Chap 8: Tuyên chiến với ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu đi đâu về thế?

Vừa thấy tôi về, Vĩ đã chạy ra đón, cười toe toét

Tôi ngay lập tức nhớ đến li nước cam mà mình đã pha cho Vĩ,

không khỏi kinh ngạc nói

- Cậu…..cậu….không phải cậu….

- Sao mình không ngủ đúng không? Ha ha đừng quên mình là

Hoàng Thiên Vũ giả nhưng IQ cũng đến 170 đó. Cậu nghĩ một

viên thuốc ngủ thì hạ được mình sao? – Vĩ vỗ ngực đắc ý.

Khiến cho tôi không khỏi cảm thấy mình đúng là quá ngây

thơ. Tôi lại hỏi

- Vậy sao cậu không đi theo? Không phải cậu vẫn thích vậy à?

- Đúng vậy! – Vĩ trèo lên ghế, khoanh hai chân lại, cười –

Nhưng cậu đã dùng đến cả cách đó, nên mình không thích

nữa. Mình cũng đâu phải người quá đáng!

Tôi nghe Vĩ nói thì rất cảm kích, không ngờ cũng có lúc cậu

hiểu chuyện như vậy! Vĩ bỗng xoay người qua nhìn tôi, tò mò

- Nhưng rốt cuộc thì cậu đã đi đâu thế? Không phải lại đến

phòng hồ sơ đấy chứ?

Tôi cũng ngồi xuống ghế, gật đầu

- Vậy có tìm được không?

- Không! Nó không có ở đó, có người lấy đi rồi! – Tôi ngán

ngẩm

- Ai?

Tôi lắc đầu

- Tớ không biết!

- Vậy cậu không tìm nữa hả? – Vĩ nghiêm túc

- Không! Tớ sẽ tìm, cho đến khi tìm ra thì thôi! Thôi, tớ mệt

rồi, đi ngủ trước đây!

Tôi nói rồi lăn ra giường. Trước khi nhắm mắt lại, tôi thấy Vĩ

ngồi thừ ra, vẻ suy tính điều gì.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng những hình ảnh về cuộc gặp gỡ với

người thanh niên lạ không ngừng hiện lên.

…….

- …Anh muốn tôi làm gì?

Mũ lưỡi trai dừng lại, trong bóng tối nhưng tôi lại có cảm giác

như nhìn thấy nụ cười nửa miệng đáng sợ trên khuôn mặt

anh. Nụ cười đầy ẩn ý

- Đơn giản thôi! Tôi muốn cô…….đánh bại….Hoàng Thiên Vũ!

- …..

…….

Đánh bại Hoàng Thiên Vũ? Chuyện không tưởng ư? Chênh

lệch IQ đến cả trăm lận (tôi: 130, hắn: 230). Tôi làm sao mà

dùng cái đầu này đánh bại cậu ta được chứ? Tên ngốc ấy quá

đề cao tôi rồi!

Tuy nhiên, thú thật mà nói, tôi cũng rất muốn thấy bộ mặt

thua thê thảm của Hoàng Thiên Vũ. Tôi sẽ trả thù mấy vụ cậu

ta gây ra cho tôi. Tội lớn tội bé đều tính vào một lượt.

Nhưng đánh bại bằng cách nào? Bằng cách nào?

……………

Tranh thủ thời gian chưa vào học, tôi rút bánh mì ra, vừa đi

vừa gặm. Trong đầu không ngừng bày mưu tính kế. Đánh bại

trực tiếp thì không thể rồi, nhưng dùng thủ đoạn thì tôi vốn

hiền lương, đâu có biết. Vậy mà hắn dám nói “Đơn giản thôi!”

Đơn giản sao không tự đi mà làm. Đúng là một kẻ khoác lác!

Tôi cứ như vậy đi thẳng tới lớp học. Nhưng sau đó tôi nhận ra

một điều rất rất rất bất bình thường, ấy là mọi người xung

quanh đều nhìn tôi. Vụ ảnh tôi đã kết thúc rồi kia mà???

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

Dự cảm có điều không lành, tôi dợm bước nhanh hơn. Khi đến

gần bảng tin, tôi lại thấy nó bị bao chật kín. Tôi bèn tò mà

tiến lại.

Khó khăn lắm mới chen vào nổi. Đám người bâu lại đông hơn

kiến, làm tôi mệt không thở nổi!

Ngước nhìn tấm bảng, tôi tròn mắt nhìn thấy một tờ giấy đỏ

dán trên đó. Mảnh giấy gập làm đôi. Một mặt viết tên tôi, còn

mặt kia là tên…..Hoàng Thiên Vũ!

Trò khỉ gì thế này? Sao lại viết tên tôi và hắn cùng nhau chứ?

Thật đáng ghét!

Tôi giơ tay, định giật phắt đi nhưng một bàn tay túm tôi lại.

Là Vĩ

- Dừng lại!

Tôi ngạc nhiên

- Sao vậy? Mình chỉ muốn gỡ xuống thôi mà!

- Cậu có biết đây là gì không? – Nét mặt Vĩ trở nên trầm

trọng. Khiến tôi có chút chột dạ, không hiểu hỏi

- Là gì chứ?

Vĩ nhìn vào mắt tôi, nói rành rọt từng chữ

- Là thư – khiêu – chiến!

Khiêu chiến? Khiêu chiến gì chứ? Mà ai khiêu chiến?

Tôi càng không hiểu. Vĩ giải thích

- Ở trường này thường phân thứ tự theo bảng điểm. Những kẻ

không phục sẽ dán thư khiêu chiến lên bảng tin. Trên thư có

viết tên của người khiêu chiến và kẻ bị khiêu chiến!

Tôi bắt đầu hiểu ra, há hốc miệng

- Nói…nói như vậy là……. là mình đang khiêu chiến với Hoàng

Thiên Vũ sao?

- Chính xác! – Vĩ búng tay. Nét mặt nghiêm trang bỗng biến

mất, cậu ta ôm chầm lấy tôi

- Cậu thật dũng cảm đó, dám khiêu chiến với IQ 230. Ha Ha,

sắp có trò vui rồi! Cậu ta cười phớ lớ, còn tôi thì khổ sở giải

thích

- Không…..không phải mình. Lá thư đó…..không phải mình

dán!

- Hả? Vĩ đang cười thì ngừng lại, thắc mắc nhìn tôi – Vậy

chẳng lẽ là Hoàng Thiên Vũ?

- Không biết! – Tôi lắc đầu – nhưng phải tháo cái này xuống

trước đã!

Vừa nói tôi vừa đưa tay định bóc, nhưng Vĩ lại cản lại

- Cậu không biết hả, thư khiêu chiến này, đã dán là không

được bóc ra! Chỉ có người bị khiêu chiến mới có quyền bóc.

Nhưng bóc ra rồi thì phải nhận lời khiêu chiến! – Cậu giải

thích

- Vậy nếu thua thì sao? – Tôi lo lắng hỏi

- Điều đó phụ thuộc vào người thắng. Người thua sẽ phải làm

theo mọi yêu cầu của người thắng. Thậm chí là….chết!

Chết? Chết á? Không! Tôi không muốn chết! Tôi còn trẻ, còn

nhiều việc chưa làm. Còn chưa tìm được anh trai nữa.

- Vậy nếu mình tháo xuống thì sao?

- Nếu người khiêu chiến tháo xuống, thì coi như thua cuộc.

Mà thua cuộc thì…..cậu biết rồi đó!

- Không còn cách nào tránh được việc này sao? Tôi tái mặt,

bảo tôi khiêu chiến với Hoàng Thiên Vũ ư. Đùa không vậy?

- Nói thẳng ra thì không, trừ khi…….

- Trừ khi cái gì? – Tôi mở tròn mắt, tưởng tìm được tia hy

vọng thì Vĩ nói

- Trừ khi Hoàng Thiên Vũ không chấp nhận lời khiêu chiến.

Nhưng trường hợp này….chưa từng xảy ra!

Mặt tôi bỗng chốc lại xịt dúm như cái bánh bao nhúng nước.

Đúng lúc đó, hàng người vây quanh tấm bảng tin tự nhiên dạt

sang một bên. Hoàng Thiên Vũ từ xa đi đến, dáng bộ ung

dung, từ từ tiến đến chỗ tôi. Cậu ta ngước nhìn tấm bảng. Tức

thì xung quanh đều trở nên yên lặng, không có thêm bất kì âm

thanh nào. Như thể chờ đợi quyết định của Vũ.

Tôi thì không ngừng gào thét trong lòng. Đừng! Xin cậu đó!

Đừng có giật xuống!

Thế nhưng Vũ lại đưa tay lên cao, rồi trong một cử chỉ chớp

nhoáng, cậu giật phắt lá thư đỏ choét, nhìn thẳng vào mặt tôi.

- Tôi nhận lời!

Đồ điên! Nhận lời cái gì chứ? Ai khiến cậu nhận lời hả? Tại

sao lại giật xuống chứ???

Mắt tôi cứ giật giật từng hồi, thật tình muốn khóc mà không có nước mắt.

Hoàng Thiên Vũ bỏ lá thư vào cặp, rôi lại ung dung bước ra ngoài.

Đám người lắm chuyện bắt đầu xì xào bàn tán, trước khi tản về lớp học

- Sắp có chuyện hay rồi đây!

- Tuyên chiến với Hoàng Thiên Vũ cơ đấy! Đúng là gan cùng mình.

Và họ lén lút nhìn tôi, với cái ánh mắt đầy vẻ “ngưỡng mộ” và “khâm phục”!

Chúa ơi! Người nhất định….nhất định không thể để con sống yên được sao????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro