Chap 62: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhanh lên! Qua bên này! – Vĩ vừa nhỏ giọng nhắc nhở, vừa

nhìn quanh một lượt để canh chừng. Tôi thu người trèo qua

bức tường, khó khăn lắm mới rời khỏi được khu mua sắm, sau

đó phải chạy lòng vòng một hồi mới đến được chỗ này. Tim

tôi đập dữ dội, vừa mệt vừa sợ. Thì ra chạy trốn lại dễ sợ

như vậy, cũng may nhờ có Vĩ. Tôi cảm kích nhìn cậu, nói

Cảm ơn cậu nhé!

Vĩ dựa người vào tường, cũng thở mệt nhìn tôi

Cảm ơn cái gì chứ? Mà sao cậu lại ở đây?

Tôi giật mình, chợt nhớ tới lời Thiên Vũ. Vĩ đột nhiên hạ giọng

Chuyện của Vũ mình đã xem tin tức rồi! – Cậu đột nhiên căng

thẳng nhìn tôi – Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mình không biết – Tôi lắc đầu – Nhưng phải đến chỗ này

trước đã!

…………….

Tôi và Vĩ thận trọng tiến đến ngôi nhà hoang phía sau trường.

Nghỉ hè nên trường vắng hẳn, dầu vậy, tôi vẫn cẩn thận quan

sát xung quanh. Khi đảm bảo đã không còn ai, mới đưa tay

đẩy cửa. Nhà kho bị bỏ hoang nhiều năm hơi lành lạnh. Sàn

nhà ẩm thấp dính một lớp bụi dầy. Tôi nhẹ nhàng bước vào,

cố gắng không phát ra tiếng động, nhỏ giọng gọi

Thiên Vũ! Cậu ở đâu?

Căn phòng vẫn yên ắng lạ kì. Tôi và Vĩ nghi hoặc nhìn nhau.

Vũ không có ở đây. Chẳng lẽ….tôi đã giải sai? Đúng lúc đó,

cánh tủ phía sau chúng tôi phát ra tiếng sột soạt. Khi tôi quay

ra đã nhìn thấy Vũ đang đứng ở đó. Tôi không kìm nổi vui

mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu. Mới có mấy ngày, nhìn cậu

đã hốc hác hẳn. Cuộc sống trốn chạy đúng là không dễ dàng.

Vũ gỡ tôi ra, có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vĩ

Yên tâm! Tôi sẽ không nói cho ai biết! – Vĩ vẫn đứng ở gần

cửa, chắc chắn nói

Vũ hơi gật đầu nhìn tôi, ánh mắt tin tưởng. Tôi lại không kìm

được thắc mắc hỏi

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao cậu lại đến đó?

Anh….. – Giọng tôi bỗng nhiên chùng xuống – Anh…chết rồi!

Tuyết Mai! – Vũ khẽ ôm tôi, nói nhỏ – Xin lỗi!

Tôi lắc đầu. Giọng cậu nhỏ dần

Sáng hôm đó, tôi nhận được thư bảo đến địa điểm đó, nhưng

khi vừa đến thì đã thấy anh cậu nằm ở đó. Trong phòng còn

có một kẻ nữa. Tôi định bắn hắn thì hắn đã bỏ chạy mất.

Đúng lúc ấy thì cậu và người phụ nữ kia tới. – Vũ tóm tắt lại

sự việc rồi nhìn hai chúng tôi, chờ đợi sự tin tưởng.

Ý cậu là có người muốn hại cậu? – Vĩ trầm ngâm lên tiếng

Có lẽ vậy!

Ai?

Cả ba chúng tôi cùng im lặng. Kẻ này có thể là ai chứ? Người

hận Vũ nhất chính là anh trai tôi, nhưng anh đã chết rồi. Rốt

cuộc thì là ai được chứ?

Trước hết cậu phải rời khỏi đây đã. Chờ tình hình dịu lại mới

có thể tìm được hung thủ – Vĩ bày cách, sau đó lại nhìn hai

chúng tôi – Nếu hai người đồng ý, tôi có thể sắp xếp một

chuyến bay ngay ngày mai. Chúng ta sẽ đưa Vũ sang nước

ngoài!

Nhưng….

Đây là cách duy nhất rồi!

Vũ im lặng, cả ba người theo đuổi ba ý nghĩ khác nhau.

Nếu như….- Vĩ ngập ngừng – hai người có thể tin tưởng tôi!

Tôi nhìn Vũ. Lại thấy cậu gật đầu quả quyết

Tôi tin cậu!

Vĩ khẽ mỉm cười, tiếp tục nói

Cảm ơn! Vậy đêm nay hãy tới nhà tôi. Sáng mai chúng ta sẽ

đưa cậu đi!

Tôi nhìn Vũ lo lắng, cậu ấy chỉ mỉm cười trấn an, nhưng trong

ánh mắt cậu, tôi vẫn nhận ra một tia hoang mang. Vĩ đưa

chúng tôi về nhà. Làm bạn với cậu lâu như vậy, tôi cũng

không biết nhà Vĩ ở đâu. ‘

Ngôi nhà màu trắng sữa, rất rộng lớn nhưng lại chỉ có một

mình Vĩ sống, tôi hơi ngạc nhiên.

Cậu ở một mình à?

Ừ! – Vĩ cười – Ba mẹ mình và mình sống ở hai nhà khác

nhau. Dù sao mình cũng thích có nhà riêng! Tự do!

Cậu pha nước cho hai chúng tôi, sau đó lên phòng dọn dẹp.

Cơm chiều được dọn ra nhưng không ai muốn ăn. Vĩ nhìn tôi

và Vũ thở dài

Hai người không ăn thì lấy sức đâu mà bỏ đi chứ. Mau ăn đi!

– Vừa nói cậu vừa gắp đầy thức ăn vào bát của hai chúng tôi.

Tôi gắng nở nụ cười

Cảm ơn cậu!

Vĩ nhăn mặt

Nhìn cậu cười còn kinh khủng hơn là mếu nữa!

Tôi bất giác bật cười. Cậu ấy lúc nào cũng như vậy, lúc nào

cũng khiến người khác vui vẻ. Tôi nhìn Vũ, thấy cậu cũng nở

một nụ cười hiếm hoi.

Trời sập tối rất nhanh. Trên bầu trời chỉ còn vài ngôi sao nhỏ

lấp lánh. Dường như bóng tối đêm nay đã che hết cả bầu trời.

Hai chúng tôi đứng trên lan can, cảm nhận cơn gió lành lạnh

lùa vào tóc. Không gian xung quanh cũng im lặng không một

tiếng động. Bớt chợt Vũ lên tiếng

Cậu còn nhớ khi hai chúng ta ngắm sao không?

Um..

Lúc đó trời cũng có rất nhiều mây. Không hề có ngôi sao nào!

Tôi gật đầu

Tôi rất thích ngắm bầu trời vào buổi tối. Cậu có biết vì sao

không?

Tôi vẫn không trả lời, lẳng lặng nhìn Vũ.

Vì tôi cảm thấy cuộc sống của mình giống như vậy. Là một

bầu trời đêm vô định. – Cậu ngước lên cao, giọng nói bị gió át

đi phần nào – Từ sau khi Thiên Thiên chết, lúc nào tôi cũng

nhìn lên bầu trời, hy vọng em ấy có thể nhìn thấy tôi, có thể

tha thứ cho tôi.

Giọng Vũ chùng lại, tôi lại cảm thấy cổ họng ứ nghẹn. Vũ lắc

đầu

Tôi thật sự không muốn coi cậu là Thiên Thiên! Thật ra lúc

đầu khi nhìn thấy cậu, tôi dường như nhìn thấy Thiên Thiên,

nên tôi rất ghét cậu, tôi không thể tự tha thứ cho mình.

Khóe mắt tôi cay cay. Tôi biết, cậu và anh, cả hai người đều

coi tôi là cô ấy. Tôi vốn chỉ là vật thế thân của cô ấy. Chỉ là

tôi vẫn không thể từ bỏ cậu, vẫn muốn được ở bên cậu. Vũ

tiếp tục nói

Sau đó khi nhìn thấy cậu bị họ bắt nạt, tôi lại muốn bảo vệ

cậu, như muốn bảo vệ Thiên Thiên, chuộc lỗi với nó, chỉ

không ngờ rằng, sau đó, tôi lại….thực sự thích cậu!

Những lời nói của cậu làm tôi khựng lại. Ánh mắt Vũ mơ hồ

Lúc ở tiệc sinh nhật, là cậu đã cho tôi nhìn thấy những ngôi

sao trên bầu trời. Ánh sáng của chúng nhỏ bé, nhưng không vì

thế mà chịu nhún nhường trước bóng tối! – Vũ bỗng quay

sang nhìn thẳng vào mắt tôi – Mỗi ngôi sao đều có ánh sáng

riêng của mình. Cho dù nhìn chúng từ xa đều giống nhau.

Tuyết Mai! Cậu không phải là Thiên Thiên! Và người tôi yêu…

là Phương Tuyết Mai!

Cậu đưa tay ôm lấy tôi, cả người tôi đông cứng. Tôi không

phải là vật thế thân. Tôi không muốn làm vật thế thân. Tôi là

Phương Tuyết Mai! Tôi không phải Hoàng Thiên Tuyết! Nước

mắt tôi chảy dài.

Xin lỗi! – Vũ ghì tôi thật chật.

Hứa với tôi là sẽ trở về! – Tôi giữ chặt lấy ấy như sợ rằng

cậu cũng biến mất. Tôi đã mất đi anh rồi, tôi không muốn

phải mất thêm cả cậu nữa. Vũ hôn nhẹ lên tóc tôi

Ừ! Tôi hứa! Tuyết Mai!

Đừng gọi tôi là Tuyết Mai! Tôi không phải cô ấy! – Tôi nức

nở, tôi đã mất tất cả, tôi cũng không là ai. Tôi chỉ còn mình

cậu thôi. Vũ thì thầm

Tôi yêu cậu! Cho dù, cậu là ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro