Tâm đến chào hỏi.

Cô vừa nói vừa liếc xem thái độ từng đứa rồi đảo mắt khắp phòng như tìm thêm manh mối.Đứa nào đứa nấy đều nhìn nhau tái mét k dám thốt lên lời nào vì sợ lại “lồi đuôi cáo”.Ngay cả Lâm cũng phát hoảng ra mặt,dù cô k phải là Chủ Nhiệm của Lâm nhưng nếu cô tìm ra bất cứ “bằng chứng” nào tại “hiện trường”,thể nào cô cũng sẽ báo cho Chủ nhiệm của Lâm biết.

Sau 1 hồi im lặng,cô lại lên tiếng :

_Cô biết việc này là bất lịch sự.Nhưng cô buộc phải kiểm tra phòng của các em. – Cô nói dứt khoác

Cả bọn lại liếc nhau trao đổi ánh mắt rồi hấp tấp gật đầu với cô.

Cô k nói j thêm rồi sải bước khắp phòng như 1 bà hoàng.Cô kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng.Đầu tiên là căn phòng lớn,cô lật cả tấm chăn lên để kiểm tra bên dưới,k thấy j,cô lại cuối xuống nhìn nơi gầm giường.Rồi cô lại đảo khắp căn phòng và nhích vài cái vali sang 1 bên để kiểm tra xem chúng có giấu gì sau chiếc vali k.Cả bọn giật thót tim khi cô có ý định mở thử chiếc vali của Ngân ra(lúc đầu cả bọn nghĩ Ngân sẽ ngủ ở đây nên để vali của cô bên phòng lớn),bởi vì bên trong vali của Ngân đang chứa 5 cái li nhựa.Cô nhìn tụi nó rồi nhẹ nhàng kéo chiếc xec-me-tia xuống …

_Cô ơi ! Có nhất thiết như vậy k ? Tụi em cũng cần 1 chút riêng tư mà – Anh rụt rè lên tiếng

Cô liếc nhìn Anh nghiêm nghị rồi tằng hắng trả lời.

_Hừ … vậy đây là vali của ai ?

_Dzạ em … - Ngân trả lời _Nếu cần thiết cô cứ mở ra xem !

Tim của bọn nó như rụng xuống sàn khi nghe Ngân nói.Ngân điên mất rồi,k lẽ Ngân vẫn còn say.Rõ ràng là Ngân bik trong vali của mình có chứa “hàng cấm” mà.Ôi ! Cô mà mở ra thì … Và h phút này đây,trí tưởng tượng của tụi nó đang hoạt động hết công suất.Nhi nghĩ rằng thể nào pa cô cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà vì “nhục” mất.Lâm lại sợ rằng sau khi bị cô phát hiện,cô sẽ mách với nhà trường và nhà trường sẽ tịch thu lại danh hiệu “ng đẹp” của Lâm.Và Tâm thì tưởng tượng cảnh cô bị cột trên 1 cái thánh giá đang chuẩn bị đc những ng xung wanh (bao gồm pa mẹ,bạn bè,ban giám hiệu) … châm lửa.

Bên kia,tay cô đã đặt lại lên chiếc vali và chuẩn bị mở tiếp dây kéo … Và rồi từng nất,từng nất 1,chiếc dây kéo đc kéo xuống đến tận đấy vali và … môi cô nở 1 nụ cười đắt thắng nhìn bọn nó.Cô đưa tay lôi ra 1 cái bao đen đựng 5 chiếc li tụi nó đã dùng uống rượu đêm wa.Cô đưa lên mũi ngửi và 1 điều j đó làm cho nụ cười của cô thêm phần “tươi tắn”.Cô chậm rãi xách chiếc bao bước lại chỗ tụi nó đang đứng với khuông mặt như ng sắp chết

_Mấy em giải thix sao về chuyện này ? – cô gằng giọng

Cả bọn hốt hoảng quỳ phịch xuống chân cô cầu xin khẩn khiết sự tha thứ,kể cả Ngân cũng vậy.Đứa nào đứa nấy nc’ mắt nc’ mũi bù lu bù loa cố gắng van nài cô.Bỏ ngoài tai những lời đó,cô rú lên cười điên dại làm cho khuông mặt bị méo mó 1 cách kinh dị.Và nụ cuời đột ngột vụt tắt,cô phán 1 câu mà tụi nó nghe như sét nổ bên tai :

_TẤT CẢ BỊ ĐUỔI HỌC.Thật quá quắc.Gan cùng mình,dám trộm đồ của GV rồi tự ý nhậu nhẹt trong khuông viên trại.

Cô nhìn sang Anh,khuông mặt giận dữ nói tiếp :

_Mấy đứa kia k nói.Em là lớp trưởng bản thân k làm gương thì thoy còn hùa theo bọn nó.Sau khi trả em về nhà,tôi nhất định sẽ đề nghị với mẹ em đưa em đi “cải tạo”.Em thật là … LÀM CÔ THẤT VỌNG QUÁ !

Trời đất như sụp đổ dưới chân Anh.Anh thấy mình đang rơi xuống 1 hố đen tối sâu thăm thẳm xung wanh là những khuông mặt ngoằng ngòe của gia đình,bạn bè cười đang cười mỉa mai.Và rồi cảnh mẹ khóc lóc,dượng lắc đầu thất vọng vì Anh.Và còn đủ thứ thứ hiện ra.Cảnh Anh bị đuổi cổ khỏi nhà và lang thang khắp các xó xĩnh để xin miếng cơm vì k 1 xu vắt túi.tất cả đều wa’ kinh khủng.

_Anh ! Anh ko sao chứ ? – Ngân đang cố gắng lay ng Anh

_Ơ …

Anh thẩn thờ nhìn xung wanh bằng ánh mắt đờ đẫn

_Ko sao chứ ? – Cả bọn nhìn Anh mỉm cười

_Trời ơi,mấy ng còn cười nổi hảh ? Đuổi học đến nơi rồi kìa.

– Anh gào lớn bằng 1 giọng kinh hoàng

Cả bọn lặng lẻ nhìn nhau rồi thẩy cho nhau những cái nhìn khó hiểu

_Pà nói j dzạ ? Cô vừa wa phòng bên kia kiểm tra rồi.Lúc nãy cô k mở vali của Ngân mà

. – Tâm nhăn nhó giải thix

_Nhờ Ngân dùng “điệu hổ li sơn” quá đỉnh đó

– Nhi thêm vào

_Ủa vậy nãy h' … Tui … tui … tưởng tượng hảh ?

Bọn nó mở to mắt nhìn Anh lom lom như sinh vật lạ rồi lại nhìn nhau.1 vài giây im lặng trôi wa.Anh nín thở nhìn tụi nó như xác nhận và rồi … cả bọn đồng loạt phá lên cười run phòng.

_ Trời,nó mơ kìa …

Khoảng 3,4 câu như vậy đc lập đi lập lại từ miệng đứa này đến miệng đứa kia,cả Ngân cũng lắc đầu nhìn Anh nén tiếng cười lại,Lâm thì cười bò lăn bò càng cả ra phòng.Thật là quê hết chỗ nói.

Sau 1 hồi cười nắc nẻ mặt cho khuông mặt và 2 tai đang đỏ bừng của Anh.Vài phút sau,như lấy lại đc bình tĩnh,cả bọn dừng cười rồi đứa nào đứng nấy đều cố gắng hit thở thật nhanh như vừa mất hết oxi.

_Thoy đc rồi,mau ra ngoài chờ cô đi.Chắc cô cũng test bên kia xong rồi đó

Ngân lên tiếng đề nghị để tụi nó k cười nữa.Và câu này hoàn toàn có tác dụng.Cả bọn lần lượt kéo ra ngoài ngồi xuống bàn chờ cô ra.Ít phút sau,cô bước ra với khuông mặt tương đối hài lòng (đối nghịch với vẻ mặt “điên dại” trong trí tưởng tượng của Anh).

_Thoy đc rồi,kiểm tra như vậy chắc là ổn rồi.Cô cũng phải về đây.

Nghe đến đây,cả bọn mừng húm,xúm nhau lại tiễn cô ra khỏi phòng mà trong lòng k khỏi rạo rực vì mừng rỡ đã thoát nạn.

_Tối nay có hoạt động trại,nhớ đừng we^n đó – Cô đứng ngoài cửa way lại nhắc nhở lần nữa

_Tụi em bik rồi mà cô – cả bọn đồng thanh

Cô ậm ưh trong miệng rồi sải chân bước xuống.Cả bọn vui vẻ khép cánh cửa lại.Anh ung dung mừng rỡ bước tiên phong vào trong,rồi đột nhiên,chân Anh giẫm phải 1 cái j đó và :

ẦM …

Anh ngã nhào xuống sàn tạo thành 1 tiếng động như trời giáng.Cả bọn giật nãy ng nhìn Anh rồi vội vàng chạy xem xét.Anh lòm còm bò dzậy,miệng lầm bầm rủa xả j' đó rồi xuýt xoa 2 cái đầu gối đang đau điếng của mình.Cùng lúc đó,nghe đc tiếng động,cô cũng lo lắng chạy trở lên và xô cửa bước vào tìm hỉu nguyên nhân.Cô trợn mắt nhìn Anh đang ngồi bẹp dười sàn nhăn nhó xung wanh đám bạn,rồi cô ngồi chỏm xuống xem xét cái đầu gối của Anh

_Em ko sao chứ ? Con gái j đi đứng kì vậy ?

_Dzạ ko sao đâu cô.Hình như em đạp phải cái j đó – Anh phân trần

Cô đưa mắt khắp sàn xung wanh đó để tìm kiếm “vật” Anh vừa nói.Và đột nhiên,ánh mắt cô khựng lại tại 1 góc phòng,nơi 1 cái j đó tròn tròn vừa bị đá bật ra.Cả bọn vẫn còn bu wanh Anh xem xét nên k ai để ý đến hành động lạ kì của cô.1 lúc sau,cô trở lại với khuông mặt hầm hầm như đang kiềm nén 1 cái j đó.

_Ra vậy . – Cô nghiêm giọng

_Thưa cô,tụi em k hỉu ? – Nhi rụt rè lên tiếng,trong giọng nói có chút j đó bất an

Cô k trả lời,chỉ nhẹ nhàng đưa ra trước mặt tụi nó 1 cái nút gỗ.Cả bọn giật thót nhìn lom lom cái nút rồi xựt tỉnh ra điều j đó,và 5 khuông mặt từ ửng hồng chuyển sang tái xanh.Thứ cô đang cầm trên tay chính là cái nút của chai rượu mà đêm wa tụi nó vừa khui.Tim tụi nó đập thình thịch như thể nó sẽ vỡ nếu cô còn tiếp tục.Tụi nó nhìn nhau như thầm trách tại sao lại có thể bỏ qua 1 việc quan trọng như vậy rồi lại tự nhủ giá như hồi tối đừng ham vui thì h' này đâu đến nổii.

_Các em giải thix sao về chuyện này ? – Cô hỏi với vẻ mặt đang cố gìm lại cơn tức giận

Cả bọn dìu Anh từ từ đứng dzậy,cùng lúc đó,Ngân vô tình đụng trúng cánh cửa bên cạnh tạo ra 1 tiếng “keng” kì lạ.Cặp chân mày cô nhíu lại rồi k cần suy nghĩ nhìu,cô bước về phía cánh cửa,đẩy Ngân ra và luồn tay vào cánh cửa tìm nguyên nhân của tiếng động lạ vừa rồi.Cả bọn nhìn chằm chằm vào cô,và chắc chắn đứa nào cũng bik rằng,đến nc’ này,chẳng còn j để chối cãi.

Vài giây sau,cô từ từ thu tay lại với 1 vỏ chai rượu ngoại đc lôi ra.Cô liếc nhìn bọn nó 1 cái sắc lẻm rồi lại đưa cái nút vào thử với chai rượu.Khỏi phải bàn cũng bik,vừa khít.

_Các em … các em còn j' để nói ko ? – Giọng cô ngày 1 sắc lạnh

_Thưa cô … cái đó … cái đó là do … em nhặt đc . – Lâm từ nãy h im lặng chợt lên tiếng

Cô nhíu mày rồi dùng tay đẩy cặp mắt kính lên

_Em là … Nguyễn Thùy Lâm – 11.TN.6 đúng k ?

_Dzạ phải. – Lâm từ tốn trả lời,chẳng bù với bình thường

_Hừm … vậy em có thể cho tôi bik,em nhặt vỏ chai rượu ngoại làm j k ? Tôi nghĩ gia đình em k - đến - nổi phải để con gái út đi nhặt vỏ chai rượu ngoại,nhỉ ? – Cô mỉa mai và tỏ ra hiểu bik gia cảnh của Lâm

_Dzạ … em nhặt … nhặt … về để đựng nc’ mắm – Lâm lắp bắp,cả bọn thở gấp ra rồi đưa mắt nhìn trời như bó tay trước cái lí do hết sức ấu trĩ của Lâm

_Đựng nc’ mắm ? Thật sao ? – Cô hỏi lại với vẻ như sắp tin những lời Lâm nói và việc này khiến tụi nó hơi ngạc nhiên

_Dzạ … thật …

_Vậy … em nghỉ tôi khờ đến cỡ nào ?

_Em …

Đến nc’ này,vẻ mặt cô k còn giữ đc vẻ bình tĩnh như lúc đầu mà thay vào đó là 1 khuông mặt tím ngắt vì tức giận.Cả ng cô run lên như điên tiếc trước lời nói dối của Lâm và hành động ngu ngốc đêm wa của tụi nó.

_Thật hết nói nổi với các ng … Vậy mà suýt nữa tôi đã tự trách mình vì đã nghi ngờ các ng …

Cô run run giọng rồi tiếp tục :

_Lớp trưởng,2 lớp phó, 1 hs ngoan hiền của tôi và 1 ng là hình ảnh đại diện của trường … tụ tập nhậu nhẹt … rồi còn có ý định lừa dối cả cô chủ nhiệm … NẾU NHƯ ĐÊM WA NG NHẬN ĐT CỦA MẸ TÂM K PHẢI LÀ TÔI MÀ LÀ THẦY HIỆU TRƯỞNG HAY BẤT CỨ 1 NG NÀO KHÁC THÌ CÁC NG NGHĨ MÌNH CÒN ĐC HỌC Ở ĐÂY K ?

Cô gào lên,cặp mắt trợn to nhìn tụi nó khác hẳn với thái độ vui vẻ hằng ngày của cô khi vào đứng lớp.1 bầu k khí lạnh lẽo bao trùm lên tụi nó,điều duy nhất tụi nó cảm thấy sáng sủa lúc này là có thể,“có thể” cô sẽ ko đuổi học tụi nó như những gì Anh tưởng tượng.1 cảm giác ăn năn hối hận to lớn trổi dậy trong tụi nó.Lúc này,cô đang cố gắng lấy lại bình tĩnh và giữ cho hơi thở đều đặng.Cô nói 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể :

_Em Lâm,tôi sẽ giao em lại cho giáo sư Raven – chủ nhiệm của em xử lí,em k thuộc quản lí của cô.

Cô way sang nhìn Lâm.Khuông mặt Lâm hiện rõ vẻ lo lắng và bàng hoàng.Cô Raven là 1 trong số những giáo sư ng Mỹ dạy ở A.Q,tất cả hs trong trường điều biết cô là ng nổi tiếng nghiêm khắc và khó chịu.Chắc chắn cô sẽ k xử nhẹ cho Lâm trước tình huống này,chưa kể k bik giáo sư đã tự hào như thế nào khi Lâm đạt đc danh hiệu The Queen,h' đây giáo sư phải tự tay xử lí Lâm.

Lâm đứng chết trân tại chỗ.Cô lại nhướng mày nhìn Lâm như hỏi tại sao Lâm vẫn còn chưa chịu đi.Hiểu ý,Lâm vội vàng chào cô và tạm biệt mọi ra ngoài.

Ra đến cửa,đứng sau lưng cô,Lâm làm 1 hành động kì lạ khiến bọn nó hơi ngạc nhiên.Đầu tiên Lâm để 1 tay lên xoa lòng ngực,sau đó tay kia chỉ vào chai rượu rồi đột ngột nắm lại và đưa ngón trỏ lên,đây là ám hiệu Lâm muốn nói :

_“Lâm đang sợ.Nhưng đêm wa quả thật rất vui”

Rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt tụi nó 1 lần nữa ngay khi cô way lại nhìn Lâm.Tụi nó liếc mắt nhìn nhau rồi cố gắng cuối gầm mặt xuống cố nén nụ cười trước hành động của Lâm.Cô hơi chau mày lại khi nhận thấy tụi nó có biểu hiện khác lạ nên tằng hắng để lôi tụi nó về thực tại.

_Việc làm này quả thật quá tệ hại nên tôi đoán ắc hẳn các em cũng bik trước thể nào cũng bị đuổi học …

Bọn nó nuốt nc’ bọt ừng ực,ko dám thốt lên lời nào chỉ nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn.Ko bik cô có để ý đến hành động đó hay k và nói tiếp :

_ … nhưng xét cho cùng,đây cũng là lần đầu tiên các em vi phạm nên việc đuổi học có thể xét lại …

Khuông mặt u ám của tụi nó lập tức sáng bừng lên trước lời nói của cô.

_ … tuy nhiên.Các em đã 17t,đã là trẻ vị thành niên nên các em đã ý thức đc hành động của mình.Bởi vậy,các em sẽ nhận 1 hình phạt từ tôi.Các em có ý kiến j ko ?

_Thưa ko ạh ! – cả bọn râm rang trả lời

_Tốt ! Vậy ngay bây h',4 em sẽ cùng nhau trở lại chỗ đã tổ chức party đêm wa và … dọn sạch rác … ko chừa lại bất cứ thứ j.Đến trưa tôi trở lại,nếu còn bất cứ 1 cái bao hay 1 cái nĩa bẩn nào … Lúk đó các em sẽ bik mình đáng bị tiếp tục trừng phạt ra sao.

Nói rồi cô sải bước bỏ ra khỏi phòng mặt kệ thái độ của bọn nó như thế nào.Cả bọn ngồi phịch xuống sàn k nói với nhau lời nào như chiêm nghiệm những j cô vừa nói.Bọn nó bik,mình đáng bị như vậy,hình phạt đó là quá nhẹ cho việc phá luật hết sức bậy bạ này.Ko ai trách Tâm vì xúi dại,trách Anh xớn xác hay trách Ngân về việc đụng vào cánh cửa.Việc đứa nào làm,đứa đó tự chịu.

Công việc dọn dẹp coi vậy mà vất vả hơn tụi nó tưởng,nhất là phải đứng ngoài trời dưới cái nắng gay gắt 12h trưa.Cả bọn tự phân công công việc cho nhau bao gồm : Anh và Ngân phụ trách lượm rác toàn bộ khu vực tổ chức party,còn Nhi và Tâm chịu trách nhiệm rửa toàn bộ số li dĩa đêm wa.

Lúc đầu Anh và Ngân (mỗi đứa mang 1 bao tải lớn và 1 cặp đũa dài) cùng dọn rác tại khu vực trung tâm nhưng sau đó cả 2 cùng tản ra 2 bên để lượm đc nhìu hơn và sớm kết thúc công việc.

Lang thang trong khu rừng gần đó,Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và choáng váng vì say nắng.Anh bước đi với đôi chân nặng chình chịch và mỗi nhừ trong khi càng đi sâu vào rừng thì cây vàng rậm hơn.Hết sức,Anh ngồi bệt xuống đất thở dóc thì cùng lúc đó trời cũng lất phất mưa lâm râm.Thấy vậy,Anh vội vàng chạy cuống cuồng hơn nhưng thay vì chạy ngược ra ngoài Anh lại chạy sâu hơn vào rừng.Đc 1 đoạn khá xa,Anh dừng chân dưới 1 tán cây rộng.

Cơn mưa kéo dài ko đc bao lâu thì dừng hẳn.Ít phút sau,ánh nắng bắt đầu len lỏi wa những hàng cây san sát nhau,Anh loay hoay đứng dzậy toang đi típ thì 1 cái j' đó lóe lên đập vào mắt Anh.Trước mắt Anh,ánh sáng lấp lánh hiện ra sau những tán cây to tổ chảng vẫn còn lất phất nc’ sau cơn mưa vừa rồi.Ngay lập tức,trí tò mò ko cho phép Anh ngồi yên,thế là Anh quờ quạng đi về phía ánh sáng.Ánh sáng kì lạ lúc nhá lên lúc lại vụt tắt chẳng khác nào trêu chọc trí tò mò vốn có của Anh.Anh đưa tay rẽ những tán cây ra và tiến ngày 1 gần về phía ánh sáng với bước chân chậm rãi và dè dặt.Còn cách chỗ phát ra ánh sáng ko bao xa,Anh đưa tay tiếp tục vạch lá thì cùng lúc đó,tiếng ai đó từ xa vọng lại làm phân tán sự tập trung của Anh.

_ANH ƠI ! ANH ĐANH Ở ĐÂU DZẬY ? CÓ NGHE ĐC TIẾNG NGÂN HOK ?

Ra là tiếng Ngân gọi,ngay thấy thế,Anh vội vã way lưng lại tìm xem Ngân đang ở đâu và trả lời lại :

_ANH Ở ĐÂY NÈH !

Anh đưa mắt tìm kiếm thì từ đằng xa,bóng dáng wen thuộc của Ngân đang hối hảh chạy về phía Anh với vẻ mặt ko giấu đc sự lo lắng và bộ đồ lấm tấm nc’ mưa.

_Hix,Anh dzô đây làm chi vậy ? Ngân mà ko chạy theo tìm chắc ngày mai Anh lên “bản tin tìm trẻ lạc” rồi.Làm Ngân lo gần chết. – Ngân vừa nói vừa nhìn Anh bằng ánh mắt trách cứ

_Anh xin lỗi,lúc nãy mưa Anh hoảng wa’ nên chạy bừa vào này tìm chỗ trú mưa thì thấy …

Nói đến đây Anh sực tỉnh ra và nhớ lại ánh sáng lấp lánh vừa rồi.Như sợ ánh sáng đó sẽ chạy đi mất,Anh vội vàng way lại thì điều Anh lo lắng đã thành sự thật.Ánh sáng ko còn ở đó nữa mà thay vào đó là bóng của những hàng cây đại thụ vĩ đại đang xòe tán che khuất lối đi chẳng khác nào trêu ngươi Anh.Thở ra dài thường thượt 1 cách luyến tiếc,Anh tự nói với mình có lẽ “nó” chỉ là ảo giác do say nắng mà thôi rồi vội vàng theo Ngân ra ngoài.

_Anh tìm j trong đó hảh ? – Ngân hỏi

_Hm … Anh cũng ko bik nữa.Lúc nãy rõ ràng có cái j phát sáng phía sâu trong rừng … Anh vừa way đi thì đã … - Anh vừa nói vừa đưa tay bối rối chỉ về phía sau

_

Trời,đừng nói với Ngân Anh đang chơi trò “đi tìm kho báu” nha – Ngân vừa nói vừa che miệng tủm tỉm cười

_Sặc >”<.Làm như ng ta con nít ko bằng. – Anh nhăn nhó

_Ai bik đc,hj' .

Nhìn sang Ngân đang cười,Anh thoy ko trả lời nữa mà chỉ chậm rãi lấy trong túi ra 1 tấm khăn giấy rồi nhẹ nhàng lâu những giọt nc’ mưa còn vương lại trên mặt Ngân,khiến Ngân hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng để yên cho Anh lau và … tự mỉm cười.

_Ngân cũng thật là,mưa thì đứng đâu đó trú cho rồi.Anh tự bik tìm đường ra mà. – Anh trách

_^^ Ngân lo mà.

Anh cười cười ko rõ nguyên do rồi nắm lấy tay Ngân 1 cách tự nhiên.Ngân đưa mắt xuống nhìn tay Anh rồi dùng tay mình siếc chặc thêm 1 chút và im lặng cùng Anh đi ra ngoài.Để mặt cho 2 trái tim đang lỗi nhịp nói chuyện với nhau trong khi tâm trí đang “bận” tận hưởng cái cảm giác yên bình ng kia mang lại,và bỏ lại sau lưng,1 ánh sáng lạ kì lại nhá lên.

*

_Trời ơi là trời,tụi này cứ tưởng 2 ng đi lạc luôn rồi chứ. – Tâm hét toáng lên khi nhìn thấy cả 2 way lại

_Tại vì Anh bận “đi tìm kho báu” áh

  

– Ngân châm chọc Anh

_HỨ !

_ “Kho báu”,vậy là 2 ng cũng tin vụ đó có thật hảh ? – Nhi ngạc nhiên hỏi

Như chạm trúng 1 điếu j đó,Anh lập tức hỏi lại :

_Ở đây … ỏ đây … có kho báu hảh ?

_ = =”,coi cái mặt ham hố kìa – Tâm trề môi

_ Cái đó tui hok chắc.Tui nghe tụi 12 năm ngoái nói ng đầu tiên tìm ra “nó” là 1 nhà khí tượng ng' Mỹ.Câu chuyện bắt đầu từ lục đục trong gia đình ổng.Ông này nghe đâu độc đoán và gia trưởng lắm.Ông ta may mắn có 1 ng vợ hiền lành và 1 cậu con trai ngoan ngoãn.Rồi 1 ngày nọ,pà ta bỏ đi cùng với cậu con trai và toàn bộ tài sản vì bik đc ông ta có nhân tình (pả làm dzị để trả thù đó mà).Và pà ta mất 1 năm sau đó vì suy nhược,cậu con trai hận ổng thế là chôn cất mẹ mình ở 1 nơi mà ông ta ko bik rồi bỏ đi biệt xứ.Trước khi đi nó chỉ nhắn lại rằng “Khi nào pa tìm lại đc t/iu pa dành cho mẹ,lúc đó pa sẽ bik mẹ yên nghĩ ở đâu” …

_Rồi sau đó thế nào ? Típ đi chứ … - Anh thúc

_Từ từ … Rồi bẵng 1 thời jan sau đó,phần nào nguôi ngoai nổi đau và trong tay cũng có lại 1 số vốn kha khá,thế là lão xin nghỉ việc 1 thời jan để đến đây nghỉ ngơi (vì hồi đó khu này chưa đc nhà trường mua lại).Rồi khi trở về ông ta đột nhiên trở nên giàu sụ hơn bao h' hết và tính tình cũng thay đổi từ đó.Nhìu ng tò mò hỏi ông ta nguyên nhân thì ông ta chỉ nói :

_ “Các ng đừng mất công tìm kiếm chi cho mệt,thứ đáng mang về tôi đã mang về rồi,ở đó chỉ còn lại 1 thứ và thứ đó là tạo vật vô giá của trời đất.Đừng tìm,chỉ uổng công thôi”. – Tâm nhái giọng để minh họa

_Chà … kho báu nhưng lại ko đem về đc thì tìm cũng như ko ? – Anh tiếc rẻ

_Nhưng tại sao lại là “tạo vật của trời đất”.Ý ông ta là j ? – Ngân suy tư

_Ừh hah.Ý ông ta là j ? Hẳn ông ta đã tìm đc 1 khoảng vàng kha khá ở đây cũng nên.Nhưng cái “tạo vật vô giá” là j' nhỉ ? 1 cái hang động nạm kim cương chăng ? – Anh suy diễn 1 cách đầy vẻ “thuyết phục”

_Điên,hang nạm kim cương thì lúc đó ông ta đã đập nó ra mang về rồi.Nhưng tui nghĩ tốt nhất ko nên tìm làm j'.Vì cũng có số lời đồn cho rằng ở xung wanh chỗ đc gọi là có chứa “kho báu” hình như bị … ma ám.

Cả bọn đồng loạt há hốc mồm,trợn to mắt ớn lạnh nhìn Tâm.Kể cả Nhi dường như cũng chưa nghe đc chuyện này.

_Đừng nhìn tui như vậy,thật đó,Ng ta nói chỗ khu rừng pà Anh đi lại lúc nãy,thỉnh thoảng lại nghe có mùi nhan khói thoang thoảng.Thi thoảng lại có-bóng-ng-áo-trắng wanh quẩn chỗ đó trong khi có ai sống ở đó đâu.Lúc đầu ng ta tưởng là bóng hs phá luật đi chơi nên cấm ko cho ai bén mảnh vào.Tuy nhiên “cái bóng” lạ vẫn xuất hiện đều đặng.Cái nài là tui nghe nhìu ng nói lắm luôn đó,riếc rồi sợ wa’ ko ai dám lai vãn lại nữa.Lão Thuấn cũng đã lên tiếng nói đứa nào tự ý bỏ nhà lại đó sẽ bị phạt nặng.Chỉ có pà nài là … điếc ko sợ súng.

“H'm” là từ Anh ậm ừh trong miệng khi ko wan tâm những lời “hâm dọa” và móc méo của Tâm rồi bắt đầu nghĩ ngợi về những j' vừa đc nghe.Phải chăng thứ Anh đc thấy vừa rồi chính là … Nhưng cũng ko thể nào,làm j' có sự trùng hợp như vậy.Nhung thứ mà ông ta nói là j' và còn ánh sáng đó nữa.Còn ánh sáng mà Anh thấy ko thể là hoa mắt đc vì 100% Anh đã nhìn thấy “nó” và lúc đó Anh hoàn toàn tỉnh táo.Hàng ngàn câu hỏi đc đặt ra trong đầu Anh mà ko hề có đáp ánh.

_Ngọc Anh !

Đột nhiên có tiếng ai đó gọi Anh,thế là theo phản xạ,Anh way lại nhìn thì thấy Luân đang từ xa chạy về phía mình.Tự nghĩ là hẳn phải có chuyện j Luân mới tìm mình nên Anh vội vàng chạy về phía Luân mà k hề để ý thấy khuông mặt đang biến sắc của Ngân.

Ngân ko chạy theo Anh,vì theo phép lịch sự,Luân tìm Anh chứ k phải tìm “cả 2” thế là Ngân đứng tại chỗ với Nhi và Tâm. Ngân cho rằng,có vẻ như “2 ng kia” đang nói 1 chuyện j đó rất hệ trọng vì Ngân để ý thấy Anh đang bắt đầu nhăn mặt xoa trán suy nghĩ j đó.Rồi cặp chân mày Ngân chau lại khi thấy Luân nắm tay Anh lôi vào 1 góc cây khuất tầm mắt gần đó để tiếp tục câu chuyện.Thấy vậy Tâm lên tiếng đề nghị :

_Hay tụi mình cũng lại đó xem sao ?

_Thoy,như vậy là bất lịch sự. – Nhi phản đối ngay và nhận đc cái gật đầu đồng ý của Ngân.

Đc 1 lúc sau lại có thêm 1 ng nữa xuất hiện.Chắc chắn ko phải là Duy vì ng này là 1 đứa con gái.Lâm đang chạy về phía tụi nó với nụ cười toe toét “rất Lâm” hằng ngày

_Phù … khó khăn lắm mới trốn ra đây đc – Lâm vừa nói vừa lấy tay quạt quạt mặt

_Ủa,ko phải Lâm đang bị phạt hảh ? – Nhi hỏi

_Mém thôi.Giáo sư Raven cho rằng Lâm bị mấy bồ “xúi giục” và “lôi kéo” nên ko trách phạt nặng lắm.

Cả bọn trợn mắt nhìn Lâm vì 4 từ “xúi giục” và “lôi kéo” phát ra cực kì nhẹ nhàng từ miệng Lâm

_Lâm bik Lâm bik.Lâm mới là ng đáng mang 4 từ đó.Ôi … đừng nhìn Lâm như vậy chứ.Lâm cũng bị phạt rồi nè.

_Huh ? Bị phạt ? Phạt gì mà thấy thảnh thơi vậy.Chẳng bù với bọn này

  

– Tâm nhăn mặt thè lưỡi

_Giáo sư ko cho Lâm ở đây với mọi ng nữa.Pà ấy đã sắp xếp 1 chỗ khác cho Lâm ở cùng với tụi trong lớp rồi.Ôi thôi … tụi nó chảnh lắm ko thân thiện như mấy bồ đâu.Hix …

  

– Lâm sụt sùi

Cả bọn hơi chau mày rồi nở 1 nụ cười gượng gạo với Lâm.Nếu là trước đây,có lẽ tụi nó sẽ cực kì vui mừng trước tin này,nhưng sau 1 đêm (chỉ sau 1 đêm) và wa những cuộc trò chuyện cộng thêm cá tính vô tư của Lâm.Đối với tụi nó,Lâm dường như đã trở thành ng bạn.Và điều đó đồng nghĩa với việc ác cảm của tụi nó dành cho Lâm cũng k còn.

_Ủa ? Mà sao Lâm ko thấy Anh ? Anh đâu rồi ?

_Kìa ! – Tâm đưa tay chỉ lại chỗ Anh và Luân đứng nãy h'. _Cũng lạ,2 ng này nói j' mà lâu thế k bik.

_Àh,Lâm thấy òi. Vừa nói dứt câu,Lâm toang chạy lại phía đó thì bị Nhi nắm tay lôi lại

_Ko đc,Anh đang nói chuyện.Có ông Luân ở đó nữa.Thể nào chút nó cũng kể cho mình nghe màh – Nhi ngăn lại

_Thoy Lâm ko chịu đâu.Hay là … mình lại gần đó “rình” đi – Lâm đề nghị (giống dụ khị hơn)

_Cái j ? – Cả bọn đồng thanh

_Đừng thắc mắc nữa,đi.

Thế là k cho mọi ng nói j thêm,Lâm nhah chân rón rén chạy về phía chỗ Luân và Anh đang đứg và cẩn thận nép vào 1 cái cây to gần đó wan sát,thấy vậy,cả bọn cũng làm theo tương tự.Và rồi ko chờ thêm giây phút nào,tụi nó đồng loạt phát hoảng khi thấy Luân bất chợt kéo Anh ôm ghì vào lòng và tụi nó càng ngạc nhiên hơn khi Anh ko hề phản khán lại.

_ … Luân thật sự thix Anh, ngay từ lần đầu tiên Luân thấy Anh bước lên sân khấu.Và Luân bik điều đó vẫn tiếp tục cho đến bây h'.

_ … - Anh im lặng k nói j' rồi nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lưng Luân

Lúc này,cả bọn đều nhăn mặt trước tình huống trước mắt,đặt biệt là Ngân và Lâm.Lâm thì nghiến răng trèo trẹo vì tức giận,Ngân lại im lặg ko nói j như nghẹn lời và chờ đợi 1 điều j đó.Bọn nó có cùng 1 suy nghĩ là đều đang tự hỏi Anh đang làm cái quái j mà để cho Luân ôm cứng ngắc như vậy,lại còn k thèm kháng cự nữa chứ. Và rồi,1 lần nữa,bọn nó ko thể bất ngờ hơn đc nữa.Đột nhiên Luân buông Anh ra và nâng mặt Anh lên rồi bất ngờ hôn Anh trước con mắt kinh hoàng của bọn nó.Đến lúc này,k thể xem thêm đc nữa,Ngân ôm mặt bỏ chạy khỏi chỗ bọn nó ngồi k kịp cho tụi nó kêu lại.Còn Lâm thì tức giận bước ra khỏi tầm che của cái cây và nhìn chằm chằm vào Luân như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.Cũng ngay lúc đó,Anh dùng hết sức bình sinh đẩy Luân ra khỏi mình và cũng vừa kịp để nhìn thấy Ngân vừa chạy khuất.Anh đứng như chết trân nhìn 3 đứa bạn rồi way lại thẩy cho Luân 1 ánh mắt phẩn nộ và chạy theo Anh.

_Đồ đê tiện ! – Lâm gào lên khi Anh vừa chạy đi

_Nếu 2 ng đó có chuyện j,ông sẽ k yên với tụi này đâu – Nhi quắc mắt nhìn Luân đe dọa rồi cùng Tâm và Lâm chạy theo Anh.

Chap 9 : Kho báu,bóng ma và ... khởi đầu

Đêm nay lão Thuấn lại đi kiểm tra đột xuất 1 vài nhà xem tụi hs có phá luật hay quậy phá gì k.Sỡ dĩ Anh bik đc điều này vì Anh vô tình nhìn thấy ánh đèn pin rọi trúng căn nhà số 4 của tụi nó.

Đã 12h khuya nhưng Anh k tài nào chợp mắt đc,thỉnh thoảng lại đưa tay chùi miệng như cố tẩy sạch 1 cái j đó rồi lại thở ra 1 cái rõ mạnh.H' này có lẽ chỉ còn mình Anh là thức thôi vì bên cạnh cô,Tâm đã say giấc từ rất lâu rồi.Còn nguyên do Anh ngủ với Tâm đêm nay vì Ngân đang giận chuyện lúc sáng nên trước khi đi ngủ,cô đã lẳng lặng dọn đồ sang ngủ với Nhi.Ko thể để Anh lại 1 mình đc nên bất đắt dĩ Tâm phải sang đây.

Tụi nó căng thẳng với nhau đến nổi k đứa nào thèm tham gia hoạt động lửa trại với trường.Đến Lâm vốn vô tư mà tối nay trước khi đi ngủ còn nhắn cho Anh 1 dòng tin nhắn ngắn ngủi :“Anh là đồ độc ác”.Nhớ lại tin nhắn của Lâm,Anh lại thấy buồn cười,k phải buồn cười vì sự trẻ con của Lâm mà là vì cả đám bạn.Giả dụ Anh có wen Luân đi chăng nữa,tụi nó vẫn có thể tiếp tục thân nhau,thế mà đứa nào đứa nấy cũng giận đùng đùng lên,chẳng ai thèm nghe Anh giải thix đến 1 câu.Phải chăng,họ luôn cho rằng,giữa Anh và Ngân có 1 mối wan hệ nào đó.Nhưng mối wan hệ đó là j ? Anh có bik chăng hoặc giả Anh bik,cô cũng k dám thừa nhận.

Anh gát tay lên trán suy nghĩ.Rồi đột nhiên,Anh nghe tiếng sột soạt bên dưới và tiếng ai giẫm lên lá cây như xé toạt bầu không khí yên tĩnh.Cùng lúc đó,1 làn gió lạnh luồng vào phòng khiến Anh sởn gai óc.Trong phút chốc,câu chuyện về bóng ma và mùi nhan đèn trong rừng của Tâm hiện về rõ mồn 1 trong Anh.Phải chăng … Ko,ko thể nào,tự nghĩ rồi tự gạt đi,Anh bắt đầu hoảng loạn thật sự.Ko thể là ma đc,vì ma làm j có “chân” mà tạo ra tiếng động.Nhưng ai lại ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm này chứ … Khuông mặt Anh tái mét đi vì sợ,nửa Anh muốn bước ra ngoài nhìn xuống xem là ai,nửa Anh lại sợ nếu quả thật đó là MA chắc Anh chỉ có nc’ tự sát chết rồi theo ám ngược lại con ma đó để trả thù.Dù sao ở đây cũng là khu “trại” làm j có ng thờ cúng.Hay đó là do tiếng động do lão Thuấn tạo ra.Vô lí,lão đi khỏi đây 1 hồi lâu rồi,lão sẽ k rãnh hơi đâu mà way lại trừ khi phát hiện ra 1 điều j' đó.Rồi để ko mất thêm thời gian suy nghĩ,Anh way sang lây ng Tâm.

_Tâm … Tâm … dzậy !

Tâm khẽ cựa mình,nhíu mày rồi lại nằm im.Ngủ tiếp.

_Dzậy mau ! Tâm … dzậy đi,có … có MA kìa.

Giọng Anh run run trông khi đang lây ng Tâm.Bực mình vì bị đánh thức 2 lần liên tiếp 2 ngày vào lúc nửa đêm rồi cộng thêm cái chuyện “có ma” nhảm nhí của Anh,Tâm nhăn nhó lòm còm bò dzậy.

_Ma cỏ j nữa ?

_Tui nghe có tiếng chân bên dưới … Pà ra ngoài coi thử xem.

_Hok rãnh ! Tâm nạt ngang toang nằm xuống ngủ tiếp.

_Nếu pà hok ra tui … tui hát sáng đêm cho khỏi ngủ lun !

Anh dọa.Tâm quắc mắt nhìn Anh mà máu dồn lên đến não,nhưng lại nghĩ nhỏ này vốn tưng tửng,lỡ nó làm thiệt thì chỉ có chết.Thế là Tâm đành phải ngồi dzậy,đứng lên lê bước ra ngoài.

_Hok chừng thằng Luân lại kiếm nữa đó. - Tâm mỉa mai

_Đừng có điên.

Anh nạt lại rồi cũng nhah chân đi theo Tâm ra ngoài.H' này bên ngoài phòng khách lạnh tanh,chiếc bàn và những tấm thảm nằm trơ trội như chờ có ai đó ngồi vào.Nghĩ đến đây,Anh thầm rùng mình và thôi ko (dám) tưởng tượng nữa.Nói là ko tin,nhưng khi lại gần cánh cửa sổ,Anh nhận thấy Tâm cũng hơi ớn khi phải ló đầu ra ngoài lúc nữa đêm thế này.Nhưng để ko mang tiếng chết nhát,Tâm vẫn từ từ đưa đầu ra cửa sổ và đảo mắt xug wanh.Khung cảnh tối om om,những tán cây đứng dựa vào nhau tạo thành những hình thù kì dị,thỉnh thoảng 1 vài cơn lạnh đi ngang tạo thành nhưng âm thanh xào xạc đến rợn ng'.Nhưng … Chẳng ai cả.Tâm thở phào yên tâm rồi thu ng vào trong.

_Ko có ai hết.Pà bị con Nhi lây chứng “tự kỉ ám thị” rồi.

Song,Tâm bỏ vào phòng mặt kệ Anh.Nghe Tâm nói k có ai,Anh cũng hơi yên lòng rồi sải bước theo Tâm,trước khi đi ko we^n liếc ra cửa sổ kiểm chứng.Và rồi … cả cái bao tử của Anh như muốn rơi ra khỏi bụng cô.Đôi mắt Anh trợn to lên kinh hoàng nhìn vào cái bóng đang di chuyển trong đêm.Tay chân Anh rụng rời,2 mắt cá tê cứng đi vì sợ.Anh way vào toang gọi Tâm nhưng 2 hàm răng Anh đã dính cứng ngắt vào nhau cho đến khi Tâm khuất bóng sau cánh cửa.Anh lại rụt rè nhìn ra cửa lần nữa.Lần này thỉ cái bóng đã biến mất.Lấy hết can đảm,Anh thò hẳn đầu ra cửa nhưng wa~ thật chẳng có ai cả.Hít vào 1 hơi thật sâu rồi thở ra,Anh way lưng bỏ vào trong.

“Tự kỉ ám thị”

Anh tự nhũ rồi mở cửa phòng bước vào trong.

Bên ngoài,cái bóg Anh nhìn thấy tiếp tục di chuyển vào sâu trong rừng.

***

Anh thức dzậy với tâm trạng cực kì căng thẳng và cái đầu thì như nặng thêm 2kg.Có vẻ như Anh là 1 trong những ng thức sớm nhất vì khi làm vệ sinh xong,bước xuống dưới thì Anh thấy Ngân đang loay hoay 1 mình dưới sân.Tim Anh bị lỗi mất mấy nhịp vì mừng rỡ,việc gặp Ngân đối với Anh đã wa’ wen thuộc,nhưng đây ắc là cơ hội trời cho để Anh giải thix với Ngân tất cả mọi chuyện.

Anh chậm rãi bước về phía Ngân,lúc này Ngân đang đứng way mặt về phía Anh nên ko nhìn thấy Anh và có vẻ như,Ngân đang suy nghĩ 1 cái j đó tập trung đến nổi k nghe tiếng bước chân của Anh.Rồi đột nhiên,Ngân ngẩn người lên,1 tay làm thành nấm đấm và đánh vào tay kia như nghĩ ra 1 điều j đó.Ngân way ng lại thì bất ngờ nhìn thấy Anh đang đứng trước mặt mình.

Ko gian tưởng như ngưng động trước cú chạm tráng này.Cả 2 im lặng nhìn nhau ko nói đc lời như chờ đợi đối phương lên tiếng trước.1 vài cơn gió vô tình đi ngang wa chỗ 2 ng đứng xào xạc như thể thì thầm vào tai Anh rằng “đây ko phải lúc nhìn,hãy nói j đó và giải thix với Ngân đi rồi mọi chuyện ntn nào cũng đc”.Anh lên tiếng :

_Ngân … Thật ra Anh …

_Đừng nói … Ngân sẽ tin bất cứ điều j Anh nói … Nhưng ko phải lúc này.

Vừa dứt câu,Ngân lập tức way lưng chạy thật nhah như lo sợ sẽ vụt mất 1 cái j đó.Anh cố gắng gọi theo nhưng Ngân hoàng toàn k nghe.Bần thần đứng nhìn bóng Ngân khuất khỏi tầm mắt,Anh thầm nhủ có lẽ Ngân vẫn còn giận mình nên quyết định sẽ lựa 1 lúc nào đó Ngân nguôi giận sẽ nói với Ngân sau.Mặc dù vậy,bụng Anh vẫn cứ cồn cào lo lắng k thoy.Ngân chạy đi đâu chứ ? Anh tự nghĩ rồi trách mình thật là ngu ngốc vì lúc nãy k chịu chạy theo Ngân.Vừa nghĩ Anh vừa tự lấy tay cóc lên đầu mình rồi sãi bước lên nhà.Lúc này,Tâm và Nhi đã thức dzậy và đã vệ sinh cá nhân đâu vào đấy.

_Sớm dzậy ? Ngân đâu ? – Nhi vừa hỏi vừa chải tóc

_Ngủ ko đc.Đi mất rồi. – Anh tl cộc lốc rồi ngồi phịch xuống

_Hừm … _K định giải thix j àh ? – Tâm hỏi _Hay bị “ma ám” we^n hết rồi

_Đừng có chọc khùng tui nha.Chuyện “kia” từ từ tôi sẽ kể cho 2 pà sau.Chút nữa trường mình có tiết mục j ko ? – Anh hỏi Tâm

_Có,hnay bữa cuối mà,cả khối cũng tham gia chơi trò chơi.Chút nữa tập hợp ngay bên ngoài Phòng GV nghe hướng dẫn chi tiết.Nhưng chắc cũng lại là trò “đi tìm kho báu” như mọi năm chứ j.Xì … chán chết.Có năm nào lớp mình thắng đâu. – Tâm xã 1 hơi như bắn súng liên thanh

_Ừhm toàn thua,toàn là tụi 11.TN.7 thắng.Phải chi tụi nó chơi đàng hoàng ko nói đằng này toàn dùng mánh lới,cái tụi xấu tính,hợm hĩnh. – Nhi phụ họa

_Ừhm.

Anh ậm ừh wa wi’t để khỏi bị Nhi và Tâm lôi vào bình luận lối chơi của tụi 11.TN.7.Mà wa~ thật tụi này toàn dùng “chiến thuật” dã man.Anh nhớ như in hồi năm ngoài,khi đc giao 1 sắp giấy tờ để chuyện cho cô Tuyết chủ nhiệm lớp này (1 giáo viên trẻ và có phần xinh đẹp vừa vào dạy đc 3 năm),Anh đã nghe rõ ràng pà ấy tuyên bố chắc nịch câu khẩu hiệu trước mặt “toàn thể văn võ pá wan” :

_Đánh nhanh,rút gọn,chơi bẩn,chơi dzơ chỉ cần thắng là OK !

Tiếp theo,bọn hs (chính xác là cái băng cướp tuổi teen) bắt đầu hú hét gáo rú hưởng ứng nhiệt liệt (mà “dân” lớp này hẳn 60% là có họ hàng với “bò mộng” nên đứa nào đứa nấy đều to như mấy cái thùng phuy loại siêu bự).Lúc đó,Anh dường như muốn té xỉu trước cửa lớp vì pà cô lắm chiêu này, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ,Anh cũng đành phải nuốt nc’ bọt bước vào đưa tập hồ sơ cho cô, trong những con mắt hình viên đạn đang chỉa vào mình như thể chỉ cần cô Tuyết hô “giết” là tụi nó sẽ nhào vào xé xát Anh ra làm trăm mảnh.Đến tận bây h' Anh vẫn còn thấy ơn ớn và quyết định k nói ra bởi vì nếu Anh nói ra,thể nào cũng bị Tâm và Nhi lôi vào cuộc.

H' đây,đầu óc Anh lại bắt đầu nghĩ k bik Ngân đi đâu và có về tham dự k.Anh lấy đt ra gọi cho Ngân nhưng bên kia lại báo “khóa máy” nên Anh đành để lại tn dặn Ngân khi nào mở máy thì call lại cho Anh.

_Tôi gấc hài lòng vì tất cả các em đã có mặt đầy đũ ở đây – Giáo sư Raven đại diện hiệu trưởng phát biểu Bên dưới,toàn thể hs đã tập hợp đầy đủ xếp theo từng cụm lớp và chăm chú lắng nghe,trừ Ngân h' này k bik đang ở đâu.Lớp của Anh và Lâm bị chen giữa bởi tụi 11.TN.7.Chẳng khác nào mọi năm,đứa nào cũng tỏ ra khinh khỉnh và khó ưa như nhau. _Như mọi năm,trước khi kết thúc hội chại,chúng ta lại tổ chức 1 cuộc thi “Đi tìm kho báo” để đề cao tinh thần đoàn kết (hoặc ngược lại – TG).Luật chơi hông có dì khác.Tất cả hs của các lớp đều đc tham gia và phạm vi mở gộng cả khu Resort.Các lớp sẽ chia nhau ga hoặc tùy chiến thuật của từng lớp mà lên đường đi tìm kho báo mà chúng tôi đã cất dấu xung wanh đây.Thời gian quy định của cuộc chơi là 240’ tương đương với 4h đồng hồ.Bây h' là 11h55’ trưa,chò chơi sẽ bắt đầu lúc 12h chưa và kết thúc lúc 16h.Đội nào tìm đc kho báu sẽ đem nó zề đây và nhận phần thưởng từ phía nhà chường.Sau đây,tất cả hãy lắng nghe gợi ý của chúng tôi,chỉ 4 chữ thôi,đó là : “BA NGÃ ĐÂU NẶNG” Ngay sau khi cô công bố gợi ý,xung wanh khu trại bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán : _ “Ba ngã đau nặng” là wai’ j' cơ ? _ 3 ngã đâu nặng” áh ? _Ba ngả đao nặng là j vậy cô ? – 1 đứa hỏi lớn lên _ bởi vậy mới cần các em dải đáp,1 đứa chẻ xắp đi mẫu giáo còn dải đc nữa màh – Giáo sư Raven mỉm cười đầy ẩn ý Ko để mất thêm nhìu thời jan,giáo sư Raven lập tức thổi 3 hồi còi báo hịu cuộc thi chính thức bắt đầu.Tất cả các cụm hs chỉ chờ có thế là tủa ra như đàn ong vỡ tổ.Tụi 11.TN.7 tỏ ra hăng nhất nhưng cũng lóng ngóng nhất vì ko đứa nào hỉu nổi cái gợi ý kia.

_Tao nghĩ nên tìm hiểu về bệnh dow.Gợi ý có nhắc đến 1 ông bố bị bệnh dow còn đâu. – 1 đứa lên tiếng ý kiến

CỐP …

1 đứa trong đám cóc đầu nhỏ vừa lên tiếng

_Có mày bị bệnh dow đó.Hix,lớp trưởng mà ko bận “chạy đua với tào tháo” là tụi mình đỡ òy.

Đứng nhìn tụi 11.TN.7 thể hiện “khả năng xi lựng” khác ng tụi nó chỉ bik phì cười.Cười thì cười vậy chứ tụi nó cũng chẳng sáng sủa j' hơn so với tụi kia.Lúc này,cả bọn đang đi cùng với Lâm,khỏi phải nói cũng bik cô nàng đã bỏ lớp để đi theo tụi nó. _ “Ba ngã đau nặng” tức là ba bị té rồi bị thương nặng hảh ? – Anh vò đầu bức tóc hỏi _Ko ! Là “3 ngã đâu nặng” mới đúng – Lâm cãi lại _Hớ ! 3 ngã đâu nặng là j ? – Nhi hỏi _Ừm … chẳng hỉu nổi.Sao ko phát đại 1 mảnh giấy như mọi năm có hay hơn ko. – Tâm nhăn nhó _Dzậy h' tụi mình bắt đầu từ đâu ? – Anh hỏi _Ai bik.Thôi thì cứ đi với nhau vậy.RỒi đứa nào có ý kiến thì nêu ra cho cả bọn cùng xét.Lâm đi chung với bọn này ko ngại chứ ? – Nhi hỏi _Tất nhiên là ko rồi.Đj với mọi ng họa may Lâm còn có cảm hứng mà si nghĩ,đi với tụi lớp Lâm có mà chết “bí” luôn ah ^^. _Ừhm ok.

_Ủa mà Ngân đâu ? – Tâm đột nhiên hỏi Anh ko trả lời,chỉ nhún vai rồi lắc đầu như muốn nói “Đừng hỏi tui,đâu phải lúc nào tui cũng bik hết chuyện của Ngân đâu”. _Chắc Ngân giận “vụ” hwa chứ j' - Lâm nhíu 1 bên mày rồi nhìn sang Anh Anh cũng ko lên tiếng trả lời hay biện mình j mà chỉ lẳng lặng bước đi,thấy vậy,tụi nó cũng ko nói j mà chỉ đi theo Anh,mặc dù khuông mặt của Lâm hiện rõ sự bất mãn.Cả bọn cứ thế bon bon đi cạnh nhau mà chẳng đứa nào nghĩ ra đc 1 lời giải đáp náo cho câu đố của giáo sư Raven.Thỉnh thoảng Lâm lại giật nảy ng lên như nghĩ ra j đó rồi lại xìu xuống như thể bik chắc suy nghĩ của mình có vấn đề.Còn Nhi và Tâm thì cứ ko thôi lẩm nhẩm trong miệng câu “gợi ý” như đang đọc … thần chú.Rồi cùng lúc đó,1 trận mưa đột ngột đổ xuống khiến bọn nó ko kịp trở tay,thế là mạnh đứa nào đứa nấy chạy đi tìm chỗ nấp mà ko hề hay bik rằng,có 1 ng vừa chạy lạc khỏi nhóm.

Yên vị dưới 1 tán cây to lớn và vững chắc,cả bọn thở phào nhẹ nhỏm vì ko bị ướt wa’ nhìu.Thời tiết lúc này cũng thật lạ,mưa mưa nắng nắng thất thường. _Phù … tưởng ướt nhẹp luôn rồi chứ . – Tâm vừa nói vừa dùng khăn giấy lau ng _Haizz … tự nhiên mưa àh.Anh lấy khăn giấy hok ? Kêu Tâm đưa cho 1 tờ kìa – Nhi đáp trả _ … 1 khoảng lặng diễn ra.Ko có tiếng trả lời của Anh. _Áh,Anh đâu rồi ? – Lâm hốt hoảng _Ko bik,lúc nãy trời mưa là đâm đầu chạy chứ có bik j đâu – Nhi gào lên _Còn ở đó mà la hét hảh ? Chạy lại chỗ lúc nãy ngay. Ko rõ câu vừa rồi phát ra từ miệg đứa nào nhưg sau hiệu lệnh đó,cả bọn mặt cho trời đang lất phất mưa cắm đầu cắm cổ chạy đi tìm Anh.

Ít phút sau,trời dừng mưa hẳn và ánh nắng cũng bắt đầu thơ thẩn trên những ngọn cây.Lại cái khung cảnh wen thuộc này,1 khu rừng tương đối rậm với những tán cây to bè đứng chen chúc bên nhau.Anh từ từ rải bước để tìm đường,nhưng cứ đi rồi lại vòng lại chỗ ban đầu.Ko cần bàn cãi,đây rõ ràng là nơi Anh đã mém lạc lần trước, và nhờ có Ngân mà Anh an toàn ra khỏi.Anh đưa mắt rà khắp xung wanh để tìm lối về wen thuộc và rồi đôi mắt Anh vô tình bắt đc 1 cái j đó.

Ko phải lối ra.

Ngân chăng ?

Cũng k phải.

Ánh sáng ?!

Thứ mà Anh nhìn thấy chính là cái ánh sáng mà lần trước Anh để vụt mất.Thoáng chút đắng đo và rụt rè,Anh nhanh chóng tiến bước về nơi phát ra ánh sáng. “Đó là ánh sáng j ? Tại sao cứ liên hồi chớp tắt” Anh tự hỏi chính bản thân mình và có chút j đó lo sợ,nhưng điều đó ko làm Anh chùn bước.Có cái đó thôi thúc trong Anh như thể Anh sắp tìm đc 1 thứ j đó.1 thứ j đó … cực kì quí giá.

Xé toạt những tán lá cây to bự.Anh bắt đầu len lỏi đi về phía ánh sáng.Quả thật nhà trường gắn bản cấm ngay bìa rừng quả ko sai bởi càng đi sâu vào trong cây càng rậm và điều đó càng khiến Anh chột dạ.

_Chẳng bik có cây ăn thịt ko …

Anh tự nói với mình,mặt dù đã tự cảnh giác bản thân trước nhưng trí tò mò ko cho phép Anh ngừng lại.Vậy là mặt kệ cây rậm,mặt kệ nổi sợ và sau khi đi xuyên wa những hàng cây và con đường khúc khuỷa,cuối cùng Anh đang đứng trước 1 bụi những cây dây leo quấn vào nhau như thể tạo thành 1 bức tường ngăn cách 2 thế giới.Lại 1 lần nữa,ko hề do dự,Anh đưa tay lùa những sợi dây leo sang 1 bên và trước mắt Anh như sáng bừng lên như thể có 1 mặt trời đang ẩn nấp ở đó.

1 khung cảnh tuyệt đẹp mà Anh ko thể tin nổi.1 nơi như hoàn toàn tách biệt với khu Resot,với những xa hoa của những dãy phố tấp nập.Thứ đập vào mắt Anh trước tiên 1 cái hồ nhỏ nằm giữa lòng những hàng cây đang dàng hàng như che đậy báu vật.Ở đầu bên kia hồ đầy hoa dại đang e lệ nép mình bên nhau.Anh khẽ mở ra khoảng cách giữa đôi môi như ko tin nổi vào mắt mình.Anh đứng nhìn khung cảnh tuyệt đẹp như chết lịm đi vì ngưỡng mộ.Mất vài giây sau đó Anh mới hoàn hồn lại và rảo bước dọc bờ hồ để chiêm ngưỡng cho hết vẻ đẹp nơi đây thì 1 lần nữa,đôi chân Anh khựng lại vì 1 cái j đó và tim thì đang biểu tình dữ dội.Cách Anh vài bước chân là 1 ngôi mộ nhỏ màu trắng,phần đất phía sau bị cỏ dại mọc đầy và bên cạnh ngôi mộ,1 ng con gái đang dựa lưng vào đó thiếp mắt ngủ.Cảnh vật như nín thở theo Anh,gió vẫn thổi nhưng ko hỉu sao,2 bên thái dương của Anh bắt đầu chảy 1 vài giọt mồ hôi. _Ai kia … Chẳng phải là … - Anh lắp bắp.

Anh đứng như ng chết trân nhìn ng đang ngồi cách mình chỉ vài bước chân.

_Ngân …

Anh gọi nhỏ nhưng tự chắc rằng Ngân sẽ ko nghe thấy vì Ngân đang ngủ rất yên lành như thể thế giới này k có ai khác ngoài mình.

1 cô pé ngủ we^n ở 1 nơi k ai bik, 1 vì hoàng tử vô tình đi lạc vào ngay chỗ đó.Tất cả … tất cả đều làm Anh liên tưởng đến câu chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng”.Và h' đây,Ngân chính là nàng công chúa đó,còn Anh … Ko … Anh chẳng là j cả.Anh thấy mình quá nhỏ bé trước ng con gái xinh đẹp này.Chìm đắm trog 1 mớ suy nghĩ lung tung,Anh rụt rè tiếng đến trước mặt Ngân,khẽ khàng dùng tay chạm vào 2 gò má ửng hồng vì ánh nắng của Ngân.Mọi thứ thật sự wa’ yên bình.Và như ko tự kiềm mình lại đc nữa,những ức chế,những bí mật giấu sâu thẳm trong lòng Anh bấy lâu truyền cho Anh 1 sức mạnh vô hình để rồi nhẹ nhàng đặt lên trán Ngân 1 nụ hôn dịu dàng.Theo như Endecxen,hoàng tử hôn lên môi công chúa,và nàng tỉnh dậy sau 1 ngàn năm ngủ quên.Còn Anh chỉ đặt 1 nụ hôn lên trán Ngân và Anh cũng chẳng phải hoàng tử gì cả,liệu có vì vậy mà Ngân tỉnh dzậy vì Anh.Và rồi … kì tích dường như diễn ra.Cặp chân mày của Ngân chau vào nhau,Ngân đưa tay lên chạm vào trán và … từ từ mở mắt ra.Tim Anh như rụng xuống đất trước cảnh tượng này.

_Anh ! – Ngân kêu lên khe khẽ như ko tin vào mắt mình

Anh mỉm cười toang trả lời thì đột nhiên Ngân nhào ra phía trước và ôm chồm lấy Anh.Khuông mặt và 2 tai Anh đỏ bừng bừng ko tin nổi việc vừa xảy ra.

_Ko ngờ … ko ngờ … Anh đã tìm thấy chỗ này … Ngân đợi ở đây từ sáng đến h' … Ngân cứ lo Anh sẽ ko đến – Ngân thổn thức trên vai Anh

Anh bất ngờ lấy tay đẩy vai Ngân ra.

_Ngân ở đây … đợi Anh ?! Làm sao mà Ngân …

_Ngân ko bik.1 cái j đó cho Ngân bik Anh nhất định sẽ đến đây … Ngân … - Ngân bối rối 1 lần nữa,Anh kéo Ngân vào lòng mình,đáp lại hành động của Anh,Ngân dùng 2 tay ghì chặt lấy lưng Anh như sợ Anh sẽ đi mất.

---------------------

_Cái j ? Đêm wa Ngân đã đến đây rồi ? – Anh rít lên kinh hoàng nhìn Ngân đag ngồi bên cạnh

_Ừhm …

_Nhưng làm sao … làm sao Ngân bik đc chỗ này mà …

Ngân đưa tay lên miệng Anh ra hịu cho Anh im lặng

_Anh còn nhớ câu chuyện về “kho báu” và “bóng ma” của Tâm và Nhi ko ?

Anh lưỡng lự suy nghĩ rồi trả lời :

_Có,nhưng đó chỉ là lời đồn …

_Ko … ko hẳn vậy đâu.Ngôi mộ khi nãy là của ng' phụ nữa trong câu chuyện đó đó.Và ... Tối hôm wa,chính cậu con trai của 2 vợ chồng đó đã đưa Ngân đến đây.

Anh trợn mắt nhìn Ngân,”CHÍNH CẬU CON TRAI CỦA 2 VỢ CHỒNG ĐÓ ĐÃ ĐƯA NGÂN ĐẾN ĐÂY”,từng câu từng chử nơi cửa miệng Ngân phát ra “nhẹ nhàng” như đc nhân lên gấp 1000 lần để đập vào mặt Anh.Miệng Anh há hốc toang hét lên chữ “Ma” nhưng bị giọng của Ngân chặng lại

_Ko phải MA.Lão là ng sống 100%,lão chưa chết.Và Anh cũng bik lão là ai.

_Chưa chết ? Anh cũng bik ?

_Ưhm … chính là … lão Thuấn đó.

Cổ họng Anh như bị bóp nghẹn lại.Anh thở gấp gáp 1 cách nặng nhọc như ng lên cơn suyễn.Anh muốn cãi lại nhưng chẳng bik phải cãi thế nào cho hợp lí vì thực tế Anh có bik j' đâu mà kể.

_Sỡ dĩ lão 1 mực đòi xin vào trường mình vì lão bik hàng năm cả trường đều đến đây,lão muốn đường đường chính chính đến thăm mộ mẹ nên dù ko đc nhận dạy,lão vẫn chọn chức bảo vệ.Và … cũng chẳng có ma cỏ j cả.Mùi nhan mà mọi ng nghe đc chính là nhan mà mỗi năm lão đến đây thắp cho mẹ.

_Vậy … vậy còn … cái kho báu … cái đó … ko có thật … nhỉ ? – Anh cố nói từng chữ 1 cách khó khăn như ko tin nổi

_Thật … nhưng chỉ thật với gia đình lão thôi.Anh có nhớ Nhi đã kể,khi đến đây pa của lão đột nhiên iu đời và trở nên giàu sụ ko ? Nếu chịu khó suy nghĩ,Anh sẽ thấy mọi thứ đều rất đõi bthng'.Số tiền lão có đc chính là số tài sản mà pà vợ ngày trước lấy đi,lão Thuấn đã chôn nó bên cạnh bà ấy và hy vọng pa của lão sẽ tìm đc đến đây.Còn Lão yêu đời có thể vì lão vui mừng khi tìm đc thi thể vợ hoặc cũng có thể lão yêu đời chỉ vì tìm lại đc … tài sản.

_Nhưng làm sao ông ta tìm ra đc chỗ này ?

_Bởi vì chỗ này là nơi hẹn hò ngày trước của vợ chồng ổng.Rõ ràng lão Thuấn đã gợi ý cho ổng đó thôi.Nếu ông ta còn iu vợ mình,nhất định ông ta sẽ tìm ra chỗ này.Thế thôi.

_Nhưng ông ta nói có những 2 kho báu cơ mà.1 là số tài sản ở đây.Còn cái j tạo vật của tự nhiên ko đem về đc là j' ?

Nói đến đây chợt Ngân mỉm cười ko nói nữa và chỉ tay ra sau Anh.Theo phản xạ,Anh way đầu lại thì thật sự wa’ bất ngờ.Sau lưng Anh,phía trên hồ nc’,1 cái cầu vồng rực rỡ bắt ngang wa như 1 chiếc cầu dẫn đến thiên đường.Cầu vòng chỉ xuất hiện sau 1 cơn mưa và khi có nắng lên.Vậy ra đây chính là báu vật thứ 2 mà nhà khí tượng ấy đã nhắc đến.

_Tuyệt vời ! Ko thể tin nổi ! Ở đây như 1 thiên đường nhỏ vậy . – Anh trầm trồ khen ngợi

 

_Ừhm “1 mag về,1 để lại”.Và Ngân cũng như ông ta … đã tìm đc rồi … - Ngân nói bâng quơ

_Là sao ? – Anh ngạc nhiên hỏi

_Ko ^^.Ra ngoài hồ ngồi nhá.Ngân muốn kể Anh nghe 1 điều,và … Anh cũng phải giải thix với Ngân 1 vài điều nhỉ ?! – Ngân đề nghị

_Ừhm …

Cả 2 yên vị cạnh bờ hồ rồi cùng thòng chân xuống nc’.Dòng nc’ xanh lơ và mát rượi phản chiếu lại 7 sắc cầu vòng trên cao và bên dưới 2 là 2 đứa con gái đang ngồi cạnh nhau tậng hưởng từng giây phút đang nhẹ nhàng trôi wa.Mọi thứ wa’ tuyệt diệu như 1 sự sắp đặt có chủ đích của tự nhiên.

_Vậy … Anh có muốn nói j' với Ngân k ? – Ngân hỏi vẻ thăm dò

_Nói với Ngân … ? Àh … ừh có.

_Ok.Nói đi.

_Ừhm.Điều Anh muốn nói đơn giản : Anh và Luân chẳng là j cả.Hwa Luân kiu Anh ra để đề nghị Anh đi chụp hình với tụi Lâm và Duy.Nhưng Anh ko đồng ý.Rồi Luân nói còn 1 chuyện nữa thế là Anh theo Luân lại góc cây.Luân nói Luân thix Anh,Anh – từ - chối,thế là Luân xin Anh 1 cái ôm,sau cái ôm đó,Luân sẽ ko làm phiền Anh nữa.Nên Anh đồng ý … ko ngờ … - Nói đến đây Anh nhăn mặt vì ghê sợ

_Ohhhh ! Từ chối hotboy … Anh ko cảm thấy … tiếc sao ? – Ngân hỏi giọng châm chọc

_Ko ! Vì trong lòng Anh có 1 ng khác rồi

  

- Anh quả quyết mặt dù chẳng hỉu tại sao mình lại nói như vậy với Ngân

_ … thế àh … Ngân cũng vậy … 1 ng rất wan trọng … Nếu Anh kể cho Ngân nghe đó là ai … Ngân sẽ cho Anh bik “ng đó” là ai ? – Ngân đề nghị

_Ngân … có “ng wan trọng” rồi hảh ? – Anh bất ngờ hỏi lại

_Ừhm.Và … Ngân đã trải wa 1 đêm thật sự khó chịu.Ngân quyết định rồi,Ngân ko kìm nén nữa.Ngân sẽ ngỏ lời với “ng đó”.Mặc kệ kết quả. – Ngân nói với Anh nhưng giống từ nói với chính mình hơn và ngước mặt lên nhìn trời

_Hm … Anh ậm ừ lấy có.Khuông mặt ko giấu đc sự thất vọng.Vậy là … Ngân có ng khác rồi.Và đã thix từ rất lâu.Vậy mà Anh …

_Anh là bạn Ngân đúng ko ? Anh có thể giúp Ngân 1 chuyện đc ko ? – Ngân bất chợt hỏi

_Ừ … bất cứ chuyện j' … trong khả năng của Anh.

_Ngân muốn bik trước xử sự của “ng ta” khi Ngân … Anh giả làm ng đó để Ngân “thử” đc ko ?

Ngân nói 1 cách rõ ràng nhưng những lời đó dường như bỡn cợt nơi tai Anh.Vậy mà Anh cứ hy vọng,cứ che giấu,cứ đè nén và chờ đợi vì wai’ j' chứ.Mặt dù Ngân ko có lỗi khi “thành thật” kể cho Anh nghe về “ng ấy” nhưng cái cảm giác bị Ngân trêu đùa cứ ko thôi lỡn vởn trong tâm trí Anh.Đến nc’ này rồi thì :

_Đc thôi.

_Ok.Vậy Ngân bắt đầu nha.

_Ừhm.

Ngân im lặng trong vài giây,hít thở 1 hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Anh.

_Nếu … tôi nói … tôi thix bạn … thì sao ?

Anh chết lặng đi.Ừh thì chỉ là “giả” thôi mà.H' Anh có nói j' thì cũng chỉ là “thử nghiệm”.

_Tôi ko bik.Tại sao lại là tôi ? – Anh hỏi lại

_Đơn giản chỉ vì tôi cần bạn,muốn đc bên cạnh bạn,vì bạn ko như những ng tôi từng wen,bạn thà và vô tư.Bạn cho tôi cảm nhận đc có 1 ng thật sự wan tâm đến tôi.Và tôi,tôi khó chịu khi nhìn thấy bạn … với ng khác. – Ngân nói thật nhanh như ko còn thời jan để nói

Anh nhìn Ngân bằng ánh mắt trìu mến,và trái tim Anh đã nói với Anh rằng “giá như những lời này thật sự dành cho mình”.

_Tôi cũng vậy.Tôi thix bạn hơn bất cứ điều j'.Nhưng mọi ng' …

_Ngân ko sợ bất cứ điều j'.Ngân mặt kệ và ko wan tâm ng khác sẽ nói Ngân “bệnh hoạn”,đồng tính … hay đại loại là bất cứ thứ j'.Ngân chỉ cần ng Ngân thật sự thix,thật sự hỉu Ngân thôi. – Nói đến đây Ngân đột ngột quỳ gối lên và chóng 2 tay lên vai Anh tiếp tục :

_Vậy nếu như … nếu như Ngân nói từ nãy h' là thật,ko phải “thử” j cả.Và ng Ngân thix … ng Ngân thix là Anh.Anh vẫn sẽ tl như vậy chứ ?

Tim Anh ngừng đập.Thix.Thix Anh sao ? Đầu óc Anh bắt đầu way cuồng loạn xạ.Anh cảm thấy như vừa bị Ngân đá xuống địa ngục rồi đột nhiên đc Ngân đưa bay lên chín tầng mây.Nhưng thật lạ.Có 1 cảm giác nào đó xâm chiếm cả con ng Anh,nó làm Anh cảm thấy bối rồi rồi … dần dễ chịu và … hạnh phúc dân trào.Bởi vì,đối với Ngân,Anh cũng …

_Trả lời Ngân đi ! – Ngân tiếp tục nói bằng giọng cao hơn

1 hình ảnh thoáng wa trong Anh.Anh tự hỏi liệu mẹ và dượng sẽ như thế nào khi thấy cảnh này,rồi thầy cô,bạn bè … và nhìu ng khác.Nhưng … chẳng wan trọng j' cả.Bằng tất cả sự iu thương giấu kín trong long bấy lâu,Anh quỳ gối theo Ngân và ôm chặt Ngân vào lòng thay cho câu trả lời.Anh bik Ngân bất ngờ trong chốc lác,nhưng rồi ngân cũng đáp lại cái ôm của Anh bằng vòng tay siếc chặc.Anh nhắm nghiền đôi mắt lại như sợ rằng,khi mở mắt ra,mọi thứ chỉ còn là những mảnh vỡ của giấc mơ.Rồi đột nhiên,ko nói ko rằng,Ngân đẩy Anh ra và làm 1 vẻ mặt nghiêm nghị khiến Anh ngạc nhiên :

_Tự nhiên ôm àh,trả lời Ngân đi – Ngân bướng bỉnh

_Dzậy còn hok hỉu nữa hảh ? – Anh nhăn mặt

_Ko hỉu.H' nói hok,hok nói Ngân dzìa đó nhaaaaa.

Anh nhìn Ngân 1 cách ngượng ngùng rồi cuối gầm mặt xuống.

_Anh thix Ngân.Rất thix Ngân.Đc chưa ?

_Dzậy có phải hay hơn hok ? – Ngân vừa nói vừa dùng ngón tay búng vào trán Anh

_Đau …

Lại 1 lần nữa,Ngân im lặng ko nói ko rằng và nhìn lom lom vào mặt Anh khiến Anh bối rối vô cùng.

_Hwa … Lúc Luân hôn Anh.Đó là firstkiss hảh ?

_Hm' … ừhm – Anh trả lời miễn cưỡng

Ngân đưa tay lấy trong túi ra 1 cái khăn màu hồng rồi nhẹ nhàng lau miệng Anh 1 cách cẩn thận.

_Khử trùng vậy. – Ngân nói nhưng giống tự nói với bản thân hơn

Anh vẫn nhìn Ngân 1 cách thắc mắc vì chẳng hỉu Ngân đang làm j'.

_Anh bik ko ? Ngân vừa lau giúp Anh nụ hôn hôm wa.Coi như môi Anh vẫn còn jean,hj'hj'. – Ngân vừa nói vừa phì cười

_Trời. – Anh phì cười theo Ngân

_Bây h' Anh mới thật sự “mất” nè – Ngân nghiêm mặt

_Cái j' ?

Anh ngạc nhiên hỏi lại và chưa kịp nhận đc câu trả lời thì Ngân đã đột ngột ngã ng' về phía trước và đặt lên môi Anh 1 nụ hôn.Khuông mặt Anh nóng bừng theo nhịp thở gấp rút của Ngân.Khác hẳn với nụ hôn “trấn lột” của Luân hwa,nụ hôn của Ngân vừa nhẹ nhàng lại còn có vị ngọt ngào như 1 thứ mật ong mà Anh chưa bao h' đc thử.Vài giây trôi wa như dài bất tận,Anh tưởng như mình đã chết liệm đi từ lúc nào thì Ngân lại từ từ buông Anh ra :

_Từ nay “cái này” là độc quyền của Ngân đó nha,honey. – Ngân mỉm cười tinh nghịch dùng tay chạm vào môi Anh

2 tai Anh nóng bừng vì 2 từ “honey” phát ra từ miệng Ngân.

_Sao ? Anh ko thix Ngân gọi như dzậy hảh ?

_Ko.Tất nhiên là ko rồi ^^.

Ngân nhìn Anh mỉm cười trìu mến rồi dựa đầu vào vai Anh.

_Shangi – La. – Anh thì thầm

_Sao ?

_Anh sẽ đặt cho nơi này là Shangi-La.1 nơi chỉ của riêng Anh và Ngân thôi.

_Đồng ý ^^.

Ngân phấn khích đồng ý rồi tiếp tục dựa vào ng Anh.

Mặt cho thời jan tiếp tục trôi wa trong vô thức,cả 2 tiếp tục ngồi cạnh nhau rồi ngã ra ngủ trên cỏ lúc nào ko hay.

---------------------

_ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA !

Tiếng Anh gào thét phá tan bầu ko khí yên tĩnh vốn có.Ngân giật nãy ng ngồi bật dzậy nhìn Anh chằm chằm

_Chuyện j' dzậy ?

_2 … 2 … h' … r … ồi … - Anh lắp bắt như gà mắt tóc

_Phải.Nhưng gần 5h tụi mình mới ra xe mà.

_Ra khỏi đây nhanh.Từ từ Anh sẽ giải thix cho Ngân hỉu.

Anh rít lên rồi nắm tay Ngân chạy đi thật nhanh chẳng kịp cho Ngân thắc mắc thêm bất cứ điều j'.3 chân 4 cẳng chạy ra khỏi khu rừng bằng tất cả sức lực.Đến bìa rừng,Anh chóng 2 tay lên đầu gói rồi thở gấp vì mệt trong khi Ngân đang đứng dựa vào 1 thân cây và ng thì mồ hôi nhễ nhoãi.

_Ê !

 

Nghe tiếng kêu nhưng ko có họ tên ai hết,cả 2 đồng loạt way lại phía sau thì thấy Tâm,Nhi và Lâm đang chạy lại với bộ mặt hầm hầm.

_Mấy ng đã trốn đi đâu dzậy hảh ? – Tâm nói wa kẽ răng

Ko như Tâm,Nhi điềm đạm liết ánh mắt xuống thì thấy 2 đôi tay đang đan vào nhau của Anh và Ngân rồi mỉm cười.

_Ra vậy.Mừng cho 2 ng' nhá.Mới có 2 tiếng đồng hồ thôi mà … chặc

Anh và Ngân way sang nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.Nhận thấy thái độ kì lạ của 2 đứa,Tâm và Lâm dù ngốc cỡ nào cũng hỉu chuyện j' đang xảy ra.

_Thôi đành vậy.Còn hơn là cha nội “trơ trẽn” hwa. – Lâm nhún vai

_Mà nèh.Câu đố sao rồi ? – Anh đột ngột hỏi

_Câu đố nào dzậy ? – Ngân hỏi

_Là câu đố để tìm kho báo :“3 ngã đau nặng”.Nhưng tụi này giải ra rồi. – Lâm mỉm cười tự hào

_Chẳng phải đã wa’ rõ rang rồi sao.3 ngã đâu nặng tức là chỉ cây bã đậu chứ còn j'. – Ngân tl tỉnh bơ

_Hảh ?!?!?!?! … - Cả bọn bất ngờ

_Thì … Ba nã đâu nặng vốn là 1 câu đánh vần chưa hoàn chỉnh mà.Ba ngã bã.Đâu nặng đậu.Bã đậu.Thế thôi.

_Ối giời ôi ! – Tâm thoảng thốt

_Dzậy chứ mọi ng giải thế nào ? – Anh hỏi

_Lâm dựa vào lời gợi ý của giáo sư Raven áh “Cứ đặt mình vào vị chí của 1 đứa pé sắp đi học”.Đứa pé sắp đi học việc đầu tiên đc pa mẹ truyền dạy chính là “đánh vần”.

_Thật ra vẫn còn 1 điểm nữa rất đáng chú ý – Nhi lên tiếng

_Điểm nào ? – Tâm,Anh và Lâm đồng thanh

_Thường mọi năm ng công bố câu đó đều là hiêụ trưởng nhưng năm nay lại đột nhiên đổi thành giáo sư Raven.Mọi ng có bik vì sao ko ? Đơn giản vì giáo sư là ng Mỹ,dù có giỏi đến đâu thì khả năng phát âm cũng ko bằng ng Vn gốc nên câu “Ba ngã đâu nặng” sẽ truyền đến tai mỗi ng mỗi khác.

_Thông minh đó ! – Ngân tán thưởng

_Dzậy kho báu là j ? – Anh tỏ ra ham hố

_Chưa bik.Đang nghĩ coi có nên đến đó lấy ko ? – Lâm ra vẻ thiễu não

_Thì chỉ cần đến chỗ cây bã đậu … trời đất quỹ thần ơi.Nó nằm trong khuông viên trại của tụi “âm binh” 11.TN.7. – Anh vừa nói vừa vã mồ hôi trán.

_Thì đã sao chứ.H' này tụi nó cũng tản ra hết rồi nên đâu còn ở đó đâu mà sợ.Chưa kể tụi mình có những 5 ng'. – Ngân trấn an mặt dù trong lòng cũng phập phồng lo sợ

Cả bọn way sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi thầm nghĩ điều Ngân nói cũng có lí.Có lẽ nhà trường cố tình chọn địa điểm đó để tụi 11.TN.7 ko kịp trở tay.Chưa kể câu đố đã đc gải ra rồi,ko lẽ lại bỏ ngang.Thế là ko suy nghĩ thêm,cả bọn cùng nhau tiến về phía khu trại.

Chap 10 : Alien

Băng wa khu trại của mấy lớp khác,tụi nó cùng dừng chân trước cái cổng vòm nhỏ trag trí bằng lá cây giả đính thêm 1 bảng gỗ có dòng chữ 11.TN.7.Tụi nó xoay sang nhìn nhau rồi lưỡng lự bước vào trong mà lòng thì phập phồng lo sợ.

Vào đến khuông viên trại,cả bọn vội vàng chạy lại phía cây bã đậu nằm ngay bên cạnh 1 căn nhà số 1 với tâm trạng nữa phấn khích nữa thấm thỏm vì sợ bị phát hiện.Nhưng thôi mặc,cứ tìm “kho báu” trước đã rồi tính j' thì tính.Sau khi đến nơi,tụi nó đi 1 vòng wanh cây những lại chẳng thấy cái j' ra vẻ là “kho báu” cả.

_Ko treo trên cây thì chỉ có thể nằm dưới đất thôi.Đào lên vậy. – Anh chỉ huy

Đồng ý với Anh,cả bọn cùng cuối xuống đào bới bằng tất cả những thứ vớ đc bên cạnh.Sau 1 hồi hì hục tìm kiếm (chính xác là phá hoại),tay Nhi đụng phải 1 cái j' đó cưng cứng.Lúc đầu Nhi nghỉ là đá cụi nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy vật đó có màu nâu và khá nhẵn.Vậy là ko mất thêm thời jan,Nhi tiếp tục dùng cục đá trên tay đào mạnh vòng vòng xung wanh “thứ đó” và lấy lên 1 chiếc hộp gỗ … bị khóa.

_Oh shit ! Trong bí ẩn quá ta. – Anh trầm trồ

_Cái j' trong đó nhỉ ? – Lâm cũng ko tài nào rời mắt khỏi cái hộp đc

_1 cây vàng … 9 số 4 … ủa lộn … 4 số 9. – Tâm liếm môi trả lời

_Vàng áh. – Anh và Lâm đồng thanh trong khi đôi mắt sáng rỡ như đèn pha

Tâm gật gật đầu rồi chụp lấy tay Anh và Lâm rồi cả 3 cùng nhảy cởn lên như bị động kinh.

_Vàng … Chúng ta có vàng !

Ngân và Nhi liếc nhau bó tay rồi tiếp tục xăm xoi cái hộp tìm cách mở nó ra.

_Vàng … vàng … vàng …

Nhưng ổ khóa bị khóa cứng ngắc,dù cả 2 có cố thế nào cũng ko tài nào mở ra đc.

_Chắc phải đem nó về nộp thôi.

_Nộp cho ai ?

_Tất nhiên là cho 11.TN.7. – 1 giọng nói vang lên cách chỗ tụi nó ko xa

_Vàng … vàng … vàng.Chúng ta có vàng !

_Điên mới đưa cho tụi nó.

Nhi cãi rồi way ng lại thì cả cả bao tử Nhi tưởng như vừa rơi ra khỏi bụng.Cặp chân mày Nhi nhíu lại rồi giật mạnh theo nhịp tim đang chạy loạn xạ của mình và đôi môi mấp máy ko nên lời.

_Vàng … vàng … vàng.Chúng ta có vàng !

Cách chỗ Nhi và Ngân đang ngồi khoảng 15 bước chân.Khương Ái Liên hay còn gọi là Alien (tạm dịch là “Quái vật ngoài hành tinh”,biệt danh đọc trại từ tên Ái Liên của nó) lớp trưởng 11.TN.7 đang chiểm chệ đứng (chiếm 1 diện tích gấp 4 ng thường) và nhe hàm răng vàng lòm của nó.

_Vàng … vàng … vàng …

3 đứa kia vẫn vô tư nhảy múa ko hề ý thức đc sự có mặt của Alien.

_Anh. – Ngân gọi với giọng khẩn trương

Nghe tiếng Ngân gọi,Anh way lại lập tức cả 2 tay buông ra khỏi tay Tâm và Lâm mà tưởng như rụng rời ko còn chút sức lực.Anh nuốt nước bọt ực 1 cái rõ mạnh rồi giật mạnh tay Tâm và Lâm để 2 tụi nó dừng lại.Bị mất hứng,cả 2 đồng loạt dừng lại để way sang Anh tính nhăn nhó thì cả 2 cùng há hốc mồm như bị mắt nghẹn.Thấy 3 đứa kia đã “bình tĩnh” lại,Nhi và Ngân cùng ôm cái hộp chạy lại đứng sau lưng Anh và Tâm.

_Hay nhỉ ? Cả gan lẽn vào khu vực trại của tụi này. – Alien lên tiếng bằng 1 giọng trầm trầm và khản đặc như con trai

_Ờh … tụi này lạc đường … - Anh ngập ngừng

_Áh há … Lạc đường … có chủ đích.

Alien vừa mỉm cười vừa nói vừa bóp tay răng rắc 1 cách đe dọa.Cả bọn lùi 1 bước.

_Ko ổn rồi.Khi Anh đánh lạc hướng đc nó và hô chạy thì cùng chạy nhé. – Anh thì thầm tránh cho Alien ko nghe thấy

_Ok ok. – Cả bọn râm rang trả lời với hơi thở gấp gáp

_Cái hộp đó của ai ? – Alien hỏi khi nhìn thấy Lâm đứng trong hàng

Ko có tiếng trả lời,nó tiếp tục.

_Để cái hộp xuống.Các bạn sẽ ra khỏi đây an toàn.Hứa đấy ! – Alien bắt đầu gạ gẩm với nụ cười giả tạo trên cặp môi dày của nó

Cả bọn tiếp tục im lặng nhưng thái độ tỏ ra kiên quyết hơn hẳn.Khuông mặt Alien bắt đầu chuyển sang màu tím nhạt nhưng vẫn giữ nụ cười gượng gạo

_Đặt – nó – xuống – và – ra – về - AN – TOÀN – Alien nói 1 cách chậm rãi để cố nhấn mạnh 2 từ cuối

Vẫn im lặng và kiên quyết.Màu da của Alien h' chuyển thành màu tím bầm vị giận.Nó tiến từng bước trên bàn chân hộ pháp của mình về phía bọn nó.Cả bọn bất giác bước lùi về phía sau theo nhịp chân của Alien rồi tất cả bị dồn cục lại vì 1 thân cây to đùng sau lưng.1 ý tưởng chợt loét lên trong Anh khi nhìn thấy 1 khúc gỗ gãy dưới chân,Anh đưa chân ra sau đá cây gỗ đó về phía Tâm.Tâm liếc mắt nhìn cây gỗ rồi tỏ ra như ko có chuyện j'.Có lẽ Tâm sẽ nhân lúc Alien sơ hở rồi dùng cây đánh nó để tự vệ.Nhưng làm thế nào để có thời jan nhặt cây gỗ lên thì lại là 1 chuyện khác.

_Anh … - Ngân lay ng Anh khe khẽ

Alien đang ngày 1 đến gần tụi nó.Còn 6 bước chân.

_J' vậy ?

_Lão Thuấn.Ai cũng sợ lão. – Ngân thì thầm

_Sao … ? - Anh ngớ ng khi đột nhiên Ngân nói ra việc đó vào lúc này

Lão Thuấn là ng đáng sợ nhất trường,ai ai cũng phải sợ lão.Tất nhiên anh bikLão ko những nổi tiếng vì nghiêm khắc mà còn vì “tai tiếng” thêm mắm thêm muối cho những đứa mà lão ghét để chuyện dù có nhỏ bằng giọt nc’ cũng đc xé cho to ra. “Thành tích” cao nhất của lão tính đến nay là trong 1 ngày đã “giúp” nhà trường đuổi học 4 nữ sinh vì họ gây gỗ đánh nhau ngoài đường nhưng theo như Anh đc nghe kể lại thì đứa bị thương nặng nhất chỉ bị gãy vài khớp xương.Trước viễn cảnh như vậy thì tất nhiên ko đứa nào trong trường là ko sợ lão,kể cả Anh.Và … chắc chắn … chắc chắn … Alien cũng ko nằm ngoài lệ,dù có đầu gấu thế nào nói j thì nói Alien vẫn phải nể lão 7,8 phần.Anh xoay ra sau nhoẻn miệng cười với Ngân rồi tiếp tục nhìn lom lom vào Alien với vẻ mặt lo lắng như lúc đầu,như ko có chuyện j xảy ra.

Alien bước đi 1 cách chậm chạp trên thân hình nặng nề khi càng đến gần như để tạo thêm sự căng thẳng cho tụi nó.Khoảng cách còn 3 bước chân.Anh hít vào thở ra thật sâu rồi hét lớn :

_LÃO THUẤN KÌA !

Anh gào lớn rồi chỉ tay về phía sau Alien.Ngay lập tức có tật giật mình,Alien quay phắt ra sau tìm kiếm với thái độ hớt hãi.Nhân cơ hội sơ hở của nó,Tâm liền với tay lấy cây gỗ lúc nãy và nên 1 cú ngay chân Alien.

Alien quỵ xuống và rú lên như con bò mộng cái bị trúng đạn.Ko để mất thêm bất cứ giây nào,cả bọn tức tốc tháo chạy về phía trước.Nhi ôm chiếc hộp bỏ chạy thì vấp ngã chỏng gọng và đánh bật chiếc hộp văng ra sau 1 đoạn,thầm nghĩ lúc này an toàn vì Alien đang bị thương,Lâm liền way lại nhặc chiếc hộp lên toan chạy tiếp thì ko ngờ 1 chân Lâm bị giữ lại bởi bàn tay của Alien.

_Đưa … cái … hộp … đây.

Alien ra lệnh trong khi tay đã với lên chụp đc chiếc hộp của Lâm.Ko bik nghĩ thế nào mà đột nhiên Ngân vùng khỏi tay Anh rồi chạy lại giúp Lâm giật chiếc hộp lại.Cả bọn chưa kịp chạy lại giúp Ngân và Lâm thì ngay lúc đó,Alien đã đứng gượng dzậy và dùng lại khúc gỗ vừa rồi đánh vào chân Lâm.Ngân há hốc mồm chưa kịp bik phản ứng thế nào ngoài việc cuối xuống đỡ Lâm thì ko ngờ lãnh luôn 1 cái tát bằng tay ko như trời giáng của Alien.

Anh đứng như ng chết trân nhìn cảnh Ngân bị tát văng cả sang 1 bên và đập trán vào 1 thân cây gần đó rồi ngất lịm đi.Cơ thể Anh nóng rang lên trong khi các mạch máu dường như căng phòng và có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.2 tay Anh nắm chặc vào nhau và run run theo cơ thể đang ướt đẫm mồ hôi.

Ko thể chịu thêm bất kì áp lực nào,Anh điên tiết xông thẳng về phía Alien và dùng chân đá vào mặt nó 1 phát tưởng như gãy cổ.Alien ngã ngửa ra phía sau với đôi mắt trắng dã vì đau đớn.Tưởng Anh sẽ dừng lại,nhưng ko ngờ Anh tiếp tục dùng tay bấu chặc vào chởm tóc sau gáy Alien để lôi nó dậy rồi dồn hết sức đập cả khuông mặt nó vào thân cây bên cạnh.Đôi mắt Anh đỏ ngầu 1 cách đáng sợ và long xòng xọc như 1 con thú hoang khát máu.Anh thở 1 cách gấp gáp và thẩy cho Alien nửa con mắt nhìn từ trên xuống.Nhi và Tâm đứng từ xa ko tin nổi vào mắt mình vì cả 2 đã wa’ wen với 1 Anh hiền lành của mọi ngày.Chưa kịp trấn tĩnh trước những j' mình thấy thì ngực 2 đứa giật thót 1 cách điếng hồn khi đột nhiên Anh buông Alien ra rồi đưa mắt xung wanh như tìm kiếm cái j' đó.Dừng ánh mắt lại,Anh lấy tay nhặt 1 hòn đá to bằng bắp chân lên và chầm chậm tiếng lại phía Alien đang quằng quại đau đớn.

Nhi và Tâm sau 1 hồi chứng kiến chỉ bik trợn to mắt rồi lập tức xông vào ôm cứng ng Anh lại.

_BỘ BÀ TÍNH GIẾT NÓ HẢH ? – Tâm gào lớn

_PHẢI. – Anh hét lên ko chút do dự

_Dzậy mày tính cho con nhỏ đó nằm đó luôn chắc. – Alien vừa nói vừa way lại khinh khỉng cười với khuông mặt bê bết máu

Cả ng Anh rũ xuống sau câu nói của Alien.Anh chạy lại phía Lâm đang khóc sụt sùi ôm Ngân rồi thẩy hòn đá xuống đất.Nhìn Ngân với cái trán đẫm máu và hơi thở thoi thóp Anh cảm thấy như ai đó vừa lấy kim châm vào tim mình.Nếu lúc nãy Anh là ng chạy lại giúp Lâm thì h' này có lẽ ng nằm đây là Anh chứ ko phải Ngân.Anh nhẹ nhàng lấy tay đỡ ng Ngân về phía mình như nâng niu 1 con mèo nhỏ bị thương.

_Tội thật. – Alien lại lên tiếng mỉa mai

Từ nãy h' im lặng ko nói j',h' lại nghe thêm câu mỉa mai của Alien,Nhi tức giận way phắc lại nhìn Alien với ánh mắt hằng học rồi sẵng tay nhặc hòn đá cách đó ko xa của Anh lên và ném thẳng vào mặt nó ko chút do dự.

BỐP

Rắc

Sau tiếng “bốp” “vui tai” do sự va chạm giữa khuông mặt và đá,hàm răng Alien lần lượt xảy ra “1 cuộc chia tay nhỏ nhỏ” giữa răng và nướu.Alien kinh hoàng rú lên nhìn răng của mình rớt xuống đất rồi … ngất xỉu.

_Super gunner. – Tâm trợn tròn mắt cảm thán

_H' … tụi … mình … hức… phải … làm … sao … đây … hức . – Lâm nói như thể chỉ cần 1 tác động nho nhỏ sẽ bật khóc tửc tửi

Khuông mặt Anh lạnh tanh ko chút biểu cảm .Ko trả lời Lâm,Anh liền xốc ng Ngân ra sau mình rồi dồn hết sức lực còn lại cỗng Ngân nhắm thẳng hướng phòng giáo viên mà chạy.Trong khi Anh cõng Ngân còn Nhi đỡ Lâm chạy thì Tâm rảnh tay way lại nhặc chiếc hộp.Đi ngang wa “xác” Alien,sẵng chân Tâm liền phăng cho nó 1 cú đạp ngay bụng rồi chạy theo 4 đứa kia.Alien “hự” lên 1 tiếng rồi tiếp tục nằm yên ko chút cử động.

Con đường đến phòng GV thông thường chỉ mất khoảng 5’ đi bộ là đến,nhưng ko hỉu tại sao nó như dài thêm cả chục km.Suốt chặn đường đi,do hấp tấp nên thi thoảng Anh hết bị gai đâm vào ng thì lại vấp chân vào đá cụi wanh đường.Tâm và Nhi nhìn thấy chỉ bik xót xa đỡ Anh dậy chứ chẳng nói đc lời nào,riêng Lâm thì bật khóc nức nở suốt chặn đường,nữa vì đau cho cái chân của mình,nữa vì đau “dùm” Anh và Ngân.

Đến nơi,Anh vội vàng chạy lại gõ cửa phòng GV.May mắn ông trời ko làm khó dễ tụi nó,vì ng ra mở cửa chính là cô Uyên – Chủ nhiệm 11.TN.8.Nhìn thấy cả bọn,đứa bất tỉnh mặt đầy màu,đứa thì mặt mày chân tay trầy trụa và đứa còn lại thì phải nhờ sự trợ giúp của ng khác mới đi đc khiến cô hoảng hồn xanh mặt dìu tụi nó vào mà chẳng kịp hỏi lời nào.

Sau khi rửa vết thương,dán băng keo và thay quần áo cho Ngân,cô tiếp tục sát trùng cho Anh (lúc này Ngân đang nằm nghỉ ở giường của của cô),cuối cùng đến phiên Lâm và tiệt nhiên ko mở miệng nói lời nào,chẳng hỉu là vì cô wa’ tập trung hay vì tâm trí cô vẫn chưa hết bàng hoàng.Cả bọn mở mắt thao láo nhìn thao tác của cô mà ko dám chớp mắt đến 1 giây.Bthng tụi nó đã rất tự hào vì có 1 GVCN dạy Văn giỏi hàng nhất nhì trong nc’,nay lại đc chứng kiến thêm tài sơ cấp cứu cực đỉnh của cô,tụi nó lại càng nể phục cô nhìu hơn.

_Ngân ko sao cả đâu,đầu cũng ko có vấn đền j' (theo cô là vậy),nếu muốn yên tâm hơn các em có thể đi chụp hình … - Cô lên tiếng nói những lời đầu tiên sau 1 hồi im lặng _Mà này … Đừng nhìn như vậy nữa.Hãy cho cô biết nguyên nhân đi. –

Cả bọn way sang nhìn nhau, Tâm từ từ lấy chiếc hộp bên cạnh ra cho cô xem.

_Tất cả là tại “nó” đó cô. – Tâm nói như mếu

Cô trợn mắt nhìn chiếc hộp,nếu là bthng' cô sẽ rất vui mừng vì hs lớp mình giải đc câu đố,nhưng lúc này thì cô chẳng thể nào cười nổi nữa.

_Alien … nó … đánh … tụi … em … ÁH … đau em mà cô – Lâm hét toáng lên khi cô Uyên (vì bất ngờ) vô tình bóp mạnh chân Lâm

_Ôi ! Cô xin lỗi.Ý mấy đứa là … quái vật ? – 1 dấu hỏi to tướng hiện trên khuông mặt tròn trịa của cô

_Là nhỏ Khương Ái Liên-11.TN.7 đó cô.Ko bik trường mình nghĩ thế nào mà chôn kho báu ngay cái “hang cọp” …

Cốc … cốc …

Nhi chưa kịp nói hết câu thì ngoài cửa lại có tiếng gõ.Thấy vậy,Tâm liền chạy ra mở cửa.Cái vẻ nhiệt tình xong xáo của Tâm lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy 3 bóng đen to tổ chảng đứng che cả ánh sáng trước mắt.

_Tránh ra – 1 đứa ra lệnh

Dạt Tâm sang 1 bên,3 ng đồng loạt bước vào.Nói 3 ng' bước vào cũng ko chính xác vì ng chính giữa đã ngất từ lúc nào và đang đc 2 đứa bên cạnh lôi xền xệch vào phòng 1 cách nặng nhọc.Và … kẻ đc “lôi xềnh xệch” đó ko ai khác chính là Alien cùng với 2 “cận vệ” trung thành của nó : Huỳnh Tiên và Phối Lệ.

Ko cần bik có đc sự cho phép vào của cô Uyên hay ko (vì lúc này trong phòng chỉ còn mỗi mình cô),2 đứa vẫn tự tiện kéo Alien vào.Nhìn thấy viễn cảnh đó,cô Uyên ko thể ngồi im và đành dẹp cơn tức giận sang 1 bên chạy ra xem.

_Thế này là thấy nào ? – Cô hỏi lớn

_Tụi nó đánh lớp trưởng của tụi em để cướp cái hộp – Phối Lệ trả lời 1 cách tức tối trong khi tay đang chỉ về phía Anh

Từ nãy h' im lặng ngồi trên giường Ngân,lại nghe phải những lời chói tai từ phía “phản diện”,Anh thẩy ngay cho 2 đứa kia 1 ánh mắt sắc như dao găm vì căm phẫn.Luồng hơi lạnh thổi ngang gáy cả 2 khiến tụi nó lập tức chuyển chủ để :

_Cô coi chữa giúp dùm bạn em với. – Huỳnh Tiên nói như van nài

Cô đưa tay từ từ nhích cằm Alien lên rồi gần như bật ngửa khi nhìn thấy khuông mặt kinh khủng của nó.Từ trán chạy dọc xuống cằm nó là 1 đường trầy nham nhở do cọ xát với thân cây sần xùi,cặp môi dày trầy trụa tưởng như sẽ theo hàm răng của nó nói lời “say goodbye” với nướu.Cô nhăn mặt,nghiến chặc răng và banh toát cả miệng ra vì khiếp đảm.

_Thôi em cứ dìu bạn ấy vào giường cô Tuyết,nhanh lên. – Cô ra lệnh

2 đứa kia nghe lời cô 1 cách răm rắp.Sau khi Alien yên vị trên giường,cô vội vàng chạy lại sơ cứu cho nó tận tình hệt như lúc nãy đã làm.Tuy nhiên,dù có cố gắng cách mấy thì khả năng của cô cũng có hạng nên việc tốt nhất cô có thể làm cho nó lúc này là sát trùng vết thương.

Về phần Anh,sau khi Aline vào ko đc bao lâu thì Ngân cũng từ từ mở mắt tỉnh hẳn.Cả bọn mừng húm nhìn nhau mỉm cười yên tâm và bỏ mặt sự có mặt của 3 “nhân vật phản diện” kia để chú ý vào Ngân.Thấy Ngân ko đến nổi đáng lo như những j mình tưởng tượng,Lâm mừng rỡ kéo luôn cả Anh ra và ôm chồm lấy Ngân mặt kệ cái chân đau.Anh đột nhiên bị tách khỏi Ngân tuy hơi bất ngờ nhưng cũng phì cười trước khuông mặt đang bù lu bù loa nc’ mắt của Lâm.

_Rồi rồi,đc rồi có ai trách j' Lâm đâu.Coi chừng làm Ngân đau kìa.

Nhi nhăn mặt lắc đầu nói rồi kéo Lâm ra,còn Tâm ngược lại lại đẩy Anh vào.Anh bối rối ngồi xuống bên cạnh Ngân và đưa tay để lên tay Ngân nhưng ko ngờ Ngân lại rút tay ra khỏi tay Anh 1 cách hờ hững.Anh chưa hết bàng hoàng thì đột nhiên Ngân chồm ng dậy và ôm lấy Anh 1 cách âu yếm khiến cả bọn dù đỏ mặt nhưng chẳng bik phải way đi đâu.

_Ngân ổn rồi,xin lỗi vì đã để honey lo lắng. – Ngân thì thầm

Tiếng “honey” ngọt ngào phát ra từ miệng Ngân như rót mật vào tai Anh khiến khuông mặt Anh vừa nóng vừa đỏ bừng vì ngượng,mặc dù ,trong lòng hạnh phúc lắm.Anh đưa tay lên xoa lưng Ngân rồi vút tóc và ôm cứng Ngân vào lòng,ko để mất 1 giây phút quý báu nào.

_E hèm …

Tiếng tằng hắng wen thuộc của cô Uyên vang lên,Ngân và Anh giật mình buông nhau ra ngước lên nhìn thì thấy cô đã đứng đó từ lúc nào.1 cảm giác bất an chạy dọc thần kinh từng đứa khi nhìn thấy thái độ và vẻ mặt nghi ngờ của cô.Để cả bọn ko tip tục bị rơi vào tình trạng khó xử,Ngân lên tiếng đánh trống lãng :

_Em ra khỏi đây đc chưa cô ? Em muốn về thu dọn hành lí.

_Ko cần đâu.Em cứ nhờ 1 đứa dọn giúp,cô sẽ đích thân đưa em ra xe.Còn Lâm thì cô nhờ Tâm đưa bạn về xe lớp vậy. – Cô nói rồi way sang Tâm

Tâm răm rắp làm theo lời cô,dìu Lâm ra khỏi nhà nhắm hướng trại 11.TN.6,trước khi đi ko quên dặn Anh thu dọn giúp hành lí.

_Nếu Anh giúp Tâm thì … Nhi dọn giúp Ngân nhé ?! – Ngân ngập ngừng

_Để Anh. – Anh nhanh nhảu

_Thôi ko cần mà,Anh lo giúp Tâm dọn dẹp đc rồi.Nhi giúp Ngân,nhé. – Ngân từ chối Anh rồi nhìn Nhi như cầu khẩn

Nhi nhìn Ngân bằg 1 ánh mắt khác lạ.Nhi tự hỏi tại sao Ngân ko muốn Anh giúp nhưng lại nghĩ chắc vì là ng iu nên Ngân ko muốn Anh thấy những thứ “nhạy cảm” của mình nên đồng ý ko chút do dự,vã lại Anh còn phải giúp Tâm nữa mà.

Bị Ngân từ chối,ko còn cách nào khác,Anh ngậm ngùi cùng Nhi chào cô về nhà.Đến nơi,Anh ngập ngừng đề nghị giúp Ngân nhưng Nhi lại từ chối vì dù sao đó cũng là ý của Ngân.

Vội vàng dọn xong mớ hành lí của mình thật nhanh,Nhi lập tức loay hoay wa dọn hành lí cho Ngân thì để ý thấy trong đóng quần áo có 1 hủ thuốc nhỏ màu đen.Nhi tò mò lấy lên xem thì thấy thân lọ toàn chữ tiếng Anh,ngẫm nghĩ dịch hết đóng chữ này cũng hết 1 ngày nên Nhi nhanh trí lấy giấy ghi lại tên thuốc bỏ vào giỏ rồi kéo 2 cái vali ra ngoài.

Mất 15’ vật lộn với 4 cái vali,đến nơi,Anh yên tâm giao vali cho bác bảo vệ rồi thở phào cũng Nhi bước lên xe.Vừa đặt chân lên sàn,Anh lập tức bị đám con gái trong lớp xúm lại hỏi hang như ong thấy mật :

_Lớp mình tìm đc cái hộp hảh ?

_Cái hộp đâu ?

_Phần thưởng là j ?

Tụi con gái xúm lấy Anh hỏi như bắng súng liên thanh khiến Nhi cũng bị kẹt trong đám đông luôn,xét theo tình hình,có vẻ như tụi nó chẳng moi j' đc từ Tâm nên mới “tập kích” Anh dữ dội đến vậy.

_Các em trật tự để bác tài còn khởi hành.Chiếc hộp đó hiện h' cô đang giữ,nhưng có 1 số vấn đề cần phải làm sáng tỏ mới có thể trao cho ng' thắng đc.

Cô Uyên lên tiếng,trong giọng nói có chút j' đó sắc lạnh.Tinh ý,cả bọn con gái kéo về chỗ ko dám hó hé j' nữa.Thấy mọi chuyện đã yên ổn,Nhi nhanh chóng xuống ngồi bên cạnh Tâm còn Anh thì ngồi vào chỗ Ngân đã chừa sẵng.

_Hi ! – Ngân mỉm cười dịu dàng

_Hi ! -Anh nhẹ nhàng đáp trả rồi ngồi vào phía cửa sổ.

Có lẽ đã thấm mệt sau 3 ngày vật lộn với khu resort,nên khi xe vừa chuyển bánh ko đc bao lâu thì mọi ng đều rơi vào giấc ngủ,ko loại trừ cả Anh và Ngân.Sau vài câu hỏi thăm và đùa giỡn,cả 2 cũng ngã đầu vào nhau mà ngủ ngon lành.

Giấc ngủ kéo dài ko đc bao lâu thì Ngân bị đánh thức bởi bầu không khí lành lạnh xâm chiếm cơ thể.Ngân từ từ mở mắt rồi nhìn ra cửa sổ thì thấy ngoài trời đang lất phất mưa.

Mưa tháng 12.

Những cơn mưa thất thường như vậy thường Ngân chẳng thèm để tâm đến,nhưng lúc này lại khác.Ngân thầm nghĩ giá như đc ở lại thêm vài tiếng nữa thì thật tốt vì có thể sau cơn mưa này,Shangi – La sẽ lại xuất hiện cầu vồng.Nhưg cầu vồng cũng ko hẳn là wan trọng,wan trọng hơn cả là Ngân lại muốn đến đó cùng với ng' đang ngủ say sưa bên cạnh mình.Thật lạ,mọi chuyện cứ như 1 giấc mơ.

Rồi như chợt nhớ ra điều j' đó,Ngân lấy trong túi áo khoác ra 1 chiếc bao nhỏ có những viên thuốc li ti trong đó.Ngân cẩn trọng lấy 1 viên ra cho vào miệng,tránh ko để Anh thấy nhưng ko ngờ cử động nho nhỏ của Ngân lại làm Anh cựa mình … mở mắt.

_Ngân dzậy rồi hảhhh ???? – Anh hỏi bằng giọng nhừa nhựa và đôi mắt lờ đờ

Giật mình,Ngân vội vàng giấu bao thuốc vào túi rồi làm như ko có chuyện j'.

_Ừh,mới dzậy thôi.

_H'm.

Anh trả lời rồi đẩy ng ngồi thẳng dậy.Nhìn thấy cử chỉ ko mảy may nghi ngờ của Anh,Ngân thầm yên tâm vì ko bị Anh nhìn thấy và nhanh chóng bỏ đi cảm giác bất an.Tuy nhiên,ko may cho Ngân,tất cả hành động từ lúc tỉnh dậy của Ngân đã vô tình bị Tâm nhìn thấy.

Tâm ngồi nhìn lom lom Ngân mà ko khỏi tò mò vì hành động lạ kì của Ngân.Thứ thuốc Ngân uống là j' ? Ngân bị bệnh nhưng cả bọn tại sao ko ai bik ? Và tại sao lại dấu dấu diếm diếm như vậy ? Nhưng tiếc là những suy nghĩ đó ko ở lại trong đầu 1 ng chểnh mảng như Tâm quá 10’.

_Anh nèh. – Phía bên kia Ngân khẽ gọi Anh

_Sao ?

_Ngân muốn … Anh hứa với Ngân 1 việc.

_OK – Anh tl ko chút do dự

_Trời,ko hỏi chuyện j' mà hứa rồi.Ko sợ Ngân bắt Anh đi tự sát hảh ?

_Hok.Ngân ko dám hại Anh đâu,Ngân mà hại Anh thì Ngân sẽ đau lòng lắm lắm

_Oa,tự tin wa’.

_Hehe,hok phải tự tin vì đó là sự thật.Nói đi,Ngân muốn Anh hứa j'? Nêú Ngân muốn Anh hứa ko bao h' rời xa Ngân thì Anh hứa đó.

Khuông mặt Ngân đỏ lựng khi bắt gặp ánh mắt của Anh,Ngân lúng túng cúi gấm mặt xuống,mặt dù vậy vẫn ko dấu đc sự hạnh phúc để lộ wa nụ cười tủm tỉm trên môi.

_Có ai nói j đâu mà tự nhiên tuông 1 tràn dzậy. – Ngân lí nhí

Đc nc’,Anh cúi mặt xuống thật thấp để nhìn trộm vẻ bối rối của Ngân mặt cho Ngân luôn tay đẩy mặt Anh ra.

_Ngân chỉ muốn Anh hứa với Ngân khi nào đó cả 2 cùng trở lại Shangi-La với nhau thôi mà. – Ngân nói lí nhí

_Àh,tất nhiên là đc.Vào ngày kỉ niệm 1 năm wen nhau,tụi mình sẽ trở lại đó cùng nhau. – Anh mỉm cười

_Hj,honey ngoan lắm. – Ngân cười nhăn mặt,dùng tay vấu má Anh như thể Anh là cún con khiến Anh co rúm mặt lại vì đau.Bth'ng cứ tưởng Ngân yếu xìu,ko ngờ cũng mạnh tay đến vậy.

_Tính giết honey của Ngân hảh >”< ? – Anh rít lên

_J' thế này ?

Giọng cô Uyên đột ngột vang lên.Ngân giật mình buông mặt Anh ra nhìn sang thì thấy cô đã đứng bên cạnh từ lúc nào với vẻ mặt hệt như lúc nãy,khi cô thấy 2 tụi nó ôm nhau.

_2 đứa gọi nhau là “honey” àh ? – Cô hỏi,nhưng có vẻ giống thăm dò hơn

_Tụi em … - Ngân lúng túng

_Trời,ko phải đâu cô ơi. – Anh lớn giọng bào chữa

_Cô nghe rõ ràng …

_Ko phải cô ơi.Cô nghe nhằm rồi.Là … là … money,ko phải honey.Em đang hỏi khi nào thì Ngân mới trả money hbữa em cho Ngân mượn.Nhớ trả Anh đó nghe. – Anh giải thix với cô xong thì way sang Ngân “minh họa”

Ngân ngớ ng nhìn Anh vì ngạc nhiên quá đổi,nhưng cô Uyên thì có vẻ “hơi hơi” tin.Cô lườm lườm Anh rồi phát cho mỗi đứa 1 chai nc’ suối và tiếp tục với những đứa ngồi sau.Tâm nãy h' wan sát thấy vậy liền thẩy cho tụi nó 1 ánh mắt nhắc nhở.

_Lanh wa’ hah.Ai mượn tiền mấy ng hồi nào mà đòi – Ngân liếc Anh

_Hj',tình thế bất đắc dĩ mùh – Anh cười trừ

_Hứ

1 lúc sau,khi đã hết chuyện để để chọc ghẹo Ngân,nhưng ko tài nào ngủ đc,Anh bắt đầu than vãn :

_Chán wa’,còn 3 tiếng nữa mới đến trường,làm j bây h' ?

_ … Ko bik.Thì ngủ.Ý ! Hay Anh hát điii.Hát giúp vui cho cả xe. – Ngân đột ngột đề nghị

_Huh ?

_Đi mà,Anh hát đi.

_Nhưng hát j bây h' ? – Anh nhăn nhó

_J' cũng đc,tùy Anh mà.

_Thôi,tự nhiên bắt Anh hát àh.

_Dzậy thôi.

Ngân tl 1 cách bất cần rõ ràng là đang giận dõi.Bik chắc chắn mình “thua” trước chiêu này của Ngân,Anh đành “nhắm mắt đưa tay” làm theo lời Ngân.

Anh ngước lên trần và mím môi suy nghĩ.Tự dưng đang yên đang lành ko chịu,than vãn h' phải chịu cái cảnh này.Anh vừa nghĩ vừa “ấm ức”,nhưng xét lại làm vui lòng “ng đẹp” 1 chút cũng chẳng bỏ bàng j'.Thế là sau khi đấu tranh tư tưởng,Anh chầm chậm cất giọng.

Imagine you and me,I do

I think about you day and night,it’s only right

To think above the girl you love,and hold her tight

So happy together

If I should call you up,invest a time

And you say you belong to me,and ease my mind

Imagine how the world could,so very fine

So happy together

I can’t see me loving nobody but you

For all my life

When you’re with me

Baby the skies’ll be blue

For all my life

Me and you,and you and me

No matter how the tossed the dice,it had to be

The only one for me is you and you for me

So happy together

Me and you,and you and me

No matter how the tossed the dice,it had to be

The only one for me is you and you for me

So happy together

Me and you,and you and me

No matter how the tossed the dice,it had to be

The only one for me is you and you for me

So happy together

So happy together

How is the weather

So happy together

We’re happy together

So happy together

Ko mất quá lâu để Ngân nhận ra bài hát j'.“So happy together”,1 bài hát nhẹ nhàng nhưng vui nhộn và cũng là ca khúc làm nên tên tuổi của David Cook.Cả xe đang yên tĩnh bỗg đâu vang lên 1 giọng hát khiến mọi ng hơi chưng hửng để tìm kiếm,cuối cùng khi nhận ra là giọng của Anh,mọi ng lại im lặng lắng nghe.

Bài hát ko wa’ dài,nhưng lập đi lập lại nhìu lần đoạn điệp khúc khiến cả xe bắt đầu phấn khích.1 vài đứa lẩm nhẩm thuộc lời cũng hòa giọng vào bè theo Anh,những ng khác ko bik hát thì vỗ tay theo nhịp bài hát làm cho giai điệu tiết tấu nhanh lại càng thêm vui nhộn.Ko để thua Anh,Tâm ngồi bên cạnh liền lấy cây kèn acmonica ra trổ tài.Tiếng kèn vang lên lúc trầm lúc bổng hoàng toàn mâu thuẫn với âm vực cao vút của Anh ngược lại lại càng tạo thêm sự khác lạ hơn.

Bên ngoài trời lất phất mưa phùn,bên trong không khí ấm áp tình bạn,tình đoàn kết,tình thầy trò đông đầy.Nhận thấy đc nhiệt huyết của mọi ng,bác tài cũng ko để thua kém phần mình mà điều khiển bánh lái “ngọt” hơn hẳn lúc khởi hành.Tuy suốt chặn đường,đôi khi xe cũng va phải những ổ gà,ổ voi nhưng cũng chẳng hề j với tinh thần cả lớp.

Có thể khi về đến trường,tụi nó sẽ bị trừng phạt,tịch thu phần thưởng hay đại loại là j' đó,nhưng thực tế,việc đó chẳng còn wan trọng.Wan trọng là bây h' mọi ng đang bên cạnh nhau và tour dã ngoại vẫn chưa kết thúc.Thôi thì … cứ tận hưởng đã.

Hết Chap 10....

Chap 11

:

Đêm giáng sinh đáng nhớ

_ANH CHẲNG LÀM SAI J' CẢ.Vậy đặt trường hợp ng bị đánh là Anh,Ngân sẽ giải quyết thế nào ? Chắc chắn Ngân cũng sẽ xử sự như Anh thôi.

Tiếng Anh lanh lảnh trong sảnh khi đang trên đường đến phòng hội đồng.

Hnay đã là 2 ngày sau khi tụi nó từ khu resort trở về.Ngày đầu tiên,nhà trường tâm lí vì bik hs vẫn còn thấm mệt sau nhìu ngày vật lộn với thiên nhiên nên ko vội triệu tập cả bọn.Đến ngày thứ 2 thì ngay từ đầu h',cô Uyên đã gửi “thông điệp tử thần” đến cho tụi nó với nội dung : tất cả phải có mặt tại phòng hội đồng vào h' ra chơi.Và khi tiếng chuông h' chơi vang lên ko đc bao lâu,dù trong lòng thấp thởm hoang mang,nhưng cả bọn vẫn phải “dẫn xác” đi gặp cô.

_KO ! Ngân sẽ nổi giận,nhưng Ngân tự bik làm chủ bản thân mình.Ngân sẽ …

_THÔIIIII.2 ng làm ơn đi,chuyện wa rồi thì để nó wa đi.Bây h' nghĩ coi chút nữa sẽ đối diện với Hội đồng kỉ luật như thế nào kìa – Nhi nhăn nhó chen vào

Anh và Ngân thôi ko nói nữa,nhưng dựa vào thái độ và cảm xúc trên mặt,tụi nó vẫn đoán đc 2 đứa này vẫn còn ấm ức lắm và muốn nói thêm điều j đó.

_Tới nơi rồi,cứ kể theo những j tụi mình đã trải wa là đc.Tâm gõ cửa đây. – Tâm cảnh báo với vẻ mặt hình sự

Cộc … cộc …

Sau tiếng gõ cửa của Tâm,tiếng thì thầm nho nhỏ bên trong dừng lại,có tiếng ng kêu tụi nó cứ tự đẩy cửa vào.Rụt rè bước vào trog,tụi nó lễ phép cuối chào (nhằm tạo ấn tượng tốt) rồi đi lại chỗ cô Uyên đang ngồi và đứng sau lưng cô.Lúc này,Lâm cũng đã đến,đang đc đặt cách ngồi cạnh giáo sư Raven vì ko thể đứng đc.Alien cũng đã có mặt trong phòng.Trông nó thật thảm hại với khuông mặt dán đầy băng keo,1 số chỗ thì trầy trụa lung tung và Anh để ý,nó ko dám hé wa’ rộng vì trí đôi môi vì sợ ng ngoài trong thấy hàng tiền đạo “thưa thớt do thiếu lính” của mình.

_Vậy ra nó vẫn còn sống cơ đấy. – Anh thì thầm nói wa kẽ răng

Ban giám hiệu ko đợi quá lâu để bắt đầu buổi hợp (chính xác là tra khảo).2 bên bên nào cũng cố dành phần đúng về mình,giáo sư Raven chỉ im lặng lắng nghe và wan sát,riêng Alien thì nói dối trắng trợn rằng nó là ng tìm ra chiếc hộp trước,và bọn Anh đến sau,thế là 5 đứa nhảy vào hội đồng nó dành kho báu.Khuông mặt đứa nào đứa nấy cũng đỏ bừng bừng vì giận,riêng Ngân,Ngân lập tức bắt bí Alien bằng cách hỏi nó xem nó giải câu đố như thế nào.Alien ậm ừh và nói rằng nó quên,thế là Lâm lập tức tường thuật lại cách mình giải,dựa vào bằng chứng này,phía GV và ban giám hiệu có phần nghiêng về tụi nó. 45’ trôi wa,tụi nó chậm rãi bước ra khỏi phòng,ko ai nói với nhau lời nào dành thời jan để bình tâm lại.Rồi cả bọn ngước mặt lên nhìn nhau,thở hắc ra 1 cái dài thường thược và … nở nụ cười chiến thắng.Hội đồng kỉ luật hoàn toàn bị thuyết phục trước lí lẽ tụi nó đưa ra và hứa sẽ ko đuổi học hay kỉ luật bất cứ đứa nào.Tuy nhiên,Anh sẽ phải chịu toàn bộ tiền thuốc men cho khuông mặt tan nát của Alien và Nhi phải chịu chi phí tiền trồng răng giả lại cho nó.Nhắc đến Alien mới nhớ,về phần nó,cô Tuyết tỏ ra giận kinh khủng khi “thua kiện”,lại thêm bị thầy hiệu trưởng trách phạt bằng cách trừ ½ lương tháng và tịch thu lại tất cả danh hiệu của 11.TN.7.Alien đay nghiến lắm nhưng rút cuộc cũng đành thoái luôi cho êm chuyện.Nhưng wa ánh mắt hằng học nó nhìn Anh,tụi nó đoán tụi nó vẫn cò chạm mặt Alien dài dài.

Tính ra,ng hời nhất vẫn là Lâm.Chiến thắng vang dội với phần thưởng bên trong chiếc hộp : 1 lá thư giới thiệu vào ĐH Yale cộng thêm xuất học bổng toàn phần.Và quang trọng là phần thưởng chung với 11.TN.8 : “2 Lớp có tinh thần đoàn kết”.

_>_< háh,hả dạ quá ! – Tâm thốt lên đầy vẻ vui mừng

_Uhm,chiến thắng ngoài mog đợi,kakaka – Nhi cũng phấn khích ko kém

_Àh,Lâm tính vào Yale ko,đc tài trợ 100% còn j' ? – Ngân hỏi nhưng rõ ràng là đang rất ngưỡng mộ

_Chưa bik,có lẽ nếu cần sẽ đi U.S chơi.Nhấn mạnh từ “chơi” nhá,hehehe.

Nói thẳng ra thì gia đình Lâm cũng ko đến nổi phải dùng đến học bổng để Lâm đc đi du học.Có vẻ như “kho báu” cũng chẳng đáng giá với Lâm lắm.

_Yale là mơ ước của biết bao đứa con gái (Nhi cũng dzậy nèh).Emma Watson cũng là cựu hs ở đó. – Nhi nói với ánh mắt mơ màng

_Phải đóooo.Yale chỉ xếp sau Harvard thôi nha.Lại còn là trường chuyên Văn nữa chứ,chặc.Ở đó đã đào tạo ra 4 vị tổng thống Mỹ … – Anh chắc lưỡi thèm thuồng

_Ặc,mấy ng đăng kí quản cáo thương hiệu cho Yale hồi nào dzạ ? AQ cũng có cơ sở bên đó mà,dù ko lâu đời bằng nhưng chất lượng chưa bik bên nào hơn đâu.Mà nèh,cũng sắp noel rồi,sẵng mừng chiến thắng,mấy pà có tour nào hay hay hok ? – Tâm hỏi sau khi tỏ ra khó chịu vì màn tung hứng Yale vừa rồi

_Lâm ko đc rồi.Chân thế này Daddy ko cho ra ngoài đâu.Ông ấy còn đòi kiện trường mình nữa đó,chặc …

_Ừhm đúng òy,mới đi dzề mà,với lại … sắp thi HK1 rồi,tui ko đc đi đâu – Anh tỏ ra buồn bã

_>”<,chán vậy.Còn Ngân ?

Ngân lưỡng lự nhìn Anh, trả lời :

_Ngân cũng vậy,pa mẹ Ngân … họ ko thix Ngân ra đường vào những ngày lễ … ừhm … họ lo Ngân gặp chuyện … - Ngân bối rối

Thế là 1 nhóm 5 ng,3 ng ko đi đc kể cũng cụt hứng nên kế hoạch đi chơi chung đi tong,ko đứa nào bàn thêm nữa mà chỉ lẳng lặng chia tay nhau về nhà.Trên đường ra cổng,mặc cho mấy đứa kia đang đi sau,Anh nhanh chân đuổi theo Ngân.

_Noel Ngân ở nhà thật sao ?

_Vậy chứ Anh cũng có đi đâu đc đâu .

_Ko … thật ra Anh chỉ nói vậy thôi.Ngân bik đó … ừh thì … noel luôn là thời điểm lãng mạn của những cặp … tình nhân.Bởi vậy Anh muốn …

_Anh muốn … ?

_ … Anh muốn đi chơi riêng với Ngân (mặc dù có tụi nó cũng tốt) … nhưng noel chỉ là phụ,wan trọng là,Anh muốn cùng Ngân mừng sinh nhật ^^. – Anh nở nụ cười tươi rối

_Mừng sn ? Sn Anh tháng 8 mà ? – Ngân ngạc nhiên

_O_O Ngân ko nhớ thật hảh ? – Anh cũng bất ngờ ko kém

_Làm sao Ngân we^n sn Anh đc,đúng là tháng 8 mà.

_O_O! đúng là vậy.Nhưng 21/12 là sn Ngân.Trời ạh !

_21.12 – Ngân lẩm nhẩm _ … Phải hah !? – Ngân giật mình

_Sợ Ngân thiệt = =”. _Dzậy … mình sẽ … đi đâu đó … nhỉ ?

_Ừhm … ko nhất thiết là phải “đi”. Ngân có muốn đến nhà Anh ko ? Mẹ Anh sẽ làm cái j' đó.Năm nay nhà Anh cũng mừng giáng sinh sớm vì dượng đi công tác đúng bữa noel.Với lại … chẳng phải tụi mình thi 2 môn cuối vào hôm noel sao ?!

_Đúng là vậy … Nhưng tự dưng sn Ngân lại … - Ngân tỏ ra hơi lưỡng lự trước đề nghị “hấp dẫn” của Anh

_Ko sao đâu,mẹ và dượng Anh hiền và hiếu khách lắm ^^

_Nhưng Anh đã hỏi ý gia đình chưa ?

_Rồi

.Bất ngờ hem ? Anh hỏi từ hôm nghe tin dượng đi công tác kìa, .Vậy nhất trí nhá !

_Anh đã nói dzậy thì … OK !

Dzậy là ko bàn luận hay tranh chấp j thêm,cả 2 cùng nhất trí sẽ đến nhà Anh vào hôm 21/12. 1 tuần sau đó,đứa nào cũng bù đầu với các môn thi nên chẳng ai còn nhắc đến việc đi chơi này nọ.So với Tâm,Lâm và Anh thì phần thi của Ngân và Nhi có vẻ khả dĩ hơn cả vì trong 2 đứa lúc nào cũng tỏ ra “thiếu tự tin” 1 cách … đánh ghét.Đáng ghét cũng phải thôi,vì Tâm phải liên tục vật lộn với các môn học bài,còn Anh và Lâm thì chết lên chết xuống với những môn khoa học chỉ mong nhận đc con 7.Trái lại với 3 đứa kia,mỗi lần bước ra khỏi phòng thi,khuôg mặt Nhi và Ngân lại biểu hiện sự lo lắng 1 cách thái quá.Lo vì sợ ko đc 9,10đ như kì vọng.

Thấm thoát vậy mà đã đến ngày 2 đứa hẹn nhau.Tại nhà Anh :

_Mẹ … trong con đã đc chưa ? Anh bối rối đứng trước gương hỏi mẹ về bộ đồ đang mặt trên ng'

_Đc rồi,điệu wa’ đi … Có bao h' mẹ thấy bạn wa nhà mà mày diện như vậy đâu ?

_Thì … bạn thân mà mẹ.Mà mẹ nè … mẹ nghĩ sao nếu … con cắt tóc ngắn. – Anh rụt rè hỏi mẹ

Mẹ ko trả lời ngay mà thẩy cho Anh 1 cái nhìn khó chịu.Để mẹ khỏi nghi ngờ,Anh vội vàng lấp liếm :

_Mẹ ko đồng ý thì thôi,tại dạo này trời nóng wa’,con cứ nghĩ đến ý định cắt tóc ngắn.Thật ra con cũng k thix lắm.

_Trời nóng ? Gần noel trời lạnh gần chết … Mẹ toang nói tiếp thì cánh cửa phòng đẩy ra,pé Iem tíu tít chạy vào với chiếc đầm hồng do chính nó chọn.

Tên

: Nguyễn Trâm Anh.Tên ở nhà là Iem.

Tuổi

: 7t

_Mẹ ơi,bạn chị 2 đến rồi kìa.

Giật nảy cả ng,ng mà Anh nôn nóng chờ đợi cũng đã đến.Nhanh như cắt,Anh mừng rỡ nắm tay kéo mẹ ra ngoài.1 thứ hạnh phúc khó tả dân trào trong Anh.Đây là lần đầu tiên Ngân đến nhà Anh,chưa kể lại là dịp Giáng sinh,cảm giác cứ như dẫn vợ về ra mắt pa mẹ vậy.Nghĩ đến đây tự dưng 2 tai Anh nóng rang,Anh dùng tay cốc đầu mình để khỏi suy nghĩ bậy bạ rồi lại tự phì cười vì mình.Ra đến sảnh nhà,Anh thấy Ngân đang lễ phép chào dượng của Anh với 1 cái túi khá to trên tay.Anh há hốc mồm nhìn Ngân hnay mà ko tin nổi vào mắt mình.

_Chị Ngân xinh wa’ chị 2 nhỉ ? – Pé Iem trầm trồ.

Phải ! Ngân wa~ thật rất xinh và nữ tính với mái uống lọn khác biệt so với hằng ngày.Ko mất wa’ lâu ngắm nhìn Ngân,Anh nhanh chân chạy đến chỗ Ngân rồi kéo tay Ngân đi về phía mẹ đang đứng.

_Đây là mẹ của Anh ! – Anh giới thiệu

_Dạ,con chào bác gái ! – Ngân cúi đầu lễ phép

_Ừhm,chào con.Cứ tụ nhiên nhé,hiếm khi Anh chịu dẫn bạn về nhà lắm,chưa kể dịp lễ thế này.

_Dạ,gia đình con có chút wa' biếu bác.Còn cái này cho “pé Anh nhỏ” ^^.

Nói rồi Ngân liền lấy trong túi ra 1 hộp wa' nhỏ,kính cẫn đưa cho mẹ Anh và 1 hộp khá to cho pé Iem.

_Cảm ơn chị ^^ - Pé Iem vui mừng nhận wa'

_Ôi dào nhìu chuyện wa’,wa chơi là bác vui rồi.Cho bác gửi lời cảm ơn ông pà bên ấy nhé.Thôi,ko nói nhìu nữa,lại bàn ăn nào.

_Dạ.

Sau lời mẹ Anh,2 đứa nhanh chân đi theo mẹ lại bàn ăn.Gia đình Anh khá hòa đồng,chưa kể mẹ Anh và cả dượng tính tình cũng dễ chịu nên Ngân cũng thấy đỡ lo.Pé Iem có vẻ thix Ngân nên suốt lúc đi lại bàn cứ tíu tít hỏi đủ thứ chuyện,chưa kể lại còn bạo gan nắm tay của Ngân nữa chứ.Rồi lúc cả nhà an toạn ở bàn ăn,nó cũng nhảy luôn vào ngồi giữa Anh và Ngân khiến Anh ko bik nên buồn cười hay bực mình.

_Con thấy món tôm tẩm bột thế nào ? – Dượng vui vẻ hỏi Ngân

Thấy vậy,Ngân bèn gấp tôm lên và cắn thử 1 miếng.

_Dạ ngon lắm,có điều hơi … mặn 1 chút.

_Hahaha,phải rồi,món đó pé Anh tự làm mà.Ăn đc là mừng rồi. – Dượng cười to lên thix thú Ngân bất ngờ way wa nhìn Anh thì nhận đc cái gật đầu của Anh.

_Anh chỉ tính trổ tài đãi Ngân thôi,ko ngờ … - Anh xoa trán ngại ngùng

_Ko sao.Mặn … nhưng ngon lắm ^^

Ngân mỉm cười rồi gắp miếng còn lại cho vào miệng nhai ngon lành,hành động đó đã có tác dụng khi Ngân nhận thấy nụ cười hạnh phúc của Anh.

_Nó làm đc như vậy cũng là kì tích rồi.Bác nhớ hồi đó,mỗi lần nó nấu cơm là y như rằng bữa đó cả nhà ăn cơm tiệm.

Đến đây chợt thái độ mẹ Anh lắng xuống,mọi ng đều hỉu, “hồi đó” tức là khoảng thời jan cả nhà Anh bên nhau bao gồm cả ng cha đã mất của Anh.Nhận ra điều đó,dượng cũng tiếp lời :

_Bác nhớ hồi pé Anh mới về đây còn xuống bếp giúp chị Lý rửa chén nữa.Kết quả : hôm sau,cả nhà khai trương bộ chén dĩa mới.

Ngân che miệng khúc khích cười.Còn Anh thì đơ cả mặt ra vì bị thay phiên mắng vốn.Pé Iem thấy vậy cũng chen vào.

_Hồi em còn nhỏ,chị 2 toàn mặt đồ ngược cho em,ko thì cũng quần Tây áo Tàu.Mèn ơi,em lo lắm,hok bik sau nài chồng con sao đây. – Pé Iem nói chuyện y như pà cụ non

_Mọi ng … thôi mà.Mày nữa,con nít mà bày đặt. Hết chịu nổi Anh hét toáng lên để mọi ng thôi kể xấu mình nữa.Còn Ngân thì buồn cười đến nổi gục đầu xuống dưới kiềm lại đến run cả ng.Sau “cuộc cách mạng nói xấu lẫn nhau”,mọi ng ăn uống khá vui vẻ.Dượng và mẹ Anh thường xuyên hỏi thăm về pa mẹ Ngân,họ rất hào hứng khi nghe Ngân kể về 1 gia đình tập hợp 4 nền văn hóa và cứ ko thôi đòi đến thăm gia đình Ngân vào 1 ngày ko xa.Điều đó khiến cho cả Anh và Ngân đều rất vui mừng.

Sau khi ăn uống no nê,cả nhà kéo nhau vào phòng khách xem tivi và khui 3 món wa' Ngân mang đến.Quà của dượng là chiếc cravat màu đen kẻ sọc xéo tím,của mẹ là chiếc kim cài áo có 1 vài cộng lông chim cùng màu tím (có vẻ như là 1 cặp với chiếc cravat) và của pé Iem là 1 chiếc váy trắng trong hơi giống chiếc váy Ngân đã mặt hồi thi Beauty Contest.Đc 1 hồi lâu,Anh bèn xin phép dẫn Ngân lên phòng chơi,ko có lí do j để giữ Ngân lại,cả nhà cũng vui vẻ đồng ý.Cùng nhau bước đi trên cùng 1 cái cầu thang,tự dưng tim Anh mở cuộc thi chạy maratong lúc nào ko hay và đối thủ là trái tim bên kia … của Ngân.Nghĩ đến đây Anh mới nhận ra,Ngân và Anh ít khi ở riêng với nhau trong cùng 1 phòng,nhưng cứ mỗi lần mà “cùng nhau” là y như rằng cả 2 lại rơi vào tình huống ko oái ăm thì cũng dở khóc dở cười.Chẳng bik lần này lại chuyện j' nữa.

Căn phòng của Anh nằm ở lầu 2.Đó là 1 căn phòng nhỏ tràn ngập nắng ấm và màu sắc căn phòng cũng khá trẻ trung,nhưng ko kém phần tinh tế.

Lên đến phòng,cả 2 cùng ngồi lên chiếc giường nhỏ của Anh và im lặng ko nói j'.Dành thời jan để cùng suy nghĩ 1 vấn đề nào đó. 1 lúc sau,chợt Ngân lục trong cái túi mà mình mang theo và lôi ra 1 hộp wa' khá to cuối cùng :

_Merry Chirstmas,honey ^^.

Anh bất ngờ nhìn lom lom chiếc hộp Ngân đưa mà ko khỏi thắc mắc là thứ j bên trong.

_Anh mở ra nhé ?

_Ừhm,mở ra rồi chọn 1.

_Là sao ? – Anh nhăn nhó

_Tặng thì tặng hết cho rồi,còn đòi lại.Ki wa’ đi.

_Dzậy trả đây. – Ngân nhìn Anh bằng cặp mắt viên đạn

_Ấy ấy.Trả lại thì hời cho Ngân wa’ rồi.Ng xưa có câu :“Của cho là của ko đòi” mà

.

_Ở đâu ra câu đó ?!

Anh nhe răng cười khì khì rồi giật lại chiếc hộp.Ko mất wa’ lâu,Anh lập tức mở giấy gói chiếc hộp,từ từ mở nắp.Bên trong là 2 chiếc áo khoác khá giống nhau,cùng sọc caro đỏ đen.Anh hớn hở lấy cả 2 ra xem thì đúng như Anh nghĩ : Là 2 chiếc áo khoác cặp cùng kiểu.1 cái nền đỏ sẩm,sọc đen,phía sau có số 22 ,trước ngực bên trái là số 12.Còn cái kia ngược lại nền đen,sọc đỏ,đằng sau cũng có số 22 nhưng ngực bên trái lại là số 8.

_Chu choa ơi ! Đúng là tặng áo khoác dịp giáng sinh là hợp lí nhất nhỉ ? – Anh trầm trồ trong khi đôi mắt ko hề rời khỏi 2 cái áo.

_Hehe,tất nhiên.2 cái này Ngân nhờ ng design riêng đó.Anh thix cái nào ?

_Thix 2 cái.Anh sẽ mặt 1 cái vào ngày chẵn và 1 cái vào ngày lẻ

_Đồ tham lam,chỉ chọn 1 thôi

_Hì hì,vậy … Anh lấy cái số 12 …

_Vậy Ngân lấy cái số 8 …

_Lúc nào cũng phải nhớ đến nhau – Cả 2 cùng đồng thanh rồi mỉm cười nhìn nhau hạnh phúc.

_Anh cũng có wa' cho Ngân nè.

Nói rồi Anh đưa tay giở cái gói lên và lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ bằng nắm tay hình trái tim.

_Happy Birthday n’ Merry Chirstmas,honey ^^.

Ngân vui vẻ nhận chiếc hộp từ tay Anh rồi cũng có thái độ thix thú tương tự Anh lúc nãy. _Mở ra đi. Ko hỏi nhìu như Anh,Ngân liền đưa tay kéo sợi dzây màu hồng của chiếc hộp rồi từ từ mở chiếc hộp ra.Lần này,đến phiên Ngân ko khỏi ngỡ ngàng.Bên trong chiếc hộp là 1 chiếc nhẫn màu đen trạm trổ đơn giản nhưng vẫn rất bắt mắt.

_Anh đeo cho.

_Tặng nhẫn cho Ngân,có ý (đồ) j hok ?

_Động não đi.Ngân thông minh hơn Anh mà.

Anh vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón giữa cho Ngân rồi nhẹ nhàng kéo tay Ngân lên hôn.

_Trong đây có 2 khe,vậy là còn 1 chiếc ?

_Đây nèh.

Ko đợi Ngân nói thêm,Anh vạch cổ áo ra để lộ 1 chiếc nhẫn đc lồng vào sợi dzây chuyền. _Anh tháo ra đi,Ngân đeo cho.

_Ừhm. Nghe theo lời Ngân,Anh lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống đưa cho Ngân,rồi cũng tương tự đeo nhẫn vào ngón giữa cho Anh.

_Tụi mình chỉ nên đến “đây” thôi.Đến khi Anh có thể thật sự chăm sóc cho Ngân,lúc đó,Anh sẽ mua 1 cặp nhẫn đẹp hơn,và … sẽ cùng nhau đeo vào ngón áp út,nhé ?

Ngân mỉm cười hiền lành, nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời tán thành.Rồi thật tự nhiên,đôi mắt Anh tìm vào mắt Ngân,cả 2 nhẹ nhàng khép hàng mi lại,dần đưa mặt sát vào nhau và …

ẦM …

_Chị 2 với chị Ngân chơi cờ tỉ phú với Iem nhá !

Pé Iem đột ngột tông cửa vào,2 đứa mở to mắt nhìn nhau rồi bối rối tách nhau ra.

_Vào mà ko them gõ cửa là sao ? – Anh cằng nhằng gãi tai trong khi pé Iem đang ngây thơ ôm bộ cờ trong tay

_Sozy. Nói rồi,pé Iem lủi thủi đi ra đóng cửa lại,Anh thở phào nhẹ nhỏm ngồi xuống,vẫn tưởng Iem đã đi rồi.Khoảng 2,3 giây sau,bên ngoài lại có tiếng gõ cửa,và tiếp theo sau đó,pé Iem ngây thơ bước vào 1 lần nữa :

_Vậy đc chưa ?

_Khục … - Ngân way mặt sang 1 bên bụm miệng nén tiếng cười

_Ôi trời … gõ trước khi vào chị 2 ơi.Ngày mai chị chơi với mày,h' đi ra,để chị với Ngân … “ôn bài”.

_Ôn bài ? Ngân và pé Iem đồng thanh nhưng với 2 âm lượng khác nhau.

_Ừhm.24 tụi này thi.Iem ra đi,mai chị chơi với mày mà.

_HOK ! – Pé Iem phùng mang trợn má bướng bỉnh Anh trợn mắt nhìn Iem vì bực bội.Đến lúc này Ngân đành lên tiếng :

_Pé Iem ngoan.Nếu Iem nghe lời,thỉnh thoảng Ngân sẽ wa chơi với em.

_Thật ạh ?

_Thật.

_OK ! Chị Ngân lúc nào cũng hiền lành dzễ thương (mới gặp có 1 lần mà bảo “lúc nào cũng”) ? Chả bù với “ai đó”.Đao to búa lớn.

Pé Iem phán 1 câu xanh rờn rồi đủng đỉnh đi ra và đóng cửa lại.

_Con nít ranh – Anh nhăn mặt

_

Hì … mà nè,ôn bài j dzậy ? – Ngân hỏi với nụ cười lém lỉnh

_Là … “ôn” cái này nèh. Nói rồi,Anh đẩy Ngân nằm xuống giường, trường ng' wa và đặt vào môi Ngân những nụ hôn đáng lẽ đã xảy ra cách đây vài phút.2 đứa cứ thế quấn lấy nhau mà chẳng bik trời trăng mây đất j,cho đến khi bên ngoài 1 lần nữa có tiếng gõ cửa.Giật mình,Ngân xô Anh ngã chỗng gọng về phía sau khiến đầu Anh đập vào tường 1 cái “cốp” rõ mạnh :

_J' mạnh tay dzậy ? – Anh nói wa kẽ răng

_Ngân xin … lỗi. – Ngân bối rối chạy lại đỡ Anh

Bên ngoài,mẹ nói vọng vào :

_Mẹ vào đc ko ?

_Dạ đc. – Anh trả lời trong khi 1 tay đang xoa đầu nhăn nhó vì đau

Vào đến bên trong,mẹ chỉ nhìn lướt wa Anh rồi liền way wa hỏi Ngân (lúc này Anh đã đưa khuông mặt trở lại trạng thái ban đầu) :

_Hnay con ở đây luôn chắc k sao chứ ?

_Ơ … sao … - Ngân ngạc nhiên. "Ở lại nhà Anh" -1 điều ko hề có trong dự định của Ngân

_Mưa lớn wa’ làm sao con về bây h'.Còn mỗi chiếc xe nhà,ông Minh (tên dượng của Anh) vừa lấy đi ko bik chừng nào về.

Nghe đến đây,cả 2 đồng loạt nhìn ra cửa sổ thì thấy wa~ thật trời đang mưa như trút nc’.Những giọt nc’ từ trên trời rơi xuống thỉnh thoảng lại đánh vào ô cửa sổ như cảnh báo sự có mặt của mình với chủ nhà.Thế mà 2 vị “chủ nhà” bên trong lại chẳng hay bik j'.

_Trời mưa ầm ầm mà 2 đứa làm j' ko biết ?! – Mẹ Anh ngạc nhiên nhưg trog câu hỏi có chút j đó … thăm dò

_Ờ … tụi con chơi vi tính. – Anh ngập ngừng

Mẹ liếc nhìn màn hình như 1 phản ứng từ nhiên thì thấy máy chẳng hề mở.

_ … nhưng đc 1 lúc thì tắt máy và cùng nhau mở wa' giáng sinh – Anh vội vàng nói thêm

Lại 1 phản ứng khác,mẹ chuyển ánh mắt về phía giường Anh thì quả thật vẫn còn 1 hộp wa' nắm đó.Thấy mẹ im lặng,sợ tình hình sẽ xấu đi,Ngân lên tiếng :

_Con đi taxi chắc cũng đc mà bác.Ở lại đây … con ngại lắm.

_Ôi dào ai lại để khách về trong trời mưa trời gió như vầy.Thôi nào,ở lại 1 bữa cũng có sao đâu con.Nếu con sợ gđ la thì đích thân bác sẽ đt xin giúp,nhé ?! – Mẹ Anh vừa nói vừa nhướng chân mày dò xét phản ứng của Ngân Ngân lưỡng lự way sang xem xét thái độ của Anh.

Lúc này,vẻ mặt của Anh cũng đang ngượng ngùng,bối rối có phần hơn cả Ngân.

_Dạ thôi …

_Hay Ngân cứ ở lại đi.Phòng Anh cũng rộng rãi … 2 đứa ở cùng chắc … k sao. – Anh đột nhiên lên tiếng

_Đấy,Anh cũng đồng ý rồi.Quyết định vậy nhé ! Đến nc’ này,ko thể từ chối đc nữa,Ngân đành đồng ý với mẹ Anh ở lại đêm nay.Sau khi mẹ Anh ra khỏi phòng,cả 2 cùng ngượng ngùng k ai nói với nhau câu nào.Đang bối rối k bik chút nữa sẽ như thế nào thì cơ thể Ngân bị lắp đầy bởi vòng tay từ sau của Anh. _Ngân có ngại ko ? – Anh thì thầm vào tai Ngân Ngân ko trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gỡ tay Anh ra,way ng lại,vòng tay wa và ôm lấy cổ Anh : _Ngân chỉ sợ honey ko thix thôi. Anh hơi cuối ng xuống để ôm chặt hơn Ngân vào lòng : _Từ h' Ngân là vợ của Anh rồi,ko ngại nữa. Sau câu nói ấy của Anh,Ngân hạnh phúc đặt lên môi Anh nụ hôn nồng nàng lần thứ 2.Môi cả 2 tìm đến nhau rồi cứ thế mà quấn lấy nhau mà k hề bik rằng,nơi cửa phòng đang hé mở,1 hình bóng bé nhỏ đã theo dõi 2 ng từ khi mẹ ra khỏi đến h'.Ng' bên ngoài mở to hết cỡ đôi mắt tròn như hòn bi của mình,nhìn lom lom Anh và Ngân như thể lần đầu tiên nhìn thấy 1 cái j đó lạ mắt lắm.Để khỏi bị phát hiện đang nhìn trộm,ng đó nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi bỏ về phòng. 1 lúc sau,2 ng cũng chịu buông nhau ra trong luyến tiết vì “hết hơi”.

_Hm … thôi Ngân vào tắm trước đi.Đồ để trong tủ đó,Ngân thix cái nào thì lấy mặt.Trong đó có 1 gói underwear mới nữa,Ngân cứ lấy mà dùng.

_Ừhm,ok. Sau đó,Ngân làm theo lời Anh,lựa 1 bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.Anh ngồi bên ngoài giết thời gian bằng cách bật vi tính lên chơi,nhưng thỉnh thoảng khi nghe tiến nc’ bên trong dừng lại là Anh lại đưa mắt sang nhìn chẳng rõ nguyên nhân.

_Anh ơi,ko có khăn hảh ? – Ngân gọi ra

_Àh … ừh … để Anh lấy cho. Anh rời bàn vi tính rồi tiến về phía tủ tìm khăn cho Ngân nhưng ngoài những bộ quần áo và 1 vài thứ linh tinh thì chẳng còn cái khăn nào.Lo lắng,Anh lại gõ cửa phòng tắm :

_Ngân đã tìm trong đó chưa ?

_Ko có …

_Dzậy bây h' làm sao ?

_Hay … Anh vào đây tìm giúp Ngân đi. – Ngân ngập ngừng

_Sao ? - Anh ngờ ng vì tưởng nghe nhầm

_Vào tìm giúp Ngân … - Ngân nói 1 cách khó khăn

_Nhưng …

_Anh cứ nhắm mắt lại là đc mà.

Anh lưỡng lự suy nghĩ,ko dám tưởng tượng khi mình bước vào trong mọi viếc sẽ thế nào.Ng ta nói “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”,còn Anh với Ngân dù ko đứa nào là “rơm”,nhưng “lửa” gặp “lửa” ko khéo hỏa hoạn luôn chứ “bén’ thôi thì tầm thường quá.Cuối cùg,chẳng hiểu đấu tranh tư tưởng thế nào,Anh lại can đảm đưa tay vặn chốt cửa.

Bước vào trong,ko bik có phải vì toilet nóng wa’ hay ko mà 2 bên trán Anh ướt đẩm mồ hôi,2 lỗ tay thì nóng ran cả lên … mặt dù đã nhắm mắt.Anh way mặt ngược hướng với Ngân,rồi mới mở mắt tìm cái thứ ko bik phải gọi là “món quà của thiên thần” hay là “trò đùa của ác quỉ”.Ko mất quá lâu,Anh đã nhìn thấy “nó” đang đc treo tòng ten ngay xà đồ chứ có đâu xa.Vâng ! đó là cái khăn.1 đứa bình thường gan lì,ko sợ trời ko sợ đất(chỉ sợ ma) như Anh bây h' lại cảm thấy “hoảng” vì 1 cái khăn.Anh đưa tay lấy khăn rồi nhắm mắt và way lại trao nó cho Ngân. _Lau giúp Ngân. – Ngân nói ko chút do dự _Sao ? Anh bất ngờ trước đề nghị “hấp dẫn chết ng” của Ngân. _Àh … ừh … “Ngoan ngoãn” nghe theo lời Ngân,Anh nhẹ nhàng dùng khăn lau khắp ng giúp Ngân.Kì lạ,cứ mỗi lần tay Anh di chuyển đến chỗ nào là chỗ đó lại bỏng rát vì nóng.Lưng áo Anh ướt đẫm mồ hôi,Anh cố gắng để khăn quấn trọn bàn tay mình để tránh sự đụng chạm “ko cần thiết” với tấm da trần của Ngân.Sau khi lau xong,Anh way lại treo khăn lên thì bắt đầu nghe đc tiếng xột xoạt mặt quần áo của Ngân,nghĩ đến đây,ng' Anh “hạ nhiệt” bớt. _Ngân xong rồi,Anh mở mắt đi.

Sau câu nói đó của Ngân,Anh yên tâm mở mắt ra thì 1 lần nữa Anh,Anh gần như ngã ngửa vì sửng sốt. “Xong” của Ngân chỉ là xong của phần nội y,còn ngoài ra quần áo ngoài chẳng có j cả.Ngân nhẹ nhàng bước đến bên Anh,vòng tay wa cổ Anh và dùng môi mình lấp đầy bờ môi Anh.Cơ thể trần của Ngân chạm vào ng Anh như thiêu đốt từng thớ da thịt.Rồi như 1 bản năng,Anh đưa tay siếc chặt eo Ngân và nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Ngân.

Vài phút trôi wa,cả 2 1 lần nữa buông nhau ra với hơi thở đứt đoạn.

_Tại sao Ngân lại … - Anh e dè

_“Lần trước” Ngân cũng thấy “của” Anh 1 lần rồi,“lần này” coi như công bằng … Mà thôi,Ngân sẽ ra ngoài mặt đồ,Anh cứ tắm đi.

_ … nhưng Anh chưa lấy quần áo.

_Ngân sẽ lấy giúp. Nói rồi Ngân bước ra khỏi toilet và dường như ko để ý mặt Anh đến h' vẫn còn đỏ.Ít phút sau,Ngân gọi cửa và đưa vào cho Anh 1 bộ đồ.

Vài phút trôi wa … Tắm xong xuôi,Anh mặt bộ đồ Ngân chuẩn bị cho mình rồi săm soi mình trong kính.Anh tỏ ra hơi ngạc nhiên vì bộ đồ Ngân chọn,bởi vì đó là 1 trong những bộ đồ nằm từ rất lâu trong tủ ko đc Anh động đến,thế mà mới lần đầu Ngân đã tìm đc nó tận dưới đáy tủ.Bộ đồ bao gồm 1 chiếc áo sát nách hở màu trắng,cổ tim và 1 cái quần đùi mài xám trong khá mát mẻ.

Anh mở cửa bước ra,tính mở miệng hỏi Ngân về bộ đồ thì Anh lại thấy Ngân đã dọn chăn mền và nằm ngủ dưới đất từ lúc nào.Mất vài giây để kịp nhận hình ảnh vừa rồi,lại thêm sợ Ngân lạnh,Anh vội vàng chạy lại lay Ngân dạy nhưng hoàn toàn vô ích.Ko còn cách nào,Anh đành tắt đèn và lên giường nằm … 1 mình.

Đêm.10h,11h rồi 12h,3 tiếng trằn trọc trôi wa nhưng Anh ko tài nào ngủ đc,nhìn xuống dưới thì Anh thấy Ngân vẫn đang ngủ ngon lành.Im lặng,Anh nhìn Ngân bằng ánh mắt trìu mến rồi nhẹ nhàng ngồi dậy,đi vòng ra sau Ngân,từ từ bế Ngân dậy và đặt Ngân lên giường 1 cách khẽ khàng nhất có thể.Tiếp tục,Anh kéo chiếc mền sang tính đắp lên ng Ngân thì bàn tay đột nhiên bị giữ lại bởi tay Ngân.

_Nằm trên đây với Ngân đi,ở dưới lạnh lắm.

Hành động của Anh đã làm Ngân thức giấc ? Hay thật ra từ nãy đến h' Ngân vẫn chưa ngủ ? Vậy 3 tiếng trôi wa Ngân cũng trằn trọc như Anh sao ? Anh tự hỏi mình.Trong lúc suy nghĩ và ngỡ ngàng,ánh mắt Anh vô tình liếc nhìn Ngân nhờ ánh đèn hồng le lói của căn phòng.Ánh đèn nhè nhẹ phản chiếu lại đôi mắt nhắm hờ và 2 gò má ửng hồng của Ngân.Trong Ngân lúc này gợi cảm gấp 10 lần bình thường,nhưng vẻ gợi cảm ấy lại bị đôi mắt thánh thiện của Ngân che mất 1 nửa,nhường lại chỗ cho 1 hình ảnh trong trắng nhất mà từ trước đến h' Anh đc nhìn thấy.Mỉm cười,Anh kéo mền rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Ngân,choàng mền wa ng' cả 2.Ngân thấy vậy liền way mặt về phía Anh rồi rút vào lòng Anh và nhắm mắt ngủ.Anh cuối xuống nhìn Ngân thì mới để ý thấy,Ngân đang mặt 1 chiếc đầm ngủ màu trắng (cũng rất ít khi đc mặt) của Anh.Hơi thở nhè nhẹ của Ngân phả vào lòng Anh khiến Anh có cảm tương như mình đang ôm trong lòng 1 thiên thần nhỏ,và Anh phải thật nhẹ nhàng nâng niu để thiên thần ko bay mất.

Và rồi,bụng Ngân lại trở chứng.Ngân nhắm nghiền mắt,cắn chặc răng để ko phát ra tiếng động trong khi tay lại siếc chặc tay Anh … chịu đựng.Để nổi đau và hạnh phúc đi bên nhau.

_Ngân sao vậy ? – Anh hỏi nhỏ

_Ko …

_Thật ko ?

_Thật …

Anh im lặng thôi ko hỏi nữa,vừa định nhắm mắt ngủ thì giọng Ngân lại vang lên nhè nhẹ.

_Tụi mình … sẽ mãi như thế này … phải ko ?

_Tất nhiên !

_Vậy nếu … Ngân phải đi thật xa … thì sao ? – Ngân ngập ngừng,cắn chặt môi để ko phải tưởng tượg ra cái viễn cảnh đó và cũng để đè nén cơn đau vẫn đang diễn ra

_Ngân sẽ đi đâu ? – Anh bất giác ngồi bậc dzậy

_Ngốc ! Chỉ là “nếu” thôi.

Anh ậm ừh rồi tiếp tục nằm xuống,suy nghĩ 1 vài giây,nói :

_Thì Anh sẽ đi tìm Ngân.Dù phải lật tung cả thế giới.

Ngân ngỡ ngàng nhìn Anh chẳng bik phải diễn tả cảm giác như thế nào.Mỉm cười,Anh đặt lên trán,môi Ngân 1 nụ hôn ngọt ngào rồi ôm chặt Ngân vào lòng.

_Ngân … ko … ngủ đc.Anh hát ru Ngân đi. – Ngân thủ thỉ

Anh im lặng,lọc lại những bản ballad hay nhất từng đc nghe,từ từ cất giọng khe khẽ :

_ As long as stars shine down from heaven

And the rivers run into the sea

Til the end of time forever

You’re the only love I’ll need …Tạm dịch :

Trong 1 khoảng nào đó,những ngôi sao từ thiên đường cùng tỏa sáng

và những con sông cùng chảy về biển

Cho đến khi kết thúc của “mãi mãi”

Em là tình yêu duy nhất tôi muốn … (Imagine without you)

Như 1 ma thuật của tình yêu,cơn đau trong Ngân dần thuyên giảm,và thay vào đó là 1 cảm giác ấm áp,mà chỉ có Anh mới có thể mang lại.Thiêm thiếp nhắm mắt lại trong khi tai vẫn tiếp tục lắng nghe.Trong tiềm thức của Ngân,hình ảnh ngày đầu tiên gặp Anh,lần cùng nhau trong phòng thay đồ,bản nhạc One man’s dream,shangi-la dần dần hiện về,hòa vào bài hát tạo thành 1 áng mây màu hồng lơ lửng trong đôi mắt Ngân,đưa Ngân vào giấc ngủ.Bên ngoài,trời vẫn lất phất mưa.Những câu nói của Anh,hơi thở và nhịp tim của Anh,từng thứ 1,lần lượt đc lưu giữ trong tim Ngân.

Mong sao đêm dài vô tận.Hy vọng sẽ ko có 1 ngày :“Anh đi tìm Ngân” như Anh nói,bởi vì sự thật,Ngân chưa bao h' muốn bỏ đi thật xa.

Chưa bao giờ.

Chap 12

:

Lại học sinh mới

Tính đến hiện tại là đúng 1 tháng kể từ noel,cả trường bắt đầu lục đục bước vào hk2,và chuẩn bị nghĩ tết.Đặt biệt,hnay lại có thêm 1 sự kiện khiến cho hs trong trường buồn,vui,lo lắng lẫn lộn : Kết quả thi hk1 đã đc dán ở bảng thông báo.Như bao đứa hs khác,cả bọn tụi nó cũng háo hức đi xem kết quả.

_Wow ! Ngân đứng hạng 11 toàn trường nèh.Tâm hạng 70.Nhi thì 45. – Lâm la toáng lên khi chen vào đc hàng đầu.

Ko để thua kém cạnh Lâm,sau khi luồn lách,chen lấn,xô đẩy và hò hét,Anh cũng lên đc hàng đầu,ngay bên cạnh Lâm.

_Ế ! Tui cũng có số 1 giống Ngân nàh,số lớn hơn luôn. – Giọng Anh hào hứng vang vọng xuống dưới

_Hạng mấy ! – Nhi,Tâm và Ngân bên dưới chụm tay trước miệng hỏi lại _101 ! Giống “101 con chó đốm” ghê háh !

Cả bọn méo mặt cụt hứng.

_Ế ! Lâm cũng có 2 số 1 nữa nè – Lâm cũng hùa theo Anh

_Hạng mấy ! – 3 đứa bên dưới lại hỏi

_111 ! _Đáng lẽ tụi mình nên chen lên. – Nhi nói wa kẽ răng

_Ế ! – Bên trên Anh lại gọi xuống

_Gì nữa ? Nói nhảm tui quánh dzô mặt àh. – Tâm sùng lên

_Kế bên có thông báo nèh.

_Đọc coi !

_Ngày 24/1 có hs mới nữa.

Sau khi chăm chú đọc hết bản thông báo mới,Anh và Lâm lần mò trong đám đông rồi xuống chỗ 3 đứa kia.

_Ko phải là 1 mà là những 2 đứa lận.Tụi nó cùng họ,hình như chị em đó.

_2 ng ? – Ngân gặng lại

_Ừhm.Chuyển bên trường công wa,Anh quên xem trường j' rồi.Nhưng mà 1 đứa sẽ vào lớp mình – Anh trả lời

_Đứa còn lại vào lớp Lâm nèh. – Lâm chú thix thêm

_Ủa dzậy là lớp mình dư 1 ng rồi. – Nhi bất ngờ

_Thì cũng có sao đâu.

_Mà hùi nãy Anh nói ngày mấy ? – Ngân hỏi lại

_24/1

_Ủa,dzậy là hnay rồi.

_Hởh,dzậy mà Anh cứ tưởng hnay 23.Dzậy mau mau về lớp đi,Anh nghĩ cô sẽ giới thiệu 1 đứa vào đầu tiết 1 đó.

Nói đoạn,sau khi tạm biệt Lâm,4 đứa tụi nó kéo nhau chạy thật nhanh về lớp.Quả ko sai như những j Anh đoán,tụi pà 8 đã tập trung đầy đủ và đang lao nhao như cái chợ,chẳng khác nào hôm có tin Ngân chuyển vào.Ổn định chỗ ngồi,Anh bắt đầu dóng tai lên nghe ngóng :

_2 đứa luôn nha,1 đứa học bên 11.TN.6 áh.Còn nhỏ vào lớp mình nghe đâu cũng nổi tiếng trên mạng lắm. – nhỏ Duyên “thông tấn xã” bắt đầu hoạt động miệng đúng như cái tên của mình

_Phải hôn.Mà sao pà bek ? – 7,8 đứa ngồi xung wanh trong đó có Tâm ko bỏ lỡ bất cứ câu nói có tính chấn động của nhỏ

_Sao hok bek,tui có vào wed cá nhân của nó vài lần nèh.Nó tên Piky.Con lai ng Hàn đàng hoàng .Chưa hết đâu nha,trong profile của nó ghi rõ ràng : 12t thông thạo 3 thứ tiếng Hàn,Nhật,Anh thêm tiếng Việt nữa là 4.Chơi đc piano và violong cellist,và luôn luôn đứng đầu trường từ cấp 1 đến cấp 3.Khủng chưa ?!?!?!?!

_Ốhhhhhhhhhh !

“PIKY”

Nghe đến đây,Anh giật nãy ng' như có luồng điện chạy ngang.Phải chăng Anh nghe lầm ? Là Piky ! Đứng phắc dzậy,Anh nhìn chằm chằm vào chỗ Duyên ngồi và lắng tai nghe thật kĩ để chắc rằng mình ko nghe lầm.Ngân lúc này đang chăm chú xem lại bài cũng hơi bất ngờ trước thái độ của Anh,và bất ngờ vì cả câu chuyện của Duyên “thông tấn xã”.

_Mà pà chắc là nó hok ? Lỡ đứa khác thì sao,tên Piky nhìu lắm. – Nhỏ Nhung “nhà báo” cũng vào cuộc

_Chắc,hwa tui thấy nó viết entry bảo hnay chuyển vào Anh Quốc,lầm đi đâu đc mà lầm.Ê cô dzô. Sau “hiệu lệnh cảnh báo” của Duyên,cả bọn lập tức túa về chỗ ngồi và lôi tập vở ra giả vờ xem bài.Anh thấy vậy cũng vội vàng ngồi xuống.

_Ngày đầu Ngân chuyển vào lớp mình cũng vậy nhỉ ? – Ngân khúc khích cười khi thấy đám pà 8 đang bỏ chạy về chỗ như vịt _ …

Ko nghe thấy tiếng Anh trả lời,Ngân ngạc nhiên lay ng Anh.Lúc này,Anh mới giật nảy mình,bàng hoàng nhìn Ngân,hỏi :

_Sao … ?

_Anh ko sao chứ ? – Ngân nghi ngại

_Ko … tất nhiên là ko.

“H'm” - Ngân ậm ừ trong miệng vì ko tin lắm vào thái độ của Anh.

Cô đã vào lớp.Lớp lúc này khá yên tĩnh.Mọi ng đều chăm chú nhìn cô,thỉnh thoảng có đứa liếc ra ngoài để nhìn xem hs mới đứng ở đâu vì tò mò thì ít mà nhìu chuyện thì nhìu.Cô đưa mắt liết sơ lượt cả lớp như tìm kiếm 1 sự khác lạ nào đó.Cuối cùng,cô tằng hắng giọng rồi lên tiếng :

_Chà … Lớp hnay “ngoan” wá.Vậy mà cô đã liên tưởng ra viễn cảnh lớp mình nhao nhao bàn tán về thông tin hs mới cơ đấy … Tâm,em để sách ngược mà đọc đc hay vậy. – Cô bắt đầu câu chuyện 1 cách “am hiểu”.Quả ko hổ danh chủ nhiệm.

Bên dưới lớp,tụi nó cười khì khì trước câu nói quá “siêu” của cô trong khi Tâm đang vội vàng xoay đầu cuốn sách lại.

_Cô rành nhỉ ? – Ngân nói nhỏ

_Tất nhiên rồi.Tại hồi đó cô cũng có thua j mình đâu

Anh trả lời Ngân với vẻ mặt ma mãnh,ra vẻ hỉu biết,và ko may,câu đó đã lọt vào tai cô ở trên.

_Lớp trưởng ngoan,vừa nói j đó kon ? Anh đứng phắt dzậy,gãi tai vì bị hố hàng.

_Dạ … em nói “sao hôm nay cô đẹp thế nhỉ ?”.Đúng ko Ngân ?

Ngân ko trả lời,hết nhìn Anh rồi lại nhìn cô,nén nụ cười 2 bên mép miệng.Cô mặt dù bik Anh xạo nhưng cũng “hài lòng lắm” nên thôi ko hỏi nữa.

_Thôi đc rồi.Vào đây nào em,đừng ngại.

Cô vừa nói vừa vẩy tay ra cửa.

“Tách”,tiếng chốt cửa vang lên khe khẽ,nhưng với bầu ko khí yên tĩnh của cả lớp thì tiếng kêu ấy đột nhiên trở nên lớn bao h' hết.Ng bên ngoài từ tốn bước vào.Trong lớp ồh lên 1 tiếng chẳng thua j' hồi Ngân vừa chuyển vào.

Tên

: Dương Lạc Nghi.

Nick name

: Piky. Tuổi : 16t – 11.TN.8

Gia thế

: ???

Tính tình

: Là 1 ng thông minh,sắc sảo,xuất sắt trong mọi mặt nên luôn coi mình là trung tâm của mọi sự chú ý.

Lạc Nghi có vẻ ngoài hoàn toàn đối nghịch với Ngân.Đó là so sánh đầu tiên của tụi nó khi nhìn thấy Nghi.Ngân xinh theo kiểu ngoan hiền thì Nghi lại là 1 cô pé có nét hơi kiêu và ngổ ngáo.Chưa kể,khuông mặt Nghi vừa toát lên vẻ ưa nhìn,sang trọng nhưng đôi mắt lại ko kém phần sắc sảo,tinh anh.

Nghi đưa mắt nhìn bao quát lớp rồi khựng ánh mắt tại chỗ Anh đang đứng.

_Anh ! Em làm j' vậy ? Ngồi xuống đi. – Cô Uyên giục

_Ơ ! Em …tưởng cô phạt.

Chỉ chờ có thế,Anh ngồi phịch xuống chỗ mình,ngước nhìn Nghi và mỉm cười thân thiện và … tìm kiếm 1 sự “wen thuộc” … trên khuông mặt Nghi.Nghi cười đáp lại rồi tự giới thiệu :

_Tôi tên là Dương Lạc Nghi,16t.Mục tiêu tôi đặt ra khi đến đây là xuất du học University of California at Berkeley.Học kì đầu tôi học trường công,nhưng vì điều kiện trường quá-tệ nên papa đã chuyển tôi vào đây.Hy vọng các bạn giúp đỡ.

Sau câu giới thiệu “cực sock” của Nghi,bên dưới lớp hơi nhốn nháo :

_UCB cơ đấy. – Nhi thì thầm

_Trường đại học thứ 5 thế giới.Con nhỏ này chắc cũng trong “thị trấn hoang tưởng” ra với pà Anh. – Tâm way xuống nói với Nhi,vẻ mặt cực kì mỉa mai

Nhi cười khẩy,tỏ vẻ ko wan tâm.

_Ủa sao chỉ có 16t ? – 1 đứa trong lớp hỏi lớn

_Nhỏ hơn tụi mình rồi.

_16t.Có lộn lớp hok dzậy ? Thấy vậy,cô Uyên liền lên tiếng giải đáp :

_Nghi nhỏ hơn các em 1t.Bạn ấy học “nhảy” 1 năm.

_Ốhhhhh …

Lại là tiếng nháo nhào vì ngạc nhiên.Nghi mỉm cười tự hào,còn Anh thì vẫn đang chăm chăm nhìn Nghi với vẻ hơi dò xét.

_1 Anhxtanh nữa đây.Nhưng trong nhỏ đâu giống dân thể thao đâu ?! – Anh thì thầm 1 mình,chẳng có vẻ j' là đang trò chuyện với Ngân

_Tại sao Anh nghĩ nhỏ là dân thể thao ? – Ngân hỏi khi thấy Anh đặt biệt chú ý đến Nghi

_Anh có nghe wa đại học Cali.Trường đó,hs ngoài kết quả học tập xuất sắc còn phải chơi thể thao cực đỉnh nữa.Từ khi thành lập đến nay “họ” đã giành hơn 100 huy chương Olympic rồi đó.

_Rành vậy ? – Ngân cảm thán vì ngạc nhiên

_Có j' đâu.Có lần cô Uyên đã cho Anh xem bảng thống kê những trường đại học danh tiếng nên Anh mới nhớ đó thôi.

_Vậy … Đó là lí do Anh wan tâm đến Nghi đó hảh ? – Ngân hỏi,trong câu hỏi có chút j đó ẩn ý

Ko để ý đến thái độ của Ngân,Anh điềm nhiên trả lời :

_Ko hẳn.Chỉ là Anh thấy Nghi có cái j' đó rất đặt biệt !

1 lần nữa,Ngân bất ngờ trước thái độ kì lạ của Anh nhưng lại ko nói thành lời.Dù nói là ngạc nhiên trước Anh,nhưng ở Nghi cũng có 1 cái j đó thu hút Ngân.

Sau khi giới thiệu mình,Nghi đc cô chỉ định xuống ngồi cạnh Nhi,bởi vì Nhi cũng thuộc hàng hs Giỏi nên có thể hướng dẫn Nghi về 1 số mặt khác nhau giữa trường công và trường quốc tế.Nghi điềm đạm tiến về phía bàn Nhi theo tay cô.Trước đó,Nhi vừa cuối xuống nhặt viên phấn dưới chân lên,thấy Nghi lại,Nhi mỉm cười đưa tay ra :

_Chào ! Rất vui đc làm wen.

Nghi lưỡng lự nhìn bàn tay dính chút phấn của Nhi,nói :

_Xin lỗi,tôi vừa rửa tay.

Đoạn,Nghi mỉm cười “áy náy” rồi ung dung ngồi xuống bên cạnh Nhi.Sửng ng',bàn tay vẫn để trên ko,Nhi tức giận rút tay lại rồi nhích ng' sang 1 bên chừa chỗ cho Nghi trong khi máu trong ng đang sôi sùng sục vì “con nhỏ tự cao tự đại” này.

3 tiết trôi wa trọng im lặng nhưng máu nóng trong ng' Nhi vẫn ko thuyển giảm phần nào.Tại sao ông trời lại xúi quẩy “ban” cho mình 1 con nhỏ tự cao tự đại như vậy nhỉ ? Nhi thầm nghĩ rồi way wa liếc trộm quyển tập của nhỏ.Chữ đẹp đến kinh ngạc ! Dù ko ưa Nghi ko thể phủ nhận sự thật này.Nêú nói đẹp thì tầm thường quá,phải là “rồng bay phượng múa” mới phải.Giá mà bỏ đc cái tính ngông cuồng vùa rồi,có lẽ Nghi sẽ thật sự hoàn hảo.Nhi ngẫm nghỉ.Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi vang lên đúng lúc đưa đôi mắt Nhi về chỗ cũ.Chỉ chờ có thế,Nhi và Tâm cùng wa bàn Anh rồi 4 đứa lục đục ra ngoài.Dường như chỉ đợi có thế,Lâm từ lớp chạy ra thật nhanh rồi phóng thẳng lại chỗ 4 tụi nó và đưa ra 1 thông báo :

_Con nhỏ “đó” hnay hum có đi học.

_Con nhỏ chị em với nhỏ lớp này hảh ? – Tâm hỏi

_Ừhm.

_Hy vọng ko chảnh như “kon này”.Lâm mà ngồi trong lớp tụi này Lâm sẽ đc con nhỏ đó đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. – Nhi vừa nói vừa nhíu mắt lại

_Ừhm,nó là dân “nhảy cóc” đó.Siêu chưa ? – Tâm phụ họa,hoàng toàn ko để ý đến vẻ mỉa mai trong câu hỏi của Nhi

_Nhảy cóc áh ?! – Lâm ngạc nhiên

_Có j' hay đâu mà ngạc nhiên dzậy.Bày đặc :“Mục tiêu tôi đặt ra khi đến đây là xuất du học đại học UCB” – Nhi chú thíx. _Hok chừng nó nhảy cóc từ lớp mầm lên lớp chồi rồi bày đặc “nổ” cho nó “sang” cũng nên.Nhớ lại cái dzụ nó xem thường tui thôi là máu dồn lên não rồi. – Nhi kết thúc 1 cách đay nghiến sau khi tuông 1 tràn ức chế

Cả bọn khúc khích cười vì câu nói của Nhi.Xét tình hình,rõ ràng Nhi chẳng ưa j' Nghi.Và việc đó càng thể hiện mạnh mẽ hơn khi trong những ngày tiếp theo,mỗi lần 1 ai nhắc đến Nghi là Nhi lại quắc mắc nhìn ng đó như thể ng đó chỉ cần nói thêm 1 câu nữa là sẽ sống ko yên với Nhi.Nhưng rõ ràng hơn nữa là việc Nhi ghét Nghi ko phải là ko có lí do.Ở Nghi có chút j' đó tự tin 1 cách thái quá.Tự tin đến nỗi,1 tuần trôi wa,Nghi ko thèm bắt chuyện hay kết giao với bất kì ai,ngoài việc chúi mũi học và thỉnh thoảng vắng tiết vì tập bale tại trường.

Mọi chuyện tưởng như chỉ có vậy cho đến ngày thứ 7 của tuần thứ 2 Nghi nhập học,vào 1 tiết Toán,Nghi và Ngân cùng đc gọi lên làm chung 1 bài,theo 2 cách.

_Nghe nói bạn đang đứng nhất lớp ? – Nghi nói với Ngân trong khi đang ghi bảng

_Ừhm … cũng nhờ mọi ng hướng dẫn cả thôi. – Ngân mỉm cười thân thiện

_Vậy sao ? Tỏ vẻ bất cần,Nghi ko nói nữa mà chỉ tập trung làm bài,thậm chí Nghi ko thèm mang máy tính lên như Ngân.Vô tình,Ngân liếc mắt sang nhìn bài của Nghi và nói :

_Cách giải của Nghi Ngân có thử wa rồi,kết quả chỉ xấp xỉ với đáp số chứ ko hoàn toàn chính xác đâu.Nghi thử làm lại đi. Nghi nhíu mày,liếc nhìn Ngân, nhoẻn miệng.

_Tôi đứng nhất toàn trường hk1 vừa rồi đấy.

_Ừhm … nhưng … - Hoàng toàn ko ngờ bị nói sock,Ngân bối rối ko nói thành lời _Tôi ko cần bạn nhắc.

Kết thúc câu nói,Nghi bỏ về chỗ trong con mắt ngạc nhiên của Ngân,ko thể nói j hơn,Ngân đành về chỗ sau Nghi với tâm trạng có chút j' đó hối lỗi.Đáng lẽ mình ko nên nhắc Nghi – Ngân tự trách mình.

Ít phút sau,cô Tuyết (dạy Toán) đi về phía bảng để sửa 2 bài vừa rồi :

_Hm … Bài của Ngân … đúng rồi.Ko hổ danh hs Giỏi. – Cô nhìn Ngân mỉm cười,có chút j đó hơi mỉa mai _Còn bài của Nghi … xem nào … đúng rồi …

_Nhưng thưa cô … - Ngân bên dưới ngập ngừng phát biểu,hoàn toàn ko để ý thấy nụ cười vừa tắt trên môi Nghi

Cô Tuyết liếc mắt về phía Ngân :

_Cô có ý kiến j' ko,cô Ngân ? – Cô hỏi

_Cô hãy xem lại phương trình thứ 4 từ dưới đếm lên của bạn ấy …

Cô Tuyết nhíu mày,way lên bảng 1 lần nữa :

_Cách giải rất hoàn hảo … Kết quả Nghi ra là 4 tròn,còn Ngân là 3.89 … Ơ !? Để tôi xem nào … - Cô Tuyết trầm ngâm _Chà,sai xuýt xoác với đáp số.Thật đáng tiếc.

Cô vừa nói vừa dùng bong bản tẩy đi bài Nghi ko thương tiếc.Và cũng ko nằm ngoài dự đoán của Nhi,khuông mặt Nghi giận đến đổi màu vì bị quê trước lớp.Sau khi cô Tuyết sửa bài xong cũng là lúc kết thúc tiết học thứ 3.

H' ra chơi,theo như dự định sẽ cùng cả bọn tập trug ăn trưa trên sân thượng,Anh lại bị cô Uyên gọi giật ngược lên văn phòng vì 1 chuyện công cáng j' đó có vẻ rất bí mật.

_Em đến rồi àh ? – Cô Uyên hỏi khi thấy Anh bước vào văn phòng

_Dạ phải. – Anh tỏ ra hơi lo lắng

_Thư giãn đi,ko có j' đâu.Cô chỉ có 1 việc muốn nhờ em. – Cô Uyên mỉm cười và đặt tách trà xuống trước mặt Anh

_Vâng ! Bất cứ việc j' em có thể.

_Cô muốn em giúp Nghi trong cuộc thi bale vào ngay mai của bạn ấy.

_Nghi ?! Nhưg em có thể làm đc j' … Chẳng phải những chuyện này là việc của Tâm sao cô ?- Anh ngạc nhiên wa’ đổi

_Cô biết.Nhưng Nghi đề nghị có ng chơi violong cho “Vũ khúc thiên nga” của bạn ấy.Và cô nghĩ đến em …

Anh im lặng,ngập ngừng suy nghĩ.Anh đã ko chơi violong từ khi pa mất,chỉ trừ 1 lần giúp Ngân trên sân khấu …

_Thưa cô … Em nghĩ em ko thể … - Anh cúi gầm mặt xuống

_Hm' … cô cũng đoán vậy,nêú em ko thix cô cũng ko ép.Bởi vì đây là đề nghị của Nghi.

_Đề nghị của Nghi ?! Nhưng tại sao lại là em ? – Anh bất ngờ trước lời nói của cô

_Cô cũng ko bik.Có lẽ bạn ấy nghe mọi ng kể.Thôi đc rồi,em có thể ra ngoài rồi đó.

Anh vâng vâng dạ dạ lấy có rồi lũi thủi ra ngoài.Vừa đóng cánh cửa văn phòng lại thì từ xa,đám của Anh cùng với Ngân cũng đang đi lại.Mỉm cười,Anh vui vẻ chạy lại phía họ thì cùng lúc đó,sau lưng Anh vang lên giọng của 1 ai đó :

_Anh !

Anh way phắc lại thì thấy Nghi đang đi lại phía mình với nụ cười dịu dàng (hiếm hoi) trên môi.

_Àh,Nghi gọi Anh. – Anh trả lời với vẻ hơi ngượng ngùng

_Ừhm.Cô Uyên đã nói với Anh về lời đề nghị của Nghi chưa ?

_Ờh … Rồi …

_Vậy Anh nghĩ sao ?

_Anh xin lỗi … Anh ko chơi violong lâu rồi …

_Như vậy tức là … từ chối. – Nghi gặn hỏi,khuông mặt tỏ vẻ thất vọng

_Anh rất tiếc.

_Ko sao.Nghi còn nhìu cơ hội mà ^^. – Nghi mỉm cười rồi bỏ đi

Anh im lặng nhìn Nghi đi khuất,chẳng mảy may chú ý đến câu sau của Nghi,chỉ cảm thấy trong lòng có chút j' đó “ko ổn”.Nhưng Anh lập tức quên ngay việc đó và chạy về phía Ngân đang đợi.

_Nhỏ đó kiếm pà có j' hok dzậy ? – Nhi hỏi

_Nghi nhờ tui chơi violong cho cô ấy vào ngày mai.

_Vậy Anh … ? – Ngân ngạc nhiên

_Anh từ chối rồi.

Anh mỉm cười choáng tay wa vai Ngân tình tứ.

_Ọe,gốm chưa ? – Tâm và Lâm trề môi

_Có lí do j' ko ? – Ngân âu yếm hỏi

_Vì Anh muốn dành riêng nó cho 1 ng … đặt biệt.

_Thôi tụi mình đi ăn trước đi.Đứng đây 1 hùi bị lây cái “sến” nữa.

Tâm nhăn mặt nói rồi kéo Nhi và Lâm đi,để Anh và Ngân đứng lại với nhau.Ko để tâm đến câu nói đâm chọt của Tâm.

_Tại sao Nghi lại chọn Anh nhỉ ? – Ngân thắc mắc

_Anh ko bik ?

_Hay Nghi thix Anh ? – Ngân thăm dò

_Bậy bạ.Đâu phải ai cũng như tụi mình.Anh ko muốn nói chuyện đó nữa,về lớp thôi,hết đói rồi.

Anh vừa nói vừa kéo Ngân về lớp.Mặc nhiên,khi đi khỏi chỗ đó,tâm trạng Anh có chút j ko ổn.Cái cảm giác ray rức vì từ chối Nghi thật sự vẫn còn trog lòng Anh.Nó khiến Anh ko thể mở lời nói đc với Ngân.Và,với 1 ng nhạy cảm,thái độ kì lạ của Anh ko thể wa khỏi mắt Ngân.

Nghi bỏ đi,tâm trạng tỏ ra thất vọng và bực mình kinh khủng.Vốn Nghi đã nghe mọi ng đồn đại về khả năng chơi violong thiên bẩm của Anh,nếu đc Anh giúp đỡ thì phần thi của Nghi sẽ cực kì hoàn hảo.Phần vì Nghi muốn thử xem có thật là Anh wan tâm đến Nghi hay ko nên cố tình tạo ra cơ hội này,thế mà Anh lại … .Lúc đầu,Nghi cũng có nghĩ đến việc nhờ thêm Ngân chơi piano,tự dưng hôm nay bị Ngân “sỉ nhục” trước lớp,Nghi sinh ra ghét Ngân và chỉ muốn trả đũa 1 lần cho bỏ tức.Từ trước đến h',chưa bao h' Nghi cảm thấy bị tạo áp lực bởi 1 ng' khác như vậy.

Cùng lúc đó,cái đt trong túi Nghi chợt reo :

“I’m too cool for my dress ,these shades don’t leave my head …”

[/font]_Đã điều tra đến đâu rồi ? – Nghi hỏi ngay khi bắt máy

_ …

_Pa là nghệ sĩ dương cầm … Chà … Thảo nào,thì ra là di truyền. Còn mẹ … ?

_ …

_Qua đời rồi sao ? – Nghi thốt lên khe khẽ

_ …

_Ông nói cái j' ? – Đôi chân mày Nghi cau lại

_ …

_Tức … tức là con gái mà thix nhau ấy hảh ? Ý … ý ông là,Nguyễn Ngọc Anh là ng đồng tính.Và … ng iu của cô ta là Lâm Ngọc Ngân ? – Nghi thốt lên vì bất ngờ

Cúp máy.Nghi ko khỏi bàng hoàn những j' vừa nghe đc từ tay thám tử : 1 thông tin cực sốc mà Nghi điều tra đc.Vậy ra lí do Anh ko chịu giúp đỡ Nghi là vì Ngân.Nghi thầm nghĩ.Những chuyện đại loại như thế nào thì thật khó chấp nhận để tin đc.Nhưng đó là sự thật 100%,chính gã thám tử đã khẳng định chắc nịch với Nghi như vậy và gã còn mạnh miệng tuyên bố nếu thông tin là giả,gã chấp nhận hoàn lại toàn bộ số tiền thù lao.Điều đó thiết lập 1 lòng tin vững trãi của Nghi dành cho gã để tiếp tục những phi vụ rình mò sau này.Và việc gã nói rằng Anh wen Ngân có vẻ hợp lí,vì nó giải thix tất cả những khuất mắt bấy lâu của Nghi về họ.Duy chỉ có 1 điều Nghi vẫn chưa hỉu nỗi : Nghi lun có cảm giác Anh có 1 tình cảm gì đó rất đặc biệt dành cho Nghi nhưng tình cảm của Anh với Ngân đâu có giống đùa giỡn lẫn nhau,với lại,trong họ cũng ko giống hạn ng đó.Vậy thì đó là gì ? Thời gian đầu,những cái liếc nhìn của Anh rất rời rạt,thường 1 tiết chỉ vài lần,và Nghi cho rằng đó chỉ là ánh mắt tò mò dành cho hs mới.Nhưng vài ngày sau đó,Nghi thấy ánh mắt Anh nhìn Nghi có phần khác đi,cứ như Anh đang cố tìm hỉu 1 cái j đó từ Nghi vậy.

“I’m too cool for my dress ,these shades don’t leave my head,everything you says it so …”

[font=Courier New]Đang mãi mê suy nghĩ,đt của Nghi reo tiếp lần thứ 2.Nhăn mặt,Nghi lấy đt ra nhìn thì thấy dòng chữ “Sweetie Bro calling” hiện lên.2 khóe miệng giãn ra thành nụ cười,Nghi bắt máy với 1 giọng khác hẳn vừa rồi.

_Hello Bro ! Chịu dzề rồi hảh ? Hawaii thế nào ?

_ …

_Nhớ chứ sao hok nhớ,hì hì.

_ …

_Đi đâu ? Wa nhà đối tác của daddy thì liên wan j' đến em ?

_ …

_Thiết lập mối quan hệ ? Chung lớp em ? Tên con ông ta là j' ?

_ …

Đột nhiên,đôi mắt Nghi lóe sáng.Chẳng rõ nguyên nhân tại sao,Nghi mỉm cười tắt máy và ung dung trở về lớp.Sau khi nhận cuộc gọi thứ 2,tâm trạng Nghi thay đổi nhanh đến chóng mặt.Nghi điềm nhiên trở về lớp,như chưa từng nhận những cuộc đt vừa rồi.

Về đến lớp,1 lần nữa Nghi gây sự chú ý bằng cách tiến lại bàn của Ngân và Anh đang ngồi … với nụ cười rạng rỡ trên môi.Thoạt đầu,Ngân nghĩ có lẽ ng Nghi bắt chuyện là Anh và cũng sẵng sàng để tránh sang 1 bên để “khỏi làm phiền” thì ko ngờ,Nghi lại hướng ánh mắt về phía ngay khi Ngân vừa định way đi.

_Ngân làm ơn cho mình mượn cuốn tập Toán.

Ngân bất ngờ,chính xác là sửng ng' trước lời nói của Nghi.Là 1 ng' nhạy bén,Ngân bik chắc Nghi ko phải là tuyp ng dễ thay đổi tính cách đến như vậy.Chưa kể,vừa rồi Ngân (dù ko cố ý) đã làm Nghi mất mặt trước lớp và Nghĩ rõ ràng đã rất cay cú về việc đó.Thế mà bây h' Nghi lại chọn đúng Ngân đã mượn tập.Thật ra là ý j'? Ko mất quá lâu suy nghĩ,Ngân lẹ làng lấy tập đưa cho Nghi,ko quên khuyến mãi 1 nụ cười thân thiện.

Những tiết học lần lượt trôi wa,Nhi ko tài nào tập trung vào bài đc ngoài việc thi thoảng liếc nhìn Nghi … bằng ánh mắt dò xét.Nhi vốn ko phải ng đa nghi,nhưng việc này rõ ràng có j' đó ko bth'ng.Nhi thầm nghĩ.Nhưng ko bik có phải Nhi suy nghĩ wa’ nhìu hay do Nghi wa’ giỏi che đậy mà Nhi chẳng lần ra đc j'.Cuối cùng,đến tận h' về,khi mọi ng đã ra ngoài,chỉ còn mỗi Nhi và Nghi,Nhi vẫn chẳng thấy sơ hở j của Nghi ngoài việc,Nghi đang cố gắng chép lại thật nhanh cuốn vở của Ngân.

_Nhi tính ngồi đây canh tôi đến khi nào ?

Nghi vừa viết vừa hỏi,đôi mắt ko rời khỏi cuốn tập.Nhi hơi sượng trước câu hỏi bất ngờ của Nghi nên vội vàng dọn tập vở và nói cứng :

_Chỉ những ng' có mưu tính bậy bạ mới sợ bị ng khác canh chừng.Tôi thì chẳng việc j phải làm như vậy.Bye.

Nói rồi Nhi bỏ đi với chiếc mũi hết lên trời.Nhi đi ko đc bao lâu thì ở đây,Nghi cũng nhanh chóng lùa hết đám dụng cụ vào túi rồi vội vàng chạy ra ngoài.

_Con nhỏ rảnh hơi. – Nghi thì thầm 1 mình

Ra gần đến cổng,Nghi đưa mắt tìm kiếm khắp sân trường và mỉm cười hài lòng vì thấy Ngân đã về và chỉ còn mình Anh đang đứng đợi xe trước cổng.Nghi nhanh chóng tiến lại đối diện Anh với điệu bộ hớt hãi :

_Thôi chết,Ngân về rồi hảh Anh ?

_Ừhm,vừa về đc vài phút thôi.Mà có chuyện j' dzậy ? – Anh ngạc nhiên hỏi lại

_Nghi tính chép cho xong những bài wan trọng rồi trả lại cho Ngân luôn.Thứ 2 lại có tiết Toán,Nghi sợ Ngân ko có vở học. - Nghi ra vẻ hối lỗi

Anh hơi nghỉ ngợi rồi đề nghị :

_Thôi Nghi cứ đưa cho Anh,tối nay Anh sẽ đt cho Ngân wa nhà Anh lấy cũng đc.

Nghi mỉm cười rạng rỡ như bắt đc vàng :

_Thật sao ?! Tốt rồi.Hay … Anh gọi luôn đi … Nghi muốn yên tâm ấy mà. _Hờ … cũng đc.Nhưng mà Anh … – Anh ngập ngừng nhìn Nghi

_Nhưng sao ?

_Anh rất tiếc về chuyện khi nãy.

Nghi lưỡng lự suy nghĩ.Thì ra là Anh muốn nói đến chuyện từ chối chơi violong cho Nghi đây mà.

_Ko sao,Nghi ko giận đâu ^^. – Nghi cười

Nhìn thấy nụ cười của Nghi,Anh thấy nhẹ nhàng đc phần nào tội lỗi.Ko quên mất việc đã hứa,Anh liền lấy đt ra gọi cho Ngân.1 lúc sau,Anh way sang Nghi :

_Yên tâm rồi chứ ? 7h30 tối nay Ngân sẽ wa lấy tập. _OK,cảm ơn nhìu lắm.Thôi Nghi về nha,hẹn gặp lại. – Nghi nói rồi way lưng bỏ đi.

_Gượm đã ! – Anh gọi với theo

_Sao ?

Anh nhìn Nghi,bối rối gãi tai suy nghĩ như cố gắng chọn lọc lại từ ngữ và từ từ cất tiếng :

_H'm … Anh thấy Nghi cũng ko phải ng khó gần,tại sao cứ lun làm mọi ng ác cảm ? Nếu Nghi lúc nào cũng vui vẻ và tốt bụng như bây h' Anh nghĩ Nghi sẽ có rất nhìu bạn đó.Nếu Nghi muốn,Anh có thể trở thành bạn của Nghi. – Anh tươi cười

Nghi hơi ngạc nhiên trước câu nói của Anh.Ko nhận ra điều đó,Anh vẫy tay chào tạo biệt Nghi rồi ra xe đi về.Nghi đứng tại chỗ như chôn chân,cảm giác thật dễ chịu khi nhận nụ cười rạng rỡ của Anh.Lần đầu tiên Nghi có cảm giác này.

Chap 13

:

Sự trở lại của Piky

Khi Anh về đến nhà lúc đó cũng gần 6h,nhanh chân bước vào nhà như thường lệ,Anh tỏ ra hơi bất ngờ vì bầy biện trang trí căn nhà wen thuộc ngày nào.Chiếc bàn ở sảnh wen thuộc hnay bị dẹp sang 1 bên,thay vào đó là 1 dãy bàn che khăn trắng,đầy thức ăn như những nhà hàng trưng bày tiệc buffe,những ng giúp việc trong nhà ăn diện gọn gàng tươm tất hơn hẳn mọi hôm,đang tấp nập chạy ra chạy vào với những chai rượu trên tay.Ko đợi Anh thắc mắc,mẹ tiến lại :

_Tối nay pa mời 1 số đối tác làm ăn về nhà.Tiệc này dành cho họ.Con cũng nên thay đồ đi.

_Trờiiiiii ơiiiiii … con đã chuẩn bị đc j' đâu ? – Anh thốt lên

_Thì cứ lựa đại 1 bộ váy dượng mua cho con ấy.

Biết mẹ sẽ chẳng wan tâm đến điều mình sắp nói,Anh thở dài ngao ngán rồi bỏ về phòng.Cất cặp vào 1 chỗ,Anh mở tủ ra rồi lia mắt nhìn đóng quần áo mà chán nản.Chỉ toàn đồ mặt ở nhà,đồ ra ngoài thì phần lớn là những bộ phối hợp ngẫu hứng quần Tây áo Tàu.nửa năm trước,Anh nhớ dượng đã có mua cho Anh vài chiếc váy để dành cho những dịp như thế này,đến khi đem về mở ra Anh mới bik cái nào cũng dây nhợ,cũng kiểu cọ rườm rà,thế là Anh đem tặng luôn cho chị Lý và cô quản gia,đem về quê làm wa' cho con.H' nghĩ lại phải chi lúc đó Anh chừa lại 1,2 cái thì bây h' có phải đỡ khổ hay ko.Suy nghĩ 1 hồi,Anh thôi ko tìm nữa mà ngã đầu ra giường ngủ luôn.

Trong cơn mê,Anh cảm thấy có ng đang chạm vào mặt,môi và tay mình,rồi 1 lúc sau,ng đó lay mạnh ng Anh.Ai có thể tự do lên phòng Anh ? Chỉ có 1 ng' thôi.Chắc mẩm đó là Ngân,Anh mỉm cười rồi kéo mạnh tay ng' đó và đè xuống giường,sau đó chuyển mình nằm đè lên ng' ng đó và từ từ mở mắt ra.

_NGHI !

Anh hét toáng lên,đôi mắt trợn to như thể sắp rơi ra đến nơi để nhìn Nghi đang nằm bên dưới với khuông mặt đỏ bừng bừng.Ko kịp suy nghĩ nhìu,nhanh như cắt,Anh nhảy phóc ra khỏi ng Nghi ko dám để thêm giây nào.Nghi nhìn Anh rồi từ từ ngồi dzậy.

_Nghi lên gọi Anh dậy,ko ngờ Anh “chào đón nhiệt liệt” đến như dzậy. – Nghi vừa nói vừa tủm tỉm cười

_Nhưng … tại sao … tại sao Nghi lại ở trong nhà Anh ?

_Anh nói muốn kết bạn với Nghi mà.H' Nghi đến để “kết bạn” nèh.

Anh nhăn mặt,nói :

_Thôi mà,đâu phải cứ kết bạn là phải đến nhà Anh.Nói thật đi.

Nghi phì cười,đưa tay vuốt tóc,rồi khoanh tay đứng dzậy trước mặt Anh :

_Nhìn đồ Nghi mặt mà hok đoán ra hảh ?

Bình tĩnh lại,Anh nhìn kĩ Nghi thì mới để ý thấy cô nàng đang mặt 1 bộ váy màu đen ánh kim,chiếc váy dài vừa chạm gối trong khá trẻ trung,trên đầu có gắn 1 chiếc kẹp hình vương miệng nho nhỏ.Tất cả đều làm tôn lên vẻ trẻ trung và làn da trắng nõn ko chút tì vết của Nghi.Đột nhiên,cuộc nói chuyện về bữa tiệc giữa 2 mẹ con Anh vừa rồi đc tái hiện 1 cách sống động trong đầu Anh.Anh hỏi đầy vẻ nghi ngại :

_Nghi đến dự buổi tiệc của dượng Anh ?!

_Of course,papa Nghi là đối tác của dượng Anh mà.

_Papa của Nghi làm nghề j ? – Anh chóng nạnh hỏi lại

_Kinh doanh bất động sản.Dạo gần đây ông ấy mua đc 1 khu đất và vô tình tìm thấy 1 vài di vật bị hóa thạch …

_Àh …

_7h kém 15 rồi.Anh ko tính thay đồ hảh ?

_Anh ko có lễ phục.

Nghi mỉm cười.Rồi với tay lấy cái túi to để dựa vào giường Anh từ nãy h' mà Anh ko để ý.

_Nèh,đồ của chị Nghi đó.Nghi mượn giúp Anh 1 bộ.

_Làm sao mà Nghi bik Anh ko có đồ hay vậy ? – Anh ngạc nhiên

_Anh có hay ko thì Nghi vẫn bắt Anh mặt bộ này thôi. – Nghi nói nhỏ trong miệng cố để Anh ko nghe thấy.

_Sao ?

_Ko.Ko có j',Anh mau tắm thay đồ đi.Nhanh !

Nói rồi Nghi đẩy Anh vào nhà tắm và trở lại ngồi lên giường Anh.Sau khi Anh đã vào trong,Nghi bắt đầu “dạo” khắp phòng Anh “thăm wan”.Dừng lại trước cái bóp đặt trên bàn học của Anh,Nghi liếc nhìn phòng tắm 1 lần rồi lấy lên xem.Lúc đầu là săm soi bên ngoài,rồi tò mò,Nghi mở bóp ra xem từng ngăn và lập tức khựng ánh mắt tại tấm hình nhỏ bị phai màu ít nhìu của Anh.Nghi thix thú mở ra xem thì thấy đó là tấm hình đã đc gấp lại 1 nửa 1 cách có chủ đích,chụp 2 cô pé độ chừng 5,6t.Lật ra mặt sau,Nghi nhìn thấy hàng chữ đc viết nguệch ngoạc và mắc lỗi chính tả lung tung của Anh :

“Annie vs Piky.

Kỉ nịm tại chường mẫu dáo Child Prodigi”.

_Piky.

Nghi lẩm nhẩm cái tên đó,nghĩ về những cái liếc nhìn kín đáo của Anh cả tuần wa,thì ra tất cả đều có lí do chứ ko phải do 1 sự tò mò nào cả.Nghi lại lật lại mặt trước và nhìn kĩ mặt cô pé có cái tên Piky.Rõ ràng là 1 đứa con lai,khuông mặt trái xoan gọn gàng,cặp chân mày đen và đều đặng tô điểm cho đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tinh anh,.Nghi nhìn thấy 1 chút bản thân mình trong 1 cô pé này.1 ý nghĩ thoáng wa trong đầu Nghi : Phải chăng … ?

Nghe tiếng sột soạt bên trong,đoán hẳn Anh đã ra,Nghi vội vàng nhét tấm hình vào bóp rồi trở lại ngồi trên giường.Anh đẩy cửa bước ra,với vẻ cau có,Anh từ từ tiếng lại chỗ Nghi,bỏ ngoài ánh mắt chứ O và cái miệng chữ A của Nghi.

_Nghi nói là đồ của chị gái mà ?! – Anh nhăn nhó,vừa nói vừa nhìn xuống bộ đồ của mình.

_Phải !

_Con gái mà mặt đồ này ??????????? – Anh gào lớn

Nghi vẫn ko tài nào rời mắt khỏi Anh vì bất ngờ xen lẫn thích thú.Rồi tự lắc đầu để nhắc bản thân lấy lại bình tĩnh,Nghi bước đến bên cạnh Anh.

_Thôi đc rồi mà … lỡ “dzậy” rồi thì để Nghi giúp thêm cho.

Nói đoạn,Nghi lấy trong túi ra 1 sợi thun nhỏ,đi vòng ra sau,và cuối cùng là buộc đuôi tóc lại cho Anh rồi bỏ vào trong áo.

_Rồi,đẹp hơn rồi đó,lại nhìn gương xem.

Anh nhìn Nghi bằng ánh mắt nghi ngại,nhưng vẫn làm theo lời Nghi.Anh rụt rè tiến lại gương và hoàn toàn ko tin nổi ng trong gương chính là mình lúc này :

_Thằng nào dzậy ? - Anh thốt lên kinh ngạc.

_Hj',ko ngờ Anh hợp với đồ nam đến vậy. – Nói đến đây Nghi dừng lại,hạ giọng xuống thấp hơn,tiếp tục : _Trong còn bảnh hơn cả “ai đó”.

_Nhưng Anh bik ăn nói với mẹ và dượng thế nào đây ?! – Anh nói như mếu

_Thì Anh cứ có sao nói với vậy,cứ nói với mẹ Anh ko có lễ phục nên mặt tạm đồ này.

Anh lưỡng lự trước lời khuyên có phần có lí của Nghi.Mặc dù là 1 ng phụ nữ ko đến nổi quê mùa nhưng từ trước đến h',Anh vốn bik mẹ chúa ghét những ng TGT3.Pà cho rằng những ng “ko chấp nhận giới tính” của mình hoặc những ng đồng tính là những kẻ lập di,gieo rắc “mầm bệnh”.Mặc dù,bản thân Anh cũng chẳng hỉu nổi cái “mầm bệnh” đó là j'.Cuối cùng ko nghĩ ra 1 lí do nào hay hơn lí do của Nghi,Anh đành theo Nghi xuống nhà với tâm trạng thấp thởm hơn bao h' hết.

Từ cầu thang nhìn xuống, sảnh h' này cũng tương đối đông khách,phần lớn khách đến đây điều là những ng có tuổi và đều ra vẻ thành đạt.Số ít còn lại là những doanh nhân trẻ,khuông mặt sáng ngời và 1 số cậu ấm cô chiêu đi theo cha mẹ để “học hỏi”.Mẹ và dượng Anh cũng đã có mặt,đang đứng nói chuyện với 1 ng đàn ông cách cầu thang ko xa.Anh rụt rè bước xuống,trong đầu ko dám đoán trước phản ứng của cả nhà.Rồi chuyện j' đến cũng phải đến,dù đã cố ko gây ra tiếng động wa’ lớn nhưng với ánh hào quang của ng bên cạnh,mọi ng ko thể ko chú ý đến cả Anh.

_Ah ! Nó kia rồi.Đứa đi bên cạnh “thằng nhóc” ấy là công chúa nhỏ của tôi đấy.Tôi có mag theo 1 đứa nữa,chẳng bik thoáng cái mà đã đi đâu rồi.– Ng đàn ông đứng đối diện mẹ và dượng Anh hào hứng giới thiệu.

_Ng đó là daddy của Nghi. – Nghi nói nhỏ vào tai Anh

Mẹ nhìn Anh,hoàn toàn ko dám tin đó là con mình,còn dượng Anh và cả những ng giúp việc trong nhà thì há hốc mồm cả ra vì sự thay đổi ko ngờ của Anh.

_Chu choa ơi ! Sáng nào tui cũng dzô gọi cô dậy mà hok nhận ra cô “xinh giai” đến dzậy.“Uổng” wa’. – Chị Lý chấp tay trước ngực,chặc lưỡi “tiếc rẻ”

_Hứ … Cô mà là con trai thiệt thì pà tha hồ “kiếm chác” chứ jiề ? – Chị Hai mỉa mai.

_Còn phải nói.

Tại chỗ dượng và mẹ Anh đứng :

_Ủa,còn con gái ông đâu ? – Pa của Nghi đưa mắt tìm kiếm

Ông Minh way sang nhìn mẹ Anh “ái ngại”,rồi lại nhìn Anh và Nghi đang từ từ tiến lại chỗ họ.Đến nơi,Anh rụt rè gọi mẹ và dượng khiến ông Phát (tên papa của Nghi) vừa ngạc nhiên vừa thix thú.

_Ôi ! Ra đây là tiểu thư.Vậy ra con gái ông cũng theo phong cách tomboy cơ đấy.

Ông Phát nói bằng giọng oanh oanh,như thể ông ta đang tự hào vì Anh “dùm” cho dượng và mẹ Anh vậy.

Dượng mỉm cười lấy có vì chẳng bik phải nói thế nào,còn mẹ Anh thì khỏi phải nói.Pà lườm Anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống suốt từ lúc nhìn thấy Anh đến tận bây h'.

_Ôi thôi ! Tôi thì lại đang ngờ ngợ chẳng rõ “cái này” có thật là con tôi hay ko … Dám hồi vừa sinh bồng nhằm con ng khác về nhà nên h' nó mới hiện “nguyên hình” – Mẹ Anh nói vẻ mỉa mai

_Mẹ cứ làm như con là yêu quái ko bằng. – Anh lèm bèm,còn Nghi thì chỉ dám che miệng khúc khích cười

Ông Phát ko bik có hiểu ý ko lại banh toát miệng cười ha hả trước câu nói của mẹ Anh.Còn Nghi chẳng bik có nhận ra vẻ mặt của mẹ Anh ko lại way sang nói với Anh :

_Mình ra nhảy nhé.

Anh vừa ngạc nhiên vừa choáng trước lời đề nghị của Nghi.Hồi đầu dọn về nhà dượng,Anh chỉ tưởng tượng 1 ngày nào đó sẽ “bị” 1 vài tay công tử gạ gẫm,ko ngờ lần này ng “mở hàng” lại là 1 đứa con gái.Anh way sang nhìn mẹ,dượng rồi nhìn cả ông Phát “cầu cứu”.Ko ngờ :

_Ý hay đó,2 đứa ra nhảy đi.Bik đâu sau này con gái tôi lại “làm dâu” nhà ông bạn đấy. – Ông Phát “vô tư” “phát biểu cảm tưởng” với nụ cười vẫn chưa tắt từ nãy h'.

Ko thể từ chối đc,Anh đành cùng Nghi ra giữa sảnh.Mẹ Anh đứng cạnh pa dượng Anh,mím môi ko nói đc câu nào.

Lỡ phóng lao thì phải theo lao luôn cho “tròn vai nam chính”,Anh chấp 1 tay ra sau lưng,cuối chào mời Nghi 1 cách điệu nghệ.Nghi mỉm cười,nhún chân và nắm lấy tay Anh.1 cách lịch sự,những ng xung wanh tự động nhích sang 1 bên nhường chỗ cho cả 2.1 vài đứa con gái,1 vài cậu trai đổ dồn ánh mắt về phía Anh và Nghi với vẻ vừa tò mò,vừa ngạc nhiên và có chút j' đó hâm mộ.Giai điệu nhẹ nhàng vang lên,những ng xung wanh Anh nhạy bén chuyển từ Samba sang điệu Vanxo lãng mạn 1 cách điệu nghệ.Anh bắt đầu với vẻ lúng túng vì lần đầu giữ vai trò ng “dìu”.Gót giầy của Nghi liên tiếp “nghiến” những cú đau điến vào chân Anh,còn Anh thì chỉ đc vài bước lại giẫm phải chân Nghi.Vẫn tưởng cả 2 chỉ có thể “vờn” nhau trên sàn thì ko ngờ ít lâu sau,cả Nghi và Anh lại nhảy với nhau khá ăn ý khiến Anh vừa ngạc nhiên những cũng có phần … thix thú.Rồi chợt nhớ ra điều j đó,Anh lên tiếng hỏi khẽ Nghi :

_Trong Nghi ko giống những ng wanh đây.Pa mẹ Nghi là ng gì vậy ?

_Mẹ Nghi là ng Hàn.

_Ồh … Nghi sống ở Vn từ nhỏ hảh ?

_Chẳng phải phong tục Vn mình là “Tại gia tồng phụ xuất giá tồng phu sao” ^^ ?! Lấy chồng thì phải theo chồng chứ ?!

_Ừh ha.Vậy … hồi còn nhỏ … Nghi học trường mẫu giáo nào ?

Nghi ngước lên nhìn Anh,ánh mắt đầy vẻ thăm dò.

_Nếu Nghi we^n rồi thì thôi.Anh chỉ tò mò thôi. – Anh bối rối nhìn đi chỗ khác

_Child Prodigi – 1 ý nghĩ vừa thoáng wa trong Nghi,Nghi trả lời ko chút do dự

Anh mở to mắt nhìn Nghi,ko dám tin những j mình vừa nghe dc là thật.Rõ ràng những điều Anh nghi ngờ ko phải là ko có căn cứ.Phải chăng Nghi chính là …

_Àh,Anh đã bik nickname của Nghi chưa ?

Anh thoáng suy nghĩ,ngập ngừng trả lời :

_Piky.Anh có nghe nói wa.

_Đúng rồi ^^.Nếu đc thì gọi Nghi là Piky cũng ko sao.

Nghi mỉm cười rồi im lặng ko nói j' như dành thời gian cho Anh suy nghĩ.

Bản nhạc gần thúc,Anh vẫn chưa hoàn hồn khỏi những j vừa đc nghe từ Nghi,chỉ bik đầu óc Anh trống rỗng.Rõ ràng là Anh đã chờ đợi giây phút đc gặp lại Piky từ rất lâu,vậy mà bây h',đứng trước Nghi,Anh ko khỏi nghi ngại về cảm giác của mình.Nó ko giống những j' Anh tưởng tượng.Đều mà Anh tưởng tượng là cảnh Piky đột nhiên xuất hiện trước mặt Anh,sẽ nói với Anh rằng “Rất vui đc gặp lại bồ,Annie” và nở nụ cười rạng rỡ như ngày nào.Nhưng cũng đã chắc j Nghi là Piky đâu,hs trường Child Prodigy nhìu vô kể.Bik đâu chỉ là 1 sự trùng hợp nào đó.1 sự trùng hợp khiến Anh cảm thấy “ngộp thở”.

Đột nhiên Nghi lay ng Anh :

_Anh sao vậy ?

_Ko,ko sao.

Vậy là ko nói j thêm cả 2 tiếp tục khiêu vũ bên nhau.Rồi khi bản nhạc vừa kết thúc,Nghi đột nhiên nhón chân lên và hôn vào 1 bên má Anh khiến cho Anh,mẹ và dượng ko khỏi bất ngờ.Anh đứng nhìn Nghi trân trân vì bất ngờ ko nói thành lời.Nghi mỉm cười :

_Quà “gặp lại”.

Anh hoàng hồn sau câu nói đó của Nghi,rồi như có 1 sự tình cờ,Anh đưa mắt về phía cửa lớn và lần này,tim Anh như rớt khỏi lòng ngực khi Anh nhìn thấy Ngân đang đứng tại đó,với khuông mặt thất vọng não nề mà ko bao h' Anh nghĩ sẽ có 1 ngày mình là nguyên nhân của khuông mặt đó.Ngân nhắm mắt,ngọe đầu sang 1 bên,dù đang ở xa,Anh vẫn cảm nhận đc Ngân vừa trút ra 1 hơi thở nặng nề.Anh buông tay Nghi ra rồi vội vàng chạy ra cửa thì lúc đó,Ngân cũng way lưng bỏ chạy thật nhanh.Nghi đứng lại nhìn theo,ko tỏ ra chút ngạc nhiên nào mà thay vào đó là nụ cười đắc ý.

Nc’ mắt ngắn dài,Ngân chạy bằng tất cả sức lực để ra khỏi khuông viên nhà Anh càng sớm càng tốt.Cảnh tượng vừa rồi chẳng khác nào ngàn cây kim châm vào tim Ngân.Nửa trong lòng Ngân muốn tin rằng đó là việc làm có chủ ý của Nghi nhưng ko hỉu sao Ngân ko thể btĩnh trước cảnh đó đc.Tại sao Anh lại ăn mặt nhu vậy ? Trước đây Ngân đã bao h' thấy Anh như vậy đâu.Tại sao Anh lại nhảy với Nghi ? Và tại sao lại để Nghi hôn ko chút phản ứng nào ? Hàng ngàn câu hỏi đc đặt ra trong đầu Ngân mà ko hề có lấy 1 đáp án.Ngân cứ thế chạy thật nhanh mà chẳng để ý gì phía trước,rồi vô tình đâm sầm vào 1 ng đang đi ngược hướng mình.

Ng đó và cả Ngân cùng té nhào ra sau,rồi ng' đó đưa tay xoa đầu,miệng xuýt xoa cái j đó ko rõ.Sau khi hoàn hồn lại cứ va chạm vừa rồi và nhận ra ng đụng phải mình vẫn còn đang ngồi phịch dưới đất,ng đó liền đứng bật dzậy và nhanh chóng đưa 1 bàn tay ra :

_Bạn ko sao chứ ?

Ngân nắm tay ng đó, từ từ ngước mặt lên.Rồi như ko thể kìm bản thân lâu hơn nữa,Ngân bất ngờ nhào ra trước ôm chồm lấy ng trước mặt mà khóc nức nở.Ko lườn trước đc cái ôm của Ngân,ng đó ngỡ ngàng đứng như ng chết trân.Thế là cậu ta vội vàng dùng cả 2 tay ôm Ngân rồi nhẹ nhàng dỗ dành như nâng niu 1 con mèo con đang bị mắt mưa.

Ko lâu sau,Anh cũng đuổi kịp Ngân và vô tình chứng kiến tất cả.Mọi giác wan của Anh lại chùn xuống,cảm giác khó chịu chạy dọc tim Anh,nhưng nhờ vậy mà Anh hỉu đc phần nào cảm giác vừa nãy của Ngân.Anh đứng nhìn Ngân khóc trong vòng tay 1 ng ko wen bik,cảm jác như 1 nửa thế giới của mình vừa sụp đổ,ko thể chịu đựng thêm,Anh nhắm mắt và way lưng bỏ về nhà.

Chap 14 : Kỉ vật

[/b]Anh đến trường với cái đầu nặng chịch và tay chân rã rời vì 2 đêm liền trằn trọc.Thứ 7 vừa rồi quả thật là 1 ngày kinh khủng nhất đối với Anh,vừa bị Ngân hỉu lầm vì 1 chuyện ko đâu,lại còn khi tiệc tàn,Anh đã bị mẹ ka cho 1 “bài ca ko quên” và cấm ko cho Anh giao du thân thiết với Nghi trên mọi phương diện.Anh tự nghĩ may là Nghi chỉ mới hôn vào má Anh 1 cái thôi mà mẹ đã làm dữ như dzậy,nếu 1 ngày nào đó mẹ phát hiện ra mối wan hệ giữa Anh và Ngân thì chẳng bik rồi cả 2 sẽ đi đến đâu.Trước mắt Anh lúc này chỉ là 1 màu đen u tối mà số phận vẽ ra sẵng,và làm thế nào để thoát ra khỏi nó thì thật Anh chẳng còn tâm trí đâu nữa để mà suy nghĩ.Nhắc đến Nghi,Anh lại nhớ đến những lời Nghi nói,và h' đây Anh chỉ ước giá như mình đừng hỏi j' cả hoặc giá như tất cả chỉ là 1 sự trùng hợp thì thật tốt biết mấy.

_Anh ! – Giọng Nghi gọi từ xa

Anh way lại nhìn Nghi đang chạy lại hướng Nghi đang chạy lại.Anh mắt vô tình liếc về chiếc BMW đen vừa dừng lại,từ trên xe,Anh để ý thấy đôi chân của 1 ai đó đang bắt chéo 1 cách sang trọng và trong chẳng có vẻ gì là muốn cử động.Có lẽ là anh của Nghi.Nghĩ là vậy nên Anh cũng chẳng thèm quan tâm.

_Chào. – Anh miễn cưỡng

_Sao vậy ? Ko vui khi thấy Nghi hảh ? – Nghi vờ hỏi

_Ko.Chỉ là …

Anh toang nói tiếp thì ánh mắt bị khựng lại ngay phía cổng.Ngân đang từ bên ngoài tiếng vào với dáng đi thanh cao và tao nhã chẳng lầm với ai đc.Chỉ có điều,hnay,tuy Ngân vẫn đeo kính như mọi hôm nhưng cặp kính lần này lại có tròng màu vàng cam nhạt,điều đó khiến Anh khó chịu.Cặp kính đã che mất hơn 80% đôi mắt của Ngân,nó dập tắt cái hy vọng đc nhìn vào mắt Ngân của Anh trong suốt 2 đêm wa.Chợt,Ngân dừng lạim way sang liếc mắt về phía Anh và Nghi đang đứng cùng nhau.Nhẹ mím môi,Ngân bỏ đi như ko wen.

3 tiết đầu trôi wa trong sự im lặng,ngoài việc thỉnh thoảng cả 2 “buộc” phải thảo luận với nhau theo yêu cầu của giáo viên bộ môn về 1 vấn đề nào đó.

H' ra chơi,theo dự định ko hẹn mà gặp,cả 2 sẽ cùng ngồi lại và hy vọng bên kia bắt chuyện tiếp.Nhưng cả 2 là bạn thân của Lâm,mà khi đã là bạn thân của Lâm rồi thì cô nàng chẳng bao h' buông tha cho tụi nó dù chỉ 1 ngày.Tiếng chuông vừa vang lên thì chưa đầy 1 phút sau,Lâm từ bên ngoài tức tốc xông vào chụp lấy tay cả 2 và lôi xền xệt ra ngoài mà ko thèm giải thix bất cứ điều j.Xuống đền gần văn phòng,Anh thấy Tâm và Nhi đã đứng sẵng từ lúc nào.Ko cần cho 4 tụi nó thắc mắc,Lâm vội lên tiếng trịnh trọng thông báo :

_Con nhỏ … con nhỏ chị đi học rồi.Mọi ng sẽ ko tin nổi đâu. – Lâm nói 1 cách hùng hồn

_Xời,tưởng gì.Hy vọng ko tệ như “đứa em”.Chúc may mắn,tui dzìa lớp. – Nhi mỉa mai rồi bỏ về lớp 1 cách bất cần

Ko chú tâm vào lời Nhi nói,Lâm tiếp tục

_Mau lên ! Nhìn chỗ cửa văn phòng kìa,nó là đứa thứ 2 đó. – Lâm vừa nói vừa nhảy tưng tưng chỉ tay về phía cánh cửa đang đông nghẹt nữ sinh

_Xa quá,ko thấy rõ lắm.Nhưng con gái với nhau thì có j' mà bu ghê dzậy. – Tâm nhón chân lên nhìn

Cả bọn cũng làm hành động tương tự nhưng cũng chẳng đứa nào thấy đc j' ngoài những cái đầu nhấp nhô.Đột nhiên,1 đám “vật thể chạy ko xác định”,tức đám con gái đùng đùng kéo lại như đi chạy giặc.Nhìn thấy đám đông hỗn loạn,Anh vội vàng nắm lấy Ngân nhưng đã quá muộn,đám con gái đi lại như vũ bão,đi đến đâu là “càng quét” đến đó và ko nằm ngoài tằm kiểm soát,Ngân cũng bị cuống lun vào vòng.Bị dồn vào giữa,Ngân cố gắng la hét để đc thả ra nhưng vô ích,tiến gào thét,tiếng cãi cọ hoàn toàn lấp mất giọng Ngân.Ko còn cách nào,Ngân đành “nhắm mắt đưa chân” chạy theo để khỏi ngã lúc nào thì đỡ lúc này.Rồi đột nhiên,ko 1 hiệu lệnh,ko 1 tín hiệu,cả bọn đồng loạt dừng lại ko rõ mục đích.Chỉ chờ có thế,Ngân lách ng ra khỏi đám con gái,lòng mừng thầm vì thoát nạn.Nhưng mọi chuyện ko dễ dàng như Ngân tưởng,với toàn bộ nổ lực tẫu thoát,đôi chân Ngân ko biết quính quáng thề nào mà vô tình vấp vào chân 1 đứa khác và ngã sóng soài lun ra trước.Đám đông chợt im lặng 1 cách lạ thường.“Ko lẽ việc mình ngã lại ảnh hưởng đến họ như vậy.Nếu vậy đáng lẽ mình nên ngã sớm hơn”.Ngân thầm nghĩ.Xuýt xoa cái đầu gối bị va xuống đất,Ngân cố gắng gượng đứng dzậy càng nhanh càng tốt.Ngay lúc đó,1 cánh tay giơ ra trước mặt Ngân.

_Bạn ko sao chứ ?

Ngân nắm lấy cánh tay lạ theo phản xạ,từ từ đứng dzậy mà ko hề bik rằng tụi con gái đều đang đổ dồn mắt vào mình.

_Ko sao.Cám ơn.

Tên : Dương Lạc Thi

Nick name : Reidom (Rei)

Tuổi : 17t – 11.TN.6

Gia thế : ???

Tính tình : đào hoa,ga-lăng,thân thiện và là 1 ng vui vẻ.Đôi khi cũng rất nóng nảy,bợp chợp.

Sau câu nói ấy,Ngân ngỡ ngàng trước ng vừa đỡ mình dzậy và đang đứng trước mặt mình : 1 đứa con gái nhưng bề ngoài chẳng khác nào 1 tên con trai.Mới nhìn thoáng wa Ngân cứ ngỡ “anh ta” là hs bên The Sun “đi lạc” wa đây,nhưng khi liếc thấy làn da trắng hồng và cổ họng ko có trái khế,Ngân lập tức nhận ra ngay.Thậm chí ng đó ko thèm mặt đồng phục mà thay vào đó là 1 chiếc áo rộng thùng thình phong cách hip hop.Mặt dù con gái ko nên ăn mặt như vậy nhưng Ngân ko thể phủ nhận ng trước mắt Ngân và bộ quần áo hoàn toàn đồng điệu với nhau.Nhưng cái vẻ bề ngoại đạo mạo ấy ko phải là điều Ngân wan tâm,điều Ngân ko thể ngờ nhất chính là ng' trước mặt Ngân chính là ng tối thứ 7 đã đụng phải Ngân.Là ng mà mời chỉ gặp 1 lần,Ngân đã ôm ng ta khóc rấm rức.

Ít phút sau,Anh cùng với 3 đứa kia luồng lách trong đám đông và đến đc chỗ Ngân.

_Ngân ko sao chứ ? – Anh vội vàng chạy đến nắm tay Ngân

Reidom đứng nhìn Anh và Ngân thì đột nhiên thốt lên khe khẽ :

_Ohhh man ! 2 bạn đeo nhẫn đôi sao ?

Ngân vùng tay khỏi tay Anh và mỉm cười với Reidom :

_Chuyện đó chẳng wan trọng.Dù sao cũng cảm ơn bạn.

_Oh ! Giúp ng đẹp là 1 vinh hạnh.Khi 2 bạn “lại” cãi nhau và bạn muốn ôm,bạn có thể tìm tôi. – Rei mỉm cười,để lộ 2 hàm răng bóng loáng.Từ “lại” Rei nhắc đến khiến Anh nghĩ ngay đến khả năng cậu ta đã biết nguyên nhân khóc đêm wa của Ngân. Nó làm Anh cảm thấy hơi nóng mặt.

“1 câu “thả dê” thô thiển và vô duyên hết sức” – Anh thầm nghĩ

Ngân mỉm cười đáp lễ và bỏ đi,Anh way sang nhíu mày nhìn Rei lần cuối rồi cũng đuổi theo Ngân.

_Ngân đi đâu vậy ? – Anh ngập ngừng hỏi

_Về lớp.Anh ko phiền chứ ? – Ngân hỏi lại với khuông mặt lạnh băng băng

Anh đứng khựng lại,cảm giác ngộp thở và khó chịu tràn ngập để rồi bị tuột lại sau phía sau khỏi Ngân.Bộ mặt lạnh lùng vừa rồi chính là 1 trong những bộ mặt mà Ngân ít thể hiện nhất,đặt biệt với Anh,thế mà hôm nay … Rõ ràng chuyện đêm t7 ko phải muốn nói quên là quên,và lỗi nhìu nhất chính là ở Anh.

_Tất nhiên là … ko. – Anh lẩm nhẩm như ng mất hồn,dù Ngân đã cách Anh 1 đoạn rất xa

Sau khi Anh và Ngân đi ko đc bao lâu thì Tâm,Nhi và Lâm vẫn ở chỗ cũ,cố gắng với tìm để thấy đc Rei.Chưa kịp chiêm ngưỡng “sinh vật lạ” thì cùng lúc đó,từ đằng xa,Nghi đang từ từ tiến lại.Như 1 nữ hoàng,chỉ mỗi tiếng giày của Nghi gõ xuống nền đất thôi cũng sang trọng khác ng'.Lần lượt đám con gái tự tách ra 2 hàng ko rõ nguyên nhân để nhường đường cho Nghi.

_Vậy là chịu đi học rồi đó hảh ? – Nghi lên tiếng bằng 1 chất giọng du dương,hoàn toàn nhận thấy sự ghen tị trong đôi mắt của đám con gái xung wanh

Lâm đứng cách đó vài bước chân,nói nhỏ với Tâm :

_Nó đẹp ghê chứ ?! Trong cứ như Sharpay ấy (dù ko bằng mấy).

Câu nói ấy vô tình lọt vào tai Nghi.Nhướng mày,Nghi điềm đạm way lại nhìn thẳg vào mắt Lâm :

_Tôi ko thix bị so sánh với ng khác đâu.

Lâm nhăn mặt :

_Tôi chỉ khen bạn sang trọng thôi chứ có j đâuuuu.

Tâm trề môi,cố tình cho Nghi thấy và nói nhỏ vào tai Lâm :

_Lâm ơi là Lâm ! Hơi đâu nói chuyện với con nhỏ tự cao đó.

Vẫn cái thái độ xem trời bằng vung,Nghi tiếp tục :

_“Lâm” ?! Bạn là Nguyễn Thùy Lâm – The Queen j' j' đó phải ko ?

Thầm tự hào,Lâm mỉm cười :

_Vậy ra bạn cũng biết “tiếng” tôi ?!

Nhết mép,Nghi trả lời :

_Phải ! Tôi vô tình nhìn thấy tên bạn trong bảng xếp hạng lớp của Lạc Thi.Hạng 15/30.Nằm ngoài cả topten.Chẳng hỉu bạn học hành kiểu j' ?

Nghi vừa nói vừa nhìn Lâm bằng ánh mắt xem thường.Lâm trợn mắt,há hóc mồm vì kinh ngạc quá đổi.Lời của Nghi chẳng khác nào gáo nc’ lạnh dội thẳng vào mặt Lâm.Máu bắt đầu dân lên đến cuống họng,rồi tràn luôn lên não,Lâm trợn mắt nhìn Nghi :

_Ở đâu ra “cái thứ” ko coi ai ra j này dzậy ?

Lâm gào lên,vừa nói vừa tiếng thẳng về phía Nghi trong khi đám con gái xung wanh bắt đầu hốt hoảng,riêng Reidom thì chỉ đứng im lặng,nhìn lom lom Lâm như sinh vật lạ.

Sợ có chuyện ko hay xảy ra,Tâm vội vàng nhào vào chụp Lâm lại rồi kéo cô nàng đi thật nhanh,mặt cho Lâm vùng vẫy và luôn miệng la hét,xỉa xói ngược lại Nghi.

---------------------

Khi Ngân về đến lớp thì Nhi cũng đã ngồi sẵng ở chỗ Ngân từ lúc nào.Ngân im lặng đừng từ sau nhìn Nhi thầm bik là ko thể trốn tránh mãi,Ngân lẵng lặng bước đến,ngồi xuống bên cạnh Nhi.

_2 ng có chuyện phải ko ? – Nhi hỏi ngay ng' Ngân vừa chạm ghế

_Ko có j cả đâu,đừng lo. – Ngân cố gắng lấp liếm

_Ko có j tại sao lại bảo Nhi “đừng lo” ? Ngân giải thix sao về đôi mắt sưng húp này ? – Nhi nhướng mày,đưa tay kéo cặp kính của Ngân xuống đụng mũi

_Đúng là ko thể wa mắt đc ai nhỉ.

Ngân nói với nụ cười gượng gạo trên môi,dùng ngón áp út đẩy kính lên.Ngân càng cố giấu,cố quên những chuyện đêm t7 bao nhìu thì nó lại cứ lồ lộ trước mắt Ngân bấy nhiu.Lại nghĩ khi đag buồn mà có 1 ng đáng tin cậy để tâm sự cũng tốt,thế là Ngân tường tận kể lại câu chuyện cho Nhi nghe từ lúc Anh bắt đầu đt cho Ngân,cho đến khi Ngân nhìn thấy cảnh Nghi và Anh nhảy với nhau và kết thúc bằng 1 nụ hôn.Càng kể,mọi chuyện càng đc tua lại 1 cách rõ ràng hơn bao h' hết trong đầu Ngân.Nó cứ như 1 vết dằm nằm chiểm chệ trong tim Ngân vậy và chỉ cần 1 cử động nhẹ,“dằm” lại đâm vào tim … đau nhói.

BỘP

_Thấy chưa !?!?! – Nhi đập mạnh tay xuống bàn _Nhi đã nghi ngay từ đầu rồi mà,con nhỏ đó ko vừa đâu.Nó ghét Ngân như vậy thì lấy đâu ra lí do mượn tập Ngân. – Nhi tiếp tục bàn bồm bộp vì “tức dùm”

Sau câu nói ấy,như nhớ ra điều j' đó,Nhi way lại nhìn bàn mình thì thấy Nghi đã ra khỏi lớp từ lâu.Yên tâm,Nhi lại way sang Ngân :

_Vậy … Ngân tính thế nào ? Đợi Anh xin lỗi !? – Nhi hỏi nhưng lại giống kết luận giúp Ngân hơn

_Ngân ko bik. – Ngân trả lời vẻ chán chường rồi nằm xoài ra bàn

Cảm giác chán chường,thất vọng bị kiềm hãm 2 ngày trời lại vây lấy Ngân.Những câu hỏi và câu trả lời Ngân tự đặt ra cho mình tối hôm ấy lại xuất hiện.Thật ra Ngân vốn biết chỉ cần Ngân chịu cho Anh cơ hội giải thix,Ngân sẽ hỉu nhanh thôi.Nhưng Ngân lại ko có cái can đảm ấy,Ngân sợ dù Ngân có cho Anh cơ hội thì Anh cũng chẳng thế nói đc j'.Mọi chuyện chẳng phải quá rõ ràng sao ? “Họ” khiêu vũ bên nhau,nói những chuyện j' đó rất riêng tư,cuối cùng là 1 nụ hôn vào má.

1 hồi im lặng lâu,dường như ko có j nói thêm,Ngân lấy trong túi ra 1 cái bóp màu hồng khá xinh.Vốn tình tò mò,lại thêm khoái “của lạ”,Nhi hỏi ngay:

_Bóp mới hảh ? Cho Nhi mượn với.

Ngân đưa bóp cho Nhi.Nhi vui vẻ nhận lấy,ngắm nghía 1 cách thix thú,thầm nghĩ cái bóp của mình có lẽ đã quá cũ sau 2 tuần sử dụng rồi.

_Nhi coi bên trong đc ko ? Nhi sẽ chú ý ko đụng đến những đồ riêng tư …

_Ko có j riêng tư đâu,Nhi thix thì coi đi ^^.

Vậy là Nhi nhanh tay mở bóp ra để xem đc bên trong,và đập vào mắt Nhi chính là 1 tấm hình nằm ngay ngăn ngoài.

_Ai vậy ? – Nhi nhìn tấm hình và hỏi

_1 ng bạn thời thơ ấu.Mỗi lần có chuyện buồn hay có 1 việc j đó ko thể tự mình giải quyết đc,Ngân có thói wen hay lấy nó ra xem.

Nhi đưa sát cái bóp vào mặt,nhíu mày đâm chiêu.

_Trong wen nhỉ,hình như Nhi đã thấy ở đâu rồi.Tên ng này là j Ngân nhớ ko ?

Ngân bật cười chẳng rõ nguyên nhân,trong nụ cười có chút j đó chua chát.

_Nếu Ngân nói Ngân ko biết Nhi có tin ko ?

Nhi ngạc nhiên :

_Sao lại thế đc ?

_Đó là cái giá phải trả cho việc Ngân ko chịu cho ng ta bik tên.Ng ta chỉ cho Ngân bik tên tiếng Anh là Annie thôi (mà cũng ko hẳn là tên thật nữa).Với lại hồi đó 2 đứa cũng ko cùng lớp …

_Nhưng biết tên nhau thì có vấn đề j đâu ?

Ngân thở dài và bắt đầu kể :

_Pa Ngân lúc ấy là cảnh sát chìm,ông ấy thường xuyên phải chuyển nhà để che giấu thân phận.Ngân ko học nhất định tại 1 trường nào cả,cũng chẳng có 1 ng bạn thân.Annie là ng bạn duy nhất Ngân muốn gần gũi.Nhưng Ngân lại rất sợ khi đã wa’ thân thiết với 1 ai đó,Ngân sẽ khó có thể ra đi yên bình.Đó là lí do Ngân ko nói tên thật.Tên giả đôi khi tạo nên 1 khoảng cách vô hình giữa con ng với nhau. – Ngân kết luận 1 cách xót xa

Nhi nhìn Ngân trân trân vì bất ngờ trước tuổi thơ cô độc của Ngân nên chẳng bik phải tỏ ra thương cảm hay tiếp tục câu chuyện.Rồi Nhi mượn lại cái bóp của Ngân 1 lần nữ và nhìn thật kĩ ng trog hình 1 lần nữa.

_Wen lắm,Nhi đã thấy ng này ở đâu rồi. – Nhi nhăn nhó._ Anh đã bao h' thấy tấm hình này chưa ? – Nhi hỏi

_Chưa,Ngân mới để vào đêm wa thôi.

Ngân tiếp tục tâm sự với Nhi về những chuyện thời thơ ấu,thỉnh thoảng lại lạc chủ để sang Anh.Ko 1 sự đề phòng,ko 1 chút nghi ngại,cả 2 dường như ko hề hay bik rằng,từ phía cửa sổ bên cạnh Ngân,có 1 ng đã lắng nghe và chứng kiến toàn bộ câu chuyện.

Nghi bần thần đừng ngay góc cửa sổ,khuông mặt đanh lại khó đăm đăm như ko hài lòng trước 1 chuyện j' đó.Đầu óc Nghi way cuồng,Nghi cảm thấy choáng,ko phải choáng vì mệt mỏi mà là choáng vì câu chuyện động trời vừa đc nghe từ chính miệng Ngân.Đoạn,Nghi way gót bỏ đi,nhưng đầu vẫn ko sao thoát khỏi câu chuyện vừa rồi.1 cảm giác bất an trỗi dậy mạnh mẽ trong Nghi.

_Annie.Ko thể có chuyện trùng hợp như vậy đc. – Nghi vừa đi vừa lẩm bẩm như ng mộng du,những ngón tay thon dài bấu chặt vào mu bàn tay,có vẻ như Nghi đã mất hết cảm giác …

Ko để ý những ng xung wanh,cũng chẳng wan tâm có ai nhìn mình ko,Nghi tiếp tục bước đi vô định,tâm trí rối bù.Sự điễm tĩnh và đỉnh đạc của Nghi đâu rồi ? Nghi tự hỏi.Chẳng để j' đến xung wanh,Nghi đâm sầm lun vào 1 ng đang đi ngược hướng mình.

_Trời ! Đi đứng kiểu j' dzậy ?

Ông pà ta có câu “oan gia ngõ hẹp” quả ko sai.Chẳng bik là do Nghi ko may hay ng bị Nghi đâm vào xui bởi vì ng trước mặt Nghi chính là Lâm và Tâm.

Sực tỉnh vì cú va chạm vừa rồi,Nghi vội vàng đứng dzậy rồi ngước đầu lên để nhìn xem kẻ phá bĩnh nào đụng trúng mình.Khóe miệng Nghi động đậy tính nói điều j' đó khi nhận ra Lâm.Nhưng vốn là ng nhanh miệng,Lâm đã cong môi nói trước khi Nghi kịp lên tiếng :

_Àh … tưởng ai đâu xa lạ.“En-ni,En-ni”.Đang đọc thần chú tính ám ai hảh,Phù Thủyyyyyyyyyy ?

Đôi mắt Nghi nhíu lại,hoàn toàn bỏ ngoài tai danh từ “Phù thủy” đc Lâm kéo dài 1 cách ngoa ngoắt.Chợt,Nghi giật nãy ng khi nghe Lâm nhắc đến 2 từ “Annie”.Bất giát,Nghi đẩy ng lại sát mặt Lâm rồi dùng 2 tay bấu vào vai Lâm.

_Cô nghe đc cái j' ? Cô nghe tôi nói cái j ? – Nghi hỏi dồn dập

Lâm nhăn mặt gạt tay Nghi ra,sau đó phủi tay “bồm bộp” vào vai như cố xua 1 thứ vi trùng nào đó.

_Nghe hết,ple' - Lâm vừa nói vừa thè lưỡi chọc we^ Nghi.

_Tâm cũng nghe hết đúng ko ? – Lâm way wa hỏi Tâm

_Ừhm,nghe hết.Âm mưu của “ai đó” sắp bị bại lô,her her.– Tâm nghênh mặt kết luận

Nói rồi,cả 2 khoái trá bỏ đi mặt cho khuông mặt tái mét như tàu lá của Nghi.Nghi way phắc lại nhìn theo hướng Lâm và Tâm đang đi,im lặng suy nghĩ 1 cái j' đó.Nếu thật sự “tụi nó” nghe đc những j' Nghi nói thì làm gì có chuyện “tụi nó” bỏ đi dễ dàng như vậy.Với lại,đã chắc j' “tụi nó” bik bí mật của Anh.An tâm đc đôi phần,Nghi nhắm mắt,hít vào 1 bụng đầy ko khí và thở ra 1 cách điềm đạm-đó lun 1 trong những cách giảm bớt căng thẳng ưa chuộng của Nghi.

_Vớ vẩn.Tôi làm j' có nói “En-ni”.Tính hù chị hảh em ?! Nghi tự nói với mình rồi đi thẳng về hướng Tâm và Lâm vừa đi khuất để đến phòng thay đồ,chuẩn bị cho tiết thể dục sau h' ra chơi.

-------------------------

Kết thúc giờ ra chơi,tại phòng thay đồ,cả lớp 30 ng cùg dồn vào để thay quần áo.1 căn phòng diện tích chừng 15m thì hẳn là hơi chật chội và bất tiện thật,nhưng vì là con gái với nhau nên việc đó cũng chẳng phải là vấn đề đặt ra của Anh.Khổ nổi Tâm và Nhi lại kiên quyết ép “tụi nó” (bao gồm cả “ai đó”) vào chung 1 góc.Bình thường rơi vào trường hợp này Anh đã chẳng biết phải xoay xở thế nào,h' lại thêm chuyện vừa rồi nên cả Anh và Ngân chẳng đứa nào dám “thoát y” trước mặt nhau.Việc duy nhất tụi nó làm tốt khi đó là đứng nhìn từng đợt nữ sinh “trút bỏ siêm y” trước mặt mình,thay vào bộ đồ thể dục,bước ra khỏi phòng.Cuối cùng,đến khi số lượng còn lại trong phòng chỉ đếm đc trên đầu ngón tay,cả 2 vẫn chưa tháo đc hột nút nào ra.Trước khi ra theo Nhi,Tâm ko quên khuyến mãi cho Anh 1 cái nháy mắt đầy “mưu đồ”.

Ko thể chờ thêm vì sợ trễ h',Ngân way mặt sang 1 bên,cao giọng nói :

_Anh thay trước đi.

Anh khịt mũi,bướng bỉnh trả lời :

_Tại sao Anh phải thay trước,lỡ … lỡ Ngân nhìn trộm Anh thì sao ?

Chân mày động đậy 1 cái nhẹ,Ngân cũng tỏ ra ko nhường nhịn :

_Ai mà thèm.Cái j' Anh có thì Ngân cũng có dzậy.Mau thay đi để ng ta còn thay nữa.

_Ko ! – Anh phùng mang trợn má

Ngân bực mình way mặt lại nhìn Anh trừng trừg,lòng thầm nghĩ chỉ cần nhường Anh 1 chút thôi là mọi chuyện sẽ đc giải quyết,nhưng ko hỉu sao,lần này Ngân kiên quyết “cương” tới cùng.Cố chấp ko phải bản tính của Ngân,nhung ko hỉu sao từ khi quen Anh,trog Ngân đã có nhìu thay đổi đến ngạc nhiên,từ mặt tích cực cho đến tiêu cực.Và điển hình là bản tính trẻ con đang ngày 1 bộc phát.Nhìn khắp phòng chỉ còn 2 đứa,bth'ng chỉ cần mỗi đứa tách nhau ra 1 góc thay là đc,tự dưng cứ đứng sát vào nhau để cãi cọ vì 1 chuyện ko đâu.Cuối cùng,ko thể cứ như vậy đc,Ngân đành lên tiếng :

_Ngân sẽ way sag bên kia,Anh cũng vậy rồi mạnh ai nấy thay,ai nhìn trộm … mù mắt.

_Vậy … cũng đc.Làm như thèm lắm. – Anh vẫn tỏ ra bướng bỉnh

Vậy là theo như giao ước của Ngân,mỗi đứa way sang 1 hướng để thay đồ,mặc dù trước đó vài giây,rõ ràng Anh nghe Ngân lẩm bẩm “Đúng rồi,có Nghi j' rồi thì còn thèm ai nữa”,Anh toag cãi,nhưng lại nghĩ làm căng wa’ cũng ko tốt nên thôi.Huống hồ j mọi chuyện cũng do Anh mà ra.

1 lúc sau,sau khi đã thay xong đâu vào đấy,cả 2 cũng lẳng lặng bước ra.Mỗi ng 1 suy nghĩ riêng,ko ai mở miệng nói với ai lời nào.Đc vài bước,vì ko chú ý nên Ngân vắp chân vào 1 trong những cái túi nằm la liệt dưới sàn,té nhào ng ra trước.Nhanh như cắt,Anh đi sau liền đưa tay vòng wa hong Ngân và đỡ trọn cô trong vòng tay mình.Vài giây trôi wa trog im lặng để mặt cho 2 nhịp tim nói chuyện với nhau,Ngân hít 1 hơi dài rồi way lại nhìn Anh.2 ánh mắt lại gặp nhau nhưng chẳng ai mở miệng nói lời nào như chờ đợi đối phương lên tiếng trước.Bik mình là ng có lỗi,Anh bình tĩnh lại,nói :

_Ngân nghe Anh nói nhé ? Tất cả những j' Ngân thấy tối thứ 7 đều là hiểu lầm …

RẦM … 

Cánh cửa phòng bật tung 1 cách thô bạo cắt ngang câu nói chưa kịp kết thúc của Anh.Giật mình,Anh và Ngân đồng loạt xoay ra xem chuyện j' thì thấy Nghi đang đứng bên ngoài với vẻ mặt … ko 1 chút cảm xúc đc biểu đạt.

_Thầy nhờ Nghi vào nói 2 ng nhanh lên,cả lớp đang đợi.

Mặc dù hơi bực mình,nhưng cả Anh và Ngân đành lầm lủi đi ra ngoài 1 cách miễn cưỡng.Nghi đi sau cùng.Ngân cảm giác như đôi mắt Nghi đang dán chặt vào gáy mình và trong miệng đang lẩm bẩm điều j' đó,dù ko nghe đc đó là j',Ngân vẫn tin chắc đó chẳng phải là điều j' tốt đẹp.Trước khi ra khỏi phóng,ánh mắt Nghi vô tình liếc thấy 1 vật j' đó hình vuông,màu hồng,đang nằm lấp ló trong đóng cặp xách bị vứt bữa bãi trong phòng.Theo bản năng con gái,Nghi lập tức nhận ra đó là 1 chiếc bóp.Và lại chính là chiếc bóp mà Nghi mong mỏi khám phá khi nghe đc cuộc nói chuyện của Ngân và Nhi.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại như ko có chuyện j',Nghi chạy theo thật nhanh để đi ngang hàng với Ngân và Anh.Trước đó,Nghi đã nhanh tay kéo tuột 1 bên dây giày rồi vờ như ko có chuyện j'.Đc độ vài phút,đột nhiên Nghi dừng lại rồi ngồi thụp xuống đất :

_Ui ! Sứt dây giày rồi,2 ng đi trước đi,cột xong Nghi chạy theo.

Anh nhún vai nhìn vào chân Nghi rồi cùng Ngân đi tiếp.Mỉm cười hài lòng,sau khi 2 ng kia vừa rẽ khuất hành lang,Nghi vội vàng chạy thật nhanh về phía phòng thay đồ.Đứng bên ngoài thở gấp,Nghi nhanh chóng chạy vào lượm lại chiếc bóp của Ngân và mở ra xem.10 giây im lặng,10 giây Nghi há hốc mồm nhìn cái bóp mà ko tin nổi vào mắt mình.Tấm hình của Ngân giống với tấm hình của Anh như 2 giọt nc’.Nghi nắm tay thầm nắm đấm, nghiến chặc 2 hàm răng,chẳng hỉu sao lại cảm thấy tức giận và máu thì cứ ko thôi dân hết lên não.Bất giác,Nghi nhìn ra phía cửa kiểm tra,1 ý nghĩa trỗi dzậy trong Nghi.Nghi đưa tay hấp tấp lấy lấy tấm hình trong bóp ra chovào túi khoác,sau đó ném bừa bóp của Ngân vào túi xách rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Tại toilet nữ cách đó ko xa :

_Nèh,ng ta đi toilet cũng đi theo là sao ? Có ý đồ gì hảh ? – 1 ng từ toilet bước ra

_Hứ.Cho cũng ko thèm (mót tè thì phải đi thôi).Tui chỉ cần gật đầu thôi thiếu j đứa chạy theo mà phải có ý đồ với “ai đó”. – tiếng nói thứ 2 từ bên trong vọng ra

_Ọe,để tui trở dzô ói cái coi.Xin lỗi nha,tui ko cần gật đầu chi – cho – mệt,chỉ cẩn “mỉm cười” thôi là 1 hàng ng “đổ” rồi. – Lâm vừa nói vừa “mỉm cười” minh họa

Thì ra là Lâm và Reidom đang cãi nhau.Mới h' ra chơi vừa rồi,Lâm còn hào hứng,tò mò vì ng hs mới vào vậy mà bây h' lại ko ngớt miệng chê bai,trỉ trích từng li từng ti Rei … Lí do đơn giản nhất để Lâm ko ưa Rei chính là ánh hào wang của Reidom.Bởi vì Lâm đã vốn wen đc mọi ng chú ý.H' lại có thêm Rei-1 hs mới với vẻ bề ngoài “vừa rạng ngời vừa chói lóa”,cô nàng ko khỏi cảm giác mình bị ra rìa,dù sự có mặt của Rei hoàn toàn ko hề hấn j' đến “làn sống hâm mộ Queen” của nam sinh The Sun dành cho cô.Còn Reidom,nhận thấy thái độ hằng học của Lâm,lại thêm khuông mặt cô nàng cũng ưa nhìn nên cậu ta sinh ra thix thú.Nhưng là thix thú … chọc ghẹo.

Ra khỏi toilet,Lâm vô tình đưa mắt vế phía phòng thay đồ thì thấy Nghi đang như ma đuổi với thái độ lấm lét.

_Ai trong như con “ma nữ” em ông dzậy ? – Lâm hỏi

_Đâu phải đâu,thôi về lớp.Đã nói đừng có gọi tui là “ông” mà.

Reidom nhăn nhó rồi kéo Lâm đi về hướng lớp và tiếp tục cuộc tranh luận,trước khi đi ko quên nhìn theo bóng Nghi vừa khuất phía hành lang,1 cái nhíu mày khe khẽ xuất hiện trên khuông mặt cậu ta.

Ra đến bên ngoài,lớp đã tập trung đầy đủ.Thầy thể dục tỏ ra ko hài lòng lắm khi thấy h' này 3 đứa mới vát mặt ra.Vừa yên vị bên cạnh Nhi,Tâm đột nhiên way sang hỏi Ngân và Anh 1 câu chẳng ăn nhập vào đâu :

_Đếm xương chưa ? Anh ngớ ng' :

_Là sao ? Đếm xương làm j ?

_Để chút lỡ có gãy còn bik mấy khúc mà đi nối lại.Nhìn kìa ! – Tâm vừa nói vừa chỉ về 1 đám hs thứ đang ngồi cách đó ko xa

Tụi 11.TN.7,vẫn phong cách man rợ,hoang dã,đi đến đâu ng ng nể sợ đến đó đang ngồi cách tụi nó chỉ 10 bước chân và kẻ đang ngồi vị trí cao nhất-ngay đầu ko ai khác chính là kẻ thù truyền kiếp của Anh-Alien Khương Ái Liên.

_Ngạc nhiên chưa ?! – Anh cảm thán 1 cách hời hợt

_Hnay tụi mình thi đấu hảh ? – Ngân chồm wa hỏi

_Ừhm.Thi với tụi này giống như đánh “lồng sắc” dzậy.Nhưng Ngân yên tâm đi,ổng chỉ chọn những đứa cao điểm trong lớp thôi.Cỡ tụi mình chắc đc ưu ái … lượm banh và cổ vũ là cùng.

Tâm tự nói tự cười khì khì trước câu nói của mình.Có lẽ bản thân Tâm quá tự tin mình sẽ ko bị chọn.Riêng Anh thì lại khác,từ lúc nghe Tâm nói sẽ thi đấu với tụi 11.TN.7 đến h',khuông mặt Anh bắt đầu để lộ sự khó chịu.Khó chịu ko phải vì Anh sợ tụi 11.TN.7,mà là vì cứ mỗi lần nhìn thấy Alien là Anh ko thể quên đc nó đã đánh Ngân và Lâm dã man như thế nào.Alien là 1 con quái vật đội lốt ng ko hơn ko kém trong lòng Anh. Sau 1 hồi chăm chú theo dõi ông thầy thể dục chọn thành viên “ưu tú” tham gia thi đấu bên 11.TN.7,quả ko ngoài dự đoán của Anh,Alien và 2 nhỏ lần trước lập tức đc kêu ngay lượt đầu.

_Chẹp,dzậy là đấu 10 vs 5 rồi. – Tâm chặc lưỡi _Sao 10 ? Mình đc 10 ng hảh,bên kia có 5 ng mà ? – Nhi ngạc nhiên hỏi lại

_Uổng công pà mang tiếng thông “manh”.1 mình con Alien thôi bằng 3 đứa tụi mình rồi,thêm 2 nhỏ kia mỗi đứa gấp đôi ng thường,thêm 2 đứa khác nữa cộng lại ko phải 10 còn j'.Tội cho đứa nào hôm nay tham gia thi. – Tâm lắc đầu nhăn mặt

_Phải hah. – Nhi đồng tình với nụ cười đau khổ Khỏi cần đợi tụi nó bàn tán thêm chi nhìu.Sau khi chọn đc “10” thành viên ưu tú,ông thầy tiến lại chỗ tụi nó đang ngồi với nụ cười “tươi tắn” như thể muốn nói : “Đừng lo mấy con,thấy sẽ chạy chữa thuốc men cho mà”.

Tiến đến đối diện chỗ tụi nó ngồi,ông thầy thể dục cất tiếng bằng 1 giọng cao vút khàn khàn,đúng chất ng Bông (tức là ng Hoa):

_E hèm … Các anh các chị tập trung nghe danh sách thi đấu này.Ai có tên bước lên nhá.Chúng ta thi đấu 5 – 5.Đội nào thắng sẽ lấy điểm 8 cho cả lớp.

Tụi bên dưới bắt đầu lèm bèm vì ông thầy bị “liệu”,khối nữ thì lấy đâu ra “mấy anh” mà “trật tự”.Thật ra thì vốn tụi nó chẳng thix ông thầy này,ko phải vì ông ta khó tính hay j' đó bởi vì ông ta cho điểm rất phóng khoáng.Điều đó khiến tụi nó lấy lầm thix thú vì chẳng ai lại ưa cái môn suốt ngày vận động đến bở hơi tai này.Tụi nó ko ưa là ko ưa cái đầu đã dốt lại hay đưa ra những ý tưởng điên rồ của ổng.Tụi nó nhớ như in cái ngày kinh hoàng cách đây 1 tháng.Chẳng bik ông ta học ở đâu đc vài động tác Yoga rồi đem vào áp dụng,bắt từng đứa phải gát chân lên cổ suốt 15’ để điều hòa mạch máu.Máu điều hòa đâu ko thấy chỉ thấy khi kết thúc buổi tập,đứa nào đứa nấy cũng ra dáng con cháu của Quan Công mặt đỏ.Báo hại hôm đó Anh phải hì hục cỗng Ngân lên phòng y tế.Và cái môn tụi nó sắp thi lần này cũng là 1 phần trong sự “sáng tạo đầy táo bạo” (là cách nói mỗi khi nghĩ ra điều j')của ổng.

Sau 1 hồi cân nhắc,ông ta bắt đầu xướng tên từng ứng cử viên 1.Vài đứa tỏ ra vui mừng vì ngồi ko cũng đc hưởng 8đ ngon ơ.

_Nguyễn Ngọc Enh.

Tên Anh đc đọc đầu tiên,ko tỏ ra hồi hợp cũng chẳng lo sợ,Anh đường hoàng bước lên đứng cạnh thầy.

_Nguyễn Ngọc Anh ạh.- Anh lập lại tên,trong khi bên dưới Nhi và Tâm đang ôm miệng cười vì ông thầy phát âm sai tên Anh.

_Miley Baxter.

Nghe đến tên nhỏ này,cả lớp thở phào mừng rỡ.Bởi vì là ng Mỹ nên ngoại hình Miley có phần nhỉnh hơn tụi nó 1 chút,mặc dù vẫn chẳng là j so với Alien,nhưng tụi nó có quyền hy vọng vào “kỳ tích”.

_Jennifer Loped.

Lại có tiếng “Ồh” lên vui mừng.Ít nhất bên đội tụi nó có 2 hs ng Mỹ.Có vẻ như thần may mắn đang đứng trong đội hình của tụi nó.

_Dương Lạc Nghi.

_HẢH ? 

Anh,Tâm và Nhi đồng thanh cùng với mấy đứa trong lớp.Hỉu ý,ông thầy vội vàng giải thix ngay. _Ở trường cũ Nghi có tham gia đội điền kinh và múa bale.Ở bất cứ môn thể thao nào chúng ta cũng cần sự nhanh nhẹn và dẻo dai.Bởi vậy thầy chọn bạn ko dựa vào điểm số.

Thầm tự hào vì những j thầy kể,Nghi cao ngạo bước lên và đứng cạnh Anh.Ko chỉ vậy,Nghi còn cố tình luồng tay vào tay Anh tỏ ra thân thiết mặc kệ Nhi và Tâm đang nhìn mình bằng nửa con mắt.Còn Ngân vẫn đúng cái bản tính của mình,im lặng.Im lặng nhưng ko có nghĩa là đồng tình.

Còn 1 ng “may mắn” cuối cùng “đc” thi đấu với 11.TN.7,răng tụi còn lại bắt đầu cọ vào nhau fát ra tiếng trèo trẹo vì lo mình là ng cuối cùng.Tâm thì dường như rất tự tin trước “thể lực” của mình nên chỉ mỉm cười,chờ đợi,tưởng tượng trận đấu kinh hoàng sẽ xảy ra cho những đứa bạn thân iu của mình.

_Ng cuối cùng nhé.Xem nào : Bích Tâm.

_HẢH ?!?!?!?!

Tâm há hóc kinh hoàng ko tin nổi cái tên mình vừa nghe thấy.Ko bao h' Tâm tin mình lại đc chọn thi,rõ ràng trong lớp,so với Anh và mấy đứa kia biểu hiện của Tâm chẳng có j nổi bật.Ko thể trước khi chết mà mắt 1 cục “nghẹn ngay cổ họng” đc,Tâm lập tức hỏi ngay :

_Tại sao lại là em đc ? Em íu xìu mà thầyyyyy. – Tâm nói qua kẽ răng

_Lí do chọn em hảh ? – Thầy hỏi lại

_VÂNG ! – Tâm rít giọng

_Vì em là Lớp phó văn thể mỹ.

Thầy trả lời tỉnh rụi mặt cho thái độ của Tâm rõ ràng là ko hề bị thuyết phục chút nào.Mặc dù ko muốn “hại” Ngân,nhưng Tâm vẫn phải tiếp tục cãi vì quyền lợi “sồng còn”.

_Nhưng Ngân cũng là lớp phó.

_Đúng Ngân là lớp phó,nhưng là lớp phó học tập.Mà lớp phó học tập vận động trí óc nhìu hơn,trong khi em thì phải thường xuyên chạy lên chạy xuống văn phòng nên chắc chắn thể lực tốt hơn.DONE ! Ko ý kiến nữa.Lên đây kưng!

Khuông mặt Tâm méo xẹo như lon nc’ ngọt hết date.Cái cách Tâm nhìn ông thầy làm mọi ng tưởng tượng giả sử ông này mà ko phải thầy giáo là nãy h' nhừ đòn với Tâm rồi.Ko thể cãi hơn đc,Tâm đành lầm lủi đi lên trong tràn cười vẫn chưa dứt của Nhi.

_Nào tất cả tập trung ra sân nào.Đánh 1 trận sống mái nhé !

Theo lời thầy,cả 10 đứa cùng ra đứng giữa sân.Đứng gần thế này mới có dịp so sánh,rõ ràng so với tụi 11.TN.7 thì tụi nó trông chẳng khác nào bầy nhím đi chung hàng với bầy voi.Nhưng nhím ít nhất còn có gai để tự vệ,còn tụi nó …

Kì này thì chỉ có chết. _

Luật thì tất cả nắm rồi chứ j'.Nhớ là thi đấu giao hữu nên nhẹ tay thôi (câu này có lẽ thấy ám chỉ tụi 11.TN.7).Bây h' các em có quyền tự chọn sân.

_Sân nào mà thi xong sẵng chôn đc tụi em thì chọn. – Tâm lèm bèm mỉa mai

_Vậy 11.TN.8 sẽ dùng sân hướng về phía … Toilet.Ok,vào vị trí nào.

Tâm trợn mắt nhìn ông thầy “tưng tửng”,đầu tức muốn xì khói.Sân phía toilet,rõ ràng là cố ý chèn ép tụi nó mà.Bất mãn là vậy như Tâm đành theo 4 đứa kia về phần sân của mình.

_Luật như cũ,ai trúng bóng thì ra sân.Ko dùng chân khi ko cần thiết và ko đc chạy ra ngoài biên.Đội nào còn 1 ng trước xem như thua.11.TN.8 đc giao bóng trước (vì yếu tố ngoại hình).

Sau câu kết của thầy,tất cả lập tức vào vị trí.Nghi và Anh đứng hàng đầu giữ vị trí tấn công cách tụi Alien khoảng 6m,Tâm và Jennifer đứng hàng thứ 2 và Miley cao nhất đứng hàng cuối cùng.

Trận đấu bắt đầu sau tiếng còi của thầy.

HOÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT …………

Trận bóng ném giao hữu giữa 11.TN.7 vs 11.TN.8 bắt đầu :

Anh giao bóng đầu tiên và tất nhiên,nhắm vào Alien.Và việc làm vừa rồi chẳng giúp ích j' đc cho Anh ngoài việc thể hiện cho đội bên kia thấy đc sự nôn nóng của Anh.Ngược lại,Anh cho rằng tuy Alien có lợi thế về thể tạng to khỏe nhưng lợi thế rút cuộc lại là điểm yếu của nó.Đơn giản vì nó quá to con,di chuyển ắc hẳn sẽ khó khăn hơn ng thường.Và Anh mắt sai lầm ngay lần đầu tiên.

Bóng vừa wa khỏi mức,Alien nhanh như cắt đưa tay chụp lại bóng,nhết môi cười và ko mất thêm giây nào để dồn hết sức ném trả bóng về phía … Nghi.Ko hổ danh là dân múa bale,Nghi nhẹ nhàng lách ng sang 1 bên và dùng chân đá bóng lại.Quả bóng ko qua khỏi mức,mà lại dội ngay khung thành và bay thẳng về phía Tâm.Ko chút nao núng,Tâm dùng tay đập vào bóng 1 lực thật mạnh từ dưới lên khiến quả bóng đổi hướng bay bổng lên cao.Chỉ chờ có thế,Jennifer từ dưới lao lên,bật nhảy 1 bước cao 1m hơn,chấp 2 ta vào nhau đập cú đầu tiên vào nó.Quả bóng rít lên 1 tiếng động the thé và bay vù sang phần sân 11.TN.7.Alien há hốc mồm kinh hoàng vì sự hiếu chiến của 11.TN.8 nhưng vẫn ko để mất sự tinh nhệu.Nhanh như cắt,nó cuối ng xuống né quả bóng,quên luôn đỡ và hậu quả là nhỏ đằng sau lãnh nguyên quả bóng ngay bụng.

HOÉTTTTTTTTTTTTTT …

_Huỳnh Tiên ra sân. 11.TN.8 dẫn trước. – Thầy tuyên bố

Đám pà 11.TN.8 hú hét mừng rỡ cổ vũ cho đội nhà sau 1 hồi câm như hến quan sát trận đầu.

Trận đấu lại tiếp tục,hiện tại tụi nó đang giữ lợi thế hơn 1 ng.Tức là bên phía hàng phòng thủ của Alien hiện đang lõng lẻo.Bây h'đến phiên Alien giao bóng.Bên phía Anh bắt đầu hồi hợp.Hiệp đầu phối hợp cực kì ăn ý ko có nghĩa là những hiệp sau tụi nó vẫn giữ đc phong độ ấy.Anh giải thix cho việc đó là do trận đấu vừa bắt đầu,các thành viên trong đội ng nào cũng bừng bừng nhiệt huyết nên mới có đc sự ăn ý đáng ngạc nhiên đó.Và chuyện thắng hay ko vẫn chưa đc hứa chắc.Lần này,chắc chắn Alien sẽ nhắm vào Anh vì món nợ “mặt thẹo,răng giả” hồi đi hội trại.Ko nằm ngoài dự đoán của Anh,Alien thẩy bóng lên cao,nhảy lên và dồn sức đập thẳng bóng về phía Anh 1 cú hệt như của Jennifer vừa rồi.1 cách nhẹ nhàng,Anh lách ng sang 1 bên né bóng thì ko ngờ trượt chân ngay vùng đất ẩm và té phịch xuống đất trong khi bóng của Alien đang bay thẳng về phía Anh.

Quả bóng k bỏ xót giây nào,tiếp tục lao về phía Anh với tốc độ chóng mặt.Tin chắc mình dính bóng,Anh tính buông xuôi thì Nghi từ bên kia chạy lại đưa tay đỡ bóng cho Anh,ko lường trướng tình huống,bóng trúng ngay cổ tay Nghi và dội ra sau trúng luôn cả Jennifer đang khom ng về phía trước.

HOÉTTTTTTTTTTTTTT …

_Lạc Nghi và Jennifer ra sân.11.TN.7 dẫn trước.Nhưng bóng bên phần sân 11.TN.8 nên 11.TN.8 típ tục giao bóng. Tụi 11.TN.7 ồh lên như phát điên chẳng bù với 11.TN.8,đứa nào đứa nầy xụ mặt xuống.Bàn đầu vừa hạ đc 1 đứa thì bàn sau lại mất đi 2 đồng đội.Riêng Ngân và Nhi thì lại hoàn toàn bất ngờ vì hành động kiên gan vừa rồi của Nghi.Ko ngờ 1 đương kim tiểu thư như Nghi lại có lúc hy sinh vì ng khác như vậy ?!!?!?!

Nghi chán nản đứng dzậy bỏ ra khỏi sân cùng với Jennifer,trước khi đi chỉ quay lại nở 1 nụ cười luyến tiếc với Anh.Có mấy khi Nghi đc tham gia thể thao với Anh đâu,chưa kể,cảm giác đc phối hợp với mọi ng rõ ràng ko tệ như Nghi nghĩ,nó khiến Nghi có phần phấn khích nhưng lại ko dám thừa nhận điêù đó.Từ trước đến nay,Nghi vốn là 1 ng độc lập.Rồi … Chẳng bik do vô tình hay cố ý mà tấm hình trong túi Nghi lặng lẽ rời khỏi túi,rớt phịch xuống ngay giữa sân.Đến khi Nghi ra khỏi sân hoàn toàn thì Tâm bên dưới mới nhìn thấy và chỉ cho Anh.Ko có nhìu thời jan,Anh nhặt tấm hình lên rồi tiện tay bỏ luôn vào túi mà ko thèm nhìn đến.

Hiệp thứ 3 bắt đầu với lợi thế nghiêng về 11.TN.7 Lần này đội hình bên 11.TN.7 có phần thay đổi.Nhỏ to con còn lại bước lên đứng cùng hàng với Alien,tạo thành 1 hàng rạo chắn “đầy mỡ ng'”.Còn phía bên này,Tâm tiến lên đứng ngang hàng với Anh,đằng sau giao hoàn toàn lại cho Miley.Anh đưa bóng cho Tâm giao,ko giống Anh,Tâm lại chọn tấn công nhỏ bên cạnh Alien vì Tâm cho rằng thể nào Alien cũng bik nó vốn là tấm bia mà bất cứ đứa nào cũng muốn phóng trúng mà phòng thủ kĩ càng hơn.Nhưng xui cho Tâm,bóng bay vù sang bên kia và nằm gọn trong tay nhỏ.Mỉm cười tự đắt,nhỏ thẩy bóng lên và đánh mạnh về chỗ Anh đứng.Ngay lập tức,theo bản năng,Anh cuối ng xuống né bóng.Ko để mất cơ hội,Miley né ng sang 1 bên,nhảy lên cao,lộn nửa ng' và đá 1 cú cực mạnh về bên kia, tặng lại nhỏ 1 cú gậy ông đập lưng ông ngay đầu.

_Phối Lệ ra sân.Tỉ số hòa.

Đám pà 8 11.TN.8 hú hét vui mừng như vỡ chợ còn tụi “âm binh” 11.TN.7 thì mặt mày hầm hầm.Phối Lệ vừa về tới chỗ thì bị hết đứa này đến đứa kia xỉ vả và đc chào đón bằng vài trái “cốc” vào đầu.Anh tỏ ra hài lòng lắm nhưng vẫn ko khinh địch vì Alien vẫn còn trong sân.

Anh đưa mắt nhìn về phía lớp,lúc đầu là tính xem xem Ngân đang làm j' thì ánh mắt lại bắt gặp Nghi trước.Lúc này,cô nàng,với vẻ mặt bối rối,hối hả đang lúi cúi xuống đất tìm kiếm 1 cái' jđó.Chắc chắn là tấm hình.Anh thầm nghĩ.Mong có thể giảm bớt sự lo lắng cho Nghi,Anh cố gắng chồm ng' về phía trước gọi Nghi,rồi lại loay hoay đổi chổ,vẫy tay để lấy sự chú ý của Nghi để nói Anh đang giữ thứ Nghi cần tìm.Nhưng vô ích,Nghi chẳng nhìn j' đến Anh cả ngoài việc hết lục túi rồi lại dán mặt vào đất.Ng' duy nhất chú ý đến Anh chính là Ngân …

_Em Ngọc … Anh.Tập trung nào ! – Thầy nhắc nhở Anh

Hiệp thứ 4 bắt đầu,phiên giao bóng về tay Alien.Đội hình bên nó lại tiếp tục thay đổi.Đứa thứ 3 tiếp tục tiến lên đứng cạnh Alien.Đứng cạnh nhau,trong nhỏ và Alien chẳng khác nào số 10.Tinh thần 11.TN.8 đứa nào đứa nấy cũng phấn chấn hơn hẳn vì loại đc 2 cái lu mini.

Sau tiếng còi của thầy,Alien thẩy bóng lên cao và giơ cánh tay hộ pháp của nó đập mạnh vào quả bóng tạo thành 1 tiếng “Bốp” rợn ng như trút toàn bộ cơn giận của mình.Bóng bay thẳng về phía Anh,nhanh như cắt,Anh đưa tay về phía trước chụp gọn trái banh trước mặt.1 cách nhẹ nhàng và kín đáo,chẳng ai để ý đến chân của Anh bị lùi mất vài bước vì lực bóng quá mạnh.Nhi,Ngân và cả Nghi ôm miệng,rú lên vì giật mình.Lần này Anh tự giao bóng,trước khi giao Anh way sang nhìn Tâm với ánh mắt đầy ẩn ý.Tâm gật đầu như hiểu ý rồi cả 2 vào vị trí.Anh cẩn thẩn thẩy bóng lên cao nhưng lại lệt sang gần chỗ Tâm.Alien trợn mắt và lập tức bik ngay Anh dùng động tác giả,Tâm mới thật sự là ng giao bóng lần này.Ngay lập tức,Alien chuyển mọi sự chú ý về phía Tâm.Nhưng ko phải vậy,cả Tâm và Anh cùng nhảy lên đưa tay đánh bóng nhưng ng đánh thật sự là Anh.Anh dùng cả 2 tay chấp lại rồi đập mạnh vào quả bóng.Quả bóng xoáy tít trên ko rồi bay thẳng về hướng Alien trước sự ngỡ ngàng của nó.Bí thế,Alien đưa tay kéo nhỏ bên cạnh ra chặn trước mình.Quả bóng thay vì đập vào Alien lại trúng ngay mặt nhỏ.

_Áaaaaaaaaaaaaaa !

Cả đám hs cả 11.TN.7 lẫn 11.TN.8 rú lên kinh hoàng bất ngờ và vì phát hoảng trước hành động tiểu nhân của Alien.Thầy thể dục cũng ko nằm ngoài lệ,thầy sửng ng vì chẳng bik phải xử sự như thế nào.Cuối cùng :

_Theo luật ai trúng bóng thì bị loại … Thu Hiền ra sân.Ái Liên phạm lỗi,ngay lập tức lui về phía sau phòng thủ,ko cho tấn công nữa.Tôi ko đuổi em ra khỏi sân vì bên em chỉ còn 2 ng,liệu mà chơi cho đàng hoàng. – Thầy gằng giọng hâm dọa

Alien tức giận lui về phía sau và để 1 đứa khác lên đứng vị trí mình.Nhỏ ở hàng tấn công lần nay chiều cao có phần tương đương với Tâm và Anh.Nhưng đó ko phải điều Anh wan tâm.Trước hành động hèn hạ vừa rồi của Alien,Anh đã ghét lại càng ghét hơn và quyết tâm phải đập 1 quả trúng ngay nó dù có thua hay ra sân cũng chịu.

Lần này phiên giao bóng trở về với 11.TN.7. So với lực đánh của Alien,nhỏ kì này có phần yếu hơn nhìu.Nên ko quá khó để Tâm chụp đc.2 bên cứ thế vờn nhau suốt 15’ nhưng chẳng ai đánh trúng đc ai.Anh tỏ ra hoàn toàn kiệt sức vì việc cứ phải nhắm vào Alien đang đứng cách khá xa.Muốn đánh trúng nó phải có 1 lực thật mạnh,nếu nhảy lên đập bóng như lúc nãy thì chỉ có lực nhưng chẳng rút ngắn đc khoảng cách.Chưa kể việc nhảy lên đánh bóng như vậy đã quá cũ rồi,thể nào rồi Alien nó cũng đoán đc đường bóng bay mà néh.Chỉ còn mỗi cách là đá bóng,nhưng theo luật thì ko đc dùng chân khi giao bóng.Chợt 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu Anh,Anh way ra sau và nói j nhỏ 1 điều j' đó bằng tiếng Anh với Miley.Tâm chẳng hỉu họ nói j nhưng rõ ràng Tâm nhận thấy Miley rất hài lòng về điều Anh nói.Vài phút nữa trôi wa,cơ hội cũng đã đến khi bên đội Anh có bóng.Anh nhường bóng về phía sau cho Miley thay vì mình là ng giao bóng.Thực hiện đúng kế hoạch,Miley thẩy bóng lên và đánh thật nhẹ về phía Anh khiến Tâm hơi hoảng vì cho rằng Miley mệt wa’ hóa rồ.Nhưng ko phải vậy,ngay khi bóng gần bay đến chỗ mình,Anh lập tức lộn ng ra phía trước và dùng 1 chân đá tiếp lực thật mạnh vào quả bóng.Quả bong xoáy như 1 cơn lốc trên ko, bay thẳng về phía sân bên kia.Nhỏ đứng ở trên giữ vị trí tấn kinh hoàng,dùng 2 tay bấu chặc vào mặt 1 cách ngốc nghếch,vội vàng cuối ng xuống né bóng mà we^n luôn cả đỡ.Gần đến chỗ Alien trái bóng vẫn ko hề giảm lực,Alien từ nãy h' ko hứng đc trái bóng nào,tưởng rằng nhỏ ở trên đỡ hết cho mình nên chẳng mảy may phòng thủ và lãnh nguyên quả bóng ngay mặt.

BỐP

Rắc

Alien xay xẩm đổ nhào ra đằng sau và rớt luôn 2 cái răng giả.

_ÁAAAAAAAAAAA – Đám 11.TN.8 sung sướng gào lên trước khi thầy tuyên bố.Ko để tụi nó cụt hứng,ông thầy gầm lên như chia vui với tụi nó :

_Hảo a,hảo a.11.TN.8 thắng.Cộng thêm 1 điểm cho mỗi ng tham gia thi đấu vì phối hợp quá tuyệt vời.

Đám con gái hú hét như cháy chùa,nhảy cỡn lên ôm lấy nhau vì vui sướng.Riêng tụi 11.TN.7,tụi nó im lặng 1 cách ko mấy ngạc nhiên,tiếc rẻ nhìn lớp bên cạnh đang tận hưởng niềm vui chiến thắng.Cả bọn lẳng lặng bỏ đi ko nói lời nào,thậm chí chẳng đứa nào thèm đỡ Alien dậy ngoài 2 nhỏ cận thần trung thành.

Anh,Tâm và Miley mừng rỡ chạy về lớp trong tiếng reo hò vui mừng của tụi con gái.Ngân cũng ko ngoại lệ,thấy Anh trở về an toàn,Ngân quên luôn cả giận và mỉm cười vui vẻ toang bước lại phía Anh thì ngay lúc đó,Nghi đã nhanh chân hơn chạy về phía sân bóng,ko phải vì Anh,mà là vì tấm hình đã rớt khi nãy.Thấy Nghi đang chạy rất nhanh ra sân bóng,Anh hỉu ngay nên vội vàng nắm tay kéo Nghi lại,chẳng để ý thấy Ngân đang đứng sau lưng,chỉ cách mình vài bước chân.

_Tìm “đồ” đúng hok ? – Anh mỉm cười

Nghi tỏ ra hơi ngạc nhiên và có chút lo lắng.

_Ừh … phải.1 tấm hình.

Anh cười khì khì,nhẹ nhàng lấy tấm hình trong túi ra đưa cho Nghi,lòng chắc mẫm phải là tấm hình rất quan trọng nên Nghi mới cuốn quit đến như vậy.Tấm hình vừa ra khỏi túi Anh ko đc bao lâu thì ánh mắt Anh cũng bắt kịp hình ảnh bên trog tấm hình.

Thời jan như ngừng trôi mất vài phút khi đôi mắt Anh dán vào tấm ảnh.Những sự vật trước mắt Anh đột nhiên đảo lộn và xoay mòng mòng rồi cuối cùng trở thành khung cảnh khuông viên quen thuộc của Child Prodigy.

"Piky ngồi trên xích đu,bên cạnh ko ai khác chính là Anh.Piky nở cụ nhẹ nhàng như ánh thái dương bắt đầu ngày mới,cẩn trọng đưa lên cao chiếc máy chụp hình màu xám và bấm “tách”,cho ra đời tấm hình đầu tiên kỉ niệm tình bạn của cả 2 … cũng là tấm hình cuối cùng".

_Làm sao … làm sao … mà Nghi lại có tấm hình này ? – Anh nói 1 cách khó nhọc,tưởg như tất cả chỉ là ảo giác

Nghi im lặng quan sát thái độ của Anh,nó hoàn toàn ko hề đi lệt chút nào trước suy tính của Nghi.Đã phóng lao thì phải theo lao,Nghi lên tiếng :

_Hình này hảh ? Hm' … nó … nó có 2 tấm.Nó … nó … là kỉ niệm … của Nghi … và 1 ng bạn.Tên …

_Annie. – Anh tiếp lời với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xúc động

Nghi hơi cuối mặt xuống,mong muốn sắp đạt đc,nhưng cảm giác lo lắng trợt trỗi dậy trong Nghi.Liệu việc Nghi làm là đúng hay sai ? Nếu Anh phát hiện ra …

_Ko nhận ra Anh sao ? Anh là Annie.Pi … Àh Nghi … nhìn xem …

Anh vừa nói vừa móc từ trong bóp ra tấm hình còn lại cho Nghi xem,đôi tay vừa run run 1 cách bối rối vì chưa kịp tiếp nhận điều đang xảy ra.Tấm hình vừa lấy ra,ko cần nhìn nhìu vì đã thấy nó từ trước,Nghi lấy hết can đảm ôm chồm lấy cổ Anh trong sự bất ngờ của Anh lẫn Ngân,rồi cả Nhi và Tâm đứng cách sau lưng ko xa từ nãy h' cũng choáng ko kém.

_Nghi … xin lỗi … Thành thật … xin lỗi. – Nghi dúi đầu vào vai Anh lí nhí,giữ giọng nói thật khẽ

Piky xin lỗi vì bấy lâu nay đã ko nhận ra mình ? Anh thầm nghĩ,chẳng mảy may nghĩ rằng lời xin lỗi có thể nên hỉu theo 1 nghĩa khác.Vừa vui mừng,vừa xúc động,vừa bất ngờ,Anh chẳng bik phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào ngoài việc vỗ vỗ vào lưng Nghi an ủi và cũng để trấn an mình.

Cách đó ko xa : _ “Kon đó” nó điên rồi chắc ? – Tâm rít lên với vẻ mặt tức giận

_Từ “kon đó” của pà là để ám chỉ Anh hay Nghi ? – Nhi thêm vào,mặt dù ko để lộ vẻ tức giận ra mặt nhưg trong bụng cũng bực ko thua j' Tâm

Ngân im lặng, đứng như ng chết trân trước những j' mình vừa thấy.Rõ ràng là Nghi vừa ôm Anh và Anh ko hề đẩy Nghi ra,thậm chí còn ôm đáp lại cô ta.Còn j để giải thix ? Vậy là những j' Ngân nghi ngờ đều có cơ sở và những j đang xảy ra trước mặt Anh là bằng chứng hùng hồn cho nghi ngờ của Ngân.2 khóe mắt Ngân chựt trào nc’,Ngân way lưng chạy đi thật nhanh trog khuông mặt ngỡ ngàng của Nhi và Tâm.

Chạy vụt wa từng cập mắt tó mò đang chú ý đến mình,cuối cùng,Ngân dừng lại tại toilet,trốn vào 1 phòng,1 mình khóc nức nở trong đó.Cảm giác cay đắng dâng trào hòa vào cảm cảm giác đau nhói lòng bụng trở lại 1 cách ác ý.Nổi đau thể xác trỗn lẫn với sự tổn thương tinh thân,Ngân nấc lên từng tiếng nghẹn ngào,chẳg wan tâm bên ngoài có ai hay ko.Cảm giác hồ như vừa cùng 1 ng nào đó đặt chân lên ngọn núi cao ngất rồi cuối cùng lại bị chính ng bạn đồng hành của mình xô xuống đáy vực sâu tăm tối.

Pà già.Đt để quên thì tự mà đi lấy còn sai mình.H' này ko bị mất mới sợ.

Cách toilet chỉ vài mét,Reidom vừa đi vừa lèm bèm rủa “ai đó” trong miệng.Vào bên trong,Reidom tìm 1 lượt khắp các sàn nc’ rồi lần mò vào từng phòng vệ sinh nhưng chẳng phòng nào có.Còn mỗi phòng của Ngân đang đóng chặc cửa,Reiodm hơi khựng lại vì có tiếng sụt sùi.

_Xin lỗi tôi ko muốn làm phiền đâu,nhưng bạn làm ơn xem giúp bên trong có cái đt nào ko ?

Ngân dùng tay quệt nc’ mắt,way ra sau thì thấy quả thật có 1 cái đt lấp lánh kim tuyến nằm sau lưng mình,đưa tay lấy rồi luồn ra phần hở dưới cửa trao lại cho Reidom.Reidom vui mừng như bắt đc vàng,lập tức chụp lấy cái đt như sợ ng bên trong sẽ đổi ý ko chịu đưa.Bàn tay chạm vào chiếc đt cũng là lúc đôi mắt Rei bắt gặp hình ảnh chiếc nhẫn đen wen thuộc của Ngân … Hơi trợn mắt,Rei gõ nhẹ vào cửa khi Ngân vừa thu tay lại.

_Ngân ! Là Ngân đúng ko ? Có chuyện j' vậy ?

Ngân bên trong sụt sùi nói vọng ra bằng 1 giọng khản đặc.

_Ngân … ko … sao … Rei mau về lớp học đi.

_Ngân lại khóc đúng ko ? – Reidom chuyển từ gõ cửa sang đập mạnh vào cửa vì sốt ruột

_Ngân đã nói Ngân ko sao.Rei về đi – Ngân hét toáng lên

Reidom sửng ng vì thái độ của Ngân,vừa ngượng vì quá lố,vừa lo lắng cho Ngân.Tự biết mình ko thể xen vào quá sâu chuyện của Ngân,Rei đành lầm lũi bước ra,trước khi đi ko quên tiếc nuối nhìn về phía cánh cửa,lòng dậy lên 1 sự cảm thông sâu sắc.Dường như ko cam tâm và nghĩ ra điêù j đó,Reidom vụt chạy thật nhanh về phía sân thể dục,nếu Rei nhớ ko lầm thì hôm nay Nghi có tiết thể dục.Và,ko nằm ngoài dự đoán của Rei,Nghi đang đứng nở nụ cười tươi rối hơn bao h' hết và nói chuyện j đó với Anh 1 cách thân mật.Rei ko bao h' dùng wa’ từ để diễn tả điêù mình vừa thấy,rõ ràng là “rất thân mật”,Nghi chưa bao h' như vậy với bất kì ai từ năm lên 6 đến h'.Cặp chân mài chau lại ko rõ vì tức giận cho Ngân hay 1 lí do nào đó,Rei way gót bỏ đi.

Chap 15 : Tự do … 

Ngân bước ra khỏi WC khi đã chắc chắn khuông mặt ko còn bị vay bẩn bởi nc’ mắt.Nhưng dù có cố rửa và lau chùi đến đâu,vẫn ko thể che giấu đc đôi mắt sưng húp ẩn sau cặp kính màu hồng,vẫn ko che giấu đc trái tim vừa nhói lên vì đau đến tận bây h' của Ngân.Chẳng bik mình đã trốn trong toilet bao lâu,Ngân đành 1 lần nữa lê bước ra sân để xem lớp còn bên ngoài hay ko.

Sân vận động của trường vắng hoe,chỉ có vài chiếc lá vàng vô tình (hay cố ý) lìa cành vờn giỡn với gió.Nó làm Ngân liên tưởng đến câu chuyện về Cây,Lá và Gió-1 câu chuyện mà ng đọc có quyền gán cho nó cái kết cục có hậu hoặc ko.

“Cây,lá và gió,liệu nó có giống với tình trạng của mình ko ?” – Ngân thầm nghĩ

Nếu thật sự giống thì trong trường hợp này,Ngân là cây,là lá,hay là gió ? Còn Anh là gì ? Và Nghi là gì ?

Từ đầu năm đến h' Ngân chưa nghỉ học,cúp tiết hay thậm chí đi trễ bữa nào,nghĩ vậy,Ngân way lưng bỏ về lớp,đắng đo ko đoán đc thái độ của mình khi gặp lại Anh và Nghi trong lớp sẽ nên như thế nào.

_KO ĐC … AI LẠI LÀM NHƯ VẬY.

Giọng ai đó khá wen vang lên lanh lảnh sau lưng Ngân.Nhưng cũng chẳng phải là sau lưng vì tiếng nói phát ra cũng khá xa,Ngân nghe đc đơn giản vì ng đó la quá lớn thôi.Hơi ngạc nhiên,pha lẫn chút nghi ngờ,Ngân chậm rãi way lại.

Từ đằng xa,ngay giữa sân,2 ng mà mới đây Ngân còn đang băng khoăng ko bik sẽ xử sự như thế nào đang ngồi cùng nhau và đang trah luận 1 việc j đó.Là Nghi và Anh.Họ làm j' vào h' này ? Ngân thầm nghĩ rồi lại phì cười chua chát.Ngân đang dùng từ “họ” để gọi chung Anh và Nghi.

_Nhưng Nghi có chắc là đi đc ko ? – Anh hỏi vẻ lo lắng,đôi mắt dán vào cái mắt cá chân đang sưng tấy của Nghi 1 cách nghi ngại

_Đc mà,đừng lo.Nghi ko muốn ngày mai trên Thông Báo của trường có hình Anh đang bế Nghi đâu.Với lại … tướng Anh vầy … - Nghi nhìn Anh 1 cách thăm dò

_“Tướng như vầy” là sao ? Anh là đai đen Karate đó. – Anh nhướng mày khoe

_Thôi,Anh cứ giữ cái “đai đen” ấy mà xài.

Nghi vừa nói vừa vịn vào vai Anh,gượng đứng dzậy bằng 1 chút nổ lực nhỏ nhoi.Mắt cá chân Nghi quẹo sag 1 bên,cô nàng nhắm mắt,cắn chặt răng để đứng cho vững.Dù rất muốn đc gần gũi và thân thiết với Anh,nhưng Nghi vẫn chưa wen (chính xác là ko thix) bị ng khác xầm xì,nói này nói nọ wanh chuyện tình cảm của mình.Chưa kể là với 1 đứa con gái.Mặc dù chuyện bàn bè giúp đỡ nhau là hoàn toàn bthng',nhưng ở 1 khối chỉ toàn nữ thế này thì việc j cũng có thể xảy ra.

Anh nhíu mày,nhăn mặt vì thái độ bướng bỉnh của Nghi.Chân như vầy thì đi thế nào đc ?! Anh thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng bước lên trước mặt Nghi,way lưng về phía cô nàng.

_Anh cõng. – Anh kết luận cho hành động của mình

Nghi cong môi nũng nịu,chợt ánh mắt bắt gặp hình ảnh Ngân đang đứng cách đó ko xa mà Anh ko nhìn thấy.Nghi mỉm cười ôm lấy cổ Anh.

_Vậy cũng tốt,khỏi phải đi bộ 1 quãng,hì. – Nghi nói nhỏ vào tai Anh

_Thả xuống bây h' …

Anh way lại hâm dọa.Biết Anh đùa,Nghi phì cười,thấy vậy Anh cũng bất giát mỉm cười theo.Cảm giác của Anh đối với Nghi bây h' và Piky ngày trước có chút j đó khang khác,hay nói đúng hơn là ko giống,nhưng như vầy cũng tốt lắm rồi.Ít nhất là đối với 1 điều mà Anh đã chờ đợi và tìm kiếm suốt 1 khoảng thời jan vô định.

Khi Nghi đã hoàn toàn an toàn trên vai mình,Anh nhẹ nhàng nâng ng dậy và way lại.Và rồi … Đôi chân Anh cứng đờ,và đôi mắt bất động khi nhìn thấy Ngân đang đứng cách đó ko xa.Môi Anh mấp máy cố nói 1 điều j' đó nhưng cổ họng nghẹn đắng ko nói được lời nào.Ngân im lặng đứng nhìn,đôi mắt chất chứa hàng ngàn tâm sự ko nói thành lời.Mỗi giây phút trôi là khoảng thời jan trái tim Ngân chòng chất thêm 2 chữ “thất vọng” dành cho Anh.Vắt cạn 1 chút kiên cường còn xót lại,Ngân mỉm cười với “cả 2”,way lưng,lặng lẽ bỏ đi.

*

Ngân xin về sớm với lí do nhứt đầu,là 1 học sinh gương mẫu ko bao h' vi phạm nội vi,việc đó hoàn toàn ko khó đối với Ngân.Tâm và Nhi trao đổi ánh mắt với nhau trong vài giây,sau way sang nhìn Nghi,rồi Anh và cuối cùng ngước nhìn Ngân với ánh mắt đồng cảm.Trước khi ra khỏi lời,Ngân way lại nở nụ cười với Nhi và Tâm như trấn an rồi mới đi khỏi.

Cánh cổng The Moon-học viện Anh Quốc vững chắc và sừng sững đứng trước mặt Ngân.Cũng tại đây,ngay cánh cổng ấy,cách đây chỉ vài tháng,Ngân còn đừng đó đợi 1 ng mà bản thân chỉ mới làm wen đc 1 tháng để rồi trái tim như nhảy ra khỏi lòng ngực khi thấy ng ta dầm mưa chạy vào trường.Cũng cánh cổng này,ngày đầu tiên,Ngân đã ko ngừng phân vân chẳng biết đây có phải là ngôi trường thật sự của mình hay ko.Ngân đã chán ngấy cái cảnh cứ phải chuyển trường liên tiếp ko vì do này thì lí do khác của mình.Và học viện Anh Quốc là nơi Ngân muốn gắn bó nhất,ko muốn rời xa nhất.Đơn giản vì ở đây Ngân có những ng bạn thật sự,và có 1 ng để hằng ngày trông ngóng.Vậy mà giờ đây,cái cảm giác bất an,hối hận đang dần hình thành trong Ngân.Liệu lựa chọn lần này của Ngân là đúng ?

Sau 20’ đi bộ với tâm trạng rối bời,đẩy cánh cửa kính wen thuộc trong nhà ra,Ngân hít 1 hơi thật sâu,tiến về phía phòng khách với vẻ mặt “như mọi ngày” :

_Thưa pa mẹ con mới đi học về.

_Hm'. – Pa Ngân – 1 ng đàn ông đã ngoài 50,mái tóc vàng trắng (vì bạc),dáng ng cao to,phong độ,khuông mặt chữ điền ánh lên vẻ tinh nhuệ khó đoán.Ông trả lời và có vẻ ko wan tâm lắm việc về sớm của Ngân trong khi đang dán mắt vào cái tivi màn hình rộng xem tin tức.Chỉ nhìn wa 1 lần, ng ta cũng đủ biết ông là 1 chính trị gia khó tính và có uy quyền như thế nào.

Ngược lại,mẹ Ngân – pà Lâm Hạnh Dung,lại là 1 ng' phụ nữ hiền lành,và điểm nổi bậc nhất trên khuông mặt của pà là đôi nâu mắt đượm buồn (Ngân thừa hưởng nét này từ mẹ) và phong thái ung dung,tóat lên 1 vẻ đôn hậu.Tuổi của pà chỉ xấp xỉ 30 mấy 40 là cùng.Có vẻ như pà kết hôn với pa Ngân khi còn khá trẻ. :

_Sao lại về vào h' này ? Con đi bộ sao ? – Mẹ Ngân ngạc nhiên pha lẫn lo lắng

_Con hơi mệt mẹ ạh.Con xin phép về phòng.

Pà Dung im lặng nhìn Ngân,tìm kiếm 1 điểm bất thường trên khuông mặt con gái.Đoạn,pà lên tiếng :

_Ừh,tắm nghỉ ngơi 1 chút rồi xuống ăn cơm nha con.

_Dzạ thôi con ăn với bạn rồi.

Đôi chân mày rậm của ông Lâm Phát khẽ chau lại.Ông lên tiếng :

_Lúc nào cũng “bạn” này “bạn” nọ.Bạn bè ko wan trọng hơn gia đình hay sao ?!

Ngân im lặng,trút ra 1 hơi thở dài rồi từ tốn trả lời :

_Tất nhiên ko rồi,pa.

Bik ông khó tính nên Ngân chỉ trả lời lấy có cho ông hài lòng rồi lẳng lặng bỏ lên phòng.Trong con mắt pa,thằng Kha (em trai Ngân) lúc nào cũng là nhất trong nhà.Và Ngân thì luôn tỏ ra chịu đựng,giỏi che đậy cảm xúc.Có lẽ đó là lí do vì sao ng khác khó có thể nắm bắt chính xác tâm trạng của Ngân.Ngân cho rằng như vậy sẽ chẳng làm phiền đến ai,nhưng lại vô tình tạo ra 1 cái vỏ bọc “khó gần” cho mình.Tuy nhiên,Ngân lại lấy lầm hài lòng vì chuyện đó. Sau khi tắm rửa đâu vào đấy,như thường ngày,Ngân bước đến bàn học và lấy tập vở ra xem.Chẳng bù với mọi hôm,chỉ cần khoảng vài phút là Ngân xong 1 môn,thế mà hnay chữ và số cứ như 1 mớ lộn tùng phèo trong đầu Ngân.Ngân đặt mặt lên bàn,dự định nhắm mắt vài phút cho bớt căng thẳng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay.

“Qing chen xia le yi chang yu

Lu shui zhan shi le xiao mo li

Bai se hua ban chun jie you qing xi de wen zhe ni de hu xi”

(Xiao mo li-OST Spider Lilies)

Tiếng chuông đt wen thuộc vang lên đưa Ngân về với thực tại.Khỏi cần nhìn màn hình đt,Ngân cũng đoán đc đó là cuộc gọi của ai bởi vì Ngân dành riêng bài hát này cho 1 ng duy nhất.Ngân phớt lờ tiếng chuông đt,để mặt cho giọng Rannie và Isa quyện vào nhau vang lên đều đặng theo nhịp bài hát.Ngân ngồi thẳng dạy,dán mắt vào quyển vở trước mặt,mặt kệ chiếc đt vẫn run liên hồi.Tiếng chuông tắt phụt sau 1 hồi ko có ng bắt.Hơi thất vọng,Ngân cằm đt lên thì như có linh tính,chiếc đt lại rung như lúc nãy.Hít 1 hơi dài trấn tỉnh mình,Ngân bắt máy bằng 1 giọng vô cảm.

_Alo !

_ … Anh tưởng Ngân sẽ ko bắt máy

.- Anh nói giọng lí nhí,chẳng bù với mọi ngày

_Ngân vừa tắm. – Ngân tl cộc lóc

_Ừhm.Thật ra lúc nãy … trong phòng thay đồ ấy.Anh dự định sẽ giải thix với Ngân … 

_Àh,ko cần đâu.Ngân hỉu rồi. – Ngân chen vào

_

Nhưg … Anh đã nói j đâu. 

– Anh ngạc nhiên

_Anh ko cần nói.Ngân ko ngu ngốc đến phải đợi Anh nói bạch toẹt ra đâu.Hm … dạo gần đây chắc Anh đang vui lắm.– Ngân bẽ sang chuyện khác với vẻ mỉa mai.

_Sao ? … Nếu vì những j' Ngân thấy khi này thì … 

_Những gj' Ngân thấy khi nãy là sự thật.Ngân nghĩ, … - Ngân ngập ngừng dừng lại

Bên đầu dây bên kia,Anh bắt đầu lo lắng vì nghe tiếng thở dài của Ngân.Bên ngoài,gió đột ngột ngừng thổi,bầu ko khí căng thẳng vây lấy cả 2.Ko gian yên tĩnh đến nổi chỉ cần 1 chiếc lá chạm vào lệ đường cũng đủ khiến 1 ai đó giật mình.Ngân lại lên tiếng :

_Có vẻ như trái tim của Anh ko còn hướg về Ngân nữa …

_Ngân đừng đùa nữa …

_Hãy để Ngân nói … Ngân nghĩ đã đến lúc … Ngân nên … trả tự do lại cho Anh.Anh hỉu chứ ?

Ngân mở lời 1 cách khó khăn,ko hỉu nổi tại sao mình lại nói như vậy.Rõ ràng những câu chữ này ko phải ý niệm của Ngân

_Anh ko hỉu ? 

– Tim Anh ngừng đập khi nghe đến từ “trả tự do”

_Tất cả đã wa’ rõ ràng rồi còn j'.Tụi mình đã quá vội vàng đến với nhau,Anh cũng thấy điều đó mà.Ngân ko trách j Anh đâu,có lẽ Ngân đã quá nôn nóng bày tỏ với Anh khi Anh chưa kịp làm chủ cảm xúc của mình.Đáng lẽ Ngân nên sớm bik rằng,giữa “những ng như tụi mình” vốn ko có chuyện tình cảm lâu dài.Mặt trời ko thể mọc hướng Tây đc.Mình … - Ngân nói thật nhanh,như nói ra tất cả những chất chứa dồn nén trong lòng từ hôm thứ 7 đến nay cuối cùng lại bị nghẹn lời phút cuối

_Đừng nói nữa,Anh ko muốn nghe 

… - Anh gào lên trong đt,hoàn toàn mất bình tĩnh

_Tụi mình ko thể tiếp tục như vậy đc nữa đâu … Ngân mệt mỏi lắm rồi … Mai gặp nhé … Tạm biệt.

Tút … tút … 

Ko cần bik Anh có đồng ý hay ko,Ngân vội vàng tắt máy 1 cách lạnh lùng rồi đỗ gục ra bàn.2 hàng nc’ mắt thay nhau tuông ra từ đôi mắt.Vậy là mọi chuyện kết thúc rồi sao ? Ngân tự hỏi chính bản thân mình,nhưg lại ko dám nghĩ đến câu trả lời,nó quá phũ phàng để Ngân có thể chấp nhận đc.Đâu đó trong Ngân,cảm giác luyến tiếc dâng trào.Con ng quyết đoán,luôn luôn cẩn trọng trong cư xử của Ngân đâu mất rồi ?

_Ôi …

CỐC … CỐC …

_Mẹ vào đc ko ?

Ngân giật mình đẩy ánh mắt về hướng cửa,đưa tay 1 tay lau nc’ mắt,tay còn lại ghì chặc vào bụng và cố gắng trả lời bằng 1 giọng kiên cường :

_Vâng !

Cánh cửa đẩy ra,pà Dung nhẹ mỉm cười,điềm đạm bước đến bên cạnh Ngân.Đôi mắt pà liếc phải đôi mắt đỏ hoe của Ngân,như ko có chuyện j xảy ra,pà hỏi :

_Con đang học bài sao ?

_Dạ …

Kết thúc cuộc mở đầu câu chuyện ngắn gọn,2 mẹ con chẳng nói thêm bất cứ lời nào với nhau.Ngân miễn cưỡng ghi chép 1 vài dòng vào tập mặt dù lòg rối tung cả lên,chưa kể cơn đau ở bụng vẫn tiếp tục nhói ko thôi …

_Khi nãy … - Pà Dung mở lời

_Sao ạh ? – Ngân nhìn mẹ

_Mẹ có nghe,mẹ chỉ vô tình thôi.Mẹ nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của con …

Ngân trợn mắt nhìn mẹ,tim bị lỗi mất mấy nhịp vì hoảng hốt.Mẹ đã nghe thấy những gì ?

_Có vẻ như con …

_Mẹ àh,con …

_Mẹ ko xen quá sâu vào chuyện tình cảm của con.Con đã 17t rồi,mẹ tin vào nhận thức của con … Nhưng …

Cảm giác nghẹt thở xâm chiếm cả con ng Ngân hòa vào cảm giác rối bời ko nói thành lời.Vậy là mẹ đã nghe đc toàn bộ câu chuyện giữa Anh và Ngân ? Liệu pà sẽ nói với pa để rồi ông sẽ điên lên vì con gái mình đang quen với 1 đứa con gái khác.Nhưng,chẳng phải Ngân vừa chia tay Anh sao ? Vậy thì ông sẽ ko có lí do gì để làm khó cho Anh nếu mẹ thật sự nói với ông.Nhưng có thật là Anh và Ngân sẽ kết thúc tại đây ? Dù lời chia tay đã nói ra,trong Ngân vẫn có 1 cảm giác rằng đó ko phải mãi mãi.Ngân tự bắt mình tin rằng sợi dây liên kết giữa 2 tụi nó vẫn còn.Nhưng nếu Ngân lại wen Anh thì mọi chuyện sẽ như thế nào ? Bụng Ngân dường như bớt đau thay vào đó là trái tim đang hoạt động ngày 1 nhanh wa’ mức trong ngực Ngân.

Pà Dung tiếp tục :

_Con đã chia tay rồi sao ?

_Dạ … phải.

_Con có chắc là con muốn như vậy ko ?

Ngân ngạc nhiên nhìn mẹ,đáng lẽ pà phải vui vì điều đó mới phải.

_Con … ko … hỉu ?

Pà Dung đưa tay kéo chiếc ghế gần đó,đặt ng ngồi xuống đối diện Ngân :

_Anh chàng đó là ng như thế nào ?

Ngân trợn tròn mắt.“Anh chàng” nào chứ ? Ngân thầm nghĩ.Phải chăng …

_Đừng giấu mẹ nữa.Mẹ đã nghe con gọi 1 “ai đó” là “anh” trong đt. – Pà nói 1 cách chắc chắn

Đến lúc này Ngân mới vỡ lẽ ra.Thì ra pà nghe Ngân gọi Anh và cho rằng Ngân đang xưng hô “anh,em” với 1 ng nào đó.Tên Anh của Anh hóa ra lại hay,nó vừa cứu Ngân 1 bàn thua trong thấy.Thôi thì vậy cũng tốt,dù sao Ngân cũng đang muốn nói chuyện với 1 ai đó.Thế là ko ngần ngại,Ngân lần lượt kể vắng tắt lại câu chuyện và lượt bỏ mất 1 số chi tiết cho mẹ nghe,và tất nhiên,Anh lúc này sẽ vẫn đc gọi là “anh”.Cuối cùng,mẹ Ngân lên tiếng tóm lại toàn bộ câu chuyện :

_Vậy con chia tay “anh ta” chỉ vì vậy thôi sao ?

_Con … ko … hỉu ? – Ngân tự nói rồi tự trách mình tại sao luôn tỏ ra thậm ngốc trước mặt mẹ

Pà Dung đưa ngón tay búng vào trán Ngân,trách iu :

_Ngốc nghếch ! Con đã nghe “anh ta” giải thix chưa ?

_Con …

_Nếu mẹ ko biết quá ít về con thì đây là mối tình đầu đúng ko ?

_Dạ … – Ngân ngập ngừng trả lời,chẳng bik câu chuyện ngày nào với Annie có đc gọi là “mối tình đầu” ko.Dù sao thì khi đó tình cảm Ngân dành cho pé Annie cũng rất đặt biệt.Đặt biệt theo đúng nghĩa đen của nó.

_H'm … Mối tình đầu luôn bòng bột và dại khờ.

Ánh mắt pà chợt xa xăm vô định,pà nói nhưng dường như để mình nghe nhìu hơn là nói với Ngân.Nhìn vào mắt pà,Ngân có cảm tưởng như trog 1 vài giây ngắn ngủi,pà vừa liên tưởng đến 1 kỉ niệm xưa cũ nào đó mà Ngân chưa đc nghe.Hẳn nó phải rất đẹp, rất “bong bột và dại khờ” như chính cái cách pà thốt lên.

_T/yêu ko dễ đến nhưng ra đi thì vội và bất chợt lắm.Hãy giữ nó lại và trân trọng nó khi còn có thể.Đừg để khi mất rồi hối hận cũng đã quá muộn con àh.

Pà vừa nói vừa đứng dzậy xoa đầu Ngân.

_Con học bài rồi ngủ sớm đi.

Pà kết luận và bỏ đi.Chợt Ngân gọi mẹ lại,lí nhí trong miệng :

_Chuyện này là bí mật …

_Mẹ hỉu.

_Khi nào đó,mẹ kể cho con nghe về mối tình đầu của mẹ có đc ko ? Con … muốn biết …

Pà trầm ngâm suy nghĩ,ánh mắt chợt dịu lại rồi chìm sâu vào 1 nổi buồn miên man :

_Hẳn rồi.Nhưng phải đợi 1 lúc nào đó.Mối tình đầu của mẹ … khác thường lắm.Bây h' con vẫn chưa hỉu đc đâu.Ngủ ngon.

Nói rồi pà tiếp tục bước đi rồi lại đột ngột dừng lại,nhưng lần này ko phải do Ngân gọi.Pà way lại nhìn Ngân,đôi mắt ánh lên 1 tình thương vô bờ :

_Nhớ uống thuốc đúng giờ.Mẹ hứa,pa và mẹ sẽ trị hết bệnh cho con,bằng mọi giá.

_Con chưa bao h' oán trách gia đình mình,mẹ biết mà.

_Mẹ biết.Và ko những biết mẹ sẽ cho con 1 cuộc sống hạnh phúc nữa,vì con là con gái duy nhất của mẹ.

Pà mỉm cười hiền hậu bước ra khỏi phòng,đóng của,trả lại ko gian riêng cho Ngân.Chợt,pà nghĩ lại câu chuyện nghe loáng thoáng vừa rồi giữa Ngân và “ng' kia” và cảm thấy có chút gì đó ko ổn.Nếu pà nhớ ko lầm thì pà nghe đc câu “những ng' như mình”.Câu ấy vốn là có ý gì ? Có thật khi ấy nó nói vậy vì đang giận ? Hay vì 1 lí do nào khác ? Pà thầm nghĩ rồi lại tự chọn cho mình câu trả lời rằng “Ngân giận”.Ko có lí do gì pà phải nghĩ đến những “khả năng” khác cả.

Gấp cuốn tập lại,Ngân trầm ngâm nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về những gì mẹ nói.Phải chăng Ngân đã quá vội vàng ? Đáng lẽ Ngân nên dành thời jan cho mình suy nghĩ rồi chờ đợi lời giải thix của Anh mới phải,đằng này.Chợt nhớ ra 1 điều j' đó,Ngân với tay lấy chiếc túi xách treo gần đó,lấy ra chiếc bóp màu hồng.Hình của Annie-1 món vật chất tinh thần giúp Ngân sáng suốt trong những khi bối rối nhất.

_Chẳng phải mình luôn để nó ở đây sao ?

Ngân thốt lên khe khẽ,cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm con ng Ngân khi những ngón tay Ngân bằng tất cả khả năng,lục lọi từng ngăn 1 nhưng tấm hình vẫn mất tâm.Biến mất như nó chưa từng có mặt tại cái bóp này vậy.

_Ko thể nào như vậy đc.

Tim Ngân ngừng đập khi đưa tay trút cả cái bóp xuống mà chẳng thấy bất cứ tấm hình wen thuộc nào rơi ra.Phải chăng Ngân bỏ nó vào túi mà quên ? Nghĩ là làm,Ngân kéo chiếc túi về phía mình,sốt sắng lục lội từng ngăn 1,thậm chỉ giở từng cuốn tập,sách có trong túi để xem mình có để quên ko.Nhưng chẳng j' cả.

_Mày đâu rồi ?

Ngân nói gần như bật khóc,chân lao về phía chiếc tủ kính đựng sách vở,trút từng quyển 1 xuống đất,thầm cầu mong kì tích sẽ làm tấm hình rơi ra từ bất kì quyển sách nào vì Ngân vốn bik,Ngân ko bao h' kẹp hình vào những nơi như vậy.

1 giọt nc’ mắt lặng lẽ lăn ra từ mắt Ngân,rơi tự do vào ko trung và vỡ tan tành trên mặt đất lạnh.Tại sao những chuyện đau lòng nhất lại đổ xuống đầu Ngân chỉ trong ngày hôm nay ? Phải chăng lần lượt những điều mà Ngân iu quí nhất,trân trọng nhất đang lần lượt rời khỏi Ngân trong ngày hôm nay như chính cái cách ra đi ko từ biệt của Ngân 12 năm về trước ? Phải chăng đó là do ông trời trừng phạt Ngân ? Nhưg Ngân đã làm gì sai ? Nước mắt tủi thân tuông ko ngừng như dòng suối ko biết đc nguồn.4 bức tường xung wanh tối lại,cái cảm giác mình như người bị bỏ quên quay về càng khiến Ngân bật khóc tức tưởi.Ngân ko muốn kiềm hãm nó nữa.Ngân mệt mỏi quá rồi.

_Ah …

Ngân rên lên khe khẽ.Hễ cứ mỗi lần Ngân xúc động mạnh là y như rằng bụng lại đau âm ĩ.Ngân nghiến chặc 2 hàm răng rồi đưa tay với lấy lọ thuốc và sau vài giây lưỡng lự,Ngân ném mạnh nó xuống đất.Chiếc lọ vỡ tan tành,thuốc văng ra tung tóe rãi đầy sàn nhà.

Đt Ngân lại run,nhưng lần này lại là 1 giai điệu khác.Chẳng lí do gì khiến Ngân muốn nghe đt vào lúc này.Ngân quì phịch dưới đất,khóc rấm rức,để mặt cho giai điệu lạc lõng hòa vào tiếng khóc,tạo thành mớ âm thanh hỗn độn đau buồn.

Đt run 1 hồi lâu rồi tắt phụp.Trả lại ko gian yên tĩnh cho tiếng khóc.

*

Tại nhà họ Dương :

Xoảng 

Reidom bực mình ném chiếc đt “vô dụng” xuống đất rồi way wa lườm Nghi đang đứng khoanh tay trước ngực sau lưng mình.

_Sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó ? – Nghi tỏ ra tỉnh rụi hỏi Reidom

_Mày nói rõ đi.Mày muốn j đây ? – Reidom gằng giọng

_Mún j là mún j'? – Nghi bỡn cợt Đã nóng lại thêm cái điệu bộ của Nghi,Reidom tức giận đi xòng xọc lại phía Nghi rồi nắm chặc 2 cổ tay cô ta.

_Tại sao lại xen vào chuyện tcảm của Ngân ? Mày bik Anh là con gái mà,đâu phải là mày ko thể có bạn trai đâu. – Reidom vừa nói vừa nhìn Nghi bằng ánh mắt nảy lửa

_Buông em ra ! Bro chỉ mới gặp con nhỏ đó mới 1 lần mà làm j lo lắng dữ dzậy ? – Nghi vùng vẩy khỏi tay Reidom

Sững sờ.Đúng là như vậy.Dù lời nó của Nghi có chua chát đến mấy thì cũng ko sai.Chính Reidom cũng ko hỉu tại sao.Rõ ràng Reidom típ xúc với Ngân ko nhìu,chỉ 2 lần thôi và 2 lần đều là những tình huống kì cục.Tại sao lại như vậy ? 1 câu hỏi lớn đặt ra trong đầu Rei.Điều duy nhất Rei có thể trả lời lúc này là cậu ta bắt đầu cảm thấy chán ngấy khi mỗi lần chạm mặt Ngân là lại thấy cô nc’ mắt giàn giụa trước mặt mình.Nó ko làm Rei thấy khó chịu,nó chỉ khiến Rei thấy thương cảm với Ngân nhìu hơn thôi.

_Mày phải nói thì tao mới buông. – Reidom hạ giọng nhưg đầy vẻ đe dọa để che lấp thái độ của mình

_Nếu bro ko buông thì đánh chết em cũng ko nói.Có giỏi thì đánh chết em đi. – Nghi cũng tỏ ra ko vừa

Tự dằng cơn giận xuống,Reidom miễn cưỡng buông tay Nghi ra.Nghi mỉm cười ngồi xuống giường Reidom.

_Con nhỏ đó có j tốt đâu mà cả Bro và Anh đều “mê” chết dzậy ? – Nghi dò hỏi

_Ít nhất thì ng ta ko thâm độc như mày. – Reidom nạt lại

_Đừng nói chuyện kiểu đó với em.Mới gặp có 1 lần,cùng lắm là nghe thêm em kể thôi mà làm như là hỉu ng ta lắm ko bằng. – Nghi mỉa mai

_Vậy mày nói đi,tại sao cứ phải là Ngọc Anh ? Nghi mỉm cười.

_Đúng là lúc đầu em muốn lại gần Anh chỉ vì chọc tức Ngân cho bỏ ghét vì dám wa mặt em trong lớp thôi.Nhưng ko bik từ lúc nào … Thấy Anh cười … Em vui lắm.

Anh mắt Nghi mơ hồ nhìn vào 1 khoảng ko trước mặt,nơi mà dần dà,nụ cười của Anh đc tái hiện 1 cách sống động.

_Tại sao cứ phải thix so sánh mình với ng khác ? Mày đâu có thua ai đâu. – Reidom trừng mắt hỏi Nghi,hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Nghi nói về Anh

_Bởi vì em ko cho phép ai wa mặt em.Bởi vì cái j nhỏ Ngân đó có đc thì em cũng phải có đc.Bởi vì em muốn chứng minh em ko những học giỏi hơn cô ta mà còn cướp đc Ngọc Anh.Và cái gì em đã muốn rồi thì bằng mọi giá em phải có đc.Trả lời như vậy đã đủ chưa ?????

Reidom trợn mắt nhìn Nghi,ko thể ngờ những j mình vừa nghe lại phát ra từ miệng đứa em mà Rei lun yêu chìu.

_Làm thế nào mà mày tiếp cận Anh trong thời jan nhanh như vậy ? – Reidom lại hạ giọng

_Đơn giản thôi.Nhìn nèh.

Nghi vừa nói vừa lấy trong bóp ra tấm ảnh rồi đưa cho Reidom coi.

_Ai vậy ? – Reidom nhăn mặt

_Ngọc Anh và 1 ng bạn cũ.

_Thì sao ?

_Ng bạn đó tên là Piky.

_Trùng nick name với …

 Mày tự nhận là Piky

. – Reidom từ sững sờ chuyển sang ngạc nhiên

_Bro nắm đc vấn đề rồi đó.Tấm hình này em … nhặt đc,vô tình nó lại là 1 cặp với tấm hình của Anh.Rõ ràng là ông trời cố tình kết hợp “tụi” em mà.Thế là em tự nhận em là Piky và đưa ra bằng chứng em từng học chung mẫu giáo với Ngọc Anh.Thế là Anh tin thôi.

_ Nhưng làm j có ng cả tin như vậy ? Với lại mày đã bik j' về cái trường đó đâu mà nói.

_Chỉ cần em bik Anh học mẫu giáo nào rồi nói mình cũng học ở đó là đc thôi.Chưa kể em từng nghe đc … Àh thôi.Nghĩ kĩ đi bro,Ngọc Anh với em thì Ngân sẽ alone.Chẳng phải như vậy sẽ trở thành cơ hội tốt cho bro sao ? Đừng nói Bro iu ko có chút tình cảm j' với Ngân nha. – Nghi bắt đầu gạ gẩm

Reidom thoáng chút lay động.Chẳng lẽ lại thix Ngân nhanh đến vậy ? Rei tự nghĩ rồi lại típ tục :

_Sớm muộn j' Anh cũng phát hiện ra …

_Miễn đừng để chuyện đó xảy ra wa’ sớm là đc.Đợi khi Anh ct Ngân,em sẽ tấn công Anh.Sau khi tụi em wen nhau thật lâu rồi thì cũng nảy sinh tình cảm thôi.Huống hồ,bạn thời thơ ấu thì cũng chẳng là j khi tình cảm của em và Anh lúc đó cũng đã có 1 giới hạn nào đó. – Nghi cười jan xảo

Liếc thấy vẻ mặt nữa đồng tình nữa phản đối của Reidom,Nghi tiếng lại vòng tay wa cổ cậu ta.

_Động não đi Lạc Thi của em,rõ ràng là tụi mình cùng có lợi mà.

Reidom gạt phăng tay Nghi ra rồi bỏ ra khỏi phòng mặt cho Nghi muốn làm j' thì làm.

Nghi đứng tại chỗ,khuông mặt từ đắt thắng chuyển sang vô cảm.2 nắm tay Nghi bất giác nắm chặc vào nhau tạo thành nắm đấm.Nghi đưa tấm hình trên tay lên xem,tự lẩm nhẩm 1 mình :

_Từ trước đến h' bro có bao h' nạt em như vậy đâu.

Anh lao đầu về phía trước và chạy thật nhanh như sợ vụt mất 1 điều j' đó.Tim Anh đập thình thịch theo từng nhịp chân,1 phần vì mỏi và 1 phần cũng vì cảm giác bàng hoàng trong Anh.Ngân chủ động nói lời ct Anh nhưng lại ko chịu nghe bất cứ lời giải thix nào từ Anh,điều đó là ko thể chấp nhận đc.

Wa những con đường vừa dài vừa đông xe,Anh suýt bị xe tông mấy lần vì chạy ẩu.Sau khi đi xuyên wa mấy dãy phố,cuối cùng Anh cũng đã đứng trước cửa nhà Ngân.Ngay lập tức,Anh chạy lại bấm chuông mà ko cần suy nghĩ :

_Em tìm ai vậy ? – Chị giúp việc ra mở cửa hỏi Anh

_Chị làm ơn cho em gặp Ngân.

Chị giúp việc way ra sau thì thấy Ngân đang đứng trên cầu thang,miễn cưỡng lắc đầu.Ngân muốn nghe Anh giải thix,nhưg ko phải là bây h'.

_Xin lỗi nhưng chị nghĩ h' này có lẽ ko tiện lắm.Em có muốn nhắn j' lại với cô ko ?

Biết là Ngân ko muốn gặp mình,Anh lầm lũi way đầu.Chị giúp việc toang đóng cửa thì Anh đột ngột way lại dùng tay chặn cửa.

_Chị nhắn với Ngân : Em biết là lỗi nơi em nhưng Ngân phải cho em cơ hội giải thix … Chỉ vậy thôi.Nhắn giúp em chị nhé ?!

_Đc rồi … Chắc là ko còn j nhỉ ? – Chị giúp việc ngạc nhiên

_Dzạ ko,cảm ơn chị.

Nói rồi chị giúp việc đóng cửa và way lại nhìn Ngân 1 lần nữa để chắc chắn rằng Ngân đã nghe thấy và ko cần mình nhắc lại. Ngân thở dài,way gót bỏ về phòng. Anh ngước nhìn cánh cửa phòng Ngân đã tắt đèn,dự định lấy đt ra gọi cho Ngân,nhưng Anh chắc mẫm Ngân sẽ chẳng thèm bắt máy nên lại thôi.Lặng lẽ bước ra khỏi cửa trước nhà Ngân,trước khi đi Anh way lại nhìn lên phòng Ngân 1 lần nữa với vẻ tiếc nuối rồi mới bỏ đi hoàn toàn.

----------------------

Anh trở về nhà,ngồi trong phòng mình mà cảm giác như nửa phần hồn đã rớt đâu đó tại nhà Ngân mất rồi.Nửa trong lòng Anh tự trách mình vì mối quan hệ ko rõ ràng với Nghi,nửa lại trách Ngân vì quá vội vàng,ko nghỉ 2 đứa đã khó khăn lắm mới đến đc với nhau,thế mà chỉ 1 lời ct wa đt lại chấm hết tất cả.Cảm giác nghẹn ngào,khô đắng nơi cô họng dần trào trong Anh nhưng chẳng hỉu sao nc’ mắt lại ko ứa ra đc.Anh nhoài ng sang 1 bên với lấy cái bóp quen thuộc,và lấy tấm hình Piky ra ngắm nhìn.Chẳng phải Anh đã tìm kiếm,đã chờ đợi “ng này” wa’ lâu rồi sao ? Và bây h',khi tìm đc Piky rồi,Anh đc gì và mất gì ?

Ko muốn suy nghĩ thêm,Anh gấp tấm hình lại theo nếp cũ và nhét xuống dưới gối … từ từ chiềm vào giấc ngủ.

Anh tỉnh dậy rất nhanh mà ko cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ chút nào,hình như chỉ 1h sau đó thôi,chính Anh cũng cảm thấy rất lạ.Sao trời lại có thể sáng nhanh đến như vậy đc ? Có lẽ do Anh mệt quá nên thế.Anh nằm im trên giường,chờ đợi cái giọng quen thuộc đánh thức của chị Lí rồi dậy luôn thể,nói j' thì hôm nay Anh cũng chẳng muốn đi học.

Két

Cánh cửa phòng đẩy ra,đoán hẳn là chị Lí đã vào,Anh kéo mền trùm lên mặt và nằm im.Chị Lý từ từ khép cửa lại,tiếng vào phòng.Anh thầm nghĩ chỉ cần chị lật chăn lên thôi là Anh sẽ hù cho chị la toáng lên mới thôi.Nhưng,Anh đợi mãi,đợi mãi mà chẳng thấy chị tiến lại.Cuối cùng,1 tiếng nói nhè nhẹ vang lên :

_Bồ tính nướng đến bao h' đây,Annie ?

Là 1 giọng nói nhỏ nhẹ,du dương,nhưng nếu chỉ có vậy thì vẫn chưa đủ thu hút Anh,wan trọng vì đó chính là cái giọng nói mà Anh tìm kiếm,chờ đợi và cũng là đầu tiêu cho mọi rắc rối xảy ra với Anh trong cả tuần wa đang vang vọng hàng chục lần trong tai Anh.Thót cả tim gan,Anh đẩy mền,bật dậy thật mạnh để tìm hỉu xem chuyện j đang xảy ra.Và cách Anh chỉ vài bước chân,ng mà dù có đeo mặt nạ hay bôi nhọ lên mặt Anh cũng nhận ra,là Piky trong bộ váy màu hồng quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế đặt cố định trong phòng Anh.Anh càng ko thể tin vào mắt mình hơn nữa,đã hơn 10 năm trôi wa,trong Piky chẳng khác nào ngày đầu tiên Anh gặp.Vẫn khuông mặt chững chạt,phong thái ung dung,dáng ng' nhỏ nhắn,Piky cất tiếng lần thứ 2 :

_Ánh mắt j' vậy ? Trong bồ cũng có khác j' tôi đâu mà …

“Trong bồ cũng có khác j' tôi đâu” ,Piky đang nói j' thế nhỉ ? Anh thầm nghĩ.Nếu nói ko ngoa thì bây h' Anh cũng 17t rưỡi rồi còn j',trông khi Piky thì chỉ chừng 5,6t thôi.Anh nhăn nhó,toang mang dép vào thì thật lạ,bàn chân Anh ko tài nào đong vừa vào đôi dép đôi dép đi trong nhà,chưa kể trông nó cứ như bị teo thóp lại vậy.Anh đưa tay lên xem thì thấy cả cánh tay mình đều nằm gọn trong chiếc áo ngủ dài thòng,đến nỗi dù có cố dũi thẳng tay cỡ nào cũng chỉ đụng đc bâu áo là cùng.Dường nhận nhận ra đc điều j' đó ko ổn,Anh hoảng hốt way phắc sang nhìn vào tấm kính tủ đối diện thì 1 lần nữa,Anh thót cả tim vì hình ảnh trong gương là 1 con nhóc 5t,miệng há hốc,hàm như muốn rớt xuống và đôi mắt trợn to hết cỡ.

Hỉu ý,Piky lên tiếng giải thix :

_Đừng lo,bồ chỉ đang mơ thôi.

“Mơ” ?! Vậy ra chỉ là mơ thôi,thảo nào Anh lại thấy quan cảnh xung wanh mờ nhạt đến vậy.Piky mỉm cười,vừa tiến về phía Anh vừa hướng tay ra :

_Đưa tay cho tôi.Tôi sẽ mang bồ đến 1 nơi …

_Nhưng … bồ sẽ đưa tôi đi đâu ? … Bộ dạng của tôi … - Anh ngập ngừng nói những lời đầu tiên

_Nhìn lại đi ! – Piky vùa nói vừa nháy mắt

Răm rắp làm theo lời Piky,Anh nhìn lại mình thì lại ko khỏi ngạc nhiên 1 lần nữa.Bộ đồ rộng thùng thình vừa rồi của Anh bây h' lại “hóa” ra vừa khít với thân ng nhỏ nhắn của Anh.

_Đúng là khi mơ thì cái j' cũng đc nhỉ ? – Anh mỉm cười nắm lấy tay Piky

Từ cái chạm tay đầu tiên,cảm giác ấm áp wen thuộc từ tay Piky đã lan tỏa khắp các ngón tay và chạy ngược lên tim Anh.Piky nắm chặc tay Anh,kéo Anh đi về phía cánh cửa tủ và mở cửa ra.Ko kịp cho Anh thắc mắc.Piky bước vào trong rồi kéo theo cả Anh.Ban đầu Anh nghĩ thể nào 2 đứa cũng bị kẹt cứng ngắc trong đấy,nhưng ko ngờ khi cánh cửa vừa đóng lại,khung cảnh bên trong chiếc tủ hiện ra lại chính là sân sau của nhà trẻ Child Prodigy.Anh đứng im như ng chết trân,miệng há hóc và trố mắt quan sát khắp nơi như khẳng định rằng mình ko “mơ trong mơ”.Piky lạy nhẹ tay Anh để Anh tỉnh táo lại,kéo Anh đi về phía chiếc đu way cách đó ko xa.

_Thật ko thể tin đc ! – Anh cảm thán,ánh mắt ngó dáo dác khắp nơi

Piky ko trả lời,đôi chân đung đưa theo nhịp của chiếc xích đu.Anh im lặng ngắm nhìn Piky,cảm giác yên bình hệt như ngày nào.

_Đã bao lâu rồi nhỉ ? – Anh hỏi bâng quơ

_Bao lâu gì ? – Piky dừng chân

_Bao lâu rồi tôi với bồ ko gặp nhau ?

_Tụi mình gặp nhau nhìu hơn bồ nghĩ đó chứ … - Piky nhăn mũi

_SAO ?! – Anh ngạc nhiên

_Ko … Đừng để ý.

_Ừh …

_Bồ với “ng kia” thế nào rồi ? – Piky đột nhiên hỏi

Tâm trạng Anh chùn xuống,đáng lẽ Piky ko nên nhắc đến nó mới phải.

_Ko tốt lắm.

_Ừhm … Tôi biết.Bồ lun ngốc như vậy mà.

Anh ngớ ng',miệng mấp máy ko thành lời :

_Sao … sao … mà ngốc ?

_Thôi đc rồi,tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi.Nhưng mà … Annie này … Đã bao h' bồ tự nghĩ vì sao lại muốn gặp lại tôi chưa ?

Anh im lặng suy nghĩ.Anh nhớ ko quên ngày hôm ấy đến trường,Anh đã lập tức chú ý đến 1 cô pé mặt mũi xinh xắn,vận bộ váy hồng,ngồi đung đưa lẽ loi trên chính chiếc xích đu này.Là 1 đứa tuy hiếu động nhưng lại rụt rè nhút nhác,chưa bao h' Anh dám tin khi ấy mình đã dám tiến lại ngồi cạnh cô để làm wen.Anh cũng ko quên,1 ngày vào 1 tháng sau đó,Anh đã háo hức biết bao khi nghĩ chỉ chút nữa thôi là đc gặp Piky,vậy mà điều Anh nhận đc chỉ là tin Piky chuyển trường,ko để lại chút tin tức nào ngoài lời nhắn “Hẹn gặp lại” … mơ hồ.Nhưng vì sao Anh muốn gặp lại Piky thì chưa bao h' Anh nghĩ đến.Nó giống như 1 thói wen,1 khao khác lặp đi lặp lại trong Anh vậy,còn nguyên nhân rõ ràng thì Anh cũng chẳng rõ.Có lẽ Anh muốn nghe 1 lời giải thix chăng ?

_Ko nghĩ ra sao ?

_Tôi …

_Annie !

_Hửm ?

_Nhìn mình đi.

Anh làm theo,hướng ánh mắt thẳng vào Piky,trong phút chốc,toàn bộ kỉ niệm ngày nào ùa về.

_Là kỉ niệm đó.Giữa tôi và bồ chỉ còn là kỉ niệm thôi.Đừng níu kéo nó nữa.Điều bồ cẫn bây h' là hãy nghĩ đến tương lại của bồ … và cả tôi ấy.

_Tôi ko hỉu.

Piky đứng dzậy,chóng 2 tay lên vai Anh,ánh mắt kiên quyết chiêú thẳng vào mắt Anh.

_Nếu vì tôi,vì những j' đã qua mà bồ đánh mất những thứ tốt đẹp bồ đang có thì ko đáng đâu.

_Nhưng … tôi ko thể ? Tôi lúc nào cũng muốn gặp lại bồ,muốn đc cùng bồ vui vẻ như ngày nào.Tôi ko muốn “quá khứ” nữa,tôi muốn tôi và bồ đc như ngày nào.Tôi muốn tôi và bồ là “hiện tại” và cả “tương lai” nữa.

Piky im lặng,ánh mắt phản phất nỗi sầu thảm.

_Tôi đang hiện diện trước mặt bồ đó thôi.Nhưng chính bồ làm tôi đau.Bồ ko hỉu là bồ đang dùng chính tôi làm tổn thương đến tôi nhìu như thế nào đâu.

Đôi chân mày Anh nhíu lại,tại sao lại là “dùng chính tôi làm tổn thương đến tôi” ?

_Bồ đang nói j' vậy ?

Piky nhắm mắt,nghiên đầu sang 1 bên,thở dài.Hành động này Anh đã thấy ở đâu rồi nhỉ ?

Đoạn,Piky rời tay khỏi vai Anh và way đi,ko nói lời nào.

_Bồ đi đâu vậy ? – Anh hoảng hốt gọi theo

Piky dừng chân,từ từ lên tiếng :

_Cái ng bồ thích … Bồ … thật lòng với ng đó chứ ?

Ng Anh thích ! Ngay lập tức,Anh nghĩ đến ngay 1 ng và ko ngần ngại trả lời :

_Phải.Tôi thật lòng.

Piky way lại,khuông mặt nở nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng đầu tiên bắt đầu ngày mới.

_Đó là điêù tuyệt nhất mà từ nãy đến h' bồ nói với tôi.Tạm biệt nhé,Annie.Tôi luôn nhớ bồ.

Nói rồi,Piky dợm gót phóng đi thật nhanh.Bất ngờ,Anh hốt hoảng chạy theo,miệng ko ngớt gọi tên Piky nhưng chẳng có lấy 1 tiếng trả lời. “Tôi luôn nhớ bồ”,lời nói ấy sao thiết tha mà xót xa quá.Mọi chuyện sao lại thế ? Dù Anh biết Piky ko như những cô bé khác nhưng Piky luôn vui vẻ khi bên cạnh Anh,chưa bao h' Anh có thể tưởng tượng ra khuông mặt của Piky như bây h'.Nó như chất chứa hàng trăm hàng ngàn tâm sự mà 1 đứa trẻ 5t ko thể gánh chịu đc vậy.

Khung cảnh Child Prodigy tối dần,cuối cùng biến thành 1 màu đen tăm tối.Anh ngạc nhiên vì chẳng hiểu chuyện j' đang xảy ra nhưg chân vẫn bước dồn dập về phía trước.Hình ảnh cuối cùng của Piky mà Anh nhìn thấy là 1 làn khói mỏng manh tan biến trong gió.Đột nhiên,trước mắt Anh hiện ra 1 ánh sáng nhỏ nhoi,càng lạ lùng hơn,càng đi theo ánh sáng đó nó lại càng sáng rực rỡ hơn,Anh way lưng lại để né tránh,đôi chân cố níu kéo khoảng ko gian vừa rồi,hy vọng có thể chạy thật nhanh về khu sân sau để gặp lại Piky,để cả 2 cùng nhau đu đưa trên chiếc xích đu,để hỏi và lắng nghe Piky nói thật nhìu,thật nhìu điều mà hơn 10 năm wa Anh ko biết … nhưng dù cố gắng bao nhiu,cả thân thể Anh vẫn bị 1 lực hút vô hình nào đó hút thẳng về phía trước …

_PIKY !

Anh bật dậy,miệng gào lớn tên Piky.2 vần tráng Anh ướt đẩm mồ hôi.Anh thở gấp 1 cách mệt mỏi.Với tay lấy cái đt trên đầu nằm,lúc này Anh có thể chắc chắn rằng mình đã thoát mộng vì Anh đã có thể nhìn thấy những ngón tay mình dài ngoằn như ngày nào rồi.

_5h45’

Anh lẫm bẫm,thoạt đầu Anh nghĩ vẫn còn sớm nên dự định ngủ thêm chút nũa.Chợt nghĩ ra điều j' đó,Anh vội vàng gấp mền lại rồi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.Khi Anh xong xuôi thì đồng hồ chỉ mới điểm 6h,với hy vọng có thêm thời jan nói chuyện với Ngân,Anh phải đích thân đến nhà Ngân thật sớm.

Thấy Anh chạy ra,bác tài tỏ ra hơi ngạc nhiên,toang hỏi thăm vì bản thân ông cũng vừa thức dậy ko đc bao lâu nhưg khi thấy thái độ gấp gáp và khuông mặt khẩn trương của Anh,ông cũng ko tiện hỏi thêm,chỉ nhấn ga cho xe chạy theo ý Anh.Đến nơi,Anh cho xe dừng bên ngoài rồi vội vàng lại bấm chuông nhà Ngân.

Vài phút trôi wa,cánh cửa mở toang.Là chị giúp việc :

 

_Ah ! (Lại) Là em àh ? Nếu em tìm cô Ngân thì tiếc wa’,cô vừa đi học rồi. – Chị giúp việc mỉm cười áy náy

_Ơh,nhưng vẫn còn sớm mà. – Anh vừa ngạc nhiên vừa thất vọng

_H'm … chị cũng ko bik … nhưng hnay bỗng dưng cô dậy từ rất sớm rồi đi học luôn rồi. – Chị giúp việc ngập ngừng

_Vậy àh ?! Thôi tạm biệt chị em đi học.Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình vào h' này. – Anh tiu ngĩu

_Ko sao.Bổn phận cả thôi.Tạm biệt em.Chúc 1 ngày tốt lành ^^

Vậy là chị giúp việc đóng cửa.Anh buồn bã lên xe cho bác tài chở đền trường.

Sau khi xe Anh vừa chạy đi,chị giúp việc lại mở cửa 1 lần nữa để chắc chắn Anh đã đi rồi mới way vào với Ngân đang đứng bên trong.

_Cô ấy đi rồi.

_Ừhm.Cảm ơn chị,thôi em đi học đây.

_Cô đợi tôi gọi anh Tuấn mang xe lại đã.

_Thôi.Hnay tôi muốn đi bộ,dù sao cũng còn sớm mà chị.

_Nhưng mà sức khỏe của cô … - Chị giúp việc ngập ngừng ngăn Ngân lại

_Đừng nhắc đến nó nữa. – Ngân nhắm mắt,nhíu mày trả lời

Nhận ra giọng nói ko vui của Ngân,chị giúp việc cũng chẳng dám nói j hơn ngoài việc mở cửa cho Ngân đi.

Lầm lũi cúi gầm mặt xuống bước ra khỏi nhà,Ngân đang nghĩ chẳng bik chút nữa đến trường,khi ngồi cạnh Anh phải cư xử như thế nào cho hợp lẽ.Có lẽ là sẽ vờ vui vẻ như ko có chuyện gì,hoặc cũng có thể là lạnh nhạt và ko trả lời bất cứ câu hỏi nào của Anh.Nhưng Ngân lại cảm thấy ko ổn và có j đó bất an.Biết đâu Anh nghĩ quẩn … Ko thể nào,vì Anh vốn là ng mạnh mẽ,Ngân tin Anh sẽ ko làm bất cứ điều j' có hại cho mình khi chưa nghe đc 1 lời giải thix nào từ Ngân.

Ngân thở hắc ra 1 cách nặng nhọc.Lời ct đã nói ra làm sao rút lại đc.Chuyện tụi nó đến với nhau vừa có khó khăn nhưg cũng có chút j đó … vội vàng.Quá vội vàng so với con ng vốn thận trọng của Ngân.Tất cả đều gói gọn trong 2 từ cảm giác.Cảm giác gần gũi,wen thuộc Anh mang lại và khi bên cạnh Anh,Ngân luôn cảm thấy yên tâm vô điều kiện,chỉ vậy thôi.Biết đâu lần ct này,cả 2 sẽ có suy nghĩ chín chắn hơn cho 1 mối quan hệ.Lẫn cả tâm trí vào mớ suy nghĩ lộn xộn,Ngân vô tình bước hụt chân 1 bật tam cấp và ngã ng chúi nhũi về phía trước.Vẫn tưởng cú ngã này sẽ khiến Ngân đập đầu xuống đất 1 cái đau điến nhưng cả ng lại bị chặn lại bởi cơ thể của 1 ai đó.Phải chăng là Anh ?! Ngân bất giác ngước mặt lên,lòng thầm hy vọng :

_Thi ! – Ngân thì thầm

Reidom mỉm cười hiền lành với Ngân.

_Ngạc nhiên chưa ?!

Ngân ko nói j ngoài việc trố mắt nhìn Reidom.

_Ngân tính dựa vào Thi luôn hảh ?

_Sao ? Ngân ngớ ng',nhìn lại thì mới thấy mình đang đứng gọn lõn trong lòng Reidom.1 cách nhanh chóng,Ngân lập tức tách ng mình ra khỏi Reidom.

_Ngân muốn dựa 1 chút nữa cũng ko sao mà ^^.

_Ko … ko cần đâu.Tại sao lần nào Ngân ngã ng đỡ cũng là Thi nhỉ ?

_Thi sẽ đỡ Ngân bất cứ lúc nào Ngân ngã. – Reidom vừa nói vừa nhìn Ngân bằng ánh mắt trìu mến

Ngân ngại ngùng nhìn sang 1 bên.Reidom cũng thật rảnh,mới sáng sớm đã qua tìm Ngân … Mà khoang đã … Như nhận ra điều j đó,Ngân bất chợt hỏi :

_Sao Thi bik nhà Ngân ? Lại còn đến sớm thế này ? Nghi đâu mà Thi lại đi 1 mình ? Đi bộ sao ?

_Làm j' như súng liên thanh vậy ? Thi bik nhà Ngân thế nào cái đó ko wan trọng.Tại sao đến sớm là vì Thi muốn đi với Ngân.Còn Nghi thì chưa dzậy nên đi sau.Dzậy đc chưa ? – Reidom nhướng mày

_Nhưng hnay Ngân đi bộ đó,mà trường cũng ko gần đâu nha. – Ngân cảnh báo

Reidom đưa mắt nhìn trời như cố gắng chiêm nghiệm 1 cái j đó.

_Ừhm đúng là trường xa thật … nhưng khu vui chơi lại gần đây.

_Khu vui chơi thì có liên wan j' ?! – Ngân nhăn mặt vì 1 câu chẳng ăn nhập đâu vào đâu của Reidom

Rei im lặng ko trả lời,mắt nhìn chằm chằm vào Ngân và nở nụ cười ranh mãnh.Mắt Ngân sáng lên,đầu vừa nghĩ đến 1 trường hợp,Ngân thốt lên :

_Đừng nói với Ngân là Thi muốn …

_Thông minh lắm.Cúp 1 bữa nha ? – Reidom đề nghị với khuông mặt hài lòng như thể nắm chắc rằng Ngân sẽ đi với mình

_Nhưng …

Reidom khoanh tay trước ngực hỏi :

_Vậy Thi hỏi Ngân : hnay lớp Ngân học những môn j' ?

_Ờhhhh … - Ngân ngập ngừng,cố gắng nhớ lại thời khóa biểu.Hình như đêm wa Ngân đã quên mất việc học bài.1 việc mà suốt 11 năm trời chưa bao h' Ngân quên.

_Thấy chưa,Thi bik chắc hnay Ngân ko có tâm trạng học đâu.Đi với Thi nha,hnay Thi cũng we^n học bài rồi.

Ngân lưỡng lự suy nghĩ.Nếu đến trường chỉ làm Ngân và Anh khó xử.Đi 1 bữa sẽ làm tinh thần phấn chấn hơn,lại khỏi phải suy nghĩ những chuyện ko đâu.Dù sao đầu năm đến h' Ngân cũng chưa nghỉ ngày nào.Vậy là :

_Cũng đc. – Ngân mĩm cười trả lời.

_Dzậy có ngoan hok ^^.

Reidom vừa nói vừa dùng tay xoa đầu Ngân.

_Đưa túi xách đây.

_Làm j ?

Reidom dùng tay tháo luôn cái túi xách trên vai Ngân xuống rồi vát lên vai.

_Ga-lăng chứ làm j ^^.

Thế là cả 2 cùng nhau ra khỏi cổng nhà Ngân nhưng lại đi ngược hướng với

trường học và thẳng tiến đến khu vui chơi.

---------------------

Anh chạy nháo nhào khắp mọi ngõ ngách của trường,từ phòng học,sân bóng rồi chạy lên cả sân thượng nhưng hình bóng Ngân vẫn biệt tâm.1 nỗi bất an trỗi dậy trong Anh.Cuối cùng,ko bik phải tìm ở đâu nữa,Anh nghĩ đến khả năng xe nhà Ngân hết xăng giữa đường nên vội vàng chạy xuống cổng đứng đợi. 1 lúc sau,1 chiếc xe màu đỏ phong cách thể thao hào nhoáng pha lẫn “phong thái” sang trọng từ xa tiến lại.Nhìn theo hướng chiếc xe,Anh mường tượng ra chủ nhân của nó hẳn phải là 1 ng rất xinh đẹp, có 1 phog cách quí tộc mà chưa chắc bất cứ ai có thể bì đc.1 ý nghĩ thoáng wa trong Anh rằng giá như Anh đc ngồi thử vào chiếc xe đó 1 lần thì thật tốt,nhưng Anh ko ngờ,suy nghĩ đó “sẽ” thành sự thật

Chiếc xe dừng ngay trước mặt Anh như mời gọi,chưa hết ngỡ ngàng để hỉu ra chuyện j' thì đột nhiên cửa trước xe mở toang ra,từ trong xe,1 cách tay thò ra chụp lấy cổ áo Anh lôi vào trong 1 cách thô bạo.

Cùng lúc đó,Nhi và Tâm cũng vừa chạy xe đến và vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.

_Anh bị bắt cóc ! – Tâm ôm mặt thét lên

_Tui nhận ra chiếc xe này. – Nhi nói với vẻ mặt khẩn trương

_Đó là xe của 1 băng cướp. – Tâm gào ầm ĩ

_Bộ điên hay sao cướp đi xe màu đỏ.

Nhi quắc mắt nhìn Tâm vì bực mình,cảm giác hối hận vì đề nghị đi học với Tâm hôm nay xuất hiện trong Nhi.Nhưng giờ ko phải là lúc suy nghĩ,Nhi liếc nhìn cái đồng hồ nằm ngay mặt tiền trường.Kim ngắn lúc này đang cùng kim dài nằm lệt 1 vài phân khỏi số 6 to tướng.Nhíu mày lo lắng,lại nhìn theo chiếc xe màu đỏ vừa phóng đi,Nhi nhấn ga cho xe chạy đuổi theo chiếc xe trước mặt,thầm nghĩ bỏ học 1 bữa cũng chẳng chết ai.

Vậy là hnay có hết thẩy 5 đứa chắc chắn ko ngồi trong phòng học.Nhưng thật là chỉ 5 ?

Chap 16

 

:

 

Chạy trốn và săn lùng

Anh xay xẩm mặt mày vì giật mình khi đột ngột bị 1 “kẻ gian” lôi vào xe.Lắc đầu tự trấn tĩnh mình,Anh way phắt sang nhìn ng bên cạnh.Ng vừa kéo Anh là cô gái trạt 16,17t (sỡ dĩ Anh cho là vậy vì trong cô ta còn khá trẻ),đeo kính mát che gần nữa khuông mặt,mái tóc màu nâu hạt dẻ chẳng rõ là màu tóc thật hay nhuộm và cô ta đang mặt 1 chiếc áo màu trắng hơi dài có vẻ là hàng của Gucci,che cả nữa cái quần đùi hơi bị “mát mẻ” của mình.Bên cạnh cô nàng là 1 chiếc túi đeo màu vàng và dưới chân cô ta là 1 đôi giày thể thao màu đỏ.

Khá nổi bật! Anh thầm nghĩ.Ko mất wa’ lâu bị phân tâm trước vẻ hào nhoáng của cô nàng,Anh toang mở miệng hỏi thì cô ta cũng đồng thời kéo nhẹ cặp kính đen xuống,để lộ ra 1 khuông mặt thanh tú và sắc sảo :

_NGHIIIIII ! – Anh hét toáng lên

_SURPRISED ?! – Nghi cũng lên giọng trong khi đang lái xe

_Nghi “mang” Anh đi đâu vậy,sắp vào tiết rồi ? – Anh hồi hợp nói ko ra hơi

_It’s secret ! – Nghi xoay ng sang rồi để 1 ngón tay lên miệng

_Nhưng hnay có tiết … Nghi thở “phù” ra 1 cái rõ mạnh rồi way sang và đặt cả 2 tay lên vai Anh.

_Bình tĩnh nào !

Chân mày Anh giật mạnh,khuông mặt tái mét,Anh gào lên tưởng chừng như ng chạy xe bên cạnh cũng có thể nghe đc :

_LÁI XE KÌA ! 

Ko tỏ ra chút nao núng,Nghi chụp 2 tay vào bánh lái típ tục điều khiển xe.

_Nghi có bằng lái chưa dzậy ? – Anh nhăn mặt hỏi

_Anh nghĩ Nghi bao nhiêu tuổi mà hỏi có bằng lái xe 4 bánh. – Nghi vừa nói vừa khoanh 2 tay trước ngực nhìn sang Anh

_LÁI XE ! TRỜI ƠI LÀ TRỜI ! 

_Nghi dễ bị mất tập trung lắm,tốt nhất Anh ko nên hỏi bất cứ điều gì nữa nếu ko muốn … mất mạng – Nghi nói trong khi típ tục lái xe

_Nghi đang hâm dọa Anh hảh ? – Anh chau mày hạ giọng

Nghi ko trả lời mà nheo mắt way sang nhìn Anh trong khi 2 tay chỉ đang nắm hờ vào bánh lái.Nhận ra ko phải Nghi đang đùa,Anh thôi ko dám “ý kiến” nữa ngoài việc im lặng,giao trứng cho ác.

Khoảng 10’ sau,Nghi dừng trước cổng 1 khu vui chơi khá mới có cái tên : BiS Park (Busy is silly).Hơi ngạc nhiên nhưng Anh vẫn mở cửa xe bước xuống theo Nghi.

_Mình đến đây làm j' ?

_Chơi chứ làm j ? Ko thấy hnay Nghi mặt đồ đẹp àh ?

_Nhưng bây h' đang là h' học.Anh ko muốn đi trễ hay nghỉ học.Đưa Anh về bây h' vẫn còn kịp đó.

_Hm …

Nghi trầm tư suy nghĩ trong vài giây rồi đột nhiên lấy chiếc đt trong túi xách ra bấm bấm cái j đó,cuối cùng là đưa cho Anh.

_Anh nghe hết 2 bài này Nghi sẽ nghĩ lại.

Anh đưa tay nhận lấy cái đt trong tay Nghi.

_Heal the world và We are the world.2 bài này của Michael Jackson mà.Tại sao lại muốn Anh nghe ? – Anh ngạc nhiên

_Thì Anh cứ nghe đi.Coi như tưởng nhớ ông hoàng nhạc Pop vậy.

Anh nhìn Nghi với ánh mắt thăm dò,thầm đoán già đoán non ko bik cô nàng có giở trò gì ko,nhưng nghĩ ko mún mất thêm thời gian,Anh cũng nghe lời Nghi,rụt rè đeo cộng dây fone vào,ko mảy may thắc mắc hay nghi ngờ thêm bất cứ điều gì ngoài việc nhắm mắt,thưởng thức 2 bài hát tuyệt vời Nghi đưa cho.Nhưg Anh lại chẳng ngờ rằng mình 1 lần nữa … rơi vào bẫy của Nghi.

10’ sau,khi 2 bài kết thúc,Anh đưa lại đt cho Nghi.

_Hết rồi,dài phết.H' chở Anh về đc chưa ?

_Anh nghe 2 bài này hết 11 phút 45s. – Nghi nhìn màn hình đt rồi way sang nói với Anh

_Thì sao ? – Anh hỏi lại

_Chúc mừng Anh,Anh trễ học rồi.

Anh há hốc mồm nhìn “cô nàng lắm chiêu” đứng trước mặt mình,hàm như muốn rớt xuống đất vì ko tin nổi,miệng giần giật,tê cứng ko nói thành lời.Từ trước đến h' Anh chỉ pó tay trước 2 ng,ng thứ nhất là mẹ và ng thứ 2 là pé Iem.Ngày hôm nay,đứng trước Nghi,Anh nhận ra “ng thứ 3” đã xuất hiện.

Biết Anh đang ngạc nhiên và chắc chắn sẽ nổi nóng với mình,Nghi bèn tiến lại gần rồi nắm tay Anh.

_Piky chỉ muốn đi với Annie mừng tụi mình gặp lại nhau thôi mà.Chiều Piky 1 lần nha.1 lần thôiiiii.Plzz !

Anh bối rối nhìn Nghi,tự dưng cảm thấy hơi yếu lòng khi Nghi đột ngột đổi cách xưng hô.Anh đã 1 lần làm Nghi thất vọng,đó là lần từ chối ko hỗ trợ cho Nghi trong cuộc thi Bale của Nghi,nếu lần này đi với Nghi có lẽ cảm giác hối lỗi của Anh sẽ giảm đáng kể.1 phút phân vân trôi wa,nhưng ngây lập tức Anh nghĩ đến Ngân đang đợi mình trong lớp,chưa kể nếu Ngân mà bắt gặp Nghi đi chơi với Anh thì mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn.

Anh mở lời bằng 1 cái thở dài dài thường thượt :

_Dù Anh rất muốn đi với Nghi nhưng Anh ko thể để Ngân hiểu lầm chuyện của tụi mình nữa.Anh xin lỗi.

Nói rồi,Anh way lưng bước đi nhưg ko đc,tay Anh đã ngay lập tức bị Nghi giữ lại.Anh nhăn mặt way lại tính làm dữ thì bị 1 cái phong bì Nghi để trước mặt từ lúc nào kiềm lại.

_Cái j' dzậy ? – Anh nghi ngờ hỏi

_Coi đi rồi bik. – Nghi vừa nói vừa mỉm cười tự tin

Theo lời Nghi,Anh nhanh chóng mở phong bì ra và lôi ra 1 xấp hình.Ko giấu đc sự ngạc nhiên,Anh lần lượt lật từng tấm ra xem : toàn bộ đều là hình chụp Anh và Ngân đang tình tứ với nhau.Anh way sang nhìn Nghi nhưng chưa kịp thắc mắc thì Nghi đã giựt phắt toàn bộ xấp hình lại.

_Nghi đã mua toàn bộ số hình này cho Anh đó. – Nghi vừa nói vừa bỏ xấp hình vào trong bao

_Mua cho Anh ? Ai bán mà mua ? – Anh ngạc nhiên

_Tất nhiên là mua của mấy đứa nhìu chiện chụp lén Anh rồi.Chứ Anh nghĩ Nghi chụp mấy tấm này làm j'?

_Àh … Vậy … Thanks nhìu nhá.

Anh vừa nói vừa đưa tay lấy phong bì thì Nghi cũng kịp thời giấu nó ra sau khiến Anh chưng hửng.

_Hehe,đâu dễ dzậy,đi chơi hết hôm nay với Nghi đi rồi Nghi đưa cho.

_Nghi … - Anh nghẹn lời _Nghi … thật tốt bụng phải ko ?

Nói rồi,ko cần bik Anh có đồng ý hay ko,Nghi liền lôi tay Anh đi thẳng lại vào cổng công viên.

----------------------

Chiếc Alizabex màu hồng phấn bon bon lướt trên đường với tốc độ “phá làng phá xóm”,đang tiến thẳng về phía công viên trong tiếng cãi nhau chí chóe của cả Tâm và Nhi.

_Ai đời đi “oánh ghen” mà hết xăng. – Tâm nói wa kẽ răng

_Làm sao tui bik nó hết xăng mà đổ trước. – Nhi cãi lại

_Đồng hồ xăng bộ mù sao ko thấy.

_Tui ko để ý đc chưa ?! Pà ngon thì đi taxi đi,đi ké còn ý kiến ý cò.

_Nghĩ tui hok có tiền hảh ? – Tâm cự lại

_Ai bik đc. – Nhi cũng ko vừa

_Tiếc ghê.Ko có cơ hội gọi taxi,tới rồi. – Tâm vừa nói vừa cười trừ chỉ cái cổng khu vui chơi.

Vậy là ko cãi cọ thêm,Nhi liếc xéo Tâm rồi vội vàng gửi xe,còn Tâm mau chóng chạy lại mua vé.Xong đâu vào đấy,2 đứa bắt đầu khẩn trương đi vào khu vui chơi để tìm Nghi và Anh.

Cách đó ko xa,Ngân và Reidom cũng đã vào đc công viên khá lâu và mỗi đứa đang cầm 1 cây kem óc quế trên tay.Suốt đoạn đường đi,Reidom thường xuyên way sang hỏi Ngân có mệt ko,có muốn nghỉ 1 chút hay là muốn uống nc ko.Nó làm Ngân nghĩ đến cảm giác của mình khi ở bên cạnh Anh.Có lẽ vốn bản tính ga-lăng nên Reidom sẽ dễ dàng có những cử chỉ quan tâm hơi quá 1 chút so với 1 ng bạn.Bên cạnh Reidom Ngân cảm thấy rất vui vẻ vì Reidom rất bik pha trò.Ngược lại,Anh lại là 1 ng ít thể hiện tình cảm nhưng luôn thầm lặng bảo vệ,ở bên cạnh Ngân và wan trọng hơn,dù Anh ko làm j cũng vẫn khiến Ngân vui vẻ.Anh cho Ngân cảm giác bình yên mà ko phải bên cạnh ng nào Ngân cũng cảm thấy. Tiếng Rei vang lên,lôi Ngân về với thực tại :

_Sao tự nhiên im lặng vậy ?

_Ko …

Ngân trả lời lấy có rồi tiếp tục cùng Reidom rảo bước từ chỗ này đến chỗ khác mà ko nói thêm lời nào.

_Đang nghĩ về Anh phải ko ? Ngân im lặng ko trả lời và lẫn tránh ánh mắt Reidom.

_2 ng có chuyện àh ?

_Ko.Sẽ ko có chuyện j' nữa đâu … Ngân ct Anh rồi. – Lần này Ngân nói và nhìn thẳng vào mắt Reidom.

Reidom ko nói,chỉ way đi nhết mép cười khiến Ngân vừa thắc mắc vừa có chút khó chịu.

_Sao lại cười ?

_Cười Ngân đó.

_Tại sao lại cười Ngân ? – Ngân ngạc nhiên

_Cười vì lần đầu gặp Ngân,Thi đã nghĩ Ngân là 1 ng thông minh và quyết đoán.Cười vì ko ngờ Ngân lại dễ bị lay động đến như vậy.

_Ngân ko phải là 1 ng hoàn mỹ.Ngân ko thể hoàn hảo trong mọi việc đc.

_2 ng đã wen nhau bao lâu rồi ? – Reidom đột ngột chuyển chủ đề

_3 tháng.

_Hm … ko nhìu.2 ng đến với nhau chắc dzễ dàng lắm nhỉ ?

Ngân nhíu mày,lập tức phản bát lại lời Reidom :

_Tất nhiên là ko.Tụi này đã trải wa rất nhìu chuyện … Dù là hơi vội vàng thật nhưng Ngân tin vào cảm giác của mình.

_Vậy tại sao Ngân lại dễ dàng nói lời ct như vậy ?

N

ín câm như nghẹn lời,khác với vừa rồi,Ngân dường như ko bik phải trả lời Rei như thế nào ngoài liên tục lắp bắp từ “Ngân …” trong miệng :

Reidom lặng lẽ nhìn Ngân,chợt lên tiếng.

_Lần đầu gặp Ngân … Thi cảm có 1 cảm giác gì đó rất lạ … Lần đầu Ngân ôm Thi khóc,Thi đã nghĩ nếu Ngân là của Thi,Thi sẽ ko bao h' để Ngân phải khóc như vậy …

Ngân vẫn im lặng,nhưng lần này là im lặng nghe Rei nói.Rei nói những lời tình cảm 1 cách rõ ràng,ko hề có chút ngượng ngùng bối rối.Ánh mắt chíu thẳng vào mắt Ngân những tia nhìn chất chứa tình cảm.Phải chăng vì Rei wa’ tự tin trước bản thân mình hay vì bản tính Rei vốn vậy ? Và tại sao Anh lại ko thể nói với Ngân những lời này nhìu hơn 1 chút.Ngân thầm nghĩ,đưa mắt nhìn Reidom rồi chuyển ánh mắt vào 1 khoảng ko xa xăm.

_Ngân bik,nhưng …

_Nhưng trong lòng Ngân chỉ có …

Anh. – Reidom mỉm cười

Chữ “Anh” đc Rei nhấn mạnh 1 cách cố tình vì trước khi kết thúc từ cuối cùng,đôi mắt Reidom đã bắt gặp 1 hình ảnh mà Rei chắc rằng,chỉ cần Ngân nhìn thấy sẽ bị lỗi mất vài nhịp tim vì bất ngờ và vì “ghen”.Từ đằng sau,Anh và Nghi đang từng bước rút ngắn khoảng cách với họ.Ngây lập tức,Reidom nhận ra Anh đã nhìn thấy mình đi chug với Ngân.Thế là ko mất thêm thời jan,Reidom way lại mỉm cười với Anh đầy thách thức rồi nhẹ nhàng way ng Ngân lại và đặt 1 tay lên vai Ngân.

_Mình chạy nhé. – Reidom thì thầm

_Huh ?

Ko đợi Ngân trả lời,Reidom liền nắm lấy tay Ngân rồi vụt chạy thật nhanh về phía trước khiến Ngân chẳng hỉu j' ngoài việc chạy theo.

Ko đợi Ngân trả lời,Reidom liền nắm lấy tay Ngân rồi vụt chạy thật nhanh về phía trước khiến Ngân chẳng hỉu j' ngoài việc chạy theo.

_Tại sao phải chạy ? – Ngân vừa chạy vừa hỏi

_Đừng hỏi mà.Lâu rồi Thi ko phấn khích như vậy.Nhanh nào.Ý,chơi đạp vịt nhá. – Reidom phấn khích chỉ cái hồ đang cách mình ko xa

_Sao cơ ? – Ngân lại bất ngờ Rồi 1 lần nữa,ko cho Ngân có cơ hội trả lời,Reidom nắm tay Ngân chen vào đám đông đang đứng xếp hàng.

_NGÂN ! – Tiếng Anh vang vọng trong ko gian rộng lớn

Giật nảy cả ng,Ngân vội vàng way lại thì cũng cùng lúc đó,1 đoàn tàu chở khách đi tham quan công viên đồng thời chạy ngang wa,cắt tạo thành 1 ranh giới giữa Anh và Ngân.Tiếng gọi vừa rồi hòa tan trong ko khí rồi tắt hẳn nhưng vẫn vang vọng trong đầu Ngân nhìu đến nghẹt thở.Cánh tay Reidom,1 cách nhanh nhẹn,chụp lấy tay Ngân và kéo đi.

Đoàn tàu vẫn chạy,và cả 2 ko thể nhìn thấy nhau.

*

_Hnay là kỉ niệm 1 năm mình wen nhau,anh sẽ khiến em vui vẻ và ko để em phải buồn hay bực mình gì cả - Ng' con trai đứng hàng đầu nói với cô gái bên cạnh

Ko bik Reidom có nghe thấy ko,nhưng khi chen lên đến hàng đầu trong tiếng rủa xã của những ng xung wanh,Reidom nhanh tay đẩy 2 ng đang chuẩn bị xuống thuyền sang 1 bên rồi nhảy luôn xuống chiếc thuyền con vịt và kéo cả Ngân xuống.Yên vị trên thuyền,Reidom vội vàng đạp thật mạnh vào 2 cái bàn đạp bên dưới để con vịt lướt đi mặt cho 2 ng bị đẩy ra đứng lại ở trên la ó phản đối.

_Mẹ cái thứ j' đâu.Đừng giận em iu,có chiếc khác đến rồi kìa. – Tên con trai trấn an cô gái bên cạnh đang có vẻ mặt “ko đc vui cho lắm”.

Anh và Nghi đằng sau,sau khi nhìn thấy Ngân đi với Reidom liền chạy theo thật nhanh mặt cho Nghi phản đối dữ dội với lí do “hnay là ngày đi chơi của Piki và Annie”.Ra đến bến,tương tự như Reidom,Anh cũng chen lên hàng đầu rồi đẩy 2 ng vừa nảy sang 1 bên trong khi 2 ng đó “lại” đang chuẩn bị bước xuống.Lên đến thuyền,để khỏi bị bắt lại,Anh liền đặt chân lên bàn đạp và vội vàng đuổi theo Reidom phía trước.

_Bình tĩnh nào em.Ông trời đang thử thách mình đó.Kìa có thuyền nữa rồi kìa. – Tên con trai dỗ ngọt cô gái và chỉ tay về phía chiếc thuyền con ngỗng đang từ từ cập bến

_Kì này mà hok xuống đc anh chết với tui. – Cô gái bực mình khoanh tay trước ngực và liếc xéo tên con trai

Anh và Nghi xuống thuyền chưa đc bao lâu thì Nhi và Tâm từ đằng sau cũng đã nhìn thấy họ và đang chạy xồng xọc về phía bến “đạp vịt”.Vậy là tương tự như 4 ng trước,Nhi và Tâm cũng chen lên hàng đầu và toang đẩy 2 ng kia ra thì ko may tay Nhi bị tay ng con trai giữ lại.

_Tính chen hảh em ?

Hơi hoảng vì bị nắm tay,Nhi lập tức vận dụng “vẻ đẹp” và miệng lưỡi của mình chữa cháy ngay.

_Wow ! Công nhận anh đẹp trai ghê ta ! – Nhi vừa nói vừa giật tay Tâm

_Gì vậy ? - Tâm nhăn nhó way lại

_Nhìn anh này nè.Giống Zac Efron ghê luôn. – Nhi trầm trồ khen ngợi,trong khi 1 mắt đang nháy liên hồi với Tâm

Nhướng mày hỉu ý,Tâm nhảy đong đỏng phụ họa (1 cách thái wá)

_Phải hah ! Chu choa ơi !

Nằm ngoài dự tính của Nhi,hành động vừa rồi của Tâm ko ngờ lại tạo hiệu ứng tốt.Đc khen,tên con trai khoái trá bèn buông tay Nhi ra và vuốt mái tóc xịt keo cứng ngắt của mình.

_2 em xuống trước đi.Anh nhường.

Mở cờ trong bụng,Nhi và Tâm vội vàng nhảy xuống thuyền.Khi thuyền vừa cách bến ko xa,Nhi way lại nhắn nhủ lời cuối cùng trước khi đi :

_Cám ơn Anh nhìu nghen.Nói thiệt : anh đã xấu còn đần độn thì dù có bị chị kế bên đá cũng ko có gì phải hối tiếc đâu HAH.Chụt … - Nhi kết thúc câu nói bằng 1 cái mi gió “rất Nhi” và dong thẳng cùng chiếc thuyền

_Đồ dại gái ! – Cô gái bên cạnh tên con trai gào lớn,nghiến gót giày vào chân anh ta và dùng dằn bỏ đi

Tên con trai bị cô gái sạc 1 trận mới tỉnh ra liền nhanh chân đuổi theo giữ cô lại và sau 1 hồi nài nỉ (van xin),gã cũng dẫn đc cô về chỗ bến đạp vịt chờ chiếc thuyền cuối cùng.

_Kì này mà hụt nữa tui bỏ anh lun. – Cô gái nói wa kẽ răng

Sau khi cô gái dứt câu chưa đc bao lâu thì chẳng bik ở đâu,2 gã bảo vệ khẩn trương chạy lại.

_Đó,tụi phá rối đó – 1 ng chỉ tay về phía 3 chiếc thuyền đang cách bờ khá xa

_Đi bắt tụi nó nhanh lên. – Ng còn lại ra lệnh

Thế là ko bàn cãi tính toán thêm,2 gã bảo vệ vội vội vàng vàng chạy lên đầu hàng đẩy cặp trai gái vừa rồi sang 1 bên và nhảy xuống thuyền.

_Tui chính thức bỏ anh.Đây là lần đi chơi tệ nhất đời tôi. – Cô gái mặt đỏ bừng bừng quát lớn rồi chạy đi

Sau khi 2 tên bảo vệ yên vị trên thuyền thì cũng là lúc “khai mạt” cuộc rượt đuổi tay 4 trên hồ. Reidom và Ngân đang giữ 1 khoảng cách khá xa với Anh và Nghi.Đằng trước,Reidom vừa đạp vừa cười ha hả vì thix thú thì ngược lại đằng sau Anh đang sôi máu vì Reidom cả gan “bắt cóc” Ngân trước mặt mình.

_Mình đang trốn ai vậy ? – Ngân thấp thởm way sang hỏi

Vừa lúc ấy,Reidom và có lẽ cả đám đằng sau cũng đã nghe thấy tiếng loa của 2 gã bảo vệ đang ra lệnh cho tụi nó dừng lại.Nghĩ là đang trốn bảo vệ nên Ngân cũng thôi ko hỏi nữa mà chung “chân” đạp cùng Reidom miệng ko we^n trách.

_Hồi nãy xếp hàng rồi trả tiền cho ng ta là đc rồi.

_Yên tâm đi,đạp đến bờ bên kia là an toàn đc 1 chút rồi.

Vậy là Reidom tiếp tục đạp thật nhanh.Phía sau,nhận thấy thuyền của Ngân đang chạy nhanh hơn Anh bắt đầu lo lằng rồi way sang thúc Nghi đạp cùng mặt cho cô nàng lắc đầu ngoày ngoạy từ chối.

_Dzậy Nghi muốn bị bảo vệ bắt phải ko ? – Anh trợn mắt hâm dọa

Nghe Anh nói cũng có lí,lẽ nào 1 ng xinh đẹp như Nghi lại phải ngồi trong đồn côg anh chờ bào lãnh,đành dẹp “cục ức” sang 1 Nghi cũng đặt chân lên bàn đạp để giúp Anh.Sau Anh là Tâm và Nhi cũng đang tức tốc đạp thật mạnh con vịt đuổi theo và cũng là để chạy trốn chiếc thuyền bảo vệ đang la ó đằng sau.

_“Đề nghị 3 chiếc thuyền dừng lại ngây lập tức”

Tiếng loa của 2 tên bảo vệ vang lên và lập tức gây thêm sự chú ý của những ng hiếu kì xung wanh.H' đây,vòng vòng khu đạp vịt đã tập trung hơn 100 những ng tò mò muốn biết chuyện j' đang xảy ra.

“Có ngu mới dừng áh” – Suy nghĩ chung của cả bọn

Chiếc thuyền của Reidom lướt bon bon trên mặt hồ trong con mắt ngạc nhiên của những ng xung wanh và con mắt “viên đạn” của Anh đang cố rượt theo đằng sau.Thuyền đến bến,Reidom liền nắm tay Ngân nhảy ra ngoài thì ko may,từ đâu 1 “đàn” nữa 5 tên bảo vệ chạy đến chặn ngang đường.Ko chút lúng túng,Reidom đẩy Ngân ra sau mình rồi “nhẹ nhàng” cho gã gần nhất 1 đấm ngay mặt.Ngân chưa hết ngỡ ngàng thì Reidom tiếp tục tung 1 cú song phi ngay mặt gã thứ 2.Tự bik mình ko thể típ tục 1 đánh 3,Reidom liền dùng hết sức xô 2 ng kia sang 1 bên và dùng chân đạp vào bụng gã còn lại và kéo Ngân chạy đi thật nhanh.

Ngân và Reidom đi chưa đc bao lâu thì Anh và Nghi cũng từ sau nhảy lên bờ.3 tên bảo vệ còn lại nhận thấy 2 đứa con gái “chân yếu tay mềm” thì tỏ ra khoái trá vô cùng.Nhưng sự khoái trá ấy ko kéo dài đc bao lâu khi Nghi đã lấy trong túi xách ra 1 chai nc’ hoa và xịt vào mắt 3 ng đó.Thừa cơ hội,Anh liền dùng 2 tay nắm vào 2 cái cravat của họ lôi về phía trước rồi dùng chân đạp 2 ng đó xuống hồ.Còn lại ng cuối cùng đang quờ quạng Anh cũng chẳng màng wan tâm mà nắm tay Nghi rồi đuổi theo 2 kẻ “đồng phạm” vừa chạy đi. Anh và Nghi vừa chạy đi thì cũng là lúc Nhi và Tâm nhảy phóc lên bờ bỏ lại chiếc thuyền bên dưới.Gã đàn ông còn lại vừa may lại đang quờ quạng tìm đường thì nắm trúng tay Tâm khiến cô nàng phát hoảng.

_Bắt đc rồi. – Gã thều thào nói

_Chắc ko ?

Tâm hỏi lại vẻ thách thức rồi dùng 1 chân phát 1 cú thật mạnh ngay “hoàng tử” của gã khiến gã xay xẫm rồi ngã luôn xuống hồ theo 2 ng kia.Chỉ chờ có thế,Nhi và Tâm liền vụt đuổi theo Anh và Nghi đằng trước.

_Tụi nó đang trốn mình hay đang đuổi theo ai vậy ? – Tâm hỏi lớn

_Ko bik,cứ chạy theo đã.

Vậy là cuộc rượt đuổi ko bik điểm kết lại bắt đầu … trên cạn.

Reidom vẫn đang nắm tay Ngân lôi thật nhanh về phía trước mặt cho Ngân thỉnh thoảng lại vùng tay nhưng vô ích.Chưa hết bàng hoàng bỡ ngỡ vì vụ tẩu thoát thì Ngân lại sắp đối diện với sự kinh hoàng phía trước.Bên cạnh Ngân,khuông mặt Rei giãn ra tạo thành 1 nụ cười thix thú.Ngân nuốt nước bọt 1 cái ực và đưa mắt nhìn cánh cổng trang trí đầu rồng đang hiện ra trước mắt với tấm bảng hiệu hoành tráng.

_Ngân ko đi đâu,Ngân sợ tốc độ. - Ngân nói 1 cách thận trọng

Mặc dù ko phải là ng sợ ma nhưng Ngân rất ghét cảm giác mạnh,mỗi lần chơi những trò chơi tương tự như vậy là đầu óc Ngân way cuồng như ng trên mây xuống.

_Yên tâm,tàu này chạy ko nhanh lắm đâu.Chủ yếu là “chướng ngại vật suốt đường đi” thôi. – Reidom trấn an nhưng chẳng làm Ngân yên tâm hơn tẹo nào

Nói là làm,ko cho Ngân có kịp ý kiến ý cò thêm,Reidom bế thóc Ngân dậy và nhảy phóc vào 2 khoang và ko quên dúi vào tay tay bảo vệ 100k vì ko có vé.Khoang Reidom và Ngân vừa đủ 2 ng thì lập tức cả khoang đc nhích lên 1 chút và khoang trống thứ 2 hiện ra cách khoang trước khoảng 4m (những khoang như thế này rời nhau chứ ko dính liền như tàu lượn siêu tốc ở Đầm Sen).Vậy là lần lượt vài cặp ng nữa vào những khoang tương tự như vậy và chỉ chờ những khoang cuối có ng thì khởi hành.

Sau khi Reidom và Ngân yên vị đc khoảng 5’ thì Anh và Nghi cũng đuổi đến.Ko như những lần đầu,thay vì chạy xồng xọc vào để đuổi cho kịp Ngân thì lần này Anh hơi khựng lại vài giây vì nhìn thấy dòng chữ “Đường hầm ma quái” và cách trang trí rất ư là kinh hoàng của chỗ này.10 giây đấu tranh tư tưởng,10 giây làm chủ cảm xúc,cuối cùng đặt “nghiệp lớn” lên hàng đầu,Anh vẫn nắm tay Nghi nhảy vào 1 trong những khoang cuối cùng và cũng dúi vào tay gã bảo vệ tờ 100k thứ 2.

Anh và Nghi vừa lên chưa đc bao lâu thì ở khoang cuối cùng cũng có 2 ng nữa bước vào ngồi chuẩn bị khởi hành.Ko may cho 2 ng này,vừa ngồi chưa nóng chỗ thì Tâm và Nhi cũng từ đâu chạy lại.Nhận thấy tất cả các khoang đã đầy,cả 2 chán nản nhìn nhau vì lỡ tàu.Ko thể để chuyện đó xảy ra vì dù sao hnay tụi nó cũng đã cả gan cúp học,rồi gay gổ với bảo vệ chỉ để “đánh ghen dùm bạn”,Nhi chợt nảy ra 1 ý tưởng. _

_Áh,đau wa’ – Nhi đột nhiên vừa hét vừa ôm 1 bên ngực khiến Tâm chẳng hiểu j ngoài việc đứng nhìn Nhi lom lom

Sau tiếng la của Nhi,4 ng đang ngồi trên 2 khoang đồng loạt way ra nhìn.Tay bảo về lúc này đang đứng chỗ buồng điều khiển,theo dõi chuyện đang xảy ra với ánh mắt tò mò :

_Pà bị j dzậy ? – Tâm hồi hợp hỏi

_Câu h' chứ làm j'.Pà tri hô coi có ai chạy ra khỏi khoang giúp tui ko ? – Nhi mở 1 mắt ra,miệng thì thầm vào tai Tâm rồi tiếp tục “đau đớn”

Nghe theo lời Nhi,Tâm vụt chạy lại chỗ 2 ng con trai đang ngồi trên khoang cuối cùng và nắm tay 1 ng,dựt mạnh. _

Anh ơi! Anh làm ơn coi dùm bạn em với. – Tâm làm vẻ mặt khẩn cấp

2 tên con trai nhìn nhau rồi đồng loạt nhảy ra khỏi khoang và chạy lại chỗ Nhi hỏi thăm :

_Em bị sao dzậy ? – 1 ng tướng tá cao to hỏi

_Em ... bị ... tim ... bẩm ... sinh … hnay em quên mang thuốc. – Nhi vừa nói vừa típ tục ôm ngực,thở gấp

_Dzậy bây h' anh phải làm sao ? - Gã trai sốt ruột hỏi

_Gia đình tụi em đang ở cổng bên kia của đường hầm … anh nhường em lượt này nhaaaa. – Nhi bắt đầu gạ gẩm

_Nhưng mà … - Gã bối rồi way ra nhìn ng đang đứng sau khoanh tay

Khẽ nhíu mày vì trình độ diễn xuất chưa đủ thuyết phục của Nhi,Tâm chấp 2 tay làm hình chữ X ý kêu Nhi tăng level.Hỉu ý,Nhi nháy mắt và :

_Áaaaaaaaaaa … Đau quá - Nhi hét toáng lên

_Ừh ... ừh ... thôi em lên đi …

Chỉ chờ có thế,Tâm liền nắm tay đỡ Nhi đứng dzậy,và cả 2 vội vàng cùng chạy lại ngồi vào khoang của 2 ng thanh niên rồi đeo dây an toàn vào và ra hiêụ cho bảo vệ cho tàu chạy.Tay bảo vệ đứng từ xa chẳng hiểu j nhưng thấy khoang đã đầy ng liền nhấn nút cho tàu khởi hành.

_Nhỏ đó bị bệnh tim mà đi tàu ma àh ? – Gã cao to ngớ ng nhìn chiếc tàu vừa đi mất

_Anh là đồ ngốc. – Ng còn lại nãy h' im lặng wan sát giảy nảy giận dõi bỏ đi

Bỏ lại sau lưng cánh cổng,đoàn tàu lao về phía trước vùn vụt như tên bắn.Càng đi sâu vào trong căn hầm càng tối,đến nổi ng sau chẳng còn thấy đc ng trước đâu cả ngoài tiếng rên rĩ thỉnh thoảng vang lên khiến mọi ng sởn gai óc (tàu ma mà lị).Từng khoang tàu lần lượt đi xuyên wa những cánh cổng nhỏ hình miệng quỷ rồi mở ra trước mắt là những bức tượng lập lòe xanh đỏ kì dị.Khoang của Reidom có lẽ là khoang im lặng nhất vì cả 2 ng đều chẳng ai tỏ ra sợ sệt gì cả.

_Vui nhỉ ? – Reidom way sang cười toe toét với Ngân

_Toàn là dọa trẻ con. – Ngân hưởng ứng vì thật ra bên trong ko ghê rợn nhưng những j Ngân thấy bên ngoài

2 ng này là vậy chẳng bù với khoang của Anh – Nghi và Tâm – Nhi gào đến khảng cổ họng vì sợ.Chưa kịp định thần lại nỗi sợ thì từ trên trần đường hầm,hình dáng 1 ng phụ nữ vận đồ trắng,tóc tai rũ rượi,miệng chóc chóc lại nhĩu máu hiện ra khiến cả bọn giật thót tim.Ko dừng lại có vậy,ng phụ nữ rú lên cười điên dại rồi nhảy xuống và bay lướt wa từng khoang khiến cho tiếng gào đã lớn nay còn thảm thiết hơn.

Bỏ lại ng phụ nữ,chuyến tàu tiếp tục lướt đi bon bon ko chút trở ngại khiến mọi ng thở phào nhẹ nhỏm.Rồi đột nhiên,đoàn tàu đồng loạt giảm tốc độ,chưa kịp hỉu ra điều j thì cũng đột nhiên từ đâu,tiếng em bé gào khóc vang vọng cả đường hầm và kéo theo là những chum đèn chớp tắt ko rõ nguyên nhân.Tàu tiếp tục lăn bánh và thắc mắc của mọi ng lập tức đc giải đáp khi bóng 1 ng phụ nữ khác đang ngồi bên noi đưa con ngày 1 hiện rõ.Ng' phụ nữ im lặng thỉnh thoảng lắc lư võng dỗ đứa bé đang khóc rống lên ngày 1 to.Đột nhiên,ả ta nhẹ nhàng way lại nhìn cả đoàn và mỉm cười.Khác hẳn với bóng ma trên trần vừa nãy,ng phụ nữ hay chính xác là cô gái này có phần trẻ trung xinh đẹp hơn hẳn và chẳng tỏ ra chút j “ghê rợn”.

_Cô ấy xinh hén ? – Anh way sang nói với Nghi

Anh vừa dứt câu ko lâu thì cô gái điềm đạm bòng đứa con từ từ đứng dzậy.Mọi ng chưa hết bỡ ngờ thì đột nhiên cô ta thẳng tay ném đứa bé về phía đoàn tàu trog tiếng rú kinh hoàng của tất cả mọi ng.Và ko may,ghét của nào trời trao của nấy,đứa bé lại rơi ngay chỗ Anh và Nghi ngồi.Há hốc mồm chẳng hiểu nổi chuyện j',Anh cuối xuống nhìn đứa bé thì tất cả các nơron thần kinh của Anh căng lên hết cỡ và tim thì như muốn nhảy khỏi lòng ngực.Trái ngược với ng mẹ xinh đẹp,trông đứa bé chẳng khác nào 1 con quỷ với thân hình bê bết máu và đôi mắt ko có tròng đen.

_AAAAAAAAAAAAAAA !

Nghi và Anh cùng rú lên,nhah như cắt hất đứa bé văng ra ngoài.Dường như “ý đồ” của nhà sản xuất là vậy nên ngay khi đứa bé đc quăng trả,cô gái phá lên cười điên dại và đoàn tàu tiếp tục lăn bánh và giữ nguyên tốc độ như ban đầu.

_Tiếng hét vừa rồi Ngân đã nghe ở đâu rồi ấy.

Ngân nói với Reidom nhưng giống tự nói với mình hơn rồi nhoài ng sau nhìn nhưng chẳng thấy j ngoài bóng đen bao trùm.

Tàu lại lăn bánh và đường đi ít trở ngại hơn so với mấy phút đầu.Nhưng thay vì chạy với tốc độ trung bình để mọi ng “chiêm ngưỡng” thì lần này,chiếc tàu chạy như bay,hết xuống dốc rồi lại lộn ngược đầu khiến cho mọi ng có cảm tưởng như sắp đâm vào thứ trước mặt đến nơi.Anh vốn sợ ma nhưng lại khoái cảm giác mạnh nên sự thay đổi đột ngột này khiến Anh khá thix thú.Trên những chặn đường cuối,đột nhiên Anh nhìn thấy 1 cô gái (lại “cô gái”) mặt bộ đồng phục Anh Quốc,mái tóc ko dài lắm nhưng vì tóc mái dài wa’ nên che cả nữa khuông mặt đứng ngay đường ray của đoàn tàu.Anh hoảng hốt toang la lên thì quá muộn,đoàn tàu đã chạy xuyên wa cô gái như ko có chuyện j' xảy ra.Anh há hốc mồm suốt đường đi như ko tin nổi rồi sau đó Anh chợt bình tĩnh lại và nghĩ ngay đến hiệu ứng 3D.

“Của soni,soni dạo này tiến bộ ghê gớm” – Anh tự nhủ

Có vẻ như chặn đường sắp hết nên Anh chú ý,càng lúc đường hầm càng sáng và quả thật là vậy,ko ít lâu sau,cả đoàn dừng ngay 1 cánh cổng trang trí hình ma quỉ cầu kì nằm bên tay phải mọi ng.Tàu dừng lại,cánh cửa tự động mở ra và để lộ khung cảnh wen thuộc của BiS Pảk trước mắt.Rồi như lần vào,lần lượt từng khoang đc đẩy lên ngay cánh cửa để 2 ng trog khoang có thể bước ra.

Bik khoang của mình là khoang đầu nên ngay khi tàu dừng,Reidom lập tức nắm lấy tay Ngân rồi nhanh chóng đi ra cửa để Anh ko có cơ hội đuổi theo.Rút kinh nghiệm những lần trước,Anh ko thèm đợi đến lượt mà nắm tay Nghi rồi len lỏi theo con đường nhỏ bên cạnh và đi ra ngoài luôn để khỏi mất thời jan.Nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào nên Nhi và Tâm cũng nhìn thấy Anh vừa rời khỏi khoang thế là cả 2 bắt chước làm theo hành động tương tự.

Ra đến bên ngoài cuộc rượt đuổi lại tiếp tục.Chay băng qua những hàng cây đc trồng điều đặng làm cảnh,cả Rei và Ngân,dù ko ai nói với ai lời nào cùng đồng loạt thắng gấp lại ko rõ nguyên nhân.Trước mặt họ là 1 đám đông những ng hiếu kì đang vây wanh 1 cái gì đó.Way ra sau,Rei trông thấy Anh đang đuổi ngày càng gần và đang rống khảng cổ để gọi Ngân.1 ý nghĩ chợt nảy lên trong Reidom.Rei chụp lấy tay Ngân,ko ngần ngại lôi vào len lỗi vào trong cái đám đông tụ tập bất hợp pháp.

“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhấT” – Reidom thầm nghĩ

Sau 1 hồi “van nài” và “xin lỗi” pà con cô bác vì vô duyên vô cớ chen ngang,cuối cùng cả 2 cũng leo lên đc hàng đầu.Chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì 1 lần nữa,cả Rei và Ngân đồng loạt há hốc mồm vì ngạc nhiên trước thứ đang diễn ra trước mặt.

Click … tách … tách …

_Đc rồi,2 ng đứng way mặt vào nhau đi.Ánh sáng đâu ! – Cái giọng ra lệnh của lão phó nhòm vang lên đều đặng

Rei im lặng đứng nhìn,2 môi mím chặt nhìn 2 ng mẫu 1 trai-1 gái “quen mặt” đang tạo dáng trước mặt mình.Lúc đầu,Ngân cũng ngạc nhiên ko kém nhưng 1 ý nghĩ và nhẩm tính thoáng wa,Ngân kịp bình tâm lại và thấy việc “họ” có mặt ở đây cũng ko có gì lạ lạ.Chỉ đứng im như Rei vì ko muốn làm phiền,nhưng khi ông phó nhòm dừng tay thay pin máy Ngân mới dám thu hết can đảm gọi to :

_Lâm !

Lâm-ng vận 1 bộ trag phục phog cách Lolita (lúc này đang ngồi 1 mình trên ghế đá) và Duy đứng bên cạnh,giật mình vì có ng gọi tên mình,lập tức xoay lại.

Há hốc mồm,mắt trố ra,hệt như Rei và Ngân vừa rồi,sau vài giây để cho đầu óc kịp “cập nhật” những gì mình thấy,Lâm thốt lên ko giấu đc ngạc nhiên :

_Trời,2 ng … trốn học …

Ngân ngượng ngùng hơi cuối đầu xuống trước cái nhìn tò mò của những ng xung wanh.Còn Lâm vừa nói vừa tiến về phía Ngân.Mỉm cười ái ngại,Ngân chẳng bik phải giải thix với Lâm thế nào cho rõ ràng.

_Đang chụp hình gì vậy ? – Rei chen vào hỏi trỏng

_Lolita style.Chụp đợt cuối cho Venus. – Lâm trả lời tương tự

_Chẳng hợp tẹo nào.

Rei nhíu mắt nói,vừa nói vừa liếc nhìn Duy đang đứng từ xa.Vốn Rei dự định nói “Trong 2 ng chẳng hợp nhau tẹo nào cả” nhưng chẳng hỉu miệng lưỡi ** cứ dính chặt vào nhau thế nào rồi thành ra như vậy.

Lâm bực mình chẳng thèm wan tâm Rei nữa mà nhìn sang Ngân :

_Dzậy rồi còn Anh đâu ? Nhỏ “ma nữ” em ông nữa,đâu rồi ? – Lâm hỏi Ngân rồi liếc mắt hỏi Reidom

Sau câu hỏi chưa kịp đc đáp lại của Lâm,đám đông đột ngột tách ra thành 1 lối nhỏ,vài giây sau,Anh và Nghi xuất hiện.Nhìn Rei,mỉm cười đắt thắng,Anh ung dung tiến vào.

_Mất cả vui. – Reidom khoanh tay trước ngực chán nản nói

Nụ cười mừng rỡ trên môi Anh lập tức chuyển thành cái há miệng vì ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm và Duy.Ko chỉ riêng Anh bất ngờ mà cả Ngân cũng ngạc nhiên ko kém khi nhìn thấy Anh.

_Thì ra … nãy h' Thi lôi Ngân chạy gần chết là do 2 ng này. – Ngân way sang nói với Reidom Lâm ngớ cả người,nhìn mặt 4 ng điểm danh.

_Ặc,ở đâu mà đông đủ dzậy.Chỉ thiếu có … 1 lần nữa,Lâm chưa kịp nói hết câu thì lại 2 nhân vật nữa xuất hiện.2 ng đó ko ai khác chính là Nhi và Tâm.Sau 1 hồi hì hục chạy và chen lấn cuối cùng 2 ng cũng đuổi kịp cả bọn và do gấp rút nên té sóng xoài khi đang len lõi trong đám đông.

_ … Nhi và Tâm là đủ. – Lâm tiếp tục câu nói vừa rồi với cái chau mài

_Chu choa … té kiủ này “ông mê” wa’. – Tâm vừa xoa hong vừa cảm thán

Ngân phì cười,đưa tay kéo Tâm đứng dzậy.Nhi thì may mắn hơn,té sau nên ngồi gọn cả lên ng Tâm.

_2 ng đi đâu vậy ? – Anh hỏi

_Chạy theo 2 ng chứ đi đâu. – Nhi nhăn nhó trả lời

_Ủa ?! Còn 2 ng kia ? – Tâm chỉ Ngân và Rei _Ủa ?! Lâm !

_Tụi tui đang hẹn hò đấy. – Rei trả lời bỡn cợt _Nhưng ko may bị 2 ng này phá giữa chừng

_Lâm đang chụp hình đợt cuối cho tạp chí.2 ng này chạy trốn 2 ngày này (ý chỉ Rei và Ngân chạy trốn Anh và Nghi),còn 2 ng này lại chạy trốn 2 ng này àh ? (ý chỉ Nhi và Tâm đuổi theo Anh và Nghi) – Lâm hỏi với khuông mặt thậm ngốc

_Ko có trốn,Anh là ng đuổi theo 2 ng này. – Anh cãi và chỉ Rei-Ngân

_Trốn,2 ng chạy thục mạng,tụi tui mới là phải trốn bảo vệ nèh. – Nhi cãi

_Ko,Anh đuổi theo 2 ng này chứ.Sao ông lại lôi Ngân chạy trốn tui ? – Anh trừng mắt

_Ai mà them trốn,tại 2 ng chạy theo thôi – Rei nạt lại

_Tui bị ng này (Anh) lôi theo 2 ng' này (Rei-Ngân),ko bik gì hết đâu. – Nghi khoanh tay nói

_2 ng này …

_2 ng …

_Ko,2 ng này …

Cuộc bàn cài ko có hồi kết tiếp tục vang lên đều đặng mà chủ ngữ chủ yếu là cụm từ “2 ng này”.Ông phó nhòm đứng cạnh Duy cách đó ko xa,miệng méo xẹo,khuông mặt đỏ bừng bừng nhìn cả đám đứng cãi nhau loạn xạ chẳng nể nang ai.Cuối cùng,vứt bỏ cả hình tượng,ông gào to khiến cả bọn giật nảy ng :

_TỤI BÂY CÓ TÍNH ĐỂ TAO LÀM VIỆC KO ?

7 đứa và cả những ng hiếu kì đồng loạt way lại nhìn lão phó nhòm.Sợ bì khiển trách,Lâm luyến tiếc trở lại đứng bên cạnh Duy,típ tục công việc.

Trong suốt quá trình chụp,Reidom để ý thấy Duy luôn cố tình làm những hành động thân mật quá mức với Lâm và càng khó chịu hơn khi thấy Duy quàng tay qua eo Lâm.Chẳng bik tại sao nhưng “máu nóng” trong ng Rei nổi lên như thể ng iu của mình đang bị xàm sở,thế là cậu ta đột nhiên đi lại chỗ 2 ng đang đứng mặt cho những ng' nhân viên la ó đuổi ra.Đến nơi,Reidom hằng học nắm lấy tay Lâm kéo ra.

_Chụp hình fashion chứ có phải ảnh cưới đâu mà cần phải … - Reidom nói wa kẽ răng

Bị Reidom “làm phiền”,Duy bực mình way lại dựt lại tay Lâm.Sợ có chuyện ko hay xảy ra,cả bọn liền chạy lại chỗ Lâm.Trên đường đi,do mắt mũi để “trên trời” nên khi gần tới nơi,Anh vô tình vấp phải cộng dây điện dưới chân và ngã sóng xoài về phía trước,quýnh quáng tay chân,Anh chụp luôn tay vào cổ Rei lôi ngược cậu ta về phía sau.Rei mất thế,vô tình kéo luôn cả Lâm ngã theo Anh.Tình huống bất ngờ ko kịp phản ứng,Ngân đạp phải chân Anh ngã nằm lên ng' Anh.Hệt như hiệu ứng Domino,Tâm,Nhi và cả Nghi cũng rơi vào trạng thái tương tựa.Thế là 7 đứa lần lượt đè lên nhau nằm cả ra đường đi như “thịt xếp trên thớt” trong con mắt kinh ngạc quá đổi vừa buồn cười của tất cả mọi ng xung wanh.Anh nằm úp mặt xuống đất,1 tay chợp ngay cổ Rei,Ngân đè lên lưng Anh,Tâm đè lên lưng Ngân và Nhi và Nghi ngồi luôn lên lưng Tâm (cái số khổ ** dzậy).Riêng Lâm may mắn hơn,cô nàng ngồi gọn lun trog lòng Reidom với khuông mặt … ngơ ngác.Nhìn cái cảnh 7 đứa hs ngã đè lên nhau,ông dù phó nhòm khó chịu cách mấy cũng phải phì cười rồi tiện tay bấm nút chụp luôn và cho ra 1 bô “té tập thể” wa’ đẹp.

_Ồi giời oi các cô “các cậu” (ý chỉ Reidom) làm gì thế này ? – 1 trong những ng nhân viên la lên

Quay sang nhìn nhau ngại ngùng,chưa kịp đứng dzậy thì ngay lúc đó,nhân viên trong đoàn ùa lại túm cổ “những kẻ gây rối” và “ném” ra ngoài 1 cách ko thương tiếc để lại Duy và Lâm.Nhìn thấy đám bạn tập trung đầy đủ nên sự nhiệt tình chụp hình ban đầu của Lâm cũng giảm sút mà thay vào đó là tâm trạng muốn chạy ra “sum hợp” hơn.

_Bác ơi đc bao nhiu bô rồi ? – Lâm hỏi bác phó nhòm

_15.

_Dzậy chắc đủ rồi hảh bác ?

_Chưa đâu,thêm vài bô nữa đi.

_Vậy cũng đc … - Lâm nói 1 cách tiếc rẻ

Cả bọn 6 đứa sau khi bị đuổi ra ngoài thì bàng hoàng nhìn nhau chẳng bik nói j',đặt biệt là Anh và Ngân.Chợt Tâm lên tiếng hỏi :

_4 ng đi đâu dzậy ? Lúc đầu tui với Nhi nghĩ chỉ có 2 ng. – Tâm vừa nói vừa chỉ Nghi và Anh

_Tại vì Nghi hứa đưa cho Anh xấp hình chụp lén nên Anh phải đi chơi với Nghi hết hôm nay. – Anh trả lời

_Hình chụp lén ? – Nhi và Tâm đồng thanh trong khi Reidom và Ngân lại im lặng lắng nghe

_Thì “ng' này” với “ng' này” tình tứ với nhau,bị “ng khác” chụp lại.Tui đây tốt bụng nên mua lại giúp chứ sao. – Nghi chỉ Anh và Ngân rồi trả lời

_Dzậy thì cứ trả lại là đc rồi,còn bày đặt … - Nhi xỏ xiêng

_Dzậy còn Nhi thì sao,Nhi có giúp gì đc cho Anh ko ? – Nghi hỏi lại vẻ thách thức

_Tui giúp đc j' thì chỉ Anh và Ngân bik chứ ko đến lượt “ai đó”.Chưa kể nhìu lắm là tui chỉ giúp,chứ ko “đâm sau lưng” như “ai đó”. – Nhi bước lên 1 bước đối diện với Nghi. Nghi đanh mặt lại rồi nhìn trừng trừng vào Nhi vì câu nói sốc óc.

Thấy vậy Anh liền nắm cổ tay Nghi lôi ra và way sang nhìn Ngân.

_Sẵng có Nghi ở đây,Anh muốn giải thix với Ngân về chuyện của Anh và Nghi …

_Anh với Ngân thì còn j' để … Ngân mở miệng toang gạt đi lời Anh thì đột nhiên lại nhớ đến những lời Reidom đã nói khi nãy nên thôi ko nói nữa.Thấy Ngân chịu im lặng,Anh tiếp tục :

_Ngân còn nhớ Anh nói với Ngân về ng' bạn thời thơ ấu ko ? Thật ra,ngày hwa Anh đã nhận ra …

Nói đến đây đột nhiên khuông mặt Nghi hơi tái lại và vội vàng chen ngang.

_Anh ! Nghi muốn đó là bí mật …

_Khoang đã ! “Bạn thời thơ ấu”,Annie … - Nhi đột nhiên chen vào

Cả bọn bất giác way sang nhìn Nhi với 1 dấu hỏi to tướng trên mặt.

_Nhi nhớ ra rồi.Annie … chính là Anh đó Ngân.Ngân nhớ Ngân từng kể với Nhi về 1 ng “bạn thời thơ ấu” ko ?

Nhi vừa nói vừa nắm lấy tay Ngân và chỉ vào Anh.Cả Anh và Ngân đồng loạt rơi vào tình trạng bất ngờ ko nói thành lời,khuông mặt Nghi thì tái mét,riêng Reidom lại chẳng tỏ ra chút thái độ nào ngoài im lặng lắng nghe.

_Nhi nói sao cơ ? – Anh ngạc nhiên

Nhi vừa nói vừa nắm lấy tay Ngân và chỉ vào Anh.Cả Anh và Ngân đồng loạt rơi vào tình trạng bất ngờ ko nói thành lời,khuông mặt Nghi thì tái mét,riêng Reidom lại chẳng tỏ ra chút thái độ nào ngoài im lặng lắng nghe.Cả bọn,mỗi ng chiềm đắm trong 1 mớ suy nghĩ riêng,nhưg điểm chung duy nhất là cái chuyện "bạn thời thơ ấu" lộn xộn này đã đến lúc kết thúc.

_Nhi nói sao cơ ? – Anh ngạc nhiên

_Nhi nói Ngân chính là ng bạn thời thơ ấu của Anh. – Nhi lặp lại 1 cách chắc chắn,mất hẳn vẻ hồ nghi lúc đầu

Nghi sượng cứng mặt,tim thắc chặt như có ai vừa siếc phải.

_Bạn – thời – thơ - ấu.Nhưng hwa Anh đã tìm đc ng đó còn đâu. – Anh phân bua mặc dù vẻ mặt vẫn nghi ngờ những lời Nhi nói

_Cái j' ? Ko thể như vậy đc.Ngân đã kể với Nhi Ngân có 1 ng bạn tên Annie,học chung tại mẫu giáo.

Thấy chuyển biến đang xấu đi,Nghi chen vào :

_Vớ vẩn,học chung thì chỉ là trùng hợp thường ngày.Với lại cái tên Annie đâu phải hiếm.

_Hwa Anh đã tìm đc ai ? – Ngân h' mới lên tiếng

_Nghi ! Nghi chính là Piky.Chính Nghi đã nói như vậy,Nghi còn chứng minh với Anh bằng tấm hình nữa nèh.

Nói rồi Anh tự động móc ví và lấy ra 2 tấm hình rồi đưa cho cả bọn cùng xem.

_Đây này.Đây là của Nghi,còn đây là của Anh.

Nhìn thấy tấm hình,cả Nhi và Ngân đều ko tin nổi vào mắt mình.Tấm hình bị xỉn màu Anh đang cầm trên tay,chỉ là 2 tấm hình thôi nhưng ** khiến tim Ngân đập loạn xạ,mặt nóg bừng vì tức giận.Ngân way sang trừng mắt với Nghi khiến Nghi tái mặt rồi tiếng lại chỗ Anh và chụp lấy cả 2 tấm hình và xem xét._Tấm ko có chữ là của Ngân. – Ngân vừa nói vừa way sang nhìn Nghi,ánh mắt rõ ràng là vẫn chưa tin ng ăn cắp tấm hình của mình lại là Nghi

Nghi nuốt nước bọt 1 cái ực rõ mạnh,đi lại chỗ Ngân giật lại tấm hình trên tay Ngân.

_Đây là của tôi,Ngân ở đâu ra mà lại nhận là của mình.

_Nghi wa’ đáng rồi đó ! – Nhi thét lên

_Nhi đã ngồi bên cạnh Ngân và thấy tấm hình này từ hwa rồi.

_Mấy ng là 1 phe thì phải bên nhau rồi.

_Rõ ràng cô đã ăn cắp của Ngân.Chắc chắn là hwa.Hwa học thể dục,tự nhiên Nghi xung phong vào gọi Anh và Ngân ra trong khi thầy gọi Tâm.Rõ ràng là có vấn đề mà.

_Nèh,ăn nói cho đàng hoàng nha.Hwa tôi vào gọi họ ra rồi ra 1 lượt ko hề way lại phòng thay đồ làm sao mà lấy đc.Chưa kể làm sao tôi bik trong cặp Ngân có hình mà lấy – Nghi cong môi trả lời

Ngẩm thấy lời Nghi nói cũng có lí,Nhi im lặng 1 cách ấm ức.Còn Ngân thì giận ko nói đc lời nào.Cùng lúc đó,Lâm cũng đã chụp hình xong và từ trong đám đông chen ra và chạy lại chỗ tụi ** đang tập trung.

_Lâm xong rồi.Ủa,làm j' mà mọi ng căng thẳng vậy ? – Lâm ngạc nhiên hỏi

Ko thấy mọi ng trả lời,lại để ý thấy Nghi đang đứng lườm lườm Ngân,Lâm tiến lại,lên tiếng mỉa mai.

_Chắc lại ma nữ gây ra chứ j'.Hwa thì vừa đi vừa lầm rầm đọc thần chú,rồi lại 1 mình bỏ chạy trên sảnh như bị ma đuổi,h' lại gây gỗ với họ.Mỗi ngày ko gây chuyện chịu ko nổi hảh ?

Nghi thẩy cho Lâm 1 cái liếc xéo sắc lẻm mà chẳng mảy may để ý đến khuông mặt như “hái ra vàng” của Nhi.

_“Ma nữ” chạy trên hành lang nào dzậy Lâm ? – Nhi vừa hỏi vừa bắt chước giọng điệu của Lâm

_Thì hành lang gần toilet đóa.Có ông này đi cùng Lâm nữa nèh. – Lâm chỉ Reidom

_Đã nói là ko đc gọi tui là “ông” mà. – Reidom xực lại Lâm

_Tui thix.Tui đẹp tui có quyền. – Lâm nhướng mày ngang ngạnh

_Xấu như con ma chết trôi. – Reidom trề môi

Mặt kệ cuộc cãi vã,Nhi khoanh tay trước ngực và tiến lại gần Nghi hơn.

_Chẳng phải toilet đối diện phòng thay đồ sao ?

Khuông mặt Anh bắt đầu lộ ra vẻ nghi ngờ dành cho Nghi.Nhận ra điều đó,Nghi càng tỏ ra bối rối hơn và cố gắng phân bua.Đối với Nghi lúc này,có đc Anh hay ko chẳng còn wan trọng,wan trọng là Nghi ko muốn sĩ diện của mình lại bị đánh mất trước mặt cái bọn mà ngay lần đầu gặp Nghi đã ko ưa.

_Anh phải tin Nghi.Nghi chính là ng duy nhất học với Anh tại Child Prodigi.

Anh im lặng,đôi mắt nhíu lại,cố gắng mường tượng ra 1 điều gì đó từ lời Nghi nói,cuối cùng,Anh lên tiếng hỏi,giọng hồ nghi :

_Child … j' ?

_Child Prodigi.

Anh lật tấm ảnh của mình lên và chau mày với Nghi.

_Cụm từ ấy viết thế nào ?

_Thì C-h-i-l-d P-r-o-d-i-g-i. – Nghi vẫn ko hỉu j'

Trút ra 1 hơi thở nặng nhọc,Anh đưa tay dựt mạnh tấm hình trên tay Nghi rồi đưa lại cho Ngân.

_Là Child Prodigy (thần đồng).Cụm từ ấy Anh viết bị sai chính tả.Hẳn là Nghi đã xem đc tấm hình nên mới nói vậy đúng ko ?

1 khoảng lặng diễn ra.Khuông mặt Nghi tối xầm lại trước kết luận của Anh.Bóng mặt trời đang lặn trên cao như đè cả lên đầu Nghi.Cảm giác khó xử,nóng mặt và ngượng ngùng vay lấy Nghi,nhưng với bản chất trọng thể diện của mình,Nghi đã rất khôn khéo ko để ** lộ ra ngoài wá nhìu.Nghi còn j để chối cãi ? Chẳng bik,nhưng thay vì là cảm giác ân nhận thì Nghi lại cảm thấy như mình vừa bị sỉ nhục.Kế hoạch của Nghi chỉ mới diễn ra đc 1 ngày vậy mà ** lại bị phá vỡ 1 cách dễ dàng ko thương tiếc.

_Lâm hok hỉu gì cả ? – Lâm ngơ ngác

Lại way sang thẩy cho Lâm 1 cái nhìn cay đắng,Nghi quát lớn nhưng rõ ràng ko phải nói với Lâm.

_Bro,dzề thôi.

Reidom nhướng mắt nhìn Nghi rồi lại way sang nhìn Lâm,bối rối.

_Ờ … hay mày cứ về chút đi,tao mún ở đây 1 chút nữa.

Nghi way sang nhìn Reidom với ánh mắt nảy lửa,sau dùng dằng bỏ đi.

Sau khi Nghi đi khuất,Ngân way sang nhìn Anh với ánh mắt lạ lùng rồi nở 1 nụ cười và đưa tay ra.

_Rất vui đc gặp lại bồ,Annie.

Anh mỉm cười rồi đưa tay bắt lấy tay Ngân và kéo mạnh Ngân ôm vào lòng khiến Ngân hơi bất ngờ.Cả bọn nhìn nhau tủm tỉm cười rồi giả lả lãng đi chỗ khác trả lại ko gian riêng tư cho Anh và Ngân.

Vẫn giữ tay Ngân,Anh nhìn sâu vào mắt Ngân và nói 1 cách nghiêm túc.

_Tất cả những j Anh muốn giải thix thì Ngân đã thấy rồi đó.Nghi lừa Anh và Anh hoàn toàn ko có chút tình cảm gì với Nghi cả.

Ngân lẳng lặng nhìn Anh,trả lời :

_Ngân hỉu.

Anh trút ra 1 hơi thở như trút đi đc phần nào gánh nặng.

_Những j' hwa Ngân nói … Anh hy vọng … - Anh tiếp lời

Ngân lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Anh nói 1 cách kiên quyết. _Ngân vẫn ko rút lại những j đêm wa Ngân nói đâu.Ngân ko còn thix Anh nữa.

Anh trợn tròn mắt nhìn Ngân thầm hy vọng mình nghe lầm.Cổ họng Anh đắng chát ko mở đc lời nào.Sống mũi cay xòe nhưng nc’ mắt ko chảy ra đc.

Ngân ko nói nữa,bất chợt rút tay khỏi tay Anh,way lưg ra sau.Răng Anh cắn chặt vào môi gần như bật máu.Cảm giác nghẹt thở xâm chiếm con ng Anh,chờ đợi Ngân way lại và nói rằng Ngân chỉ đùa thôi,nhưng ko gì cả.Ngân vẫn lạnh lùng để lưng đối mặt với khuông mặt tái xanh của Anh.

Ngày hôm nay,Anh tái ngộ với cô pé Piky mà Anh đã dành 12 năm chờ đợi,tìm kiếm.

Ngày hôm nay,Anh đánh mất ng con gái đầu tiên khiến Anh rung động.

Anh đuổi theo cái quá khứ xa vời để rồi đánh mất hiện tại.

Anh đã rung động chỉ vì Nghi tỏ ra giống Piky để rồi quên mất cảm xúc của Ngân.

H' thì Anh đã hiểu tại sao Piky lại nói Anh đang dùng chính bản thân Piky để làm tổn thương Ngân.

Anh đáng bị trừng phạt như vậy ?!?!

Anh way lưng bỏ đi,ngửa đầu nhìn màu hoàng hôn rực lửa phía đường chân trời.Mặt trời đang dần núp bóng sau những tòa nhà chọc trời.Lời Ngân nói đêm wa vẫn vang vọng trong tâm trí Anh :

“Mặt trời ko thể mọc hướng Tây đc”

Đã 3 ngày rồi Ngân ko gặp Anh,chính xác là cả bọn chẳng ai gặp và liên lạc đc với Anh.Anh đã biến mất ko rõ nguyên nhân kể từ ngày bọn nó đi chơi về đến nay.Nhắc lại chuyện hôm đó,ngày hôm sau,Ngân đã rất tử tế chuẩn bị cho mỗi đứa 1 lá đơn xin nghỉ học và lí do thì muôn màu muôn vẻ,tùy thuộc vào điều kiện gia đình và tính cách mỗi đứa.Cô Uyên nhận 3 tờ đơn của Ngân,Nhi và Tâm với 1 cái nhíu mày khe khẽ và 1 nụ cười ẩn ý.Mọi việc có vẻ như đã đc giải quyết,duy chỉ có 1 việc Ngân vẫn bức rức mãi ko thôi: Đó là hôm Anh và Ngân nói chuyện khu vui chơi.Khi đó quả thật tâm trạng Ngân rất mâu thuẫn,nữa vui mừng vì ko ngờ lại có cơ hội đc gặp lại Annie,1 phần lại cảm thấy rất giận vì Anh đã “bỏ quên” Ngân hiện tại để tìm kiếm Ngân trong quá khứ.Nghe thì rất kì quặc nhưng khi Ngân nói “Ko rút lại những gì đã nói” là vì Ngân cảm thấy ghen,ghen với chính mình.Đáng lẽ Anh nên kể với Ngân về quá khứ của mình sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã ko như bây h'.Chưa kể,khi ấy Ngân ko định kết thúc cuộc nói chuyện với Anh sớm như vậy nhưng vào phút quan trọng nhất thì lòng bụng của Ngân lại trở chứng,hậu quả cho việc khi sáng cứng đầu ko chịu uống thuốc.Thế là vì ko muốn bị Anh nhìn thấy,Ngân đành way lưng về phía Anh ôm bụng chịu đau.Cho đến khi cơn đau giảm dần,Ngân way lại thì Anh đã đi mất rồi.

Cầm tờ đơn xin nghỉ học của Anh trên tay,Ngân lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.Vừa rồi may mắn là Ngân ko nộp tờ đơn này giúp Anh nêú ko thì cả bọn đã gặp nguy to.Cô Uyên nói với Ngân rằng tối hôm đó,Anh đã đt cho cô để xin phép nghỉ học 4 ngày với lí do bị sốt phát bang và ko muốn bất cứ ai đến thăm vì ko muốn “lây bệnh cho ng khác”,nhưng khi Ngân đt wa nhà Anh thì chị giúp việc lại cho biết mấy ngày nay Anh đều tự đi học từ rất sớm rồi đến h' cũng tự đi bộ về,có khi rất trễ.Ngân đã nhìu lần đến phục sẵng trước nhà Anh nhưng dường như Anh biết Ngân sẽ đến nên chẳng lần nào Ngân gặp Anh.Đã 1 vài lần Ngân muốn vào nhà hỏi thăm mẹ Anh nhưg lại sợ làm lộ “chuyện” của và Anh sẽ bị la nê Ngân lại thôi.

Ngày thứ 4,Ngân trở về nhà khi đồng hồ đã điểm 7h (trễ hơn h' tan học 2 tiếng),và hnay Ngân cũng ko gặp đc Anh.Anh xin nghỉ học 4 ngày,tức là vào ngày thứ 5 (ngày mai) Anh sẽ xuất hiện,nhưng Ngân ko thể chờ đến ngày hôm đó,Ngân muốn nói chuyện rõ ràng với Anh và muốn nghe tại sao Anh lại xin nghỉ lâu như vậy.

Ngồi 1 mình trong phòng,mặt đối diện với tấm kính cửa sổ,thi thoảng lắm mới liếc vào cuốn “Kiêu hãnh và định kiến” đang đọc dở trên tay.Ngân bắt đầu suy nghĩ mông lung về ngày mai : Ngân sẽ bỏ wa tất cả,coi như ko có chuyện gì xảy ra và tiếp tục mối quan hệ với Anh ? Nhưng như vậy liệu có quá hời hợt chăng ? Ngân tự hỏi.Trong đầu Ngân luôn nảy sinh những câu hỏi mang tính mâu thuẫn,dường như Ngân đang trở nên phức tạp quá mức cần thiết.Nửa Ngân muốn quên hết những chuyện ko vui đã qua,bắt đầu lại 1 cách vui vẻ với Anh.Nửa Ngân lại muốn buông xui,cho Anh thấy Ngân đã phải khổ sở như thế nào,để Anh biết và trân trọng Ngân hơn,nhưng như vậy Ngân lại cảm thấy có lỗi với Anh.

11h15,Ngân dẹp quyển sách sang 1 bên và trở lại giường,nhắm mắt,cố gắg tìm kiếm giấc ngủ,chờ đợi ngày hôm sau đc gặp Anh.Thôi thì thế nào cũng đc,miễn Ngân gặp Anh và thấy Anh vẫn ổn là đc.

12h,chiếc đt bên cạnh Ngân khẽ rung,màn hình hiện dòng chữ “Honey A calling”.Chiếc đt rung chỉ vỏn vẹn vài giây rồi tắt phụp.Có vẻ như ng bên kia đang rất đổi phân vân có nên gọi hay ko.Ngân chẳng có khái niệm gì về cuộc gọi vừa rồi cả.

4h sáng,vẫn chìm trong giấc ngủ,cái cảm giác ấm áp khác lạ chợt lan toả khắp da mặt Ngân.Rồi hơi ấm ấy trải dài xuống những đầu ngón tay lạnh cóng của Ngân và sưởi ấm nó rất lâu.Trong giấc mơ,Ngân thấy có bóng ai đó bước vào phòng mình,ngồi xuống bên cạnh mình,mà trời thì vẫn còn tối lắm,Ngân ko thể thấy đc mặt ng đó.Nhưng dù ko bik là ai,Ngân vẫn cảm thấy rất an toàn.

5h,ai đó,rất nhẹ nhàng,đang lay ng Ngân cùng với 1 giọng nói dịu dàng đến nhẹ lòng,đánh thức Ngân.Nhưng ai lại gọi Ngân dạy vào giờ này ? Pa mẹ chăng ? Ko phải,giờ này họ vẫn còn đang yên giấc bên nhau.Người giúp việc ? Càng ko phải,họ chẳng bao giờ dám vào phòng Ngân khi chưa đc sự cho phép cả.Dù ko phải là ng khó tính,nhưng Ngân vẫn rất ghét có ng tự ý vào phòng và soi mói này nọ.Bởi vậy phòng Ngân đa số đều do Ngân tự dọn dẹp,thi thoảng bận rộn bài vở lắm Ngân mới nhờ ng giúp việc làm đỡ.Vậy thì là ai ?

Ngân dần mở mắt dậy,nhưng thay vì bị lóa mắt bởi ánh sáng tràn vào phòng,Ngân lại cảm thấy có 1 bóng đen đang hiện hữu phía trên mình.Bóng đen,chính xác là cái dáng ng,nó thân thuộc lắm.Những tia nắng bắt đầu ngày mới bị che khuất sau lưng ng' đó,cố gắng để thoát khỏi sự che chắn ấy và làm thành những vần hào quang nho nhỏ xung wanh ng đó.

Thiên thần hạ cánh trong phòng Ngân chăng ?

Ngân mở to mắt,cảm thấy dường như ko gian đang ngưng động ko bik bao lâu.Phải chăng là mơ,vậy nếu wả thật là mơ,Ngân thầm ước cô sẽ ko bao giờ tỉnh lại nữa để giữ mãi cái hình dáng thân yêu ấy trong chiêm bao.Trái tim trong lồng ngực Ngân nhảy múa như trẩy hội,cảm giác này,Ngân đã bắt gặp nó rất nh' lần rồi,nhưg chỉ với 1 ng thôi.

Nhưng ko phải vậy.

Là Anh-ng mà Ngân chờ đợi mỏi mòn cả 4 ngày wa-ng' đã ko biết bao nhiêu lần làm ng phát khóc vì hạnh phúc-bật cười vì những câu nói ko đâu và cả chảy nc’ mắt-ng mà đã biến mất ko nói 1 lời rồi lại đột nhiên xuất hiện như trêu chọc trái tim yếu mềm của Ngân.1 Anh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mắt Ngân,trong 1 hoàn cảnh mà Ngân ko thể nào ngờ đc.

Mỉm cười,giọng Anh nhè nhẹ vang lên như tiếng gió hòa vào với sóng biển :

_Chào buổi sáng !

Khóc.Ko nói thành lời,2 hàng nc’ mắt Ngân chảy ra chẳng rõ là vì quá xúc động hay vì cái niềm hạnh phúc đc gặp lại Anh.Ngân ngồi thẳng dậy,nhóm ng lên cao và ôm ghì lấy cổ Anh,nức nở,sợ Anh sẽ lại biến mất.Đến lúc này Ngân mời nhận ra Anh có ý nghĩa với cô tới chừng nào.Chỉ mới 4 ngày ko gặp nhau thôi mà cảm giác như cả thế kỉ trôi wa bóp nghẹt tim Ngân.Và hôm nay,ngày giờ phúc này,Ngân mới hiểu đc cái cảm giác thật sự xúc động đến bật khóc vì 1 ai đó.

_Anh đã biến đi đâu vậy ?????? – Ngân thổn thức trong khi tay vẫn chưa buông Anh ra

_Đi tìm nơi giúp mình way lại với nhau. – Anh trả lời ko chút do dự

Đáng lẽ Anh nên nói nhìu hơn 1 chút,Ngân thật sự đang rất muốn đc nghe giọng nói của Anh,dù là bất cứ chuyện gì.Dù chuyện đó vui vẻ hay đau lòng đến dường nào.

Ngỡ ngàng,Ngân buông Anh ra,nhìn thẳng vào mắt Anh,hỏi lại :

_“Nơi giúp mình way lại với nhau” ?

Khóc.Ko nói thành lời.2 hàng nc’ mắt Ngân chảy ra chẳng rõ là vì quá xúc động hay vì cái niềm hạnh phúc đc gặp lại Anh.Ngân ngồi thẳng dậy,nhóm ng lên cao và ôm ghì lấy cổ Anh,nức nở,sợ Anh sẽ lại biến mất.Đến lúc này Ngân mời nhận ra Anh có ý nghĩa với cô tới chừng nào.Chỉ mới 4 ngày ko gặp nhau thôi mà cảm giác như cả thế kỉ trôi wa bóp nghẹt tim Ngân.Và hôm nay,ngày giờ phúc này,Ngân mới hiểu đc cái cảm giác thật sự xúc động đến bật khóc vì 1 ai đó.

_Anh đã biến đi đâu vậy ?????? – Ngân thổn thức trong khi tay vẫn chưa buông Anh ra

_Đi tìm nơi giúp mình way lại với nhau. – Anh trả lời ko chút do dự

Đáng lẽ Anh nên nói nhìu hơn 1 chút,Ngân thật sự đang rất muốn đc nghe giọng nói của Anh,dù là bất cứ chuyện gì.Dù chuyện đó vui vẻ hay đau lòng đến dường nào.

Ngỡ ngàng,Ngân buông Anh ra,nhìn thẳng vào mắt Anh,hỏi lại :

_“Nơi giúp mình way lại với nhau” ?

Đáp lại cái nhìn của Ngân,Anh nhẹ nhàng trả lời :

_Ừhm … Ngân thay đồ đi học luôn đi rồi tụi mình cùng đến đó.

1 dấu hỏi to tướng xuất hiện trong đầu Ngân.Nhưng ko hỉu sao,Ngân ko muốn hỏi,cảm giác nôn nao,bồi hồi khiến Ngân răm rắp làm theo lời Anh nói.Luyến tiếc buông Anh ra,lúc này Ngân mới chợt nhớ ra là mình chưa làm vệ sinh gì cả.Bối rối trước hành động thậm ngốc vừa rồi của mình,Ngân nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh và 15’ sau trở ra với vẻ hoàng mĩ thường ngày.

_Mình đi chứ ?

Ngân hỏi,ko đợi Anh chả lời,vội vàng chạy lại nắm chặt lấy tay Anh và cùng nhau ra khỏi phòng.Đến khi chạm tay vào cái nắm cửa vẫn đang đc khóa trái của mình,Ngân mới giật mình way wa nhìn Anh :

_Anh vào phòng Ngân bằng cách nào vậy ?

Anh phì cười,trả lời tỉnh rụi :

_Bằng cách mà Romeo hay đến thăm Juliet ^^

10 giây chiêm nghiệm lời Anh nói,Ngân nói như ng hết hơi :

_Anh … trèo … trèo … lên đây sao ?!?!?!

Anh nhún vai như muốn nói “Hiển nhiên là vậy rồi” rồi kéo tay Ngân ra khỏi phòng.

Chị Thủy-ng giúp việc của gia đình Ngân hôm nay ko ngủ đc.Lồm cồm ngồi dzậy,chị đẩy cửa ra ngoài,tìm 1 cốc nước uống.Mở cánh cửa tủ lạnh ra thì cũng cùng lúc ấy,chị nghe tiếng chốt cửa nhà bật mở.Nghĩ là trộm,chị vội vàng cất chai nc’ vào và chạy ù ra ngoài.Cảm giác lo lắng vừa rồi lập tức đc thay bằng cảm giác ngạc nhiên và tò mò.Dù cô Ngân đi học rất sớm nhưng chẳng bao h' cô ra khỏi nhà sớm như vậy,chưa kể là cô luôn đi cùng với tài xế.Chị thầm nghĩ rồi giật mình khi để ý thấy tay Ngân đang nắm tay ai ai đó.

Phải chăng là bạn trai Ngân ?

_Đi thôi,ko lỡ mất.

Tiếng nói bên ngoài phát lên rất nhỏ,nhưng với bầu ko khí yên tĩnh như thế này thì chị vẫn nhận ra đó là giọng con gái,vậy là ko phải bạn trai.Có lần chị đã vô tình nghe lóm đc Ngân kể với pà chủ rằng Ngân có đặt biệt chơi thân với 1 đứa con gái,nhưng khổ nổi khi Ngân nói tên ng đó chị lại bị ông chủ gọi đem trà lên.Hậu quả là chị chẳng nghe đc đoạn cuối Ngân nói gì.Thật ra chị vốn ko phải người nhìu chuyện (hoặc có thì cũng vừa phải như bao ng' đàn bà khác thôi),nhưng việc Ngân có bạn thân kể cũng lạ.Chị vào làm ở nhà này từ khi Ngân chỉ mới 10t,từ đó đến trước khi chuyển trường đến nay,chị chẳng thấy Ngân có ng bạn thân nào cả.1 phần theo chị bik là vì Ngân mặt cảm về căn bệnh của mình,1 phần có lẽ vì tính Ngân vốn trầm và ít nói.Có lẽ tiếng nói vừa rồi là của cô pé “bạn thân” trong lớp.Rồi chị lại tự hỏi cả 2 có việc gì mà phải ra khỏi nhà vào lúc sáng sớm thế này,nhưng chị lại tự giải thich luôn rằng 2 đứa đi học sớm để trực nhật.Chị vốn ko biết rằng ở trường quốc tế học sinh ko phải làm những việc như vậy.Cuối cùng,chị lại 1 lần nữa giật mình,rõ ràng cô pé ra ngoài 1 lượt với Ngân,vậy cô ta vô nhà khi nào,và bằng cách nào ? Hồi tối khi Ngân về,rõ ràng là về 1 mình,chị ko lầm vào đâu đc vì chính chị đã ra mở của cho Ngân.

Cơn buồng ngủ kéo đến,chị há miệng ngáp 1 cái rõ dài rồi lẳng lặng bỏ về phòng.Chẳng biết trong đầu còn đọng lại đc bao nhiu việc vừa thấy.

*

15p đi bộ dưới bầu trời vẫn còn khá âm u,cả 2 cùng dừng chân trước 1 khách sạn 9 tầng với cái tên hết sức ấn tượng

“Love Memories”-Thời gian hoạt động 24/7.

Anh điềm tĩnh đứng nhìn cái cái khách sạn to lớn sừng sững trước mắt mình,mỉm cười hài lòng.Còn Ngân lại thì ngược lại.Khuông mặt Ngân đỏ bừng,tưởng như nếu có 1 chậu nc’ bên cạnh và ngâm mặt Ngân xuống thì chậu nc’ ấy sẽ sôi đến 100 độ mất.Tim Ngân nhảy nhót như mở cuộc bạo động để ra khỏi lòng ngực.1 mớ các câu hỏi hóc búa bắt đầu xuất hiện trong đầu Ngân.Tại sao Anh lại đưa Ngân đến chỗ này ? Ko lẽ đây là nơi mà Anh nói ? Nhưng Ngân vẫn chưa sẵng sàng cho “những chuyện như vậy”.Huống hồ gì thì tụi nó cũng chưa chính thức way lại với nhau,nhưng cứ cho là còn wen nhau thì đến hotel vào thời điểm này vẫn là quá sớm.Ngân muốn mọi thứ phải thật tự nhiên và lãng mạn.Khách sạn ko phải là sự lựa chọn của Ngân.

_Ở đây … sao ? – Ngân chậm rãi hỏi

_Ừh.Lí tưởng chứ hảh ?! Anh gần như phải bới tung cả thành phố để tìm đc chỗ này cho tụi mình đó.Ngân đừng lo,Anh đã chuẩn bị “đâu vào đấy rồi”.Chắc chắn “Ngân sẽ thích”.

“Ôi trời đất ơi,Anh nói chuyện bạo đến vậy sao ?”

-Ngân thầm nghĩ.

Ko cho Ngân có thêm thời gian suy nghĩ,Anh nắm tay Ngân rồi dẫn vào thẳng trong tiền sảnh.2 gã bảo vệ toan bước ra chặn cả 2 lại nhưng khi thấy Anh lấy trong túi ra 1 cái thẻ gì đó liền cuối chào và lui lại.Tiến đến bào lễ tân,Anh lên tiếng nói với cô tiếp tân :

_Em đã đặt phòng 2 ng cách đây 1 ngày.

Khuông mặt Ngân tiếp tục tăng “nhiệt”.Ngân cúi gầm mặt xuống,thầm tưởng tượng thể nào rồi chị tiếp tân cũng nhìn cả 2 với ánh mắt khác lạ cho mà xem.Chẳng bik chị ta có nhìn Ngân như Ngân đã tưởng tượng ko nhưng tiếng chị ta vang lên lại chẳng có chút cảm xúc gì gọi là ngạc nhiên cả.

_Xin quí khách cho biết tên ng đặt phòng và trình CMND.

_Nguyễn Ngọc Anh.Đây ! – Anh đưa cho chị ta cái chứng minh thư đã chuẩn bị trước

Mất vài phút kiểm tra trong máy tính,chị tiếp tân mỉm cười đứng dzậy cùng với 1 cái chìa khóa thẻ.

_Phòng 812 tầng 8.Chúc quí khách vui vẻ.

Nhận lấy chìa khóa,Anh tiếp tục kéo Ngân đi về phía thang máy để lên tầng 8.Thang máy đi nhanh hơn Ngân tưởng hoặc cũng có thể vì lo lắng wá nên Ngân chẳng để ý gì cả.

Chiếc thẻ sau 1 động tác đút vào khe,kéo nhẹ xuống đã giúp mở việc mở cửa đc dễ dàng hơn chỉ sau 1 cái vặn núm cửa của tay phục vụ phòng.Trước khi rời khỏi phòng,Ngân thấy anh ta hơi nấng ná 1 chút,dòm ngó gì đó,hiểu ý,Ngân lấy trong túi ra toàn bộ số tiền còn lại đưa cho anh ta.Tay phục vụ phòng bối rối dúi tiền vào tay Ngân,tay trog tay với Ngân,khuông mặt gã từ màu trắng tái chuyển sang đỏ bừng.Ngân ngớ ng',chưa kịp hiểu ra việc gì thì Anh nãy h' im lặng,bực mình giật phắt tay Ngân ra khỏi gã phục vụ phòng với 1 cái nhíu mày cảnh giác.Gã phục vụ chuyển ánh mắt về phía Anh,đôi mắt lóe lên tia nhìn tò mò rồi da mặt tiếp tục chuyển màu hệt như vừa rồi với Ngân.

_Anh chờ đợi điêù gì ? – Anh hỏi vẫn với vẻ mặt khó chịu

_Ơ … Ko.Chúc 2 ng vui vẻ.Hnay là ngày đầu tiên tôi đi làm,thật vinh hạnh vì đc đưa 2 ng xinh như 2 cô lên phòng.

Anh ta bối rối cuối chào rồi way lưng bỏ đi,đứng nhìn từ xa cũng có thể nhận thấy 2 tai anh ta đỏ như gất.Anh xì 1 cái bằng miệng rõ mạnh,miệng làu bàu cái gì đó như là “dở hơi” rồi nắm tay Ngân kéo vào phòng.

Căn phòng khá rộng rãi,trang trí nhẹ nhàng gồm 1 giường ngủ,1 máy điều hòa,tivi … Nói chung,sự sắp xếp của bất kì khách sạn nào cũng đều hướng đến mục tiêu khiến ng sử dụng cảm thấy thoải mái như ở nhà nhất.Và căn phòng này cũng ko ngoại lệ.Sau khi cánh cửa đc Anh đóng lại (cẩn thận khóa trái),Ngân đứng như chôn chân ngay ngưỡng cửa,đảo mắt khắp phòng,tâm trạng rối bời.Từ nhỏ đến lớn,đây là lần đầu tiên Ngân đến nơi như thế này.Ngân nhớ hồi bé,mỗi khi con film,mẹ hay giải thix “khách sạn là nơi dành cho những ng iu nhau muốn tiến thêm 1 bước xa hơn”.Vậy ra bây h' 2 đang chuẩn bị “tiến thêm 1 bước xa hơn trong t/yêu”,trong khi mấy ngày trước đây 2 tụi nó đều bị “lùi mấy bước”.

_Ngân ko tính vào trong àh ? – Anh hỏi

_Anh này … - Ngân khẽ gọi,lòng thầm nghĩ có lẽ nên nói ra suy nghĩ của mình với Anh sẽ tốt hơn

_Thôi mà,chút nữa rồi nói.Lại đây !

Anh gạt phăng lời Ngân nói,chạy lại cầm lấy tay Ngân kéo đi thẳng về phía ban công khiến Ngân chẳng kịp nói thêm hay hỉu gì cả.Anh đưa tay mở cánh cửa ban công ra,chậm rãi dẫn Ngân ra bên ngoài.

Đập vào mắt Ngân đầu tiên là 1 quan cảnh màu cam nhạt,tờ mờ vì sương mai khi mặt trời còn chưa hoàn toàn xuất hiện.Tiếp theo là cảm giác se se lạnh của tiết trời sáng sớm.Ngân nhắm tịt mắt lại,hít vào 1 bụng đầy ko khí,cảm thấy thật sảng khoái biết bao.Mở mắt ra,lướt ánh mắt rộng khắp,Ngân nhận ra cái khách sạn này nằm ở 1 vị trí khá đẹp,phong thủy tốt,chính xác là rất thuận lợi cho việc kinh doanh.Nó nằm hơi xoay mặt về hướng Đông,riêng căn phòng Anh thuê nằm ngay ngoài bìa khách sạn,lại thêm ở tầng cao nhất nên tầm nhìn cũng xa hơn những căn phòng khác.Xung wanh đây là những tòa cao ốc bóng loáng,mặt tiền trạm kính và lên đến hơn 20 tầng.Điển hình là tòa cao ốc “High Place” của 1 tập đoàn kinh danh địa ốc,cách Ngân khá xa nhưng vì chiều cao vĩ đại của nó mà dù có đang đứng cách nó 100m Ngân vẫn thấy đc sân thượng của nó.

_Đẹp nhỉ ! – Ngân cảm thán

_Ừhm.Đợi vài phút nữa nữa sẽ tuyệt vời hơn.Sr trước nhá.

Anh vừa nói vừa đi vòng ra sau Ngân,dùng 2 tay che mắt Ngân lại khiến Ngân chẳng kịp phản ứng gì cả.

_Sao lại … - Ngân ngập ngừng

Ko trả lời Ngân,Anh đưa mũi áp vào đầu Ngân,cảm nhận mùi hương wen thuộc từ mái tóc Ngân.

2 tay Ngân từ để trên ko sau lại buông thõng.

_Anh biết dù có cố xin lỗi thế nào cũng ko thể bù đắp lại những sai lầm đã gây ra …

Ko có tiếng trả lời của Ngân,Anh dừng lại chiêm nghiệm 1 điều gì đó.Từ ngữ,cảm xúc Anh chuẩn bị bất chợt biến đi đâu mất,chỉ còn lại lại nhịp tim đang lỗi nhịp trong ngực Anh.Liêụ Ngân sẽ chấp nhận Anh,1 lần nữa ?

Anh tiếp tục :

_Nếu 1 ngày nào đó chán nhìn thấy nhau,chỉ xin Ngân hãy nhắm mắt lại chứ đừng bao giờ buông tay Anh ra như vậy.

Giọng Anh nghẹn ngào,lòng ngực đau nhói khi hồi tưởng lại bàn tay buông lõng khỏi tay mình của Ngân.Anh ngửa mặt nhìn trời,cố nuốt những giọt nc’ mắt chỉ 1 chút nữa thôi là trực trào ra khỏi khóe mắt.Lại 1 khoảng lặng nữa diễn ra,nhưng khác 1 chút,lần này Anh cảm nhận đc 2 bàn tay mình hơi ương ướt …

Anh tiếp tục :

_Nếu … thứ Ngân muốn chỉ là ảnh ảo,Ngân sẽ vẫn chấp nhận Anh chứ ?

Ngân hỏi lại,giọng hồ nghi :

_“Thứ” Ngân muốn ? Ảnh ảo ? Ngân ko hiểu …

Cánh tay Anh hé ra thành 1 khoảng cách ngày 1 lớn trước mắt Ngân như 1 cánh cửa đóng kín từ lâu.Đôi mắt Ngân hé mở,ánh nhìn phía trước long lanh vì những giọt nc’ mắt còn vương lại vừa rồi.Ngân nghe giọng Anh thì thầm bên tai rằng “hãy chỉ nhìn về 1 hướng thôi nhé” nhưng thật lòng chẳng hỉu điều Anh muốn nói là gì.Ko gian bừng sáng trước mắt Ngân,1 ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt rọi thẳng vào mặt Ngân.Ngân chau mày,nheo mắt lại,cố gắng trốn tránh thứ ánh sáng chói lòa ấy.Vài giây sau,khi mắt bắt đầu wen dần với ánh sáng,Ngân ngỡ ngàng ko thể tin đc việc đang xảy ra trước mắt mình :

1 mặt trời đỏ rực đang xuất hiện trước mắt Ngân.Và Ngân càng ko thể tin vào mắt mình hơn đc nữa,1 tình huống phản khoa học đang hiện hữu mà Ngân chắc rằng ko thể lầm vào đâu đc.Mặt trời xuất hiện từ hướng Tây.

_Sao lại có thể ? – Ngân thốt lên,ko giấu đc vẻ kinh ngạc quá đổi

_Đó là điều Anh muốn nói với Ngân. – Anh trả lời ko chút do dự

Ngân xoay ng lại nhìn Anh,thầm tự hỏi tại sao Anh lại làm như thế này và chuyện gì đang xảy ra.Rồi,những lời nói hôm nào Ngân đã tàn nhẫn nói với Anh ko hẹn mà về trong tiềm thức.“Mặt trời ko thể mọc hướng Tây đc” – Ngân đã nói như vậy.Và bây h',việc mà Ngân (và cả nhân loại) khăng khăng là ko thể xảy ra lại đang đc Anh biến thành sự thật.

Giọng Anh dịu dàng,nhè nhẹ vang lên :

_Như Anh đã nói,đó chỉ là ảnh ảo nhờ sự phản chiếu từ mặt kính của tòa nhà High Place thôi.

Ngân ko trả lời,cũng chẳng way lại để xác nhận lời Anh nói.Ảnh ảo hay thật thì có gì wan trọng ? Cảm xúc trong đầu Ngân đang bị đảo lộn 1 cách vô tổ chức.Điều khiến Ngân ko khỏi bồi hồi bây h' chính là tại sao 1 câu nói khi đang tức giận của Ngân lại đc Anh để tâm nhìu đến như vậy ? Phải chăng Anh biến mất gần cả tuần nay chỉ để thực hiện 1 điều phi lí do Ngân buột miệng nói ra ? Ngân ko hỏi đc,cái cảm giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng khiến Ngân ko thốt thành lời,ngoài việc im lặng,chờ đợi Anh.

_Mặt trời chỉ là giả,nó sẽ lại lặn khi màn đêm buông xuống,nhưng tình cảm của Anh là thật và ko dịch chuyển đi đâu cả.Anh ko vội vàng khi nói Anh thix Ngân.Và bây h',như Ngân muốn,Anh đã xem lại tình cảm của mình để hôm nay có thể tự tin mà nói với Ngân rằng : Anh ko thix Ngân,cũng như Annie dù có 10 năm hay 20 năm sau cũng ko thix Piky.

Đoạn,Anh nắm chặc lấy tay Ngân,kịp thời dằn lại cái cảm giác đau nhói vừa trỗi dậy trong Ngân.

_Dù cho 10 năm 20 năm sau,dù có chờ đợi và tìm kiếm đến mỏi mòn,tình cảm của pé Annie dành cho Piky mãi mãi ko thay đổi.Và hnay,Annie 17t sẽ nói với Piky rằng : I love you – Anh yêu Ngân – Hãy tiếp tục ở bên cạnh Anh nhé ?!

Nước mắt tuông rơi trên 2 gò má.Ngân buông tay Anh ra,dùng chúng để che trước miệng,ngăn tiếng nấc nghẹn ngào ngày một to nơi cổ họng.Ngân ngồi phịch xuống,giấu mặt trên 2 đầu gối,khóc rấm rức.Anh đứng nhìn Ngân trân trân vì bất ngờ trước fản ứng của Ngân rồi lại ngồi phịch xuống theo Ngân,fân bua 1 cách bối rối

_Anh xin lỗi,Anh đã nói gì sai …

Rầm

Ngân lao thẳng về phía trước với 2 cánh tay ôm chồm lấy cổ Anh.Anh ngỡ ngàng,ánh nhìn chẳng hiểu sao bây h' lại đối diện với bức trần nhà.Ngóc đầu dậy,thấy Ngân đang nằm đè lên ng' mình,Anh mới kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.Đồng ý hay ko đồng ý thì cũng phải nói với ng ta 1 tiếng chứ,làm gì mạnh bạo dữ vậy ? Anh thầm nghĩ.

_Này ! – Anh chồm dzậy gọi,dùng 1 ngót tay chọc vào tóc Ngân

_Anh sẽ ko hối hận chứ ? – Ngân hỏi khẽ,má áp sát vào lòng ngực Anh

_Ko ! Ko bao giờ. – Anh ngã đầu xuống,trả lời 1 khoang thai

Lần này đến phiên Ngân ngóc đầu dậy.Nhìn thẳng vào mắt Anh,Ngân hỏi ko giấu đc vẻ bất mãn.

_Anh đã biết Ngân sẽ nói về cái gì đâu mà trả lời như vậy.

Mỉm cười,Anh trả lời :

_Bất cứ điều gì về Ngân cũng ko bao h' làm Anh hối hận.

Môi mím chặt,Ngân nhìn Anh lom lom,bao nhiêu muộn phiền,ấm ức bỗng chóc biến đi đâu mất mà thay vào đó là cảm xúc trong veo của niềm hạnh phúc bất chợt dâng trào trong Ngân.Anh đưa tay chạm vào má Ngân,đáp lại hành động đó,Ngân từ từ cuối ng xuống,áp đôi môi nóng bỏng của mình vào môi Anh thay cho bất kì câu trả lời nào …

“Mặt trời ko mọc ở hướng Tây đc cũng như tụi mình vậy.Khi đã chọn con đường ko giống bất kì ai,dù nó có sai trái hay bị mọi ng cấm cản,Ngân vẫn bên cạnh Anh đúng ko ?”

“Ừhm … Mãi mãi”

“Ko hối hận ?”

“Ko bao giờ”.

Chap 19

 : Tai bay vạ gió

Mới đây mà đã hơn 1 tuần kể từ ngày cả bọn cúp cua đi chơi.Những ngày sau đó,mọi chuyện diễn ra 1 cách tốt đẹp.Tốt đẹp ở đây chính là ko đứa nào bị mới lên văn phòng “uống trà” vì nghỉ học.Việc đó cũng có 1 phần công của Ngân vì sau khi về nhà,Ngân đã “chu đáo” chuẩn bị cho mỗi đứa 1 tờ “Đơn xin nghỉ học” và lí do thì muôn màu muôn vẻ.Còn Nghi thì kể từ hôm đó cũng chẳng thèm đếm xỉa j' đến tụi nó mà chỉ ngày ngày lầm lũi đến lớp rồi ra về như 1 con ma thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng nếu chỉ đơn thuần nhắc đến Nghi thì chẳng có j' đáng nói cho đến 1 hôm,cả lớp bắt đầu ồn ào vì 1 tin đồn :

Nghi có bạn trai.

Chuyện ấy rõ ràng ko phải chuyện đùa vì dạo gần đây,cả bọn thường xuyên nhìn thấy Nghi và 1 tên con trai lạ hoắc đội mũ lưỡi trai, mang mắt kính cùng ra về với nhau như hình với bóng.Điều đó khiến Reidom rất phiền lòng vì theo những j' Reidom thường nói,Nghi vốn ko phải tuýp ng dễ từ bỏ. Và để hỉu hơn việc gì đang xảy ra,có lẽ phải nhắc lại 1 chút về hôm Nghi bỏ khỏi khu vui chơi.

Flashback

Nghi 1 mình bỏ ra khỏi công viên với tâm trạng ấm ức hơn bao h' hết.Ấm ức cũng phải vì từ nhỏ đến lớn chưa bao h' có chuyện j Nghi muốn mà lại ko đc,chưa bao h' Nghi phải chịu nhục nhã như vậy và cũng chưa bao h' Reidom lại ko đứng về phía Nghi.

Trong khi đứng chờ xe đem ra thì cũng là lúc Nghi bắt gặp 1 ng lạ hoắc đang đi về phía mình.Nhìn từ xa,ng này tướng tá dong dỏng cao và đang vận bộ đồng phục Anh Quốc,đầu đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen trong khá bí ẩn.Càng đến gần,Nghi mới nhận ra anh ta ko những cao ráo mà còn sở hữu 1 khuông mặt điển trai hơn hết thảy những ng mà Nghi từng gặp.Ko chút nao núng,Nghi khoang tay trước ngực nhìn theo anh ta chờ cho đến khi anh ta đứng trước mặt mình.

_Chào. – Anh ta lên tiếng Nghi liếc nhìn chiếc phù hiệu để chọn cách xưng hô cho phù hợp.

_Anh là … - Nghi dò hỏi Tên con trai ko vội trả lời mà chỉ điềm đạm tháo kính ra và mỉm cười với Nghi.

Anh ta đang nghĩ nụ cười vừa rồi sẽ hớp hồn mình sao ? Đáng lẽ anh ta nên biết mỗi sáng mình đều nhìn thấy 1 ng “rất xinh đẹp” trong gương.Chưa kể Rei trong còn có phong cách hơn cã gã này.

Nghi thầm nghĩ,thầm tự mãn.

Mất thêm vài giây suy nghĩ,Nghi lập tức nhận ra đây là ai.1 ng cũng khá nổi tiếng tại Anh Quốc.

_Tôi giúp đc j' cho anh ? Còn nếu muốn làm wen thì hôm nay tôi ko có tâm trạng đâu. – Nghi thẳng thắng nói như chặn họng

Anh ta phì cười,tiếp tục.

_Em tự tin wa’.Ng' đẹp như em tôi gặp ko ít.

Nghi nhíu mày vì cái cách nói chuyện chẳng nể nang ai của gã mặc dù bản thân Nghi cũng chẳng vừa.

_Vậy anh cần j' ?

_Tôi muốn hợp tác với em. – Anh ta nói ko chút do dự

_Cái j ? – Nghi ngạc nhiên

Gã im lặng,nhún vai nhướng mắt,để thời gian cho Nghi kịp cập nhật những gì mình nói.

_Tôi ko hiểu ? Anh muốn hợp tác về chuyện gì ?

_Về chuyện lớp trưởng của em.

Nghi nhăn mặt nhìn gã rồi dành vài phút để suy nghĩ lời đề nghị của anh ta.Khi vừa nhập học,Nghi cũng đã đc bik danh tiếng của gã này tại Anh Quốc,nhưng còn về tính cách hay bất cứ điều j' về gã Nghi hoàn toàn mù tịt.Đột nhiên gã lại đòi hợp tác với Nghi khiến Nghi có phần chột dạ.

_Anh nghĩ anh sẽ làm đc j' mà đòi hợp tác với tôi – Nghi lên tiếng hỏi

Anh ta nhết mép cười.

_Vậy em nghĩ làm cách nào mà bảo vệ trong công viên có thể đến nhanh như vậy ?

_Ý anh là …

_Phải,tôi theo đuôi em từ khi em dẫn Anh vào công viên và cũng chính tôi là ng gọi thêm bảo vệ.Ngoạn mục chứ hảh ?!

Gã vừa nói vừa dang rộng 2 tay như thể tự hào và hài lòng lắm trước việc làm của mình.

Nghi chưng hửng nhìn gã.

Anh ta theo Nghi từ lúc Nghi vào công viên vậy mà cả bọn chẳng đứa nào hay bik.Anh ta cho bảo vệ bắt cả bọn và cũng chẳng đứa nào mảy may nghi ngờ.Ko mất thêm thời jan suy nghĩ,Nghi mỉm cười.

_Để tôi xem anh làm đc gì.

_Tôi làm đc j' còn tùy thuộc vào em.Nhưng trước tiên,tôi sẽ cho em xem 1 trong 2 món wa' tôi chuẩn bị đã.

End Flashback

Ko nằm ngoài vùng phủ sóng,cả Anh và Ngân cũng bắt đầu có phần lo lắng về việc Nghi có bạn trai.Tuy wa thời gian tiếp xúc dù ko dài,nhưng cả 2 vẫn biết Nghi ko phải là ng dễ bị khuất phục như vậy.Chưa kể Nghi chỉ mới nhập học chưa đc 1 tháng thì lấy đâu ra thời gian để tìm hiểu hay wen biết ai.Anh lo đây lại là 1 kế hoạch nào đó của Nghi.

_Anh lại nghĩ về chuyện của Nghi hảh ? – Ngân way sang hỏi Anh khi cả 2 đang còn trong tiết

_Ừhm … Ngân bik Anh lo chuyện j' mà.

Ngân mỉm cười rồi để ý thấy cô bên trên đang viết bảng bèn dựa đầu lên vai Anh và tay thì đan chặc vào tay Anh.

_Đừng lo,Ngân luôn ở bên cạnh Anh mà.

Anh mỉm cười rồi dùng tay vuốt dọc khuông mặt Ngân như nựng 1 đứa trẻ.

Tách … 

1 tiếng động nho nhỏ vang lên trong bầu ko khí yên lặng của lớp.Giật thót,cả 2 đồng loạt way quắc tìm kiếm thì thấy nhỏ Nhung đang mơ màng bấm cái đầu bút của nó tạo thành tiếng kêu “tanh … tách” như động cơ máy ảnh,liếc mắt lại bàn Nhi thì thấy Nghi đang chăm chú chép bài.Anh thở phào rồi way wa nhìn Ngân.

_Anh cứ tưởng mình lại bị “chộp”.

_Anh đang lo lắng wa’ rồi đó.

Giáo sư Raven nãy h' chỉ chăm chú ghi bản thì đột nhiên nhăn nhó way mặt về phía Anh để nhắc nhở cả 2.Thấy vậy,cả 2 thôi ko xì xầm to nhỏ với nhau nữa mà tập trung vào bài học đang đc ghi dở dang trên bảng.

Vài phút trôi wa trong im lặng,thi thoảng Ngân lại thấy giáo sư kín đáo liếc nhìn mình nên dù muốn mở miệng to nhỏ với Anh cũng ko đc.Bí thế,Ngân đành len lén xé 1 mảnh nhỏ trong cuốn tập rồi viết vài dòng chuyền wa cho Anh.Nhận lấy tớ giấy,Anh ngạc nhiên mở ra xem thì thấy dòng chữ :

“H' chơi cùng Ngân lên sân thượng ăn trưa nhe.Love you (^_____^)” 

Anh mỉm cười thay cho câu trả lời rồi gắp tờ giấy lại bỏ vào bóp viết … để dành.

_Ngân vẽ xấu òm – Anh thì thầm vẻ trêu chọc

Ngân thảy cho Anh 1 cái nhìn sắc lẻm,miệng làu bàu cái gì đó có vẻ nghiêm trọng rồi tập trung vào bài học và chờ đến h' giải lao.

Chuông báo h' ra chơi ko sớm ko trễ hơn dự định.Chỉ chờ có thế,Anh và Ngân lập tức cùng nhau chuồn thẳng ra ngoài theo cửa sau để khỏi bị Tâm và Nhi réo lại.Như mọi hôm,Nghi chỉ liếc nhìn cả 2,chẳng mảy may wan tâm mà bỏ ra khỏi lớp rồi đi đâu đó chẳng ai biết.

Lên đến sân thượng,cả 2 lại chụm vào 1 góc rồi yên vị trên cái ghế đá wen thuộc.Vừa ngồi ko đc ít lâu,Ngân lấy trong túi ra 1 chiếc hộp gỗ khá sang trọng và 1 đôi đũa.

_Gì vậy ? – Anh thắc mắc

_Đồ ăn Ngân làm … – Ngân lấp lửng tạo sự tò mò cho Anh

_Có an toàn vệ sinh ko ?

_Ko ! Ăn dzô là chạy đua với Tào Tháo đó. – Ngân way sang lườm Anh

_Kệ,chạy đua cũng mặt.Mở ra cho Anh ăn với. – Anh cười giả lả rồi kéo tay Ngân làm ra vẻ năng nỉ Liếc thì liếc nhưng Ngân vẫn bik Anh chỉ chọc ghẹo nên Ngân vẫn vui vẻ mở hộp ra.

Há hóc mồm sau sau khi nhìn thấy “nhan sắc” của hộp su-shi,ko cần bik Ngân có đồng ý hay ko,Anh hí hoáy dùng đũa gắp 1 cục bỏ vào mồm ăn trước.Ngân ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Anh nhai ngon lành thì lại tủm tỉm cười rồi nhìn Anh với ánh mắt chờ đợi 1 lời nhận xét.

_Thế nào ? – Ngân hỏi,đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cho ai đó

_Chậc … - Anh chắc lưỡi,nhăn mặt _Sao vậy ? – Ngân hồi hợp

_Aw …

Khuông mặt Anh đanh lại,2 tay Anh ôm chặc bụng lộ rõ ra vẻ đau đớn.Ngân hoảng hốt,liền để cái hộp sang 1 bên,cuống quit ôm lấy ng Anh :

_Anh ko sao chứ hảh ? Này !

_Owww … - Anh rên lên khe khẽ,hàm nghiến chặt vào nhau

_Để Ngân chạy xuống phòng y tế.Anh chờ đây nhé !

Nói rồi,Ngân vội vã chạy thẳng ra cửa thì nghe tiếng Anh thoảng thốt gọi lại :

_Đừng đi … aaaa … - Anh rít lên,vừa đưa tay về phía Ngân

Thấy vậy,Ngân liền chạy lại phía Anh và ôm lấy cô :

_Anh thấy thế nào ? Ngân thề là Ngân đã làm đúng theo sách hướng dẫn.Ngân còn cẩn thận rửa …

Chụt !

Trước khi kịp kết thúc câu nói,môi Ngân đã bị lấp đầy bởi môi của Anh-kẻ phá rối.Thoạt đầu là ngỡ ngàng,1 chút bối rối thoáng wa vì biết bị Anh lừa tuy nhiên lại ko muốn bỏ wa giây phút ngọt ngào này,Ngân nhắm mắt,tận hưởng nụ hôn của Anh.

_Đồ quỷ.Đây là trường học đó >”<. – Ngân vừa nói vừa véo má Anh Anh la oai oái vì đau,miệng rối rít xin lỗi vì “lỡ dại”

_Anh chỉ đùa thôi mà T__T

_Ngân thật sự lo lắng đó ! – Ngân chau mày nói

Anh mĩm cười bẽn lẽn,chồm tới phía trước hôn vào trán Ngân :

_Anh biết nên mới giả vờ mà.Anh xin lỗi

 

_Xì,đáng ghét …

*

1 lúc sau thì sân thượng bắt đầu đông học sinh hơn so với ban đầu,phần lớn đều là nhóm bạn tập hợp lại ăn trưa với nhau nên cả phải hạn chế hết mức những hành động ko-cần-thiết-giữa-2-ng-bạn.

Độ 10’ sau,trong khi cả 2 đang đùa giỡn và ko chú ý đến xug wanh thì cánh của sân thượng đột nhiên đẩy ra.Từ đằng sau cánh cửa,nhỏ Nhung vui vẻ bước vào và hình như việc Ngân và Anh ở đây nằm ngoài suy tính của nhỏ.Nhưg vẻ ngạc nhiên đó kéo dài ko lâu,có lẻ nhỏ biết việc bạn bè mình xuất hiện ở sân thượng ko có gì là khác lạ.Thấy Nhung đột nhiên lên đây,cả 2 cũng tỏ ra ngạc nhiên ko kém.Nhỏ mỉm cười với Ngân và Anh sau đó đi lại phía ban công đứng chờ ai đó.

Nhung đứng góc sân thượng,tay cầm 1 cây bút màu hồng vẻ chi chit hình trái tim ra bấm liên tục giết thời jan.1 lúc sau,Anh để ý thấy thỉnh thoảng Nhung lại lấy đt ra xem h' và gọi cho 1 ng nào đó nhưng có vẻ như ko đc vì khuông mặt Nhung đang bộc lộ vẻ buồn bực.Nhận thấy có thêm ng cùng lớp,Anh và Ngân cũng thôi ko tình tứ nữa mà thay vào đó là để ý đến Nhung vì chỉ còn vài phút nữa là hết h' chơi.

_Nèh,Nhung ko tính về lớp hảh ? – Anh gọi lớn

_2 ng cứ xuống trước đi. – Nhung nói vẻ u sầu

Biết mình ko thể giúp j' hơn,Anh và Ngân lẳng lặng cùng nhau ra khỏi sân thượng,đôi mắt ko quên liếc nhìn Nhung thông cảm. Chuông vào học lại vang,đến tận 15’ sau Nhung mới thui thủi vào lớp.Trông thấy vẻ mặt khổ sở của Nhung,Nghi khinh khỉnh cười với vẻ coi thường.Bản tính Nghi là vậy, chẳng bao giờ coi ai ra gì.Trông thấy điều đó,mặt dù ko phải là ng xấu tính nhưng Nhi vẫn quẳng cho Nghi 1 ánh mắt ghét bỏ,miệng làu bàu nói gì đấy.

Suốt tiết học hôm đó,Anh để ý thấy Nhung chẳng buồn học hành j' ngoài việc lấy cây bút ra và bấm liên tục với 1 ánh mắt mơ hồ.Khỏi cần nói Anh cũng đoán biết bút chắc chắn là do “cái ng cho Nhung leo cây” tặng.Và wan trọng hơn là khi đang yêu,ng ta thường rơi vào trạng thái mơ hồ,lơ lửng giữa thực vài ảo.Anh biết rõ điều đó.Mỗi lần nhìn thấy Anh,Nhung lại mỉm cười 1 cách … ngại ngùng.

Những ngày sau đó trôi wa 1 cách yên bình.Cả bọn bắt đầu ko thèm chú ý đến động tĩnh của Nghi nữa mà thay vào đó là tâm trạng phấn khởi chuẩn bị nghỉ Tết.Anh Quốc thời gian nay cũng vắng học sinh hơn thường ngày vì tụi du học sinh đều đã đc nghỉ tết trước để về nước.Nhưng ng ta vẫn nói cuộc sống là 1 vật thể rơi tự do mà ko ai lường trước.Và chuyện lần này cũng ko nằm ngoài lệ.

*

Hnay cả bọn cùng nhau đến lớp chỉ thiêú mỗi Lâm vì “bận” đi trước cùng với Reidom.Bước vào trường với tâm trạng tốt hơn mọi ngày,dường như chẳng đứa nào mảy may để ý đến những ánh mắt lạ lẫm đang hướng vào mình.Càng đi sâu vào khuông viên trường,thay vì là những cái nhìn lén lút thì lần này tụi nó bị nhìn 1 cách bạo hơn.Ng' xầm xì,ng chỉ trỏ và dường như đối tượng ko phải là “cả bọn” mà chỉ riêng Anh và Ngân.Tụi nó quay quắc nhìn nhau rồi đặt câu hỏi xem mặt mình liệu có dính gì ko mặt dù bik rõ câu trả lời là : “Ko”.Chưa kịp hiểu ra sự tình thì Lâm từ đâu lao lại chỗ cả bọn với vẻ mặt đầy khẩn cấp rồi nắm tay Ngân và Anh lôi đi ko kịp cho đứa nào hỏi hang thêm.

Hnay cả bọn cùng nhau đến lớp chỉ thiêú mỗi Lâm vì “bận” đi trước cùng với Reidom.Bước vào trường với tâm trạng tốt hơn mọi ngày,dường như chẳng đứa nào mảy may để ý đến những ánh mắt lạ lẫm đang hướng vào mình.Càng đi sâu vào khuông viên trường,thay vì là những cái nhìn len lén thì lần này tụi nó bị nhìn 1 cách bạo hơn.Ng' xầm xì,ng thì chỉ trỏ và dường như đối tượng ko phải là “cả bọn” mà chỉ riêng Anh và Ngân.Tụi nó quay quắc nhìn nhau rồi đặc câu hỏi xem mặt mình có dính j' ko mặt dù bik rõ câu trả lời là : “Ko”.Chưa kịp hiểu ra sự tình thì Lâm từ đâu lao lại chỗ cả bọn với vẻ mặt đầy khẩn cấp rồi nắm tay Ngân và Anh lôi đi ko kịp cho đứa nào hỏi hang j' thêm.

Đến trước 1 đám đông,khi vừa nhìn thấy Anh và Ngân đến,tất cả hs đều đổ dồn ánh mắt về phía cả 2.Rồi ko 1 lời nhắc nhở nào,đám đông tự tách ra thành 2 nhóm cho bọn nó đi vào. Và … trước mắt tụi nó là cái bảng thông báo wen thuộc.Nếu chỉ có vậy thì ko có j đáng nói khi bảng thông báo hnay dán chi chit hình và nhân vật chính ko ai khác chính là Anh và Ngân.Anh há hốc mồm ko tin nổi vào mắt mình,toàn bộ hình đều là những bô ảnh very sweet của cả 2.

1 cảm giác nóng bừng dân lên cuống họng Anh rồi lên đến não.2 tai Anh đỏ bừng bừng vì tức giận.Tức giận ko phải vì quê mà vì chuyện riêng tư của mình lại bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ 1 cách tùy tiện.Anh way phắc lại nhìn đám đông với ánh mắt đỏ ngầu,những kẻ nhiều chuyện đứng xung wanh nhận thấy vẻ mặt của Anh 1 số thay đổi thái độ sang ngượng ngùng (vì là ng wen của Anh) rồi bỏ đi.1 số khác vẫn “kiên trì” đứng lại.Tâm và Lâm thấy vậy xông vào xé hình thì lập tức bị 2 đứa con gái to con chặn lại.Chưa kịp phản ứng j' thì 1 tiếng nói vang lên từ trong đám đông.

_Ko đc xé.Phải để đó cho ng ta bik 11.TN.8 là 1 cái lớp “tốt đẹp” như thế nào chứ.

Và chủ nhân của câu nói đó ko ai khác chính là Alien

Đứng chiểm chệ chiếm 1 phần diện tích rộng lớn nhất,Alien nhếch mép cười rồi từ từ tiến về phía Ngân.Đứng đối diện Ngân,Alien đưa bàn tay hộ pháp của nó lên chạm vào khuông mặt Ngân rồi bấu chặt mặt vào và đẩy lên đối diện mặt nó.

_Phí thật.Xinh đẹp thế này cuối cùng hóa ra lại là 1 đứa “bệnh hoạn” … hmm.Hạng ng' như vậy thì chỉ …

CHÁT

1 tiếng động chua chát vang lên.Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Alien đang trợn to đôi mắt 1 cách dữ tợn rồi đồng loạt chuyển về phía Ngân – chủ nhân của cái tát trời giáng và 5 dấu tay trên mặt Alien.

Ngân nhã nhặn lên tiếng 1 cách chậm rãi,để chắc chắn rằng Alien nghe đc từng câu chữ mình nói va ánh mắt lạnh như 2 tản băng :

_Đừng nói chuyện kiểu đó với tôi.Tôi có bệnh hoạn hay ko tự tôi biết.Ko đến lượt bạn đâu.

Alien nghiến chặc hàm răng (giả),khuông mặt tái đi,rồi chợt vung 1 cú đánh vào Ngân.Ngây lập tức,Anh đưa tay đỡ lấy cú đấm đó giúp Ngân.Alien vùng tay khỏi tay Anh rồi dùng tay kia giơ cao và giáng mạnh xuống nhưng ko phải đánh Ngân hay Anh mà chụp lấy cổ Lâm đang đứng ngay trong tầm tay nó.

_Sao ? – Alien khinh khỉnh cười

_Đê tiện,chuyện này có liên wan gì đến Lâm đâu. – Anh nói wa kẽ răng

_Ko liên wan nhưng nó là bạn mày,nó cũng là 1 trong những ng đã góp phần tạo ra vết xẹo trên mặt tao và hàm răng này - Alien nói 1 cách nham hiểm

Cả bọn nhìn Alien trừng trừng vì giận dữ.Ko gian xung wanh bọn nó căng thẳng đến ngạt thở,chỉ cần 1 tiếng động nhỏ cũng đủ gây nên 1 sự chú ý.Alien đột nhiên way sang nói với Lâm :

_Mặt mài cũng sáng sủa lắm chứ,nếu có thẹo thì … chậc …

_Ở đây là trường học,mày tưởng có thể làm càng chắc – Lâm lên tiếng hâm dọa

_Thì cứ đi gọi giáo viên hay lão Thuấn đi.Ừh thì tao sẽ bị phạt.Nhưng ai thèm wan tâm chứ nhỉ.Chủ yếu là số hình này,kaka.- Alien nói 1 cách bỡn cợt rồi ra lệnh cho Lâm

_Còn lâu – Lâm rít lên

Đôi mắt pé tẹo của Alien nhíu lại,tạo thành 1 rãnh nhỏ đen thui trên khuông mặt nó và đống thời dùng 2 tai xoay ng Lâm lại và bấu chặc 2 vai Lâm khiến khuông mặt Lâm đanh lại vì đau.

_Đau ko ? Mày mà cãi nữa thì tao sẽ …

BỐP

Lại 1 tiếng động ko rõ nguyên nhân nữa vang lên nhưng lần này là ngay sau lưng Alien.Nó buông tay ra khỏi ng Lâm 2 chân quỵ xuống đất,1 tay xoa cổ,1 tay chóng đất,cửa miệng nó lầm bầm nói 1 từ gì đó trong miệng.Alien hầm hầm đứng dậy,xoay ng lại thì thấy Reidom với ánh mắt nảy lửa đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Thì ra khi đang chạy đến để xem tình hình,nhìn thấy Lâm đang bị túm,chẳng cần biết nguyên nhân,cơn giận bất chợt kéo đến khiến Reidom mất cả bình tĩnh.Nhìn thấy Alien way lại nhưng máu nóng trong Rei vẫn chưa nguôi,thế là cậu ta tiến về phía trước túm lấy cổ Alien,gong người tống vào mặt nó thêm 1 cú.2 nhỏ “cận vệ” đi chung thấy lớp trưởng bị đánh liền đồng loạt xông về phía Reidom.Tình trạng nguy cấp ko kịp suy nghĩ,Anh,Tâm,Lâm và Nhi cũng xông vào trợ giúp.Ngân đứng lại,khuông mặt hoảng hốt,rồi chợt nhớ lại xấp hình,Ngân đẩy những ng đang bu xung wanh sang 1 bên rồi xé hết hình bỏ vào túi.

Mặt cho 3 đứa kia đang sống chết chặn 2 nhỏ 11.TN.7 lại,Reidom vẫn điên tiết đánh nhau với Alien.Khuông mặt đẹp 1 cách nam tính của Rei bắt đầu xuất hiện vô số dấu móng tay của Alien.Còn mặt mũi Alien thì ôi thôi,bê bết máu mũi máu miệng.Nhi,Lâm và Tâm mỗi đứa ôm cứng thân ng 2 đứa còn lại khiến tụi nó vùng vẩy như điên.Thấy tình trạng chỗ Reidom khẩn cấp hơn,Anh liền xông lại và nắm lấy đầu Alien ghì mạnh và tống vào tường 1 cú tưởg như xập nhà đến nơi.Đc hỗ trợ,Reidom ngay lập tức tung thêm 1 đá ngay bụng Alien khiến nó xay xẩm mặt mày … ngất xỉu.

_Thôi đủ rồi ! Mau đi khỏi đây đi ! – Giọng Ngân vang lên

Cả đám way sang nhìn Ngân,chợt nhớ ra vẫn còn trong khuông viên trường,bèn nén giận buông 3 đứa kia ra và vụt chạy.

Alien ngồi gục trong tường,mắt khép hờ,2 tay buông thõng,mắt khép hờ,tráng bê bế mồ hôi và bụng nhấp nhô bởi hơi thở gấp gáp.2 đứa cận vệ thân thiết của nó sau khi đc “fóng khích” khỏi vòng tay Nhi,Tâm và Lâm vội vã chạy lại chỗ Alien đỡ nó dzậy.

Cùng lúc đó,sau khi đám hs rã đi hết vì ko còn chuyện gì để coi,1 cô gái từ đâu xuất hiện đi thẳng về phía 3 đứa bại binh kia.Thoạt đầu,2 đứa kia thoáng nghĩ hẳn cô ta sẽ hỏi thăm mình 1 vài điều gì đó.Nhưg ko fải vậy,cô ta đi lướt wa chỗ cả 3 đứa ng ngồi,cuối ng xuống,nhặt lại 1 hình ko biết bị xót lại từ lúc nào của Ngân

Sau 1 hồi chạy hụt hơi,ra đến bên ngoài,cả bọn thở phào nhẹ nhỏm rồi vừa trở về lớp vừa bàn luận.Lúc này,hành lang trường đã ko còn 1 bóng ng :

_Mấy ng nghĩ ai là ng chụp số hình đó ? – Tâm hỏi

_Có khi nào … ma nữ … - Lâm ngập ngừng

Cả bọn nhìn nhau ái ngại :

_Hnay Nghi ko có đi học nên ko thể là nó đc. – Nhi trả lời

_Thì nó nhờ ng khác dán trong khi nó chụp là đc rồi.Bik đâu nó có “tay trong”,dùng chút tiền là mua chuộc đc thôi. – Lâm vẫn ko thua

Khuông mặt Reidom xụ xuống rõ rệt nhưng vẫn ko nói đc lời nào,bởi vì thật sự Reidom đã lầm khi nghĩ rằng mình hỉu hết về đứa em gái yêu quý.

_Nhưng … Nghi đã có bạn trai rồi mà.Với lại,nói thật dạo này … Anh chẳng thấy Nghi làm gì khả nghi cả.Hok tin hỏi Ngân đi.

Ngân đâm chiêu suy nghĩ nên ko trả lời,thế là đc nc’,Tâm chen vào trả lời dùm luôn :

_Đúng,bởi vì ko làm j' khả nghi mới đáng khả nghi.Với lại,còn 1 bằng chứng chứng minh tụi mình ko nên tin nó.

_Bằng chứng gì ? – Cả đám ngạc nhiên

_Thì tên nó đó,nó tên Nghi,tức là Nghi … ngờ,bởi vậy ko tin đc. – Tâm ra vẻ tâm đắt

_Dzô dziên.Dzậy thì pà cũng hok phải ng bth'ng đâu. – Nhi liếc Tâm

_Làm gì ko bthng' - Tâm cãi

_Thì tên pà đó,pà tên Tâm,tức là Tâm … thần đó. – Nhi bóp chat

_Pà … - Tâm trợn mắt

Cả bọn nhìn nhau khúc khích cười rồi chen vào cang để 2 ng thôi gây nhau nữa.Chợt Ngân lên tiếng :

_Ngân nghĩ,điều Lâm nói ko hẳn ko đúng.

_Là sao ?

_Có thể Nghi có ng “giúp đỡ” thật thì sao ?

_Ý Ngân là nó mua chuộc ai hảh ? Nói thật Anh ko nghĩ dzậy đâu,nói gì thì nói,học sinh trường mình cũng có thiếu thốn gì đâu mà phải …

_Ko phải mua chuộc.Có thể là vì 1 lí do nào đó “ng kia” mới giúp Nghi thì sao.

Anh nhướng mắt còn tụi kia im lặng lắng nghe.

_Dzậy Ngân nghĩ là ai ?

_Ngân có nghĩ đến 1 ng … Có thể …

Cả bọn đổ ánh mắt về phía Ngân.Cùng lúc đó,cuối hành lang vọng lại 1 tiếng thét mà tất cả hs đều nể sợ :

_NÀY ! CÓ BIẾT BÂY H' LÀ MẤY GIỜ RỒI KO HẢH ?

Dựng cả tóc gáy,nhận ra là giọng lão Thuấn,tụi nó hoảng loạn túa ra 2 phía,mạnh đứa nào đứa nấy về lớp ko kịp nghe Ngân nói gì thêm.

Về đến lớp,vừa nhìn thấy cả bọn bước vào,y như có khẩu lệnh,giáo viên trên bản ngừng dạy và cả lớp đồng loạt way ra nhìn tụi nó với ánh mắt nửa tò mò nửa soi mói.Anh đảo mắt 1 lượt khắp lớp để tìm ng khả nghi nhưng khuông mặt ng nào cũng nhưng ng nào nên Anh chẳng bik đâu mà lần.

Sau khi yên vị tại chỗ ngồi wen thuộc,Anh bắt đầu lấy tập vở bút thước ra ghi chép trông khi Ngân cứ nhìn lom lom cái bóp dụng cụ học tập của Anh.

_Sao dzậy ? – Anh hỏi

_Anh mới mua bút mới hảh ? – Ngân vừa hỏi vừa chỉ tay vào cây bút mực to tổ chảng của Anh

_Ừhm,đẹp hok ? Có đèn pin tích hợp và USB 2gb nữa đóa. – Anh khoe

Ngân trầm ngâm nhìn cây bút của Anh 1 hồi lâu.Chẳng hỉu suy nghĩ ra đc j',đột nhiên Ngân lấy đt ra nt,ít phút sau,máy Tâm báo có tin nhắn.Hơi ngạc nhiên vì cả 2 đang ngồi chung lớp,Tâm vẫn hí hoáy tl tin lại cho Ngân.

Ko rõ Tâm vừa nói j' với Ngân nhưng Anh nhận thấy miệng Ngân đang nở nụ cười tươi rối.

_Sao dzậy ? – Anh lại hỏi 1 câu y chang lúc đầu nhưng với 1 biểu cảm khác

Ngân ko trả lời Anh,tranh thủ lúc cô vừa way lên bảng,Ngân tự dưng ngã người về bên cạnh và hôn vào má Anh 1 cái chớp nhoáng trong khi Anh ngớ ng chẳng hỉu j'.Hôn Anh xong,Ngân lại nhìn Anh và … mỉm cười … 1 lần nữa và lại lấy đt nt j' đó cho cả Tâm và Nhi.

H' ra về,Ngân nắm tay Anh chạy thật nhanh về phía sân thượng mà ko thèm giải thix với Anh bất cứ điều j'.Lên đến nơi,Ngân cẩn trọng cùng Anh trốn vào phía sau 1 cái ghế đá nép 1 bên cánh cửa,đôi mắt liên tục ngó dáo dác xem có bị phát hiện ko.Anh chưa kịp hỏi nguyên nhân thì cánh cửa sân thượng đột ngột mở ra lần thứ 2 và lần này có thêm 2 ng nữa chạy vào.Anh trợn mắt nhìn 2 ng' đó toang la lên thì đã bị cánh tay của Ngân bịch chặt miệng.Ngân chú ý wan sát 2 ng kia,chầm chậm kéo Anh đứng dzậy rồi đẩy Anh vào tường và ép sát mặt vào mặt Anh.2 ng kia nhìn thấy cảnh đó liền lục lọi túi xách và lấy ra … 2 cây bút bấm liên tục rồi way lưng bỏ chạy thì cánh cửa lại mở ra lần thứ 3.Và lần này ng mở cửa chính là Tâm và Nhi.Ngân buông Anh ra rồi từ từ tiến về phía 2 ng đó.

*

_Tại sao 2 bạn làm vậy ? – Ngân lên tiếng

2 ng kia bị bắt wa~ tang hoang mang nhìn nhau chẳng bik nói j'.1 cảm giác bất an chạy dọc thần kinh 2 ng đó … và cả Anh nữa.

_Duyên ?! Nhung ?! Là sao,Anh ko hỉu ?

_Anh còn ko chịu hỉu.Họ là ng chụp toàn bộ loạt ảnh của tụi mình đó.

Anh há hốc mồm nhìn Ngân rồi chuyển ánh mắt về phía Duyên và Nhung như chờ đợi 1 lời giải thix.

_Nhưng … họ chụp để làm j' … và chụp … chụp … bằng 2 cây bút đó thật sao ? – Anh nói từng chữ

_Bút chụp hình v1.8. – Tâm chen vào

_Sao ? – Nhi ngạc nhiên

_Đó là bút chụp hình loại mới ra của Sony.Nhà Tâm cũng có lấy 1 số cây như vậy về bán nên Tâm bik mà.Vì là hàng mới nên độ phân giải của nó ko cao lắm.Thì ra … - Tâm nghẹn lời

Anh way sang nhìn Nhung và Duyên đang đứng chôn chân tại chỗ với khuông mặt xấu hổ ko nói thành lời.

_Tại sao ? – Ngân lại hỏi 1 lần nữa

2 ng kia ko trả lời.Duyên way sang nhìn Nhung rồi dựt phắt cây bút trên tay Nhung ra và ném mạnh xuống đất.

_Vậy là xong chứ j'?! Tụi này xin lỗi.

Duyên nói với vẻ dửng dưng rồi nắm tay Nhung kéo đi thì bị Tâm và Nhi chặn cửa lại.

_Chưa xong đâu.Hãy nói nguyên nhân tại sao 2 ng làm việc này đi.Anh ko tin 2 ng muốn hại Anh đâu. – Anh nói như van nài

Nhung và Duyên way lại nhìn Anh định mở lời nói j' đó thì đột nhiên đt của Nhi reo lên.Nhi vội vàng lấy đt trong túi ra nghe.Chẳng bik bên kia nói j' nhưng đôi mắt Nhi trợn tròn như 2 hòn bi ve rõ ràng là đang ngạc nhiên tột độ.Tắt máy,Nhi way sang nhìn Tâm rồi nhìn Anh và Ngân :

_Lâm vừa đt lên nói : Nghi … đang ở cổng sau …

_Ủa ?! Mà kệ nó chứ.

_Pà im đi.Nghi … nó đang ở dưới cổng sau … với bạn trai của nó …

_Nó ở dưới với ai thì kệ …

_Bạn trai nó là … Vũ Thành Luân.

Anh đứng ngây đơ như Từ Hải chết đứng vì câu nói mang tính chấn động của Nhi.Anh ko nghe lầm đó chứ ? “Bạn trai của Nghi là Võ Thành Luân” … là … “Võ Thành Luân”.Ko thể nào lầm đc. Rõ ràng cách đây ko lâu Luân còn nói thix Anh này nọ … Thế mà bây h'… Nhưng tại sao bạn gái Luân lại là Nghi ? 2 ng này đã gặp nhau bao h' đâu mà wen nhau.

_Ko thể nào …

Thoạt nghĩ câu nói vừa rồi thốt lên từ miệng Anh,nhưng tất cả đã lầm.Chiếc túi xách trên vai Nhung rớt bộp xuống đất.Cả bọn chưa kịp hỉu ra việc j' thì Nhung vùng tay khỏi tay Duyên và nhanh như cắt chạy ra ngoài,chân dẵm cả lên 2 cây bút vỡ.Khuông mặt Duyên đanh lại ko hỉu vì chuyện j' rồi mặt kệ bọn nó mà đuổi theo Nhung.4 đứa còn lại way sang nhìn nhau như muốn nói “tui hok bik gì hết đâu” và để giải đáp cho tất cả thắc mắc,tụi nó đồng loạt đuổi theo 2 ng kia.

Chạy theo Nhung ra đến gần cổng sau,cả bọn chọn 1 chỗ nấp vừa gần vừa kín để tiện theo dõi.

Đập vào mắt tụi nó đầu tiên là cảnh 1 tên con trai,2 tay thọc vào túi quần đang đứng đối diện với Nghi ngay tại cổng sau của trường.Đối diện chỗ Nghi và tên con trai đứng là Lâm và Reidom đang thập thò rình như ăn trộm,và gần đó nữa là chỗ Duyên và Nhug đang nấp.

_Lần đầu như vậy cũng đc.Tiếp theo anh tính làm j' ? – Nghi hỏi

Tên coi trai gật gù rồi tháo chiếc nón trên đầu ra và để lộ khuông mặt bị che gần 1 nữa từ nãy h'.

Quả nhiên là Luân.

_Cứ từ từ,để anh gọi cho nhỏ Nhung đã. – Luân vừa nói vừa lấy đt ra

_Đẹp trai cũng là cái lợi nhỉ ? Cô ta mê chết anh,lại còn nhờ thêm đc 1 đứa khác nũa chứ.

Luân nhết mép cười.

_Phải vậy thôi,dại trai thì phải hy sinh cho “trai” chứ … Hello kưng ! Em đang ở đâu vậy ? – Luân lập tức thay đổi tong giọng khi Nhung bắt máy

Anh sững ng' và tự hỏi “câu nói vừa rồi thật sự là từ miệng Luân ???”.

Nhung im lặng 1 hồi lâu rồi nói vào đt :

_Đang ở nhà.Anh đang ở đâu vậy ?

_Anh đang ở nhà 1 mình.Anh nhớ em nên mới call cho em nèh.

_Dzậy sao ?!?!?!?! – Nhung đanh giọng

_Em sao vậy ? – Luân nhếch mép

_Anh way ra sau đi.

Rõ ràng là chẳng hỉu j',Luân toang hỏi lại thì thấy khuông mặt Nghi đã biến sắc từ lúc nào và đang tập trung vào 1 điểm nào đó sau lưng Luân.Ngạc nhiên,Luân chậm rãi xoay ng ra sau thì đôi mắt đa tình của anh ta lập tức trợn tròn hết cỡ vì bất ngờ.Nhung và Duyên đã bước ra khỏi bụi cây và hiện đang đứng trước mắt họ.Khuông mặt Luân từ ngỡ ngàng,chuyển sang ngạc nhiên,và cuối cùng là … ko đoán đc cảm xúc.Luân im lặng như đang suy nghĩ 1 điều gì đó rồi điềm tỉnh bước về phía Nhung với nụ cười trên môi :

_Bất ngờ lắm,darling … Em đang tính trêu anh sao ?

CHÁT

Nhung vung tay và tán thẳng vào mặt Luân ko chút thương xót.

_Quá đẹp ! – Cả bọn cùng đồng thanh dù ko ngồi gần nhau

Sau tiếng “chát” “ngọt xớt” vang lên,khuông mặt điển trai của Luân ngây lập tức in rõ 5 dấu tay của Nhung.Luân bàng hoàng chạm tay lên mặt,cảm nhận đc 1 đường trầy nho nhỏ và từng mạch máu đang căn phồng trên làn da trắng trẻo của anh ta.Mất đi vẻ lãng tử ban đầu,khuông mặt Luân biến sắt và đanh lại,đỏ ngầu như 1 con hổ vừa bị chọc giận.Luân dùng bàn tay như gọng kiềm của mình bóp chặt 2 cổ tay của Nhung.Hoảng hồn,Duyên trợn mắt nhào về phía Luân thì bị anh ta dùng tay còn lại đẩy văng ra ngoài ko chút khó khăn.

_*#%**$#,mày điên rồi àh ? – Luân nói wa kẽ răng

_Anh là đồ khốn,anh dám lừa gạt tôi.Thì ra những lời nói ngọt ngào của anh cũng chỉ vì anh muốn lợi dụng tôi để hại “2 ng kia”.

_Phải ! Bây h' cô mới bik sao ? Nhìn lại mình đi cô bé.Cô ngây thơ wa’ ! 1 ng như tôi mà lại thix hạng ng như cô saooo ? Em nghe cho kĩ đây kưng,tất cả những j đã wa đều do em ảo mộng cả thôi.Anh nói anh cần kưng chỉ vì anh bik em có thể giúp anh.Còn ng iu của anh … thì chỉ có thể là lớp trưởng của em thôi hoặc … ít nhất phải đc như “ng đẹp” này này. – Luân vừa nói vừa chỉ Nghi phía sau

_Lạc-Thi … - Nghi thốt lên 1 cách rời rạc,chẳng ăn nhập j' với câu chuyện của Luân và Nhung

Tất nhiên là ko hỉu gì,Luân nhẹ way mặt ra sau xem có chuyện j' thì …

BỐP

1 lần nữa,khuông mặt đẹp như điêu khắc của Luân lãnh tiếp cú đánh thứ 2 và lần này,“chủ nhân” của cú đánh đó ko ai khác chính là “Trương Phi” Reidom.

Rei khuông mặt giận bóc khói đứng cạnh Lâm,nhìn chằm chăm Luân đang ôm mặt đau đớn bên dưới.Nghi thấy Luân bị đánh mặt dù cũng xót xa chạy lại đỡ anh chàng dzậy,sẵng tiện way lại mắng “cho Reidom 1 bài học” vì dám đánh ng' lung tung thì ko ngờ lãnh luôn cái tát của Reidom.Nghi trợn mắt nhìn Reidom,1 tay ôm má,ko tin nỗi chuyện vừa xảy ra.Ng luôn chiều chuộng và thương yêu Nghi hơn bất cứ ai hnay đã xuống tay với Nghi ?!

_Mày … Tao ko ngờ tao lại có 1 đứa em tiểu nhân như mày.

Hàng nc’ mắt Nghi chảy xuống đôi gò má bị đỏ hết 1 bên.2 vai Nghi run rẩy và 2 bày tay đã bấu chặc và khủy cố gắng kiềm lại nc’ mắt.Nghi gào lớn trong cơn uất ức :

_Em ghét Thi ! Từ trước đến h' có bao h' Thi la em hay đánh em đâu.Từ khi Thi chơi chug với “cái lũ đó” …

_Mày im đi ! – Reidom nạt lại

Nghi trừng Rei bằng đôi mắt đỏ hoe trong vài giây rồi way lưg bỏ chạy.

Luân sau 1 hồi im lặng khi Nghi đi thì đứng thẳng dậy và túm lấy cổ áo Reidom nhất cả ng Reidom lên.

_Mày …

_Luân thôi đi.

Tiếng Anh vang lên phía sau Luân,anh chàng giật mình buông Reidom ra rồi way phắt ra sau thì thấy cả bọn 4 đứa đã đứng đó từ lúc nào.Luân bối rối giải thix :

_Anh đừng hiểu lầm …

_Tất nhiên Anh sẽ ko hỉu lầm.

Anh vừa nói vừa đi về phía Duyên và Nhung.Khi đi ngang wa Luân,Tâm lấy 2 cây bút vỡ lúc nãy nhặt thẩy vào ng anh ta dằn mặt.

Anh dịu dàng hỏi thăm Nhung mà ko tỏ ra chút giận hờn nào,trong khi Ngân đang chạy lại đỡ Duyên :

_Nhung ko sao chứ ?

_Cám ơn … Nhung … Nhung về đây.

Nói rồi,cuối gầm mặt,Nhung way lưng bỏ đi thật nhanh,trước khi đi ko quên way lại mỉm cười cảm ơn Rei.

_Nhung … - Anh gọi theo

_Để Nhug đi đi. – Duyên nói

_Nhưng …

_Ko sao đâu,Duyên hỉu Nhung mà.

Anh tiến đến bên cạnh chỗ Duyên đang đứng.Còn Luân,mất vài giây im lặng suy nghĩ 1 cái j' đó thì dợm bước bỏ đi.Trước khi đi,Luân way lại nhìn thẳng vào mắt Anh :

_Anh hãy suy nghĩ kĩ đi.Luân có j ko tốt chứ ?

Anh trầm ngâm nhìn Luân,nói :

_Luân tốt,nhưng Luân thay đổi rồi.Có thể Anh đã thix Luân,nêú ko có … Ngân.Và vì chuyện hnay,Luân ko còn có quyền để hỏi Anh câu đó nữa.

Luân mỉm cười chua chát và way lưng bước đi.Trước khi đi,Luân chỉ nhắn lại 1 câu mà mãi đến sau này Anh mới hỉu :

_Anh như thiêu thân vậy,lao đầu vào 1 cuộc tình ko có kết quả.Rồi sẽ có lúc Anh hối hận,tip tục mối wan hệ lệt lạc 2 ng chỉ tự hủy hoại nhau thôi … Thượng đế ko bao h' tạo ra 1 lúc 2 nàng Eva … Và hãy chờ món wà thứ 2 của Luân nhé,có lẽ nó đã đến nơi rồi cũng nên …

Kết thúc bằng 1 nụ cười nửa môi,Luân bỏ đi,mặt kệ phản ứng của cả bọn.

Bỏ ngoàn tai những lời vô nghĩa của Luân,Anh tiếp tục câu chuyện với Duyên :

_H' thì Duyên có thể giải thix rồi đó.

Duyên im lặng 1 hồi lâu,chẳng bik là để trấn tĩnh mình hay hồi tưởng 1 cái j đó rồi bắt đầu kể bằng 1 giọng đều đều.

_Tất cả đều như mọi ng thấy rồi đó.Nhung bị Luân và con nhỏ kia lừa và Duyên thì chỉ giúp Nhung …

_Tại sao Duyên lại dễ dàng giúp đỡ Nhung như vậy ? – Nhi hỏi,thắc mắc của Nhi cũng là thắc mắc chung của cả bọn

_Vì … Duyên tin Nhung …

_Duyên ko khuyên nhủ j' Nhug sao ? – Anh ngạc nhiên

_Khuyên thế nào ? Duyên đã bik j' đâu mà khuyên.Chẳng lẽ phải nói với Nhug rằng … - Duyên dừng lại vì lỡ lời rồi tiếp tục _Việc duy nhất Duyên làm đc là cố hết sức giúp Nhung bằng tất cả những j' Duyên có thể …

Cả bọn im lặng ko nói đc lời nào ngoài việc nhìn Duyên với ánh mắt thông cảm.Rõ ràng Duyên và Nhung đều vừa là thủ phạm mà cũng vừa là nạn nhân của chính mình … Và … Nhung thật sự rất may mắn khi có đc 1 ng bạn sẵng sàng xã thân vì bạn như Duyên.Nói đoạn,Duyên đứng dzậy và bỏ đi.Dù ko nhìn thấy vẻ mặt nhưng tụi nó vẫn có thể hình dung ra khuông mặt thiểu não đc che kín kĩ càng bằng nụ cười trước khi đi.

_Món wà thứ 2 là gì ? – Ngân lên tiếng kéo mọi ng khỏi bầu ko khí yên lặng

Câu nói của Ngân chưa kết thúc đc bao lâu thì cùng lúc ấy,đt Ngân chợt reo lên bài nhạc “Mama do”.

Nhạc chuông Ngân cài riêng cho gđ mình.

Chap 20

 

:

 

Bão ngầm

_Có chuyện gì vậy ?

_Ko gì hết ^^,chắc pa mẹ gọi có chuyện gì thôi.Mai mình gặp nhau nhé.

Đó là toàn bộ mẫu đối thoại không quá 5 câu của Ngân và Anh 1 tuần trước.Và đến giờ Anh vẫn chưa gặp Ngân.Những cuộc đt lúc nữa đêm vẫn đều đặng nhưng ko sao khoả lấp nổi nhớ nhung và lo lắng của Anh.

Đêm nay cũng vậy.Bây giờ đã hơn 12h rồi,cuộc đt của Ngân,Anh chỉ vừa nhận nó cách đây 5’ thôi.Thỉnh thoảng Anh tự hỏi tại sao Ngân lại đt muộn như vậy nhưng câu trả lời luôn là “Ngân bận cả ngày” và “bận” vì cái gì thì Ngân ko bao giờ nói rõ.

_Mai Ngân sẽ đi học chứ ? Anh lo lắm. – Giọng Anh khe khẽ vang lên trong phòng

_Ko,vẫn chưa đâu.

_Mọi chuyện vẫn ổn fải ko ? Anh sẽ đến nhà Ngân đó !

_KO ! Nếu Anh đến thì đừng nhìn mặt Ngân nữa.

Luôn là như vậy,mỗi lần Ngân kết thúc bằng câu nói này,Anh lại thua,lại có 1 đêm trằn trọc khó ngủ.Anh bắt đầu nghĩ đến 1 lí do tệ nhất trong số các lí do mà Anh đã chọn ra đó là : Gia đình Ngân bắt đầu nghi ngờ hoặc đã biết gì về mối quan hệ lệt lạc của cả 2.

Anh đang đi bộ đến trường,ko fải vì xe hư,đơn giản vì Anh muốn dành 1 chút thời gian để suy ngẫm,hy vọng khi đến trường sẽ gặp Ngân ở đó.

Dừng trước cổng,nhìn tấm bảng tên trường,Anh thở hắc ra 1 cái rõ mạnh,chậm rãi bước vào trong,ko 1 chút tinh thần,ko 1 chút sức sống.

Chiếc ôtô màu xám hiệu Toyota từ xa tiến tới,từ từ giảm tốc độ tại cổng.Chuyện những chiếc ôtô xuất hiện ở đây ko có gì xa lạ cả hay nếu ko nói là wá ư wen thuộc.Nhưng những chiếc ôtô có biển số xanh hoặc phù hiệu cấp hàm trên kính lại khác.Như phản ứng của bao đứa học sinh khác,Anh nán lại để nhìn xem người đó là ai.Và cũng thật lạ,tại sao lại có 1 ng nổi bậc như vậy vào thời gian này ?

Phải chăng lại là học sinh mới ?

Cánh cửa xe phía bánh lái bật mở,từ trên xe,1 chàng trai trạt ngoài 20,dáng dong dỏng cao,vai rộng,diện vest,tóc tỉa gọn gang bước ra,trong anh ta hoàng toàn khác biệt với đám nam sinh lôi chôi Anh vẫn thường gặp.Đám con gái xung wanh như có điện giật,đồng loạt chấp tay lên che miệng để chặn tiếng hét chuẩn bị trào khỏi cuống họng.Như những đứa con gái khác,Anh cũng thoáng ngạc nhiên trước vẻ ngoài lịch lãm của anh ta.

Tên

 

: Vũ Cảnh Triết

Tuổi 

: 26t

Gia thế 

: Xuất thân trong 1 gia đình gia giáo,cả cha lẫn mẹ đều đều hoạt động chính trị.Cảnh Triết vừa hoàn thành khóa học tại Havard lập tức trở về nước,từ chối tất cả mọi lời mời từ phía các công ty lớn …

Tuy nhiên,vẻ đẹp của anh ta vừa bị lu mờ trong mắt Anh bởi 1 cái gì đó vừa xuất hiện.Anh dụi mắt,nhìn lại lần thứ nhất,rồi lại dụi mắt,nhìn lại lần thứ 2 và lần này ko thể lầm đc nữa.2 miệng nở ra thành nụ cười,Anh mừng rỡ chạy lại phía cánh cổng.Đó là người mà Anh đã chờ đợi sự xuất hiện cả tuần này,ko ai khác chính là Ngân.

Từ xa nhìn thấy Anh chạy lại,Ngân dừng chân,nở nụ cười và vẩy tay với Anh.

_Đồ quỷ ! Sao ko trốn Anh luôn đi … hộc … hộc … - Anh chóng 2 tay vào gối vừa thở vừa nói

Ngân phì cười,lấy trong túi xách ra 1 cái khăn tay,cẩn thận lau mồ hôi cho Anh.Bình thường Anh luôn than phiền với Ngân về đôi mắt “có lẽ bị cận”của mình,nhưng hnay bất chợt nó lại sáng lên 1 cách lạ thường,nhưng ko sao,điều đó làm Ngân vui.

*

* *

Mỹ mộng ? Hay 1 cơn ác mộng đang ập đến với 11TN8

V … Ũ … C … Ả … N … H … T … R … I … Ế … T

… Cộp

Tiếng gõ phấn lên nền bảng vang lên trong bầu không khí yên tĩnh đến chết người khiến cả lớp giật thót.Cái kiểu gõ phấn dằn mặt này là 1 trong những đặt sản của những thầy cô có hơi hướm khó khăn trong suốt năm học.Điều đó khiến cả bọn bắt đầu e ngại.Vài đứa quay sang người bên cạnh,tỏ thái độ hoang mang không hài lòng.

_Đẹp trai mà ác … - Nghi tự nói với mình,hiển nhiên là không phải với Nhi

Nhi chau 1 bên mài liếc nhìn Nghi,thầm nghĩ có bao giờ Nghi tự nhìn vào gương và nói 1 câu tương tự như “Đẹp gái mà ác” chưa.

Rầm

Lần này là đập bàn !

Cả bọn im lặng hoàn toàn.

Anh xoay sang nhìn Ngân không nói nhưg Ngân có thể hiểu Anh đang nghĩ gì.

_Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phụ trách môn Toán của lớp này thay cô Tuyết.Có ai thắc mắc gì không ?

Hít hà ! Tâm đang giơ tay phát biểu khiến Nhi lẫn Anh hoảng hồn.

_Thưa thầy ! Cô Tuyết …

_Tuần trăng mật và nghỉ phép. – “Thầy” Triết cắt ngang

Khuông mặt Tâm co giật,cô nàng im lặng để tay xuống.

Thấy Triết liếc mắt rà khắp lớp chợt khựng lại ở bàn cuối,nơi Anh và Ngân đang ngồi.Anh nuốc nước khan nước bọt,rõ ràng Anh không làm gì hết,dĩ nhiên Ngân lại càng không nhưng không hiểu sao cái nhìn chằm chằmm của “gã thầy” lại khiến Anh lạnh gáy.

_Em !

Anh giật mình.Nhìn vào ngón tay chỉ thẳng vào Ngân của thầy giáo mới.

_Lên bàn đầu ngồi ! Cận mà còn ngồi đó thì thế nào !

Cận sao ? Thiếu gì đứa cận trong lớp ?!

1 suy nghĩ chung thoáng qua trong tụi nó.

Anh chột dạ,liếc nhìn ngón tay chỉ chỗ cho Ngân của thầy.Là bàn đầu tổ 1,đối diện bàn giáo viên.1 chỗ ngồi lí tưởng cho nhũng đứa ham học luôn có nhu câu hỏi bài khi cần thiết.Và cũng là 1 bước cách li kinh khủng giữa Anh và Ngân bởi vì Anh đang ở bàn cuối,tổ 3.1 chút khó chịu thoáng qua,Anh thầm nghĩ hẳn ông này học nhiều quá nên hóa điên mất rồi.Từ trước đến giờ có giáo viên bộ môn nào tự ý đổi chỗ học sinh bao giờ.Anh phải phản đối.Vì lợi ích của tập thể,lẫn lợi ích cá nhân.Nghĩ là làm,Anh toang bật dậy thì giọng Ngân khe khẽ vang lên vừa đủ 2 người nghe trong khi tay đang dọn tập.

_Đừng làm bậy !

Đoạn,Ngân đứng lên đi về phía thầy chỉ,trước khi đi không quên liếc nhìn Anh 1 lần nhắc nhở cũng như “thay lời tạm biệt”.

Đặt cái túi xách vào học bàn,trong con mắt dõi theo của cả lớp,Ngân liếc mắt nhìn thầy,nở nụ cười :

_Chỗ ngồi tuyệt thầy nhỉ ?

Nhoẻn miệng cười,thầy đáp trả :

_Chỗ của tôi cũng vậy.

Tâm và Nhi (lẫn cả lớp) sững sờ,Nghi liếm môi nhíu mắt suy nghĩ gì đó còn Anh thì nhăn mặt vì vẫn chưa kịp hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chũi ngày bị cô lập nơi cuối lớp của Anh vậy là tiếp tục từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh