CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng thật kì lạ, Tạ Tương thấy cảnh này, lại cảm thấy trong lòng có chút hơi khó chịu, cô dùng cánh tay đụng đụng Tiểu Quân, "Có thấy không, hiện tại cậu biết rõ hai người bọn tớ thật không hề có chút tia lửa nào rồi chứ"

Cố Yến Tranh thấy hai người một mực nhìn qua bên này, vội vàng bước nhanh tới đem Khúc Mạn Đình đặt trên chiếu, sau đó nhìn Tạ Tương giải thích: "Chân của cô ta bị thương, đi không được nên tôi mới phải ôm cô ta đi."

Tạ Tương có chút không hiểu, nhất thời chưa kịp hiểu được tại sao Cố Yến Tranh lại phải giải thích với cô, người trước mắt lại có ánh mắt có chút nóng rực, Tạ Tương trong lòng trĩu nặng, cô cúi đầu xuống, cầm con cua trên mặt đất muốn rời khỏi.

"Lúc nãy Tiểu Tùng có bắt được con cua, tôi đi rửa sạch nó."

Kỳ quái, quá kỳ quái, Cố Yến Tranh gần đây thực sự rất kỳ quái, chẳng lẽ mình đắc tội cậu ta sao? Buổi sáng hôm trước thì đưa trứng gà cho cô ăn? Buổi tối đi ngủ lại tắt đèn rất sớm? Tạ Tương trong đầu suy nghĩ lung tung, đột nhiên ngón tay đau xót, con cua kẹp lấy ngón tay Tạ Tương, cô dùng sức đem con cua hất ra, đầu ngón tay cũng đã bị chảy máu.

"Sao lại ngốc như vậy." Từ nãy giờ Cố Yến Tranh vẫn luôn ở sau lưng cô đi lòng vòng, lông mày nhíu lại ,khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng còn hơn khi chính cậu ta bị thương, lập tức liền đem tay của cô bỏ vào miệng mình, hút máu ra, sau đó phun trên mặt đất, nhìn thấy Tạ Tương ngạc nhiên, cậu cũng sững sờ, lại dùng giọng nói phàn nàn mà nói, "Nhìn cái gì, đẹp trai lắm phải không."

Tạ Tương lập tức liền nhăn lông mày, rút tay về.

"Cậu đến lúc nào?" Cô chất vấn.

"Lúc cậu còn đang ngẩn người." Cố Yến Tranh mặc dù tính tình cũng tốt,nhưng bị nàng trừng mắt lạnh lùng như vậy cũng có chút chịu không được, sắc mặt cậu ta trầm xuống, cắn răng, nhìn tay cô dặn dò một câu, "Vết thương này nên đi chườm lạnh đi, bằng không chút nữa sưng lên thì đừng có mà khóc."

"Tôi có khóc hay không, mắc mớ gì tới cậu!"

Cố Yến Tranh xoay người muốn rời đi, nghe cô nói như vậy, đột nhiên lại quay lại, nhướn mày nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.

Tạ Tương bị cậu ta nhìn đến không được tự nhiên, vô thức lui về sau một bước, không nghĩ đến Đàm Tiểu Quân ở thời khắc mấu chốt này vậy mà chạy đi mất, chỉ còn cô và tên thiếu gia trước mặt này, không chừng nói một hồi có thể sẽ cùng cậu ta đánh nhau một trận. Từ xế chiều đến giờ không hiểu sao tâm trạng của cô có chút không tốt,cô cũng rất mệt mỏi,không muốn đánh nhau với cậu ta chút nào.

Bãi cát bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã, nhìn xa xa, bên kia nhất định đến rất nhiều người.

Tạ Tương thở dài một hơi, đánh vỡ trầm mặc vừa rồi, có chút lắp ba lắp bắp: "Xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì, có quan hệ với hai chúng ta sao." Cố Yến Tranh hướng về cô cười tà ác một tiếng, không chịu buông tha cho cô.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng không chịu được tiếng ồn ào ngày càng lớn bên ngoài, mặt Tạ Tương đỏ rần, Cố Yến Tranh rốt cục rủ lòng từ bi buông tha cô, kéo cô đi ra ngoài, lại bị Tạ Tương hất ra, Cố Yến Tranh chỉ có thể cắn răng nhìn về phía cô đang chạy nhanh như chớp về phía Hoàng Tùng.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Tạ Tương, Hoàng Tùng lập tức hạ thấp giọng nói nói: "Chúng ta đang nướng đồ ăn, người ở thôn Tây Bá Tử lại tới đây bắt chúng ta nộp tiền, nói bãi biển này là của riêng bọn họ."

Tạ Tương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Tiểu Quân một chân giẫm lên ghế, hai tay chống nạnh, đối diện cô là một đám hung thần lưu manh dữ tợn, cả hai đều giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng! Đàm Tiểu Quân tằng hắng, môi son hé mở: "Các người tự nhìn bản thân một chút đi được không, một đám người xấu xí lại còn dám đến đòi tiền của tôi . . ."

Những lời nói sau đó Tạ Tương cũng nghe không nổi nữa,miệng nhỏ của Đàm Tiểu Quân liếng thoắng không ngừng như máy bắn súng liên thanh, đến cả đám người đối diện cũng không thể chen miệng vào mà nói.

Khúc Mạn Đình ngồi ở trên chiếu vừa ăn cá nướng, vừa cỗ vũ Đàm Tiểu Quân mắng người, thỉnh thoảng nghe hay còn vỗ tay lớn tiếng khen hay.

"Tiểu Quân cũng thật là lợi hại nha!" Hoàng Tùng ở bên cạnh vừa vỗ tay vừa cảm thán nói.

Tên lưu manh cầm đầu Tiểu Quân mắng chữi như vậy, mất hết mặt mũi, liền tiến đến đẫy ngã Tiểu Quân.

Cố Yến Tranh không kiên nhẫn muốn động thủ, liền thấy Tạ Tương đột nhiên vọt ra ngoài, một cước đá ngã tên lưu manh cầm đầu, kéo Tiểu Quân đứng phía sau lưng mình bảo vệ.

"Đàm Tiểu Quân, cậu còn nói hai người các cậu không phải một cặp!" Cá nướng Khúc Mạn Đình cũng không ăn, vung giày cao gót lên gia nhập cuộc chiến.

Bọn lưu manh cùng nhau tiến lên, đáng tiếc phía bên kia lại có thực lực hơn, một lúc sau cả bọn đều nằm trên mặt đất.

Cố Yến Tranh vỗ vỗ tay, đi đến bên cạnh Tạ Tương nhỏ giọng nói: "Thế nào, tay còn đau không?"

Tạ Tương sắc mặt trầm xuống, hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, sau đó đem ánh mắt đặt ở đám người trước mặt, vừa mới chạy trốn vậy mà giờ lại mang theo nhiều người đến hơn, trong tay bọn họ đều cầm gậy gọc. Tên lưu manh bị Tiểu Quân giẫm ở dưới chân vừa nhìn thấy  đồng bọn đến, lập tức có tinh thần lớn tiếng hô: "Đông tử! Mau tới! Hung hăng đánh mấy tên ranh con này cho ta, hung hăng....

Chưa kip nói hết câu liền bị đá một cước hôn mê bất tỉnh, Tạ Tương đi đến trước mặt mọi người, hai tay thủ thế, khí thế của một Bạch Hạc Triển Sí hiện ra ở trước mặt mọi người, "A!" Tạ Tương khí thế mười phần.

"A cái đầu cậu a!" Cố Yến Tranh nhấc cổ áo Tạ Tương lên bắt đầu chạy đi, trong gió vẫn phiêu đãng tiếng kêu to của cậu ta: "Quá nhiều người đánh không lại, chạy mau a!"

Sau đó, một đám người đuổi theo bọn họ từ bờ biển phía đông tới bờ biển phía tây, vết thương trên chân Khúc Mạn Đình còn chưa tốt, lảo đảo một cái liền bị té lăn quay, mọi người bất đắc dĩ đều phải ngừng lại, sau lưng bọn lưu manh cũng dừng bước đứng ở trước mặt bọn họ xoa tay.

Cố Yến Tranh nhìn cây gậy dài trong tay bọn họ, nuốt nước miếng nói với Hoàng Tùng: "Không phải cậu nói người dân ở đây rất chất phác sao?"

"Đúng vậy!" Hoàng Tùng vẻ mặt thành thật: "Cậu xem bọn họ có cầm dao đâu?"

Mấy người còn lại đều nhìn cậu ta bằng cặp mắt khó tin, Hoàng Tùng lại bổ sung: "Ở đây hai thôn thường xuyên đánh nhau đến đổ máu."

Khúc Mạn Đình cạn lời nhìn cậu ta, ngay sau đó đứng dậy, hướng về phía bọn lưu manh la lớn: "Dừng lại! Các người biết tôi là ai không?"

Bọn lưu manh đột nhiên dừng bước, chậm rãi lui về phía sau một bước.

Đột nhiên thấy bọn họ lùi bước, Khúc Mạn Đình có chút đắc chí, ngay sau đó lại tiến lên một bước: "Tôi hi vọng các người có thể hiểu rõ, bây giờ là thời đại pháp trị, đánh nhau là phạm pháp. Nhất là tổn thương nhân vật quần chúng giống như tôi, các người sẽ phải trả một cái giá thật lớn, là người thông minh, tốt nhất mau mau rời đi!"

Nhóm gnười trước mặt giống như thủy triều vọt tới lại giống như thủy triều thối lui, rất nhanh, trên bãi biển không còn bóng dáng bọn họ, ngay cả tên vừa mới bị đánh bất tỉnh dưới đất cũng bị những người khác kéo đi.

Cố Yến Tranh đi đến bên cạnh Khúc Mạn Đình,khó tin hỏi: "Thành thật xem, những người này không phải là cô dùng tiền thuê đến chứ?"

"Dĩ nhiên không phải." Khúc Mạn Đình đắc ý quay đầu, trong nháy mắt sắc mặt biến lạnh.

Sau lưng, hơn hai mươi đại hán vạm vỡ đứng chỉnh tề thành một hàng, làm thành một nửa hình tròn đem bọn họ bảo vệ.

"Đây là ai a?" Tạ Tương phát giác được bầu không khí dị thường lặng lẽ hỏi Tiểu Quân.

"Còn có thể là ai? Hộ hoa sứ giả của Khúc đại tiểu thư" Tiểu Quân đáp, sau đó ghé vào bên tai Tạ Tương nói nhỏ, "Người của Thẩm Thính Bạch."

Tạ Tương nhìn nộ khí trên mặt Khúc Mạn Đình hơi nghi hoặc một chút, Khúc Mạn Đình cùng Thẩm Thính Bạch từ nhỏ đã có hôn ước, người ở ngoài nhìn vào, Thẩm Thính Bạch là một người tài mạo song toàn, Khúc Mạn Đình lại càng không có gì để nói, hai người có thể xem là duyên trời định, thế nhưng nếu nhìn rõ một chút sẽ phát hiện Khúc Mạn Đình tựa hồ cũng không quá thích anh ta, đối với mọi chuyện anh ta làm cho cô đều hết sức kháng cự, toàn bộ câu chuyện trong đó Tạ Tương không biết được, bất quá cô đại khái có thể đoán được, Khúc Mạn Đình sở dĩ cự tuyệt, bởi vì không muốn mình nợ ân tình của Thẩm Thính Bạch.

Bởi vì vậy mà đêm nay Khúc Mạn Đình không hăng hái lắm, mọi người đều sớm trở về nằm ngủ, một đêm này, Tạ Tương nghe tiếng hít thở trầm ổn của Cố Yến Tranh, phá lệ ngủ một giấc thật êm đềm.

Thủy triều không ngừng tràn lên bờ biển, nơi xa truyền đến mấy tiếng hải âu gáy gọi, một đêm yên giấc, yên tĩnh buổi sáng sớm cũng phá lệ trở nên tốt đẹp. Tạ Tương duỗi lưng, đi ra bên ngoài viện, hít thở chút gió biển.

Bờ biển sáng sớm làm cho người ta cảm thấy vui vẻ nhất, chỉ trừ bỏ cảnh tượng trước mắt.

Trước cửa, chiếc xe con mui trần phóng khoáng ngay hôm qua bây giờ lại biến thành một đống sắt vụn, vụn vặt lẻ tẻ tán loạn trên mặt đất, không cần nghĩ, cũng biết được là do ai làm.

Trong phòng mọi người đều đi ra, Hoàng Tùng nhìn tình trạng của chiếc xe liền rơi vào trầm mặc, sau đó mở miệng nói: "Thật xin lỗi Cố Yến Tranh, cũng tại . . ."

"Được rồi." Cố Yến Tranh vỗ vai cậu ta một cái, "Cũng không phải là cậu đập, cậu nói xin lỗi làm gì, lại nói, tôi cũng không thích chiếc xe này lắm, hiện tại việc quan trọng là chúng ta làm sao để trở về."

Vừa nói đến chuyện này, mọi người liền lập tức thôi áy náy mà cùng suy nghĩ làm cách nào để trở về, ở nơi như thế này, căn bản không thể tìm được một chỗ để thuê ô tô, chẳng lẽ phải đi bộ đến thị trấn sao?

"Đầu thôn nhà của Lưu lão tam có hai con lừa, tôi đi mượn rồi đưa mọi người đến thị trấn, sau đó từ thị trấn đi xe lửa trở về là được." Anh rể Hoàng Tùng ở một bên ra chủ ý.

"Được thì được, nhưng thời gian có chút cấp bách, có lẽ sẽ không về kịp trước khi người gác cổng trở về." Tạ Tương mặt mày sầu khổ, cô cũng không muốn bị Lữ Trung Hãn phạt đi ngâm nước lạnh.

Đang ở lúc do dự, một cỗ xe con màu trắng dừng ở trước mặt mọi người.

"Thẩm Quân Sơn?" Tạ Tương hết sức kinh ngạc: "Cậu làm sao lại ở nơi này?"

Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, Kim Hiển Dung cười tủm tỉm nói: "Đã lâu tôi chưa trở về Thuận Viễn, nên lần này Quân Sơn đưa tôi đi giải sầu. Xe của các cậu hình như đã hư hỏng rất nặng, có muốn đi nhờ xe không."

Thẩm Quân Sơn gật đầu nói ra: "Chỉ là phiền các cậu ngồi ở đằng sau chật chội một chút."

"Tôi không ngồi!" Cố Yến Tranh khoanh tay đứng ở nơi đó, một mặt ngạo kiều, cậu ta luôn không thích Thẩm Quân Sơn, càng không muốn nhờ sự giúp đỡ của cậu ta.

"Vậy thì càng tốt, vừa vặn không đủ chỗ, anh cứ đi ngồi xe lừa đi." Khúc Mạn Đình liếc cậu ta một cái, bước lên xe ngồi. Đàm Tiểu Quân, Hoàng Tùng cũng đi lên. Tạ Tương vừa mới tiến lên một chân liền bị Cố Yến Tranh bắt trở về."Tôi không ngồi, cậu cũng đến bồi tôi đi."

"Không thích!" Tạ Tương cười thầm trong bụng, hất tay Cố Yến Tranh ra một lần nữa lên xe.

Cố Yến Tranh tức giận nhìn bọn họ, sau đó cũng nghiêng người chen vào, trong xe vốn đã rất chật chội, lại thêm một người làm đến cửa xe đều không khép được.

"Người còn chứa không đủ còn để nhiều đồ như vậy làm gì, để ở nhà Tiểu Tùng đi, lần sau lại đến lấy." Cố Yến Tranh vừa nói liền đem cái rương của Khúc Mạn Đình đều vứt xuống đất.

Đến khi cửa xe đã khép lại được, Thẩm Quân Sơn lái xe nhanh chóng rời đi, lưu lại từng tiếng hò hét của Khúc Mạn Đình: "Cố Yến Tranh, cậu khốn khiếp, quần áo của tôi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro