11 giờ đêm tôi mới về đến Kí Túc Xá. Cả người mệt mỏi bước
xuống xe. Người phụ nữ kia đã được cấp cứu, chẩn đoán là do
ngộ độc thực phẩm dẫn đến co giật và hôn mê. Tình hình có
vẻ khá nghiêm trọng. Vũ ở lại bệnh viện để chờ người thân
của vị khách đến, Nhân đành đưa tôi về trường.
Anh chúc tôi ngủ ngon, sau đó mới lên xe. Tôi không nói gì,
đứng lặng nhìn Nhân đi khuất. Trong lòng nổi lên một cảm
giác lo lắng. Không biết cậu ấy sẽ xử lí chuyện này thế nào.
Tôi thường đọc báo thấy mấy nhà hàng, cần nhất là uy tín, có
chỗ chỉ vì cụ việc tương tự mà bị đóng cửa. Vũ sẽ làm thế
nào đây?
Tôi liếc nhìn căn phòng 301 của Vũ vẫn đóng chặt cửa, chìm
trong bóng tối, không khỏi thở dài. Cả đêm đó, cậu không hề
về KTX. Nỗi lo trong tôi càng được dịp tăng lên.
Khi tôi gặp Vũ ở sân trường, trông cậu khá mệt mỏi. Tôi định
chạy đến hỏi thăm nhưng Nhân đã đưa tay cản lại
- Anh làm gì thế?
- Để cho cậu ta yên đi! Chuyện này cậu ta tự giải quyết được,
nếu không thì thật không xứng là người đứng đầu học viện. –
Nhân nhướng mày nhìn Vũ, thoáng cười – em không cần lo
lắng
- Tôi….tôi đâu có lo lắng! – Tôi lắc đầu phủ nhận
Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thấy bất an. Từ bao giờ
tôi lại lo lắng cho kẻ đáng ghét đó. Tôi vốn ghét cậu ta cơ
mà!
Tôi thay đổi thật rồi!
Ba ngày liền tôi không gặp Thiên Vũ, chỉ đến tiết thực hành
của thầy Châu cậu mới tới lớp, nét mặt vô cùng mệt mỏi. Có
lẽ là việc kinh doanh đang gặp rắc rối. Vừa phải đi học lại vừa
phải quản lí nhà hàng, thiết nghĩ giàu có đúng là không dễ
dàng chút nào.
Mỗi lần tôi gặp cậu ở sân trường, đều thấy Vũ đang căng
thẳng trao đổi gì đó qua điện thoại. Tôi muốn đến hỏi thăm
nhưng rồi lại thôi. Tôi không phải là gì của cậu ta, cũng chẳng
thể giúp gì cho cậu ta, cuối cùng đành im lặng bỏ đi.
Buổi chiều
Vĩ tự nhiên nổi hứng muốn cùng tôi đi dạo phố. Còn chưa kịp
nói gì, cậu đã túm tay tôi, mắt long lanh năn nỉ. Tôi nghĩ lâu
rồi hai chúng tôi không cùng nhau quậy phá, thấy cũng hơi
khó chịu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thật không ngờ, mới
bước ra đến cửa đã thấy Nhân đứng đợi, nhìn thấy hai chúng
tôi liền toe toét cười. Tôi hơi cau mày nhìn anh
- Anh ở đây làm gì?
- Tất nhiên là hộ tống hai em đi chơi rồi! – Nhân xoay xoay
chìa khoá trong tay, điệu bộ đắc ý
Tôi quay nhìn Vĩ, cậu chỉ nhún vai.
Rốt cuộc tôi, Nhân và Vĩ, ba người cùng đi xe ra ngoại thành
chơi. Tôi vẫn không vui vì việc Nhân lù lù hiện. Thật có cảm
giác hai người đã bàn tính từ trước vậy. Mà kể cũng lạ, Vĩ
trước nay không thích kiểu con trai giống như Nhân, tại sao
lần này lại còn rủ tôi đi cùng. Tôi quay ra chớp mắt nhìn Vĩ,
quả nhiên khiến cậu có tật giật mình mà nhìn lại tôi
- Sao vậy? Bộ mặt mình dính gì sao?
Tôi không trả lời, nhưng trên khoé miệng lại nở một nụ cười
gian xảo. Nụ cười này càng khiến Vĩ khó hiểu hơn.
- Cậu bị sao thế?
Tôi ghé sát mặt Vĩ, thì thầm như sợ người đằng trước nghe
thấy
- Đừng nói là cậu….rồi đấy nhé!
Vừa nói ánh mắt lại hướng về phía Nhân ngồi đằng trước. Anh
đang lái xe thì quay lại nhìn hai chúng tôi qua gương chiếu
hậu, khuôn mặt cũng ngơ ngác không kém.
- ….là cái gì? – Vĩ trợn mắt nhìn tôi
- Là..như vậy đó! – Tôi vẫn tiếp tục đánh mắt ra tín hiệu.
Không ngờ bị cậu đẩy một cái tí thì đập đầu vào cánh cửa
- Ấy ấy cái đầu cậu! Đừng có của mình lại gắp bỏ cho người!
Tôi gân cổ
- Cái gì là của mình chứ?
Đằng trước Nhân lại ra sức cười, một tay chỉ vào mình. Tôi
lườm anh
- Anh chỉ cái gì chứ? Không có phần của anh đâu! Tập trung
lái xe đi!
Đúng lúc đó xe tự dưng thắng gấp, tôi và Vĩ không chú ý,
người lao thẳng về phía trước, đập vào thành ghế đau điếng.
Đang định lên tiếng càu nhàu anh lái xe ẩu, tôi chợt nhận ra
phía trước thì ra đang bị tắc đường. Sau đó lại thấy con
đường này có chút quen thuộc. Đây chẳng phải là nhà ăn tối
qua Nhân đã đưa tôi tới sao? Tôi và Vĩ cùng tò mò bước ra
khỏi xe.
Trước mắt tôi lúc này là một khung cảnh hỗn loạn. Bên ngoài
cửa nhà hàng Blue Star, vài người khách đang hung hăng lớn
tiếng. Nhân viên cùng người quản lí đều đứng bên cạnh, không
ngừng khuyên giải nhưng người đàn ông càng làm tới. Những
người đi đường vì hiếu kì mà cũng đứng lại xem. Trong chốc
lát đã tụ tập thành đám, không ngừng thì thầm to nhỏ. Người
đàn ông vẫn không ngừng chỉ tay về phía nhà hàng, vừa gào
thét
- Nhà hàng bất lương như chúng mày mà cũng dám mở cửa
sao? Mau dẹp tiệm đi!
Phía sau ông ta, ba bốn người khác cũng lên tiếng phụ hoạ.
Một người phía bên nhà hàng cố sức xoa giận cho ông ta, tôi
nhận ra đây chính là người lần trước đã bị Nhân làm khó
- Anh hãy bình tĩnh! Về sự việc trên, chúng tôi vẫn đang điều
tra để làm rõ. Nếu thực sự là trách nhiệm của nhà hàng,
chúng tôi sẽ đền bù!
Người đàn ông kia khi nghe những lời này không những không
nguôi giận mà càng nổi điên hơn, ánh mắt trợn lên nhìn anh
quản lí kia
- Đền bù? Đền bù thế nào đây? Cô ấy có thể không tỉnh lại
được nữa, các người đền bù thế nào đây?
Nói rồi ông ta hung hăng xông vào bên trong, vung cây gậy
trong tay đập mạnh xuống cửa kính. Trên cửa lập tức xuất
hiện vết nứt sâu. Mấy nhân viên nữ cùng hét lên, phản ứng
quá khích của ông ta làm người quản lí kia cũng không kịp trở
tay. Ba người phía sau thấy như vậy cũng lập tức lao lên,
không ngừng đập phá.
- Bắt bọn họ lại! – Người quản lí kia hướng về phía họ hét
lớn. Từ phía sau, năm người bảo vệ to lớn cùng đi tới, trong
chốc lát đã túm họ lại một chỗ. Người đàn ông vẫn không
cam tâm, bị kẹp chặt hai tay nhưng vẫn ra sức lao về phía
trước. Phía sau tôi cũng vang lên vài giọng nói phẫn nộ
- Thật không ngờ lại có nơi kinh doanh bất lương như vậy!
- Tại sao không sớm dẹp tiệm đi!
- Đúng vậy! Nhà hàng bất lương! Dẹp tiệm đi cho rồi!
Trong chốc lát, sự phẫn nộ kia đã trở thành phong trào. Tình
hình nhanh chóng rơi vào tình trạng mất kiểm soát. Người
đàn ông như nhận được sự hỗ trợ từ đám đông, liền vung tay
đẩy người bảo vệ đang không chú ý, lao lên tiếp tục đập phá.
Tiếng kính vỡ xen lẫn tiếng la của mấy nhân viên nữ càng
khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn. khi thanh gỗ trên tay chỉ
còn cách mặt kính một mm thì bỗng có một cánh tay chặn
lại. Thân người của người mới đến bị người đàn ông che
khuất, tuy nhiên, tôi vẫn nghe rõ giọng nói điềm tĩnh quen
thuộc
- Xin hãy dừng tay lại đi!
Quả nhiên…quả nhiên cậu ấy đã đến. Người đàn ông hơi sững
lại, nhưng cũng chỉ được vài giây, ông ta bỗng nghiến răng
- Mày có phải là quản lí ở đây không?
Còn chưa kịp nghe thấy câu trả lời từ phía Vũ, tôi đã thấy
người đàn ông vung cao cây gậy, dường như dồn nén tất cả
sự tức giận chuẩn bị trút vào người trước mặt. Tôi điếng
người, chỉ thấy cây gậy vung xuống thật nhanh. Tôi muốn
chen lên nhưng lại bị đám đông cản lại. Không gian ồn ào
bỗng lặng đi vì tiếng hét
- ÁAAAA!
Điều mà tôi nhìn thấy trước mắt, là một nhân viên nữ tôi đã
gặp hôm ở nhà hàng đưa tay che miệng sau tiếng hét, trên
cây gậy của người đàn ông kia còn dính chút máu tươi đang
chảy, tay cầm gậy khẽ run rẩy đến nỗi thả rơi cây gậy xuống
đất. Tiếp theo là tiếng quản lí nhà hàng hét lên, lao đến bên
Vũ
- Quản lí! Quản lí! Anh không sao chứ?
Tôi lao ra khỏi đám đông, chỉ nhìn thấy Vũ trong tư thế nửa
ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một bên trán vẫn còn chảy máu,
có lẽ phải vịn vào người bên cạnh mới đứng dậy được. Người
đàn ông sau phút nóng vội mới chợt ý thức được việc làm của
mình. Ông ta nhất thời bất động, giống như quả bóng sau khi
bị rút hết khí, không còn dáng vẻ hùng hổ như lúc đầu. Tôi
muốn chạy đến bên Vũ thì lại bị Nhân cản lại, anh khẽ nhìn
tôi, lắc đầu.
Tôi hoảng sợ nhìn Vũ từ từ đứng dậy, tiến đến bên người đàn
ông kia, ông ta tự nhiên theo phản xạ lùi lại phía sau, đúng
lúc này, Vũ hơi cúi người, giọng nói điềm tĩnh không chút thay
đổi
- Hãy cho tôi một chút thời gian! Tôi hứa sẽ cho ông một câu
trả lời thích đáng!
Tất cả mọi người xung quanh đều sững lại, Vũ không nói gì,
lặng quay người, tiến đến chiếc xe dừng bên cạnh mà cậu vừa
đi đến. Trong một phút, tôi có cảm giác ánh mắt của Vũ lướt
qua mình. Thế nhưng cậu chỉ yên lặng lên xe.
Đám đông nhanh chóng được giải tán, người đàn ông kia cũng
lầm lì bỏ về, trên gương mặt lại có biểu cảm không biết là tức
giận hay bất ngờ. Tôi thì nhớ tới vết thương trên trán Vũ,
trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Không biết rằng ở một
góc khác, có nụ cười đắc ý khẽ vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro