Chap 35: Tiệc sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng hai của quán café được trang trí khá dịu mắt. Từ đĩa

nhạc chạy tự động, những giai điệu não nề của yiruma trong

bản nhạc không lời nào đó vẫn vang lên dìu dặt. Tôi ngồi yên

lặng, thỉnh thoảng lại dụt dè ngẩng lên nhìn người phụ nữ

trước mặt đang điềm tĩnh bỏ đường vào li nước của mình, một

tay khấy nhẹ, động tác nào cũng rất thanh lịch. Bác ấy nâng

tách lên uống một ngụm nhỏ, sau đó quay lại nhìn tôi, miệng

nở nụ cười nhân hậu.

- Bác đến đây để tìm cô bé tên là Phương Tuyết Mai! Thật

không ngờ đó lại chính là cháu!

Tôi gật nhẹ, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém. Không

ngờ, người phụ nữ mà tôi đụng phải hôm đó lại đến tìm tôi.

Hơn nữa, bác ấy lại chính là mẹ của Thiên Vũ. Trong tâm trí

lúc này của tôi bỗng hiện lên một vài so sánh nho nhỏ. Đại

khái như không thể hiểu tại sao một người thân thiện và nhân

hậu như bác ấy lại có thể có người con trai giống như Vũ.

Tuy rằng tôi và bác ấy cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần,

nhưng tôi lại có ấn tượng rất tốt với người phụ nữ này. Hơn

nữa, còn có một cảm giác rất ấm áp khi tiếp xúc.

Thấy tôi ngồi yên lặng, bác ấy lại cười, trong ánh mắt có vẻ gì

gần gũi

- Thực ra, bác đến đây là muốn gặp bạn gái của Vũ. – Bác ấy

hơi ngừng lại nhìn tôi. Tôi lúng túng, định lên tiếng giải thích

về vụ “giả mạo” kia thì bác ấy đã tiếp lời. – Vũ không hay nói

với bác những chuyện như vậy, cho nên đều là bác phải tự tìm

hiểu. Trước khi đến đây, bác đã rất lo lắng không biết đó là cô

gái như thế nào, nhưng bây giờ biết đó là cháu, bác thật sự

rất an tâm!

- Nhưng…không phải…

Tôi vừa lên tiếng phản đối thì đã bị ánh mắt tin tưởng của mẹ

Vũ làm cho im bặt, đột nhiên không biết phải nói như thế nào.

Mất một hồi mới ấp úng lên tiếng

- Thực ra…thực ra hai chúng cháu…không giống như bác nghĩ!

Bác ấy đang uống thì bỗng nhiên ngừng lại, khó hiểu nhìn tôi.

Tôi thành thật

- Thực ra…đó chỉ là thỏa thuận giữa cháu và Vũ mà thôi. Là…

là cháu nhờ cậu ấy giúp một việc! Thật sự, cháu không phải là

bạn gái của Vũ!

Ánh mắt bác ấy dừng lại trên li nước trước mặt tôi. Trên

khuôn mặt đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khác lạ. Tôi cúi

mặt

- Cháu…cháu xin lỗi!

- Ồ không! – Bác ấy xua tay – Không phải là lỗi của cháu.

Nhưng….bác rất hiểu con trai của bác, nó sẽ không bao giờ

làm điều mà nó không thích.

- Dạ? – Tôi hơi khó hiểu nhìn mẹ Vũ, thấy ánh mắt bác ấy

bỗng nhiên trở nên xa xăm, giọng nói mơ hồ giống như đang

tự nói với chính mình

- Đứa trẻ này đã phải chịu một cú shock rất lớn. Đáng ra nó

sẽ không như vậy!

Bác ấy khẽ nén một tiếng thở dài, sau đó lại nhìn sang tôi, nói

đầy tin tưởng

- Bác hi vọng cháu có thể giúp được nó. Tin rằng chỉ có cháu

mới có thể giúp được nó mà thôi!

- Cháu….cháu không hiểu! – Tôi ngơ ngác lắc đầu. Mẹ Vũ

không có ý định giải thích thêm, chỉ nói

- Bác có một mong muốn nho nhỏ, không biết cháu có thể

đồng ý hay không?

- Dạ! – Tôi hơi phân vân nhìn bác ấy, mẹ Vũ suy nghĩ rồi mới

tiếp

- Vậy thứ bảy tuần này, cháu không bận chứ?

Tôi lắc đầu

- Cháu không bận!

Bác ấy liền tươi cười nhìn tôi

- Vậy cháu có thể đến dự sinh nhật Vũ được không?

- Dạ?

Sinh nhật Vũ? Mời tôi đến sinh nhật của cậu ta ư? Nhưng tôi

và cậu ta cũng đâu phải là gì của nhau. Tôi đến sinh nhật Vũ

thì cậu ta sẽ nghĩ gì? Việc này quả thật quá bất ngờ. Tôi lúng

túng

- Nhưng…cháu…

- Hãy xem như đây là mong muốn của bác!

Ánh mắt tin tưởng kia lại một lần nữa đặt lên người tôi, khiến

tôi không biết làm như thế nào. Đành phải thành thật nói

- Cháu….cháu muốn suy nghĩ!

Bác ấy gật đầu, cười

- Bác rất mong cháu sẽ đến. Được rồi, vậy bác về trước!

Tôi đứng dậy cúi chào mẹ Thiên Vũ, nhìn bà đi ra ngoài cửa,

lên xe rồi phóng vụt đi. Suy nghĩ lúc này trở nên hỗn loạn. Dự

tiệc sinh nhật Vũ ư? Có nằm mơ tôi cũng chưa hề nghĩ đến.

Tôi dốt cuộc, nên đi hay là không đây? Bỏ mặc câu trả lời, tôi

trở về kí túc xá. Tạm thời không nghĩ tới chuyện đó.

Vĩ không có ở nhà thật là buồn chán. Tôi cứ quẩn quanh,

không biết làm việc gì. Sau cùng lại đem tất cả đồ đạc ra

ngắm nghía, tiện thể cũng dọn dẹp phòng cho thật sạch sẽ.

Lúc cúi xuống để thu dọn gầm giường, tôi chợt nhìn thấy một

vật thể lạ. Chính xác là một chiếc hộp gỗ nhỏ, phía bên trên

có phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ được đặt vào chưa lâu. Hoặc

vừa mới được bỏ ra lau sạch. Tôi hơi tò mò kéo chiếc hộp ra,

dùng một tay lắc lắc nghe ngóng. Đây là loại hộp gỗ không

còn được sử dụng nhiều, trang trí cũng không có gì đặc biệt,

khá nhẹ. Bên ngoài có một ổ khóa cũ bằng sắt. Tôi hơi ngập

ngừng suy đoán vật ở bên trong, nhưng đoán sao cũng không

ra. Sau đó nghĩ có thể đây là đồ của Vĩ, tôi tự tiện lục lọi như

vậy cũng không hay. Chắc trong lúc thu dọn cậu đã quên

không mang theo. Tôi nhìn chiếc hộp một lần nữa, sau đó lại

cúi xuống, để nó về vị trí cũ, tiếp tục công việc còn dang dở.

Dọn dẹp xong đã là 7.00, tôi xoay thân người nhức mỏi, lăn ra

giường. Chưa kịp thay đồ đã ngủ quên mất.

……………..

Sáng thứ 7

Vĩ vẫn chưa về, tôi ngồi một mình buồn chán trong phòng.

Chơi hết mấy trò chơi trên máy chơi game mà cậu để lại cho

vẫn không thấy khá hơn chút nào. Những suy nghĩ bị dẹp lại

hôm trước lại có dịp bùng nổ. Chủ đề duy nhất: Tiệc sinh nhật

Thiên Vũ!

Đi! Không đi! Đi! Không đi!

Tôi đâu có là gì của Hoàng Thiên Vũ, đến đấy có phải là kì

cục lắm không? Cậu ta cũng đã nói không còn liên quan gì

nữa, bây giờ lại đến dự sinh nhật, Vũ nổi giận thì sao? Đúng

vậy! Tôi không đi thì tốt hơn. Suy nghĩ này vừa hình thành lại

lập tức bị phản bác. Ánh mắt của mẹ Thiên Vũ hôm đó làm tôi

có chút e ngại. Tôi thật sự không muốn làm ai thất vọng cả.

Nhưng nếu đến đó tôi lại ngại chạm mặt Vũ. Cứ như vậy, tôi

loay hoay trong hai luồng suy nghĩ trái ngược, vẫn không thể

đưa ra được quyết định chính xác.

Tiếng chuông cửa vang lên làm tôi hơi giật mình tỉnh lại, vội

vàng chạy ra mở cửa. Bên dưới là người chuyển đồ của trường

học, anh ta nói gọn

- Cô có bưu phẩm!

Người chuyển đồ đưa cho tôi một gói lớn được bọc cẩn thận,

sau đó đưa tôi kí vào giấy nhận rồi mới rời đi. Tôi hơi ngạc

nhiên nhìn gói đồ. Ở học viện tôi đâu có thân thiết với ai, là ai

gửi được nhỉ? Đặt hộp giấy lên bàn, tôi cẩn thận mở ra. Khi

vừa nhìn thấy món đồ trong đó liền ngạc nhiên đến tròn mắt.

Là…một chiếc váy dự tiệc! Tôi ngỡ ngàng kéo chiếc váy trắng

có đính ngọc trai ra khỏi hộp, bên dưới có một tấm thiệp nhỏ.

“ Đây là tâm ý của bác, mong cháu sẽ đến!”

Tôi ngẩn ra nhìn chiếc váy. Sau đó lại nhìn tấm thiệp. Bác ấy

còn gửi cả đồ đến đây nữa, tôi rốt cuộc phải làm sao đây? Tôi

thật sự đâu có quen với những chuyện tiệc tùng như vậy. Nên

làm như thế nào mới phải đây?

Tối

Tôi thật sự bế tắc. Đi cũng không ổn mà ở cũng không xong.

Lại quay qua nhìn chiếc váy trên bàn. Tự nhiên có một cảm

giác rất lạ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười trẻ con từ đâu vọng lại

- Ha ha! Mẹ nhìn xem, váy mới của con có đẹp không?

- Đẹp lắm! Đẹp lắm, giống như công chúa vậy!

- Ha Ha! Ha Ha….

Tôi giật mình lắc đầu, giọng nói và tiếng cười trong trẻo kia

cũng biến mất. Tôi nhìn trân trân chiếc váy, vô thức mân mê

những sợi vải mềm mại. Trong đầu lại hiện lên suy nghĩ muốn

thử. Tôi đứng dậy, lật đật đi thay đồ.

……vài phút sau……..

Tôi xoay xoay người trước gương, ngây ngô nhìn hình ảnh

phản chiếu trước mặt. Chiếc váy là một màu trắng thuần

khiết, phần thân dưới có đính ngọc trai nhỏ sáng lấp lánh, cổ

áo hơi trễ, ôm sát vào người. Viền theo lớp vải là một phần

ren mỏng cũng tông màu trắng. Tôi lại chợt cảm thấy giọng

nói trẻ con kia như vang lên bên tai mình “mặc váy vào trông

sẽ giống như công chúa!” Tôi hơi giật mình lùi lại, giọng nói

liền tiêu tan. Rõ ràng nghe rất quen thuộc nhưng tôi lại không

tài nào nhớ nổi đó là ai? Chắc tôi bị hoang tưởng thật rồi. Tôi

lắc đầu ngồi xuống ghế, vừa uống một ngụm nước cho bình

tĩnh lại thì nghe thấy dưới nhà có tiếng động cơ. Khi quay ra,

đã thấy một chiếc xe chờ ở đó từ bao giờ. Càng ngạc nhiên

hơn nữa là chiếc xe đó….dành cho tôi. Người đàn ông mở cửa

sẵn chờ tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, ấp úng

- Ơ…tôi…

- Mời cô lên xe!

Tôi bối rối. Vốn chỉ định mặc thử bộ váy này, nhưng rồi không

hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bước vào trong. Người

quản gia nói gọn

- Cho xe chạy đi!

Và chiếc xe lao vút. Tôi ngồi ở ghế sau, đan tay vào nhau suy

nghĩ. Chiếc xe đang đi thì đột ngột dừng lại, khi tôi ngước

nhìn ra, mới thấy mình đang ở trước một salon làm đẹp. Mẹ

Thiên Vũ quả thật chu đáo, còn tính tới việc này nữa. Tôi

được đưa vào trong, chỉ biết ngồi yên trên ghế cho mấy cô

phục vụ xoay tới xoay lui. Hai mắt bị thuốc xịt làm cho cay

xè. Mãi đến khi họ đẩy tôi đến trước gương, tôi mới nhăn nhó

hé mắt. Tôi thấy mình trong gương, lạ hoắc. Mái tóc uốn xoăn

thả nhẹ qua một bên, được cột bằng một chiếc vương miện

nhỏ xinh. Hai mắt thì đang mở to ngơ ngác. Tôi? Cô bé trong

gương đó là tôi? Thật không ngờ, nhờ phúc đức của Hoàng

Thiên Vũ, tôi mới có ngày đào bới ra “vẻ đẹp tiềm ẩn” của

mình.

Xong xuôi, tôi và người quản ra lại lên xe, đi thẳng tới nhà

Vũ. Tôi chợt có cảm giác hồi hộp mà không hiểu tại sao.

Chiếc xe lao đi rồi dừng lại trước căn nhà lớn được bao phủ

bởi ánh sáng rực rỡ. Người quản gia vòng ra sau mở cửa cho

tôi. Tôi hơi gượng gạo gật đầu cảm ơn ông. Sau đó cùng bước vào.

P/s: Vậy là đã đc nửa truyện rồi nhá các bạn :)) Pina sẽ cố up hết nhanh nhất nha ^^ Kamsamida các bạn đã đọc^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro